Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Legendary Moonlight Sculptor – Con Đường Đế Vương

Quyển 5 – Chương 9: Hall of Fame

Tác giả: Kim Tae-Hyung
Chọn tập

Từ lúc sáng sớm, Lee Hyun đã rất vui mừng.

Thật bất ngờ cho cậu, tác giả của Royal Road, Tập đoàn Unicorn đã gửi cho cậu một e-mail!

“Chúng tôi muốn cậu đến tham quan công ty chúng tôi”

Ông Chang Yoon Soo, trưởng phòng quan hệ công chúng đã gửi tin nhắn đó cho cậu. Nhưng chỉ còn một ngày nữa là trận chiến giữa Orc và Dark Elf bắt đầu.

“Đúng lúc tôi đang bận. Nhưng dù sao tôi sẽ cố đến đó”

Lee Hyun không muốn tiết lộ tên thật của mình, nhưng trong thời điểm này cậu đang liên lạc với đại diện của công ty Unicorn, vì vậy cậu đã không suy nghĩ nhiều cho lắm.

Trong vòng 50 năm qua, Unicorn đã tạo nên một số game thuộc dạng phổ biến nhất trên thế giới. Hầu như lúc nào họ cũng thu được những khoản lợi nhuận khổng lồ, không chỉ từ tiền thu phí giờ chơi hàng tháng, mà còn từ doanh số bán hàng của truyện tranh, phim hoạt hình, phim ảnh và thậm chí là cả một công viên giải trí trong đó có các nhân vật ăn theo game.

Thậm chí đã có tin đồn rằng, Unicorn đang giữ lượng tiền mặt lớn nhất cả nước.

Tuy nhiên, chuyện kinh doanh của họ không phải lúc nào cũng suôn sẻ, Tập đoàn Unicorn đã sống sót qua nhiều giai đoạn khủng hoảng và sự cạnh tranh rất lớn từ các nhà phát triển game khác. Một vài năm trước đây, trò chơi Continent of Magic đã lôi kéo một lượng lớn người chơi của họ.

Số lượng người chơi giảm đáng kể và đồng nghĩa với việc doanh thu sẽ giảm theo. Nếu họ không làm điều gì đó đột phá, thì họ sẽ phải cắt giảm nhân viên và họ sẽ bị thụt lùi trong ngành công nghiệp game một khoảng thời gian dài.

Và họ đã thành công bằng việc tạo ra một game sáng tạo nhất trong lịch sử – Royal Road. Họ thay đổi các khái niệm về thực tế ảo và giành lại vị trí mà họ đã mất. Và nhiều hơn thế nữa – họ bắt đầu kiếm được nhiều tiền hơn bao giờ hết!

“Họ muốn gì ở mình nhỉ … ? Mình nghĩ là mình không vi phạm bất cứ luật lệ gì cả . Mình sẽ đi gặp bọn họ”

Lee Hyun rửa mặt và đi đến tiệm giặt ủi để thuê quần áo. Cậu đã từng làm việc ở đây trong quá khứ nên cậu nhanh chóng chọn quần áo, trả tiền, ăn mặc chải chuốt và tiến tới Tập đoàn Unicorn.

Để đến được văn phòng chính của họ, cậu phải đi tàu điện ngầm và sau đó bắt một vài chuyến xe buýt. Đó là một chuyến đi rất dài và loằng ngoằng, nhưng bên cạnh đó, khoản chi phí bỏ ra đã khiến cho Lee Hyun không khỏi xót xa:

“Để đến được đó, ít nhất mình cũng sẽ phải bỏ ra 3.000 won”

Lee Hyun đã rất lo lắng.

Cho đến nay, không có gì trong cuộc sống của cậu là dễ dàng cả!

Khi cậu bị số phận đưa đẩy đến mức phải bán đi tài khoản Continent of Magic của mình thì số tiền đó đã ngay lập tức cất cánh bay đi chỉ sau vỏn vẹn một ngày. Và tất cả những khó khăn cậu đã vượt qua cuối cùng lại chỉ để trở thành 1 nhà điêu khắc! Chưa kể đến những rắc rối liên tục trong việc bán những item tốt.

“Mình hy vọng mình không đến đây chỉ để nhận quà lưu niệm và trở về nhà. Họ không thể làm điều đó. Không thể có chuyện đó …”

Một sự kiện dành cho người chơi! Bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra ở đó.

Lee Hyun xuống xe bus. Con đường nơi đặt trụ sở chính của Unicorn bao gồm hàng loạt những tòa nhà chọc trời. Ngay ở cái nhìn đầu tiên tất cả mọi thứ đều có vẻ xa xỉ. Những xe ô tô nhập khẩu sáng bóng đỗ chật cứng cả con đường và tất cả mọi người đều mặc những bộ quần áo đắt tiền.

Và trong khuôn viên này tòa nhà Tập đoàn Unicorn là nổi bật nhất. Nó phải lớn hơn các tòa nhà khác 4-5 lần. Khoảng sân nhỏ phía trước tòa nhà, những người nước ngoài đang ngồi trên những băng ghế được trang trí tinh xảo và họ đang nói chuyện vui vẻ.

Ngoài ra còn có rất nhiều nhà báo đang vội vã kiếm bài về những sự kiện nổi bật nhất của Tập đoàn Unicorn.

Trong số tất cả những người này, Lee Hyun giống như một người lạc lõng với bộ quần áo đơn giản. Tuy có một chút ngập ngừng, nhưng cậu không hề chậm trễ mà bước thẳng đến cửa ra vào.

Tuy nhiên, ngay sau khi cậu đến gần cửa kính, cậu đã bị bảo vệ chặn lại.

“Xin lỗi, cậu đang làm gì ở đây thế? Vì lý do an ninh, chúng tôi không thể để những người không có giấy phép vào được”

“Tôi đã được ông Chang Yoon Soo mời đến đây, ông ấy là trưởng phòng Quan hệ công chúng. Tên tôi là Lee Hyun”

“Chờ một chút. Tôi sẽ kiểm tra”

Mặc dù người nhân viên trông giống như những tên côn đồ đầy cơ bắp, nhưng họ rất lịch sự với Lee Hyun.

“Hẳn là có lý do gì đó cho việc này”

Trong khi Lee Hyun đứng chờ, cậu nghe thấy một số lời lẩm bẩm phía sau. Cậu lo lắng rằng cậu sẽ không được phép vào đó và số tiền cậu bỏ ra cho chuyến đi sẽ là công cốc.

Tuy nhiên, nhân viên bảo vệ nhanh chóng trở lại.

“Chúng tôi đã xác nhận thông tin từ ông Chang Yoon Soo. Ông ấy không nghĩ rằng cậu lại có thể đến đây nhanh đến thế, nên ông ấy chưa kịp dặn trước cho chúng tôi biết. Rất xin lỗi vì điều đó”

“Ah, không có gì”

“Phòng Quan hệ công chúng nằm trên tầng 43. Chúng tôi hy vọng cậu sẽ có chuyến tham quan thú vị”

Lee Hyun bước vào tòa nhà và đi thang máy lên tầng 43. Trong lúc đó, cậu lo rằng cậu sẽ chỉ nhận được vài thứ đồ lưu niệm. Đó thật là 1 sự lo lắng ngu ngốc. Những người quan trọng như vậy thì không đời nào họ lại mời cậu đến chỉ để đưa vài thứ vớ vẩn linh tinh cả.

Phòng Quan hệ Công chúng là nơi phát huy hình ảnh của công ty, nơi tiếp xúc lắng nghe những ý kiến của người dân. Nó gồm nhiều phần nhỏ và Chang Yoon Soo là trưởng một bộ phận đó. Những kế hoạch từ trung bình đến dài hạn được coi là một trong những vấn đề quan trọng nhất của toàn bộ công ty.

“Bạn đã đến tầng 43. Phòng Quan hệ công chúng. Chúc bạn có khoảng thời gian tốt đẹp”–Một giọng nữ phát ra từ cái loa.

Thang máy dừng lại và cánh cửa mở ra.

“Xin chào. Tên tôi là Chang Yoon Soo”

Cậu đã được gặp trưởng phòng và một vài cấp dưới của anh ta. Chang Yoon Soo dẫn Lee Hyun đến một phòng tư vấn yên tĩnh. Cô thư ký đang pha cà phê hỏi Lee Hyun muốn uống thứ gì và cậu đáp lại.

“Vui lòng cho tôi xin cốc mật ong”

“Eh, chúng tôi không có đồ uống như thế …”

“Vậy, cho tôi xin cốc trà nhân sâm”

Để bổ sung năng lượng và duy trì sức khỏe tốt thì nên sử dụng thực phẩm lành mạnh. Ngay cả khi bạn chơi thể thao, nếu bạn không ăn đúng cách, sức khỏe của bạn sẽ bị ảnh hưởng.

May mắn thay, họ có trà nhân sâm, vài phút sau đó, trà và bánh đã được bày ra và họ bắt đầu nói chuyện.

Chang Yoon Soo tỏ ra là một người cởi mở và thân thiện. Lúc đầu, ông nói về Tập đoàn Unicorn và mục đích hoạt động của bộ phận này. Ông đã sử dụng nhiều thuật ngữ chuyên ngành, vì vậy Lee Hyun không hiểu nhiều lắm.

‘Mình không cần thiết phải hiểu tất cả …” – Lee Hyun nghĩ, tự trấn an mình.

Thông thường trong các cuộc trò chuyện kiểu thế này thì người nói sẽ là người cảm thấy mệt mỏi, còn người kia có thể ngồi và thư giãn. Cậu phải đợi cho đến khi ông ấy tiết lộ mục đích để xem xét những lợi ích có thể.

‘Có vẻ như họ sẽ không cho mình bất kỳ món quà lưu niệm nào. Vậy thì họ muốn gì từ mình nhỉ?’

Cuối cùng Chang Yoon Soo nhận thấy rằng Lee Hyun chả quan tâm gì đến chuyện ông đang nói nên ông đành nói thẳng vào vấn đề chính.

“Như cậu đã biết, công ty chúng tôi đang có tính năng thu lại những cuộc phiêu lưu của những người chơi tốt nhất trên website của chúng tôi”

Tất nhiên Lee Hyun biết điều đó, cậu thậm chí còn xem những video đó một vài lần.

Hall of Fame là một trong những phần chính trên trang web của họ. Nó lưu trữ hồ sơ của các trận chiến và những cuộc phiêu lưu của những người chơi tốt nhất trong Royal Road. Nếu được có tên trong đó thì quả là một vinh dự lớn.

“Nhiều người chơi muốn được lọt vào Hall of Fame, nhưng con số thực tế bị giới hạn bởi các quy tắc của công ty. Càng có nhiều người chơi trong đó thì khán giả càng bị phân tán nhiều hơn khi xem. Vì vậy, các quy định của chúng tôi chỉ cho phép người chơi nào có Fame trên 6000 mới được mời vào đó”

“Điều đó có nghĩa là tôi được nhận?”

“Đúng vậy. Vì vậy, cậu có đồng ý hiển thị hồ sơ của mình trong chuyên mục Hall of Fame không? Mỗi tuần, cậu sẽ phải cung cấp cho chúng tôi một bản thu của nhiệm vụ hoặc cuộc chiến đấu của cậu. Đó là tất cả”

Đó là một đề nghị bất ngờ.

Hall of Fame chỉ giới hạn cho 500 người chơi top đầu, một trong số đó là Bad Ray với lv cao nhất trong game.

Nhưng Lee Hyun không có hứng thú với nó.

“Tôi không tìm kiếm sự nổi tiếng. Và tôi không muốn bị mọi người nhận ra trong Royal Road”

“Thật chứ?”

Mắt Chang Yoon Soo mở to. Câu trả lời này là hoàn toàn ngoài dự kiến của ông ta. Danh tiếng là một trong những mong muốn chính của con người! Ngay cả mục tiêu chính của những người chơi Royal Road là trở thành một hoàng đế và thống nhất các châu lục!

Vì vậy, một người chơi từ chối để trở thành người nổi tiếng thì đúng là một bí ẩn đối với ông ta.

“Cậu đúng là một người rất không bình thường …” – ông Chang Yoon Soo tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Cho đến bây giờ tôi mới chỉ gặp hai loại người chơi. Đầu tiên, những người chỉ muốn nhận những phần thưởng tương ứng với khả năng của mình. Thứ hai là những người cầu xin để được nó. Sự cạnh tranh giữa 500 người chơi là rất lớn và họ cố gắng cải thiện vị trí của mình bằng bất kì giá nào. Nhưng cậu là người đầu tiên không thuộc 2 loại đó”

Lee Hyun im lặng lắng nghe.

‘Định mệnh, vậy là tiền mình bỏ ra để đến đây là vô ích rồi …’

Cậu cảm thấy rất hối tiếc.

Nhưng Chang Yoon Soo tiếp tục.

“Trên thực tế, khi cậu có tên trong Hall of Fame, bên cạnh sự nổi tiếng cậu sẽ nhận được một khoản tiền thưởng nho nhỏ. Chúng tôi trả một khoản phí nhỏ cho việc quảng cáo Royal Road. Tùy thuộc vào lượt view video của bạn mà số tiền nhận được có thể thay đổi, nhưng trung bình cũng khoảng một vài triệu won một tháng”

“Ông nói gì cơ, vài triệu won á?”

“Ừ. Đó là điều mà hầu hết người chơi đều nhận được. Như cậu biết đó, có một lượng lớn người đang chơi Royal Road và do đó Hall of Fame rất phổ biến. Đối với việc cậu quảng cáo về trò chơi của chúng tôi thì chúng tôi sẽ trả tiền cho cậu. So với số tiền nhận được khi hợp tác với các phương tiện truyền thông đại chúng, thì số tiền này chắc chắc lớn hơn.”

“…”

Chang Yoon Soo tiếp tục thuyết phục Lee Hyun.

“Đây là cơ hội để cậu trở nên nổi tiếng! Một khi của cậu nổi tiếng trong Hall of Fame, cậu sẽ nhận được sự chú ý của các phương tiện truyền thông và họ tranh giành nhau để có thể phỏng vấn cậu. Và sau đó cậu có thể yêu cầu những khoản tiền kha khá cho các cuộc phỏng vấn”

Khi trò chơi mới mở, hầu hết các công ty truyền hình đã phát sóng những cuộc phiêu lưu của những người chơi cấp cao. Nhưng khán giả nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Người chơi có cấp độ cao nhất đã dành tất cả thời gian để đi săn quái và nâng level. Rất ít người trong số họ có thể cung cấp một chương trình hữu ích khiến cho người xem cảm thấy thú vị.

Sau đó, những công ty truyền hình đã thay đổi chiến lược của mình và bắt đầu mời những người chơi xuất sắc nhất, những người có những thế mạnh đặc trưng. Và hầu hết các ứng cử viên đó đều được chọn từ Hall of Fame.

“Công ty chúng tôi đang tích cực hỗ trợ xu hướng này. Chúng tôi tạo ra Hall of Fame để tìm ra những anh hùng thực sự. Và bây giờ tôi đã gặp một người chơi không cần thứ gì mà chỉ muốn thưởng thức trò chơi – Lee Hyun. Tôi muốn nói rằng cậu là một người tuyệt vời”

“…”

Lee Hyun nhìn quanh.

Tất cả nhân viên trong phòng đã nhìn cậu với vẻ ngưỡng mộ.

“Cậu ấy từ chối tiền bạc và danh vọng như kiểu nó không có nghĩa lý gì …”

“Đây mới là đàn ông!”

“Cậu ấy sẽ không bao giờ trở thành nô lệ của đồng tiền”

Họ đang thì thầm với nhau về Lee Hyun.

Lee Hyun nắm lấy tay Chang Yoon Soo và không quan tâm đến vẻ ngạc nhiên của ông, cậu nói:

“Ông có thể đưa tôi lên top đầu Hall of Fame được không?”

****

Sau khi vị khách không bình thường đó rời khỏi phòng, căn phòng vẫn im lặng.

Chang Yoon Soo nhìn vào cốc trà nhân sâm đã cạn và suy nghĩ.

“Vậy cậu ấy tên là Lee Hyun…”

“Có chuyện gì sao, thưa ngài?”–người trợ lý ngồi gần đó hỏi.

“Chỉ là tôi không thể xóa bỏ hình ảnh cậu ấy ra khỏi tâm trí tôi”

So Junhee đã làm việc trong bộ phận này trong một thời gian dài và cô nghĩ rằng cô biết khá rõ về người đàn ông này. Nhưng ngay bây giờ cô không thể hiểu nổi ông đang nghĩ gì.

Chang Yoon Soo là người quan trọng trong chiến lược quảng cáo Royal Road. Đó là vì ông đã làm rất nhiều việc để cho trò chơi trở nên phổ biến .

Khẩu hiệu “Trò chơi mà bạn có thể trở thành hoàng đế!” do Chang Yoon Soo nghĩ ra, và nó đã ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của công ty.

Và bây giờ, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy ông đang đắm chìm trong suy nghĩ sau khi gặp gỡ một người bình thường.

“Chẳng giống ngài chút nào. Đây là lần đầu tiên ngài dành quá nhiều sự chú ý đến một người chơi bình thường”

“Tôi? Tất nhiên là tôi sẽ làm vậy”

Chang Yoon Soo lắc đầu và đưa cho cô một tài liệu.

“Hãy đọc nó và cô sẽ hiểu”

Junhee đọc tờ tài liệu một cách cẩn thận. Đó là tài liệu về Lee Hyun.

Royal Road rất tự hào về hệ thống bảo mật của họ. Ngay cả các nhà quản lý hàng đầu của Tập đoàn Unicorn cũng không thể biết level, class, skill và item của người chơi.

Trong hồ sơ của Lee Hyun có ghi một dòng duy nhất. Chữ màu đen trên tờ giấy trắng ghi rõ một điều – ngày cậu bắt đầu chơi. Lee Hyun đăng ký chơi Royal Road chính xác vào 9 tháng trước.

“Tôi không thể tin được! Anh ta chơi chưa được 1 năm sao?!” – Junhee quá sốc và kêu lên.

Tất cả các nhân viên của bộ phận đều nhìn họ.

“Tôi không tin rằng đó là sự thật cho đến khi tôi gặp cậu ấy. Hóa ra chỉ trong vòng 9 tháng, cậu ấy đã đủ điểm Fame để lọt vào top 500 …”

“Không thể tin được …”

“Có lẽ cậu ấy chơi Royal Road thông cả 9 tháng” – Chang Yoon Soo lặng lẽ nói thêm.

Những lời nói này khiến So Junhee tức giận.

Cô chơi Royal Road kể từ khi nó được phát hành. Mỗi buổi tối sau khi làm việc cô đều chơi. Lương của cô khá cao, vì vậy cô có thể mua các item tốt từ các cuộc đấu giá. Tuy nhiên, tính đến giờ thì Fame của cô cũng chỉ ở mức 2500. Với class Wizard chiến đấu, cô liên tục đi săn quái hoặc làm nhiệm vụ.

“Kể cả khi có chăm cày cuốc đến mấy cũng chưa chắc đã kiếm được nhiều Fame”

“Chính xác”

“Một số người thậm chí từ bỏ sắc đẹp của mình chỉ để cày game đêm khuya …”

“Đó là lý do tại sao nó sẽ rất thú vị”

“Sao cơ?”

“Tôi không thể chờ đợi để biết được class cũng như nhiệm vụ của cậu ấy. Video có thể sẽ được phát hành vào tuần sau, chúng ta sẽ biết điều đó”

Chang Yoon Soo duỗi tay và cười mỉm.

“Đó là lý do tại sao tôi chọn công việc này. Sau một thời gian dài thì tôi mới phát hiện ra một điều gì đó đáng để quan tâm”

****

Như Orc trưởng lão nói, sau khi mặt trời và mặt trăng xuất hiện 10 lần thì ngay sáng hôm sau, trận chiến quyết định sẽ bắt đầu!

“Chwiik!”

“Chwiiik!”

“Chwichwik!”

Weed cũng với lũ Orc nhìn vào pháo đài của lũ Dark Elf.

“Một buổi sáng sắp hé lộ trên đỉnh núi. Mặt trời đỏ đang nhô lên, những ngọn gió mạnh mẽ đang thổi. Chwichwit. Những tảng mây đang trôi trên bầu trời, như thể chúng biết rằng một cuộc chiến sắp xảy ra vậy. Trong trận chiến chống lại lũ Dark Elf, tôi sẽ là người đi tiên phong. Chwik!!”

Với một chân đặt trên tảng đá và ngực ưỡn ra, Weed đang đọc “Hịch tướng sĩ” do mình soạn ra!

“Những tia nắng này đã làm cho tôi cảm thấy hy vọng. Chwichwik. Can đảm và khát vọng của chúng ta sẽ mang lại chiến thắng. Tinh thần cao thượng của chúng ta. Linh hồn của chúng ta. Chwiiik! Tôi muốn hát vang lên! Lũ Dark Elf rất mạnh, nhưng chúng ta sẽ chiến đấu với lời tuyên thệ trong trái tim. Với bài hát của vinh quang. Không một ai chùn bước và chúng ta sẽ chiến thắng!”

Weed đã hâm nóng bầu không khí bằng cách đọc một bài Hịch. Nếu video này sẽ xuất hiện trong Hall of Fame, nó sẽ được rất nhiều người chơi xem. Cậu nên tạo ra một hình ảnh tích cực.

Nhưng cậu đã đọc bài phát biểu của mình bằng cơ thể của một con Orc với những chiếc răng nanh lớn và biểu cảm đáng sợ trên khuôn mặt, nên cậu không thể làm cho nó có vẻ sâu sắc và cảm động được.

Cậu muốn ngâm một vài bài thơ trong bài phát biểu của mình, nhưng cậu không biết bài nào cả.

“Chwichwiiik! Đó là số phận!”

Weed nhổ bọt và tiếp tục nhìn về pháo đài.

Có một cơn mưa ngang qua lúc nửa đêm và bây giờ ngọn núi được bao phủ một lớp sương mù dày đặc. Trời có vẻ ảm đạm, nhưng những con chim đói bụng đã lần mò kiếm ăn ở những bụi cây. Ngay sau đó mặt trời sẽ lên cao, tỏa nắng rực rỡ và thời tiết sẽ được cải thiện. Nhưng bây giờ thời tiết vẫn còn lạnh.

“Hắt – xì! Chwiik!”

Ngay cả lũ Orc, da của chúng dày như thế mà cũng bắt đầu thấy lạnh. Ít nhất Weed cũng có một cái áo choàng, cậu quấn chặt quanh mình, nhưng lũ Orc khác chỉ có áo giáp.

Ngôi đền của lũ Necromancer đứng sừng sững trên đỉnh núi. Các vách đá xung quanh khá dốc và cách duy nhất để đến được cánh cổng là phải vượt qua phòng tuyến của lũ Dark Elf. Nhưng phòng tuyến đó được bao quanh bởi bức tường cao 7 mét. Lũ Dark Elf đã thành thạo các phép thuật nguyên tố và với thứ đó đã giúp chúng nhanh chóng dựng lên một pháo đài bất khả xâm phạm.

Hơn nữa, ở bên dưới bức tường có một làn khói xanh đen đang cuộn xoáy, và chắc chắn rằng đó không phải thứ gì tốt đẹp. Trong khi đang theo dõi pháo đài, Weed đã thấy một vài con chim vô tình bay vào đó rồi sau đó lăn quay ra chết ngay tại chỗ.

Trên những bức tường đó là cả một đàn Dark Elf đang lăm lăm cây cung trong tay. Chúng đã quan sát lũ Orc một thời gian dài và chúng đang chờ xem lũ Orc định làm gì. Một khi lũ Orc tiến lại gần, chúng sẽ ngay lập tức rơi vào cơn mưa tên của Dark Elf.

‘Để đến được ngôi đền của lũ Necromancer thì phải đi qua một địa ngục trần gian … chúng ta phải lấy pháo đài này bằng cách nào bây giờ?’

Bên cạnh Weed đang có 20.000 con Orc dưới quyền. Nhưng trên tường kia cũng không ít hơn 10.000 tên Dark Elf! Mặc dù lũ Orc và Dark Elf có sức mạnh ngang nhau, nhưng trong trường hợp này, những lợi thế rõ ràng đang nghiêng về phía lũ Dark Elf.

“Karichwi, chúng ta tin vào mi. Chwiik!”

Trưởng làng đã vỗ nhẹ vào vai Weed để trấn an.

“Tôi biết. Chúng ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng”

“Ta tin tưởng mi. Chwichwit. Nhưng trong ngày hôm nay chúng ta phải giành chiến thắng!”

“E-e-erm … Chắc chắn phải là ngày hôm nay sao? Chwiik!”

“Uhm. Chúng ta không có thức ăn. Chwichwichwi”

“…”

Lũ Orc ngu ngốc! Đã có hơn 20.000 tên tụ tập, và không một ai trong số chúng mang theo cái củ cải gì để dự trữ cả.

‘Chúng ta không có thức ăn và một nửa số chiến binh đang bị cảm lạnh …’

Weed chỉ muốn chạy đi thật xa, nhưng cậu không thể làm điều đó. Tất cả lũ Orc đang tràn đầy niềm tin với chỉ huy mới của họ.

‘Định mệnh … Cứ thế này thì mình sẽ chết ở đây mất’

Nhiều lần trong nhiệm vụ này, Weed đã đẩy bản thân đến giới hạn, nhưng lần này có vẻ cậu sẽ thất bại hoàn toàn. Cậu không tìm được cách nào để thoát khỏi tình trạng này.

‘Nếu mình sắp chết thì ít nhất cũng phải có một lí do cho điều đó…’

Weed thu mình lại và nhìn xung quanh. Cậu nhận thấy có một cái gì đó kỳ lạ. Mặc dù không có gió, nhưng cây cối phía sau vẫn đang xào xạc. Sau khi nhìn kỹ hơn, Weed nhận thấy một lượng lớn Orc đang đi ra khỏi rừng.

“Chwiik! Lũ Orc từ bộ lạc Chwibarr đến”

Thủ lĩnh của Chwibarr mang tới 10.000 Orc! Và đó mới chỉ là khởi đầu. Bất cứ chỗ nào Weed nhìn thấy, thậm chí ở khoảng cách xa, những cái cây cũng đang lay động.

“Karichwi, ta đã đưa 20.000 chiến binh đến đây!”

“Bộ lạc Holchwi gửi tới 15.000 chiến binh!”

Weed đang đứng và hi vọng đang lên cao khi nhìn vào đội quân tiếp viện đang đến nơi. Pháo đài của lũ Dark Elf nằm gần đỉnh núi, và từ mọi phía có rất nhiều đội quân Orc đang đến gần. Có nhiều Orc giỏi ở vùng núi Yuroki quy tụ về đây ngày hôm nay. Quá xá nhiều.

“Chwiik! Chwit!”

Weed không tự chủ được mà phải thở mạnh.

Đội quân Orc nhìn giống như một cơn sóng thần khổng lồ. Có cả trẻ lẫn già, nhưng hầu hết trong số chúng là cựu chiến binh thiện chiến. Và tất cả bọn chúng đến để chiến đấu bên cạnh cậu, lãnh đạo của đội quân 20.000 Orc!

“Baranchwi gửi 8000. Chwichwichwit!”

“Gerbage gửi 9000. Đây là tất cả những người chúng tôi có!”

“Salchwi và 1000 chiến binh của ông đã tới!”

Những tin nhắn từ mỗi bộ lạc liên tục được gửi tới.

Một trong số những tộc Orc đến chi viện cũng đã chiến đấu với Dark Elf nhiều lần. Bằng chứng là những vết bỏng và vết sẹo trên người chúng chính là hậu quả từ ma thuật và mũi tên của Dark Elf.

Các đội quân của 25 thủ lĩnh gần nhất đã đến tập hợp để cuốn phăng pháo đài. 5 bộ lạc không thể đến, nhưng toàn bộ khu vực xung quanh nơi ở của Dark Elf đã tràn ngập Orc.

Khi mặt trời lên đến đỉnh thì bộ lạc cuối cùng cũng đến, và số lượng Orc đã đạt hơn 400.000 con.

Toàn bộ lũ Orc hành xử như trẻ trâu, những tiếng lanh canh phát ra từ áo giáp và vũ khí của chúng, chúng còn chửi rủa và sỉ nhục đối thủ. Một số lượng lớn Orc đang tập trung dưới bức tường đã làm cho lũ Dark Elf rất lo lắng. Bây giờ chúng không thấy thoải mái như sáng nay nữa, rất nhiều tên trong số chúng đã được chuẩn bị sẵn phép thuật và chuẩn bị sử dụng.

Thủ lĩnh Bulchwi, người đang đứng gần đó, tiếp cận Weed với sự tự tin.

“Karichwi, ta đã nghe nói về lòng dũng cảm của mi. Chwiik!”

“Cảm ơn ngài, chwik!”

Bulchwi là một Orc rất mạnh. Trong thời gian ngắn ngủi ở làng, Weed đã được nghe nhiều câu chuyện về chiến binh Orc ghê gớm này đã dũng cảm truy bắt Wyvern.

Thủ lĩnh Orc tiếp tục:

“Chúng ta muốn ngươi chỉ huy cuộc tấn công, chwichwichwiiik!”

“Ngài chắc chắn chứ? Chwiik!”

“Uhm. Ngươi xứng đáng làm việc đó. Chwiik! Đây là truyền thống. Khi một tên Orc đáng sợ nhất dẫn đầu cuộc tấn công sẽ khiến đối phương chạy trốn trong sợ hãi”

Mặc dù đang có 400.000 Orc ở đây ngày hôm nay, nhưng không có ai đáng sợ hơn Weed.

Cậu đã tạo ra một tác phẩm điêu khắc với hình hài bất thường cùng bề ngoài đáng sợ. Và bề ngoài đáng sợ đó đã đặt anh vào tình cảnh này.

Thấy sự lúng túng của Weed, Bulchwi buông ra một tiếng cười thân thiện.

“Đây là một vinh dự lớn. Chwiik! Ta ghen tị với ngươi. Đi đi”

“…”

Sau khi được nghe những lời động viên từ một con Orc đáng kính, Weed đứng thẳng lên với niềm tự hào. Xung quanh cậu là tất cả những Orc khác đang chờ đợi lệnh, vì vậy cậu giơ đao của mình lên và bắt đầu hét:

“Orcs! Orcs! Orcs!”

“Orcs! Orcs! Orcs!”

400.000 Orc đã nhắc lại lời nói của cậu. Ngọn núi tràn ngập tiếng la hét của chúng. Mặt đất bắt đầu rung chuyển dưới chân.

“Orcs! Orcs! Orcs!”

“Orcs! Orcs! Orcs!”

Weed hét to hơn nữa. Lũ Orc cũng hét theo.

Khi âm thanh lên tới đỉnh điểm, Weed vung đao của mình và giận dữ kêu lên:

“Chúng ta sẽ nghiền nát tất cả bọn chúng! Chwii-i-ik!”

“Guo! Guo! Guo!”

Lũ Orc lao về phía pháo đài của lũ Dark Elf giống như một trận tuyết lở.

****

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky