Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Khi mẹ tôi phát hiện ra chuyện anh Conrad sẽ cùng Belly tới buổi prom, mẹ đã vô cùng phấn khích. Không, phải nói là mẹ cực kỳ hạnh phúc mới chính xác. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng hai người bọn họ cưới nhau đến nơi rồi không biết chừng. Lâu lắm rồi tôi mới thấy mẹ vui đến như vậy, và một phần trong tôi cảm thấy vui mừng khi thấy anh có thể mang lại điều đó cho mẹ.

Nhưng phần còn lại trong tôi đang sôi sục một nỗi ghen tuông khó tả. Mẹ liên tục gọi tới trường anh Conrad, nhắc anh từng thứ cần làm chuẩn bị cho buổi prom sắp tới với Belly, nhất là vụ đi thuê vest. Ban đầu mẹ nói anh ấy có thể mượn bộ tux của tôi, nhưng tôi đã từ chối, với lý do không vừa.

Cũng may, mẹ đã không nhắc lại chuyện đó một lần nào nữa. Ơn Chúa! Bởi tối hôm đó tôi cũng có hẹn đi dự prom với một cô nàng ở trường Colegiate, nên không thể cho anh Conrad mượn bộ đồ của mình được. Và kể cả nếu tôi không cần dùng tới nó, tôi cũng vẫn không muốn cho anh ấy mượn một tẹo nào.

Mẹ bắt anh phải hứa sẽ đối xử thật tốt với Belly, như một người đàn ông thực thụ. Mẹ nói, “Hãy biến buổi tối hôm nay thành một tối cô bé không bao giờ có thể quên.” Khi tôi về nhà vào buổi chiều hôm sau, sau buổi prom, tôi đã thấy xe của anh Conrad đậu trong sân từ lúc nào.

Tôi còn cứ tưởng anh ấy sẽ ngủ lại nhà cô Laurel một tối rồi đi thẳng về trường cơ đấy. Tôi ghé qua phòng anh, nhưng anh ấy đang ngủ và chẳng bao lâu tôi cũng lăn quay ra ngủ lúc nào không biết. Tối hôm đó chúng tôi gọi đồ Trung Quốc, vì mẹ nói tự dưng mẹ thèm ăn nhưng khi người ta mang đồ tới, mẹ không đụng đũa tới một lần.

Ba mẹ con ngồi ăn trong phòng khách, trên ghế sô-pha – điều chưa bao giờ xảy ra trước khi mẹ ốm. “Sao, sao?” Mẹ hớn hở nhìn anh Conrad đầy chờ đợi. Suốt cả ngày hôm nay giờ tôi mới thấy mẹ tỏ ra có chút phấn chấn như vậy. Anh Conrad tọng nguyên cả miếng nem cuốn vào miệng, như thế sắp chết đói tới nơi rồi.

Chưa hết, anh ấy còn mang theo cả tá quần áo bẩn về nhà, không lẽ anh ấy muốn nhờ mẹ giặt hộ? “Sao cái gì ạ?” Anh hỏi. “Thì về vụ prom chứ sao nữa? Mẹ đã đợi con cả ngày nay rồi. Mẹ muốn biết chi tiết tất cả mọi chuyện!” “À, chuyện đó,” anh ngượng ngùng nói.

Tôi biết anh ấy không hề muốn nói về chuyện này. Bởi tôi dám chắc anh ấy đã làm gì đó phá hỏng mọi chuyện. “À, chuyện đó,” mẹ chọc anh. “Con chỉ nói được mỗi thế thôi sao? Đi mà, Connie, kể cho mẹ nghe xem nào. Trông cô bé mặc váy như thế nào? Hai đứa có nhảy với nhau không? Mẹ muốn nghe chi tiết từng chuyện một.

Mẹ vẫn đang chờ cô Laurel email cho mẹ mấy bức ảnh đây.” “Buổi prom cũng ok ạ.” Anh Conrad nói. “Thế thôi à?” Tôi hỏi. Tôi rất khó chịu với anh tối hôm đó, về tất cả mọi điều. Anh được đi cùng với Belly tới buổi prom của cậu ấy, vậy mà anh ấy cứ làm như bị ai đó ép buộc vậy.

Nếu là tôi, có lẽ tôi đã biết nên làm sao cho đúng. Anh Conrad lờ đi như không nghe thấy câu hỏi của tôi. “Em ấy trông rất xinh. Em ấy đã mặc chiếc váy màu tím.” Mẹ gật đầu, mỉm cười, “Mẹ biết là chiếc váy nào rồi. Vòng hoa đeo tay thì sao?” Anh đứng dậy khỏi ghế.

“Đẹp lắm ạ.” “Thế hoa của con cài trên áo hay đeo ở cổ tay?” “Cài trên áo ạ.” “Hai đứa có nhảy không?” “Có ạ, rất nhiều.” Anh nói. “Bọn con nhảy gần như tất cả các bài hát.” “Chủ đề của buổi prom là gì thế?” “Con cũng chẳng nhớ nữa.” Anh nói, nhưng khi thấy mẹ có vẻ thất vọng, anh nói thêm.

“Ừm… Con nghĩ chủ đề là Một-Đêm-Ở-Châu-u. Bởi vì con thấy có một cái tháp Eiffel to đùng chăng đầy đèn Giáng sinh trên đó và một cây cầu London đủ chắc để mọi người có thể đi qua. À, và cả một cái Tháp Nghiêng Pisa nữa ạ.” Tôi ngẩng mặt lên nhìn anh Conrad. Một-Đêm-Ở-Châu-u là chủ đề của buổi prom trường chúng tôi hồi năm ngoái; tôi biết chuyện này bởi tôi đã có mặt tại buổi prom hôm đó.

Nhưng xem ra mẹ tôi không hề nhớ, bởi mẹ đã lập tức vui vẻ trở lại, hồ hởi nói, “Ôi, nghe tuyệt thế. Giá mà mẹ có thể đến nhà cô Laurel cùng cô chuẩn bị cho Belly. Tối nay mẹ phải gọi giục cô Laurel gửi ảnh cho mẹ ngay mới được. Con nghĩ lúc nào thì thợ ảnh của trường sẽ gửi ảnh cho Belly? Mẹ rất muốn đóng khung treo lên tường.” “Con cũng không biết nữa.” Anh Conrad nói.

“Nhớ hỏi Belly hộ mẹ nhé?” Mẹ đặt chiếc đĩa xuống bàn coffee, dựa người ra sau ghế. Trông mẹ mệt mỏi thấy rõ. “Vâng.” “Thôi mẹ phải đi nghỉ đây,” mẹ nói. “Jere, con giúp mẹ dọn bàn nhé.” “Vâng ạ.” Tôi đỡ mẹ đứng dậy. Mẹ hôn lên má hai anh em chúng tôi và quay trở vào phòng.

Chúng tôi đã chuyển phòng đọc sách lên trên lầu còn phòng của mẹ đưa xuống dưới đây để mẹ không phải đi lên đi xuống cầu thang. Sau khi mẹ đi khỏi, tôi quay sang hỏi anh Conrad, giọng đầy mỉa mai, “Thế là hai người đã nhảy suốt cả tối hả?” “Thôi đi,” anh Conrad ngả đầu ra sau ghế.

“Mà anh có tới buổi prom đó thật không đấy? Hay anh chỉ nói dối cho vừa lòng mẹ thôi?” Anh lừ mắt nhìn tôi, “Không, anh có đi.” “Nhưng em không tin là hai người đã nhảy suốt cả tối,” bản thân tôi cũng cảm thấy mình thật tồi tệ nhưng chẳng hiểu sao tôi không thể bỏ qua chuyện này.

“Sao em cứ thích chọc ngoáy người khác thế? Liên quan gì tới em?” Tôi nhún vai. “Em chỉ hy vọng là anh không làm hỏng buổi prom của cậu ấy. Mà anh làm gì ở nhà thế?” Tôi còn nghĩ là anh ấy sẽ nổi cáu lên cơ đấy, hay nói đúng hơn là tôi đã hy vọng rằng anh ấy sẽ có chút phản ứng gì đó.Nhưng tất cả những gì anh ấy nói chỉ là, “Không phải ai cũng có thể là Prom King.” Và rồi anh ấy đóng mấy hộp thức ăn lại. “Em ăn xong chưa?”

“Rồi, em đã xong,” tôi trả lời.

Bình luận
720
× sticky