Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

NGÀY 6 THÁNG 7.

Khi tôi thức dậy vào sáng hôm sau, việc đầu tiên tôi làm là đi ra chỗ cửa sổ và nhìn ra ngoài. Ai mà biết được tôi sẽ còn được đứng ngắm cảnh biển như thế này bao nhiêu lần nữa? Đám trẻ tụi tôi giờ đỡ lớn. Chẳng mấy chốc tôi sẽ vào đại học. Nhưng có một điều an ủi là căn nhà sẽ vẫn luôn ở đây, không đi đâu được.

Lâu lắm rồi tôi mới thấy một buổi sáng nhiều sương như thế này, gần như không thể phân định được rõ đâu là đường chân trời, đâu là nơi đại dương bắt đầu. Ước gì tôi có thể cất giữ những gì mình đang được thấy vào trong một chiếc lọ và mang nó theo khắp nơi cùng mình.

Sau đó tôi chạy sang phòng Jeremiah và phòng anh Conrad, đấm thình thình lên cửa, gọi rất to, “Dậy mau! Dậy mau! Đến giờ lên đường rồi!” Tôi chạy xuống lầu lấy nước quả ép uống và thấy anh Conrad vẫn đang ngồi ở cái chỗ mà tôi thấy anh ngồi lúc tôi lên phòng đi ngủ lúc 4 giờ sáng nay.

Anh đã thay đồ chỉnh tề và đang hí hoáy ghi chép cái gì đó vào trong cuốn sổ tay. Tôi bước giật lùi, lẳng lặng rời khỏi bếp nhưng anh đã ngẩng đầu lên và nhìn thấy tôi. “Bộ pajama đẹp đấy.” Hai má tôi đỏ bừng. Tôi vẫn đang mặc bộ pajama ngu ngốc của Taylor. “Hai mươi phút nữa chúng ta sẽ khởi hành, vì thế anh hãy chuẩn bị sẵn sàng đi.” Tôi cau có nói.

Lúc tôi quay người bước lên cầu thang, tôi nghe thấy tiếng anh Conrad gọi với theo, “Anh đã sẵn sàng rồi.” Nếu anh nói anh đã sẵn sàng tức là anh đã sẵn sàng thật. Anh sẽ qua được các bài kiểm tra đó. Không biết chừng lại còn điểm A toàn bộ ý chứ. Một khi anh Conrad đã đặt quyết tâm vào chuyện gì, anh ấy sẽ không bao giờ thất bại.

~*~ Một tiếng sau, ba anh em gần như đã sẵn sàng để đi. Tôi đang khóa cửa kính ở sân sau thì nghe thấy tiếng anh Conrad hỏi, “Chúng ta có nên không nhỉ?” Tôi đang quay lại hỏi, “Chúng ta có nên làm cái gì cơ ạ?” thì Jeremiah không hiểu từ đâu xuất hiện. “Có chứ. Cứ theo truyền thống mà làm!” Jeremiah nói.

Ôi không. “Không được!” Tôi giãy nảy lên. “Không đời nào!” Nhưng dù nhanh đến mấy tôi cũng không thể nhanh hơn được hai anh em bọn họ. Nhanh như cắt, Jeremiah chộp lấy hai chân tôi, còn anh Conrad túm lấy hai tay và không thể nhịp nhàng hơn, họ đung đưa qua lại vài cái trước khi quăng tôi lên trời và rơi vèo cái xuống bể bơi.

Tôi tự nhủ, thôi thì ít ra cuối cùng anh em họ cũng đồng lòng ở một điểm nào đó. Khi tôi từ dưới nưới trồi lên, tôi hét “Đồ đểu!” Và nó chỉ càng khiến cho hai anh em nhà Fisher cười to hơn. Tôi phải quay vào trong nhà thay bộ quần áo ướt ra. Chẳng còn bộ nào khác để mặc ngoài chiếc váy mùa Hè điệu đà và đôi xăng đan cao gót của Taylor.

Vừa lau đầu, tôi vừa tủm tỉm cười một mình. Thật khó để nổi giận với hai anh em bọn họ. Nhất là khi đó có thể sẽ là cú tung người chạm nước cuối cùng của tôi ở đây. Đáng tiếc là anh Steven không có mặt để tham gia cùng bọn tôi. ~*~ Chính Jeremiah là người nảy ra ý tưởng đi chung một xe để anh Conrad có thêm thời gian đọc bài trên xe.

Anh thậm chí còn chẳng buồn ngồi ghế trên, mà chỉ lẳng lặng đi ra băng ghế sau cùng một xấp giấy ghi nhớ trên tay. Đúng như dự đoán, tôi đã khóc khi xe bắt đầu chuyển bánh. Cũng may là tôi ngồi ở ghế trên và đeo kính râm nên không ai nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi. Chỉ tại tôi yêu căn nhà mùa Hè này vô cùng và tôi ghét khi phải nói lời từ biệt với nó.

Đối với tôi, đó không phải là một ngôi nhà đơn thuần, đó là các mùa Hè, các buổi dạo chơi trên biển, các buổi hoàng hôn. Đó là cô Susannah. Chúng tôi lái xe trong im lặng… cho tới khi ca khúc “Baby Once More Time” của Britney Spears nổi lên trên radio. Tôi với tay vặn đài to hết cỡ.

Không cần nói cũng biết anh Conrad ghét cay ghét đắng mấy cô ca sỹ kiểu Britney Spears, nhưng tôi chẳng quan tâm. Tôi đung đưa người hát theo, và Jeremiah cũng vậy. “Oh baby baby, I shouldn’t have let you go,” tôi nghêu ngao hát. “Show me how you want it to be,” Jeremiah ở bên cạnh lắc lư vai phụ họa theo tôi.

Tiếp đó là ca khúc “Summer Love” (Tình yêu mùa Hè) của Justin Timberlake và Jeremiah mà bắt chước Justin Timberlake thì thôi rồi, chuẩn không cần chỉnh. Cậu ấy luôn biết cách hòa nhập với mọi người, khiến cho người bên cạnh thấy thoải mái, dễ gần. Nhiều lúc tôi cũng muốn được giống như cậu ấy.

Cậu ấy quay sang nhìn tôi và cất giọng hát, “And tell me how they got that pretty little face on that pretty little frame, girl”. Tôi đặt tay lên ngực, giả đò làm fan cuồng nhiệt của Jeremiah. Tới đoạn điệp khúc tôi cũng hát rống lên phụ họa theo Jeremiah, “This just can’t be summer love…” (Đây không thể chỉ là tình yêu mùa Hè…) Từ băng ghế sau, anh Conrad gầm lên, “Hai đứa có thể vặn nhỏ tiếng nhạc đi được không? Anh đang phải ôn bài mà, quên à?” Tôi quay ra phía sau, rụt đầu ăn năn, “Úi, xin lỗi.

Bọn em có làm phiền tới anh lắm không?” Anh nhíu mày nhìn tôi, trán nhăn tít lại. Không nói không rằng, Jeremiah với tay vặn nhỏ đài xuống. Bọn tôi lái tiếp khoảng một tiếng nữa rồi cậu ấy quay sang hỏi tôi, “Cậu có muốn đi toa-let hay gì đó không? Mình sẽ dừng ở trạm xăng kế tiếp để mua ít xăng.” Tôi lắc đầu.

“Không, nhưng mình hơi khát nước.” Chúng tôi dừng xe ở bãi đỗ xe của trạm xăng. Và trong lúc Jeremiah đi đổ xăng, anh Conrad ngủ ở băng ghế sau, tôi tranh thủ chạy vào siêu thị mini mua ít đồ ăn. Tôi mua cho tôi và Jeremiah mỗi đứa một cốc Slurpee – nửa Coke, nửa anh đào – một sự kết hợp phải nói là hoàn hảo, sau nhiều năm đúc kết kinh nghiệm của tôi.

Lúc quay trở vào trong xe, tôi chìa tay đưa cho Jeremiah cốc Slurpee, và mặt cậu ấy sáng bừng lên. “Uầy, cám ơn cậu, Bells. Cậu lấy cho mình vị gì thế?” “Cứ uống đi rồi biết.” Jeremiah uống một ngụm to, gật gù khen, “Một nửa Coke, một nửa anh đào. Đúng sở trường của cậu.

Quá ngon!” “Ê, cậu còn nhớ cái lần…” tôi nói. “Có chứ,” Jeremiah trả lời ngay mà không cần đợi tôi nói hết câu. “Bố mình tới giờ vẫn không thích ai động vào cái máy xay đó đâu.” Tôi gác chân lên phía trước, ngả lưng ra đằng sau ghế, sung sướng nhâm nhi từng ngụm Slurpee.

Tôi tự nhủ với bản thân, Hạnh phúc chính là một cốc Slurpee và cái ống hút màu hồng đậm. Từ phía đằng sau, anh Conrad cáu kỉnh hỏi, “Của anh đâu?” “Em tưởng anh vẫn đang ngủ,” tôi tỉnh bơ nói, “Hơn nữa Slurpee là phải uống ngay nếu không nó chảy ra hết… vì thế em thấy không cần mua cho anh làm gì.” Anh Conrad hậm hực nhìn tôi.

“Thế thì ít nhất cũng phải cho anh nhấp một ngụm với chứ.” “Nhưng anh ghét Slurpee mà,” tôi cự lại. Sự thật là thế mà. Trước giờ anh Conrad có bao giờ thích mấy thứ đồ uống có đường đâu. “Kệ. Anh đang khát khô cả cổ đây.” Tôi đưa cho anh cốc Slurpee của tôi và quay đầu nhìn anh uống.

Tôi còn cứ ngỡ anh sẽ nhăn nhó mặt mày cơ đấy, ai dè anh chỉ thản nhiên uống sau đó đưa lại cái cốc cho tôi và nói, “Anh tưởng sở trường của em là món ca cao chứ.” Tôi sững sờ nhìn anh. Tôi không đang nghe lầm đấy chứ? Không lẽ anh vẫn còn nhớ? Qua cái cách anh nhướn một bên lông mày nhìn lại tôi, tôi biết là anh vẫn nhớ.Và lần này, tôi lại là người quay mặt nhìn đi chỗ khác.

Bởi vì tôi vẫn nhớ. Tôi nhớ hết mọi chuyện.

Bình luận
720
× sticky