Nàng không hiểu tại sao nàng lại phải vướng vào chuyện này. Nàng đã cố hết sức tránh để khỏi bị cám dỗ, hay là tránh để người ta khỏi bàn tán xầm xì. Khiêu vũ với Ngài tử tước Rawleigh, rồi dự bữa ăn phụ với anh ta, thế nào cũng khiến cho nàng gặp hai chuyện không tránh khỏi trên. Cho nê, nàng ra khỏi phòng khiêu vũ và định ra về luôn. Nàng lấy áo khoác, đi đến phòng âm nhạc, rồi từ đây nàng có thể lén ra ngoài trời đêm để về nhà mà không sợ gia nhân hay khách khứa trông thấy. Nhưng rồi nàng cứ đứng ở ngưỡng cửa, sợ không dám đi ra. Trời bên ngoài rất tối – mà đường về nhà thì xa hơn một dặm, hầu hết con đường khuất dưới bóng hàng cây sồi rậm rạp âm u.
Chẳng khác nào trẻ con, nàng rất sợ bóng tối.
Vì thế nàng đã ngồi lại trên ghế đàn dương cầm, cố bình tâm để lấy can đảm. Còn nếu không đủ can đảm để ra về, thì nàng cứ ngồi ở đây cho đến khi bữa ăn phụ đã xong.
Bây giờ thì nàng lại gặp thêm chuyện rắc rối nữa rồi, thật không hay ho tí nào hết. Thế nào người ta cũng phát hiện ra thiếu vắng anh ta. Vì chắc anh ta phải vắng mặt ít ra là một giờ để đưa nàng về nhà và quay lại đây. Nàng tin chắc thế nào anh cũng đi bộ với nàng chứ không gọi người lấy xe để đi. Thế mới mệt chứ. Thế nào người ta cũng thấy anh vắng mặt và rồi có lẽ có người – chắc chắn người đó là bà Adams – sẽ nhận thấy nàng cũng mất tích luôn.
Đáng ra nàng phải cương quyết nói không để anh đưa nàng về nhà mới đúng. Đáng ra nàng phải nhất quyết trở lại phòng khiêu vũ mới đúng. Có thể bây giờ nàng lẻn một mình ra ngoài thì tiện biết mấy. Thế nào anh cũng không tìm nàng ngoài trời tối được.
Nàng không tin là anh sẽ thực hiện lời đe dọa là sẽ la làng lên để mọi người đi tìm nàng. Thế nào anh cũng không tập họp được một số người dự tiệc đi tìm nàng. Lời đe dọa của anh chỉ để dọa người đàn bà nào dễ bị lừa như nàng thôi, quả thật điên khùng mới tin anh ta.
Ôi Chúa, nàng không nghĩ nàng vẫn còn dễ tin vào những lời xảo trá điêu ngoa của đàn ông được nữa.
Thế nhưng nàng vừa mới tin, hẳn thế. Nàng còn đứng phân vân trong phòng nhạc thì anh quay lại, mặc chiếc áo khóac màu đen, hai vạt áo đung đưa quanh người, trông anh còn ma quái hơn trước. Nàng choàng áo khoác lên người, kéo mũ trùm đội lên đầu.
Nàng rùng mình.
– Nào – anh nhanh nhẩu nói – ta đi thôi.
– Không đứng đắn – nàng nói – thật không đứng đắn chút nào.
Anh nhướng mày nhìn nàng. Nàng phân vân không biết khi anh nhướng mày như thế trông anh có vẻ kiêu ngạo không, rồi nàng nghĩ có lẽ anh biết thế. Anh hỏi nàng:
– Sợ ư, bà Winters?
Nàng… sợ anh ta, sợ bóng đêm ngoài trời, sợ quay lại phòng khiêu vũ với anh. Nàng ghét tâm trạng lo sợ này. Nàng ghét tình cảm yếu đuối, dễ bị tấn công, và cần có sự che chở của đàn ông. Thật giống y như lần kia. Nhưng xem ra thì lần này trông còn tệ hơn. Lần này nếu nàng bước ra ngoài trời với anh thì chắc là nàng đã tự ý làm thế, nàng nghĩ rằng nếu xã hội thượng lưu biết sự thật việc này, thế nào họ cũng có cách đối xử với nàng.
Nhưng xã hội thượng lưu làm gì được một việc mà họ không thể làm được? Xã hội này từ lâu không lưu tâm đến nàng hay thậm chí không biết đến nàng. Bây giờ mà lo sợ tai tiếng thì quả thật điên khùng biết bao. Ngoại trừ..
– Sao, bà Winters? – Anh đứng nơi khung cửa sổ thấp tận nền nhà, một tay để trên nắm cửa, tay kia chìa ra về phía nàng.
– Không – nàng đáp, bước đến phía anh – Thưa ngài, tôi thấy sợ.
Ngay khi nàng đi qua mặt anh ra hành lang, và anh đóng cửa lại xong, anh liền lấy vạt áo khoác quàng quanh người nàng và đưa tay ôm quanh eo nàng. Anh dìu nàng đi nhanh qua hành lang rồi đi xuống qua bãi cỏ tối đen. Nàng hồi hộp, hít mạnh vào một hơi. Họ không đi theo đường xe chạy sao? Anh nói:
– Đi đường này nhanh hơn và không có ai thấy.
“Không có ai thấy”. Câu nói quay cuồng qua óc nàng, nàng nghe hai hàm răng mình va nhau lộp cộp – Cánh tay anh ôm quanh người nàng cứng cáp và ấm áp. Nàng cảm thấy đùi chân và hông của anh cà vào hông vào đùi nàng, đùi chân anh rắn chắc, cứng cáp.
Người nàng vẫn còn ngây ngất, thèm khát do mấy điệu van và nụ hôn vừa rồi gây ra.
“Không có ai thấy”
Nàng có thể kháng cự lại anh được không? Nàng có muốn anh không? Nàng có nghị lực không? Ôi, chuyện này nhắc nàng nhớ lại chuyện cũ.
Trời rất tối. Mắt nàng không thấy gì trogn bóng tối hết, dù nàng đã ngồi trong phòng nhạc tối tăm suốt nửa giờ hay có thể lâu hơn nữa. Thế mà anh lại bước đi một cách rất tài tình.
– Trời tối quá – nàng nói to lên, và nàng thất vọng khi nghe giọng mình yếu ớt.
Anh dừng lại, quay nàng đối diện với mình rồi hôn nàng – lần này miệng mở rộng. Anh nói:
– Bà sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Khi còn ở trong quân đội, tôi nổi tiếng là người có khả năng nhìn trong đêm tối. Vả lại, khi còn bé, tôi thường đến đây. Bịt mặt lại tôi cũng biết được đường đi.
“Bà sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu”. Nàng bật cười lớn.
Khi họ đi dưới rừng cây, trời lại còn tối hơn nữa. Nàng tin chắc nếu đưa ra trước mặt một bàn tay, nàng cũng không thấy được. Còn mặt đất thì gồ ghết. Nhưng anh đã ôm nàng bên hông rất bảo đảm, chỉ đi chậm lại một chút thôi. Anh có vẻ thông thạo đường đi nước bước ở đây. Thế nhưng nàng đợi anh dừng lại. Nàng đợi…cảnh hãm hiếp xảy đến. Tuy nhiên, nàng không tin là chuyện như thế này sẽ xảy ra. Nàng không tin là nàng sê được yên ổn trong những giây phút sắp đến.
– A, ta đến rồi – anh nói sau một hồi im lặng căng thẳng rất lâu, căng thẳng đối với nàng – Khả năng định hướng của tôi quả không lầm.
Lần này thì nàng thấy thật. Nàng thấy có ánh sáng yếu ớt trên then cửa của cánh cổng sau lấp lánh trong đám cành cây. Bên kia cánh cửa là con đường và nhà nàng chỉ cách đấy có vài bước. Quả thật là anh đã dẫn nàng về thẳng tới nhà. Hai đầu gối nàng bỗng yếu đi vì nhẹ nhõm cả người. Đi như thế này dù sao cũng hay hơn là đi theo con đường chạy qua làng. Mặc dù đã khuya, nhưng đi theo con đường làng vẫn có khả năng có người trông thấy họ.
Đi ra ngoài ban đêm với anh như thế này thật không đứng đắn tí nào hết.
Rex thả nàng ra để mở cổng, rồi cẩn thận nhìn cả hai phía
– Không có ai hết – anh nói. Anh đưa tay cho nàng nắm. Nàng thấy cửa đã mở, ngoài kia bầu trời hiện ra rõ ràng – Đi thôi.
Nhưng nàng trở lại, nói:
– Từ đây tôi có thể về nhà một mình được rồi. Cám ơn ông. Tiễn tôi như thế này thật quí hóa quá rồi.
Rex im lặng một lát rồi cười khúc khích. Anh đáp:
– Phải chăng bây giờ đến lúc tôi cúi chào rất lịch sự và nói những lời rất bóng bẩy rằng tôi thậtn hân hạnh và sung sướng được đưa bà về nhà. Nào, ta cùng đi. Tôi muốn xem nhà bà. Biết đâu từ đây đến nhà, sẽ có vài chục đứa vô lại nhảy bổ vào bà. Nếu bà gặp tai nạn nguy hiểm thì làm sao tôi tha thứ cho mình được?
Anh cười với nàng. Ánh sáng lờ mờ ngoài trời chiếu rõ nữa khuôn mặt của anh. Anh quá đẹp trai. Đêm nay nàng đã nhảy điệu van với anh hai lần. Một lần trogn phòng khiêu vũ, một lần trong phòng nhạc, lần này khong còn tính thân ái và lãng mạn nữa, mà nặng mùi đam mê, ham muốn nhau. Âm nhạc và vũ điệu đã tạo cơ hội cho hai cơ thể áp sát vào nhau, cọ vào nhau khi chuyển động. Đêm nay anh đã hôn nàng và nàng cũng hôn anh.
Từ ngày Rex xuất hiện ở Bodley đến nay đã hai tuần rồi, rõ ràng bây giờ không còn gì phải nghi ngờ nữa, sự thật đã quá rõ ràng. Tất cả những rào chắn, mặt nạ, áo giáp mà nàng đã tọa nên cho mình trong 5 năm qua, bây giờ đã sụp đổ, biến mất không còn lưu lại dấu vết nào. Nàng không thể đánh lừa mình rằng nàng là một thiếu phụ không cần đến các nhu cầu và ước vọng của tuổi thiếu nữ. Có lẽ những thứ này không bao giờ biến mất khi người ta còn trẻ. Nếu cứ tin rằng mình có thể xua đuổi được hết những thứ đó, thì có lẽ mình là kẻ điên cuồng.
– Ta đi thôi – chàng lại nói, giọng dịu dàng hơn. Không cưỡng lại được. Nàng không vịn vào tay anh, mà đi trước anh, ra ngoài đường làng. Bỗng nhiên nàng cảm thấy sự thật trần truồng. Anh bước theo nàng qua cổng, đóng cổng lại, rồi lấy vạt áo khoác phủ quanh người nàng và quàng tay ôm nàng như hồi nãy.
Khi họ đi đến nhà và mở cửa, con Toby sủa vang. Tiếng sủa của nó vang thật lớn giữa đêm khuya. Nàng lo chuyện làm cho con chó im lặng đến nỗi quên bẵng việc dừng lại trên ngưỡng cửa, cương quyết chào tạm biệt ngài Rawleigh mời ngài ra về để đóng cửa lại.
– Thôi, im đi, ngài ơi – anh lên tiếng, giọng bình tĩnh, cương quyết, con Toby bèn thôi sủa, vẫy đuôi và chạy lon xon vào nhà bếp – chắc chắn là nó sẽ nhảy lên chỗ nằm êm ái trên ghế xích đu.
Khi cửa đóng lại, dãy hành lang tối om. Anh ôm nàng vào lòng, chiếc áo khoác của anh quàng quanh người nàng, rồi họ lại hôn nhau.
Nhưng phải nói đây không phải là nụ hôn thật sự. Gì thì gì, nàng vẫn xem đây không phải là hôn. Miệng anh mở rộng, và miệng nàng cũng thế, lưỡi anh thọc sâu vào trong miệng nàng. Đây là nụ hôn thông dâm thôi, nụ hôn ngây ngất đê mê. Phải xem đây là nụ hôn dâm dật. Hai tay anh luồn vào trong áo khoác của nàng, úp lên bầu ngực nàng, thoa hai đầu núm vú đến độ cứng ngắt, hai bầu vú rần rần vì khoái cảm, rồi cảm giác rần rần lan xuống bụng, xuống đùi, khiến hai đùi chân đau cứng, giật mạnh từng cơn.
Rồi anh lần hai tay ra sau lưng nàng, lần tay xuống ôm cứng hai mông, nhẹ nâng nàng lên để nàng cảm thấy vật cứng của anh áp vào chỗ kín của nàng.
Cái kiểu này chắc phải thua cuộc thôi, nàng nghĩ, cái nhu cầu điên loạn này đã lên đến cực điểm rồi, đã hiện ra lộ liễu quá, khả năng đối kháng ngưng hoạt động, buông xuôi theo dục vọng rồi, chắc nó để cho cái gì phải xảy ra sẽ xảy ra mất.
– Catherine! – Anh thì thào bên môi nàng, giọng khàn khàn – Thật quá tuyệt vời.
Nàng không suy nghĩ được nữa. Nàng không tìm ra ý để nói. Tóc chàng dày sậm, mềm mại giữa mười ngón tay nàng.
– Dẫn anh lên gác đi – anh nói bên tai nàng – Làm nằm sẽ tuyệt vời hơn làm đứng.
– Rồi. Hai cơ thể sẽ chồng lên nhau. Của anh sẽ vào trong của nàng. Để hưởng lạc thú. Mặc dù nàng chưa bao giờ biết được lạc thú theo cách như thế này, nhưng nàng nghĩ với anh chắc nàng sẽ được hưởng. Bây giờ. Đêm nay.
Nàng không nhớ lý do tại sao nàng không muốn làm tình nhân của anh. Nàng rất tha thiết muốn có cơ thể đàn ông ở bên mình kia mà. Cơ thể đàn ông của anh. Của anh.
Nàng cần anh.
Làm tình nhân của anh. Bao lâu? Một hay hai tuần trong thời gian anh còn ở lại Bodley? Rồi thế nào anh cũng chán nàng. Chắc anh không mang nàng đi theo như có lần mới đây anh đã đề nghị như thế – nàng không nhớ lần ấy là khi nào. Rồi nàng lại sống đơn côi. Làm sao chịu cho nổi cảnh đơn côi, trống trải sau khi đã làm tình nhân anh một thời gian ngắn ngủi?
Có lẽ nàng không còn đơn côi một mình nữa. Mà có lẽ anh sẽ cho nàng một đứa con.
Anh hôn lên cổ nàng rồi lướt môi lên cằm rồi lên miệng nàng lại.
– Nào, đi thôi – anh nói.
– Không – Giọng nàng nghe vô cảm. Nàng hoàn toàn không nghĩ là mình sẽ nói như thế.
Nhưng nàng nghĩ là cần phải nói lại từ ấy lần nữa – Không.
Anh nhích đầu ra sau một chút. Nàng tự hỏi không biết anh có nhìn thấy nàng không.
Mặt anh nằm khuất trong bóng tối.
– Bà không định gây khó dễ chứ? – Chàng hỏi.
– Có – Giọng nàng to hơn một chút – Tôi không làm theo ý ông đâu. Bây giờ xin ông làm ơn ra về cho.
– Lạy Chúa – Anh đưa hai tay ôm đầu nàng, ấn vào tường – Tôi có điên không nhỉ? Có phải tôi quá u mê đến nỗi không thấy được phản ứng đáp lại của bà? Khi chúng ta nhảy val lần đầu, bà đã đáp ứng lại tôi phải không? Rồi khi trong phòng nhạc nữa? Rồi trên đường về nhà và bây giờ ở đây, phải không? Bà rất ham muốn tôi cũng như tôi ham muốn bà kia mà.
– Cho nên vì thế mà chúng ta vào giường với nhau. Có phải như thế là hợp lý không?
– Đúng – Anh đáp bằng một giọng bối rối, giận dữ – Đúng thế đấy, Catherine.
– Tôi không phải là tình nhân của ông – nàng đáp.
– Tại sao lại không? – Anh cúi đầu gần xuống đầu nàng một chút – Tại sao không mãi mãi như thế? Bà sợ tôi sẽ đối xử không tốt với bà ư? Tôi đã quen thói trao cho tình nhân nhiều lạc thú như họ trao cho tôi.
Bỗng nhiên lòng ham muốn đáng ghét lại nổi dậy trong lòng nàng.
– Tôi không muốn thế – nàng đáp – Tôi khỏi cần phải nêu ra lý do. Tôi không muốn thế. Tôi đã nói với ông như thế trước đây rồi. Hôm nay tôi cố tránh mặt ông bằng cách trốn vào phòng âm nhạc. Tôi đã ngăn ông đừng đưa tôi về nhà. Tôi đã cản ông đừng đi theo tôi qua cổng sau của trang viên. Tôi đã từ chối tất cả kia mà.
– Cơ thể của bà đã biểu lộ sự thèm khát, mời gọi rất rõ – anh nói. Anh đã quá tức giận – Catherine, có phải bà muốn hôn nhân không? Bà đã đặt giá rất cao rồi đấy. Thôi được, tôi sẽ trả giá đó. Hãy thành hôn với tôi.
Nàng bị kích động, phải đứng yên một lát mới đáp:
– Ông muốn lấy tôi để vào giường với tôi ư?
– Đương nhiên. Nếu không có cách khác thì phải thế thôi. Tôi rất muốn bà. Bà có hài lòng không?
– Có chứ, tôi hài lòng – nàng đáp, bỗng nhiên giọng nàng trở nên lạnh lùng và không còn cảm thấy ham muốn như hồi nãy nữa. Nàng hất hai cánh tay của anh khi anh đưa ra để định ôm nàng – Tôi hài lòng vì suốt hai tuần qua tôi đã nghe theo lý trí và trí thông minh của tôi. Tôi không chỉ là cơ thể đàn bà mà thôi đâu, ngài ạ. Cơ thể tôi không phải là cái vỏ sò trống rỗng. Mà bên trong còn có con người, có nhân cách. Con người trong tôi ghét ông và căm thù ông, vì ông đã kiêu ngạo nghĩ rằng chỉ cần vài nụ hôn và chỉ cần vuốt ve được là ông có đủ quyền dùng cơ thể tôi để hưởng thụ lạc thú rồi. Ông không làm gì cả ngoài việc theo đuổi tôi từ khi tôi lầm ông là người em trai của ông và đã cười với ông. Mặc dù tôi đã từ chối ông khi ông vào nhà tôi lần đầu, nhưng ông vẫn không chịu tin rằng trên đời này có người phụ nữ nào lại điên khùng dám làm trái lệnh ông. Đấy, tôi là người đàn bà bằng lòng làm kẻ điên cuồng vì không muốn làm vật sở hữu của ông.
– Thôi, đồ chó cái! – Anh bình tĩnh nói với vẻ hả hê – Tôi cứ tin bà khoái thế. Tôi sẽ không tạo cho bà cơ hội nào nữa đâu. Sau đêm nay, bà sẽ không bị tôi quấy rầy nữa đâu, bà ạ. Tôi tin chắc chúng ta sẽ cùng sung sướng vì không có dịp để nhìn nhau lại nữa.
Con Toby đứng ở hành lang, gầm gừ. Nàng nhìn nó, nó hiện ra trong luồng ánh sáng yếu ớt từ ngoài chiếu vào khi cánh cửa mở ra, rồi cánh cửa đóng lại không được nhẹ nhàng cho lắm. Nàng đứng yên tại chỗ mấy phút như để lấy lại bình tĩnh. Con Toby kêu ư ử trong miệng.
– Mày muốn ra ngoài chứ gì – nàng nói, giọng hết sức bình thường. Thật lạ là nàng rất bình tĩnh để làm những công việc bình thường hàng ngày, để cho con Toby ra ngoài theo cửa sau rồi xuống bếp nấu nước sôi pha trà. Nàng phải uống trà, mặc dù đêm đã khuya. Nàng phải ngồi một lát trong khung cảnh quen thuộc ở nhà bếp trước khi lên gác để ngủ – ở nơi mà có thể ngay giờ phút này nàng đang nằm với anh ta…
Nàng cảm thấy đau đớn. Nàng không biết nàng có thể uống được nước trà không.
Nàng cảm thấy đau đớn và tội lỗi kinh khủng. Anh ta gọi nàng là đồ chó cái. Trước đây chưa bao giờ có ai gọi nàng bằng danh từ quá thô bỉ như thế. Danh từ đã gây cho nàng cảm giác nôn mửa. Nhưng tệ hơn nữa là cảm giảc đau đớn khi nghĩ rằng có lẽ anh ta là người không đáng trách.
Đã có lần anh ta trách nàng là người trêu đùa, có phải nàng là kẻ trêu chọc? Có phải nàng đã dẫn anh đến tình trạng này? Nàng quá muốn anh. Phải chăng sự thèm khát của nàng đã để lộ ra ngoài quá lộ liễu, khiến anh nghĩ đấy là sự mời mọc? Đêm nay nàng không tránh cả ba lần anh hôn nàng. Quả vậy, nàng sẵn lòng đón nhận cả ba lần hôn và đã hôn lại rất nhiệt tình.
Nàng đã muốn anh. Ngay bây giờ, bụng nàng vẫn còn nao nức vì cảm giác muốn anh còn sót lại, muốn anh đưa cái ấy vào trong nàng.
Chắc những chuyện đã xảy ra vào tối hôm nay đều do lỗi của nàng mà ra. Y như vì lỗi của nàng mà sinh chuyện vào lần trước vậy. Nhưng những năm qua nàng đã làm cho dân làng kính trọng nàng, nhờ thế nàng lập luận và đi đến kết luận rằng thực ra không phải lỗi của nàng. Lỗi chăng cũng chỉ một phần nhỏ thôi. Phần nhỏ có thể gọi lỗi này là sự trêu đùa.
Như bây giờ. Nàng tỏ ra có vẻ là kẻ trêu đùa. Cử chỉ như mời người ta, rồi lại không muốn chấp nhận những hậu quả của hành đổng mời gọi này.
Nàng thấy ghét mình, lại ghét mình. Sử kính trọng của dân làng, nàng tốn công xây dựng rất khổ nhọc, thế mà bây giờ có thể tan biến đi một cách quá nhanh.
Con Toby cào chân vào cửa. Nàng đứng dậy mở cửa cho nó vào, đồng thời nhận thấy ấm nước trên lò lửa đã sôi. Nàng pha trà và đợi một lát cho trà ra rồi rót ra tách, nhưng trà chưa đậm, còn quá loãng, không hợp khẩu vị của nàng. Chả thành vấn đề. Miễn nó nóng có uống là được.
Nàng ngồi xuống thế lại, con Toby đến đứng trước nàng, thè lưỡi ra, mắt lộ vẻ hy vọng và như muốn nói gì với nàng.
– Chẳng có nghĩa gì trong tiếng không của tao cả, Toby à – nàng nói với con chó, giọng hơi gay gắt – Dù sao, khi tao nói không, cũng chẳng có ai tin tao hết.
Nói thế có nghĩa là mời gọi rồi. Nó nhảy vào lòng nàng, cuộn tròn lại thành một quả bóng rất êm ái. Nó thở dài, nhắm mắt thiu thiu ngủ khi nàng thoa, gãi vào lưng nó.
Nàng ngước mắt nhìn lên, vừa đung đưa chiếc ghế nhè nhẹ, lòng cảm thấy thất vọng não nề, nỗi thất vọng mà mới cách đây một tuần nàng đã rùng mình khi nghĩ đến, và nàng cố không nghĩ đến nữa.
Tách nước trà trên bàn bên cạnh nàng đã nguội lạnh và đóng thành một lớp váng mỏng ở trên.
***
Khi rời khỏi nhà của Catherine, Tử tước Rawleigh rất tức giận. Anh đóng mạnh cửa không nể nang gì hết, rồi đi qua đường đến cổng sau của trang viên, không thèm nhìn gì hết. Anh đẩy rộng cửa, bước vào rồi cũng đóng mạnh làm phát ra tiếng rầm thật lớn. Nếu lần này anh cũng cẩn thận như lần trước, thì khi mở cửa có lẽ anh đã thấy một chiếc xe độc mã từ phóa nam của làng đang chạy đến, cho dù chiếc xe vẫn còn cách nhà nàng một đoạn ngắn.
Khi thấy cửa nhà nàng mở ra, người đánh xe liền ghìm cương cho ngựa dừng lại.
– Trời đất – Percy Lambton nói sau khi cánh cổng sau của trang viên đã đóng lại – Thưa Mục sư, xin Mục sư cầu nguyện cho con. Chắc Mục sư thấy cảnh trước mắt lạ lùng lắm phải không?
Mục sư Lovering cau mày hỏi
– Ai thế? Ông Adams phải không?
– Không phải – Percy đáp – Ngài Tử tước Rawleigh đấy, thưa Mục sư. Từ trong nhà của bà Winters đi ra vào lúc khuya khoắt này. Mà trong nhà thì không có đèn đuốc gì hết. Con thấy đáng nghi quá.
– Chắc ông ta đưa bà ấy từ chỗ dạ vũ về nhà – ông Mục sư đáp – Bà Lovering và tôi phải về sớm vì mẹ cậu bệnh nặng. Tôi biết ông ấy rất tận tâm. Nhưng xe của ông ta đâu rồi nhỉ? Mà tại sao ông ta chỉ đưa bà ấy về một mình? Chuyện thật khó hiểu.
Percy khịt khịt mũi rồi nói:
– Thưa Mục sư, thế là Mục sư không nghe gì hết rồi. Mọi người tron g làng đều biết chuyện xảy ra lạ lùng lắm. Hai người đã lén lút gặp nhau trong rừng cây. Nếu Mục sư không tin con thì xin cứ hỏi Bert Weler. Rồi hai người lại kẹp tay nhau đi ngang nhiên giữa làng trước mắt mọi người. Đêm ngay có chuyện như thế này là quá rõ ràng rồi, nhưng tiết thay là Mục sư không thấy.
Sau khi xe đã qua khỏi nhà nàng, Mục sư Lovering còn quay mặt nhìn lui, ông thấy trong nhà còn ánh sáng phía sau cánh cửa sổ ở nhà bếp. Ông cau mày, nghiêm nghị.
– Chúng ta không muốn khách ở trang viên làm những việc như thế này, Percy à – ông nói – cho dù họ là tử tước đi nữa. Tôi rất thất vọng khi thấy ngài Tử tước đã quá phóng túng, quá tự do bừa bãi như thế này ở một ơi đáng kính như của chúng ta, cũng như tôi tin chắc ông Adams và phu nhân sẽ rất thất vọng khi biết được chuyện này. Và chúng ta cũng không muốn thấy người công dân đáng kính ở Bodley – on – the – Wather dính vào một việc như thế này. Tôi thật hết sức bối rối.
– Nhưng bà ấy đâu phải công dân chính thức ở đây, phải không? Bà ta mới đến đây chỉ mấy năm thôi. Và có ai biết bà ta ở đâu đến hay là có ai biết tông tích của bà ấy trước khi bà đến đây. Theo chỗ chúng ta biết thì có thể bà ấy là loại đàn bà bất chính – nếu Mục sư cho phép con dùng từ ấy, thưa Mục sư.
Họ đã đến nhà Mục sư ở, ông bước xuống. Mục sư nói:
– Có lẽ chúng ta hiểu lầm, Percy à. Ngày mai tôi sẽ ghé lại trang viên Bodley để nói chuyện với Tử tước Rawleigh và với ông Adams. Trong lúc chờ đợi, tốt hơn hết là anh không nên nói gì.
– Con mà nói à? – Percy hỏi, vẻ mặt hoảng hốt – Thưa Mục sư, chắc má con đã nói với Mục sư về con rồi. Con rất ghét tính bép xép, luôn luôn biết khi nào thì nên ngậm miệng lại. Việc này đáng kinh ngạc thật đấy, nhưng nếu con nói ra thì chỉ tổ làm bẩn môi thôi.
Ngài Mục sư gật đầu.
– Mẹ con sẽ bình phục như những lần trước – ông nói – Lần sau khi nào mẹ con tin rằng mình sắp chết, thì con hãy ráng đợi một thời gian để xem sao rồi hãy đi tìm tôi
– Vâng, thưa Mục sư – Percy đáp, cho ngựa quay ra đường để về nhà.
Khi qua nhà Catherine, anh ta nhìn ánh sáng bên cửa sổ sau nhà bếp cảu nàng, mím môi khinh bỉ. Con đĩ ở Bodley-On-the-Water, anh ta nghĩ, mình biết chuyện này từ lâu rồi. Bây giờ chắc mọi người đều phải tin thôi. Đã từ lâu trong làng không có chuyện gì hay để bàn tán. Anh ta không cần đợi đến sáng mai mới đem chuyện này ra nói cho dân làng nghe.
Khi Tử tước Rawleigh về đến trang viên, thật anh không ngờ buổi dạ vũ vẫn còn tiếp diễn. Anh cứ tưởng từ khi anh đi đến giờ chắc đã nhiều thời gian trôi qua rồi. Anh cứ ngỡ bình minh đã ló dạng ở phương đông. Nhưng thực ra, anh nghĩ thời gian anh vắng mặt chưa đầy một tiếng đồng hồ.
Anh không đến dự lễ tiếp. Anh đi lên phòng, giật chuông gọi người hầu sai anh ta dọn dẹp thu xếp đồ đạc vào trong túi xách. Anh viết nguệch ngoạc hai lời nhắn rồi đích thân đến phòng của Nam tước Pelham và ông Gascolâgne, để hai tờ giấy vào chỗ họ dễ thấy nhất, để họ đọc liền sau khi vào phòng. Rồi anh về phòng, lên giương, nhưng không ngủ được.
“Đồ chó cái”, anh cứ nghĩ mãi đến câu này. Anh cứ lặp lại mãi trong óc để khỏi nghĩ đến chuyện khác.
“Con người trong tôi ghét ông…”
Nhưng nàng đã tỏ ra sung sướng khi hôn anh và ôm anh kia mà.
“Đấy, tôi là người đàn bà bằng lòng làm kẻ điên cuồng, không muốn làm vật sở hữu của ông”.
Thật là ma đưa lối quỷ dẫn đường, anh đã đề nghị cưới nàng. Chính anh điên chứ không phải nàng. Anh đã đề nghị cưới nàng và nàng đã khinh bỉ trả lời không muốn làm vật sở hữu của anh. Nàng có thể trở thành bà Tử tước Rawleigh kia mà. Nhưng nàng thích sự điên cuồng và thích sự đạo hạnh lạnh lùng.
Anh ghét nàng.
Bỗng anh cảm thấy mình trẻ con. Anh ghét người phụ nữ vì nàng từ chối không chịu ngủ với anh ư? Quả thật trước đây cũng có trường hợp như thế này xảy ra, nhưng không nhiều. Mỗi lần như thế, anh chỉ nhún vai cóc cần. Sẽ có vô số phụ nữ khác sẵn sàng thay chỗ người từ chối.
Bây giờ muốn thế thì sẽ được thôi. Nếu anh đến Luân Đôn, bất kể lúc nào anh cũng có thể tìm ra được người chung chăn gối với anh ngay, sẽ có người ăn nằm dài hạn do anh trả lương, hay tình nhân chọn lựa trong số giai cấp “thượng lưu”. Làm tình thoải mái không vướng mắc gì hết.
Anh quả là điên khi đề nghị cưới Catherine Winters chỉ để hưởng tình dục với nàng.
Chắc anh phải ân hận việc này suốt một tháng trời mới hết. Người phụ nữ khác hiếm khi làm cho anh hận lâu như thế, hay lâu hơn thế.
Nhưng tại sao nàng trơ tráo cò cưa với anh, rồi cuối cùng khi nhục dục đã lên đến đỉnh cao khó mà kềm hãm được, thì nàng lại ra mặt giận hờn, đạo đức để từ chối anh?
Đồ chó…
Cuối cùng ngôi nhà đã yên tĩnh, đầu óc anh hết quay cuồng vì tức giận và vì thất vọng về dục tình.
Nàng không muốn nhảy val với anh lần thứ hai. Nàng vào phòng nhạc là để tránh gặp anh.
Nàng không muốn nhảy với anh ở đấy.
Nàng không muốn anh đưa nàng về nhà.
Nàng không muốn anh đi theo nàng qua cổng sau của trang viên.
Khi anh đề nghị lên gác với nàng, nàng trả lời không.
Khi anh nghĩ đến chuyện này – dù không “muốn” – anh thấy quyết tâm của nàng rất kiên định, khó mà lay chuyển được.
Nàng không muốn anh. Ôi, có lẽ chỉ thể xác nàng muốn thôi. Anh tin chắc nàng đã mê mẩn anh như anh mê mẩn nàng. Nhưng nàng không muốn đánh mất phẩm giá vì anh.
Hay là hình như nàng không muốn mất tự do.
Nàng nói không. Ngay từ đầu nàng đã nói không.
Vậy là do lỗi của anh. Nếu anh cảm thấy thất vọng và tức tối, và – ôi, đúng rồi, và đau khổ, thì chính do lỗi của anh, vì anh không tin hay không chấp nhận cái tiếng không ấy.
Nàng quá đúng khi cho anh là kiêu ngạo.
Chấp nhận mình có lỗi cũng không làm cho anh cảm thấy đỡ hơn chút nào hết. Anh vẫn nằm thao thức, nhìn lên trần nhà, định sáng mai đến xin lỗi nàng xem sao. Nhưng anh muốn ra đi từ sáng sớm hay là sau bình minh một chút. Dĩ nhiên là phải gặp Claude trước. Rồi anh phải hỏi xem thử Nat và Eden có đi vơi anh một thể luôn, hay là còn nán lại vài hôm như họ đã định.
Vả lại, anh chắc nàng không thích anh đến xin lỗi.
Và có lẽ anh không muốn gặp nàng lại.
Không, cứ để yên việc này trôi qua. Anh sẽ rời khỏi trang viên Bodley ngay sau khi đã chuẩn bị xong và sẽ không trở lại đây một thời gian dài. Anh phải bỏ bà Catherine Wintes và toàn bộ câu chuyện chẳng ra gì này lại đằng sau. Hãy quên hết toàn bộ chuyện này thôi.
Đây quả là giai đoạn buồn thảm nhất, nhục nhã nhất đời anh.
Thật ma đưa lối quỷ dẫn đường, anh nghĩ, càng cố giữ cho thể xác yên ổn bình tĩnh và tinh thần an lạc bao nhiêu, anh vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng vì ham muốn nàng bấy nhiêu.