Ba chúng tôi quay trở vào trong nhà. Mặt Trời sau lưng tôi chói chang, tôi thầm nghĩ giá mà giờ này được nằm dài trên bãi biển tắm nắng thì tuyệt phải biết. Nhưng hiển nhiên là chúng tôi không có thời gian cho mấy chuyện đó rồi, còn phải cùng anh Conrad chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ sắp tới nữa.
Vừa vào nhà, anh Conrad đổ phịch người xuống ghế, còn Jeremiah nằm sõng soài ra trên sàn, miệng rên rỉ, “Mệt quá!” Điều mẹ mới làm được cho chúng tôi, cho tôi, chính là một món quà vô giá. Và giờ là lúc tôi cần phải trả ơn mẹ. “Ngồi dậy nào!” tôi giục. Chẳng ai chịu nhúc nhích.
Hai mắt anh Conrad vẫn nhắm nghiền. Tôi một tay lấy gối ném vào đầu anh Conrad, một chân thượng thẳng lên bụng Jeremiah. “Dậy ôn bài thôi, hai tên lười biếng này. Dậy nhanh!” Anh Conrad mở mắt ra, uể oải nói, “Anh mệt lắm, giờ có học cũng chẳng chữ nào vào đầu đâu. Anh cần phải ngủ một chút để nạp lại năng lượng đã.” “Mình cũng thế,” Jeremiah hùa theo.
Khoanh hai tay trước ngực, tôi hậm hực lườm hai anh em nhà Fisher. “Em cũng mệt chứ bộ. Nhưng hãy nhìn đồng hồ xem, đã một giờ rồi. Tối nay chúng ta sẽ phải học suốt đêm và khởi hành vào sáng sớm ngày mai.” Anh Conrad nhún vai, giọng rất khinh đời, “Anh làm việc hiệu quả nhất khi có áp lực.” “Nhưng…” “Thôi mà, Belly.
Anh không thể học hành gì trong tình trạng này hết. Hãy để anh ngủ độ một tiếng thôi.” Jeremiah đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Tôi thở dài chịu thua. Mình tôi, thân cô thế cô, làm sao cãi cho lại hai anh em bọn họ chứ. “Được rồi. Một tiếng. Đúng một tiếng thôi đấy.” Tôi đi vào bếp, rót một cốc nước đầy để uống cho tỉnh táo.
Tôi cũng thèm ngủ lắm chứ, nhưng làm thế có khác nào nói một đằng làm một nẻo. Tranh thủ lúc hai anh em nhà kia ngủ, tôi đi ra ngoài xe lấy sách vở, laptop của anh Conrad, sau đó mang vào trong bếp, chuẩn bị bàn học sẵn sàng. Tôi sắp xếp giấy bút, sách vở và tài liệu theo từng môn ngay ngắn.
Tôi thậm chí còn pha sẵn một bình cả phê to, và mặc dù không uống nhưng trình độ pha cà phê của tôi không thua kém gì ai bởi sáng nào tôi chẳng pha cho mẹ. Xong xuôi, tôi lấy xe của Jeremiah phóng ra McDonal’s mua mấy cái bánh cheeseburger (bánh kẹp pho-mát). Anh Conrad và Jeremiah thích món cheeseburger của McDonal’s đến nỗi họ còn từng tổ chức thi ăn cheesburger xem ai ăn được nhiều hơn và bánh cheeseburger được xếp thành từng chồng như bánh kếp.
Thỉnh thoảng họ cũng cho tôi tham gia cùng. Tôi mới thắng được một lần duy nhất, sau khi ăn hết tổng cộng 9 cái cheeseburger. Tôi để cho hai anh em ngủ thêm nửa tiếng nữa – nhưng đó là vì tôi cần thêm thời gian để chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Sau đó tôi đổ đầy cái bình xịt của cô Susannah, cái mà cô vẫn thường dùng để rửa lá cây.
Tôi xịt vào anh Conrad đầu tiên, ngay chính giữa mặt. “Này!” Anh giật mình choàng tỉnh. Anh kéo áo lên lau mặt, trước khi bị tôi xịt thêm cho một phát nữa. “Dậy thôi, dậy thôi,” tôi bước tới chỗ Jeremiah và xịt vào mặt cậu ấy. Nhưng Jeremiah vẫn tiếp tục ngủ không vẫy tai.
Xưa nay ít ai đánh thức được anh chàng này dậy lắm. Đến đại bác nổ cạnh tai cậu ấy cũng chưa chắc đã tỉnh. Tôi lại tiếp tục xịt và xịt và khi cậu ấy lăn người qua một bên, tôi mở nắp bình ra và dội nguyên cả bình nước vào lưng cậu ấy. Cuối cùng thì Jeremiah cũng chịu thức dậy, sau khi vươn veo oằn èo một hồi trên sàn nhà.
“Chào buổi sáng,” cậu ấy nhoẻn miệng cười với tôi, như thể đã quá quen với việc bị đánh thức như thế này rồi. Có thể không dễ để đánh thức được Jeremiah dậy nhưng được cái cậu ấy không bao giờ gắt gỏng hay càu nhàu mỗi khi thức giấc. “Không phải buổi sáng đâu.
Mới gần 3 giờ chiều thôi. Em đã để cho hai người ngủ thêm hẳn nửa tiếng vì thế phải biết ơn em đấy.” tôi mở mồm dặn trước. “Mình biết ơn cậu mà,” Jeremiah chìa tay ra cho tôi kéo để đứng dậy. Họ đi theo tôi vào trong bếp. “Cái gì…” anh Conrad há hốc mồm nhìn xung quanh bếp.
Jeremiah vỗ tay và giơ một tay lên đập tay với tôi. “Cậu đúng là số 1 đấy!” nói rồi cậu ấy khịt khịt mũi hít hà và phát hiện ra cái túi giấy mày trắng của tiệm McDonal’s. “Tuyệt vời! Bánh cheeseburger của Mickey D’s! Mihf có thể nhận ra cái mùi này ở bất cứ đâu!” Tôi nhanh tay gạt phăng tay Jeremiah ra.
“Chưa được ăn. Ở đây có cơ chế thưởng phạt rõ ràng. Nếu anh Conrad học tử tế thì anh ấy sẽ được ăn.” Jeremiah cau mặt lại. “Thế còn mình?” “Nếu anh Conrad học tử thế thì cậu cũng sẽ được ăn.” Anh Conrad nhướn mày nhìn tôi. “Cơ chế thưởng phạt hử? Thế ngoài đồ ăn ra anh còn được cái gì nữa không?” Mặt tôi đỏ bừng lên.
“Chỉ có cheesburger thôi.” Ánh mắt anh nhìn tôi đầy vẻ đánh giá, như thể anh đang cân nhắc suy nghĩ xem có nên đòi mua một cái áo khoác hay không. Hai má tôi càng lúc càng đỏ khi thấy anh nhìn tôi. “Mặc dù anh cũng thích mấy trò thưởng phạt này lắm, nhưng chắc anh sẽ bỏ qua thôi.” cuối cùng anh lên tiếng.
“Anh nói gì cơ?” Jeremiah hỏi. Anh Conrad nhún vai. “Anh tự học hiệu quả hơn. Anh biết phải làm sao rồi. Hai đứa có thể đi.” Jeremiah lắc đầu khó chịu. “Lúc nào anh cũng thế, Conrad ạ. Anh không thể chịu đựng nổi cái ý nghĩ phải nhờ vả ai đó. Nhưng đáng buồn cho anh, tụi em sẽ không đi đâu hết.
Tụi em sẽ ngồi lì ở đây.” “Hai đứa thì biết gì về môn Tâm lý hử?” Anh Conrad khoanh tay hỏi. Ngay lập tức Jeremiah bật dậy hớn hở nói, “Bọn em sẽ tự biết cách.” vừa nói cậu ấy vừa quay sang nháy mắt với tôi. “Bells, bọn mình có thể ăn trước được không? Mình cần có chút dầu mỡ vào trong bụng thì mới có sức để học được.” Tôi có cảm giác như vừa thắng được một cái giải gì đó.
Như thể tôi là nhà vô địch, không ai có thể đánh bại. Thò tay vào trong túi giấy, tôi rút ra đưa cho mỗi người một cái bánh và nghiêm nghị nói, “Mỗi người một cái thôi đấy.” Anh Conrad lúi húi mở tủ tìm nước sốt Tabosco, trong khi tôi và Jeremiah âm thầm đứng sau lưng anh giơ tay ăn mừng, tủm tỉm cười với nhau.
Từ xưa tới nay Jeremiah và tôi vẫn luôn là một đội ăn ý mà. Ba anh em ngồi ăn bánh cheesburger trong im lặng. Sau khi ăn xong, tôi quay sang hỏi anh Conrad, “Giờ anh muốn học theo kiểu nào hả anh Conrad?” “Ngay từ đầu anh đã không muốn học kiểu này rồi nên anh sẽ để cho em tự quyết định,” anh nói, miệng vẫn dính một ít mù tạt ở môi dưới.
“OK, thế cũng được,” tôi đã biết trước là anh sẽ nói như vậy mà. “Anh sẽ đọc sách. Em sẽ chuẩn bị giấy ghi nhớ cho môn Tâm lý. Còn Jeremiah sẽ đánh dấu.” “Jere mà biết đánh dấu thì anh đi đầu xuống đất,” anh Conrad cười khẩy. “Ê!” Jeremiah lườm anh Conrad một cái, sau đó quay sang nhìn tôi đầy cầu khẩn, “Anh Conrad nói đúng.
Mình dốt cái khoản đánh dấu lắm. Mình sẽ lại đánh dấu nguyên cả trang cho coi. Thôi để mình chuẩn bị giấy ghi nhớ còn cậu phụ trách vụ đánh dấy Bells nhé!” Tôi mở hộp giấy ghi nhớ ra đưa cho Jeremiah. Điều thần kỳ là anh Conrad, không nói không rằng, răm rắp nghe theo sự phân công của tôi.
Anh lấy quyển sách Tâm lý ra khỏi chồng sách và bắt đầu đọc. Nhìn cái cách anh ngồi đầu ngẩng cao chăm chú đọc sách, tôi như đang thấy lại hình ảnh của Conrad ngày xưa. Người quan tâm tới những thứ tỉ mẩn như các bài kiểm tra, những chiếc áo sơ mi ủi phẳng và luôn đúng giờ.
Ngược lại, Jeremiah không phải là típ người của học hành. Cậu ấy ghét phải đi học, ghét mấy vụ điểm số. Học hành xưa nay luôn là thế mạnh của anh Conrad. Ngay từ khi còn bé, anh đã là người nghĩ ra đủ các trò thí nghiệm Hóa học cho chúng tôi tham gia trong vai trò trợ lý. Tôi vẫn nhớ khi lần đầu tiên anh phát hiện ra từ “hoang đường”, anh đã đi khắp các nhà nhắc đi nhắc lại câu “Chuyện đó thật hoang đường”.
Hay là từ “đần độn” – từ yêu thích của anh dùng để chế nhạo người khác. Hè năm anh 10 tuổi, anh đã bắt đầu ôm cuốn ‘Bách khoa toàn thư’ và chỉ tới mùa Hè một năm sau đó anh đã đọc hết đến phần chữ Q rồi. Tôi chợt nhận ra rằng: Tôi nhớ anh. Suốt quãng thời gian qua. Tận sâu thẳm trong tim, tôi vẫn không sao quên được anh.Nó vẫn còn nguyên ở đó. Lúc nào cũng vậy. Mặc dù anh chỉ đang ngồi cách tôi chưa đầy một mét, nhưng tôi vẫn thấy nhớ anh hơn bao giờ hết.Vừa lén nhìn trộm anh, tôi vừa thầm nghĩ thầm nghĩ thầm nghĩ:
‘Hãy quay trở lại. Hãy trở lại là người con trai em vẫn mãi yêu và thương nhớ.’