Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Ở nhà Taylor, cửa trước hầu như không bao giờ khóa. Tôi đã quá quen thuộc với cái lan can và những bậc thang bằng gỗ sáng bóng của căn nhà này, tôi coi nó giống như nhà của mình vậy. Sau khi tự đẩy cửa vào nhà, tôi lên thẳng phòng Taylor. Cô nàng đang nằm trên giường, lật qua lật lại mấy quyển tạp chí lá cải.

Vừa nhìn thấy tôi, Taylor nhổm ngay dậy và nói, “Sao cậu cứ phải tự hành hạ bản thân như thế hả?” Tôi thả phịch cái túi ngủ xuống và leo lên giường ngồi cạnh Taylor. Trên đường tới đây tôi đã gọi điện kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe. Mặc dù trong thâm tâm không hề muốn chút nào.

“Tại sao cậu lại phải đi tìm anh ta?” Taylor cao giọng hỏi. “Anh ấy có còn là bạn trai của cậu nữa đâu?” Tôi thở dài, “Anh ấy nào đã là bạn trai của mình bao giờ mà còn hay không.” “Chính xác.” Taylor lật lật vài trang báo và đưa cho tôi đọc. “Xem này, cậu mà mặc bộ bikini trắng này thì hot phải biết, nhất là với làn da rám nắng đẹp như của cậu.” “Jeremiah sắp tới đây rồi,” tôi ngó qua tờ tạp chí rồi trả lại cho Taylor.

Tôi chưa bao giờ có ý định mặc những bộ bikini kiểu như thế, nhưng Taylor thì dám đấy. “Đúng ra cậu phải chọn Jeremiah mới phải.” Taylor đủng đỉnh nói. “Chứ mình thấy anh Conrad điên lắm.” Tôi đã nói đi nói lại về vấn đề này không dưới chục lần với Taylor. Chuyện đâu chỉ đơn giản là chọn người này bỏ người kia.

Vả lại tôi cũng làm gì có quyền lựa chọn nào đâu. “Anh Conrad không hề điên, Taylor.” Tôi nói. Cậu ấy vẫn chưa hề tha thứ cho anh Conrad cái tội không chịu thích cậu ấy hồi mùa Hè năm chúng tôi 14 tuổi, mùa Hè mà tôi đã mời cậu ấy cùng tới nghỉ với gia đình ở Cousinss. Taylor vốn luôn quen với việc được các chàng trai bâu quanh rồi, nên không chấp nhận được chuyện bị người khác lờ đi như thế.

Trong khi Jeremiah thì ngược lại, ngay từ giây phút đầu tiên vừa nhìn thấy Taylor là chàng ta đã đổ đứ đừ rồi. Jeremy của riêng mình Taylor – theo lời của Taylor, cho tới khi cậu ấy đá Jeremiah để đến với anh Steven, anh trai tôi. Taylor bĩu môi nói, “Ừ, có thể mình nói thế cũng hơi quá.

Có thể anh ấy không điên thật. Nhưng rồi sao? Không lẽ cậu định cứ ngồi một chỗ và đợi anh ấy tới già chắc? Đợi lúc nào anh ấy gọi thì chạy tới à?” “Không! Nhưng giờ anh ấy đang có chuyện. Và lúc này anh ấy cần bạn bè hơn bao giờ hết.” Tôi nhặt mấy sợi chỉ thừa rơi trên thảm.

“Dù cho giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, bọn mình vẫn sẽ mãi là bạn.” Taylor ngao ngán đảo mắt một vòng, nói, “Sao cũng được. Lý do duy nhất mình đồng ý giúp cậu vụ này là vì mình muốn cậu có thể kết thúc mọi chuyện.” “Kết thúc á?” “Ờ. Mình thấy đó là cách tốt nhất.

Cậu cần phải mặt đối mặt nói chuyện với anh Conrad, nói cho anh ta biết là cậu đã quên anh ta rồi và rằng cậu không muốn tiếp tục để cho anh ta đùa giỡn nữa. Chỉ có như vậy cậu mới có thể quên đi được con người tồi tệ đó và tiếp tục sống tốt.” “Taylor, trong chuyện này mình không hoàn toàn vô tội,” tôi phân trần.

“Lần găp nhau gần đây nhất, mình đã cư xử chẳng ra gì.” “Sao cũng được. Vấn đề là, cậu cần tiếp tục với cuộc sống của mình. Còn nhiều người tốt hơn cho cậu chọn lựa.” Taylor nói, “Như Cory chẳng hạn. Người mà mình e là cậu sẽ không còn cơ hội nào nữa, sau buổi tối hôm qua.” Chuyện mới xảy ra tối hôm đó mà tôi có cảm tưởng như đã cả ngàn năm về trước.

Tôi tìm cách đánh trống lảng, chuyển sang chủ đề khác. “À này, cám ơn trước vì đã cho mình để nhờ xe ở đây nhé! Nếu mẹ mình gọi…” “Thôi nào, Belly. Mình là ai cơ chứ? Mình biết phải nói gì. Đâu giống như cậu.” Taylor phẩy tay. “Cậu sẽ về kịp tối mai chứ hả? Đừng quên chúng ta có hẹn đi dạo trên thuyền với nhà Davis đấy nhé.

Cậu đã hứa với mình rồi.” “Chắc phải độ 8-9 giờ. Mình nghĩ lúc đó là mình có mặt ở nhà rồi. Còn nữa,” tôi ngẩng đầu lên nhìn Taylor, “mình chưa bao giờ hứa hẹn chuyện gì với cậu hết.” “Thế thì hứa ngay bây giờ đi.” Taylor giục. “Hãy hứa với mình là cậu sẽ tới.” Tôi giơ tay than trời, “Sao cậu cứ phải nhất quyết muốn mình có mặt ở đó thế? Không lẽ cậu lại muốn gán ghép mình với Cory Wheeler? Cậu đâu cần mình.

Cậu có Davis rồi mà.” “Mình cần cậu thật mà, kể cả khi cậu là đứa bạn thân chẳng ra gì. Bạn trai không giống như bạn thân và cậu hiểu điều đó. Chẳng mấy chốc chúng ta sẽ vào đại học. Nhỡ bọn mình học khác trường thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?” Taylor tuôn ra một tràng.

“Ok, ok, mình hứa, được chưa?” Tôi giơ tay lên đầu hàng. Không ngờ cậu ấy vẫn nuôi hy vọng là hai đứa chúng tôi sẽ tiếp tục học cùng một trường đại học. Cô nàng chìa ngón út ra và chúng tôi ngoắc tay nhau. “Cậu định mặc thế này mà đi đấy hả?” Taylor trố mắt ra hỏi tôi, vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy như thể không dám tin vào mắt mình.

“Cậu định mặc thế này mà gặp anh Conrad lần đầu tiên sau ngần ấy thời gian á?” “Mình có phải đi hẹn hò đâu hả Taylor?” “Một khi đã đi gặp lại người yêu cũ, chúng ta luôn phải làm sao cho đẹp hơn thường ngày. Một nguyên tắc bất di bất dịch của hậu chia tay. Cậu phải khiến anh ta tiếc ngẩn ngơ vì đã bỏ cậu.

Đó là cách duy nhất.” Tôi chưa bao giờ nghĩ về điều đó. “Mình chẳng cần quan tâm xem anh ấy nghĩ gì,” tôi nói. Nhưng Taylor nào có thèm nghe xem tôi nghĩ gì. Cô nàng đang loay hoay lục lọi túi đồ của tôi. “Không phải chứ, trong này chỉ có đồ lót và một cái áo phông thôi là sao? Ôi giời, lại cái áo cũ mèm này à? Mình ghét cái áo này kinh.

Thanh lý được rồi đấy.” “Thôi đi, đừng có lục lọi đồ của mình nữa.” Đột nhiên Taylor nhổm dậy hào hứng nói, “Hay là để mình chuẩn bị đồ cho cậu nhá? Đi mà Belly? Mình thích làm mấy việc đó lắm.” “Không,” giọng tôi chắc nịch. Với Taylor, đôi khi bạn phải rắn mới xong.

“Ngày mai mình về rồi. Chẳng cần mang nhiều đồ làm gì.” Taylor lờ đi như không nghe thấy, vẫn nhất quyết đứng dậy đi vào trong phòng thay quần áo. Đúng lúc đó điện thoại của tôi kêu, là Jeremiah gọi. Trước khi bắt máy, tôi gọi với theo Taylor cảnh cáo, “Mình nói nghiêm túc đấy, Taylor.” “Cứ để mình lo.

Hãy cứ coi mình là bà tiên đỡ đầu của cậu đi,” tiếng Taylor vọng ra từ sau tủ quần áo. “Hey. Cậu đâu rồi?” Tôi trả lời điện thoại. “Mình sắp tới rồi. Khoảng một tiếng nữa. Cậu đang ở nhà Taylor đấy hả?” “Ừ,” tôi nói, “Cậu có muốn mình chỉ lại đường đi cho cậu không?” “Khỏi, mình thuộc rồi,” Jeremiah im lặng vài giây, làm tôi còn tưởng cậu ấy đã dập máy.

Nhưng rồi cậu ấy nói tiếp. “Cám ơn cậu về chuyện lần này.” “Sao cậu lại khách sáo thế.” Tôi còn định nói thêm với Jeremiah rằng cậu ấy là một trong những người bạn thân nhất của tôi, rằng một phần trong tôi đã rất mừng vì có lý do để được gặp lại cậu ấy. Mùa Hè sẽ không còn là mùa Hè khi thiếu đi hai cậu con trai nhà cô Beck.

Nhưng tôi còn đang loay hoay tìm từ để diễn đạt cho đúng thì cậu ấy đã dập máy. Phải mất một lúc sau mới thấy Taylor từ trong phòng thay quần áo đi ra, tay khệ nệ xách theo túi đồ của tôi. “Xong rồi,” cô nàng hớn hở khoe. “Taylor…” tôi nhào tới định giằng lấy chiếc túi trên tay cậu ấy.

“Khoan, khoan. Hãy đợi cho đến khi cậu tới nơi cậu cần tới. Cậu sẽ phải cám ơn mình,” Taylor nói. “Mình là người cực kỳ độ lượng, mặc dù cậu toàn bỏ rơi mình.” Tôi lờ đi như không nghe thấy cái câu cuối cùng, và nói, “Cám ơn cậu, Taylor.” “Không có gì,” Taylor chống hai tay lên hông.

“Cậu đã thấy cậu cần mình tới mức nào chưa? Mà hai người đã có kế hoạch tìm anh Conrad ở đâu chưa thế? Hay là cậu chỉ biết anh ấy đang lang thang ở một cây cầu nào đó?” Giờ cậu ấy nói mới nhớ, quả thực tôi chưa hề nghĩ tới vấn đề đó. “Chắc Jeremiah sẽ phải biết tìm anh ấy ở đâu,” tôi nói.

~*~ Khoảng một giờ sau thì Jeremiah xuất hiện, như cậu ấy đã nói. Taylor và tôi đứng ở cửa sổ phòng khách nhìn xuống và thấy xe của cậu ấy đang rẽ vào trong sân. “Ôi Chúa ơi, trông cậu ấy dễ thương thế không biết,” Taylor thốt lên, sau đó chạy thật nhanh ra trước gương để thoa thêm chút son bóng.

“Sao cậu lại không nói cho mình biết bây giờ cậu ấy dễ thương như thế hả?” Lần gần đây nhất Taylor gặp Jeremiah, cậu ấy vẫn còn gầy nhẳng và thấp hơn bây giờ nhiều. Hèn gì khi đó cô nàng quyết định chạy theo anh Steven. Nhưng trong mắt mình, Jeremiah trông vẫn như vậy, chẳng có gì khác, vẫn là Jeremiah.

Tôi xách túi đi ra ngoài cửa, với Taylor lẵng nhẵng chạy đằng sau. Vừa mở cánh cửa trước đã thấy Jeremiah đang đứng đợi sẵn ở cầu thang rồi. Cậu ấy đội chiếc mũ Red Sox và tóc cắt ngắn hơn so với lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. Cảm giác được cậu ấy ở đây như thế này thật khó tả.

“Mình đang định gọi cho cậu,” Jeremiah bỏ mũ ra. Cậu ấy là người không quá câu nệ chuyện đầu tóc, kể cả khi bị mũ làm cho rối bù. Đó là một trong những điểm đáng yêu ở Jeremiah mà tôi vô cùng hâm mộ, bởi tôi là người luôn sợ bị bẽ mặt trước mặt người khác. Tôi đã rất muốn ôm lấy cậu ấy, nhưng vì một lý do nào đó – có thể tại cậu ấy không chủ động trước, hoặc cũng có thể tại đột nhiên tôi cảm thấy ngượng ngùng – tôi đã kiềm chế lại.

Thay vào đó tôi chỉ nói, “Cậu tới nhanh thế.” “Mình tăng tốc như điên ý,” Jeremiah thừa nhận, sau đó giơ tay lên chào Taylor. “Taylor đấy à.” Taylor lập tức kiễng chân ôm chầm lấy cậu ấy, làm mình thấy hối hận vì đã không ôm Jeremiah. Sau đó, cô nàng buông Jeremiah ra gật gù tán thưởng, “Jeremy, cậu trông rất tuyệt,” và mỉm cười, cờ đợi lời khen trả lại của Jeremiah.

Nhưng khi thấy cậu ấy không nói gì, Taylor liền trách, “Đáng ra cậu cũng phải khen là mình trông rất tuyệt chứ.” Jeremiah cười phá lên, “Ôi giời, cậu vẫn đúng là Taylor ngày xưa. Cậu thừa biết cậu rất tuyệt mà. Đâu cần mình nói điều đó nữa.” Hai người họ cứ đưa đầy qua lại như thế với nhau.

Chán quá, tôi liền xen vào. “Chúng ta đi thôi.” Jeremiah đưa tay xách túi hộ tôi và chúng tôi đi theo cậu ấy ra xe. Tranh thủ lúc cậu ấy mang túi cất vào trong cốp, Taylor kéo vội tôi ra một góc và thì thầm dặn. “Gọi cho mình ngay khi cậu biết địa điểm sẽ tới nhá, Cinderbelly.” Cậu ấy vẫn thường gọi tôi như vậy khi chúng tôi còn bé, bởi cả hai đứa đều mê mẩn nhân vật Cinderella, cô bé Lọ Lem và cậu ấy sẽ nghêu ngao hát theo mấy con chuột, Cinderbelly, Cinderbelly.

Đột nhiên tôi cảm thấy yêu Taylor thế không biết. Những kỷ niệm thời thơ ấu đột nhiên ùa về khiến tôi chợt nhân ra tôi sẽ nhớ Taylor rất nhiều, nếu năm sau chúng tôi không còn học chung một trường nữa.

“Cám ơn cậu đã cho mình để nhờ xe ở đây, Taylor.” Cậu ấy gật đầu, và thì thào hai chữ KẾT THÚC.

“Chào cậu, Taylor,” Jeremiah mở cửa vào trong xe.

Tôi cũng lên xe. Cái xe vẫn bừa bộn như mọi khi. Vỏ chai nước vứt đầy dưới sàn xe và băng ghế sao. “Chào cậu,” tôi thò đầu ra vẫy chào Taylor cho tới khi không nhìn thấy cậu ấy nữa.

“Đừng quên lời hứa của cậu, Belly!” Taylor nói với theo.

“Cậu đã hứa gì thế?” Jeremiah hỏi tôi, mắt nhìn vào gương chiếu hậu.

“Mình hứa là sẽ về kịp để cùng cậu ý tới bữa tiệc mừng quốc khánh ở nhà bạn trai cậu ý. Nghe nói họ sẽ tổ chức trên du thuyền.” Jeremiah gật đầu, “Cậu sẽ về kịp thôi, đừng lo. Hy vọng khoảng tối nay là về thôi.” “Thế à.

Xem ra tôi thậm chí chẳng cần tới cái túi đồ kia.

“Taylor trông vẫn thế nhỉ.”

“Ờ, công nhận.”

Và rồi chúng tôi chẳng ai nói thêm câu gì nữa.

Bình luận