Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Mùa Hè Thiên Đường 2 – Mùa Hè Không Lẻ Loi

Chương 34: Jeremiah

Tác giả: Jenny Han

Tôi còn nhớ năm đó tôi vừa tròn 13 tuổi và Belly 12 tuổi. Cậu ấy bị cảm cúm và đang vô cùng đau khổ vì phải ở lỳ trong nhà, không được ra biển chơi. Cả ngày cậu ấy nằm bệt trên ghế sô-pha, giấy ăn vo tròn vung vãi khắp nơi. Suốt mấy ngày giời cậu ấy vẫn chỉ mặc nguyên một bộ pyjama.

Và bởi vì cậu ấy đang ốm nên Belly có quyền bật bất kỳ kênh TV nào cậu ấy thích. Món duy nhất cậu ấy muốn ăn là kem que vị nho. Khi thấy tôi mở tủ định lấy một cái ăn, mẹ vội nhắc phải để phần cho Belly. Mặc dù cậu ấy đã xơi tới tận ba cái rồi. Không còn cách nào khác, tôi đành phải ăn cái vị cam còn lại.

Chiều hôm đó, anh Conrad và anh Steven lỉnh đi chơi riêng lúc nào không hay. Hai mẹ đang sửa soạn đạp xe ra siêu thị mua thêm đồ ăn. Còn tôi cũng đồ nghề sẵn sàng chuẩn bị đi lướt ván cùng Clay. Vắt cái khăn tắm lên vai, tôi chạy vào trong bếp chào mẹ và cô Laurel. “Con định đi đâu thế, Jere?” Mẹ hỏi.

“Con đi lướt ván với Clay đây, chào mẹ!” Tôi đang tính đẩy cửa ra ngoài thì đột nhiên nghe thấy tiếng mẹ nói, “Jere này…” “Dạ?” “Nếu hôm nay con có thể ở nhà chơi với Belly một hôm thì tốt biết mấy. Tội nghiệp con bé cả ngày cứ phải ru rú ở nhà một mình.” “Ối, mẹ ơi…” “Đi mà, Jeremiah?” Tôi thở dài cái thượt.

Tôi không muốn ở nhà và chơi với Belly. Tôi muốn đi lướt ván với Clay. Khi thấy tôi không nói gì, mẹ vội nói thêm vào, “Tối nay cả nhà mính sẽ nướng thịt ngoài sân. Mẹ sẽ cho con phụ trách phần nướng bánh burger.” Tôi lại thở dài, còn to hơn lần trước. Mẹ vẫn nghĩ rằng chỉ cần cho tôi đứng nhóm bếp và lật qua lật lại mấy cái bánh hamburger đã là một ân huệ lớn lắm không bằng.

Không phải là tôi hết thích trò đó, nhưng cũng không còn thích tới mức hi sinh buổi đi lướt ván với Clay. Tôi đã mở miệng tính từ chối rồi nhưng khi nhìn thấy nét mặt hớn hở, vui mừng của mẹ (như thể mẹ đã biết trước là tôi sẽ đồng ý rồi không bằng) thì tôi lại không nỡ.

“Thôi được rồi, con sẽ ở nhà.” Tôi nói. Tôi quay trở lại lên lầu và thay bộ đồ bơi ra, sau đó xuống phòng khách ngồi xem TV cùng Belly. Tôi cố tình ngồi thật xa cậu ấy bởi điều cuối cùng tôi cần lúc này là bị lây cúm của Belly và nằm bệt một chỗ suốt cả tuần. “Sao cậu vẫn còn ở đây?” Belly vừa xịt mũi vừa quay sang hỏi tôi.

“Ngoài trời nóng quá,” tôi nói. “Cậu muốn xem phim gì không?” “Trời có nóng tới mức đó đâu.” “Làm sao cậu biết được khi mà cậu toàn ở lỳ trong nhà như thế này?” Belly nheo mắt nhìn tôi hỏi dò, “Có phải mẹ cậu bắt cậu ở nhà với mình không?” “Không hề,” tôi chối.

“Ha!” Belly chộp lấy cái điều khiển và bấm nút chuyển kênh. “Mình biết cậu đang nói dối.” “Đâu có!” “Giác quan thứ 6, cậu quên rồi à?” Belly lại tiếp tục lấy khăn xì mũi. “Cái đó làm gì có thật. Cho mình mượn cái điều khiển đi” Belly lắc đầu, ôm chặt cái điều khiển vào ngực.

“Không. Vi khuẩn của mình dính đầy trên đó rồi. Rất tiếc. À, trong bếp còn cái bánh mỳ nướng nào không nhỉ?” Đó là loại bánh mỳ mẹ tôi đã phải dậy từ sớm ra tận chợ nông sản để mua. Nó vừa trắng, vừa dầy, lại hơi ngòn ngọt. Sáng hôm ấy tôi đã chén sạch ba lát bánh mỳ cuối cùng còn sót lại trong giỏ.

Tôi phết bơ và mứt dâu rừng lên đó và ăn ngấu ăn nghiến trước cả khi mọi người thức giấc. Với hai bà mẹ trẻ và bốn đứa trẻ con đang tuổi ăn tuổi lớn trong nhà như thế này, bánh mỳ luôn là thứ hết đầu tiên tại các bữa ăn. Ai nhanh tay thì còn, ai chậm tay thì ráng chịu. “Chẳng còn miếng bánh mỳ nướng nào đâu,” tôi nói.

“Anh Conrad và anh Steven đúng là heo mà,” Belly làu bàu, sụt sịt mũi. “Ơ, mình tưởng cậu chỉ ăn kem nho thôi?” Tôi ngại ngùng hỏi. Cậu ấy nhún vai. “Sáng nay thức dậy tự dưng mình lại thấy thèm bánh mỳ nướng mới chết chứ. Chắc mình đang khỏe hơn rồi.” Nhưng trong mắt tôi, cậu ấy trong vẫn chưa khỏe hơn là mấy.

Hai mắt cậu ấy vẫn đang sưng húp híp, da thì tai tái, còn mái tóc chắc phải mấy ngày rồi chưa gội bởi trông nó vừa bóng vừa bết. “Này, hay cậu thử đi tắm đi,” tôi nhắc. “Mẹ mình vẫn bảo sau khi tắm xong người sẽ thấy sảng khoái hơn rất nhiều đấy.” “Ý cậu là người mình bốc mùi hả?” “Không, không,” tôi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời hôm nay không một bóng mây. Chắc hẳn giờ này Clay đang lướt ván đã đời ngoài biển rồi. Cả anh Steven và anh Conrad nữa. Tối hôm trước thấy anh Conrad vừa đập con lợn đất từ năm lớp 1 và gom được một núi xu. Dám cá là hai người đó sẽ ở lỳ trong tiệm game cả buổi chiều cho xem.

Không biết Clay sẽ còn ở ngoài đó bao lâu nữa, biết đâu tôi sẽ vẫn kịp ra ngoài đó nhập hội với cậu ấy trong vài giờ tới, nếu trời vẫn còn chưa tối. Hình như Belly cũng nhận thấy việc tôi đang lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì ngay lập tức cậu ấy đã khịt mũi nói, giọng đầy giận dỗi, “Cứ đi chơi đi, nếu cậu muốn.” “Mình đã nói là không rồi mà,” tôi gắt lên.

Sau đó tôi hít một hơi thật sau để bình tĩnh lại. Mẹ sẽ không vui nếu biết tôi làm cho Belly buồn, nhất là khi cậu ấy đang ốm như thế này. Mà cậu ấy trông cũng cô đơn thật. Tôi thấy tội nghiệp cho Belly vì cứ phải ru rú trong nhà cả ngày như thế. Không có gì tệ hơn bị cảm cúm.

“Cậu muốn mình dạy cách chơi bài xì phé không?” Tôi rủ. “Cậu cũng biết chơi đâu mà,” Belly lên giọng chế giễu. “Anh Conrad lần nào cũng đánh thắng cậu.” “Thế thì kệ cậu,” tôi bực mình đứng dậy. Tôi không còn cảm thấy tội nghiệp cho cậu ấy một tẹo nào nữa. “Thôi mà,” Belly nắm lất áo tôi kéo lại.

“Dạy mình đi mà.” Tôi ngồi lại xuống ghế, cau có nói, “Đưa cho mình bộ bài.” Tôi biết Belly thấy có lỗi vì đã dài giọng chê bai tôi, bởi vì cậu ấy ngay lập tức hạ giọng nói, “Cậu đừng ngồi gần mình quá. Nhỡ lây bệnh thì khổ.” “Không sao đâu,” tôi nói. “Mình có ốm bao giờ.” “Anh Conrad cũng thế,” Belly hồ hởi nói.

Tôi ngao ngán đảo mắt một vòng, thật hết nói nổi cậu ấy rồi! Belly tổn thờ anh Conrad, và anh Steven cũng vậy. “Cậu nhầm to rồi, anh Conrad cũng ốm suốt đấy. Cứ tới mùa Đông là y như rằng anh ấy lăn quay ra ốm. Hệ miễn dịch của anh ấy cực kém.” Tôi nói với Belly, mặc dù bản thân cũng không dám chắc điều đó có đúng hay không.

Cậu ấy nhún vai, không nói gì. Nhưng tôi biết cậu ấy không hề tin lời tôi. Cậu ấy đưa bộ bài cho tôi và nói, “Chia bài đi.” Chúng tôi ngồi chơi bài xì-phé cả buổi chiều và công nhận cũng khá vui. Hai ngày sau thì tới lượt tôi lăn ra ốm, nhưng tôi không quá để tâm tới điều đó.Belly ở nhà với tôi suốt. Hai đứa cùng chơi bài xì-phé và xem phim The Simpsons cả ngày không biết chán.

Bình luận