Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nàng Không Là Góa Phụ

Chương 13

Tác giả: Mary Balogh

– Tốt rồi, Catherine – anh nói.

Mới hơn một tuần mà nàng đã thay đổi. Nàng đã gầy đi nhiều. Sắc mặt mất vẻ hồng hào. Trông nàng hốc hác.

Dĩ nhiên tình hình còn tệ hơn nhiều những gì ông Claude đã viết trong thư. Không phải chỉ có những lời xầm xì và lần ghé thăm đầy hận thù của Clarissa thôi đâu – không phải chỉ có chuyện ông Claude gọi vợ mình là thù hận thôi. Rõ ràng Catherine bị tất cả mọi người trong làng tẩy chay, bị Mục sư Lovering không cho phép vào nhà thờ và thậm chí vào hôm chủ nhật đầu tiên, ông ta đã công khai tuyên bố cho mọi người biết quyết định của mình. Đúng là Claude đã xin lỗi Catherine, nhưng tai hại đã xảy đến cho nàng rồi.

Ngoài ra, những lời xin lỗi bất đắc dĩ thì chẳng có giá trị gì mấy.

Nàng đang đứng trước lò lửa, quay lưng về phía anh, người cân đối xinh đẹp, trông mảnh khảnh hơn trước. Anh ghét phải có mặt ở đây. Anh ghét hoàn cảnh như thế này. Anh cảm thấy mình rất có lỗi. Vì anh đã đối xử với nàng không đẹp, nên anh tức giận nàng. Anh rất ghét nàng.

– Ông đến đây làm gì? – Nàng hỏi như đã hỏi khi còn ở ngoài cửa.

Anh đã định nói anh đang đứng trong nhà bếp của nàng, như hòi nãy anh đã nói anh giữa không cho nàng đóng cửa. Nhưng không còn thì giờ để khôi hài nữa.

– Câu trả lời đã rõ ràng quá rồi – anh đáp – Tôi đến để làm một công việc rất xứng đáng, Catherine à.Tôi đến để cưới cô.

Anh quá đỗi kinh ngạc khi nghe nàng cười, nhưng trong tiếng cười, không có chút gì là vui thú hết.

– Đề nghị mới lãng mạng, tuyệt vời biết bao! – nàng nói – Bây giờ tôi phải nhào vào vòng tay ông và ngước cặp mắt rạng rỡ lên nhìn ông phải không?

– Không, trừ phi cô muốn – anh trả lời cộc lốc – Chúng ta không thể giả vờ cho rằng hoàn cảnh trước mắt là dễ chịu cho hai chúng ta. Hoàn cảnh trước mắt không tốt đẹp gì, chúng ta phai giải quyết thôi. Chúng ta phải cưới nhau.

Bỗng nàng quay lại nhìn anh. Nàng nhìn anh một hồi lâu không nói nên lời nào. Dưới mắt nàng có những đường thâm quầng. Mắt nàng sẫm hơn, có màu nâu hơn là màu vàng nâu. Đôi môi tái mét như màu da ở hai má.

– Chắc ông xem nhẹ giá trị của hôn nhân – cuối cùng nàng nói – Với tình cảm quá ít như thế mà ông muốn lập gia đình thì kể cũng lạ.

Lạy Chúa lòng lành! Anh nhớ chỉ mới cách đây khoảng hai tuần thôi, anh đã có hành động khiến anh nghĩ rằng anh còn lãng mạn hơn cả Claude, người em đã lấy vợ lúc 20 tuổi vì tình yêu. Dĩ nhiên cách đây mấy năm, suýt nữa thì anh cũng đã lập gia đình rồi, nhưng từ khi ấy, anh không muốn nghĩ đến chuyện hôn nhân nữa. Giá mà anh tìm ra dược một tình yêu chân chính thì anh cũng có thể lấy vợ, anh nghĩ thế, nhưng càng lớn tuổi bao nhiêu, anh càng nhận thấy rằng ở đời khó mà tìm ra được một tình yêu chân chính.

Thế nhưng bây giờ anh phải lấy vợ vì cái bản năng thú tính đã làm cho anh mang tiếng xấu, nên anh phải cưới người phụ nữ này.

– Khi người ta lâm vào hoàn cảnh như thế này thì tình cảm không thành vấn đề, Catherine à. Tôi thấy cô đã trở thành người phụ nữ son phấn ở Bodley-On-the-Water.

Nàng đâu có vẻ gì là người son phấn. Nếu mà như thế thật thì nàng càng đau đớn hơn.

– Đây là vấn đề khó khăn của tôi – nàng đáp – Mà tôi không cho ông gọi tên tục của tôi kia mà.

Anh chắc lưỡi, nói:

– Thôi, đừng kỳ cục nữa!

Nàng quay lui, nhìn vào lò lửa, đầu cúi xuống. Mặc dù tức giận, chán nản, và miễn cưỡng đến đây để làm công việc phải làm, nhưng anh vẫn cảm thấy ngây ngất trước chiếc gáy cong cong thật đẹp của nàng. Anh vừa tức tối vừa nghĩ rằng ít ra anh cũng sẽ có được một người vợ xinh đẹp.

“Vợ!” chính từ này nảy ra trong óc đã dấy lên trong lòng anh một cảm giác hốt hoảng.

Nhưng bây giờ anh phải tập dùng cho quen cái từ này và quen với ý nghĩ anh là người có vợ. Anh đã nghĩ đến điều này hầu như cả tuần nay rồi.

– Ông đi đi – nàng nói – Tôi không muốn nói gì với ông hay là không muốn đề nghị của ông.

Nếu anh làm theo lời nàng và không bao giờ trở lại đây nữa thì âu cũng là hợp lý, hợp với ý nàng, anh nghĩ lòng hậm hực. Thế nhưng anh không thể để cho nàng đối diện với thực tế được. Mặt nàng đã để lộ bằng chứng ấy, nghĩa là nàng không thể đương đầu nổi với thực tế. Anh nhìn quanh nhà bếp, căn phòng đã được nàng sắp xếp trông thật ấm cúng. Chỉ có thiếu con chó nằm trên ghế xích đu thôi – Nàng đang ở ngoài phòng khách với Daphne. Anh đã làm cho cảnh ấm cúng dễ chịu này tiêu tan. Anh nói:

– Claude và Daphne cho tôi biết cô định đến ở với bà con.

– Phải – nàng đáp sau một hồi im lặng.

– Với ai thế? – anh hỏi – Ở đâu? Với gia đình bên chồng hay gia đình của cô?

– Việc này không liên quan gì đến ông.

– Theo chỗ Claude biết thì không có người bà con nào đến thăm cô ở đây hết, và cô cũng không đi thăm ai hết. Tình trạng như thế này… suốt 5 năm à? Chắc cô có thân nhân để liên lạc trong suốt khoảng thời gian xa cách lâu dài như thế này. Cô có tin họ bằng lòng thu nhận một người đàn bà son phấn không?

– Tôi không phải loại người ấy, chắc ông biết rồi. Vả lại họ thương yêu tôi.

Chắc nàng quá đau khổ trong một tuần rưỡi vừa qua. Nếu có gia đình, dù thương yêu hay không, tại sao nàng không tìm đến với họ? Anh hỏi:

– Cô không có gia đình phải không?

Nàng so hai vai lại nhưng không trả lời.

– Nếu cô rời khỏi đây – anh hỏi – Cô sẽ đi đâu? Cô sẽ làm gì?

Nàng sẽ bắt đầu lại tất cả, anh nghĩ, bắt đầu lại tại làng khác, không người quen biết.

Không dễ dàng gì. Anh tự hỏi tại sao nàng làm thế trong 5 năm qua. Phải chăng nàng đã gây gổ với gia đình chồng hay với gia đình mình? Hay nàng là con người bất hạnh không có gia đình? Thế nhưng, hẳn là nàng có bạn bè chứ, bạn của mình hay là bạn của chồng?

Catherine Winters, người vợ tương lai của anh, chắc phải có điều gì bí mật đây.

Nàng không trả lời câu hỏi của anh. Anh nói:

– Cô không còn cách nào nữa đâu. Cô phải lấy tôi, Catherine à. Khi đã trở thành bà Tử tước Rawleigh rồi, không có ai dám tẩy chay cô nữa đâu. Nếu có ai dám làm thế, tôi sẽ đứng ra lo liệu với họ

Nàng ôm hai tay quanh người mình – Nàng đáp:

– Tôi có một cách.

Anh thở dài, yên lặng chờ đợi.

– Ông nói đúng – nàng nói – Tôi không có gia đình để đến với họ. Nếu tôi rời khỏi đây, tôi sẽ mất… tôi sẽ không có phương tiện để sống.

Trời đất quỷ thần ơi! Anh nhăn mặt.

– Tôi sẽ không lấy ông – nàng nói – Nhưng mới đây không lâu, tôi được đề nghị làm một công việc. Nếu bây giờ công việc ấy chưa có người làm thì tôi có thể xin nhận làm.

– Công việc gì thế? – Anh hỏi, lòng mừng thầm nếu có giải pháp ổn thỏa cho nàng, thì chắc anh sẽ được rảnh tay. Anh sẽ thoát khỏi được cảnh đáng tức giận này.

– Làm tình nhân – nàng đáp – Ông đã nhiều lần đề nghị tôi làm nhiệm vụ này.

Anh nhìn đăm đăm vào lưng nàng, lòng cảm thấy khó tin quá. Anh hỏi:

– Cô không muốn lấy tôi? Nhưng cô muốn làm tình nhân của tôi?

– Phải – Giọng nàng quả quyết.

– Tại sao? – Bỗng anh cảm thấy tức tối kinh khủng.

– Vì nó dễ thu xếp công việc – nàng đáp – Đến khi một trong hai chúng ta muốn, thì kết thúc chuyện này. Tôi chỉ yêu cầu ông vui lòng ban tặng một chút gì đó, nếu ông là người chấm dứt – dĩ nhiên với điều kiện là tôi phục vụ tốt.

Với điều kiện – Trời đất quỷ thần, giọng nàng nghe như thể nàng xin làm người giúp việc hay làm thư ký. Mà anh thì đề nghị lấy nàng làm “vợ”!

Nàng lại quay người nhìn lại mặt anh, bình tĩnh nhìn vào mắt anh. Nàng nói:

– Tôi cần việc làm. Đề nghị của ông còn hiệu lực chứ?

Bà “em gái” của anh đang ở ngoài hành lang hẹp, chỉ cách nhà bếp lối một mét, bà đợi tin chính thức đính hôn của anh – Người em trai của anh ở trang viên Bodley cũng đang đợi tin ấy. Tất cả đều chuẩn bị bắt tay vào việc ngay khi lời đề nghị đính hôn của anh chính thức được chấp nhận, họ sẽ thông báo cho mọi người biết mối liên hệ của anh với Catherine Winters trong thời gian anh ở tại Bodley là mối liên hệ tìm hiểu nhau, tán tỉnh nhau, họ sẽ nói cho mọi người biết thời gian vắng mặt ngắn ngủi của anh là vì anh bận đến Luân Đôn đăng ký kết hôn, để công việc làm đám cưới khỏi chậm trễ.

Họ được miêu tả là một cặp rất xứng đôi, có lẽ không cần đặt nặng về tình yêu. Chỉ biết trông họ rất xứng.

Và nàng đã bình tĩnh đề nghị làm tình nhân của anh.

– Được rồi – anh bước đến nàng – Được, lạy Chúa được thôi – Anh nắm eo nàng, không được nhẹ nhàng cho lắm – đương nhiên vì nàng bị sút cân nên cảm thấy khó chịu – và kéo mạnh nàng vào người anh. Anh áp miệng lên miệng nàng, đưa lưỡi vào sâu trong miệng nàng, di chuyển lưỡi quanh trong miệng, cố tình kích thích dục tính của nàng.

Lạy Chúa, nàng đành làm tình nhân cho anh để nuôi thân. Anh quá giận nàng.

Nàng không thờ ơ lạnh nhạt được. Nàng cong người áp sát vào anh. Hai tay nàng ôm lấy anh, một tay ôm hông, một tay ôm vai. Nàng mở rộng miệng cho anh hôn. Hai mắt nhắm nghiền. Nhưng nàng không hồi hộp, không hứng thú như anh. Nàng đã chịu làm tình nhân, nàng phải hoàn thành nhiệm vụ.

Mẹ kiếp!

– Đêm nay tôi sẽ trở lại – anh nói, nhìn vào mắt nàng nhưng không thả nàng ra – Cô hãy chuẩn bị để đón tôi và hãy nghỉ ngơi một chút trước khi tôi đến. Cô có vẻ cần phải nghỉ ngơi mới được. Phải nghỉ ngơi cho lại sức mới tươi tắn, nhanh nhẹn.

Nàng không chùn bước. Sở dĩ anh cố tình nói ra như thế là anh muốn làm cho nàng chùn bước, bỏ ý định làm tình nhân.

– Tôi sẽ chuẩn bị sẵn sàng, thưa ngài.

– Mẹ kiếp, gọi tôi là Rex – Anh chưa bao giờ chửi thề trước mặt phụ nữ.

Anh nói tiếp:

– Ngày mai chúng tôi sẽ ra đi. Tôi sẽ dẫn cô tới ở tại Luân Đôn, cô sẽ có nhà riêng, có tôi tớ và có xe. Cô sẽ được sống cuộc đời lên hương, Catherine Winters à. Rồi cô sẽ thích Luân Đôn.

Mắt nàng ánh lên vẻ hoảng hốt. Nàng đáp:

– Không, ở Luân Đôn không được.

Anh nhướng cao mày, hỏi lại:

– Không ở Luân Đôn à? Vậy thì ở đây sao hở trời?

– Không ở tại Luân Đôn được.

– Tôi nghĩ chắc cô muốn tôi đem cô đến Stratton Park, để cô ở trong ngôi nhà êm ả ấm cúng ấy. Xin thú thực với cô, để cô ở đấy thì quả rất tiện lợi cho tôi đấy, nhưng có lẽ sẽ mang tai mang tiếng rất phiền phức. Tôi nghĩ làm thế là tôi đã vượt quá giới hạn của khuôn phép xã hội rồi. Hay có lẽ cô định ở đây. Cô nghĩ là mỗi khi tôi muốn ngủ với cô tôi lại phải lặn lội đường xa về tận Derbyshire ư?

Lần đầu tiên nàng đỏ mặt, nàng nói:

– Tôi biết nhiệm vụ của tình nhân là làm gì rồi, nhưng xin ông cảm phiền, tôi không ở Luân Đôn được.

Phải chăng mắt nàng đã để lộ vẻ sợ hãi? Nàng vội cụp mắt xuống, hai tay lóng cóng thả xuống hai bên. Anh buông nàng ra, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra vườn và dòng sông tiếp nối ở đấy. Anh cứ tưởng chuyện này sẽ giải quyết ổn thỏa trong vài phút là lâu nhất.

Chắc Daphne phân vân không biết có chuyện gì gay cấn mà lâu như thế này.

– Chuyện này như thế thì không được rồi, Catherine à – anh nói – Nếu đêm nay tôi đến đây, thế nào cũng có người trông thấy. Tôi nghĩ nhà cô đã trở thành nơi nhiều người rất thích nhìn. Vì thế mà chiều nay tôi đã mời Daphne đi theo. Chuyện tôi quay về đây thế nào cũng có người trông thấy. Nếu sáng mai cô đi với tôi, thanh danh của cô sẽ mất tiêu không sao cứu vãn được. Chắc cô không muốn thế.

Nàng cười nhưng không nói gì.

– Tôi không thể để cho một chuyện như thế xảy ra – anh nói – Tôi đã xúc phạm đến cô. Tôi phải chuộc tội. Không được, tôi không muốn thấy cô làm tình nhân của tôi. Tôi chỉ muốn cô làm vợ của tôi thôi.

Nàng vẫn im lặng.

– Sao? – Cuối cùng anh hỏi, và quay người nhìn lui.

Nàng đang đứng yên tại chỗ, hai tay chắp lại phía trước, mắt nhắm nghiền.

– Những chọn lựa của tôi không được chấp nhận phải không? – Nàng hỏi.

– Phải – anh bình tĩnh đáp.

Và chọn lựa của anh cũng không được như ý. Anh biết sự chọn lựa của anh đã tan thành mây khói khi anh đọc xong bức thư của Claude. Bây giờ anh đã quen với tình hình. Hình như quen chứ chưa phải hoàn toàn. Anh chắc phải sống nốt khoảng đời còn lại bằng cuộc hôn nhân không có tình yêu. Nhưng tốt hơn là không nên nghĩ đến điều này.

– Chuyện của chúng ta thế là xem như đã được giải quyết ổn thỏa rồi – anh nói nhanh – Ngày mai chúng ta sẽ làm đám cưới. Tại đây – Do Mục sư Lovering làm lễ. Phải làm thế để cô lấy lại thanh danh.

Nàng mở to mắt, hỏi:

– Ngày mai à?

– Tôi đã mang theo giấy phép kết hôn – anh đáp – Trước khi đến đây, tôi đã thấy chúng ta cần phải làm đám cưới. Ngày mai tổ chức ở đây cho có em trai và em gái tôi. Cô có cần mời ai không?

Mặt nàng lại tái đi. Nàng nói:

– Thế là giấy phép của ông vô giá trị rồi.

Lại còn gì nữa đây? Anh cau mày nhìn nàng. Nàng tiếp:

– Ông đã ghi tên tôi trên tờ giấy phép à?

– Tất nhiên rồi. Ghi Catherine Winters, góa phụ. Catherine với chữ C. Đúng không?

Nàng nhìn xuống hai bàn tay xòe ra của mình một lát rồi lại nhìn anh, nàng đáp:

– Tôi không phải là góa phụ. Tôi chưa có chồng và họ tôi không phải là Winters. Mà là Winsmore – Nàng vẫn nhìn anh, cặp mắt lộ vẻ lo sợ.

Lạy Chúa lòng lành!

Nàng là tiểu thư, quá hiển nhiên. Một tiểu thư đơn thân làm quái gì lại đến sống một mình nơi xứ lạ quê người này? Vả lại thay tên đổi họ, dấu hết tung tích của mình?

Anh sắp cưới một tiểu thư. Anh nheo mắt, nói:

– Có lẽ cô phải kể cho tôi nghe chuyện đời cô, “Cô Winsmore” à.

– Không – nàng đáp – Ông chỉ biết chừng ấy là đủ rồi. Nếu ông muốn, ông cứ rút lại ý muốn cưới tôi. Tôi không bó buộc ông phải cưới. Nói cho cùng thì cuộc hôn nhân này được thực hiện cho kẻ không cần đến hôn nhân.

Anh nhìn nàng đăm đăm một lát rồi bước đến cửa, kéo mạnh cửa mở ra, gọi bà em gái.

Bà này đang nói chuyện với con chó Toby – hay là với chính mình.

Bà đi vào ngay tức khắc, con chó vui mừng chạy theo bên chân bà, nó ngạc nhiên nhìn anh rồi nhìn qua Catherine.

– Daphne – anh nói – anh phải được em chúc mừng mới được. Anh vừa được tiểu thư đây ban cho anh vinh dự đính hôn với nàng. Chắc em muốn làm quen với nàng. Xin giới thiệu với em cô Catherine Winsmore.

Bà em nhìn anh trai như thể anh ta co hai đầu, rồi quay qua nhìn Catherine, bà hỏi:

– Winsmore à? Catherine Winsmore?

Catherine lại đỏ mặt. Và vẫn có vẻ lo lắng, nàng đáp:

– Phải.

Daphne ngạc nhiên nhìn anh rồi quay qua nhìn vị hôn thê của anh.

– Ồ! – bà kêu lên. Và rồi như thể đã lấy lại được bình tĩnh, bà tươi cười – Tốt quá, hai anh chị đã bàn bạc lâu quá mới đi đến kết luận tốt đẹp như thế này. Tôi rất sung sướng. Catherine – Cho phép tôi gọi Catherine chứ? – tôi rất sung sướng. Catherine, chúng ta sẽ là chị em.

Bà nhẹ nhàng bước đến ôm hôn Catherine, nàng nhìn anh qua vai bà em và cắn môi.

– Xin cám ơn – nàng nói.

– Chị phải gọi tôi là Daphne – bà em nói, rồi quay sang anh, bà ôm hôn anh trai – Anh Rex, em rất vui mừng. Em biết anh sẽ được hạnh phúc. Đám cưới sẽ được tổ chức vào ngày mai chứ? Chúng ta sẽ bận rộn như điên cho hết ngày hôm nay rồi đấy.

– Ngày mai chưa được – anh nói, giọng bỡn cợt – Tôi phải quay lại Luân Đôn. Cái tên trên giấy phép kết hôn là tên sai rồi.

Daphne nhìn anh đăm đăm.

– Ồ, phải rồi, đúng là sai rồi – bà nói – Vụng về quá, làm sao chúng ta chưa chịu thông báo ngày đi Luân Đôn?

– Vợ chồng em gái và vợ chồng em trai tôi quá nôn nóng, cứ nằng nặc đòi chuẩn bị chu đáo việc đám cưới – anh nói nhanh, mắt nhìn vào mặt Catherine – Còn chàng rể thì hết kiên nhẫn, không thể kép dài sự chờ đợi ngày đám cưới lâu hơn, nên chàng phải đi đến xin ở trọ nhà bạn bè một tuần.

– Phải thế thôi – Daphne nói, vẻ trầm tư. Rồi bà cười nói với nàng – Catherine, tuần tới chúng ta sẽ có nhiều chuyện rất vui. Chúng ta sẽ có việc làm để chuẩn bị đám cưới. Dĩ nhiên tôi đã có kế hoạch rồi – Bà vỗ tay – Chị phải chuyển đến ở tại trang viên Bodley một tuần. Có thế Rex ra đi mới an tâm. Chị sẽ trở lại đây vào đêm trước ngày đám cưới, sau khi anh ấy đã về.

– Được chứ, Catherine? – anh hỏi. Nàng rất bình tĩnh.

– Tùy anh, anh muốn sao cũng được – nàng đáp.

Người vợ biết phục tùng. Anh hy vọng khi họ lấy nhau rồi, nàng vẫn tiếp tục là người vợ biết phục tùng. Thế nào anh cũng sẽ buồn cả một tuần.

– Tốt – Anh bước đến gần nàng – Sáng mai anh sẽ đi sớm, hẹn gặp lại em khi anh về – Có mặt Daphne, anh không biết phải chia tay tạm biệt với nàng ra sao. Nhưng nàng đã gỡ bí cho anh. Nàng cười, nhìn anh.

– Chúc anh đi bình an – nàng nói.

Anh không biết có phải nàng ngẩng mặt để cho anh hôn không hay là chỉ ngẩng lên để nhìn mặt anh thôi. Nhưng anh vẫn hôn nàng, hôn phớt nhẹ lên môi nàng rồi mới quay đi.

– Nào, Daphne, ta về – anh nói.

Hai anh em ra xe – để dân trong làng không ai lỡ dịp trông thấy cuộc đến thăm của họ, không hiểu lầm mục đích của chuyến đến thăm. Anh đỡ em gái lên xe, rồi leo lên đóng cửa xe lại. Khi nhìn vào nhà, anh thấy cửa nhà đã đóng.

Anh dựa đầu ra sau ghế xe, nhắm mắt, nói với em gái:

– Rồi, thế là yên.

– Anh Rex…

***

Đêm ấy, khi ngồi với nhau trong phòng ngủ, Phu nhân Baird nép người trong vòng tay chồng, bà hỏi ông:

– Có thể có bao nhiêu người có tên Catherine Winsmore? Clay, em nghĩ đúng là cô nàng rồi.

– Phải, anh nghĩ chắc đúng là cô nàng – ông đáp với tiếng thở dài – Tội nghiệp cô ta.

– Em cũng thường cảm thấy chua xót cho cô ta – bà đáp – Em không hiểu tại sao chỉ phụ nữ mới là người chịu búa riù của dư luận, còn đàn ông thì khỏi bị người lên án buộc tội. Thường thì chính đàn ông mới là người đáng trách – nhất là gã đàn ông này.

– Thói đời là thế mà, em yêu – ông đáp.

– Phải rồi – bà tựa đầu lên vai ông – Anh nghĩ là chúng ta không nên nói gì hết hay sao?

– Tên của cô ta đối với Claude và Clarissa chẳng có nghĩa gì hết – ông đáp – Hai ông bà ấy không ở thành phố nhiều. Còn nếu Rex có biết ít nhiều đi nữa, thì chắc anh ấy cũng không nói ra đâu. Chắc ảnh không nói gì cho ông em biết, Daph à. Ảnh là anh cả, lạnh như tiền, nếu anh nói thế có gì nặng lời, xin em bỏ qua.

– Anh ấy thừa biết vai trò người thừa kế là phải kín đáo, một mình gánh vác hết trách nhiệm – bà nói, giọng buồn buồn – cũng lạ là em thường nghĩ anh ấy có nhiều tình cảm hơn Claude.

– Nếu hoàn cảnh mà khác đi – Ngài Clayton nói tiếp – có lẽ chúng ta lấy làm vinh dự được kể cho anh ấy nghe những điều chúng ta biết. Nhưng cô ấy đã bị xúc phạm nặng nề cho dù ảnh có biết sự thật hay không. Hay là nói cách khác thì anh phải nói rằng anh ấy “nên” cưới nàng dù ảnh có biết hay không. Chúng ta phải đứng ngoài chuyện này, Daph à. Cứ để hai người làm tròn số phận của mình.

– Em rất muốn hai người được hạnh phúc, Clay à. Em muốn nói Rex và Claude. Em rất thương hai anh ấy. Rồi bây giờ anh Rex buộc phải lấy vợ, còn anh kia, anh Claude cư xử thiếu lịch sự với Clarissa – Nếu bà ấy là vợ anh, bả sẽ được ăn một trận đòn nên thân, Daph à.

– Ăn nói tầm bậy – bà vui vẻ đáp – Anh không đánh nổi tấm thân, chứ đừng nói đến chuyện đánh vợ.

Ông cười khúc khích, ông nói:

– Cuộc đời tiếp tục trôi. Rồi ra họ sẽ thu xếp ổn thỏa mọi việc.

– Anh lúc nào cũng lạc quan. Nói đến chuyện này, em thấy chỉ còn tám ngày nữa thôi.

Thế mà chúng ta đã lấy nhau hai năm. Có phải anh cũng nôn nóng có con như em không?

– Nôn nóng muốn chết được, cưng ạ. Em có vẻ nôn nóng hơn cả. Chúng ta đã nhất trí từ một năm nay là cứ để cho cuộc đời êm trôi, phải không nào? Và cho dù chúng ta phải duy trì gia đình cho đến mãn đời, thì chúng ta vẫn sống hạnh phúc bên nhau, phải không?

– Phải – bà đáp.

– Vậy thì tốt – Một lát sau, ông lại cười khúc khích rồi nói tiếp – Nhưng anh cứ nôn nóng trong lòng.

***

Cuộc đời diễn ra chẳng khác nào một giấc mộng diệu kỳ, không hoàn toàn ác mộng, nhưng có lẽ cũng gần gần như thế. Sáng sớm hôm sau ngày hai người đính hôn, xe của Tử tước Rawleigh chạy qua nhà của Catherine mà không dừng lại. Nàng dậy sớm và thấy xe của anh đi qua. Hai giờ sau, xe của ông Adams đến để chở nàng và Toby đến trang viên Bodley. Nàng không muốn đi. Nhưng nàng không phản đối. Nàng đi. Nàng quyết định từ nay nàng mặc cho cuộc đời trôi đến đâu thì đến. Nàng đã quá mệt mỏi, không tạo lập cuộc đời mình theo ý muốn được.

Nàng không muốn lấy chồng. Nàng không thể lấy chồng. Đây là điều kiện nàng đã đưa ra. Nhưng khi nàng đã lấy Tử tước Rawleigh rồi, nàng không lo vấn đề nhờ cậy ai nữa.

Nàng tin chắc anh rất giàu.

Nàng không muốn lấy “anh”. Nếu anh không hấp dẫn, nếu anh không đẹp mã, thì có lẽ nàng thấy thích anh hơn. Nhưng nàng không muốn lấy anh là vì anh vô cảm, nàng ghét vì anh cao ngạo. Rõ ràng anh đã tỏ cho nàng thấy anh chỉ muốn hưởng thụ tấm thân của nàng, anh không muốn kết hôn với nàng – nhưng nàng không muốn lấy anh.

Nàng không muốn nghĩ đến chuyện này hay nghĩ đến anh. Đường đời của nàng đã bày ra trước mắt rồi. Nàng chỉ còn việc buông trôi theo dòng đời. Mạc dù nàng không thuận theo lời đề nghị của anh – chỉ vì không còn đường nào khác cho nàng đi. Nàng nghĩ khi nàng nói cho anh biết một phần sự thật mà nàng định nói cho anh nghe, thì chắc anh sẽ đổi ý. Rồi khi ấy nàng sẽ tìm con đường khác để đi. Nhưng anh không rút lui lời đề nghị.

Nàng nghĩ có lẽ anh sẽ nhận ra tên nàng. Rồi thế nào anh cũng đổi ý. Nhưng anh không đổi ý. Nàng cảm thấy không bắt buộc phải nói rõ hết chuyện đời nàng cho anh biết. Anh ép nàng làm đám cưới kia mà. Anh biết nàng còn có nhiều chuyện bí mật không nói cho anh nghe. Đằng nào thì cũng chính anh là người tiên khởi đề nghị làm đám cưới.

Nàng đến trang viên Bodley, được ông Adams đón tiếp rất niềm nở, còn bà Adams thì với vẻ lịch sự ngoài mặt – và với lời xin lỗi chiếu lệ, qua loa – Phu nhân Baird thì lộ vẻ thân ái thành thật, và ngài Clayton Baird với vẻ thích thú tế nhị. Tất cả số người đến dự lễ

hội gia đình đã ra về hết, kể cả Ellen Hudson. Bọn trẻ rất vui khi biết nàng có mặt luôn trong nhà, mặc dù William mới đầu tỏ ra lo sợ có nàng trong nhà luôn thì ngày nào cũng phải học âm nhạc.

Cô hầu của Phu nhân Baird và cô hầu của bà Adams được giao nhiệm vụ may áo cưới, vải đã đẹp, kiểu lại tân thời. Người đầu bếp của ông Adams được lệnh chuẩn bị tiệc cưới mời rất nhiều người, khách gồm có tất cả lớp tiểu quí tiọc ở cách Bodley trong vòng 10 dặm – nhiều người trong số này đã đến dự buổi dạ vũ. Việc trang hoàng phải thực hiện ba nơi: phòng ăn, xe cưới – dĩ nhiên là xe của ông Adams – và nhà thờ. Hoa trang hoàng trong nhà thờ phải toàn thủy tiên vàng và các hoa xuân khác mọc đầy trogn vườn hoa và trong rừng. Một ít hoa trong nhà kính còn lại sau lần dạ tiệc thì đem dùng trong nhà và kết bó hoa cho Catherine.

Ba phu nhân cùng đi thăm người quen và được mọi người tha thiết mời họ đến chơi.

Catherine đi giữa hai bà, một bên thì Phu nhân Baird tươi cười nói năng luôn mồm, một bên thì bà Adams cao quí, đài các, nàng thấy mọi người không ai dám quay mặt làm ngơ với nàng. Nàng không muốn nghe những lời giả trá của họ, nhưng nàng không nói gì. Nàng phải tập cuộc sống giao tế trong xã hội.

Dĩ nhiên mọi người đều thích thú, mê mẩn lắng nghe câu chuyện tình lãng mạn, nghe tính bốc đồng hăng máu và tính thiếu kiên nhẫn của Rex do Phu nhân Baird kể lui kể tới mãi với giọng hết sức dí dỏm và đầy thiện cảm. Hay là họ giả vờ nghe một cách mê mẩn. Catherine không biết người ta thích nghe thật hay giả vờ thích.

Phu nhân Baird – Daphne – luôn luôn hăng say kể chuyện cho mọi người nghe, mỗi lần như thế là hai má bà ửng đỏ lên, cặp mắt long lanh vui vẻ. Bà hỏi:

– Quí vị có tin nổi anh trai tôi về kịp Bodley chỉ trong vòng một tuần sau khi hấp tấp đi Luân Đôn để xin giấy phép kết hôn và dẫn Catherine thân yêu đến nhà thờ ngay vào ngày hôm sau không? Anh ấy không biết mình có làm kịp không, thật tội nghiệp! Nhưng tôi xin bảo đảm với quí vị là anh ấy làm kịp, chị Clarissa và tôi có lý do để khẳng định như thế, phải không chị Clarissa?

Nghe hỏi, bà Adams nghiêng đầu đồng ý, dáng điệu duyên dáng, và đáp:

– Quả đúng thế, cô Daphne.

– Chúng tôi đã cứu Catherine thoát nạn – Daphne thường nói với vẻ chiến thắng vừa cười tươi nhìn bà chị dâu tương lai – Chúng tôi giục Rex đi gấp đến ở với bạn bè và quay về trong vòng một tuần.

Catherine luôn luôn nghĩ rằng bà ta thật quá tốt, nàng đoán chắc là bà ta đã “biết” chuyện đời nàng. Catherine không biết làm sao mà bà ta biết được chuyện này, nhưng rõ ràng bà ta biết. Cả Daphne lẫn Clayton đều biết. Nhưng cả hai không ai nói với nàng một tiếng.

Mục sư Lovering kể lại hết sự tình, ngài cam đoan với mọi người tin tưởng vào ngài rằng cái vinh dự được làm lễ cưới cho Tử tước với cô Winsmore, có lẽ là đỉnh cao danh vọng trong cuộc đời làm mục sư của ngài. Không ai đả động công khai việc tại sao nàng đổi tên họ và về việc nàng đang còn trong tình trạng độc thân. Mục sư không bao giờ nói đến lý do tại sao ông mừng rỡ như thế, nhưng hằng ngày ông thường quì trước bàn thờ Chúa để cầu nguyện xin Chúa tha cho ông cái tội phách lối.

Cô Downes là người duy nhất Catherine mời đến chơi. Khi Catherine cùng bà em chồng và bà em dâu đến thăm cô Downes, cô đã khóc ròng và ôm chầm lấy nàng. Cô Downes nắm bàn tay nàng với cả hai tay, cười với nàng.

Rex đi trọn một tuần. Một buổi chiều, khi ba bà đi thăm viếng trở về, họ thấy anh ngồi trong phòng khách với ông Adams và Clayton. Anh đứng dậy cúi người chào nàng, cũng như cúi người chào hai bà kia, rồi nói rằng nàng trông rất tuyệt. Anh báo cho nàng biết đám cưới sẽ cử hành vào sáng mai. Rồi anh cho biết anh sẽ đích thân nhận lãnh cái vinh dự đưa nàng về lại nhà nàng.

Nghe anh nói thế, Daphne đưa hai tay lên trời rồi nói với anh rằng anh không biết qui tắc gì hết. Bà nói rằng bà sẽ đi xe với Catherine và con chó Toby về lại nhà nàng, con chó đã được bọn trẻ nuôi giữ chăm sóc vì nó không muốn ở trong phòng chơi trẻ con mà hễ hở ra là nó trốn thoát để chạy đi tìm Catherine.

Thế là nàng về nhà với bà em chồng tương lai, con Toby cuộn người nằm trong lòng nàng. Daphne nói sáng mai bà sẽ đến để giúp nàng mặc áo cưới trước khi xe của Claude đến để rước họ đến nhà thờ. Dĩ nhiên Clayton sẽ đến với xe, ông đã bằng lòng đi kèm theo Catherine.

Catherine mặc cho mọi việc diễn ra. Mọi chương trình chuẩn bị cho nàng đều diễn ra suốt tuần mà không có ý kiến tích cực của nàng. Chuyện này không thành vấn đề.

Nàng được hạnh phúc khi thụ động làm theo mọi người.

Cuối cùng nàng về lại nhà và được ở một mình với Toby. Cho đến ngày mai.

– Toby – Nàng quì xuống trên nền nhà bếp, đưa hai tay ôm lấy con chó. Nó vẫy đuôi sung sướng khi được trở về với khung cảnh quen thuộc thân thương – Toby, ôi Toby!

Nàng áp mặt lên cổ ấm áp của nó mà khóc, và cảm thấy cái lưỡi ướt của nó liếm vào tai nàng.

Bình luận