Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nàng Không Là Góa Phụ

Chương 1

Tác giả: Mary Balogh

Dấu hiệu đảm bảo nhất báo mùa xuân đang đến là việc Ngài Claude Adams khả kính và phu nhân trở về Bodley, một trang viên ở nông thôn vùng Derbyshire của họ. Dĩ nhiên còn có nhiều dấu chỉ khác báo hiệu mùa xuân đến. Như là hoa giọt tuyết, hoa anh thảo đua nhau nở, ngay cá một ít hoa nghệ tây trong rừng và dọc theo các hàng giậu hai bên đường cũng bắt đầu đơm hoa, và trong các khu vườn, cây cối đã bắt đầu đâm chồi nẩy lộc. Nếu chịu nhìn kỹ một chút, người ta sẽ thấy những chồi li ti bắt đầu ló dạng. Không khí ấm hơn, mặt trời có vẻ sáng sủa hơn. Khắp nơi, đường sá đã khô ráo sau những ngày tuyết phủ dày đặc.

Vâng, mùa xuân đang đến. Nhưng dấu hiệu rõ ràng nhất làm nức lòng dân chúng trong ngôi làng nhỏ ở Bodley-On-the-Water, là việc gia đìnhh lãnh chúa Adams quay về. Hầu như năm nào cũng thế, gia đình ông bà Adams đều rời khỏi làng vào dịp lễ Giáng sinh, thỉnh thoảng đi trước Giáng sinh để sống những tháng mùa đông lạnh lẽo với bạn bè ở thành phố.

Đối với nhiều dân làng, mùa đông đã là cảnh buồn chán rồi, mà việc vắng mặt của gia đình Adams lại càng làm cho họ chán nản thêm, họ cảm thấy việc ra đi của gia đình vị lãnh chúa này là một hình phạt dành cho họ. Vì suốt hai tháng trời, họ phải sống trong cảnh vắng bóng bà Adams đi xe qua làng, vắng cảnh được hân hạnh cúi đầu chào bà mỗi khi bà đi qua cửa nhà họ, hay được diễm phúc nhìn bà phục sức hợp thời trang tiến vào lối đi giữa hai hàng ghế trong giáo đường, để lên ngồi trên hàng ghế có lót nệm ở hàng đầu. Người nghèo, người bệnh và người già phải sống trong cảnh không có bà thân hành mang thức ăn đến cho họ – và thiếu vắng cảnh bà chiếu cố hỏi han sức khỏe của họ. Những lần bà Adams thăm hỏi sức khỏe dân làng như thế là để bà lấy lòng họ, mặc dù bà vẫn ngồi trên xe, người được bà chiếu cố ra tận xe để bà thăm hỏi. Bà vẫn ngồi trên xe, người được bà hỏi thăm đứng bên vệ đường nhún chân cúi chào, chúc sức khỏe bà và hai quí tử của bà, cậu William và cô Juliana. Thậm chí trong suốt những tháng mùa đông, người ta cũng hiếm thấy mặt các quí tử con nhà Adams, mặc dù cha mẹ cô cậu thường không đem họ đi theo. Bà vú nhất quyết tin rằng thời tiết mùa đông rất có hại cho sức khỏe của cậu ấm cô chiêu.

Năm nay, hai ông bà Adams vẫn ở chơi tại Stratton Park, vùng Kent, với tử tước Rawleigh suốt một tháng trời. Mọi người đều biết Tử tước là anh cả của ông Adams Ai cũng biết, tuy Tử tước ra đời sớm hơn ông Adams chỉ hai mươi phút, nhưng cũng đủ cho ông ta được vận may ngàn năm một thuở, vì ông có quyền nhận lãnh tước hiệu của gia tộc, còn người em sinh đôi ra đời sau hai mươi phút kia thì không được lập tước.

Nhiều người trong lúc trà dư tửu hậu, kháo với nhau rằng, nếu hoàn cảnh đảo ngược lại, thì thế nào bây giờ ở Bodley đã có ngài Tử tước và bà Tử tước rồi. Bên ngoại của họ không có người nối dõi, nên bà ngoại đã giao hết cả gia sản cho ông anh, và bây giờ ông Tử tước đã đến ở một mình tại đấy.

Ông bà Adams chẳng bận tâm đến việc gia đình họ không có tước vị. Họ có đầy đủ nghi thức của giai cấp quí tộc, bất cứ người lạ nào đến đây cũng đều được dân chúng cho biết chủ nhân trang viên Bodley là một vị lãnh chúa có người anh là Tử tước Rawleigh ở Stratton.

Ngài Adams và phu nhân sẽ về nhà trong tuần này. Tin tức được một gia nhân ở trang viên Bodley loan đi – người này hằng đêm thường đến uống rượu tại quán rượu trong làng – thế là khắp làng đều biết. Họ có mời nhiều khách về nhà chơi, người trưởng nhóm phục vụ cho ông thợ rèn biết thế, nên tin tức này xem như chính xác.

“Phải chăng Ngài Tử tước Rawleigh cũng là một trong đám khách này?” Đúng, trong đám khách này có ông Tử tước. Bà Croft, quản gia của trang viên Bodley nói cho bà Lovering vợ ông Mục sư biết thế. Và chắc trong đám khách đến chơi sẽ có nhiều Bà, nhiều Ông quí phái. Bà quản gia không biết đích xác trong số khách quí này có bao nhiêu người có tước vị. Bà ta chưa được chủ nhân cho biết thành phần khách đến chơi, nhưng theo thư của bà Adams gởi về, thì trong số khách này có người anh chồng của bà, tức là Ngài Tử tước chứ còn ai khác nữa? Mà khách đã tháp tùng theo Tử tước Rawleigh, thì chắc đều là những nhân vật danh tiếng.

Mọi người đều nhất trí rằng hai tháng vắng bóng gia đình Adams, cảnh sống trong làng thật vô vị buồn tẻ. Từ ngày ông Adams mời khách về nhà chơi lần trước đã hai năm qua rồi, và đã nhiều năm nay, ông Tử tước Rawleigh chưa về quê thăm em trai.

Cả làng đều náo nức khi nghe tin này. Không ai biết ngày giờ họ về đến làng, nhưng ai nấy đều nôn nóng đợi chờ. Thế nào cũng có rất nhiều xe cộ chở quan khách và nhiều xe chở đồ đạc cùng gia nhân của họ. Không thể bỏ qua cảnh tượng này được. May thay là từ Kent về nhà chỉ có một con đường duy nhất chạy qua làng. Không ai nghĩ đến chuyện họ sẽ về nhà vào ban đêm. Chắc chắn là họ sẽ không đi ban đêm, vì đường sá tối tăm rất dễ bị bọn lưu manh tấn công cướp bóc, nhất là khi trong đoàn khách có nhiều bà.

Cuối cùng, mùa xuân lại về, mang theo cuộc sống mới, sinh lực mới, nét huy hoàng mới – nét huy hoàng hiện ra trong rừng, trên các bờ giậu, và trong cảnh sinh động hấp dẫn ở trang viên Bodley.

Mặc dù bà góa phụ Catherine Winters không náo nức như dân làng, nhưng nàng thường vẫn đưa mắt nhìn qua cửa sổ trước nhà nhiều hơn mọi khi. Nàng ở trong một ngôi nhà tranh nhỏ nằm cuối con đường làng, phía Nam. Không những nàng đưa mắt nhìn ra ngoài đường, mà nàng còn lắng tai nghe chừng tiếng xe đến gần nữa. Nàng thích khu vườn ở phía sau nhà hơn là mặt tiền, vì sau vườn có nhiều cây ăn trái, cành cây trĩu quả trên bãi cỏ và tỏa bóng mát vào mùa hè. Ngoài ra, ở cuối vườn, có dòng sông nước chảy róc rách trên bờ đá rêu phong. Nhưng những ngày gần đây, Catherine lại thường ra ngắm mảnh vườn phía trước nhà hơn, ngắm những cây nghệ tây bắt đầu đơm hoa, ngắm hoa thủy tiên đâm chồi trên mặt đất. Nhưng nếu nàng nghe có tiếng xe từ xa đến, nàng liền chạy vào nhà. Một buổi sáng nàng nghe có tiếng xe, nàng vội vã vào nhà, nhưng đấy chỉ là tiếng xe độc mã của Mục sư Ebenezer Lovering đi thăm một nông trại gần đấy trở về.

Việc gia đình ông Adams trở về làm cho Catherine có nhiều cảm nghĩ khác nhau. Thế nào các quí tử của họ cũng vui sướng. Chúng mong mỏi mẹ chúng trở về đã mấy tuần nay. Dĩ nhiên là bà Adams sẽ mang về cho chúng rất nhiều quà, và để cho chúng vui chơi thỏa thích vài tuần, khỏi phải học hành gì. Bọn trẻ sẽ cần mẹ hơn cần học.

Catherine dạy chúng học đàn dương cầm, mỗi tuần hai buổi, nhưng cả hai đứa bé không đứa nào có năng khiếu về dương cầm. Dĩ nhiên, vì chúng còn nhỏ quá. Juliana mới 8 tuổi và William 7 tuổi.

Khi ông Adams và phu nhân có mặt ở nhà, cuộc sống của nàng có phần vui hơn đôi chút. Thỉnh thoảng Catherine được họ mời đến nhà ăn cơm tối hay chơi bài. Nàng biết họ mời nàng như thế là vì bà Adams muốn có số chẵn, và cần có phụ nữ cho đủ cặp.

Và nàng cũng biết bà chủ thỉnh thoảng có hành động chiếu cố với nàng như thế.

Dù biết thế, nhưng nàng vẫn cảm thấy rất thú vị khi có cơ hội mặc chiếc áo dài đẹp nhất của mình để đến dự và có dịp chuyện trò với mọi người – mặc dù chiếc áo do nàng tự tay may lấy, không hợp thời trang, không đúng tiêu chuẩn của dân thành phố.

Ông Adams luôn luôn tỏ ra rất lịch sự, rất đáng yêu. Ông ta rất đẹp trai, con cái của ông đều mang nét xinh đẹp của ông, mặc dù bà Adams cũng rất duyên dáng. Nhưng Catherine thường tránh mặt ông khi đến nhà họ. Nàng sợ miệng lưỡi cay độc của bà Adams, nếu nàng đứng nói chuyện với ông. Thế nào bà chủ cũng nhiếc mắng nàng, như thể nàng là đồ trắc nết, là gái muốn tán tỉnh chồng bà.

Nàng không phải là loại đàn bà ấy. Nàng đã ngán đàn ông rồi. Và cũng ngán tình yêu nữa. Ngán cảnh tán tỉnh nhau. Chính tình yêu đã đẩy nàng đến nông nỗi này, đến chỗ nàng đang sống. Không phải nàng ta thán cuộc sống hiện tại. Trước mắt, nàng đang sống trong một ngôi nhà dễ chịu giữa một ngôi làng êm ả, nàng phải biết cách gìn giữ cuộc sống hiện tại cho được trường tồn để cuộc sống khỏi tẻ nhạt, khỏi đau khổ.

Nàng vui mừng khi thấy gia đình ông Adams trở về – “một phần” vui mừng. Nhưng họ lại mời về nhà nhiều khách – rất nhiều khách. Nàng không biết Tử tước Rawleigh.

Trước khi nàng đến ở tại Bodley-On-the-Water, nàng chưa bao giờ gặp ông ta và chưa bao giờ nghe ai nói đến ông ta. Nhưng ngoài ông ta ra, còn có nhiều khách khác nữa, và dĩ nhiên họ đều là những người thuộc giai cấp “quí tộc”. Có thể có người nàng đã quen biết, hay có thể có người đã biết nàng.

Đây chỉ là trường hợp hiếm hoi, nhưng biết đâu, và nếu thế thì chắc nàng sẽ lâm vào một hoàn cảnh rất khó xử.

Nàng không muốn cuộc sống hiện tại của mình bị xáo trộn. Nàng đã quá đau khổ trong cuộc sống rồi.

Họ trở về vào một buổi chiều tà nắng ráo, khi nàng đang đứng ở đầu ngõ trước nhà để tiễn đưa cô Agatha Downes, cô gái già ái nữ của ông cựu Mục sư, cô ta đến thăm nàng và uống trà cùng nàng. Nàng không thể nào chạy kịp vào nhà để đứng nấp sau màn cửa sổ phòng khách để nhìn đoàn xe đi qua được. Nàng đành phải đứng tại chỗ để họ nhìn thấy, thậm chí không có đến chiếc khăn trùm đầu để che bớt khuôn mặt nữa.

Nàng đâm ra ghen với con chó Toby của mình, vì nó đang ở trong nhà yên ổn, cất tiếng sủa inh ỏi.

Khách ngồi trên ba cỗ xe, và cách xa phía sau một đoạn có nhiều cỗ xe khác chở hành lý và gia nhân. Không thể nào thấy rõ ai ngồi trong xe, nhưng bà Adams ngồi trên chiếc xe đi đầu, bà chồm người ra phía trước, tay đưa cao, đầu cúi xuống. Trông bà ta chẳng khác nào một nữ hoàng đang vẫy chào thần dân. Catherine nghĩ thầm trong bụng như thế khi trông thấy thái độ của bà ta trước mặt dân làng. Bà ta gật đầu chào lại mọi người khi dân làng chào bà.

Có ba nhà quí tộc cưỡi ngựa đi theo đoàn xe. Nhìn qua, Catherine nhận ra hai trong số ba người này là khách lạ, còn một người là ông Adams. Nàng cười, nhún chân cúi đầu chào ông ta – nàng chỉ chào như thế này mỗi khi không có vợ ông ta đi bên cạnh – nhưng chào xong, bỗng nàng giật mình lo sợ, vì ông ta có vẻ lạnh lùng, không cười chào lại, thái độ kiêu căng. Nàng liền nhận ra mình lầm, vì ông ta không phải là ông Adams.

Nàng biết ông Adams có người anh sinh đôi – Tử tước Rawleigh. Trời! Xấu hổ làm sao! Nàng cảm thấy hai má nóng bừng, ửng đỏ. Nàng hy vọng ông ta đã đi qua khỏi, không kịp thấy vẻ e thẹn hiện ra trên mặt nàng. Nàng lại còn mong sao ông ta nghĩ rằng nàng nhún chân Cô Downes cất tiếng nói:

– Bà Winters thân mến này, chúng ta thật may mắn có mặt ở ngoài đường, vào lúc gia đình ông Adams cùng khách quí về nhà. Tôi thấy bà Adams gật đầu chào như thế này quả là một vinh hạnh cho chúng ta. Tôi nghĩ đáng ra bà ta phải ngồi khuất vào trong xe để nghỉ ngơi sau chuyến đi xa xôi mệt nhọc mới đúng, nhưng đằng này bà lại ngồi ra trước để vẫy chào chúng ta.

– Phải đấy, cô Downes à – Catherine đáp – đi đường xa quả rất mệt. Tôi nghĩ chắc họ rất sung sướng khi về đến trang viên Bodley đúng giờ uống trà.

Cô Downes bước ra khỏi cổng, đi về nhà, cô nôn nóng về kể lại cho bà mẹ bệnh hoạn nghe cảnh tượng cô vừa trông thấy. Catherine nhìn theo cô ta. Nàng thích thú khi trông thấy mọi người đều đổ xô ra đường để xem cảnh đoàn xe đi qua, như thể đây là một đoàn diễn hành quan trọng, và ai nấy đều lộ vẻ hớn hở hân hoan.

Thế rồi nàng lại cảm thấy rầu thúi ruột. Chắc có lẽ Tử tước Rawleigh hiểu ra việc nàng đã lầm lẫn tưởng ông ta là ông em, nên mới cười chào ông ta. Nàng hy vọng những người khác trong làng cũng mắc phải lỗi lầm như nàng. Cũng có thể có người chưa nhận ra mình đã lầm cũng nên.

Nàng thấy ông ta quá giống ông Adams Nhưng nếu chịu khó nhận xét một chút, thì chắc nàng sẽ thấy được có sự khác biệt giữa hai người, và cho dù nhận xét của nàng có bất công đi nữa, nàng cũng kết luận rằng cá tính của hai người rất khác nhau. Ông Tử tước này có vẻ cao ngạo, thiếu tế nhị. Cặp mắt đen của ông ta trông thật lạnh lùng. Có lẽ chỉ cần chào đời trước 20 phút là định mệnh đã khác nhau một trời một vực rồi. Ngài Rawleigh đã được định mệnh ưu đãi cho tước vị, cho gia sản kếch xù, để xống một cuộc đời sung túc đầy đủ và hạnh phúc.

Nàng hy vọng nếu có dịp gặp lại ông ta, nàng sẽ không mắc phải lầm lẫn đáng tiếc như thế này nữa. Nàng hy vọng ông ta chỉ ở lại chơi ở Bodley một thời gian ngắn, đồng thời nàng cũng hy vọng rằng ông ta chỉ nhìn nàng như nhìn bao người khác đứng hai bên đường để đón chào đoàn người quí tộc đi qua, chứ không có nhận xét gì đặc biệt về nàng hết.

Khi đoàn xe ngựa đi dọc theo con đường độc đạo qua Boley- on- the- Water thì Eden Wendell, Nam tước Pelham, tự nhiên cảm thấy họ như đoàn xiếc đi diễn hành qua làng, anh cất tiếng nói với hai bạn:

– Này các cậu, ít ra chúng ta đã mắc phải một sai lầm.

Hai người bạn không hỏi anh ta sai lầm đó là gì, vì chính họ đang nói đến điều lầm lẫn mà họ mắc phải trước khi họ quyết định về Derbyshire để vui thú điền viên và trong thời gian họ về đây chơi.

Nathaniel Găcôgne buồn rầu lên tiếng đáp với giọng châm chọc:

– Theo tôi thì chỉ có một trong ba chúng ta lầm lẫn thôi. Nhưng biết đâu phía sau màn cửa sổ của các ngôi nhà kia có nhiều người đẹp đang nhìn lén chúng ta.

– Nát, cậu luôn luôn tưởng tượng viễn vông- Rex Adams tức Tử tước Rawleigh, đáp- Theo tôi thì tất cả dân làng và chó đều tuôn hết ra đường để xem chúng ta đi qua. Và theo nhận xét của tôi thì trong đám dân làng này chỉ có một người đẹp mà thôi.

Nam tước Pelham thở dài, nói:

– Và nàng chỉ để ý đến anh thôi, Rex à, chỉ để ý đến đôi mắt quỷ quái của anh thôi. Cặp mắt xanh của tôi cũng nổi tiếng làm cho nhiều bà rung động, nhưng người đẹp chốn thôn dã này không thèm nhìn vào mắt tôi. Nàng chỉ chú ý đến anh.

Tử tước Rawleigh châm biếm đáp lại:

– Này Eden, nếu nàng không rung động trước cập mắt của anh thì cũng là chuyện thường tình. Nếu nàng gặp tôi ở thành phố, thì chắc nàng cũng nhìn tôi chứ không nhìn anh đâu, và nếu thế thì chắc anh không còn dịp để về quê vui chơi một thời gian, kể cả việc đi tham dự lễ hội Mùa Tình Yêu.

Nam tước Pelham cau mày phật ý, còn Gascoigne thì ngẩng đầu ra sau, cười vang.

Anh ta nói:

– Eden, đúng thế thật. Cậu phải chấp nhận đi thôi.

Nam tước Pelham cau có đốp chát:

– Cô ta sẽ mới lạ khi ra thành phố, thân hình cô ta làm cho mọi người mê mẩn. Làm sao tôi biết được cô ta có chồng hay chưa? Chỉ có hai anh mới có kinh nghiệm ấy, cho nên chỉ có hai anh mới có thể tìm dịp để vui chơi, chứ tôi thì chịu, xưa nay tôi đều thua các anh.

Gascolâgne để một bàn tay lên trái tim và nói:

– Đúng thế, Eden à. Tôi thông cảm cho anh. Tìm được dịp là một việc rất khó. Ít ra cũng phải lựa lúc anh chồng vắng mặt một thời gian để cho ta làm xong nhiệm vụ, nhiệm vụ hoặc là chính đáng hoặc là không- Anh ta ngửa đầu ra và cười ha hả. May thay khi ấy họ đã ra khỏi ranh giới của nàng và đang đi lên con đường dẫn đến trang viên Bodley, hai bên đường có hai hàng cây sồi cao vút.

Bạn anh ta trề môi, quyết ăn miếng trả miếng. Dù sao, anh đã chịu cảnh bị châm chọc như thế này suốt nhiều tuần nay rồi. Anh nói:

– Này Nat, tôi không phải là người duy nhất buộc lòng phải tìm chốn quê mùa để về ẩn cư. Há tôi quên hết chuyện về cô nàng Sybil Armstrong của anh rồi hay sao?

– Thì anh nhớ làm gì cho mệt?- Gascolâgne nhún vai đáp- Anh thường quên hết cho rảnh trí mà. Chỉ xem đâáy là nụ hôn nhân dịp Giáng sinh thôi. Nụ hôn dưới bóng cây tầm gởi. Nếu nàng chống lại thì xem có vẻ bần tiện quá. Nàng cố tình đứng ở đấy, giả vờ không hay biết gì, giả vờ không thấy tôi. Rồi bỗng nhiên nào là anh em, cha mẹ, bà con cô bác…

– Chúng ta dễ hình dung ra cảnh tượng ấy quá, cảnh tượng rõ ràng đến não lòng – ngài Tử tước cướp lời để trấn an bạn.

Họ tuôn ra từ tứ phía, qua cửa có, qua tường có, trên trần xuống có, từ dưới đất lên có – Gascolâgne nói tiếp – Tất cả đều nhìn tôi, chờ đợi tôi tuyên bố ngay. Nói cho hai anh biết, cảnh tượng ấy làm cho người ta phải khiếp hãi. Chẳng khác gì một trận cuồng phong.

– Đúng thế, chúng ta đã gặp nhiều trường hợp như thế thật- ngài Tử tước nói- Vì thế mà hôm nay các anh tấn công tôi, cả hai anh như hai chú thỏ hoảng sợ, mong tôi theo các anh vui thú cảnh điền viên và bỏ luôn cả dịp lễ Hội Mùa Tình Yêu.

– Rex, nói thế thì bất công quá – Gascolâgne nói – Có phải chúng tôi đã nói về việc anh bỏ Lễ Hội Mùa và bỏ hết các người đẹp, trả các nàng cho mẹ họ không? Nào, phải chăng chúng tôi đã nói đến chuyện này? Eden, anh nói cho anh ấy nghe đi.

– Chúng tôi đề nghị giữ Stratton cho được ấm cúng – Nam tước Pelham nói – Nào, Rex, chắc anh chấp nhận chứ. Ngài Tử tước cười toe toét, đáp:

– Đáng đời cho hai anh là cô em dâu của tôi đã mời chúng ta đến đây và tôi nói đến đây cho đỡ buồn, hơn là ở Stratton. Rồi bây giờ cũng đáng đời cho hai anh là trong làng chỉ có độc nhất một người đẹp mà nàng lại chỉ mê tôi thôi.

Hai người cùng lên tiếng phản đối ngài Tử tước, nhưng đoàn xe đã đến nhà, cho nên lời phản đối rời rạc dần rồi tắt hẳn. Họ xuống ngựa, đưa dây cương cho gia nhân đang đứng chờ và bước đến giúp các bà xuống xe.

Chắc có lẽ cô ta là người đẹp duy nhất, Tử tước Rawleigh nghĩ thế, nhưng chắc cô ta đã lớn tuổi và trông lịch sự, không đến nỗi là một chị vắt sữa, là gái giặt áo quần hay là loại đàn bà để cho người ta bỡn cợt để kiếm vài đồng. Cô ta đứng trong một khu vườn của ngôi nhà tuy nhỏ nhưng trông xinh xắn. Anh chắc trong ngôi nhà này chỉ có một người chồng sống cạnh người đẹp này.

Thật uổng. Nàng đẹp một cách lạ lùng, mái tóc vàng, vóc người cân đối, da mặt mịn màng. Thân hình thật duyên dáng, không gầy quá mà cũng không đẫy đà. Không như đa số đàn ông mà anh quen biết, anh không thích loại đàn bà đẫy đà. Nàng không uốn tóc quăn, không quấn thành lọn mà cũng không ép thành gợn song. Nàng để sắc đẹp lồ lộ tự nhiên, không trang điểm. Sắc đẹp của nàng thật tuyệt vời.

Nhưng nàng thật dạn dĩ. Khi nàng gật đầu chào Clarissa, thì anh đã nhìn thấy nàng rồi.

Anh không làm sao bỏ sót mọi hành động của nàng được, anh thấy đôi mắt nàng lướt qua Eden rồi qua Nat và dừng lại ở anh. Nàng cười và nhún người chào, rõ ràng nàng chăm chú nhìn anh và đặc biệt cười với anh.

Nếu gặp may mà nàng không có chồng, thì anh sẽ không ngần ngại tán tỉnh nàng, vì anh không sợ sẽ có trường hợp éo le xảy ra như trường hợp của Eden, anh chàng tội nghiệp này đã bị chồng cô gái anh ta tán tỉnh bắt gặp. Chắc có lẽ anh sẽ không lưu tâm làm gì đến hai người phụ nữ chưa chồng đang đến nghỉ chơi tại nhà của Claude, một trong số hai người này là em gái của Clarissa. Hay là anh sẽ không quan tâm đến chuyện vợ chồng làm gì. Nếu Clarissa biết suy nghĩ chín chắn một chút, thì chắc bà ta cứ để cho anh sống độc thân còn hơn là ghép em gái của bà ta cho anh. Trước sau gì thì Claude cũng là người thừa kế của anh, và sau Claude, đã có con trai của Clarissa đấy, lo gì.

Nhưng có lẽ bà ta sợ anh sẽ có những hành động bốc đồng, giao du mật thiết với phụ nữ khác, nếu bà không để mắt theo dõi anh sát nút.

Thực ra thì bà ta khỏi cần phải lo sợ như thế. Anh đã từng ngấp nghé bước và vòng hôn nhân, nên anh ngán ngẩm cảnh sống tù túng của đời sống vợ chồng. Cô Haritia Eckert chắc vẫn còn muốn đeo đuổi anh, nhưng anh cảm thấy thời say đắm đã qua rồi.

Mới đây, cô ta đề nghị hai người lấy nhau – vì thế cho nên anh phải đến Bodley với em trai và bạn bè, chứ không ra thành phố để tham dự Lễ Hội Mùa. Nghĩ đến chuyện này, mặt anh đanh lại một lát.

Sau khi giúp bà em dâu xuống xe, bà ta để tay lên ống tay áo bành tô của anh, rồi nói:

– Anh Rawleigh này – bà ta thường gọi anh bằng tước vị, mặc dù anh đã yêu cầu bà cứ gọi tên anh thôi. Anh nghĩ, việc gọi anh bằng chức tước như thế này làm cho bà cảm thấy mình quan trọng, vì có liên hệ mật thiết với người có tước vị – Rất vui mừng được đón tiếp anh đến Bodley. Xin anh dẫn Ellen vào nhà. Cô ấy mệt phờ người rồi. Thể chất cô ấy yếu đuối, chắc anh biết rồi. Bà Croft sẽ có mặt trong nhà để dẫn hai anh chị lên phòng riêng của mình.

Bà Clarissa có vẻ tin chắc rằng người phụ nữ càng mảnh mai yểu điệu bao nhiêu thì trông càng hấp dẫn, dễ có chồng bấy nhiêu. Trong thời gian bà ở chơi với anh tại Stratton, anh có đưa ý kiến mời cô Hudson đến chơi luôn thể. Và có lẽ suốt hai tuần sau cùng, kể từ khi cô Hudson đến Stratton với bà chị, bà ta đã cố chứng minh cho anh thấy được điều này.

– Tôi rất hân hạnh, Clarissa à – anh nói, rồi quay qua phía cô em gái của bà, anh chìa cánh tay ra và hỏi cô- Cô Hudson vui lòng chứ?

Cô Ellen Hudson có vẻ sợ sệt. Ngài Tử tước thầm nghĩ, lòng bực tức. Hay là cô ta khiếp hãi anh? Sợ sệt hay khiếp hãi thì cũng đáng làm cho anh điên tiết. Thế nhưng hình như Clarissa cho rằng hai người chắc sẽ vui thích khi chịu đựng cảnh tức giận nhau, khiếp sợ nhau suốt đời.

Nàng có chồng chưa nhỉ? Anh tự hỏi, câu hỏi xuất phát từ người thiếu nữ đang vịn lên cánh tay mình. Cúi chào là chào chung cả đoàn. Bà Clarissa Adams vui mừng không xiết kể. Bà đã có nhiều khách đến chơi ở Bodley một thời gian dài – tính ra đã có đến 11 người, và trong số này có không dưới ba người có tước vị, nếu tính thêm bà em chồng của bà nữa là bốn người. Bà Daphne, em chồng của bà có chồng là Huân tước Clayton Baird, cho nên người ta gọi bà ta là Phu nhân Baird.

Khách cả thảy gồm có Rawleigh với hai người bạn của anh, em gái của hai em em nhà Adams với phu quân là năm; Ellen là sáu; người bạn thân của Clarissa, bà Hannah Lipton với ông Lipton là tám, con gái của ông bà Lipton, cô Veronica Lipton là chín, cô này trẻ hơn Ellen một tuổi nhưng không đẹp và yểu điệu bằng, và con trai của ông bà Lipton, Arthur Lipton, cùng vị hôn thê là cô Theresa Hulme, vị chi tất cả 11 người. Cô Hulme chỉ mới 18 tuổi, cái tuổi nguy hiểm, nhưng rủi thay, cô ta xấu xí, tóc thì màu nâu nhạt và mắt có màu lục nhạt. Tuy nhiên, cô ta đã đính hôn đàng hoàng với ông con Lipton rồi, không ai có quyền chê bai ngọt mặn gì được.

Chỉ có một việc khiến bà Adams mất vui, đó là khách đúng con số lẻ. Bà đã nghĩ đến Găêscôigne, người bạn không có tước vị của Rawleigh, anh này không có ai để ghép cặp cho chẵn. Trước khi về nhà, bà ta nghĩ đến việc mời người cho dủ cặp với anh cũng như với Nam tước Pelham. Bà đã mời một người bạn góa bụa rồi, nhưng trước khi lên đường trở về Bodley, bà nhận được thư của cô bạn gái ấy báo cho bà biết cô ta vừa đính hôn lại và sắp làm đám cưới nội trong tháng. Thế là kế hoạch của bà thất bại.

Cho nên bà Adams cảm thấy bối rối, vì là chủ nhà mà lại vụng tính, để số khách đến chơi gặp phải con số lẻ, lẻ bà lẻ ông. Đây là điều kiêng kỵ nhất. Bà cố nặn óc để tìm ra một phụ nữ xứng đáng để mời đến cho đủ cặp, một người không xa quá để khỏi phải ở lại nhà bà suốt mấy tuần lễ liền, nhưng suy nghĩ mãi bà vẫn không tìm ra được người nào. Vì vậy, bà đành dùng lại phương pháp lâu nay bà thường dùng, đó là mời một phụ nữ không ở lại nhà bà. Tìm một người như thế này không khó. Thật vậy, bà có thể tìm ra được một người như thế này.

Đó là Catherine Winters.

Bà Adams không thích Catherine Winters. Nàng ta làm ra vẻ cao quí quá, xem cuộc sông thanh bần là lý tưởng ở trong ngôi nhà tranh nho nhỏ, áo quần ít ỏi bình thường.

Từ năm năm nay, không ai biết nàng gốc gác ở đâu, không ai biết chồng nàng là ai. Và cũng chẳng ai biết cha mẹ nàng. Nhưng nàng sống rất bình lặng, mỗi khi chuyện trò với ai, nàng nói năng rất nhã nhặn, bặt thiệp.

Bà Adams cảm thấy rất bực mình, vì mọi người đều cho nàng xứng đáng là một phu nhân, vì nàng rất có tư cách của một phụ nữ thuộc tầng lớp quí tộc. Khi nàng đến dạy đàn cho các con bà, bà lại càng tức tối hơn nữa khi bà buộc lòng phải thỉnh thoảng mời nàng đến dùng cơm hay chơi bài. Bà làm thế chẳng qua là để thưởng công cho nàng, nhưng dù sao thì đây cũng là hành động hạ mình để kết bạn với kẻ mà nói trắng ra bà cảm thấy không khác gì tôi tớ trong nhà.

Nếu Catherine Winters ăn mặc hợp thời trang và tóc tai trang điểm đôi chút thì cũng có thể gọi nàng là đẹp. Nhưng chắc chắn là không đẹp bằng Ellen. Thế mà nàng lại còn làm ra vẻ ta đây, làm cao. Cho nên thế nào Tử tước Rawleigh cũng không rời khỏi Ellen nửa bước. Bà tin chắc thế, vì trong suốt hai tuần vừa qua, bà thấy anh ta đã thật tình quan tâm đến cô em gái của bà.

Điều làm cho bà vui mừng là không bao giờ bà quá lo lắng về việc chồng bà để mắt nhìn người khác. Claude rất trung thành với bà. Trước đây chín năm, khi bà còn con gái, khôn ngoan và kiêu căng, bà rất lo lắng khi lấy một người chồng đẹp trai duyên dáng như Claude. Bà không muốn làm loại đàn bà chỉ biết cười trừ khi chồng có máu ăn chơi và đèo bòng nhân tình, bà không thể làm ngơ trước những hành động này của chồng. Bà thấy kết hôn với Claude, bà sẽ được món lợi rất lớn: anh là người sẽ được thừa hưởng tước vị Tử tước. Và anh lại có bộ mã bảnh bao. Cho nên bà đã quyết định lấy anh, giữ chặt lấy anh. Bà cố tình biến mình thành vừa là người vợ vừa là người tình, khuyến khích anh chung chăn chung gối, để làm cái công việc thường gây cho các bà vợ ngây ngất vì khoái cảm. Bà đã thật sự ngây ngất và bà rất thích công việc này trên giường với anh.

Không, bà Adams không sợ mất chồng vào vòng cám dỗ của Catherine Winters. Dù thế, bà cũng không muốn tạo cơ hội để nàng gần gũi với chồng bà. Thế nhưng, bà cần có một phụ nữ đủ tiêu chuẩn để mời đến, để số khách ở nhà bà có con số chẵn.

Vào sáng ngày hôm sau khi họ về nhà, bà nói với ông Adams:

– Tối nay em sẽ cho gọi bà Winters đến ăn tối. Em cam đoan thế nào chị ta cũng hết sức cảm ơn chúng ta, vì được dịp sống với giai cấp thượng lưu một buổi tối. Miễn là chị ta đừng làm cho khách khứa trong nhà bực mình là được.

Chồng bà mỉm cười khoan khoái, ông đáp:

– Ừ mời bà Winters. Bà ấy là người luôn luôn dịu dàng khả ái, em yêu ạ. Đêm qua anh có làm cho em mất ngủ sau chuyến đi xa như thế không? Cho anh xin lỗi nhé.

Ông nghĩ chỉ cần nói thế với vợ là đủ. Bà đi qua phòng làm việc của chồng, đến bên bàn ông đang ngồi, cúi xuống hôn ông. Bà nói:

– Em sẽ xếp cô ta ngồi bên cạnh Gascolâgne. Hai người sẽ chuyện trò với nhau thỏa thích. Em nghĩ làm thế sẽ khiến cho anh chàng khỏi bỏ về Luân Đôn sau khi đã lợi dụng lòng tốt của Rawleigh suốt ba tuần vừa qua.

– Anh thấy em có ý định sắp xếp họ ngồi bên nhau như thế là tuyệt rồi, em yêu à – Ông nới và mỉm cười thích thú – Nhưng việc em muốn ghép Ellen với Rex, theo anh thì chỉ mất công vô ích thôi. Không dễ gì anh ấy chịu để cho em ghép đôi đâu, và chính anh ấy đã nói thế rồi. Anh tin anh ấy nói nghiêm túc. Anh ấy đã bị Eckert làm cho quá đau khổ rồi.

Bà cáu kỉnh đáp lại lời chồng:

– Khi người đàn ông nào thấy mình được giới thiệu với một cô gái đàng hoàng có tư cách, thì chắc anh ta sẽ không cảm thấy bị ai ghép đôi hết. Cô gái đầu đời của anh ấy không phải là một người ngay chính.

– A! – Anh lại cười – Có phải em muốn chứng minh cho anh thấy được điều em làm là đúng không, Clarissa? Phải chăng em sinh ra đời là để làm vợ anh? Em thật nhạy bén.

– Ellen và Rawleigh ra đời để sống với nhau, – bà đáp, thái độ kiên quyết, không hề nao núng.

Claude cười vang, nói:

– Rồi chúng ta sẽ thấy.

Bình luận