Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cuối cùng khi tôi quyết định đi xuống nhà, trời bên ngoài đã tối hẳn và Jeremiah đã quay trở lại. Cậu ấy và anh Conrad đang ngồi trong phòng khách xem TV như thể trận cãi vã chưa hề xảy ra. Có lẽ bọn con trai là vậy. Chứ tôi và Taylor, mỗi lần cãi nhau thì phải giận nhau cả tuần là ít, và một cuộc-chiến-lôi-kéo-đồng-minh sẽ nổ ra với những câu hỏi kiểu như “Cậu về phe ai thế hả?” dành cho Katie hoặc Marcy.

Chúng tôi sẽ nói những câu chẳng ra gì với nhau, làm tổn thương lẫn nhau để rồi sau đó lại ôm nhau khóc rưng rức và làm hòa. Nhưng tôi không nghĩ là anh Conrad và Jeremiah đã ôm nhau khóc lóc và làm hòa trong lúc tôi ở trên phòng. Tôi băn khoăn không biết liệu mình cũng đã được tha thứ chưa, vì đã giữ bí mật với Jeremiah, vì đã không chọn phe – phe của cậu ấy.

Bởi đó là sự thật, Jeremiah và tôi cùng nhau tới đây với danh nghĩa là cộng sự của nhau, là một đội, vậy mà khi cậu ấy cần tôi nhất, tôi đã khiến cho cậu ấy thất vọng. Tôi cứ quanh quẩn ở chỗ chân cầu thang, không biết nên bước tới nhập hội với họ hay lại âm thầm rút lên trên phòng.

Và rồi Jeremiah ngước mắt lên nhìn về phía tôi. Tôi biết tôi đã được tha thứ. Cậu ấy mỉm cười, một nụ cười thực sự, một nụ cười rất Jeremiah – nụ cười có thể làm tan chảy tất cả những que kem. Tôi cũng mỉm cười lại với Jeremiah, lòng đầy biết ơn. “Mình cũng đang định lên gọi cậu đây,” Jeremiah nói.

“Tối nay chúng ta sẽ mở tiệc.” Tôi thấy trên bàn nước đang đặt một hộp pizza cỡ lớn. “Tiệc pizza á?” Tôi hỏi. Cô Susannah vẫn thường tổ chức tiệc pizza cho đám trẻ con tụi tôi, chứ không bao giờ chỉ đơn giản là “pizza cho bữa tối”. Luôn là tiệc pizza. Có điều lần này còn có thêm cả bia.

Và rượu tequila. Thế là đã rõ. Tối nay sẽ là tối cuối cùng của chúng tôi ở đây. Giờ có thêm anh Steven nữa là đủ bộ. Nhóm bốn người chúng tôi. “Mình tình cờ gặp mấy người quen trong thị trấn. Lát họ sẽ tới và mang theo bom bia sau.” “Hả? Cả một bom bia cơ á?” Tôi trố mắt hỏi lại.

“Ờ tất nhiên.” Sau đó tôi ngồi xuống sàn nhà và mở hộp pizza ra. Chỉ còn có đúng một miếng, lại còn là miếng nhỏ nhất nữa chứ. “Hai người ăn gì mà như heo thế hả?” Tôi nhét miếng pizza vào miệng, nhồm nhoàm trách. “He he… xin lỗi.” Jeremiah nhe răng cười. Sau đó cậu ấy đứng dậy đi vào trong bếp lấy ra ba cái cốc.

Cậu ấy đưa cho tôi và anh Conrad mỗi người một cái rồi nói, “Chúng ta cùng cạn ly nào.” Tôi ngửi ngửi cái cốc đầy nghi ngờ. Màu nước trong cốc có màu nâu nhạt, một lát chanh mỏng nổi lềnh phềnh phía trên. “Mùi có vẻ nặng.” Tôi nói. “Bởi vì đó là tequila mà,” Jeremiah nâng cốc lên dõng dạc tuyên bố.

“Uống cho buổi tối cuối cùng.” “Vì buổi tối cuối cùng.” Chúng tôi đồng thanh nói. Cả hai anh em họ uống một hơi hết sạch. Mới đầu tôi chỉ dám nhấp môi một chút xíu, và công nhận là nó cũng không quá tệ. Trước đó tôi chưa từng uống tequila bao giờ. Tôi giải quyết chỗ còn lại một cách chóng vánh.

“Ngon ra phết,” tôi gật gù khen. “Chẳng mạnh tí nào.” Jeremiah bật cười. “Đó là vì cốc của cậu 95% là nước chứ sao.” Anh Conrad cũng phá lên cười và tôi lườm hai anh em bọn họ một phát sắc hơn dao cạo. “Ê, như thế là không công bằng,” tôi giãy nảy kêu lên. “Mình muốn uống thứ hai người đang uống cơ.” “Rất tiếc, nhưng tụi này không phục vụ trẻ vị thành niên ở đây.” Jeremiah nói, ngả người nằm xuống cạnh tôi trên sàn.

Tôi đấm vào vai cậu ấy một cái. “Ngốc ạ, cậu cũng đang ở tuổi vị thành niên như mình thôi.” “Ờ, nhưng cậu mới thực sự bị coi là trẻ vị thành niên ở cái nhà này.” Jeremiah nói. “Mẹ mình sẽ giết mình nếu biết chuyện này.” Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhắc tới cô Susannah.

Tôi liếc mắt rất nhanh sang nhìn anh Conrad nhưng mặt anh ấy không biểu lộ một chút gì hết. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Và rồi tôi chợt nảy ra một ý tưởng – một ý tưởng có thể coi là tuyệt với nhất của tôi, từ khi sinh ra tới giờ. Tôi nhổm dậy chạy ra chỗ tủ TV và mở mấy ngăn kéo đựng DVD và mấy cuốn băng gia đình được cô Susannah sắp xếp ngăn nắp và ghi chú đầy đủ ngày tháng trên nhãn.

Tôi đã tìm thấy thứ tôi cần tìm. “Cậu đang làm gì thế?” Jeremiah hỏi tôi. “Chờ chút,” tôi nói, quay lưng về phía họ. Tôi bật TV lên và nhét cuộn băng vào. Trên màn hình hiện lên hình ảnh anh Conrad năm 12 tuổi, khi ấy anh vẫn còn đang đeo niềng răng và mặt thì đầy trứng cá.

Anh đang cau có nằm trên cái khăn tắm to đùng. Tôi còn nhớ mùa Hè năm đó anh nhất quyết không chịu chụp ảnh, dù chỉ là một tấm. Chú Fisher là người cầm máy quay, liên tục giục giã, “Thôi mà, Connie. Hãy nói Chúc mừng Quốc khánh 4/7 đi nào.” Tôi và Jeremiah quay sang nhìn nhau, ôm bụng cười lăn lộn trên sàn nhà.

Anh Conrad trừng mắt nhìn bọn tôi. Anh nhoài người với lấy cái điều khiển nhưng đã bị Jeremiah nhanh tay hơn chộp trước. Cậu ấy vừa ôm lấy cái điều khiển vừa cười sằng sặc. Hai anh em bọn họ bắt đầu vật lộn trên sàn, và rồi họ dừng lại. Máy quay đang tập trung vào cô Susannah, trong chiếc mũ rộng vành và chiếc váy dài trắng toát mặc bên ngoài bộ đồ bơi.

“Suze, em yêu, trong ngày trọng đại của quốc gia thế này em cảm thấy thế nào?” Cô đảo hai mắt một vòng và nói. “Ôi giời, cho em xin đi, Adam. Anh đi quay bọn trẻ con ý.” Và rồi cô mỉm cười – một nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc. Đó là nụ cười của người phụ nữ đang yêu say đắm người đàn ông đang cầm chiếc máy quay kia.

Anh Conrad không còn tranh giành chiếc điều khiển với Jeremiah nữa. Anh im lặng ngồi xem một lúc rồi nói, “Tắt nó đi.” “Thôi mà anh Conrad. Chúng ta hãy cùng ngồi xem đi.” Jeremiah nói. Anh không nói thêm câu nào, nhưng anh cũng không rời mắt khỏi màn hình TV. Và rồi máy quay chĩa vào tôi, và Jeremiah lại được thêm một trận cười hể hả nữa.

Anh Conrad cũng vậy. Đây chính là đoạn băng tôi vẫn đang chờ. Tôi biết, nó sẽ mang lại tràng cười lớn cho tất cả chúng tôi. Tôi, trong chiếc kính cận to đùng và bộ bikini bảy sắc cầu vồng, để lộ cái bụng tròn lẳn như một con nhóc 4 tuổi. Tôi đang vừa chạy vừa rú rít ầm ỹ khi thấy con sứa biển trên tay anh Steven và Jeremiah (về sau mới biết thực chất đó chỉ là một mớ tảo biển).

Dưới ánh nắng Mặt Trời, tóc Jeremiah như chuyển sang màu vàng trắng, và cậu ấy trông vẫn như những gì tôi còn nhớ về cậu ấy hồi mấy năm trước. “Bells, trông cậu như một quả bóng ý,” Jeremiah lăn ra cười ngặt nghèo. Tôi cũng bật cười khi nhìn thấy hình ảnh ngày xưa của bản thân.

“Ê, cậu vừa phải thôi nha.” Tôi lườm Jeremiah. “Mùa Hè năm đó siêu tuyệt ý. Tất cả các mùa Hè ở đây đều rất… tuyệt.” Ngay cả từ “tuyệt” cũng không thể diễn tả hết được những điều kỳ diệu và những kỷ niểm tươi đẹp mà chúng tôi đã có tại căn nhà mùa Hè này.

Im lặng, anh Conrad đứng dậy và sau đó quay trở lại với chai tequila. Anh rót cho mỗi đứa một ít, và lần này cốc của tôi không còn hoàn toàn là nước nữa. Cả ba anh em ngửa cổ tu liền một hơi cạn sạch và tôi cảm thấy cổ họng mình như muốn bốc cháy, nước mắt tuôn ròng ròng trên mặt.

Anh Conrad và Jeremiah thấy thế lại rú lên cười ngặt nghẽo. “Ăn miếng chanh đi, Belly.” Anh Conrad bảo tôi, và tôi ngoan ngoãn làm theo. Chỉ một lát say tôi thấy toàn thân nóng bừng lên, một cảm giác rất tuyệt lan tỏa từ đầu xuống chân. Tôi nằm vật xuống sàn, tóc gạt sang một bên, lười biếng ngước mắt nhìn lên trần nhà xem mấy cái cánh quạt trần đang hờ hững quay.

Lúc anh Conrad đứng dậy đi vào nhà tắm, Jeremiah lăn sang thì thào với tôi, “Êu, Belly. Chơi trò Thật hay Thách không?” “Cậu đừng hâm đi,” tôi nói. “Đi mà, chơi với mình đi mà, Bells. Xin cậu đấy.” Tôi đảo tròn hai mắt, ngồi dậy. “Thách.” Mắt cậu ấy sáng bừng lên mừng rỡ.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy lại ánh mắt đó của Jeremiah, kể từ sau khi bệnh của cô Susannah tái phát. “Mình thách cậu dám hôn mình, kiểu cổ điển ngày xưa. Trình độ của mình giờ đã khá hơn nhiều rồi, báo trước cho cậu biết.” Tôi bật cười phá lên. Không ngờ Jeremiah dám đưa ra một lời thách đố như thế.

Jeremiah nghiêng mặt sát về phía tôi và tôi lại bật cười. Sau đó tôi nhướn mình ra phía trước, kéo cằm cậu ấy vào sát gần và hôn một cái thật kêu lên má cậu ấy. “Á! Đấy không phải gọi là hôn,” Jeremiah phản đối. “Cậu đâu có nói rõ,” mặt tôi nóng bừng lên. “Thôi nào, Bells” Jeremiah trề môi ra.

“Lần trước bọn mình hôn nhau khác cơ mà.” Đúng lúc đó anh Conrad quay trở lại vào phòng, vừa đi vừa quệt hai tay lên quần bò. “Em đang nói gì thế, Jere? Em có bạn gái rồi còn gì?” Tôi nhìn Jeremiah, hai má cậu ấy đang đỏ bừng lên. “Cậu có bạn gái rồi á?” Tôi thảng thốt kêu lên, giọng đầy phẫn nộ và tôi ghét bản thân vì điều đó.

Jeremiah đâu nợ nần gì tôi. Cậu ấy cũng chẳng thuộc sở hữu của tôi. Vấn đề là cậu ấy luôn khiến cho tôi có cảm giác như vậy. Chúng tôi đã ở bên nhau suốt mấy ngày nay vậy mà cậu ấy chưa một lần nhắc tới chuyện mình đã có bạn gái. Tại sao? Tại sao? Tại sao? Xem ra tôi không phải là người duy nhất giữ bí mật trong cái nhà này và ý nghĩ đó khiến tôi rất buồn.

“Bọn em chia tay rồi. Cậu ấy sẽ đi học ở tận Tulane, trong khi em chỉ muốn học quanh quẩn đây thôi. Vì thế hai đứa thấy cũng không nên phí thời gian ở bên nhau làm gì.” Jeremiah lừ mắt nhìn anh Conrad, sau đó khẽ liếc sang phía tôi. “Bọn mình cứ hết chia tay lại quay lại với nhau suốt ý mà.

Cậu ấy điên lắm.” Tôi ghét cái ý nghĩ Jeremiah qua lại với một cô nàng điên điên nào đó, một người mà cậu ấy có đủ tình cảm để quay đi quay lại nhiều lần. “Thế tên cậu ấy là gì?” – tôi hỏi. Cậu ấy ngần ngừ một lát rồi nói, “Mara.” Chất còn trong người khiến tôi có đủ dũng khí để hỏi câu tiếp theo, “Cậu có yêu cô ấy không?” Lần này cậu ấy không hề ngần ngừ, trả lời ngay tắp lự.

“Không.” Tôi nhặt nốt chỗ vụn pizza trong hộp cho vào mồm. “OK, đến lượt mình. Anh Conrad, thật hay thách?” Anh đang nằm úp mặt trên ghế. “Anh không hề nói là anh sẽ chơi.” “Anh sợ à?” Tôi và Jeremiah đồng thanh hỏi. “Đúng là đồ trẻ con,” anh lầm bầm. Jeremiah ngột bật dậy lè lưỡi chọc anh Conrad.

“Lêu lêu, anh sợ rồi hả?” “Thật hay thách?” Tôi hỏi lại. Anh Conrad rền rĩ kêu lên. “Thật.” Cuối cùng anh Conrad cũng chịu chơi, tôi vui tới mức nhất thời không nghĩ ra câu hỏi gì cho hay. Có 1001 điều tôi đã muốn hỏi anh. Tôi muốn hỏi anh chuyện gì đã xảy ra với chúng tôi, liệu anh đã bao giờ yêu tôi chưa, liệu những gì đã có giữa hai chúng tôi có cái gì gọi là thật… Nhưng tôi không thể hỏi anh những điều đó.

Tôi vẫn biết điều đó, kể cả khi đang chịu sự ảnh hưởng của tequila thế này. Cuối cùng tôi hỏi, “Anh còn nhớ cái chị làm ở ngoài cầu cảng anh từng thích không? Chị Angie ý?” “Không,” anh nói, nhưng tôi biết anh đang nói dối, “Thì sao?” “Sau đó hai người có hẹn hò với nhau không?” Cuối cùng anh Conrad cũng chịu ngẩng đầu lên khỏi ghế.

“Không,” anh nói. “Em không tin.” “Anh đã thử. Nhưng cô ấy đã cốc đầu anh và nói không phải là loại con gái đó. Anh nghĩ chắc cô ấy là một Chứng nhân Jehovah hay gì đó.” Jeremiah và tôi ôm bụng cười lăn ra đất, nước mắt nước mũi giàn giụa. “Ôi ôi chết mất thôi. Câu đó mà anh cũng nghĩ ra được.” Sau khi uống hết một bịch bia, cuối cùng anh Conrad đã chịu mở lòng kể chuyện cho tôi và Jeremiah nghe – điều đó thật tuyệt.

Nó giống như một phép màu. Anh Conrad chống một tay lên. “OK, đến lượt anh.” Anh nhìn tôi, như thể trong phòng không còn ai khác ngoài hai chúng tôi. Đột nhiên tôi cảm thấy hoang mang. Và phấn chấn. Nhưng khi tôi quay sang nhìn Jeremiah, người đang im lặng theo dõi hai chúng tôi, thì gần như ngay lập tức, cái cảm giác hoang mang và phấn chấn kia đột nhiên biến mất.

“Làm gì có chuyện đó. Anh không thể hỏi em,” tôi nghiêm nghị nói. “Bởi vì em vừa mới hỏi anh xong. Đó là luật.” “Luật á?” Anh hỏi lại. “Vâng.” Tôi ngả đầu dựa vào thành ghế. “Chẳng nhẽ em không tò mò muốn biết anh định hỏi em gì à?” “Không hề.” Và đó là một lời nói dối.

Tất nhiên là tôi đang tò mò muốn chết đây. Tôi với tay đổ thêm một ít tequila vào cốc mình, sau đó đứng dậy, chân run run. Tôi thấy đầu hơi quay cuồng. “Vì buổi tối cuối cùng của chúng ta!” “Ê, chúng ta đã uống vì điều đó rồi mà, cậu quên rồi à?” Jeremiah nhắc. Tôi lè lưỡi trêu cậu ấy.

“OK, thế thì…” cốc tequila lại một lần nữa khiến tôi cảm thấy can đảm hẳn lên. Lần này, nó giúp tôi nói ra được cái điều tôi thực sự muốn nói. Cái điều tôi đã suy nghĩ suốt buổi tối. “Uống vì… vì những người không có mặt ở đây tối nay. Vì mẹ mình, vì anh Steven, và đặc biệt… vì cô Susannah.

OK?” Anh Conrad ngước mắt lên nhìn tôi. Trong một thoáng tôi đã sợ anh sẽ nói câu gì đó. Nhưng rồi anh cũng giơ cốc lên và Jeremiah cũng vậy. Ba anh em ngửa cổ làm một hơi hết sạch và cổ họng tôi lại như muốn bốc cháy. Tôi ngồi xuống lại bên cạnh Jeremiah và hỏi, “Thế sẽ có những ai tới buổi tiệc hôm nay?” Cậu ấy nhún vai.

“Mấy người ở cùng CLB cứu hộ mùa Hè năm ngoái ý mà. Nhưng họ chắc sẽ rủ thêm bạn bè đi nữa. À, ngoài ra còn có hội của Mikey và Pete.” Tôi tự hỏi không biết hội của mikey và Pete là ai. Và tôi cũng băn khoăn không biết có nên dọn dẹp lại cái phòng khách trước khi khách tới không.

“Mấy giờ mọi người tới thế?” Tôi hỏi Jeremiah. Cậu ấy nhún vai. “10 hay 11 giờ gì đó.” Tôi nhảy dựng lên. “Đã gần 9 giờ rồi! Mình còn phải thay đồ nữa!” Anh Conrad lẩm bẩm. “Thì em mặc đồ rồi đấy còn gì?” Tôi chẳng thèm trả lời anh, đứng dậy, lao vụt lên gác.

Bình luận