Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nàng Không Là Góa Phụ

Chương 18

Tác giả: Mary Balogh

Nàng đã không mong gì được hạnh phúc hay sẽ được hạnh phúc. Nàng đã không muốn lấy Tử tước Rawleigh. Bị bắt buc phải kết hôn với anh là một cơn ác mộng, mặc dù nàng luôn luôn thấy anh là người rất hấp dẫn, luôn luôn muốn gặp anh. Nàng cứ thương tiếc ngôi nhà nhỏ của mình, thương tiếc cuộc sống yên ổn hạnh phúc mà nàng đã bỏ công xây dựng nên ở đấy.

Rồi chuyện đời đổi thay, không ngờ nàng tìm thấy hạnh phúc trong thời gian hai tuần đầu sống ở trong ngôi nhà mới của mình. Ngôi nhà thật đẹp – Ồ phải, nàng phải xác nhận là đẹp – và thật sung sướng khi được sống trở lại trong một ngôi nhà rộng lớn, quanh nhà có công viên bao la đẹp đẽ, có tôi tớ chăm sóc chu đáo đàng hoàng. Lại còn quá sung sướng khi trở thành bà chủ của trang viên Stratton, sung sướng vì rốt lại nàng trở thành một phu nhân đáng kính, bà Tử tước Rawleigh.

Hôm sau ngày nàng đến, nàng tiếp xúc với bà Keach cả buổi sáng – nàng đoán chắc các gia nhân đều kinh ngạc khi thấy nàng dậy quá sớm. Bà quản gia chỉ cho nàng thấy ngôi nhà, trình bày cho nàng biết cách điều hành công việc nhà, đưa cho nàng xem sổ sách quản lý và dẫn nàng xuống dưới nhà để gặp người đầu bếp. Việc nhà được điều hành tốt, thực đơn của đầu bếp thay đổi, có chất bổ dưỡng và ngon miệng. Có lẽ nhiều nàng dâu mới đều không nghĩ đến chuyện can thiệp vào công việc điều hành sớm sủa, mà cứ để mọi việc tiếp diễn như trước. Catherine không xen vào, nhưng chỉ trong vòng ít hôm, tất cả mọi người đều chấp nhận quả nàng xứng là bà chủ của Stratton.

Được làm bà chủ trong một ngôi nhà to lớn thật tuyệt.

Tin tức truyền ra thật nhanh, không những chỉ một mình Ngài Rawleigh về nhà, mà ngài còn mang theo bà vợ nữa. Suốt tuần đầu rất có nhiều người đến thăm, hầu hết những người này đều được mời đến. Trong tuần thứ hai, hầu như ngày nào nàng cũng đi ra ngoài vào buổi chiều và buổi tối để thăm viếng đáp lễ, để dự các buổi ăn tối và giải trí do người ta mời hai vợ chồng nàng. Cuộc sống xã giao ở Stratton diễn ra thật nhanh chóng ngay khi tin nàng đến đây được loan truyền quanh vùng.

Cũng trong tuần đầu, nàng gặp vợ chồng ông mục sư giáo xứ, đi ngoài đường hay vào nhà thờ, nàng gặp gỡ dân làng, những người thuê đất lập trại và nông dân, họ chào nàng và nàng gật đầu chào lại. Sang tuần thứ hai, nàng đến thăm họ để khỏi có sự phân biệt giữa họ với giai cấp tiểu quí tộc.

Trong hai tuần nay, nàng bận rộn hơn bao giờ hết.

Trong tuần đầu, một người thợ may và hai phụ tá được vời từ Luân Đôn tới. Catherine không hay biết gì hết. Nhưng nàng được lệnh phải ở nhà với họ cả một buổi sáng để may áo quần mới. Nàng vừa phấn khích vừa buồn bã, nhưng nàng cũng phải để cho họ đo cắt, phải chọn vải vóc, chọn kiểu để may một số áo quần đẹp đủ loại. Nàng phải chọn cho đủ kiểu – chồng nàng đã quyết định như thế. Nàng cần đủ loại để dùng vào tất cả các trường hợp.

Nàng không tranh cãi. Nàng đã may áo cho mình suốt 5 năm, nàng thoả mãn với số áo quần giản dị, ít ỏi của mình. Số áo quần này vừa đủ cho nàng dùng. Nhưng nàng chấp nhận sự kiện bây giờ nàng phải có áo mới đủ loại như thế này mới hợp với vai trò mới của nàng. Và nàng lại nhận thấy rằng mặc áo mới đúng thời trang, được đo cắt vừa vặn, đẹp đẽ, cũng tuyệt lắm. Một số được may rất nhanh. Ba cô thợ may phải ở lại Stratton để làm cho đến khi xong việc.

Như nàng đã đoán trước, nàng ít khi gặp chồng. Nàng bận bịu suốt ngày chăm lo việc nhà và đi thăm viếng. Anh bận bịu công việc đất đai của lãnh địa – Catherine nhận ra ngay anh là nhà điạ chủ rất chăm lo công việc, điều khiển mọi hoạt động của gia đình, mặc dù anh có một người quản lý rất có năng lực. Tối lại, họ đi thăm viếng hay đi giải trí, nhưng vì bận rn công việc giao tế, nên hai vợ chồng thường tách riêng ra.

Thế nhưng không vì thế mà họ tránh gặp nhau. Họ thường ăn uống với nhau. Thỉnh thoảng họ tranh thủ thì giờ để đi bách bộ hay đi ngựa với nhau.

Rốt lại, nàng nhận thấy có thể thích anh. Bây giờ anh ở nhà, bận bịu công việc, trông anh vui vẻ sung sướng chứ không lười biếng chán chường như khi ở Bodley. Và bây giờ họ đã lấy nhau, anh không còn có vẻ là một gã đàng điếm nguy hiểm. Mọi người đều thích anh có mặt ở Stratton. Có lẽ anh được mọi người kính trọng. Vợ của một chủ trại thuê đất nói với nàng rằng trước đây bố anh là người lười biếng, một tay cờ bạc.

Khi anh thừa kế gia sản thì tình trạng đất đai rất đáng lo. Nhưng chỉ trong vòng mấy năm, anh đã làm cho tình hình ổn định, mặc dù khi ấy anh đang bận chiến đấu ở vùng bán đảo.

Khi hai người ở với nhau, họ thường nói chuyện với nhau, và ngay khi họ im lặng đi nữa, thì không khí im lặng này cũng không có vẻ gay gắt, buồn nản như nàng đã gặp vào thời mới cưới. Họ nói chuyện về rất nhiều đề tài. Nàng thấy anh là người rất dễ nói chuyện. Cả hai đều quyết định rằng kể từ bây giờ trở đi, cái gì còn hạn chế thì họ phải cố gắng để vượt qua. Cả hai đều vui vẻ cố làm sao để cho cuộc hôn nhân của họ được tốt đẹp vẹn toàn.

Anh ngủ chung giường với nàng suốt đêm và đêm nào cũng thế. Thật là một điều đáng ngạc nhiên, Catherine nghĩ, vì cuộc hôn nhân xem như hoàn hảo. Anh đã theo đuổi nàng rất quyết liệt mấy tuần ở Bodley, và nàng không thể nào dập tắt được lòng đam mê của mình đối với anh. Thậm chí anh còn đề nghị kết hôn với nàng trước khi anh bị bó buộc phải cưới nàng chỉ để được ngủ với nàng.

Chuyện xảy ra trên giường giữa hai người thế là tốt đẹp. Anh là người tình tuyệt vời, mà cũng là người thầy giỏi nữa. Anh khuyên nàng hãy từ bỏ hết mọi ức chế trước đây để có thể hưởng hết lạc thú do việc ái ân của hôn nhân mang lại. Thậm chí trong khi tâm trạng của nàng không vui, nàng cũng không ngờ cuộc ái ân đã mang lại lạc thú cho nàng nhiều đến thế – và mỗi đêm lại có những trò gây lạc thú mới mẻ. Anh có vẻ không bao giờ thoả mãn – luôn luôn đêm nào cũng một hay hai lần, thỉnh thoảng hơn hai lần.

Nhưng rồi nàng cũng không thoả mãn. Nghĩ đến chuyện này, nàng cảm thấy hai má nóng bừng.

Dĩ nhiên nàng sợ chuyện tốt đẹp như thế này sẽ không kéo dài lâu. Nàng cứ nghĩ nàng đã lấy một anh chàng đàng điếm. Một anh chàng có bộ mã quá ư hấp dẫn – nàng thấy nhiều phụ nữ trong vùng, trẻ có già có, đều có liếc mắt đưa tình với anh – và có khả năng nhục dục rất mạnh như anh thì thế nào anh cũng không thoả mãn với chỉ một phụ nữ thôi, dù người phụ nữ ấy đẹp đến mấy. Thời gian trăng mật không chóng thì chầy cũng chấm dứt. Có lẽ khi nàng có thai. Nàng sẽ biết rõ trong vài ngày sắp đến đây thôi, chỉ trong vòng tháng đầu là nàng sẽ biết rõ.

Khi chuyện này xảy ra – khi anh chuyển nhiệt tình của mình đi chổ khác – nàng sẽ chấp nhận thực tế. Nàng đã quen cảnh chấp nhận thực tế rồi. Nàng đã cố quên ngôi nhà nhỏ của mình và cuộc sống êm ả để được sống hạnh phúc ở đây. Ở đây nàng đã cảm thấy thân quen, cảm thấy đời mình chính đáng hơn ở Bodley-On-the-Water. Thế nào nàng cũng sẽ được hạnh phúc ở đây. Rốt lại, cứ xem như thể nàng không yêu anh.

Thế nhưng cứ nghĩ đến nhiệt tình của anh sẽ ngui lạnh là nàng cảm thấy nhức nhối trong lòng – sự đau đớn không tên. Bây giờ cuộc đời của nàng đã tốt đẹp rồi. Nếu thỉnh thoảng nàng nghĩ đến chuyện này – May thay là nàng ít có thì giờ để nghĩ – nàng xác nhận rằng nàng rất sung sướng khi cặp kè bên anh, khi thấy mọi người tỏ ra kính trọng anh, khi thấy ánh mắt của nhiều phụ nữ nhìn anh với vẻ say mê trước vẻ hấp dẫn của anh, và khi nghĩ anh là chồng nàng, là người yêu của nàng. Và nàng cũng sung sướng khi ở một mình với anh, khi có anh để bầu bạn, vì anh là người đã chia sẻ ý nghĩ, tâm tư của nàng.

Nàng cảm thấy sung sướng vì có người yêu, có người làm cho nàng cảm thấy ham sống, trẻ đẹp và duyên dáng. Nàng đã sống cuộc sống căng thẳng khá lâu. Bây giờ nàng cảm thấy sung sướng khi nghĩ nàng có khả năng chế ngự được anh, chế ngự trên giường. Nàng biết cách làm cho lạc thú của anh lên đến cao độ, biết cách làm cho anh phải thở hổn hển, biết cách làm cho anh đê mê, rên rỉ. Nàng thích nghe anh phàn nàn về hai bàn tay của nàng có ma thuật và doạ sẽ buộc hai tay nàng ra sau lưng. Nàng thích nghe anh gọi nàng là đồ phù thuỷ.

Nàng nghĩ đừng yêu anh là tốt nhất. Vì khi có sự thay đổi thì chắc tình hình sẽ tệ ra, không tránh khỏi, cho nên không nên để cho tình cảm sâu đậm thì hơn. Phải, tình hình sẽ tệ ra.

Nhưng nàng quá bận rộn không có thì giờ nghĩ đến những chuyện có thể huỷ hoại niềm hạnh phúc của nàng.

***

Nàng thở dài khoan khoái và nói: – Đẹp quá. Đây là cơ ngơi đẹp nhất nước Anh, phải không? Hay là em đã thiên vị?

– Đây là cơ ngơi đẹp nhất nước Anh – anh cười thật tươi – Nhưng anh cũng có thiên vị đấy.

Hôm ấy là một ngày xuân đẹp đẽ, như ngày hè nhưng không nóng và oi bức như mùa hè. Bầu trời trong xanh. Gió nhẹ mát mẻ.

Họ đứng giữa chiếc cầu xây theo kiểu Palladio, nhìn xuống mặt nước trong veo yên tĩnh của dòng sông, soi bóng hàng liễu rũ cành trên mặt nước bên kia là vườn và toà nhà.

Đứng trên cầu mà nhìn, cảnh tượng nào cũng trở nên duyên dáng hết, nhờ được đóng khung trong các hàng cột và mái nhà uốn cong. Ông cố của anh xây nên chiếc cầu này đã một thế kỷ rồi.

Làm việc về đất đai xong là anh vội vã về nhà, công việc đòi hỏi anh có mặt cho đến giờ ăn trưa, hay có thể trễ hơn. Anh vội vã về nhà, vì lúc ăn sáng nàng đã nói cho anh biết các cô thợ may yêu cầu sáng nay sẽ thử áo quần lần cuối cùng. Cho nên, nàng không muốn ra ngoài. nàng phải ở nhà. Vì thế mà anh phải vội vã về nhà. Họ dẫn con Toby đi tập thể dục – con chó săn được nuông chiều vẫn không xuống ở tại khu chuồng ngựa và để cho các người hầu nam chăm sóc. Nó chạy bên bờ sông, cố bắt những con côn trùng bay trên không.

– Em phân vân không biết có nên trang hoàng lại phòng khách bằng màn có màu tươi sáng hơn không – nàng nói – Phòng khách quá đẹp, Rex à. Nhưng còn vài thứ không được đẹp. Em cứ phân vân mãi suốt hai tuần qua. Hôm qua, em nghĩ dùng loại nhung màu rượu vang đậm có lẽ dễ bắt ánh sáng và… làm tăng vẻ lộng lẫy của căn phòng. Anh nghĩ sao?

Nàng hơi cau mày, như đang hình dung ra phòng khách trước mắt mình với hình ảnh các thứ nàng muốn trang hoàng. Nàng hoàn toàn xem nhà ở Stratton là nhà mình. Nàng đã điều khiển công việc trong nhà một cách tự nhiên. Bà Keach đã làm theo yêu cầu của nàng với thái độ kính nể như thể nàng là bà chủ ở đây đã từ 10 năm nay. Và nàng được xóm giềng của anh xem nàng như công chuá. Nàng tự nhiên giao tiếp với họ không một chút khó khăn, vụng về… và không hề kiêu căng.

– Anh nghĩ có lẽ em có con mắt sành sỏi về các thứ này hơn anh – anh đáp – Nếu màn trong phòng cần phải thay, thì em cứ cho thay.

Nàng cau mày, nói với anh.

– Em không định thay cách bài trí trong nhà. Cách bài trí trong nhà quá tuyệt rồi.Và em cũng không định tiêu phí tiền bạc của anh. Nhưng có một vài thứ…

Anh cười, nàng quay mặt nhìn anh, không cau mày nữa mà cười xoà.

– Không quá năm sáu thứ – nàng nói – này nhé, có lẽ mười thứ thôi.

Bất cứ khi nào nàng nhìn anh và cười với anh là người anh xao động, anh đã quen thói như thế. Bất cứ khi nào nàng nhìn anh là anh không khỏi nhìn lại nàng. Mỗi khi họ cùng nhau đi ra ngoài là anh có thói quen như thế, như thể anh biết khi nào thì nàng nhìn anh. Một người hàng xóm của anh đã có nhận xét như thế, và có hai ông khác nữa khi nghe nói thế, họ cười, bàn nhau về chuyện có liên quan đến những cặp vợ chồng mới cưới.

Nhưng cứ mỗi khi nói chuyện với mọi người mà cứ nhìn vợ, cứ mê mẩn trước sắc đẹp và vẻ duyên dáng của vợ, thì xem ra có vẻ kỳ quái, mất lịch sự quá. Cho nên anh cố không nhìn nàng quá thường xuyên. Làm thế không dễ dàng gì. Anh cứ tái phạm mãi, nghĩa là cứ nhìn nàng mỗi khi nàng nhìn anh.

Anh đợi một thời gian cho bớt say mê nàng. Hiện giờ đêm nào anh cũng ngủ với nàng.

Suốt hai tuần nay, đêm nào anh cũng ân ái với nàng nhiều lần, nếu không tính đến đêm tân hôn. Đã đến lúc phải bớt khắng khít với nàng. Chắc thế nào cũng phải bớt. Anh không biết rồi anh có làm được không, có bớt nỗi ám ảnh chui vào giường vợ được không.

– Một tá – anh nói – được rồi, miễn là đừng có phải xây lại nhà rồi trang bị lại đồ đạc trong nhà là được, nếu đừng có hai thứ ấy là anh thấy may cho anh rồi.

Nàng vẫn cười, đáp lời anh:

– Và đừng lập vườn hoa quanh bốn phía nhà, đừng xây cầu trên ba mặt kia của ngôi nhà cho hợp với cây cầu phía trước. Ồ, và đừng xây giếng phun bằng đá cẩm thạch có vị thiền sư ở truồng. Và…

Anh để một ngón tay lên miệng nàng cho nàng im lặng.

– Chúng ta không sống ở ba phía kia của ngôi nhà – anh nói – bộ em tưởng anh có con hào chạy quanh nhà hay sao?

– Em có thể tăng số một tá lên 13 được không? – nàng hỏi.

Trong cuộc sống vợ chồng của họ, có thêm một điều đáng ngạc nhiên nữa. Họ thường nói nghiêm túc với nhau: nhưng có lúc câu chuyện của họ trở thành vô lý, như bây giờ chẳng hạn. Họ thường cười với nhau. Anh thích thấy nàng cười. Nàng cười làm cho anh cảm thấy hết có tội. Thỉnh thoảng anh tự hỏi phải chăng nàng chỉ có những hành động hợp với lẽ phải và luôn luôn can đảm. Anh tự hỏi phải chăng tự trong thâm tâm nàng vẫn còn thích ở trong ngôi nhà thơ mộng bên dòng sông.

Và anh cứ mãi phân vân không biết nàng có còn mơ tưởng đến anh chàng Bruce không. Anh cố quên cái anh chàng xa lạ ấy đi, cố xua đuổi cái tên ấy ra khỏi tâm trí anh, nhưng không dễ gì điều khiển được tâm trí mình. Khi anh không kiềm chế được tư tưởng của mình, sự ghen tuông lại gậm nhấm tâm hồn anh làm cho anh đau đớn.

Anh nghĩ, ít ra thì việc anh không yêu nàng cũng là điều hay, mặc dù anh không muốn hôn nhân mà không có tình yêu. Nếu anh yêu thì chắc bây giờ anh sẽ đau khổ trong cảnh hạnh phúc bất ngờ do cuộc hôn nhân mới mấy tuần đầu mang lại. Dĩ nhiên cũng có cái gì như là đau đớn…

Bỗng cả hai quay đầu cùng một lúc, nhìn ra phía chiếc cổng đá khổng lồ ở đầu đường vào nhà, không xa chiếc cầu mấy. Một cỗ xe lạ đang chạy vào nhà.

– Xe ai thế? – nàng hỏi – Có ai em chưa gặp à?

Nhưng anh đã cười và nắm khuỷu tay nàng dẫn đi nhanh ra khỏi cầu, kẻo không họ sẽ bị chiếc xe cán lên người mất. Con Toby chạy như bay đến, nó suả toáng lên như thường khi có khách đến nhà – nó không đợi lâu mới chứng tỏ cho mọi người biết đây là lãnh địa mới của nó.

– Phải – Ngài Rawleigh đáp – Có một người lạ với em, Catherine à. Và có lẽ có hai người quen cũ. Phải, đúng thế rồi. Chiếc xe dừng lại khi qua khỏi cầu, khi khách ngồi trong xe thấy họ. Tử tước bước đến mở cửa xe. Nam tước Pelham nhảy xuống, không đợi có cái gì kê vào làm tầng cấp để bước xuống, anh chạy đến vỗ vào vai bạn và nắm tay anh.

– Rex, anh chàng tội lỗi – anh ta nói – Đám cưới mà không đợi bạn bè đến để chia vui.

Chúc mừng ông mãnh.

Anh ta quay qua chào Catherine trong khi Nathaniel Gascoigne đến thay chỗ anh, Nat cười vỗ vai bạn rồi tuyên bố rằng anh là chú chó may mắn, may mắn không ngờ. Nat bảo Eden đứng xích ra để anh ôm cô dâu rồi hôn lén nàng vì anh không có mặt vào ngày cưới để làm thế.

Rồi Bá tước Haverphord nhảy ra khỏi xe. Người sĩ quan kỵ binh thứ tư của Đoàn quân Quyết tử – Anh ta cao, tóc vàng và lịch sự.

– Rex – Anh ta nói – ông bạn thân. Cái gì thế này?

Hai người ôm ghì lấy nhau. Họ đã xa nhau từ nhiều tháng nay. Một thời họ đã sống với nhau, chiến đấu bên cạnh nhau – rất nhiều lần suýt chết đến nỗi họ không nhớ cho xuể.

– Tôi rất kinh ngạc khi đọc thư của anh – bá tước nói – Rồi Nat và Eden cho tôi biết hai người không ngạc nhiên về đám cưới của anh. Tôi cứ trách anh không chịu hoãn đám cưới để đợi chúng tôi đến dự. Nhưng nếu hoãn thì chắc chúng tôi phải đánh nhau để làm phụ rể cho anh. Tôi đoán chắc Claude nhận lãnh vinh dự ấy?

Tử tước Rawleigh gật đầu, cười.Anh đáp:

– Ba phụ rể – thêm Claude là bốn – có thể bị xem là điên rồi. Nhưng anh phải đến thôi, cả ba anh đã đến. Tất cả đều từ Cornwall. Thật vinh hạnh cho tôi.

Bá tước Haverphord vỗ tay lên vai anh rồi quay qua chào cô dâu, nàng đang cười vời hai người kia. Nhưng hai bạn đứng xích ra một bên để giới thiệu anh ta với nàng.

Ngài Rawleigh nhìn Bá tước, định giới thiệu, nhưng bỗng anh dừng lại vì thấy mặt của ông bạn có vẻ kinh ngạc.

– Kià, tiểu thư Catherine – anh ta nói.

Tử tước liếc mắt nhìn nhanh vợ mình, anh thấy mặt nàng bỗng biến sắc, mắt nàng lộ vẻ lo sợ và nhận ra ông ta.

Nhưng anh vẫn lấy giọng đầy nhiệt tình để giới thiệu.

– Đây là vợ tôi. Còn đây là Kenneth Woodphall, Bá tước Haverphord, Catherine à. Tôi đoán chắc hai người đã có quen biết nhau trước rồi.

Vợ anh nhún nhẹ chân cúi chào:

– Chào ngài – nàng nói, đôi môi tái mét.

– Phải, quả có biết nhau thật – Ken nói lớn, vui vẻ, nhanh nhảu – Xin bà tha lỗi, thưa bà.

Đây là phu nhân Rawleigh ư? Phải, cách đây nhiều năm, chúng tôi có gặp nhau ở thành phố. Khi ấy tôi bị thương ở Bán Đảo được cho về nhà nghỉ vài tháng. Thế là bà đã thuyết phục được Rex bằng lòng lập gia đình, nếu không thì anh ấy vẫn sống lông bông.

Nat và Eden có nói cho tôi biết khi về đây rằng anh ấy là chú chó may mắn. Bây giờ tôi mới biết là họ không nói quá đáng – Anh ta nắm tay nàng, cúi người xuống và đưa bàn tay lên môi hôn.

– Tôi biết tôi đã gặp may – tử tước nói, nắm tay nàng – bàn tay lạnh ngắt – rồi kéo quàng quanh tay mình vừa nhìn nàng, mỉm cười với nàng – em yêu, chúng ta có khách ở lại rồi đấy.

– Tôi sung sướng biết bao – nàng cố cười. Hai má nàng có sắc hồng trở lại – Ở Bodley, tôi đã biết ngài Pelham và ông Gascoigne là bạn thân của chồng tôi. Hôm nay tôi hân hạnh được biết thêm một người nữa. Các ngài gặp nhau lại như thế này thật tuyệt

– Chúng ta mà có được con chó săn này ở Tây Ban Nha thì hay biết mấy – bá tước nói – Thế nào nó cũng đuổi bọn Pháp chạy về qua dãy Pirênô an toàn để khỏi nổ ra trận đánh nhau đầu tiên với chúng ta. Chó của bà à, thưa bà?

Con Toby nhún nhảy chung quanh với vẻ dữ tợn, hung hăng từ khi chiếc xe chạy vào cổng nhà. Nat không bận tâm đề phòng nó như lần trước.

Tất cả đi vào nhà, vừa đi vừa nói chuyện, người nào người nấy giọng sang sảng, hân hoan. Họ vui cười với nhau, mừng rỡ vì được hội ngộ.

‘Tiểu thư Catherine’

Mắt nàng tỏ vẻ có quen biết ông ta và lộ vẻ lo sợ.

Ken vội vàng đánh trống lảng. Nhưng quá chậm rồi.

‘Tiểu thư Catherine ‘

***

Người đầu bếp xoay sở dọn ăn trưa thêm cho ba thực khách đến thình lình không mấy khó khăn gì. Mọi người cười nói ồn ào vui vẻ ở bàn ăn. Sau đó, Catherine một mình đi thăm viếng vài nơi, còn cánh đàn ông ở lại với nhau nói chuyện suốt buổi chiều. Bữa ăn tối diễn ra giống như bữa ăn trưa. Buổi tối họ cùng ra câu lạc bộ Brixham để nói chuyện và chơi bài – Chồng nàng đã baó cho câu lạc bộ này biết anh có ba người bạn đến chơi, nên câu lạc bộ đã mời họ đến. Các nàng không có chồng ở trong vùng cũng được mời đến chơi. Hôm ấy cũng như mọi ngày khác – nàng đều bận bịu công việc. Từ buổi sáng ở với nhau trên cầu, họ không có lúc nào được ở riêng với nhau.

Buổi tối, Catherine thay áo quần ngủ, nhờ Marie chảy tóc xong, nàng cho chị ta đi nghỉ.

Nàng mặc áo ngủ rồi sang phòng khách chứ không ngồi đợi anh ở phòng ngủ. Nàng thấy mình run, mặc dù bạn của chồng nàng đã nói với nhau rằng buổi tối mùa xuân mà trời lại nóng một cách rất lạ.

Họ là những nhà quí tộc vui vẻ. Họ rất tự nhiên để cho nàng cảm thấy dễ chịu, cho nàng vui cười, mặc dù nàng là người phụ nữ duy nhất trong số bốn người đàn ông. Bá tước Haverphord rất dễ thương. Anh không lẩn tránh nàng mà cũng không xem nàng như là người mang bệnh dịch hạch, như nàng nghi ngại khi nhận biết anh ta.

Nàng nhớ rất rõ anh ta, nàng đã gặp anh ta vào mùa xuân năm ấy. Năm đó, anh ta bị thương suýt chết ở Tây Ban Nha, cho nên trông anh ta còn xanh, nhưng anh vẫn cực kỳ đẹp trai trong bộ quân phục màu đỏ tươi. Tất cả các cô tiểu thư của giới thượng lưu đều mê mẩn anh ta – kể cả nàng, mặc dù nàng chỉ nhảy với anh một suất chiếu lệ vào buổi dạ vũ.

– Toby – nàng cho phép con chó nhảy lên nằm ở một chỗ ngồi êm ái gần bên nàng, mặc dù nó biết nó không dám làm thế khi có ông chủ của nó ở nhà. Nàng ôm con chó vào lòng, áp má vào chiếc cổ ấm áp của nó – Ôi, Toby, chuyện này thế là lộ ra hết rồi. Tạo sao tao không nói cho anh ấy biết ngay từ đầu nhỉ? Trước khi chúng tao cưới nhau.

Trước khi tao bắt đầu… lo một chút. Ôi, tao nghĩ tao không nên lo sợ ai hết. Không lo sợ gì hết mới đúng.

Toby liếm má nàng. Nhưng trước khi nó sắp được nghe nàng nói thêm, cánh cửa bật mở, nó liền nhảy xuống.

– A, em đây rồi – chồng nàng nói. Anh nghĩ là ngồi ở đây hay hơn ở phòng ngủ.

Trông anh không có vẻ gì tức giận cả. Nhưng tại sao anh giận đã chứ? Anh đã biết nàng có nhiều chuyện chưa nói cho anh nghe kia mà. anh không nài ép để nàng nói.

Và nàng không hề nói dối anh. Không hề. Nàng phân vân không biết chiều nay bá tước Haverphord đã nói gì với anh. Nhưng nàng biết anh ta không nói gì. Chắc anh ta không nói gì. Nàng đứng lên.

– Tuyệt vời ‘Tiểu thư Catherine’ – chồng nàng nói – bây giờ ít ra vấn đề hóc buá đã được giải mã một phần nào rồi. Em đã ở tại Stratton này như thể thời trước của em vậy. Thì ra em đã được sinh ra trong cảnh lầu son gác tía. Em đi ngủ à? Em định cãi cọ với anh đấy phải không, đừng, đừng làm thế. Anh không nài ép em phải nói hết ra được phải không, ngay từ đầu anh đã không làm thế được. Em yên tâm là Ken giữ mồm giữ miệng không nói gì đâu.

– Em là Tiểu thư Catherine Winsmore – nàng bình tĩnh nói – con gái của Bá tước Paxton.

Anh không nói gì một lát, nhưng vẫn đứng gần cưả, hai tay chắp sau lưng, môi mím lại.

– A – Cuối cùng anh nói – rốt lại em cũng sẽ nói cho anh nghe nhiều hơn, phải không?

Catherine, em nên ngồi xuống kẻo xỉu đấy. Câu chuyện ác ôn lắm phải không?

Nàng ngồi xuống, hai tay để trong lòng. Nàng nhìn xuống hai tay. Phải, nàng sẽ kể hết cho anh nghe. Nàng sẽ kể hết. Nhưng trong khi nàng cố giữ bình tĩnh để xem bắt đầu câu chuyện từ đâu, thì một ý nghĩ ngốc nghếch hiện ra trong óc nàng.

Ý nghĩ vừa nảy ra đó là : cuối cùng nàng đã yêu anh. Quyết định xảy đến vào giây phút sao mà lạ thế này nhỉ!

Nàng đã yêu anh. Anh chậm rãi bước đến ngồi vào chiếc ghế bọc gấm bên lò sưởi – không gần bên nàng lắm. Con Toby ngửi ngửi vào chiếc dép trên chân anh, rồi nằm xuống và gác cằm lên trên chiếc dép.

Anh nhìn nàng, mặt nàng tái bệch và bình tĩnh, nàng nhìn hai bàn tay của mình trong lòng. Anh không biết có nên nghe chuyện đời nàng không. Nàng là vợ anh đã ba tuần nay. Trong thời gian này, giữa hai người đã nảy nở một thứ tình cảm mật thiết, khắng khít nhau. Hai người xem như bạn bè. Họ là những người tình không biết thoả mãn.

Thế nhưng họ vẫn là những kẻ xa lạ. Anh không biết nàng là ai mãi cho đến mới đây một lát. Nàng là tiểu thư Catherine Winsmore – bây giờ là phu nhân Catherine Adams, bà Tử tước Rawleigh – con gái bá tước Paxton.

Nàng đã sống ở Bodley – ông – the – Water 5 năm trời với tên bà Catherine Winters, góa phụ. Thế nhưng nàng là con gái chưa chồng của một vị bá tước. Anh có quen biết với Bá tước Paxton này. Chỉ có điều anh quên họ của ông ta là Winsmore.

– Em tham gia vào xã hội thượng lưu khi đã 19 tuổi – nàng nói – Gia đình em có tang nên không tham gia vào xã hội được vào năm trước. Em cảm thấy mình già. Em cảm thấy thua sút người đời – nàng cười buồn – Em sẵn sàng lao vào tình yêu, vào việc tán tỉnh để chọn người yêu và đi đến hôn nhân. Nói tóm lại, em muốn hưởng thú vui Hội mùa Tình yêu của mình. Khi người ta còn trẻ mà gặp cảnh gia đình có tang quả chán thật, nhất là khi chịu tang cho một người bà con mà mình không biết rõ và không cảm thấy đau buồn cho lắm.

Đây là cuộc đời của Catherine năm năm về trước. Chắc khi ấy nàng đẹp và linh hoạt lắm. Trong thời gian ấy, anh đang ở tại vùng Bán Đảo. Nàng tham gia xã hội thượng lưu vào năm Ken bị thương về nhà. Anh trở lại Tây Ban Nha, cố tình chọc tức bạn bè bằng cách miêu tả cảnh anh tán tỉnh, khiêu vũ và đi dạo với các cô tiểu thư trong giai cấp thượng lưu. Có lẽ Catherine cũng là một trong số các cô này.

– Em may mắn đã có nhiều người ngưỡng mộ – nàng nói – Có một người rất đẹp. Anh ấy cầu hôn em. Ba em bằng lòng ra mặt. Đây là một đám rất xứng đáng. Em thích anh ta. Em đã định trả lời bằng lòng. Nhưng ôi, em đã ngu ngốc chê anh ấy có hơi không hấp dẫn. Em nghĩ cuối cùng rồi hẳn hay, sẽ trả lời bằng lòng, vì em không muốn đính hôn để phải bị bó tay trước khi Hội Mùa Tình Yêu chấm dứt. Em muốn các thanh niên khác cứ nghĩ là em đang còn do dự. Em muốn được tự do tán tỉnh nhau. Em là cô gái ngốc nghếch như thế đó.

– Không ngốc đâu, khi người ta trẻ, ai cũng muốn vui chơi cho thỏa thích hết – anh bình tĩnh đáp. Con Toby nằm vắt trên chân anh, thở dài khoan khoái.

– Có một người khác làm cho em chú ý – nàng nói – Hắn đẹp trai, vui vẻ và duyên dáng.

Em chú ý đến hắn là vì hắn nổi tiếng là một kẻ phóng đãng. Người ta đồn rằng hắn có máu mê cờ bạc, và đang trên đà bị phá sản, cho nên hắn muốn tìm một người vợ giàu.

Em đã được người ta cảnh cáo nên xa lánh hắn.

– Nhưng em không xa lánh hắn – anh nói.

– Em không nghĩ ra được ý đồ của hắn khi hắn quan tâm đến em. Em không nghĩ đến việc kết hôn với hắn. Em không yêu hắn. Nhưng em cảm thấy sung sướng khi có người nổi tiếng xấu như thế và bị… ruồng rẫy như thế ngưỡng mộ. Thỉnh thoảng em khiêu vũ với hắn mà không chịu nghe theo lời khuyên của người kèm cặp. Em thường liếc mắt đưa tình với hắn trong các buổi hòa nhạc và trong nhà hát. Thỉnh thỏang, nếu hắn nghi ngờ em bị giữ xa, hắn xoay sở để gởi giấy đến cho em. Thậm chí em có trả lời cho hắn, nhưng chỉ một lần thôi. Em khó chịu khi làm vo việc quá không đứng đắn như thế. Em thật là… ngu ngốc.

Thế là quá bậy, anh nghĩ. Nàng ngồi im lặng một hồi không nói. Nàng không nhìn anh lần nữa.

– Còn trẻ quá! – anh nói.

– Thế mà sau đó, em cũng làm một việc hết sức không đứng đắn – Nàng rụt hai vai lại và im lặng một hồi mới nói tiếp – Hai chúng tôi đang ở tại Câu lạc bộ Vauxhall, dự những buổi tiệc riêng. Hắn mời em khiêu vũ, nhưng người đi kèm em trả lời rằng em đã có người mời vào buổi tối rồi, giọng trả lời rất cương quyết và gay gắt. Hắn nhờ người hầu rượu lén đem đến cho em tờ giấy, hẹn em đến gặp hắn để đi dạo một chốc thôi. Chỗ này rất đẹp, nhà cửa rực rỡ, và đây là lần đầu tiên em đến đấy. Nhưng nhóm của em chỉ muốn ngồi trong lô đã dành riêng cho họ để ăn dâu tây và uống rượu vang. Không ai muốn khiêu vũ hay đi bách bộ. Em rất chán nản.

Giọng nàng trở nên nhanh hơn, có vẻ bị dao động. Anh nhìn nàng ngồi cúi đầu và ít ra anh biết được một điều. Đó là sức sống trẻ trung của nàng trong buổi tham dự Hội Mùa Tình Yêu lần đầu bị giảm sút, vì nàng không muốn lấy người đàn ông khả kính nhưng không được hấp dẫn, điều này thuận lợi cho những hành động không đứng đắn phát sinh.

Nàng là một cô gái tội nghiệp. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh nàng bị cám dỗ lôi cuốn. Chắc chắn đây là sự cám dỗ tai hại, và nàng đã sa chân vào. Anh đóan chắc hai người đã gặp nhau và nàng bị hãm hại. Không, chắc tình hình còn tệ hơn thế nhiều lắm. Anh nhớ lại cảnh đêm tân hôn của mình.

– Em nói em muốn đi thăm một người bạn ở lô khác – nàng nói – rồi em chạy đi liền, không ai đứng dậy kịp để đi kèm theo em. Em đi tản bộ như lòng mong ước – nàng cười và xoè hai bàn tay ra trước mắt.

Hắn đã cưỡng hiếp nàng. Lạy Chúa, hắn cưỡng hiếp nàng.

– Hắn đã cho xe đợi sẵn – nàng nói tiếp – Dĩ nhiên là em không muốn vào xe, nhưng hắn hứa chỉ chở em đi một đoạn ngắn thôi, để có thể chỉ cho em cảnh đèn sáng của toà nhà Vauxhall từ đằng xa. Em quá bối rối nên không cương quyết vùng ra khỏi tay hắn, hắn đang nắm chặt tay em, lôi em lên xe. Đáng ra em phải quyết liệt với hắn mới phải.

Hắn – hắn làm gì đấy với em trong xe – rồi sau đó hắn chở thẳng em về nhà. Hắn rất liều lĩnh, bạo tợn khi làm như thế. Hắn nói với ba em rằng em và hắn yêu nhau và đã lấy nhau. Hắn muốn cùng em trốn đi để kết hôn với nhau, nhưng hắn muốn bảo vệ danh tiếng cho em – nàng ngừng lại.

– Hắn đã cưỡng hiếp em phải không? – anh cố gắng hết sức mới thốt ra được câu hỏi.

Hai mắt nàng nhắm lại, hai bàn tay nắm chặt với nhau trong lòng. Nàng đáp:

– Từ nhiều năm nay, em cứ tin là không phải lỗi của em. Em cứ nhắc đi nhắc lại mãi là không phải lỗi của em. Nhưng em bằng lòng đi với hắn, em đã vào xe hắn mà không cương quyết chống lại hắn. Em nghĩ như thế không thể gọi là cưỡng hiếp được. Không ai có thể cho đó là hành động cưỡng hiếp. Do lỗi của em mà ra thôi.

– Catherine! – anh nói, giọng gay gắt, và lần đầu tiên nàng ngẩng đầu nhìn anh – Em đã nói không. Đây là sự cưỡng hiếp. Không phải lỗi của em.

Nàng lại nhắm mắt và cúi đầu xuống.

– Chắc hắn nhòm ngó gia tài của em chứ gì? – anh hỏi, nhưng câu trả lời đã rõ ràng rồi – Tại sao em không lấy hắn, Catherine? Ba em không chịu à?

Nàng cười khẩy, đáp:

– Em không muốn. Ôi, em không muốn lấy hắn. Em muốn chết. Dĩ nhiên là hắn bô bô nói cho mọi người biết hết chuyện đã xảy ra – hay là hắn kể lại cho mọi người nghe chuyện đã xảy ra. Hắn muốn buộc em vào con đường không lựa chọn được.

Hỏng. Hoàn toàn hỏng bét. Làm sao nàng đủ can đảm để không thực hiện điều nàng xem như bị bắt buộc phải làm nhỉ. Anh nói tiếp:

– Và thế là em bị gia đình đuổi đến Bodley-On-the-Water để sống với tên giả và với cương vị giả là goá phụ.

Nàng im lặng một hồi lâu không trả lời. Cuối cùng nàng mới đáp:

– Phải.

– Hắn là ai thế? – Giọng anh nghe như hơi thở. Anh cảm thấy như cơn tức giận bùng ra khủng khiếp, đến nỗi làm cho anh chết điếng cả người.

Nàng lắc đầu chầm chậm.

Thế nào anh cũng tìm ra. Thế nào nàng cũng sẽ nói cho anh biết. Thế nào cũng tìm ra thằng khốn nạn ấy để giết nó.

– Sao, Catherine? – anh nói.

Bỗng một ý nảy ra trong óc anh. Nàng không yêu ai hết. Nàng không yêu anh chàng nàng định đính hôn cũng như không yêu thằng đã hiếp nàng. Nàng đến Luân Đôn với lòng hăm hở được vui chơi thỏa thích ở Hội Mùa Tình Yêu – cho nên nàng không vương vấn ai hết. ‘Thế Bruce là thằng quỷ nào nhỉ?’

Nàng không trả lời. Nàng vẫn ngồi yên, ngẩng đầu, và hai mắt nhắm nghiền.

– Catherine – anh hỏi – Bruce là ai thế?

Nàng mở mắt nhìn anh, đôi mắt bàng hoàng, rồi bỗng lộ vẻ đau đớn khiến anh phải nín thở. Nàng mở miệng định nói rồi lại ngậm lại. Rồi nàng cố mở miệng lần nữa, lần này nàng nói được, giọng buồn khổ:

– Nó là con trai của em. Con trai của thằng khốn ấy. Thằng bé sinh non một tháng. Nó sống được ba giờ. Mọi người đều nói nó chết như thế là tốt. Nó chết là may mắn cho em và cũng may mắn cho nó. Nó là con em. Nó thơ ngây tội nghiệp. Bruce là con em. Nó chết trong tay em.

Lạy Chúa! Anh ngồi như trời trồng trên ghế, không động đậy.

– Chuyện thế đấy – nàng nói. Anh không biết hai người im lặng bao lâu nàng mới cất tiếng nói lại. Nhưng bây giờ giọng nàng đã trở lại bình tĩnh – Đáng ra em phải nói cho anh biết chuyện này trước khi chúng ta lấy nhau mới phải. Ngài đã lấy một người vợ bị sa đọa hai lần, ngài ạ. Em không muốn lấy hắn ngay khi mọi người đều biết hết toàn bộ câu chuyện đau đớn xảy ra cho em. Em được gia đình gởi đến ở với bà cô tại Bristol.

Nhưng bà ấy không muốn cho ai ở, mà em cũng không muốn ở đấy, em bị người ta xem như kẻ phạm trọng tội đang phải lên đoạn đầu đài. Cho nên em nghĩ em phải biến mất để cho gia đình khỏi đau khổ, và em phải đi xa mới có cơ hội lập lại được cuộc đời mới. Thế là em chọn Bodley-On-the-Water.

Anh thử tính nhẩm trong óc: Phải rồi, Ken được trở về nước Anh cách đây 6 năm, chứ không phải 5 năm.

– Catherine – anh hỏi – hắn là ai thế?

Nàng lại lắc đầu, đáp:

– Thôi, bỏ qua chuyện này đi. Hãy cho qua đi. Em phải quên để cho lòng yên ổn.

– Hắn là ai? – anh hỏi và nhận thấy giọng mình như giọng anh thường dùng trong những năm anh làm sĩ quan kỵ binh. Đây là giọng hỏi có điệu ra lệnh cho người nghe phải trả lời ngay tức khắc. Nàng lại nhìn vào mặt anh. Anh nói tiếp như ra lệnh – Em phải nói cho anh biết hắn là ai.

– Vâng – nàng bình tĩnh nói – Em đã định nói cho anh biết từ lâu rồi. Hắn là Howard Copley.

Anh choáng váng cả người, tai nghe ù ù. Anh đâm ra sợ mình ngất xỉu trước câu trả lời của nàng, câu trả lời chẳng khác nào sét đánh ngang tai. Có thể nào có sự trùng hợp một cách quỷ quái như thế này sao? Anh nhớ câu chuyện giữa anh với Daphne mới cách đây không lâu. Copley là thằng cha phóng đãng, vô luân nổi tiếng và là thằng đào mỏ từ nhiều năm nay. Hắn đã gây nên chuyện tai tiếng và đã đấu súng hai lần. Thế mà hắn vẫn lảng vảng đến xã hội thượng lưu và thỉnh thoảng lại còn vượt quá giới hạn cho phép, đến gần các nơi sinh hoạt của tổ chức, bất chấp những việc xấu xa hắn đã gây ra.

Tử tước Rawleigh đã nghe nói về Copley khi cuộc hứa hôn của anh tan vỡ. Anh nghe những chuyện mà trong thời gian có nhiều biến cố xảy ra ở quanh Waterloo. Anh đã nghe tên tuổi một vài tiểu thư bị Copley làm mất thanh danh hay thậm chí còn bị hắn phá hoại cuộc đời. Bây giờ anh còn nhớ nổi chính xác được không? ‘Con gái của Paxton’, người mà Copley không cưới được, mặc dù ‘nàng đã có thai với thằng khốn nạn này’.

Bây giờ anh có nhớ lầm không nhỉ? Hay là chuyện ấy đã in sâu trong tiềm thức của anh rồi? Lúc ấy anh đã tức giận Horatia, anh đã đau đớn vì cô ta, anh đã nghĩ: ít ra cô ta cũng đã tránh được những gì xảy ra cho người đàn bà điên khùng kia. ‘Con gái của Paxton’

Nàng đã đứng lên, con Toby sà vào chân anh. Đuôi nó vẫy vẫy mừng rỡ, vừa vẫy đuôi nó vừa đưa chân cào cào lên chân anh.

– Em đi ngủ – nàng bình tĩnh nói, không nhìn anh – Em mệt quá rồi. Chúc ngủ ngon.

Toby chạy theo nàng ra khỏi phòng. Tử tước ngồi yên tại chỗ một hồi lâu mới đứng dậy, uể oải đi về phòng ngủ của mình, mang theo cây đèn cầy.

***

Nàng ngủ một giấc thật say, không mộng mị. Nàng thức dậy sớm, ngạc nhiên thấy mình đã ngủ được. Anh không đến với nàng – đây là lần đầu tiên từ ngày họ trở về Stratton. Chắc là chấm dứt rồi đây. Nàng bình tĩnh chấp nhận. Nàng đã nghĩ đến chuyện một ngày nào đấy nàng sẽ nói cho anh biết hay là anh sẽ tìm ra sự thật. Và nếu khi anh đã biết là lúc chấm dứt luôn.

Nàng không chịu trách nhiệm về việc này, không cảm thấy có ti vì đã lừa anh để anh cưới nàng với lý lịch giấu diếm. Anh đã biết nàng có nhiều chuyện bí mật kia mà. Đáng ra anh phải ép buc nàng nói hết chuyện quá khứ của nàng vào hôm anh đi với Daphne đến nhà nàng.

Tốt, bây giờ anh đã biết anh lấy một người không thể xuất hiện lại với xã hội thượng lưu được nữa.

Nàng không cho phép mình hy vọng gì nữa ngoài thực tế phũ phàng trước mắt là mọi việc đều kết thúc. Không còn có cơ hi nào để hy vọng được nữa. Nàng đã sống cô độc năm năm, và nàng đã được hạnh phúc. Nào phải cần yêu anh nàng mới được hạnh phúc – nàng không muốn nhớ lại cảnh đêm qua nàng đã tự thú với mình trước khi nàng kể chuyện đời nàng cho anh nghe là nàng đã yêu anh.

Nàng không xuống dưới nhà sớm. Dĩ nhiên trước sau gì nàng cũng phải gặp mặt anh, nhưng phải tránh vào giờ ăn sáng. Nàng nằm nghiêng một bên sờ vào chiếc gối của nàng, nơi anh thường kê đầu bên nàng. Nàng muốn ngủ lại.

Một giờ sau nàng thức dậy, ngạc nhiên khi thấy mình ngủ được một giấc nữa. Hình như khi kể xong chuyện đời nàng, nàng đã trút hết gánh nặng trong người, khiến nàng thấy thảnh thơi nên mới dễ ngủ như thế này.

Ngài lãnh chuá đã cùng khách cưỡi ngựa đi đâu rồi, người quản lý báo cho nàng biết thế khi nàng vào phòng ăn. Nàng thở dài khoan khoái khi thấy phòng ăn vắng vẻ. Nàng hy vọng họ đi ra ngoài suốt buổi sáng. Buổi chiều nàng sẽ đi thăm ba nơi. Dĩ nhiên nàng phải gặp mọi người vào giờ ăn trưa. Nhưng chắc có lẽ cũng như vào các giờ ăn ngày hôm qua thôi. Bạn của anh thích nói chuyện và cười đuà. Nàng không biết họ có giấu khín những chuyện do Bá tước Haverphord kể ra không. Nàng nghĩ họ sẽ không nói gì.

Nhưng nàng không đạt được những điều nàng mong muốn. Khi xuống nhà bếp để hỏi người đầu bếp về thực đơn trong ngày đi lên, nàng thấy bốn ông đã có mặt ở đại sảnh, họ vừa đi ngựa chơi một vòng quanh về. Bá tước Haverphord bước đến trước mặt nàng, nắm cả hai tay nàng trong hai tay mình, anh cúi đầu nói:

– Chào bà, thưa bà. Chúng tôi đã rủ Rex đi cưỡi ngựa chơi một vòng. Xin bà tha lỗi cho chúng tôi. Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu. Chiều nay chúng tôi sẽ đi Luân Đôn. Chúng tôi chỉ đến đây để chúc mừng hai ông bà thôi. Chúng tôi không dám làm phiền lòng bà thêm nữa.

Nàng nhìn anh ta, rồi nhìn Nam tước Pelham và Gascoigne, vẻ thất vọng ra mặt. Nàng không muốn họ ra đi. Nàng cứ đinh ninh thế nào họ cũng ở lại chơi một vài tuần.

– Chúng tôi rất buồn khi thấy quí ngài ra đi sớm quá như thế này – nàng nói – Quí ngài không ở lại được ư?

Tất cả đều cám ơn ngài. Nhưng tất cả đều cho biết họ nôn nóng đến thành phố để kịp dự Hội Mùa Tình Yêu sắp khai mạc. Và không ai nghĩ đến chuyện làm phiền đôi vợ chồng mới cưới thêm ngày nào nữa.

Và thế là chỉ mấy giờ sau, hai vợ chồng tiễn đưa khách lên đường. Khi khách đã ra đi, những lời từ giã ồn ào đã hết, họ vẫn còn đứng trên hành lang. Anh nắm khuỷu tay nàng dẫn nàng đi theo con đường ra cầu đán nơi hôm qua họ đã đứng – Chỉ mới hôm qua thôi ư? – Khi chuyện này bắt đầu. Họ không nói chuyện. Một lát sau, anh thả tay ra.

Hôm nay trời không được đẹp. Trên bầu trời có nhiều mây và có gió lạnh. Nước dưới sông có màu xám đen chứ không màu xanh, và có sóng lăn tăn trên mặt nước. Toby đi dọc theo bờ sông như hôm qua, tìm kẻ thù để hạ thủ.

Cuối cùng nàng cất tiếng nói, phá tan bầu không khí yên lặng.

– Bây giờ chắc ba em không trợ cấp cho em nữa, vì em đã bỏ Bodley-On-the-Water mà đi. Ba em đã đưa điều kiện như thế. Vả lại em cũng không thể về lại đấy được. Nhưng ở nước Anh có vô số làng mạc, và ngoài số tiền đã thuê nhà ra, những nhu cầu và chi phí của em rất ít. Có lẽ anh bằng lòng trợ cấp cho em số tiền như ba em đã làm trong năm năm qua. Em thay đổi họ tên lại. Em sẽ không gây phiền phức cho anh đâu.

– Chúng ta sẽ đi Luân Đôn – anh nói, giọng thản nhiên.

– Không! – Nàng đáp. Đây là điều duy nhất nàng không muốn – Không. Rex à, không đi Luân Đôn. Em không đến đấy được đâu. Mà chắc anh cũng không muốn người ta trông thấy anh đi với em.

– Đằng nào chúng ta cũng phải đi. Ở đấy có nhiều việc còn lỡ dở, chúng ta phải đến để làm cho xong.

– Rex! – Nàng nắm cánh tay anh. Cánh tay cứng như đá – Có lẽ anh không hiểu. Mọi người đều biết. Thậm chí họ còn biết cả chuyện em có con. Em hoàn toàn bị mang tai mang tiếng. Em không thể trở lại đấy.

Anh quay mặt nhìn nàng, cặp mắt thoáng hy vọng.

– Vậy em có lỗi à? – anh hỏi – Em đồng ý phải không?

– Không! – Anh không tin nàng à? Nếu nàng đồng ý thì tại sao sau đó nàng đã hành động như thế – Không bằng lòng hay không thì có cái gì khác nhau? Chắc anh biết khi người phụ nữ lâm vào hoàn cảnh như thế này thì lỗi là thuộc về phần họ. Luật lệ một chiều cứng ngắt như thế thì em mong gì cứu vớt được thanh danh.

– Vậy thì chuyện này chưa kết thúc. Chúng ta phải trở lại đấy để hoàn tất cho xong, Catherine à.

Nàng lắc đầu. Nàng cảm thấy quá sức đau đớn. Nàng nói:

– Rex, xin anh vui lòng để em đi chỗ khác. Không ai cần biết vợ anh là ai. Các bạn anh chắc không nói đâu.

– Em quên một điều: chính em là vợ anh.

Chắc anh từng là người sĩ quan giỏi, bất chợt nàng nghĩ như thế. Chắc binh sĩ của anh không ai dám nghĩ đến chuyện bất tuân lệnh của anh.

– Chắc bây giờ anh ân hận vì đã cưới em – nàng nói giọng gay gắt – Đáng ra anh phải cương quyết buộc em nói hết sự thật khi anh biết tên thật của em. Khi ấy chắc anh nhận thấy…

– Chúng ta hãy nói đến thực tế trước mắt – anh nói – Em là vợ anh. Anh muốn sống với em suốt đời. Anh muốn có con với em.

Nàng cảm thấy sự mong muốn được như anh nói bừng lên trong lòng. Nhưng nàng lắc đầu:

– Đáng ra em phải nói cho anh biết mới phải. Suốt 6 năm trời, em nghĩ không thể nào em lấy chồng được. Em nghĩ em không được mơ tưởng đến việc này. Em đã cố xua đuổi anh, Rex à. Nhiều lần em đã nói không với anh rồi.

Bỗng mặt anh tái ra, đanh lại. Anh nói:

– Như em đã nói với Copley. Catherine, anh so sánh như thế được chứ.

– Chỉ có khác một điểm – nàng đáp với vẻ chán nản – là đêm đó khi nghe em nói không, anh đã bỏ về. Anh không ép em.

Anh cười gằn.

– Chúng ta hãy ở lại đây thôi – nàng nói tiếp, giọng van lơn – Hy vọng không ai tìm ra được chúng ta đâu.

– Chúng ta phải đi Luân Đôn, Catherine à – anh đáp.

Nàng để hai tay lên thành cầu, bóp mạnh, mắt nhìn xuống mặt nước – Anh ác lắm! – nàng nói nhỏ.

– Còn em thì hèn nhát – anh đáp.

– Hèn nhát à, Rex? Em là người thực tế. Em biết luật lệ rồi. Em đã phá luật… bằng cách từ chối không chịu lấy hắn, bằng cách bằng lòng lấy anh. Em biết luật lệ và em biết luật nào không thể uốn cong hay phá vỡ. Em không thể đến Luân Đôn được.

– Nhưng em phải đi. Sáng mai ta đi.

Nói xong anh quay đi bỏ vào nhà.

Anh không đợi nàng, và nàng không vội vã đi theo anh. Nàng đứng yên tại chỗ, cố chống lại sự xâm xoàng khỏi nôn mửa và hoảng hốt. Đáng ra nàng không nên lấy anh. Đáng ra nàng phải kiên quyết cho dù không có lối nào thoát, ngoài con đường nghèo túng.

Đáng ra nàng phải cương quyết ngay hôm đầu tiên mới đúng. Tại sao khi lớn tuổi người ta khó có can đảm nhỉ? Phải chăng vì khi lớn tuổi người ta đã biết nhiều về cuộc đời rồi? Phải chăng lòng can đảm nhiều khi dùng không đúng lúc đã làm thay đổi dòng đời của mình? Nếu khi nàng từ chối không chịu lấy ngài Howard mà nàng biết trước tương lai của nàng bất hạnh và tẻ nhạt, thì nàng có từ chối không?

Nàng không từ chối Rex – có lẽ vì lần này nàng đã thấy những gì đang chờ đón nàng ở tương lai. Nàng đã mất hết can đảm muốn làm gì mình thích bất kể hậu quả.

Anh vừa gọi nàng là đồ hèn nhát. Vì nàng không muốn trở lại Luân Đôn. Nhưng nàng không cần đến kinh nghiệm của người từng trải mới biết những gì đang đợi nàng ở đấy. Anh có nhận thấy không? Anh đã sống nhiều năm trong quân đi viễn chinh của Anh quốc khi đang tuổi trưởng thành. Anh có nhận ra không?

Nàng không thể đi được. Nàng nhắm mắt, cúi đầu xuống trên lan can cầu. Nàng không thể đi được.

Nhưng… nàng lại không lựa chọn được. Không lựa chọn gì được hết. Nàng đã kết hôn với anh ba tuần rồi. Nàng đã hứa vâng lời anh. Anh vừa nói họ sẽ đi Luân Đôn. Nàng không lựa chọn được.

Lạy Chuá, họ sẽ đi Luân Đôn thôi.

***

Anh không biết chắc anh làm điều này có đúng không. Anh nghĩ rằng anh làm thế này có thể đưa vợ đến chỗ nhục nhã, xấu hổ mà có thể không bao giờ nàng phục hồi được. Anh cũng nghĩ rằng có thể anh sẽ làm cho cuộc hôn nhân của anh hỏng bét. Có thể, và thậm chí có lẽ nữa, nàng sẽ không bao giờ hết ghét anh sau chuyện này.

Nhưng anh biết chắc một chuyện đúng. Anh biết anh đang làm một việc phải, một việc khả thi. Nàng là vợ anh. Nàng muốn chạy trốn lại, nếu anh cho phép. Nhưng anh không cho phép. Không bao giờ. Mà cũng không có chuyện ngồi trốn ở nhà. Trước sau gì, sự thực cũng sẽ lan ra tận đấy. Mà cho dù chuyện không lan xa đi nữa, thì anh cũng không cho phép nàng sống trong cảnh tù túng suốt đời. Thế nào họ cũng sẽ có con, mà anh không muốn con anh lớn lên với quá khứ không hay của mẹ chúng.

Anh muốn chính anh phải giải quyết chuyện này.

Anh nhìn quang cảnh vùng ngoại ô Luân Đôn hiện ra ngoài cửa xe. Họ sắp đến biệt thự Rawleigh rồi – Anh đã nhắn tin đến cho người nhà để họ mở cửa, chuẩn bị trước. Bây giờ không có chuyện quay lui nữa.

Nàng ngồi bên cạnh anh như bức tượng đá cẩm thạch trên đường từ Kent đến đây. Họ nói với nhau rất ít, không quá mười từ. Anh muốn nói gì để an ủi nàng. Nhưng anh không thể nói gì được từ đêm qua. Làm sao an ủi được người phụ nữ mà chỉ mới trước đây mấy tuần, trước khi anh mang nàng về đây, đang sống một cách bình an, được mọi người kính trọng và có tinh thần vị tha? Việc so sánh chiều hôm qua trên cầu đá đối với anh thật hiển nhiên, chẳng cần phải nhiều lời hơn nữa.

Ken, Eden và Nat đã cố thuyết phục anh vào sáng hôm qua rằng họ định ở lại một hôm thôi rồi lên đường đi Luân Đôn. Họ rất ồn ào, rất vui vẻ khi nói đến chuyện này. Anh cảm thấy như thể giữa anh và họ có một bức tường gạch rắn chắc cao ba mét ngăn cách. Eden đã nói họ có thể vào thành phố bình an. Vì cái bà có chồng đã gian díu với anh ta đã cùng chồng đi về nhà của họ ở phương Bắc rồi, còn Nat thì nghĩ rằng cô tiểu thư độc thân của anh – hay là cả đại gia đình của cô ta – chắc đã nhận được tin nhắn của anh cho biết anh vắng mặt lâu ngày. Cho nên họ có thể trở về thành phố bình an vô sự. Cả ba người ra sức nói cười vui vẻ.

– Tình hình quả thuận lợi cho tất cả rồi đấy – cuối cùng Ngài Tử tước lên tiếng nói, giọng anh nghe chắc nịch khiến các bạn chấm dứt cười đuà và im lặng – Tôi đã biết chuyện của Catherine trước khi chúng tôi lấy nhau. Bộ các anh tưởng tôi không biết sao? Nếu tôi không biết thì làm sao tôi kết hôn với nàng? Nếu tên họ trên giấy phép đăng ký kết hôn mà sai thì cuộc hôn nhân sẽ vô giá trị. Hôm qua tôi thấy Ken biết rõ chuyện này tôi mới nhớ lại chuyện nàng đổi tên họ. Nếu tôi cứ giữ nàng ở đây cho yên ổn thì quả là điên.

Nhìn nét mặt của các bạn, anh biết chắc Eden và Nat đã được Ken kể chuyện của nàng cho họ nghe rồi. Ken chắc nghĩ rằng các bạn của anh đều kín mồm kín miệng, họ sẽ không đem chuyện này đi kể khắp nơi.

– Hắn là thằng đê tiện đáng khinh nhất nước Anh chắc anh biết rồi, Rex à – Ken nói – Chắc anh đã biết chuyện hắn quá nhiều trong quá khứ rồi. Tôi không tin tiểu thư Catherine có lỗi đáng trách, hoàn toàn không đáng trách. Nhiều người đều có suy nghĩ như tôi.

– Anh khỏi cần biện hộ cho nàng với tôi – tử tước nói – Nàng là vợ tôi, tôi yêu nàng. Nàng không có gì đáng trách. Nàng bị cưỡng hiếp.

– Thế mà hắn không cưới cô ấy? – Nat kinh ngạc hỏi lớn – Tại sao Bá tước Paxton không giết hắn?

– Nàng không muốn lấy hắn – Tử tước Rawleigh đáp.

– Đồ quỷ! – Eden nói – Mặc dù… – Bỗng anh ngừng lại không nói hết câu mà chỉ nguyền ruả lầm bầm trong miệng.

– Mặc dù đã có thai – ngài tử tước bình tĩnh nói hết câu thay bạn – Catherine của tôi là người can đảm. Tôi cần có lời khuyên.

Có lẽ anh không cần các bạn khuyên về cuộc hôn nhân của mình. Nhưng chuyện này không phải là chuyện cá nhân. Anh phải cần ba người bạn giúp sức góp ý cho chuyện đời anh – như trước đây anh đã nhờ họ nhiều lần.

Họ đều cho lời khuyên, và nếu lời khuyên chống lại việc anh phải làm, thì chắc anh sẽ không nghe. Nhưng tất cả đều khuyên theo ý của anh, nghĩa là cả bốn đều nhất trí với nhau, cả bốn đều như một.

Anh phải đưa nàng về Luân Đôn lại.

Nhưng khi nói chuyện với các bạn, anh mới giật mình hoảng sợ khi biết chuyện anh theo đuổi nàng ở Bodley đã được nhiều người biết đến và có hệ quả không hay. Giống như Copley, anh đã gây tiếng xấu cho nàng, vì anh không chịu chùn bước khi nàng trả lời không. Ồ, anh đâu hiếp nàng. Có lẽ anh nên mừng vì đã không làm thế. Nhưng anh không mừng được. Nàng đã chọn cho mình một cuộc sống, nàng đã sống vui và cao cả. Anh đã tước cuộc sống ấy đi và mang nàng đến đây.

Làm sao anh làm cho nàng yên tâm được? Anh nhìn nàng, xe đã đến gần Mayphair, nhà cửa tối tân của giai cấp giàu có và tầng lớp có chức tước đã hiện ra trước mắt họ.

Nàng không nhìn ra ngoài xa. Đêm qua và đêm kia anh không thể đến với nàng được.

Anh không thể đụng đến nàng ngoại trừ những trường hợp như giúp nàng lên xe xuống xe. Anh không thể nói chuyện với nàng.

Anh phân vân không biết rồi anh có thể tha thứ cho mình không. Dám không lắm.

Catherine bị để ở nhà một mình suốt bốn ngày kể từ khi hai vợ chồng nàng đến thành phố. Nàng rất ít khi gặp chồng, ngày cũng như đêm. Nàng không hỏi anh đi đâu mà vắng mặt ở nhà lâu thế, nhưng nàng biết anh vắng mặt vào ban đêm không khuya lắm. Anh ngủ trong phòng riêng của mình, cách phòng nàng qua hai pha trang điểm thật rộng.

Nàng chưa có thai. Hôm họ rời Stratton Park nàng nhận biết như thế. Nàng nghĩ như thế hay cho nàng vì nàng đang lâm vào cảnh không mấy vui. Mặc dù anh không chịu để cho nàng ra đi, nhưng khi anh nhận ra việc anh đem nàng đến đây sẽ gây điều không hay cho anh, thì thế nào anh cũng để cho nàng đi. Anh đã nói anh muốn có con với nàng, nhưng khi anh nhận thấy cuộc hôn nhãn của họ không thể mang hạnh phúc lại cho anh, thì chắc anh sẽ đổi ý ngay. Nếu bây giờ mà có con thì chỉ mang lại cho họ thêm những vấn đề phức tạp khó xử. Nhưng chắc chuyện con cái bây giờ không còn cơ hội nào xảy ra được – vì anh đã thôi đến với nàng.

Nàng không đi quá giới hạn ngôi nhà và khu vườn. Nàng tội nghiệp cho con Toby. Khu vườn không rộng lắm, nàng biết con chó thích chạy thật xa cho thoải mái. Nàng muốn dẫn nó đến Công viên Hyde Park, nhưng biết đâu nàng sẽ đụng đầu phải một người biết nàng ngay cả khi còn sáng sớm.

Nàng lại để cho cuộc đời trôi qua như tuần lễ trước khi đám cưới. Cuộc đời của nàng nằm ngoài tầm tay của nàng – nằm trong tay của chồng nàng. Nàng không chống lại anh nữa sau buổi chiều ở trên cầu, khi anh cho biết họ phải đi Luân Đôn. Nàng chỉ hy vọng rằng trước khi anh buc nàng phải đi ra ngoài, thì anh nhận thấy tình hình không thể đi đâu được, và chỉ còn một nước là quay về Stratton thôi.

Nhưng đến ngày thứ năm thì hy vọng của nàng bị tan vỡ. Sáng hôm ấy, khi gần trưa thì anh về nhà, thấy nàng đang ngồi ở bàn viết nơi phòng khách, đang viết thư cho cô Downes. Anh nhìn thoáng xuống bức thư, nhưng không có ý đọc – Em đây rồi – anh nói, vừa bước đến phiá nàng – Catherine, anh đem về cho em một người khách. Khách đang ngồi trong thư phòng. Em đến gặp khách đi.

– Ai thế – lòng nàng nôn nao – Thêm một người bạn của anh nữa phải không? Thôi anh ra tiếp đi, em không ra đâu, Rex. Em ngồi đây viết nốt cho xong bức thư.

– Em ra đi – Anh để bàn tay lên vai nàng. Giọng anh bình tĩnh, nhưng nàng đã hiểu tính chồng trong một tháng lấy nhau – mà có lẽ nàng còn biết cả trước khi lấy nhau nữa. tính của anh rất cương quyết, anh không để cho nàng chọn lựa – Toby, ngài ở đây nhé, thưa ngài, canh chừng đừng cho kẻ lạ đt nhập vào phòng đấy.

Toby vẫy đuôi, ngồi trong phòng.

Khi người hầu mở cửa thư viện cho họ vào, chồng nàng áp bàn tay sau hông nàng.

Nàng bước vào.

Khách là một thanh niên rất trẻ, và rõ ràng anh ta mới vào phòng trước khi hai vợ chồng đến. Anh ta dừng lại nửa chừng giữa chiếc bàn với cưả sổ và quay ra phía cửa lớn.

Người thanh niên có mái tóc vàng, mắt màu lục nhạt, mặt mày chắc khi không có gì phải lo buồn như bây giờ thì hẳn phải khôi ngô sáng suả lắm. Vừa thấy nàng, mặt anh ta tái đi.

Hầu như nàng không nhận ra anh ta. Lần sau cùng nàng gặp chàng trai này, khi ấy cậu ta mới 12 tuổi. Trong Hội Mùa Tình Yêu năm ấy, cậu ta đang bận đi học.

– Chị Cathy đây à? – Cậu ta hỏi nhỏ.

– Harry! – Môi nàng uốn hình phát ra tên anh ta nhưng không thành tiếng. Ôi, Harry. Nó đã thành một thanh niên rất đẹp, rất dễ thương.

– Chị Cathy đây à? – Anh ta lại gọi tên nàng – Đúng là chị rồi. Em không tin nổi khi nghe anh Rawleigh nói. Em cứ nghĩ là chị đã ‘chết’ – Mặt anh ta còn tái hơn nữa nếu được.

– Harry! – Lần này thì nàng phát ra âm thanh – Ôi, Harry, em đã lớn sồ lên rồi! – Nàng bước đến cậu ta, bước mà không biết mình đang bước, nàng đưa tay sờ vào ve áo khoác của cậu – và cao nữa – Bỗng mắt nàng đầm đìa lệ.

– Chị chết khi sinh con ở nhà cô Phillips – cậu ta nói – Ba đã nói với em như thế. Nhưng gia đình không để tang vì…

Nàng cười qua màn lệ.

– Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống – chồng nàng nói, giọng rất bình tĩnh – Catherine, Perry, ngồi xuống đi. Cả hai đều quá xúc động.

– Tử tước Perry – nàng nói, vừa đưa bàn tay kia lên, để trên ve áo thứ hai của em trai – Tước vị nghe to tát quá khiến em trông lớn sồ lên. Harry em có thể…

Bỗng nàng thấy hai hàng lệ tuôn ra trên mắt cậu em. Rồi cậu ta ôm choàng lấy nàng, ghì chặt vào người mình.

– Chị Cathy! – cậu ta nói – anh Rawleigh đã nói cho em biết ở Câu lạc bộ White rằng chị không có sai trái gì hết. Em tin anh ấy. Nhưng cho dù quả thật… ôi, cho dù quả thật chị có lỗi.

Nàng yêu cậu ta, chăm cóc cậu như người mẹ, mặc dù nàng chỉ lớn hơn cậu 6 tuổi.

Sau khi sinh ra cậu, mẹ họ đã đau ốm dai dẳng và mất trước khi ăn sinh nhật lần thứ ba của cậu. Catherine dã dành hết tình thương yêu cho đứa em nhỏ, hễ rảnh rỗi là nàng đến với cậu. Để đáp lại, cậu tôn thờ nàng. Nàng nhớ năm lên năm tuổi, cậu tuyên bố rằng cậu sẽ ở độc thân đến già để chăm sóc cho nàng mãi mãi.

Hai chị em ngồi xuống chiếc ghế nệm dài, còn chồng nàng ngồi trên chiếc ghế bành bên cạnh lò sưởi. Nàng nắm tay em trai. Bàn tay mảnh mai, như toàn cơ thể của cậu, nhưng trong bàn tay vẫn toát ra sức cường tráng của đấng nam nhi. Nàng tự hào nghĩ rằng thế nào em nàng cũng làm cho nhiều trái tim thiếu nữ rung động.

– Em hãy nói cho chị nghe về em đi – Nàng nhìn cậu, nôn nóng muốn biết tin tức trong những năm xa vắng. Cậu tưởng nàng đã chết. Nàng sống cũng phải xem như đã chết rồi, không hề có ý định tìm cách liên lạc với cậu hay tìm hiểu cuộc sống của cậu. Đây cũng là một điều kiện nữa buộc nàng phải tuân theo. Nhưng nàng không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm cách liên lạc với em. Cuộc đời nàng quá đau khổ không thể nghĩ đến cậu được – Em hãy nói cho chị biết hết đi.

– Hãy để khi khác – chồng nàng nói, giọng cương quyết, nhưng dịu dàng – Bây giờ chúng ta có nhiều chuyện cần nói hơn, Catherine à. Nhưng anh nghĩ, chắc em hài lòng vì đã về lại Luân Đôn, em thâý đấy, chuyện xảy ra rất tốt đẹp.

Nàng không tin chắc. Gặp lại Harry, đụng chạm vào người em trai, biết rằng thái độ im lặng lâu của cậu không phải vì cậu ruồng rẫy, là đủ làm cho nàng cảm thấy êm ả trong lòng rồi. Và cậu ta đã nói cậu tin Rex, mà cho dù cậu không tin, chắc cậu cũng không buộc tin nàng. Nhưng không thể để cho mọi người thấy cậu đi với nàng. Cậu là thanh niên đang trên đường đến hội nhập với xã hội thượng lưu. Ngay chuyện người ta nhớ lại việc xấu xa ngày trước của nàng thôi, cũng đủ làm trở ngại đường đời của cậu. Việc nàng về lại đây quả không nên chút nào hết.

– Anh Rawleigh cho biết chiều nay chị sẽ đến thăm Ba – Harry nói – Em thấy đây là ý kiến thật hay, chị Cathy à, bây giờ chị đã có chồng rồi.

– Không – nàng gay gắt đáp, quay mặt nhìn chồng. Anh cũng nhìn nàng đăm đăm, vẻ mặt nghiêm nghị, hai mắt nheo lại – không được, Rex à.

– Ai cũng biết anh có vợ hết – anh đáp – Mọi người đều háo hức muốn biết. Có lẽ em đã thấy cả một đống giấy mời người ta gởi đến hôm qua và hôm nay rồi. Anh đã chọn buổi dạ vũ vào đêm mai của Phu nhân Mindell để cho em ra mắt lần đầu tiên. Eden, Nat và Ken sẽ có mặt ở đấy, cũng như có cả em trai của em nữa. Và có cả Daphne với Clayton – anh đã đợi hai người đến thành phố. Họ đã đến đêm qua. Em sẽ có đầy đủ bạn bè chung quanh. Và dĩ nhiên em có cả anh nữa. Có thể nói giai đoạn đầu đã được chuẩn bị rồi.

Nàng quá khiếp đảm không trả lời được. Nàng cũng không để ý đến việc nàng đang nắm chặt bàn tay của em trai.

– Nhưng trước tiên chúng ta phải ghé thăm ba em đã – chồng nàng nói – Catherine à, phải để cho ba em biết em đến thăm ông trước mọi người mới phải đạo. Ông có biết em đã rời khỏi Bodley-on- the-Water chưa? Em có viết thư báo cho ông biết không?

Nàng lắc đầu. Có thể ông đã gởi tiền trợ cấp hàng quí đến đấy cho nàng rồi. Nàng không nghĩ đến chuyện ấy.

– Sáng nay anh đã gởi thiếp đến cho ông rồi – anh nói – Anh báo cho ông biết chiều nay anh sẽ cùng vợ đến thăm.

Không. Môi nàng mở ra định nói. Nhưng nàng không thốt được nên lời. Nói ra có được gì không? Dù nàng muốn hay không, anh cũng sẽ đưa nàng đi, có van xin cũng không được. Và anh sẽ dẫn nàng đến dự dạ vũ ở nhà Phu nhân Mindell. Lễ Hội Mùa Tình Yêu của Harry chắc sẽ hỏng bét mất. Ý nghĩ ấy quay cuồng liên tục trong óc nàng. Nàng nhìn cậu em trai.

– Chị Cathy – cậu ta nói – em biết chị lo sợ, nhưng em nghĩ anh Rawleigh đã nói đúng. Khi em nghĩ đến cảnh đời chị đã trải qua, khi em nghĩ đến cảnh chị sống cô độc suốt 5 năm trời, vì em được báo cho biết chị đã chết… Đấy, khi em nghĩ đến chuyện này là em tức điên lên. Em thường nghĩ rằng luật lệ thật bất công cho phụ nữ. Phụ nữ phải chịu cảnh thiệt thòi nhất, không làm sao phá vỡ được luật lệ bất công ấy. Trong khi đó thì đàn ông… hắn vẫn lui tới ở đây tự do, vẫn tán tỉnh các cô, nhưng em không biết hắn có làm lại cái trò mà hắn đã làm cho chị không.

Nàng nhìn chồng, thấy mắt anh thật nghiêm khắc.

– Chị Cathy, hãy can đảm lên – Harry nói, đưa bàn tay của nàng đang nắm chặt tay mình lên môi, hôn lưng bàn tay của nàng – Chị thường rất can đảm. Khi nghe ba nói chị cương quyết chịu cảnh thiệt thòi chứ không chịu lấy Copley, em rất tự hào về chị. Em không biết có người phụ nữ nào đủ can đảm chửi vào mặt xã hội thượng lưu như chị.

Nàng nhìn cậu em một lát rồi nhìn chàng. Cả hai đều im lặng nhìn nàng. Không khí trong phòng căng thẳng một cách lạ lùng, y như nàng đã chọn lựa rồi. Y như họ đang chờ quyết định của nàng và sẽ chấp nhận bất cứ quyết định ra sao.

Ba nàng không tranh đấu cho nàng. Nàng không biết ông có tin nàng hay không.

Nhưng ông không làm gì để bênh vực nàng hết. Ông chỉ dùng quyền hành để buộc nàng kết hôn với kẻ đã cưỡng hiếp nàng và làm cho nàng thụ thai. Khi nàng đi rồi, ông nói với Harry rằng nàng đã chết. Nhưng ông không để cho Harry chịu tang, vì ông cho rằng nàng là người đàn bà hư hỏng.

Xã hội thượng lưu đã kết án nàng phải bị lưu đày vĩnh viễn. Vì tội nàng đã bị cưỡng hiếp và không chịu lấy người cưỡng hiếp mình. Trái lại, kẻ cưỡng hiếp thì được tự do sống phè phỡn trong xã hội, thậm chí những người nổi tiếng khắt khe nhất trong xã hội cũng không hề tỏ thái độ ghê tởm một kẻ phóng đãng như hắn. Xã hội thượng lưu thầm yêu mến những tên phóng đãng. Chúng được người ta xem là nam nhi, là những kẻ phiêu lưu dũng cảm và rất kiên cường. Harry vừa cho nàng biết hắn vẫn tính nào tật ấy. Hắn đã làm cho nhiều cô khác trong giới thượng lưu phải đau khổ, có lẽ có nhiều cô bị hắn làm hỏng cuộc đơì, những cô này đều giống nàng ở chỗ quá thơ ngây, chạy theo vẻ đẹp trai duyên dáng của hắn và tiếng tăm của hắn.

Và bây giờ nàng lấy chồng thuộc giới quý tộc. Cuộc hôn nhân mới đầu rất gay cấn, nhưng đã nhanh chóng và bất ngờ trở thành tốt đẹp, hạnh phúc. Sự thành công, chính cuộc sống hôn nhân đang tiến triển thuận lợi, trước mắt đang gặp phải cảnh dao động. Vì xã hội thượng lưu đã từ chối nàng. Vì nàng đã bị cưỡng hiếp.

Nàng đã chấp nhận tất cả. Hiền từ chấp nhận. Đôi lúc còn hạ mình đau khổ. Vừa qua, nàng đã hoàn toàn hạ mình một cách khốn khổ. Nàng van xin cầu khẩn. Nàng để cho mình hoàn toàn thụ động sống theo qui luật của họ.

Nhưng bỗng nhiên nàng nhận ra rằng nàng muốn đấu tranh. Nàng muốn đấu tranh cho Harry. Bây giờ hai chị em đã gặp nhau lại rồi, nàng không muốn mất cậu ta nữa. Và nàng còn đấu tranh cho Rex nữa, đấu tranh cho cuộc hôn nhân của họ. Cuộc hôn nhân không được hoàn hảo, nhưng trong thời gian hai tuần chung sống ở Stratton, tình cảm họ nảy nở một cách thuận lợi, họ bắt đầu khắng khít với nhau. Phải đấu tranh để bảo vệ thành quả này. Nàng không thể để mất anh. Nàng yêu anh – nàng bỗng kinh ngạc nghĩ đến điều này như khi nàng nghĩ đến tuần trước. Nàng yêu anh.

Và nàng muốn đấu tranh cho mình nữa. Có lẽ chủ yếu là nàng đấu tranh cho nàng.

Nàng không làm gì đến nổi phải xấu hổ – Với Howard Copley hay với Rex. Có lẽ nàng chỉ làm những việc điên khùng, những việc vì nhẹ dạ nhưng không có gì sai lầm đáng trách hết. Nàng bị người ta buộc tội và trước đây nàng tự cho mình là có tội. Nàng không đồng ý với thái độ này, nàng không muốn khư khư giữ thái độ chấp nhận này. Lòng tự trọng là đức tính cao quý nhất của con người, thực tế đã rành rành ra đấy. Nếu mình không có lòng tự trọng và không có lòng tự ái, thì tất cả đều bỏ.

Tất cả im lặng một hồi lâu. Cuối cùng, khi nàng đưa mắt nhìn chồng, nàng thấy anh đang nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt của anh long lanh như thể anh đang cảm thấy thích thú điều gì.

– Thôi được rồi – nàng nói, y như nàng vừa quyết định một việc không phải thực hiện cho nàng – Em sẽ ghé thăm ba em chiều nay. Ba em có tiếp em hay không thì tùy ông. Rồi tối mai em sẽ đến dự dạ vũ ở nhà Phu nhân Mindell. Bà ta và khách của bà có đón tiếp em hay không cũng tùy họ.

– Hoan hô em yêu – chồng nàng nói.

Harry bóp mạnh tay nàng. Cậu ta nói:

– Bây giờ em nhận ra chị rồi, chị là chị Cathy rồi! Em tưởng chị thay đổi, nhưng em đã lầm.

Nàng nghĩ: nếu nàng có gặp điều không hay, thì ít ra nàng cũng phải ngẩng cao đầu để làm việc này và nhìn thiên hạ với ánh mắt thách đố.

***

Bá tước Paxton hết sức ngạc nhiên khi được tin Tử tước Rawleigh sẽ cùng vợ đến thăm ông vào buổi chiều. Và Ngài Tử tước đã thấy rõ vẻ ngạc nhiên đó khi hai vợ chồng ông được mời vào phòng khách của Bá tước, thấy Bá tước đứng dậy để chào khách.Cặp lông mày ông nhướng cao ra vẻ ngạc nhiên. Rồi ông cúi đầu, lên tiếng chào hỏi:

– Tử tước Rawleigh phải không? Rất hân hạnh được gặp ngài. Còn bà đây?

Dĩ nhiên khi nhìn đến nàng, ông ta sững người kinh ngạc. Tử tước Rawleigh liếc nhanh nhìn vợ, anh thấy nàng vẫn bình tĩnh, không tỏ ra nao núng. Nàng ngẩng cao đầu, nhìn thẳng vào mặt ông. Anh hết sức tự hào về nàng. Và trông nàng đẹp hơn bao giờ hết trong chiếc áo dài mặc buổi chiều hợp thời trang đã được may ở Stratton.

– Chào Ba – nàng nói.

Im lặng một lát.

– Thế này là thế nào? – Bá tước Paxton hỏi, giọng căng thẳng.

– Con gái ngài đã cho tôi diễm phúc được kết hôn với nàng cách đây một tháng – tử tước nói – Chúng tôi hiện ở tại Stratton và bây giờ đến thành phố để tham dự Hội Mùa Tình Yêu. Chúng tôi ghé vào đây để thăm ngài.

Bá tước không rời mắt khỏi con gái. Ông nói:

– Thế là điên rồi. Chắc nó bẫy ngài rồi, Tử tước Rawleigh à.

Anh phải cố hết sức để kềm hãm cơn tức giận trong người khỏi bùng ra, vì trong lúc này mà giận dữ thì chẳng ích lợi gì. Anh bình tĩnh đáp:

– Tình yêu bẫy tôi thì có. Tôi yêu nàng – Nhưng anh không muốn nói về Catherine với ông già này hay với bất kỳ ai bằng ngôi thứ ba như thế này, vì làm thế chẳng khác nào xem nàng là vật vô tri vô giác, hay là kẻ ngu đần không hiểu những điều người ta nói, hay không thể nói được điều mình muốn nói. Anh nhìn nàng, cười với nàng – Phải không em yêu?

Anh nghĩ: đây là lúc không thích hợp để nhận ra mình không nói láo. Hay anh đã yêu nàng từ khi cưới nhau? Hiện tại, câu trả lời không quan trọng.

Nàng nhìn anh, cười với anh. Anh tự hỏi không biết nỗi đau đớn của nàng như thế nào khi thấy thái độ của bố mình đối xử với mình khi gặp nhau lại lần đầu như thế này?

– Mày điên rồi – Bá tước Paxton nói – Việc mày về đây là điên rồi. Mày phải rời khỏi Luân Đôn ngay, nếu không chúng ta sẽ bị tai tiếng. Con trai tao…

– … đã tin chị mình chết năm năm rồi – Tử tước Rawleigh nói tiếp, anh không thể giữ cho giọng nói của mình khỏi hằn học, bực tức – Cậu ấy biết chị mình còn sống. Sáng nay cậu ấy đã gặp chị tại tư thất Rawleigh – anh lại nhìn vợ, cười với nàng.

– Ba ác lắm, ba à – nàng nói – Con không chết mà cũng không có tội gì hết. Con bằng lòng ra đi để cho ba khỏi gặp cảnh phiền toái. Harry và con luôn luôn thương yêu nhau. Ba không có quyền nói dối với nó.

Hoan hô, em yêu, Tử tước Rawleigh nghĩ. Hoan hô.

Bá tước vuốt mấy ngón tay trên mái tóc thưa của mình. Tử tước nhận thấy ông ta không mời họ ngồi.

– Chúng tôi không có ý định sẽ gây phiền hà cho ngài, thưa ngài – anh nói – Tôi sẽ dẫn vợ tôi đến dự buổi dạ vũ tại nhà Phu nhân Mindell vào tối mai. Nếu ngài định đến đấy thì ngài cứ tự nhiên đừng đến, tùy ngài. Tử tước Harry cũng thế, nhưng tôi biết cậu ấy sẽ đến. Cậu ấy đã có ý định sẽ nhảy với Catherine bản thứ hai.

– Thằng ấy trẻ người non dạ – Bá tước nói – Hắn không hiểu – Bỗng ông dừng lại giữa chừng và thở dài – Tôi đã biết thế nào có ngày cũng xảy ra chuyện như thế này. Catherine, mày luôn luôn là đưá ương ngạnh nhất. Nếu mày không ương ngạnh thì chắc mày đã lấy thằng khốn nạn ấy rồi và thế nào cũng sống khốn khổ với nó suốt đời. Tao dám nói tao không ân hận khi mày không chịu lấy nó.

– Ba! – Catherine dịu dàng thốt nên lời.

Ông nhìn người này qua người khác, thái độ trêu ngươi.

– Hai người đều điên hết – ông nói – Rawleigh, tôi tưởng anh sáng suốt hơn chứ. Dĩ nhiên chuyện này đều do em trai của anh mà ra, chủ nhân Bodley. Thôi được rồi, không có lý do gì mà phải đứng như trời trồng ra đấy cả buổi chiều. Các người nên ngồi xuống, rồi chúng ta cũng nghĩ ra cách để giải quyết vấn đề này. Không phải có thể giải quyết được đâu nhé. Các người phải nhớ kỹ cho điều đó. Anh nói dự dạ vũ ở nhà bà Mindell à? Quyết định thật tai hại. Đây thường là nơi đông đúc ồn ào nhất mùa Hội. Nhưng anh sẽ không thay đổi ý kiến, phải không?

– Không, thưa ngài – Tử tước Rawleigh đáp, dẫn vợ đến chiếc ghế nệm dài mà ông Bá tước đã chỉ, rồi hai vợ chồng ngồi xuống bên nhau.

– Không – Bá tước gật đầu – Tốt, chúng ta phải làm điều tốt nhất theo khả năng của mình. Catherine, rung chuông gọi mang trà lên. Tao phải nói là trông mày rất xinh đẹp.

– Cám ơn ba – nàng nói, rồi đứng lên và kéo dây chuông. Nhìn nàng gọi gia nhân là biết nhờ đâu mà nàng có tài điều khiển công việc nhà. Một lát sau, chính nàng ra lệnh cho người hầu khi người này nghe chuông gọi đã đến, không ai tỏ ra xem việc nàng sai bảo gia nhân là chuyện lạ lùng.

– Tối mai hai người nên đến đây ăn tối – Bá tước nói, giọng ông ta nghe vẫn còn giận dữ – Rồi từ đây chúng ta sẽ cùng đến dự dạ vũ. Dĩ nhiên nếu hai người không muốn thì thôi.

– Chúng tôi sẽ đến – Tử tước Rawleigh nói – Chúng tôi cám ơn lời mời của ngài, thưa ngài. Chúng tôi xin nhận.

Catherine ngồi xuống lại bên chồng, mặt hơi tái, nhưng cằm vẫn ngẩng cao. Anh nắm tay nàng, để trên tay áo của mình, và giữ yên bàn tay nàng như thế cho ấm.

***

Nàng thổi tắt hết đèn cầy, nhưng vẫn chưa đi nằm. Nàng đứng ở cửa sổ phòng ngủ, đưa mắt nhìn trăng sáng ở bên ngoài. Cảnh vật yên tĩnh thanh bình, thậm chí còn đẹp nữa, mặc dù đây là khu vực thành phố. Nàng đã từng yêu mến Luân Đôn, mơ ước đến đây, đã thưởng thức các sinh hoạt vui chơi thú vị ở đây. Bây giờ nàng thích khung cảnh ở thôn quê. Nàng phân vân tự hỏi ngày mai vào giờ này nàng sẽ cảm thấy ra sao. Buổi dạ vũ thế nào cũng tiến hành. Nàng sẽ có mặt ở đấy chứ? Rồi mọi việc có hỏng bét không? Nàng ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh khi nghĩ đến chuyện này. Cả ngày nàng cứ nghĩ đến chuyện phải làm này. Ba nàng sẽ cùng đi với nàng. Trong suốt buổi chiều khi nàng đến thăm ấy, ông không tỏ ra thương mến gì nàng nhiều – nhưng có bao giờ ông tỏ ra thương mến nàng nhiều đâu – tuy nhiên, ít ra ông cũng bằng lòng đứng bên cạnh nàng. Hành động này đủ làm cho nàng sung sướng rồi. Harry sẽ có mặt ở đấy. Cậu ta sẽ nhảy với nàng. Nàng hy vọng sẽ không gây cho cậu ta nguy hiểm gì trầm trọng. Nhưng cậu ta đã 19 tuổi rồi, cho dù cậu chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng cậu đã là thanh niên rồi. Cậu ta có quyền đi dự dạ vũ và có quyền khiêu vũ với nàng.

Daphne và Clayton nghĩ rằng nàng đã hành động đúng – dĩ nhiên nàng không còn chọn lựa nào khác. Sau khi rời khỏi nhà của bố nàng, Rex ra lệnh cho người xà ích đánh xe đến nhà họ. Daphne ôm ghì lấy nàng và Clayton hôn lên hai má nàng. Và tất nhiên họ đã biết về nàng ngay trước khi đám cưới. Catherine biết họ biết, mặc dù không ai nói ra. Họ nhận ra tên họ của nàng và nhớ chuyện tai tiếng đã xảy ra lúc ấy. Nhưng chuyện này không làm thay đổi tình thương mến của họ đối với nàng.

Daphne đã mập ra – sau hơn hai năm cưới nhau. Bà hầu như sung sướng điên lên và không muốn giấu diếm việc tại sao mình mập ra, như hầu hết các phụ nữ bắt đầu mang thai. Catherine mừng cho bà. Rất mừng và… ôi, phải, nàng còn ganh tị nữa. Nàng tựa trán vào khung kính ở cửa sổ và nhắm mắt lại. Ôi, ước gì ẵm lại đứa bé sơ sinh. Được ẵm đứa con của mình.

Cửa phòng phía sau lưng nàng bỗng mở ra, nàng vội đứng thẳng người lên, hơi kinh ngạc. Toby đang nằm giữa giường vội vùng dậy, nó nhảy xuống nền nhà.

– A, em chưa ngủ – chồng nàng nói, anh bước đến phía nàng. Anh không mang theo đèn cầy.

– Chưa – nàng đáp. Anh đến ngủ đây ư? Nàng đã mong mỏi anh đến với nàng biết bao.

– Catherine – bỗng anh dừng lại khi đến gần nàng – Có phải anh là người đã mang đến tai hoạ cho em không?

Nàng mở miệng định nói, nhưng rồi nàng ngậm miệng lại, làm sao nàng trả lời được câu hỏi như thế?

– Anh đã gọi cuộc đời của em là buồn tẻ – anh nói – Anh nói thế không đúng. Em đã được hạnh phúc, phải không?

– Đã thoả mãn – nàng đáp – Em đã làm theo các điều kiện đưa ra cho em và em đã tìm cách để tự tìm cho mình một cuộc sống thoải mái. Em đã được sống yên ổn với mọi người.

– Rồi anh vào làng – anh nói – anh đang buồn chán, anh tìm cách để giải sầu, rồi em gặp điều không may là đã lầm anh với Claude.

Nàng mỉm cười đáp:

– Mặc dù em đã biết chú ấy có người anh song sinh, nhưng em quá đỗi kinh ngạc khi trông thấy hai người quá giống nhau.

– Em thật rủi là phải rơi vào tay những kẻ tàn nhẫn. Hết Copley rồi đến anh. Ghép tên hắn với anh thì thật đau đớn cho anh đấy, nhưng sự thật là thế. Thậm chí anh không xin lỗi em nữa. Mắc phải những lỗi lầm quá trầm trọng, thì xin lỗi chẳng nghĩa lý gì.

– Anh đừng so sánh mình với hắn, Rex à – nàng nói, vừa nhắm mắt lại – Em không so sánh như thế.

– Nhưng anh phải so sánh. Anh đã có những hành động khiến em phải so sánh. Trước hết, buộc em phải lấy một người mình khinh bỉ. Rồi bây giờ làm cho em phải sống trong cơn ác mộng vì bị trở lại khung cảnh đã làm cho em chịu tủi nhục bất công trước đây. Em có hiểu tại sao anh đã quá độc ác với em trong tuần lễ vừa qua không?

– Hiểu – nàng nhìn anh trong ánh sáng lờ mờ từ ngoài lọt vào cửa sổ – Em hiểu, Rex à. Em không khinh bỉ anh. Anh đến để tìm an ủi phải không? Vậy thì hãy yên tâm đi. Em đã hiểu. Và đêm nay em sẽ không thay đổi kế hoạch của chúng ta vào ngày mai đâu, cho dù anh cho em quyền chọn lựa. Đây là việc em phải làm. Vậy anh hãy yên tâm – Và đừng so sánh anh với nó.

Anh cười dịu dàng.

– Anh đến để an ủi em nếu được. Nhưng em đã hoàn toàn thay đổi rồi. Anh cứ nghĩ chắc em cảm thấy cô đơn, lo sợ, Catherine à. Anh nghĩ có lẽ em cần có anh ôm vào lòng để an ủi. Tại sao em cần vòng tay của anh mới thích hợp cho em.

Nàng nhận thấy anh cảm thấy có lỗi. Anh cảm thấy có lỗi từ tuần trước, khi anh hiểu ra sự thực về nàng. Anh cảm thấy anh cũng không tốt gì hơn Howard Copley. Vì thế mà anh xa lánh nàng, không đến giường nàng vào ban đêm. Nàng nghĩ chính vì anh cảm thấy anh kinh tởm nàng.

Nàng đưa hai tay ôm lấy mặt anh. Khi nhìn vào mắt anh, nàng kinh ngạc khi thấy hai mắt anh long lanh nước mắt. Bỗng nàng nghĩ: anh lo. Chắc anh có phần nào lo lắng.

– Em cần vòng tay của anh – nàng nói – Rex, không có vòng tay của anh, em rất cô đơn. Em nghĩ chắc anh trách em không nói cho anh biết câu chuyện ghê tởm ấy trước khi chúng ta làm đám cưới. Em nghĩ chắc anh đã ghê tởm em. Anh không ghê tởm chứ, phải không?

Anh không trả lời. Anh chỉ kéo nàng vào hai cánh tay mình, ôm mạnh vào lòng, và nàng tựa đầu lên vai anh, nhắm mắt lại.

Nàng nghĩ: tình yêu nhiều lúc thật tuyệt vời. Nàng không lo về tương lai nữa. Thậm chí nàng không nghĩ đến tương lai nữa. Hay là nàng không nghĩ đến việc anh trở thành đáng yêu nhờ anh thấy mình có tội. Cái gì làm cho anh đáng yêu không thành vấn đề.

Nàng nhận tình yêu của anh như món quà không đòi hỏi, không đắn đo suy tính, không bị hư hỏng.

Nàng nhận tình yêu như món quà tặng.

– Ở lại đây với em – nàng nói – Làm tình với em.

– Cả đêm – anh đáp, giọng nho nhỏ vang lên bên tai nàng – Mọi đêm nhé, Catherine. Như thế suốt đời.

Ôi, thật là một món quà quí giá tuyệt vời.

Hầu như suốt một tuần, Tử tước Rawleigh thường xuyên xuất hiện ở những nơi giới quí tộc thường lui tới. Ngày nào anh cũng đến Câu lạc bộ White rất nhiều giờ. Anh đi bách bộ và cưỡi ngựa đi ở Công viên St. Jame lẫn công viên Hyde Park vào những giờ mà giới “thượng lưu” thường đi.

Buổi chiều, có khi anh ghé thăm vài nơi, nhất là ghé thăm các bà lớn tuổi có uy tín, những người có ảnh hưởng lớn đến ý kiến và đạo hạnh của giới thượng lưu. Thậm chí anh còn đến tham dự một buổi hòa nhạc ban đêm ở một tư gia, một việc mà phần đông giới trẻ và giới tân thời không muốn đến.

Các ngài quí tộc thường tỏ ra rất cởi mở và dễ thương. Các mệnh phụ phu nhân này đều tỏ ra khoan dung độ lượng, họ có tình cảm với người phụ nữ còn lạ lùng đã chiếm được trái tim của anh, họ sẵn sàng chấp nhận nàng, người đã thành hôn với nhà quí tộc hấp dẫn nhất của xã hội thượng lưu. Họ rất nôn nóng muốn gặp bà tử tước. Cứ mỗi lần gặp các bà này, là anh tuyên bố sẽ dẫn nàng đến dự buổi dạ vũ tại nhà Bà Windell.

Các phu nhân còn trẻ thì có vẻ ít khoan dung hơn. Tử tước Rawleigh là người được họ thích nhất vì có nhiều lý do, mà lý do rõ ràng nhất là anh có tước vị, giàu có, và đẹp trai.

Dĩ nhiên còn lý do anh là sĩ quan kỵ binh đang trong đạo quân do Công tước Wellington, và người ta đồn rằng anh có nhiều vết sẹo để chứng minh anh là sĩ quan – không có vết sẹo nào người ta thấy được, cho nên chuyện này đã kích thích trí tưởng tượng của các bà các cô rất nhiều. Lại còn chuyện hấp dẫn nữa là anh có một người em sinh đôi – hầu hết các bà các cô đều đã gặp ông Claude Adams, và họ đều thở dài tiếc rẻ vì ông ta đã biến mất khỏi các buổi họp mặt từ nhiều năm nay. Có lẽ chuyện hấp dẫn nhất là chuyện Tử tước Rawleigh từng bị tình phụ, người đính hôn với anh không chịu làm lễ cưới – khi ấy anh đang ở tại Bỉ thì chuyện này xảy ra, và khi anh ở Waterloo thì việc đính hôn của anh tan vỡ hẳn, nhưng chuyện cười ra nước mắt là người có trái tim tan nát là một người rất đẹp trai, và điều khiến người ta kinh ngạc, phân vân tự hỏi, là người phụ nữ nào có tài chữa lành trái tim tan nát ấy.

Không phải, các bà còn trẻ ít ngạc nhiên khi được tin Ngài Rawleigh cưới một người phụ nữ xa lạ. Nhưng họ nôn nao không kém các bà lớn tuổi muốn gặp mặt nàng để đánh giá con người của nàng ra sao mà lại được phần thưởng quí giá như thế, và nếu họ thấy nàng không xứng, họ sẽ bới móc, kiếm chuyện để mỉa mai châm biếm.

Còn các ông thì ít quan tâm đến việc tử tước lấy vợ, ngoại trừ có lẽ họ âm thầm thông cảm cho anh – vì họ quan niệm rằng một nhà quí phái ít khi lấy vợ một cách vội vàng như thế, trừ phi bị bắt buộc phải cưới – thế nhưng họ vẫn xem anh là người tốt. Họ vui cười nói chuyện với anh, ăn uống với anh suốt tuần, và mỗi khi như thế anh thường chi ra một số tiền đáng kể. Họ chúc mừnh anh và phân vân tự hỏi không biết người đàn bà nào lại có tài khoá được chân anh như thế, mặc dù thắc mắc của họ có phần ít lộ liễu hơn bên phái nữ.

Thế là cuối cùng Tử tước Rawleigh đã chuẩn bị tốt tư thế cho nàng ra mắt vào tối dạ vũ ở nhà Bà Mindell trên quảng trường Honover, chỉ với mục đích để xem mặt bà Tử tước Rawleigh, thì cũng có phần quá đông. Rõ ràng họ đến dự dạ vũ vì nhà Ngài Mindell là điểm tụ đông đúc vui nhộn nhất của Mùa Hội. Nhưng trong việc họ nao nức đến dự dạ vũ cũng có phần lớn là để gặp mặt nàng dâu còn mới mẻ xa lạ này, cộng thêm mối quan tâm về các sinh hoạt của thời đại; Mùa Hội Tình Yêu sẽ diễn ra trong vài tuần, khi mà mọi người đều chán nản về các sự kiện không mấy đẹp đã xảy ra trong giới thượng lưu và đang có nguy cơ tái diễn.

Chắc bất kỳ cỗ xe lộng lẫy nào ở Luân Đôn cũng đến xếp hàng trước tòa nhà của Ngài Mindell, đợi mở cửa cho khách ăn mặc sang trọng bước xuống. Và chắc các cửa sổ của toà nhà cũng được thắp sáng nhiều đèn cầy. Và chắc các gia nhân trong nhà và khách đến dự dạ vũ đều tề tưụ hoặc là trên lề đường và trên tầng cấp ở trước nhà, hay là ở tiền sảnh hoặc ở các cầu thang lầu bên trong nhà.

Không có chỗ nào – tuyệt đối không có chỗ nào – để tránh mặt được. Thậm chí trong xe cũng sáng choang khi Ngài Rawleigh cho xe dừng lại trước cửa.

Nàng có ý định sẽ cúi đầu, mắt nhìn xuống, làm mặt lạnh lùng, một lần nữa tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, mặc cho cuộc đời trôi đến đâu thì đến. Nhưng linh tính báo cho nàng biết rằng làm như thế chỉ dẫn đến tai hại cho nàng. Mà lần này tai hại đến, thì chắc sẽ trầm trọng chứ không nhẹ nhàng như mấy lần trước.

Nàng nhìn hai người đàn ông ngồi trước mặt nàng. Bố nàng ngồi yên như tượng đá.

Nhưng ít ra cũng có mặt ở đấy. Ông đã chịu đi. Nàng cười với ông, nhưng ông vẫn im lặng như không thấy. Harry lặng lẽ, mặt tai tái – và mỉm cười để khuyến khích nàng. Khi nàng nhìn vào mặt cậu, cậu lên tiếng.

“Chị đẹp lắm, chị Cathy à”. Cậu đã nói như thế trước khi ăn tối và trước khi rời khỏi nhà bố họ. Cậu ta cũng rất đẹp trai, mặc áo quần màu xanh nhạt và màu trắng. Mặc dù cậu đang còn nhỏ, nhưng chắc chắn thế nào cũng có nhiều tiểu thư say mê cậu. Nàng nghĩ: em của Rex đã lấy vợ năm 20 tuổi, chỉ hơn Harry bây giờ có một tuổi thôi. Nàng hy vọng đêm nay sẽ không làm hỏng hình ảnh của cậu trong giới thượng lưu.

Người xà ích mở cửa xe và hạ tầng cấp xuống, một gia nhân của ngài Mindell đã đứng đợi sẵn ở bên cửa xe, sẵn sàng giúp khách xuống xe nếu cần. Giờ quan trọng đã đến.

Bố nàng và em trai bước xuống lề đường.

Chồng nàng theo hai người bước xuống xe, rồi quay lui để đỡ nàng xuống. Anh nói nhanh nhưng rất rõ:

– Catherine, em đẹp lắm. Anh rất tự hào và sung sướng.

Sự kinh ngạc và lòng biết ơn không sao đánh tan được nỗi lo sợ trong lòng nàng, đến nỗi nàng cảm thấy hai chân nặng như chì, không cất chân lên nổi. Nhưng lời khen đã làm cho hai má nàng ửng hồng, có lẽ đúng như lòng mong ước của anh. Nàng mỉm cười, mắt long lanh, và hếch cằm lên.

Nàng lại muốn đưa mắt nhìn xa, vào một vật gì đấy bất động. Thật khó mà chìu theo ý muốn này được, nhưng nàng vẫn làm. Nàng nhìn quanh, chỉ thấy người, không làm sao tránh khỏi nhìn họ. Nếu nàng hy vọng không ai nhìn nàng thì quả là hy vọng hão huyền. Mọi người chú ý đến người khách mới lạ là điều rất tự nhiên. Mà khách mới này lại là vợ của Tử tước Rawleigh, nên sự hiếu kỳ của họ lại càng nhiều hơn – Anh đã nói cho nàng biết mọi người đều hay tin anh đã lấy vợ. Ôi, bao nhiêu cặp mắt đều đổ dồn về phía nàng.

Harry và bố nàng đi một bên, chồng nàng một bên. Tay nàng để trên tay áo anh, bàn tay kia của anh úp lên bàn tay nàng, khi họ bước lên mấy bậc cấp thấp để vào tiền sảnh, anh nghiêng đầu trên tay nàng. Anh mỉm cười duyên dáng, nụ cười mà gặp vào một hoàn cảnh khác chắc nàng phải đứng tim.

– Can đảm lên, em yêu – anh thì thào bên tai nàng – Chúng ta sẽ thành công rực rỡ. Anh hứa với em thế. Nàng cười lại với anh, mắt long lanh, biểu lộ lòng tin tưởng vào anh.

Linh tính báo cho nàng biết nàng sẽ thành công. Nàng nhìn anh, cho dù đấy chỉ là hành động trình diễn.

Sáu năm vừa dài mà cũng vừa ngắn. Nàng thấy những ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng nhưng không nhận ra là ai. Nàng thấy nhiều người nàng chưa từng gặp bao giờ.

Nhưng nàng cũng thấy nhiều cặp mắt vừa ngạc nhiên vừa có vẻ đã nhận ra nàng và nàng cũng nhận ra họ. Và cũng có nhiều cặp mắt tỏ ra sửng sốt khi thấy nàng.

Sáu năm là một thời gian ngắn. Với giai cấp thượng lưu thì thời gian luôn luôn ngắn ngủi, họ không bao giờ quên một phần tử trong giai cấp vi phạm luật lệ, đã phải chịu cảnh lưu đày vĩnh viễn.

Bố nàng cất tiếng chào hỏi những người quen biết một cách ồn ào. Rex cũng chào hỏi nhưng dịu dàng hơn, bình tĩnh hơn. Harry cười duyên dáng với mọi người chung quanh trông như một thiên thần xinh đẹp.

Họ lên cầu thang, theo đoàn người đi qua trước mặt vợ chồng chủ nhân để vào phòng khiêu vũ. Catherine phân vân không biết họ có vào được không? Hay họ phải chịu nhục nhã quay về? Dám có kẻ nào đó nói cho mọi người nghe chuyện tai tiếng của nàng và nàng liền giật mình cố giữ lại. Chồng nàng vội đặt tay lên môi nàng để ngăn nàng khỏi cười rồi cất tay đi. May thay khi ấy Daphne và Clayton đang đi trước quay lui để nhập vào nhóm của nàng. Clayton lặng lẽ dễ mến, Daphne nói luôn mồm vui vẻ. Catherine cảm thấy nàng ở trong một bức tường gạch an toàn yên ổn. Nhưng không hoàn toàn như thế.

Rồi cuối cùng giây phút gay cấn cũng đến. Tình hình có vẻ bất lợi bắt đầu xuất hiện. Dĩ nhiên mọi người vì quá lịch sự nên không làm ra vẻ đã nhận ra nàng, đúng như nàng đã nghĩ. Nàng thấy Ngài Mindell có lẽ không làm như thế. Ông ta nhìn họ với vẻ mặt không vui, như thể ông muốn nói việc này là do ý kiến của vợ ông và ông phải miễn cưỡng chịu đựng, cho nên ông chỉ nói lí nhí vài lời lịch sự nhạt nhẽo để chào họ. Phu nhân Mindell nhướng cao mày kinh ngạc, cố lấy thái độ cao đạo, quí phái, lạnh lùng chào họ cho phải phép.

Catherine nói nhỏ với chồng:

– Khi bà ta nhìn em, đến những vật trang điểm trên tóc bà ta cũng dựng đứng lên vì sửng sốt – Giọng nàng hài hước như những lần nàng được Clarissa đón tiếp ở nhà bà.

Anh cười, vỗ vỗ lên tay nàng.

Nhưng khi họ vào phòng dạ vũ, họ còn đối diện với nhiều thử thách gấp mười lần cảnh họ gặp dưới thang lầu. Nàng nghe tiếng nói chuyện rì rào trong phòng bỗng nhỏ dần một lát rồi mới trỗi lên lại, và nếu nàng không lầm thì câu chuyện của họ được chuyển sang một đề tài mới hơn, hấp dẫn hơn.

Nàng sợ chồng nàng buông tay ra, để nàng một mình giữa đám đông thù nghịch.

Nhưng dĩ nhiên sự lo sợ của nàng vô căn cứ. Tay Rex vẫn nắm bàn tay nàng trên cánh tay áo của anh. Daphne quàng tay qua cánh tay kia của nàng, miệng nói luôn mồm không nghỉ. Bố nàng đứng cách nàng khoảng một mét, sự hiện diện của ông làm cho nàng vững tâm. Clayton dùng kính một tròng để nhìn mọi người với vẻ trêu chọc khiến ông ta trông như một người đáng gờm.

– Khi Clay dùng kính một tròng là tôi thấy thích – Daphne vui vẻ nói – Đưa kính lên mắt trông anh ấy có vẻ ngạo mạn. Một buổi tối khi tôi gặp anh ấy lần đầu, ảnh đeo kính một tròng nhìn tôi. Sau đó, tôi xài xể ảnh một trận gần nửa tiếng đồng hồ. Xong, tôi lại cảm thấy ân hận – Bà ta cười vui vẻ, và Catherine cũng vui lây cười theo bà.

Harry bỏ đi mấy phút rồi quay lại với một thanh niên, anh ta có mái tóc màu đỏ cà rốt, mặc chiếc sơ mi màu đỏ tươi, khiến anh ta trông còn có vẻ trẻ hơn cả bạn mình. Anh ta được giới thiệu với mọi người. Khi được giới thiệu với Phu nhân Rawleigh, anh ta nói:

– B…bà mạnh khoẻ chứ.Thưa bà C…Catherine R…rất sung sướng được biết bà. Tôi không biết H…Harry có chị, mà lại chị đẹp như thế này, nếu tôi có b…bạo miệng, xin bà thứ lỗi cho.

Catherine cười, lòng cảm thấy sung sướng. Ngài Cuthbert Smalley liền bàn đến thời tiết tràng giang đại hải nghe mà phát ngán, còn Harry thì cười toe toét và nháy mắt với nàng từ phiá sau vai của bạn.

Rồi ba ông quí tộc nữa xuất hiện. Ngài Pelham, Ông Gascoigne và Bá tước Haverphort vừa mới đến. Họ lần lượt đến chào, cúi xuống hôn tay nàng. Ngài Haverphord cũng hôn tay nàng. Người nào cũng xin phép nàng khiêu vũ một bản trong tối hôm ấy. Ngài Cuthbert cũng mời nàng nhảy.

Dĩ nhiên tất cả chuyện này đều đã được bàn tính trước rồi. Rex đã vạch kế hoạch như thế, và Harry thì xoay sở để có người giới thiệu với nàng. Nàng hết sức biết ơn. Nhưng nàng vẫn sợ rằng, khi mọi người đã hết kinh ngạc, sẽ không còn có nhiều người đứng với nàng nữa khiến cho sự hiện diện của nàng trong phòng này là đáng chê trách.

Nhưng càng lúc tình hình càng cho thấy điều nàng lo sợ ít có khả năng xảy ra. Chung quanh nàng, bạn bè đông đúc, và số bạn bè quan trọng này chẳng khác nào một bức tường kiên cố đã che chở cho nàng.

Tất cả những người đứng với nàng đều là nam giới – ngoại trừ một mình Bà Daphne.

Bỗng một phụ nữ xinh xắn, mập mạp, tóc vàng xuất hiện. Bà ta mặc chiếc áo vàng màu hồng nhạt, nhưng vì màu áo quá tươi tắn, nên sắc mặt của bà ta trông có phần tai tái.

Bà ta đi vào giữa Clayton và Gascoigne nhìn chằm chằm vào mặt Catherine rồi reo lớn lên:

– Cathy! Đúng là chị rồi. Cathy! Tôi cứ tưởng chị đã chết. Bà ta nhào đến ôm chầm lấy Catherine, và hai người cùng cười to sung sướng.

– Tôi không chết Elsie à – Catherine nói – Cam đoan với chị tôi vẫn còn sống nhăn. Gặp lại chị tuyệt quá – Và nàng nghĩ rằng ít ra thì tình bạn thân thiết giữa hai người vẫn còn thắm thiết.

– Xin chào Phu nhân Withersphort – chồng nàng lên tiếng chào, giọng trang nghiêm.

– Elsie – Catherine nói, nắm hai tay bạn, miệng cười tươi – “Phu nhân Withersphort” à.

– Vâng, phải – Elsie đáp, mặt bà ta bỗng đỏ rần lên trông rất tương phản với màu áo – Tôi khám phá ra tôi không ghét Rudy như tôi đã nghĩ về anh ấy, Cathy à. Thực ra thì… mà thôi, không thành vấn đề. Tôi đã lấy anh ấy năm năm rồi. Chúng tôi có hai con trai.

Đúng là ngài Withersphort, người mà Catherine và Elsie thường cười đuà như nhiều cô gái khác, họ gọi chàng ta là kiệt tác không cằm – chính đây là lối miêu tả đùa bỡn của Elsie. Thế nhưng anh ta là người có tư cách, nên đã bù trừ cho sự thiếu sót không có cằm của anh. Bây giờ anh đến nghiêng mình chào tất cả mọi người trong nhóm của nàng. Anh ta không nắm tay vợ đẩy chị đi sang nhóm khác. Đáng ra anh ta phải làm như thế, trái lại anh đứng lại nói chuyện với Clayton và Nam tước Pelham, họ bàn về các đề tài ở câu lạc bộ Tatersall. Nàng không nghe rõ chuyện họ nói, vì Elsie và Daphne tranh nhau nói chuyện như bắp rang.

Cuối cùng buổi khiêu vũ bắt đầu. Mở đầu là vũ điệu nhảy bốn cặp, trong đó Catherine nhảy với chồng. Cũng trong điệu vũ này, Daphne nhảy với Clayton, Elsie với ngài Withersphort. Không có cặp nào rút lui để nhảy với đám khác khi có Catherine tham gia. Không ai biểu ban nhạc ngừng chơi để tuyên bố nàng phải ra khỏi sàn nhảy, rời khỏi phòng khiêu vũ và rời khỏi nhà.

Họ đã có vẻ thành công, như Rex đã dự kiến. Nàng nhìn đăm đăm vào mắt anh, mỉm cười – và lần đầu tiên nàng thấy mặt anh hiện ra ánh ngưỡng mộ, y như những lúc anh nhìn nàng ở Bodley, và còn có nét dịu dàng hơn. Trông như tình yêu vậy. Dĩ nhiên anh muốn biểu lộ tình yêu qua ánh mắt trước mọi người cũng như anh gọi nàng là “em yêu” mỗi khi ai gần để có thể nghe được. Tuy nhiên ánh mắt vẫn còn làm nàng lo sợ.

Có lẽ nàng không nên sợ, vì ánh mắt anh không có gì đáng lo sợ hết. Đêm qua anh làm tình với nàng đâu phải để trình diễn cho thiên hạ thấy. Cuộc làm tình đêm qua đã có một ý nghĩa mới. Đêm qua anh làm tình không chỉ với mục đích tạo cảm giác cho hai người thôi. Mà anh còn làm tình với vợ một cách yêu thương nồng ấm. Nàng tin chắc như thế, mặc dù anh đã làm tình lặng lẽ và khi xong, nàng ngủ ngay, hai người không nói năng gì với nhau hết.

Không phải anh hoàn toàn không có tình cảm với nàng. Anh đã miễn cưỡng cưới nàng, mang nàng đi, bước đầu vì bổn phận, rồi vì mặc cảm tội lỗi. Nhưng nàng tin càng ngày anh càng thích nàng. Sự thực là thế. Giá mà tối nay qua khỏi, không xảy ra chuyện gì, thì có lẽ cuộc hôn nhân sẽ được bền vững, ít ra thì mối liên hệ vợ chồng cũng được đảm bảo. Nghĩ thế, nàng cảm thấy vui mừng.

Anh nhảy giỏi. Nàng quên hết những cặp khác trong điệu vũ mà chỉ cảm thấy có mình anh với nàng thôi, một lần trong phòng khiêu vũ và một lần trong phòng dạy nhạc. Kỷ niệm thật êm ái, khởi đầu trận phong ba bão táp. Đêm nay trông anh đẹp tuyệt vời, anh mặc áo quần màu nâu đậm cho hợp với áo dài xa tanh màu vàng của nàng.

Nàng cố giữ tinh thần cho thanh thản, cố quên chuyện cũ để vui với buổi dạ vũ.

***

Dần dần anh cảm thấy thoải mái ra. Ít ra đêm nay anh cũng được thoải mái, anh nghĩ thế, không còn cảnh khó chịu nữa. Những lúc có thể xảy ra cảnh khó chịu đã qua rồi, như lúc đi vào nhà, lúc theo hàng người đi qua trước mặt chủ nhân, khi vào phòng khiêu vũ. Bây giờ chẳng còn ai gây chuyện nữa. Anh phân vân không biết Catherine có cảm thấy lo sợ không. Chỉ lo sợ thôi cũng đủ làm cho nàng căng thẳng và suy sụp tinh thần.

Nếu nàng lo sợ đến suy sụp tinh thần, chắc không bao giờ nàng bình phục trở lại được.

Nhưng anh không tin là có chuyện này xảy ra.Ngay khi còn ở Bodley, với hoàn cảnh rất gay go như thế, mà anh nhớ nàng vẫn giữ được bình tĩnh, giữ được thái độộ cao quí của mình. Điều anh lo sợ là đám đông trong buổi dạ vũ có hành động gây chuyện không hay cho nàng, khi ấy chắc anh không thể che chở được nàng. Nếu có chuyện như thế này xảy ra, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mình được. Rồi tiếp đến sẽ có nhiều chuyện rắc rối không tháo gỡ được, sẽ có nhiều chuyện làm nguy hại đến tương lai của nàng, của anh, và của con cái họ.

Thế nhưng tình hình chưa phải thuận buồm xuôi gió. Đêm nay có thể vì phép lịch sự mà chẳng có gì xảy ra, nhưng ngày mai họ có thể gặp cảnh rất khó chịu. Có thể không có ai mời họ đến dự các buổi vui chơi nữa. Từ ngày mai có thể không ai nhìn họ, không ai chào hỏi họ ở nhà hát hay ở trong công viên, hay ở tại các nhà hàng sang trọng ở Bond Street hay Oxphord Street. Ngày mai mới biết họ có được yên ổn hay không.

Nhưng gia đình nàng, gia đình anh, và bạn bè của anh, và có lẽ vợ chồng Ngài Withersphort nữa, sẽ tiếp tục lui tới vui chơi với vợ chồng anh, anh tin như thế. Có lẽ họ sẽ thành công trong việc đưa nàng trở lại với xã hội thượng lưu. Dù sao anh cũng phải giữ nàng ở lại đây vài tuần, để xem làm được gì thì làm. Nhưng nếu anh muốn, thì anh có thể đưa nàng về Stratton vào ngày mai và sống hạnh phúc với nàng ở đấy. Anh sẽ cố sức làm cho nàng yêu anh – anh sẽ cố hết sức mình. Anh nghĩ việc này anh có thể làm được. Đêm qua nàng đã dịu dàng với anh, khiến anh hết sức hy vọng.

Từ ngày đính hôn với Horatia đến giờ, bây giờ anh mới cảm thấy hưng phấn, hăng hái, muốn bắt đầu sống cuộc sống gia đình – tin vào tình yêu, chấp nhận cuộc sống vợ chồng vì tình yêu. Anh muốn có con với nàng. Mà cho dù không có con đi nữa, anh cũng muốn sống với nàng.

Anh nhảy điệu vũ bốn cặp với nàng, chỉ nhìn một mình nàng, khoan khoái thảnh thơi sau một tuần quá căng thẳng, và bây giờ anh muốn được vui chơi thỏa thích trong buổi dạ vũ này.

Từ khi đến đây, anh không nhìn quanh nhiều. Nhưng khi xuất nhảy chấm dứt, anh dẫn vợ ra khỏi sàn nhảy, người em trai của nàng chuẩn bị nhảy xuất tiếp theo với nàng, thì Tử tước Rawleigh mới nhìn quanh để xem tình hình ra sao. Anh muốn xem thử mọi người có chú ý đến nhóm của anh nữa như khi mới bắt đầu không. Anh muốn đánh giá sự chú ý của mọi người đối với nhóm anh ra sao.

Chính lúc ấy anh mới nhận thấy có hai người rất đáng chú ý – nhưng một trong hai người chỉ mới vào phòng khiêu vũ, cho nên lúc nãy anh không thấy.

Đó là Horatia Eckert, cô ta đang đứng với mẹ và bà chị của cô cách đấy một chút. Cô ta đang phe phẩy quạt, không nhìn anh, nhưng anh có cảm giác cô ta biết anh có mặt ở đây và biết cả việc anh đã nhìn thấy cô ta. Horatia nhỏ nhắn, thanh lịch, đẹp đẽ, với mái tóc nâu vàng nhạt và cặp mắt to đen. Anh cảm thấy chua xót, vì bỗng nhiên tình thương yêu trong lòng anh biến mất mà thay vào đấy là lòng thù hận. Trong bức thư anh gởi cho cô ta để trả lời thư cô báo cho anh biết cô từ hôn với anh, anh đã gọi cô ta là đồ lẳng lơ vô cảm, rồi sau đó, khi anh trở về Anh quốc và khi cô trở lại cô độc một mình, chuyện tình ái lăng nhăng dứt, thì anh đã khinh bỉ từ chối lời đề nghị nối lại mối tình đã tan vỡ của hai người. Anh cảm thấy giận dữ vì thái độ kiêu căng xấc xược của cô ta. Dĩ nhiên sau đó cô ta không dám xuất hiện ở thành phố khoảng một năm trời. Xã hội thượng lưu không có thiện cảm với những ai phá vỡ cuộc đính hôn đã được tuyên bố công khai. Cô ta may mắn là đã khỏi bị xã hội khai trừ vĩnh viễn.

Anh chỉ nhìn cô ta vài giây đồng hồ mà thôi. Anh nghĩ đêm nay có rất nhiều người nhìn anh, và giới thượng lưu vẫn chưa quên chuyện đính hôn giữa anh với Horatia. Nhưng khi anh vừa quay mắt nhìn sang phía đối diện với cô ta, về phía cửa lớn, bỗng anh nhìn thấy một gã quí tộc đi vào, hắn ta nhìn quanh với ánh mắt hậm hực.

Tử tước Rawleigh đã biết hắn ta có mặt trong thành phố, nhưng suốt cả tuần, hai người không gặp nhau. Tuồng như Ngài Howard Copley thường lảng vảng quanh các nơi sinh hoạt của xã hội thượng lưu. Nghe nói hắn nợ nần như chúa chổm, và không ai thích đón tiếp hắn ở các câu lạc bộ hay thậm chí ở các phòng đánh bạc nữa. Nhiều năm qua, hắn nhờ vẻ duyên dáng, bề ngoài đẹp trai – nhưng bây giờ điều đó đã bắt đầu mai một vì ăn chơi trác táng – nên hắn bám theo tán tỉnh nhiều tiểu thư con nhà giàu có mà không thành công, nên đã mang nhiều tiếng xấu, khiến hắn không còn cơ hội tiến xa hơn nữa. Các tiểu thư con nhà giàu có, thậm chí cả các cô có của hồi môn, đều canh chừng ngài Howard Copley như canh chừng loài sói háu ăn.

Tuy nhiên, là một nhà quý tộc, hắn không hoàn toàn ra khỏi nguyên tắc của giai cấp, cho nên hắn vẫn có quyền tham gia những trò giải trí vui chơi của giai cấp thượng lưu.

Và đôi lúc hắn xuất hiện với thái độ muốn tỏ ra ta đây coi thường luật lệ khắc khe của xã hội thượng lưu, nên người ta nghĩ rằng hắn có vẻ thoả mãn khi hành động như thế.

Tử tước Rawleigh nhìn gã đàn ông đã phá hỏng cuộc đính hôn đầu tiên của mình và đã làm ô danh vợ mình, làm cho nàng có thai, làm nàng đau khổ. Anh cảm thấy ruột gan cồn cào một cách kỳ lạ như nuốt phải cả một tảng nước đá khổng lồ.

Phải, ồ phải, thế đấy, anh nghĩ.

Âm nhạc của suất khiêu vũ thứ hai đã chấm dứt. Trong phòng bớt ồn ào trong thời gian tạm nghĩ này, nhưng chỉ một lát thôi, bỗng có nhiều tiếng xì xào lại vang lên. Sự hiện diện của Ngài Howard Copley thế là đã được người ta chú ý, và mọi người có dịp xầm xì với nhau.

Mắt Tử tước Rawleigh gặp mắt của Copley, anh cố tình nhìn đăm đăm vào gã. Copley nhìn anh một lát, hắn cau mày, ánh mắt càng tỏ ra hậm hực thêm. Ngài Tử tước nghĩ, chắc hắn nhớ chuyện Horatia và nhớ ra rằng vị hôn phu bị từ hôn không gặp hắn để đối chất.

Rồi Copley quay mắt sang nhìn Catherine, hắn chỉ thấy một bên mặt nàng mà thôi. Hắn nhìn nàng một lát rồi quay qua nhìn Tử tước Rawleigh lại. Bây giờ ánh mắt của hắn có phần bớt hậm hực, hắn mỉm cười rồi từ từ quay ra khỏi phòng khiêu vũ, nơi mà hắn chỉ mới vào có mấy phút.

Tảng nước đá trong bụng Rawleigh tan ra trào lên tận tim anh, làm cho tim anh lạnh giá. Thế nhưng anh vẫn cảm thấy bị kích thích một cách lạ lùng.

Catherine đang cười khi nghe em trai nói chuyện gì đấy và nàng nắm cánh tay cậu để theo cậu ra sàn nhảy, nhảy bản tiếp theo. Hai chị em đều có mái tóc vàng và trông thật thơ ngây trong trắng.

***

Nàng cảm thấy hồ hởi kỳ lạ. Hiển nhiên nàng hiểu biết đầy đủ về đời sống của xã hội thượng lưu, nên nàng nghĩ mọi việc chưa hẳn đã yên. Quả thật không có ai gây chuyện không hay cho nàng, và thậm chí chẳng có ai có thái độ lỗ mãng tí nào với nàng. Thế nhưng, số người chào đón nàng niềm nở và thân ái vẫn còn rất ít. Chỉ có Elsie và Ngài Withersphort là niềm nở, rồi có bạn của Harry là Ngài Cuthburt, và Ngài Cox đã mời nàng nhảy một bản sau bữa ăn phụ – Ông ta là một trong số những người ngưỡng mộ nàng trước đây.

Nàng nghĩ thế nào ngày mai nàng sẽ lại sống xa cách với xã hội thượng lưu. Sẽ không còn cảnh xấu xa thô bỉ, mà chỉ còn cảnh yên lặng nặng nề. Chắc có thể như thế lắm, mặc dù đêm nay nàng được có mặt trong buổi dạ vũ gồm rất nhiều nhân vật có tước vị, nhiều nhân vật quan trọng của giới thượng lưu, kể cả bố của nàng.

Nhưng đêm nay nàng không muốn nghĩ đến ngày mai. Đêm nay nàng được tham dự lại buổi dạ vũ ở Luân Đôn, được mặc áo dài mới, được làm tóc mới, cùng đi với người chồng mới cưới, người chồng là một nhà quí tộc đẹp trai nhất trong đêm dạ vũ, được đi với người chồng nàng yêu. Nàng đã nhảy suất đầu với anh, rồi sẽ nhảy bản nhạc van trong bữa ăn với anh. Ngoài ra, bản nào nàng cũng có người mời nhảy và bây giờ nàng đang nhảy điệu van với bố nàng. Vào năm nàng tham gia vào xã hội, bố nàng không bao giờ đến tham dự dạ vũ.

– Con không ngờ ba biết khiêu vũ, ba à – nàng nói, nhìn ông, cười với ông.

Ông cau mày và chỉ càm ràm gì đó không rõ.

– Ba học nhảy điệu val ở đâu? – nàng hỏi ông.

– Người quí tộc phải biết làm những gì họ phải làm – ông đáp.

– Kể cả chuyện này ư? – nàng hỏi – Chuyện vào đây với con ư? Chuyện này có làm cho ba phiền phức không, thưa ba? – Nếu có phiền phức thì nàng cũng không ân hận. Đã đến lúc ông phải lo cho số phận của nàng. Nhưng mặc dù cách đây saú năm, ông đã không che chở cho nàng, bây giờ nàng cũng không ghét ông.

Ông nhảy điệu val đúng bước, nhưng không đẹp. Vừa nhảy, ông vừa nhìn vào mắt nàng. Ông nói:

– Con thế là may đấy, Catherine à. Thật ba không hiểu tại sao anh ấy lại chịu cưới con khi con lâm vào hoàn cảnh như thế. Dĩ nhiên con xinh đẹp, và anh ta có con mắt sành đời. Nhưng dù sao đi nữa thì việc anh ấy đem con về đây cũng là chuyện đứng đắn, ba phải thừa nhận như thế. Anh ấy sẽ gặp nhiều chuyện khó khăn vì có người vợ mang tiếng xấu, và rồi con cái của ảnh cũng sẽ gặp cảnh không hay.

Ông không đả động gì đến tình cảm của nàng hay nói về con của nàng. Nàng mỉm cười. Ông nói tiếp:

– Ba nghĩ chắc anh ấy biết chuyện do Copley gây ra chứ?

– Dạ biết – nàng đáp, và bỗng nàng cảm thấy có một lý do khác đã khiến cho nàng hồ hởi. Nàng đã lo sợ hắn sẽ đến dạ vũ. Nàng không biết nếu gặp hắn lại, nàng có chịu đựng được không – không biết nàng có chịu đựng nổi khi nhớ lại hắn là cha của Bruce. Nàng chỉ thích nghĩ Bruce là con của nàng, đứa con không có cha, không mang tính xấu xa của hắn.

– Vậy thì con có hai lần may – bố nàng nói – hay là anh ấy phạm hai lần điên, nhìn vào lần nào, anh ấy cũng điên hết.

Nàng nhìn vào mắt ông, nhưng ông đang nhìn đâu đó ở một bên. Nàng hỏi:

– Hai lần à?

– Chính Copley là kẻ đã gây nên cảnh tan vỡ cuộc đính hôn của anh ấy cách đây mấy năm – ông nói – Người đã đính hôn với ảnh là con gái của Eckert. Copley không cưới cô ta, nhưng cô ta đã từ hôn yên ổn. Cô ta cũng là người may mắn. Cô ta biến mất một thời gian rồi quay về và vẫn sống tỉnh bơ, coi thường tất cả. Dĩ nhiên cô ta không có đứa con hoang.

Nàng cảm thấy đau nhói như bị dao đâm. Bruce là đứa con hoang. Nhưng còn chuyện khác làm nàng đau đớn nữa. Rex đã đính hôn với người khác ư? Cô ta từ hôn ư? Từ hôn vì Howard Copley à? Số phận gì mà trớ trêu thế nhỉ? Anh cảm thấy ra sao khi nàng kể cho anh nghe chuyện của nàng ở Stratton? Anh có yêu người đàn bà kia không?

Anh còn yêu cô ta không? Những câu hỏi dồn dập hiện ra trong óc nàng khi nàng vừa mỉm cười vừa khiêu vũ.

“Cô ta đã quay về”. Lời của bố nàng cứ vang lên văng vẳng bên tai nàng. Nàng hỏi:

– Đêm nay cô ta có đến đây không?

– Đằng kia kìa – ông hất đầu về phiá hàng người đang đứng một bên – Cái cô nho nhỏ.

Tóc màu nâu vàng.

Cô Eckert. Xinh đẹp, đẹp một cách thanh tú, rực rỡ. Cô ta nhìn lại Catherine và bốn mắt gặp nhau một lát cho đến khi cô Eckert quay mắt đi. Nhưng dù nhìn nhau một lát và hai người đứng cách xa nhau, nhưng nàng vẫn đọc được cảm nghĩ của cô hiện ra trong đôi mắt. Đôi mắt u buồn, có lẽ trách móc. Không hận thù. Qua ánh mắt của cô ta, Catherine nghĩ rằng cô ta vẫn còn yêu Rex. Hay có lẽ vì đang trong giây phút rối loạn tâm can nàng mới nhìn lướt qua cô ta đã có suy đoán như thế.

Đã có gì xảy ra giữa cô Eckert và Ngài Howard? Và tại sao Rex không bảo vệ cô ta?

Hay tại sao không tha thứ cho cô ta?

Có lẽ, cô Eckert không muốn tha thứ.

Catherine thấy Rex đang nhảy với Elsie và có vẻ đang chú ý đến Eckert. Anh có cảm nghĩ ra sao khi cùng ở trong phòng khiêu vũ với vị hôn thê cũ nhỉ? Anh có yêu cô ta không? Anh còn yêu không? Các câu hỏi cứ lặp lui lặp tới mãi.

Nàng biết anh không yêu cô ta. Anh không bao giờ giả vờ yêu đương thắm thiết, mà anh chỉ nghĩ đến tình dục. Anh cưới nàng vì anh đã xúc phạm đến nàng. Nhưng điều đáng nói là anh biết rõ hành động của mình và anh chấp nhận các hành động ấy. Điều đáng biết khác nữa, là một thời gian anh đã đính hôn với cô gái này và có thể anh vẫn còn yêu cô ta.

Rồi điệu val chấm dứt và nàng lại đến với anh, bàn tay nàng đặt trên tay áo của anh, họ nói chuyện với nhiều người hơn và đợi khiêu vũ bốn cặp mà Bá tước Haverphort đã hẹn nhảy với nàng. Sau đó là đến điệu val trong giờ ăn phụ.

Nàng thấy chồng nàng biến mất khỏi phòng khiêu vũ sau khi Ngài Haverphort đưa nàng ra sàn nhảy. Nam tước Pelham và ông Gascoigne cùng đi với Rex. Nàng nghĩ, chắc anh cho việc phó thác nàng cho bạn bè là yên ổn quá rồi. Ngài Bá tước cao, to hơn Rex. Bất kỳ người đàn ông nào cũng ngán khi đối đầu với anh ta, nàng nghĩ – và bất kỳ phụ nữ nào chắc cũng thế. Catherine có cảm giác đôi mắt xám tươi cười của anh ta bất thần có thể trở nên nghiêm nghị ngay tức khắc. Thảo nào mà anh ta đã làm sĩ quan kỵ binh suốt nhiều năm trời.

Thế nhưng anh ta đẹp trai kinh khủng. Khi còn ở Bodley, nàng cứ tự hỏi tại sao nàng không cảm mến Tử tước Pelham hay Gasoigne, mặc dù hai người này cũng đẹp trai như Rex, và có lẽ còn có duyên hơn cả anh nữa. Bây giờ nàng tự hỏi không biết nếu khi ấy mà có cả Bá tước Haverphort cùng đi với các bạn, thì nàng có cảm mến anh ta không. Nhưng nàng đã có câu trả lời rồi. Cách đây sáu năm nếu Bá tước Haverphort tán tỉnh nàng, thì chắc nàng lấy làm sung sướng trao trái tim cho anh ta liền. Bây giờ bộ mã đẹp trai của anh ta chỉ làm cho nàng thờ ơ lạnh nhạt thôi. Không ai có thể làm cho nàng yêu thương, ngoài Rex.

Nàng lên tiếng nói với Bá tước, giọng có vẻ ân hận:

– Có lẽ ngài thích đi theo các bạn hơn, phải không thưa ngài – Bá tước cười rất cởi mở, đáp:

– Sao? Khi tôi có dịp tiếp cô dâu nửa giờ mà lại thích đi à? Đi thế là không phải lúc, thưa bà.

Nàng cười.

– Ngài làm như thể tôi tạo ra cơ hội để cho ngài khen. Tình cờ tôi nói như thế thôi, nhưng dù sao cũng xin cám ơn ngài. Chắc khi bốn người họp lại, các ngài có nhiều chuyện để nói lắm.Chắc chúng tôi phải mời tất cả đến ăn tối để có dịp được nghe chuyện mới được.

– Có ít chuyện phù hợp cho lỗ tai của phụ nữ – anh ta nói, cười với nàng – Nhưng, chắc thế nào Rex cũng bác bỏ một vài chuyện. Tuy nhiên, có lẽ cũng có đủ chuyện để kể hết cả buổi tối, nếu bà không thấy chán. Tôi xin nhận lời mời của bà.

Nhạc đã trổi lên và họ không còn thì giờ để nói chuyện nữa. Rex và các bạn chỉ trở lại khi vũ điệu này chấm dứt.

Đúng giờ nhảy điệu van vào lúc ăn bữa phụ.

Ồ, phải, Catherine lại nghĩ, nàng cảm thấy hồ hởi. Cứ để ngày mai sẽ tính sau.

***

Hắn ở trong phòng đánh bài. Từ phòng khiêu vũ hắn đi thẳng tới đây và ở miết tại đây. Ông Gascoigne, Nam tước Pelham và Bá tước Haverphort thay phiên nhau cứ 10 phút, một người đến kiểm tra ở đây rồi báo cáo lại.

Có khả năng hắn ở lại đây cho đến khi hết buổi khiêu vũ. Nhưng cũng không chắc như thế, vì vậy không nên để trì hoãn công việc. Buổi khiêu vũ đang diễn tiến tốt đẹp, không lo có người gây chuyện không hay. Cũng may là người ta đã thu xếp để dân chơi bài ngồi ở hai phòng bên ngoài. Tất cả các bà đánh bài và một ít các ông già ngồi một phòng. Còn những người còn trẻ ngồi riêng một phòng. Dân chơi bài đều nín thinh, chỉ khi nào rất cần mới nói đôi ba tiếng.

Ngài Bá tước được chọn ở lại phòng khiêu vũ để canh chừng Catherine. Việc này trùng hợp với dịp anh đã hẹn sẽ nhảy với nàng suất trước khi bước sang vũ điệu van trong giờ ăn phụ. Cho nên không có vẻ gì là nàng cần có người canh chừng ở bên cạnh.

Buổi dạ vũ đến đây không còn sợ xảy ra những chuyện lôi thôi không hay nữa. Nhưng dù sao, bố nàng, em trai nàng đang ở bên cạnh nàng, cũng như còn Ngài Clayton Baird – và thậm chí Phu nhân Baird cũng có thể dư sức để đương đầu với mọi việc bất trắc xảy ra. Thế nhưng, họ vẫn nhất trí là phải có một người trong số họ ở lại để đề phòng trường hợp bất trắc. Bá tước Haverphort đáng được tin cậy, vì nếu cần, ông ta chỉ trừng mắt thôi là người nào người nấy im re.

Ba người kia cùng đi sang phòng đánh bài. Trong phòng không đông đúc lắm như ở các câu lạc bộ đánh bạc vào các buổi tối. Rõ ràng số người ngồi chơi bài ở đây đều do các bà thuyết phục để thực hiện nghĩa vụ trong một buổi dạ vũ.

Howard Copley ngồi cùng bàn với ba con bạc khác. Cứ nhìn vào chồng thể đánh bạc và giấy ghi chép ở bên cùi tay của hắn, thì người ta biết đêm nay hắn đã gặp vận may. Ba người đến đứng bao quanh lấy bàn đánh bạc, ông Gascoigne và Nam tước Pelham đứng ở hai đầu bàn, nhìn vào hai bên mặt gã, còn Tử tước Rawleigh đứng ngay trước mặt hắn. Họ đứng im lặng, nhìn hắn. Họ không để ý đến các con bạc khác mà cũng không chú ý đến việc đánh bài. Họ chỉ nhìn vào mặt hắn, ông Gascoigne và Nam tước Pelham nhìn hai bên mặt hắn, Tử tước Rawleigh nhìn ngay giữa mặt hắn.

Hắn từ từ nhận ra họ.Hắn liếc mắt nhìn sang hai bên rồi nhìn ra phiá trước, ánh mắt càng lúc càng tỏ ra khó chịu. Hắn không nói gì, cứ tiếp tục chơi bài, nhưng rõ ràng hắn đã thiếu tập trung.Hắn thua một ván.Hắn liếm môi rồi bưng ly rượu lên uống một hơi dài. Hắn thua tiếp ván hai.

Thật kỳ lại biết bao là không cần ai nói một tiếng mà tin tức vẫn lan truyền rất nhanh, Rawleigh không cần rời mắt khỏi mặt Copley, anh cũng biết tình hình như thế. Dĩ nhiên ngay trong phòng đánh bạc này cách xa phòng khiêu vũ và biết nàng là vợ anh. Và chắc mọi người còn nhớ rõ chính Copley là kẻ đã phá hại cuộc đời nàng. Cho nên, cảnh tượng trong sòng bạc như thế này, chắc mọi người đều phải chú ý.

Không khí trong phòng im lặng một cách kỳ lạ. Kỳ lạ là vì ngay khi họ mới vào phòng, không khí đã im lặng rồi. Phòng đánh bạc thường không được làm ồn. Nhưng sự im lặng bây giờ có vẻ căng thẳng, mọi người như im lặng để chờ cái gì đó xảy ra. Liếc mắt nhìn quanh, Tử tước Rawleigh thấy bàn đánh bạc bên cạnh đang ngưng chơi.

Howard Copley ném bài xuống bàn khi hắn ta thua ván thứ hai, hắn ngước mắt nhìn Tử tước.

– Anh muốn gì? – hắn hỏi nhanh.

Rawleigh không đáp. Anh cứ đứng lặng yên.

– Anh nhìn tôi làm quái gì thế? – Copley đưa tay lấy ly rượu, nhưng hắn làm cái ly lăn xuống bàn, rượu đổ ra khăn bàn, làm vải trải bàn nhuốm nâu một đám. Không ai buồn đến lau cho sạch.

Copley đứng dậy, lấy chân hất ghế lui. Hắn nói:

– Xéo ngay đi. Và cả hai anh kia nữa – Hắn nhìn qua Nam tước Pelham và ông Gascoigne – Các người hãy ra khỏi đây nếu các người muốn yên chuyện.

Tử tước Rawleigh nhìn hắn chằm chằm. Các bạn anh vẫn đứng yên. Howard Copley lôi chiếc khăn tay trong túi ra, hắn thấm mồ hôi rịn trên trán.

Lau xong, hắn cất khăn, rồi cố lấy vẻ bình tĩnh, hắn nói:

– Rawleigh, tôi chắc anh đã phát hiện ra vợ anh không còn trinh tiết vào đêm tân hôn. Và tôi chắc cô ta quên không nói trước cho anh hay. Đừng trách tôi. Tôi không có tiền đầy túi nên cô ta không ưa. Cô ta khoái tôi nhưng lại kiêu căng như một nữ công tước thay vì chỉ là con đĩ.

Có tiếng thở dài vang lên trong phòng. Không phải tiếng thở dài vì chán nản, mà là tiếng thở dài vì người ta biết sắp xảy ra chuyện căng thẳng và sẽ có hậu quả khôn lường.

Tử tước Rawleigh lại cảm thấy ruột gan cồn cào như hồi nãy ở trong phòng khiêu vũ.

Anh từ từ đi vòng quanh bàn. Nat bước lui tránh chỗ cho anh đi.

Cuối cùng, ngài Tử tước lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng.

– Copley, tao không mang găng tay. Nhưng tay trần của tao cũng đủ rồi – Anh tát lưng bàn tay vào mặt Copley, cú tát làm đầu gã ngoẹo về một bên – Cho mày chọn vũ khí, thời gian và nơi đấu. Người làm chứng cho mày sẽ gặp Nam tước Pelham vào sáng mai để bàn thảo các chi tiết.

Anh quay bỏ đi, hai người bạn đi theo anh. Mọi người đều tránh lối cho họ đi. Không ai lên tiếng phản đối để ngăn cản việc họ sắp đem ra dùng luật lệ thi đấu. Không ai muốn ngăn cản. Không ai muốn nói lời nào hết. Các bà làm ra vẻ không nghe không thấy gì hết. Đây là chuyện của các ông với nhau.

Tử tước Rawleigh vừa đi được vài bước, anh nghe tiếng của Howard cất lên, nhưng anh vẫn không quay nhìn lui:

– Rawleigh. Tao chọn súng. Súng là khí giới sở trường của tao, thế nào tao cũng thành công. Tao rất khoái khi được giết mày cũng như rất khoái khi phá trinh vợ mày… và hôn thê của mày.

– Thật xấu hổ! – nhiều người thốt lên.

Tử tước Rawleigh và hai bạn quay về phòng khiêu vũ, đúng lúc điệu vũ bốn cặp chấm dứt. Họ đã tính toán giờ giấc thật tài tình.

***

Phải mất một lát sau khi làm tình xong, anh mới thở lại điều hòa và cố sức để nói chuyện. Nàng có thể ngủ một giấc ngon lành như mọi khi, nhưng nàng chưa muốn ngủ. Nàng nghĩ những giây phút như thế này là những giây phút quí báu nhất cho cuộc hôn nhân của nàng, cuộc hôn nhân mà họ đã bỏ công vun xới để trở thành tốt đẹp. Những giây phút như thế này, tình yêu nảy nở không những chỉ nhờ sự giao hòa giữa hai thể xác mà thôi, mà tình yêu còn nẩy nở nhờ yếu tố khác nữa.

– Sao Rex? – nàng nép đầu tựa lên vai anh, bàn tay thoa lên ngực anh. Ngực anh ấm áp, vẫn còn ươn ướt do cuộc làm tình gây nên.

– Hử – anh cà mặt lên đỉnh đầu của nàng – Anh làm dở lắm phải không? Đêm nay anh không làm cho em buồn ngủ à?

– Em nhận thấy ngủ liền sau khi làm xong sẽ mất đi lạc thú.

Anh cười khúc khích, đáp:

– Em học nhanh đấy. Trước đây anh cũng đã thấy thế.

Nàng thích hai vợ chồng trêu chọc nhau như thế này. Đây là phương pháp có khả năng hàn gắn vết thương lòng và làm tăng trưởng tình bạn, tình yêu. Nàng nói:

– Anh không phản đối việc em mời các bạn anh ngày mai đến ăn tối chứ? Đáng ra em phải hỏi ý kiến anh trước, nhưng khi em nhảy với Bá tước Haverphort, em đã mời anh ấy và được anh ấy vui vẻ nhận lời.

– Chắc anh cũng làm như em thôi, nhưng anh cảm thấy ta phải mời một số các bà cho đủ cặp với các ông. Chắc em cho là anh đã hành động giống như Clarissa, bậy lắm phải không? Nhưng anh không muốn để em phải buồn vì khách toàn đàn ông cả và chỉ nghe chuyện của đàn ông thôi.

– Em muốn biết về các bạn của anh, và chuyện giữa anh với các bạn. Không phải em muốn biết chuyện bí mật của các anh đâu, hay là muốn xen vào giữa tình bạn cao quí của bốn vị đâu.Em chỉ muốn biết nhiều về anh thôi, Rex à. Em muốn biết về thời thơ ấu của anh, muốn biết cuộc sống của anh với Claude và Daphne. Em muốn biết cuộc sống của anh em sinh đôi có gì lý thú.

– Claude không được hạnh phúc – anh nói.

– Chú ấy thường có vẻ thoả mãn mà.

– Anh muốn nói chuyện mới đây thôi – anh đáp – Từ khi chúng ta rời khỏi Bodley, anh không nghe tin tức gì của chú ấy, nhưng anh biết rõ về chú ấy. Anh em sinh đôi, một phần chú ấy nằm ở trong người anh.

Nàng suy nghĩ lời anh nói một lát rồi hỏi:

– Thế chú ấy có biết chuyện gì của anh mới đây không?

Bỗng nàng ân hận vì thấy anh tần ngần khi trả lời. Nàng không muốn anh nói dối để làm nàng vừa lòng. Nhưng nàng không muốn anh nói thực – bây giờ, ngay giờ phút này.

Anh bình tĩnh đáp:

– Chú ấy đã thấy anh buồn và hay gắt gỏng. Anh nghĩ chắc chú ấy biết anh đã thay đổi tính tình. Chắc chú ấy biết anh đã thoả mãn.

Thỏa mãn. Nàng cứ sợ anh dùng từ tệ hơn. Nàng cảm thấy được an ủi khi nghe anh nói thế.

– Catherine này – anh nâng cằm nàng lên, hôn nhẹ lên môi nàng rồi nói tiếp – Anh phải biết rõ về em mới được. Lâu nay em là người xa lạ với anh, bí mật với anh. Anh muốn biết về Harry – Cậu ấy thật tuyệt. Rồi về Phu nhân Winthersphord. Muốn biết về những người thân quen với em. Anh muốn biết Tiểu thư Catherine Winsmore là ai. Nhưng đêm nay thì khoan đã. Đợi ngày mai được không? Đêm nay anh sợ em sẽ làm cho anh mệt nhoài. Em là người tình quá sung sức.

Nàng sung sướng khi nghe anh nói thế. Mà nàng cũng mệt phờ – thiếu chút nữa thì nàng cũng lăn đùng ra ngủ. Hai người ấm áp vì họ mới làm tình và vì họ từng bước thông cảm nhau, xích lại gần nhau không phải chỉ vì thể xác mà thôi. Nhưng nàng không thể dừng lại ngang đây.

– Anh hãy nói về cô Eckert cho em nghe đi – nàng nói, mặt áp vào vai anh.

Im lặng một lát rồi anh thở dài, trong thời gian ngắn ngủi này, nàng cứ nơm nớp lo sợ anh nổi giận.

– Được rồi – anh nói – chắc đã có ai nói cho em biết. Đáng ra anh phải nói cho em biết từ trước mới đúng. Catherine, anh xin lỗi. Anh và cô ấy gặp nhau trong năm anh chiến đấu ở vùng giữa Bán Đảo và Waterloo, và chỉ gặp nhau một tháng là anh và cô ấy đính hôn với nhau. Rồi anh theo đoàn quân chuyển sang Bỉ và cô ta viết thư gởi sang đấy báo cho anh biết cô từ hôn. Cô ta không lấy người… người đàn ông xen vào giữa anh và cô ấy, nhưng anh và cô ấy không nối lại mối tình đã tan vỡ.

– Người ấy là Howard Copley – nàng nói.

– Phải – cánh tay đang ôm nàng cương lên rồi chùn lại.

– Hắn có… chuyện gì đã xảy ra – nàng hỏi.

– Anh không biết. Anh chỉ nghĩ là chắc hắn tưởng cô ấy giàu có thật, và khi khám phá ra cổ không giàu như hắn nghĩ thì sự đã rồi, quá muộn rồi. Lúc ấy anh nghĩ chắc cô ta chỉ bị bộ mặt bảnh trai duyên dáng của hắn làm cho mê mẩn trong khi vắng anh mà thôi.

– Và bây giờ anh cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra à?

– Anh biết hắn là một thằng lưu manh, một thằng phóng đãng – anh đáp – Anh có nghe người ta nói hắn đã phá hoại thanh danh của nhiều phụ nữ. Anh nghĩ chắc trong số này có tên em. Nhưng dù vậy anh vẫn không tin – cho đến mới gần đây thôi – có nhiều chuyện khác lạ hơn chuyện cô ấy đã viết trong thư cho anh. Trong thư, Horatia nói cô yêu hắn.

– Còn anh thì anh cho là cô ấy không yêu hắn chứ gì? – Nàng hỏi anh – Chắc anh nghĩ cô ấy buộc lòng phải từ hôn, cho nên đã đưa ra lý do ấy để khả dĩ anh phải chấp nhận mà không thắc mắc gì? – Nàng cảm thấy nỗi đau khổ của Horatia Eckert giống như nỗi đau khổ của mình.

Rex nuốt nước bọt rồi đáp:

– Anh mong sao mình lầm lẫn. Khi anh trở về Anh quốc, anh không muốn gặp lại cô ta nữa.

– Như kế hoạch của cô ta đã vạch ra – nàng đáp.

– Phải, nhưng… À, chẳng thành vấn đề.

Nàng cảm thấy chua xót cho số phận của cô Eckert và đau đớn cho cô ta. Nàng hỏi anh câu hỏi mà đáng ra nàng không nên hỏi:

– Anh còn yêu cô ta phải không? – Giọng nàng thì thào.

– Không – anh đáp, giọng cương quyết – Không đâu, Catherine à. Anh cảm thấy chua xót cho cô ta, nhưng tiếc thay là anh không yêu. Anh cảm thấy có lỗi là vì anh không nhận thức được rõ vấn đề cũng như không thấy được những chuyện cô ta nói ra đều là bịa đặt. Anh cảm thấy quá đau đớn và nhục nhã. Nhưng anh không yêu cô ta. Tối nay cô ta có đến phòng khiêu vũ, anh chắc em cũng biết. Anh chỉ còn thương hại cô ta mà thôi.

Nàng cảm thấy nở gan nở ruột khi nghe anh nói thế, nhưng nàng vẫn nhớ cặp mắt cuả cô Eckert.

– Cô ta vẫn còn yêu anh – nàng nói.

Nàng cảm thấy anh hít hơi vào để trả lời, nhưng rồi anh không nói gì hết. Nàng nói tiếp:

– Tha lỗi cho em đã hỏi thế. Em phải biết cho rõ.

– Phải – Anh hôn lên đỉnh đầu nàng – Anh cảm thấy chua xót cho cô ấy thôi, Catherine à, nhưng cô ấy phải lo liệu cho tương lai của mình. Tương lai của anh nằm trong vòng tay của anh đây rồi, và anh cảm thấy tương lai này sắp tiêu dùng sinh lực của anh. Không những chỉ tiêu dùng sinh lực thể chất thôi đâu, chắc em hiểu rồi.

Phải, nàng thấy thế thật. Lời nói thật quí báu, những lời tràn đầy hy vọng và cam kết.

Cách đây một tháng, khi mới lấy nhau, nàng không trông mong gì hơn ngoài việc bảo vệ thanh danh. Nàng không trông chờ anh nói lời cam kết như thế này.

– Có một điều làm em sung sướng – nàng nói – Em sung sướng là vì năm nay hắn không có mặt ở thành phố này, em muốn nói Howard Copley. Em chỉ sợ hắn có mặt ở đây. Em mong sao hắn đừng về đây nữa. Em hy vọng không còn gặp lại hắn nữa.

Cánh tay anh lại siết chặt lấy người nàng. Anh nói:

– Em khỏi cần lo sợ hắn, Catherine à. Bây giờ đã có anh bảo vệ cho em rồi. Anh sẽ bảo vệ em tới cùng, nếu cần đem cả tính mạng để bảo vệ em, anh cũng làm.

Chính việc này mới làm cho nàng sợ. Đối mặt với Howard là việc làm nàng sợ đến chết đi được. Nhưng nếu Rex gặp hắn ta thì việc gì se xảy ra? Anh sẽ hành động ra sao cho cả nàng và cho cả cô Eckert? Thế nào cũng xảy ra cuộc thách đấu mà thôi.

Và có lẽ Rex sẽ không phải là người bỏ qua chuyện này.

Nàng run. Chồng nàng nói:

– Chắc là anh làm dở. Có phải em run vì lạnh không? Hay chỉ vì nghe đến tên hắn? Dù lý do gì đi nữa thì tốt hơn hết là anh phải làm cho em ấm lại mới được, nhé?

Anh lật ngửa nàng ra và leo lên người nàng, đẩy vào trong nàng và không gây kích thích trước như mọi khi. Nàng nghĩ, anh biết nàng đang muốn. Người anh nặng và cái ấy của anh to cứng đẩy hết vào trong nàng làm cho nàng cảm thấy êm ái lạ thường.

Nghĩ đến cảnh khoái lạc anh sắp mang lại, làm cho nàng quên hết những tư tưởng đen tối trong đầu óc.

Nàng thở dài khi môi anh áp vào môi nàng.

– Thư giãn đi – anh nói trên môi nàng – Không cần em phải tham gia. Chỉ để anh làm cho em sướng một mình thôi.

Ồ, anh cũng biết ư. Anh cũng biết nàng cần món quà quí giá là cơ thể anh và sức lực của anh.

***

Anh thường ghét cái ngày trước khi ra trận, mặc dù không có trận nào có ngày giờ hẹn đánh nhau. Đối với một chiến sĩ có kinh nghiệm thì ngày sắp ra trận họ đều có tâm trạng như thế. Anh thường ghét ngày trước khi ra trận, vì người ra trận phải bận chuẩn bị, suy nghĩ liên miên, luôn luôn sợ sệt. Anh thường la mắng những người lính nào bô bô nói rằng họ không sợ – họ cho rằng sợ sẽ làm cho người chiến sĩ nhụt chí, yếu đuối. Vào ngày trước khi ra trận, anh luôn luôn cảm thấy khô miệng và hoang mang vì lo sợ. Bụng anh thường cồn cào muốn nôn mửa.

Hôm sau buổi dạ vũ ở nhà ông bà Mindell, anh cảm thấy lo sợ – ngày trước ngày đấu súng với Copley, trận đấu do chính anh thách thức. Dĩ nhiên anh bác bỏ lời đề nghị cuả Nat đấu thay cho anh.

Khi bị bạn từ chối, Nat nhún vai nói với anh:

– Suy cho cùng thì Rex này, tớ không có vợ con gì hết. Tớ thường thích đánh nhau với những thằng như Copley.

Không, anh không ân hận chút nào khi quyết định làm việc này. Nếu cần thì anh còn hành động như thế này nữa. Gặp trường hợp như thế này, anh không muốn để cho ai làm thay anh, cho dù người ấy là bạn thân nhất của anh.

Nhưng anh sợ. Đương nhiên là sợ chết – chỉ có đồ điên mới dám phách lối nói mình không sợ chết. Nhưng anh cũng sợ sẽ không trả được mối hận thù của Catherine vì hắn đã làm cho nàng đau khổ và vì nàng đã mất đứa con. Nhưng cũng chính sự lo sợ đã cho anh thêm nghị lực, trí óc minh mẫn vào ngày trước khi chiến đấu. Sự lo sợ tăng thêm sự chú ý caủ anh vào nhiệm vụ, vào các công việc tỉ mỉ.

Buổi sáng anh ghé lại nhà Eden để biết chắc công việc thách đấu đã thu xếp xong chưa. Người làm chứng của Copley đã đến gặp Eden, họ đã vạch đầy đủ các chi tiết cho trận thách đấu. Nat và Ken cũng có mặt ở đấy. Rawleigh thoả thuận cho các bạn biết về việc có khả năng anh chết. Tờ di chúc dành cho Catherine một tài sản khá lớn để nàng có thể sống đầy đủ cho hết đời nàng. Ba nàng và em trai nàng có lẽ sẽ giúp nàng chỗ dưạ tinh thần, chắc thế nào nàng cũng phải cần đến gia đình nàng. Các bạn của anh hứa sẽ hết sức bảo vệ che chở nàng nếu cần.

Họ đi với anh đến vị luật sư của anh để anh lập di chúc. Họ cùng anh thực tập lại súng thi đấu suốt một giờ – từ ngày anh rời quân ngũ đến giờ anh chưa bắn lại phát nào.

Suốt buổi chiều, anh cùng Catherine đi thăm các bà mà anh đã để danh thiếp lại trong những ngày trước đêm dạ vũ, và thăm một vài người khác anh đang biết họ có mặt ở nhà để tiếp khách. Và đúng vào giờ mọi người đi chơi, anh cùng nàng đi xe đến Công viên Hyde Park.Nếu ngày mai anh chết, thì hôm nay anh phải làm sao để đảm bảo cho nàng việc giai cấp thượng lưu đã chấp nhận nàng trở lại với họ. Không nơi nào họ bị ruồng rẫy hết. Và sáng nay đã có một số giấy mời hai người đến nhà họ chơi.

Dĩ nhiên tất cả đàn ông đều biết. Cứ nhìn ánh mắt của họ là Rawleigh biết họ đã biết chuyện thách đấu, nhưng trước mặt các bà, không ai nói gì hết. Cho nên các bà không ai biết gì cả.

Buổi tối, các bạn anh đến ăn tối, cả bốn đều nói chuyện rất tự nhiên về tình bạn của họ, về một số chuyện cũ đã xảy ra vào thời họ chiến đấu ở Bán Đảo và Waterloo. Họ nói vì Catherine khăng khăng yêu cầu họ nói, vì nàng rất muốn biết những chuyện này. Khi họ sang phòng khách để uống rượu vang đỏ, nàng cũng theo họ sang đấy chứ không lên phòng một mình. Họ cùng nhau ngồi nói chuyện ở phòng khách thêm khoảng một giờ nữa.

Ngài Tử tước nghĩ: nếu anh chọn cách để giết thì giờ của buổi tối cuối cùng một cách có ý nghĩa, thì anh nên chọn cách này là hay nhất – cách ngồi chơi nói chuyện với bạn bè thân thiết và với vợ. Anh tha thiết mong sao có Claude ở đây. Người em trai của anh có cảm thấy bất an không? Chú ấy có cảm thấy… Nhưng thôi, anh không muốn nghĩ ngợi lung tung như thời anh còn trong quân ngũ.

Bạn anh không ai ở lại khuya. Họ nói họ có kế hoạch dậy sớm, rủ nhau cưỡi ngựa đi ngắm cảnh mặt trời mọc. Họ trịnh trọng thuyết phục anh dậy khi nghe chim chiền chiện kêu để cưỡi ngựa đi với họ. Họ xin lỗi Catherine, cam đoan với nàng họ chỉ rủ anh lần này thôi, và sẽ không bao giờ lôi anh đi sớm như thế này nữa. Cả ba người hết sức duyên dáng. Dĩ nhiên nàng chấp nhận và cười với họ.Nhưng nàng không hiểu chuyện thực sắp diễn ra.

Khi hai người vào giường, anh làm tình với nàng. Sau đó, anh ôm nàng vào lòng – anh mừng rỡ vì nàng không muốn nói chuyện như đêm qua – anh muốn nói với nàng những lời trìu mến như thể xác anh vừa trìu mến thể xác nàng. Nhưng anh không muốn nàng phải bận tâm lo sợ. Anh không muốn, vì ngày mai có thể nàng sẽ mang cả một khối nặng đau đớn lên người, cần gì bây giờ phải để lên vai nàng mối bận tâm này nữa.

Anh ôm nàng thật chặt cho đến lúc nàng ngủ say, rồi anh nằm chập chờn suốt nhiều giờ liền, ngủ gà ngủ gật mơ màng, lúc tỉnh lúc thức như những lần anh sắp sửa ra trận vậy.

***

Catherine ôm đầu con chó trong hai bàn tay, nàng nói: – Toby, tao là người vợ bị bỏ quên rồi. Anh ấy ra đi từ lúc bình minh để cưỡi ngựa với bạn đến chỗ nào đấy rồi ăn sáng với họ, và thế nào sau đó họ cũng dắt nhau đến Câu lạc bộ White. Nếu anh ấy trở về đúng giờ ăn trưa là may mắn cho chúng ta rồi đấy.

Toby vểnh tai lên, thở phì phò vào mặt nàng, đuôi vẫy vẫy.

– Nhưng tao không tự ái đâu, mày đừng tưởng bở. Anh ấy sống cuộc đời của anh và tao sống cuộc đời của tao, thế đúng không – miễn là chúng tao được sống chung với nhau.

Nhưng Toby này, việc rắc rối cho tao là từ khi tao lấy chồng, tao không có cuộc sống riêng. Sau bao nhiêu năm sống trong cảnh độc lập tự do, bây giờ như thế này, chán lắm không?

Toby kêu ư ử trong miệng.

– Phải – nàng nói – dĩ nhiên mày đúng rồi. Đến giờ mày và tao cùng đi dạo ngoài trời rồi.

Đứng yên để cho nàng nắm chặt đầu trong hai tay là điều quá gò bó đối với Toby. Nó vùng ra, chạy quanh căn phòng điểm tâm một vòng rồi đứng lại ở cửa, hy vọng được ra ngoài.

Catherine cười với nó, nàng nói: Một lát sau, nàng và con chó ra ngoài, có cô gái hầu của Catherine đi theo. Toby có đeo tròng đang quanh cổ, nó tức tối cố giật sợi dây khỏi tay Catherine. Cuối cùng, khi vào Công viên Hyde Park, nó được thả ra, nó liền đâm đầu chạy tung tăng khắp nơi khiến cô gái hầu phá ra cười, và Catherine cười theo cô ta.

Họ gặp rất ít người và không gặp ai quen biết với Catherine hết. Được đi dạo lại ngoài trời thật tuyệt. Hyde Park vào giờ này trông giống khung cảnh ở nông thôn. Người ta có thể quên rằng chung quanh công viên này là thành phố lớn nhất thế giới. Hôm ấy là ngày nắng ráo, đẹp đẽ. Catherine tiếc rẻ nàng đã không đề nghị dậy sớm để cưỡi ngựa đi chơi với nhóm đàn ông. Nhưng nàng nghĩ, có lẽ không nên. Nàng phải kính trọng tình bạn của chồng, vì nàng hy vọng anh sẽ kính trọng bạn của nàng – như với Elsie chẳng hạn. Nàng không nên lúc nào cũng níu vào tay áo của anh hết.

Nàng không muốn về nhà sớm. Nhưng nàng biết đi đâu? Đến Elsie ư? Elsie ở quá xa.

Muốn đến đấy, nàng phải về nhà rồi ra lệnh đem xe ra mới đi nổi. Daphne chỉ ở cách công viên một đoạn ngắn. Catherine mừng thầm. Nàng phải ghé vào nhà Daphne mới được.

Nhưng khi nàng và cô gái hầu cùng Toby đến nhà, bỗng họ cảm thấy công lao đến đây của họ trở thành vô ích. Người quản gia không biết Phu nhân Baird có ở nhà không, vì Ngài Clayton đã đi từ hồi sớm. Ông ta vào nhà xem rồi trở ra cho biết bà chủ nhà đang ở trên phòng khách riêng. Toby lại có vẻ tức tối vì nó bị cô gái hầu dẫn xuống bếp.

Nàng đi vào phòng và chưa kịp đóng cưả lại, Daphne đã nhào vào ôm chầm lấy Catherine, hai mắt bà đỏ hoe, mặt lo lắng. Bà hỏi lớn:

– Chị đã nghe gì chưa? Chuyện xảy ra như thế nào? Có phải anh ấy chết rồi không?

– Daphne, cô nói gì thế? – Catherine kinh ngạc nhìn bà em chồng – Cô nói chuyện gì thế?

Daphne nhìn nàng, ánh mắt thất thần. Bà ta hỏi:

– Rex ra sao? Ảnh chết rồi à? Clay đã đi tìm hiểu rất lâu rồi mà chưa thấy về.

Catherine cảm thấy đầu mình kêu ù ù. Không khí trong phòng trở nên lạnh ngắt. Nàng hỏi, giọng thều thào:

– Rex ra sao?

Bỗng Daphne hoảng hốt khi thấy Catherine như muốn xỉu, bà dìu nàng đến chiếc ghế gần đấy rồi đỡ nàng ngồi xuống. Bà hỏi:

– Chị không biết à? Ôi, tôi biết nói sao đây? Chị Catherine, anh ấy đi đấu với Howard Copley. Sáng sớm hôm nay. Đấu bằng s…súng – Bà khóc thảm thiết.

***

Catherine ở một mình tại cuối con đường hầm dài, tối tăm, lạnh lẽo. Có người nào đấy vỗ về, dỗ nàng đến cuối đằng kia, có người đang chà xát hai tay nàng, đến với nàng… rồi bỏ nàng mà đi. Rồi bỗng nàng nghe có nhiều tiếng người, rồi có cái gì áp mạnh vào răng nàng, rồi lửa cháy trong đường hầm, buộc nàng phải chạy đến đầu kia đường hầm cho sáng và ấm áp, nàng vừa chạy vừa ho vừa nói lắp bắp.

– Bà ấy tỉnh rồi, thưa bà – có giọng đàn ông cất lên.

– Ừ – Daphne đáp – Cám ơn anh. Rượu mạnh thật có công dụng. Anh cứ để cái ly ở đấy nhỡ bà ấy còn cần nữa.

Người quản gia của Ngài Clayton Baird bước ra khỏi phòng sau khi đã hứa với bà chủ là anh ta chỉ ở ngoài cửa thôi, phòng khi bà có cần gì anh ta thì gọi.

– Nhưng Howard đâu có ở trong thành phố – Daphne đáp – Chị không thấy hắn à? Đương nhiên là chính Rex thách đấu với hắn. Sáng nay tôi mới biết. Clay đã đi xem tin tức ra sao, nhưng bây giờ anh ấy vẫn chưa về. Ôi, chị đi đâu thế?

Catherine đứng dậy, nàng lảo đảo, đầu choáng váng. Nàng không biết nàng sẽ đi đâu.

Nàng phải đi tìm anh. Nàng phải ngăn anh lại. Nàng phải… – Tôi phải nói với ảnh là tôi yêu ảnh – bỗng nàng thốt nên lời. Trời, ăn nói gì kỳ cục thế này! Nàng bặm tay che lấy miệng.

– Ôi chị Catherine – Hai người ôm chầm lấy nhau, tựa lên vai nhau mà khóc.

Trễ quá rồi không thể đi tìm anh ấy được nữa. Quá trễ rồi không thể ngăn anh được nữa. Có lẽ trễ quá rồi không thể nói cho anh biết nàng yêu anh. Cuộc đấu súng thường diễn ra lúc bình minh, phải không nhỉ? Anh đã ra đi từ trước lúc bình minh.

– Tôi phải về nhà – nàng nói. Bỗng nàng cảm thấy hoảng hốt khi nghĩ đến chuyện về nhà – Tôi phải về.

– Tôi đi với chị – Daphne nói.

Hai người không đợi để lấy xe ra. Không ai còn bình tĩnh để chờ đợi được nữa. Họ vội vã đi ra đường, đầu cúi xuống.Thậm chí Catherine không nhớ là nàng đã để cô hầu gái và con chó ở lại tại nhà bếp của Ngài Clayton.

***

Bây giờ đã đến lúc, không thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa, anh cảm thấy lo sợ. Anh đã biết sẽ đến lúc lo sợ thực sự. Lúc nào cũng thế. Anh không sợ chân bước không đều hay tay run.

Tử tước Rawleigh không nhìn Copley khi anh cởi áo choàng, áo khoác và áo ghi – lê. Khi Eden và người làm chứng cho Copley đưa đề nghị hoà giải, thì anh nhìn vào mắt Copley. Anh từ chối, còn hắn thì cười khẩy. Hai người phải đứng đâu lưng với nhau, mỗi người bước ra mười hai bước rồi quay lại, và khi có lệnh sẽ bắn.

Vào giây phút cuối cùng, anh nói với Eden:

– Nhờ anh nói với Catherine là – tôi yêu nàng – Anh nghĩ chắc nàng cũng hiểu thôi, vì anh chiến đấu cho nàng. Anh hít vào một hơi thật dài.

– Lát nữa chính anh sẽ nói với nàng – bạn anh nhanh nhẩu đáp. Anh gật đầu.

Một lát sau, Ngài Rawleigh bước đủ 12 bước, súng cầm tay sẵn sàng, anh quyết phải hết sức thận trọng, phải nhắm thật kỹ, không được bắn vội, bắn ẩu. Anh chỉ có một viên đạn để bắn kẻ thù thôi.

Nhưng Copley lại không nghĩ như anh. Khi hai người vừa quay lại là hắn đưa súng lên, và khi chưa có lệnh hắn đã nổ súng.

Việc xảy ra thật may mắn cho anh biết bao, Tử tước Rawleigh nghĩ. Kinh nghiệm cho anh biết rằng vết thương đau đớn quá như thế này là vết thương không nặng lắm. Nếu vết thương nặng, thế nào anh cũng không cảm thấy đau đớn gì ít nhất là vài giây. Anh bàng hoàng kinh ngạc một hồi lâu. Cánh tay phải đau nhức muốn chết được. Anh biết máu chảy ra ướt đỏ cả tay áo sơ mi trắng, nhưng anh không nhìn xuống. Đây chỉ là vết thương ở thịt thôi. Anh đoán chắc viên đạn còn nằm trong cánh tay anh.

Mặc dù không nhìn, nhưng anh biết Nat đang cầm súng trên tay.

– Copley, mày là thằng chết tiệt – Nat nói lớn bằng cái giọng mà Tử tước Rawleigh chỉ thường nghe ngoài mặt trận thôi. Nhưng anh ta không bắn.

Tử tước Rawleigh nhắm thật kỹ, cố nín đau. Anh đã nhiều lần quen với cảnh đau đớn rồi, và anh biết đau đớn không làm chết người. Copley chỉ còn cách đứng chờ. Hắn đứng nghiêng người một bên để thu nhỏ bớt mục tiêu của tầm đạn.

Thời gian như ngừng trôi. Không gian trở thành con đường hầm, như nhìn qua kính viễn vọng. Anh thấy thế khi anh đưa súng ngắm vào cái mặt trắng bệch đáng ghét cuả Copley. Bỗng trí óc anh quay cuồng, nghĩ ngợi. Anh đã chán cảnh giết chóc. Thường khi sau một trận đánh, anh đã nôn mửa đến hàng giờ mới hết, vì anh nghĩ anh đã giết những người không đáng phải chết, cũng như anh, nếu họ giết anh thì anh cũng không phải là người đáng phải chết. Anh giết người để tự vệ và che chở cho bạn bè, cho dân tộc anh khỏi chết. Bây giờ anh không còn nguy cơ phải chết mà bạn bè anh cũng không.

Nhưng Copley là thằng hiếp dâm. Hắn đã hiếp Catherine và rất có thể hắn cũng đã hiếp Horatia. Có thể có nhiều phụ nữ khác nữa cũng đã bị hắn hiếp. Nếu hắn còn sống, thậm chí nếu sáng nay mà thắng cho hắn và buộc hắn sống cảnh lưu đày vĩnh viễn khỏi nước Anh, thì thế nào hắn cũng tật nào chứng nấy. Hắn sẽ làm cho các phụ nữ khác đau khổ như Catherine và Horatia.

Sau khi sắp kéo cò, Tử tước Rawleigh vẫn còn phân vân không biết có nên đưa tay lên trời, bắn viên đạn lên không để tỏ ý khinh bỉ, xem Howard Copley chỉ là đồ sâu bọ đáng tởm, hay là anh cứ để yên nòng súng chỉa ngay vào người hắn và kéo cò giết hắn.

Anh để yên nòng súng chỉa vào hắn và kéo cò.

Rồi anh đi đến chỗ để áo quần và chỗ bạn anh đang đứng, anh bình tĩnh mặc áo quần vaò, không thèm quay mắt nhìn xem ông bác sĩ và người làm chứng cho Copley đang làm gì trên thi thể của hắn. Nhưng chỉ một lát sau, anh đã đi vội mấy bước đến đám cỏ gần đấy để mửa. Anh bàng hoàng choáng váng khi nghĩ mình vừa giết người. Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên anh không cảm thấy ăn năn hối hận.

Catherine đã được báo thù. Và nhiều phụ nữ khác sẽ được yên ổn khỏi bị thằng khốn nạn này quấy phá, hãm hại cuộc đời.

Khi vừa quay lại với các bạn, anh nói, giọng chắc nịch:

– Ta đi ăn sáng thôi – Anh cảm thấy thích ăn như thích đương đầu với nguy hiểm – Đến câu lạc bộ White nhé?

– Đến White – Nat vỗ tay lên vai trái của anh, vẻ thân ái, an ủi – Rex, hắn không đáng sống. Nếu anh không giết hắn thì tôi cũng giết thôi.

Eden đề nghị:

– Có lẽ nên đến nhà tôi chứ đừng đến White nữa. Chúng ta sẽ được kín đáo, riêng tư. – Tôi phải đi ngay bây giờ – Ken nói – Tôi phải quay về Dunberton ngay.

Ba người kinh ngạc nhìn anh ta. Rawleigh nhận thấy mặt của anh ta vẫn còn vẻ căng thẳng và tái mét, không như Nat và Eden, hai người này đã trở lại bình thường.

– Đi Dunbarton à? – Anh hỏi – Đi bây giờ à, Ken?

– Sáng nay à? – Đi trước khi ăn sáng sao? Tôi nghĩ là anh sẽ ở lại đây cho hết Mùa Hội mà.

Mặt bạn anh trông tái mét thật thê thảm. Anh ta nói:

– Tối qua khi về nhà, tôi đã nhận được một bức thư – Anh cố cười nhưng không cười được – Bức thư báo cho tôi biết tôi đã làm cha từ sáu tháng nay rồi.

Mọi người quên hết chuyện đấu súng. Ba người bạn nhìn anh ta. Cuối cùng, Eden hỏi:

– Ai thế? Khi chúng tôi đến đấy, chúng tôi có gặp người ấy không, Ken? Một tiểu thư à?

– Các anh không gặp người ấy – Ken bực bội đáp – Phải, một tiểu thư. Tôi phải về nhà để cưới cô ấy.

– Theo tôi thì anh có vẻ không được hài lòng, phải không – Nat cau mày, hỏi.

– Gia đình nàng và gia đình tôi có mối hiềm thù đã lâu rồi – Ken đáp – tôi không ưa nàng, nhưng nàng đã có thai với tôi. Tôi phải cưới nàng. Các bạn hãy chúc cho tôi được hạnh phúc.

Bỗng anh mỉm cười, và Tử tước Rawleigh cảm thấy thương hại cho cô gái xa lạ sắp lấy bạn anh. Anh cau mày, nói với bạn:

– Ken, chúng ta có thiếu cái gì không?

– Không thiếu gì, chỉ còn công bố nữa thôi – anh bạn đáp – Bây giờ tôi phải đi.Tôi sung sướng trước kết quả sáng nay, Rex à. Anh phải nhờ bác sĩ xem lại cánh tay trước khi ra về. Tôi hài lòng việc anh không tha chết cho nó. Tôi cứ sợ anh tha nó. Bọn hiếp dâm không đáng sống.

Rồi không nói thêm tiếng nào, anh ta đi về phiá con ngựa của mình. Anh ta không nhìn lui. Không ai gọi theo anh ta.

– Tội nghiệp Ken – Nat nói nho nhỏ.

– Tội nghiệp cô gái – Rawleigh nói.

– Rex, chúng ta phải đến nhờ bác sĩ băng bó cánh tay cho anh, kẻo anh chảy máu đến chết đấy – Eden nói, vừa đi đến bên anh – Tôi thấy ông bác sĩ đã hết việc rồi đấy.

Phải, Tử tước Rawleigh nghĩ, anh nhìn xuống cánh tay. Tay áo từ vai đến khủy tay ướt đẫm cả máu.

Catherine, bỗng anh nghĩ đến nàng. Anh đã sống để gặp nàng lại. Để nói với nàng anh yêu nàng.

***

Mặc dù cả hai đều ngồi ở phòng khách trên lầu, nhưng họ vẫn nghe tiếng cửa nhà ở dưới mở ra và nghe tiếng người nói ở tiền sảnh vọng lên. Tuy nhiên họ vẫn không phãn biệt được tiếng của ai.

Nàng ngồi thẳng, cứng đờ trên ghết. Nàng không đứng dậy được, mặc dù nàng rất muốn chạy đến đầu cầu thang, nhìn xuống dưới và gọi hỏi xem ai. Hai chân nàng nặng như chì và dính cứng tại chỗ. Nàng nghĩ chắc Daphne cũng lâm vào tình trạng như nàng. Hai người không nói với nhau một tiếng – cả hai đều cố sức lắng nghe.

Ai thế nhỉ? Nàng tự hỏi. Ai được giao nhiệm vụ báo tin cho nàng nhỉ? Bố ư? Harry ư?

Nam tước Pelham hay một người bạn nào khác của anh? Một người lạ ư?

Rồi cánh cửa từ từ mở ra, anh bước vào. Thật nàng không tin nổi chính người đứng đấy là anh. Trông anh tái mét. Ống tay áo khoác bên phải trống không, cánh tay anh treo trong dải băng trắng toát. Chiếc sơ mi anh mặc trên người trông như áo của ai thì phải.Không khí im lặng kỳ lạ. Daphne đứng dậy, vịn vào lưng một chiếc ghế.

– Ồ – anh bình tĩnh nói – Tôi chả cần kể chuyện tôi bị té từ lưng ngựa xuống, phải không?

– Rex – Daphne nói, bàn tay bà xòe ra trên bụng.

– Tôi bình an, Daphne à – anh nói – Chỉ vết thương ở thịt trên cánh tay. Chỉ vết xước thôi.

Nhưng anh chàng bác sĩ điên khùng cứ buộc tôi phải mang dây đeo. Tôi nghĩ đeo cái này trông có vẻ gây ấn tượng quá – anh cười toe toét.

– Giá mà anh biết được tâm trạng của hai chúng tôi – bà ta đáp – Đợi chờ là việc khủng khiếp nhất trên đời, anh Rex à. Mà đàn bà thường là người bị đợi chờ nhiều nhất.

Catherine cảm thấy mình như hồn lìa khỏi xác, trơ trơ nhìn cảnh tượng trước mắt mà như không thấy gì hết. Nàng không nhúc nhích mà cũng không nói năng gì. Nhưng rồi anh quay qua nàng, bước đến trước mặt nàng. Anh quì xuống một chân, đưa hai tay nắm hai tay nàng, mặc dù một tay đang đeo dây treo. Bàn tay phải lanh lẹ hơn bàn tay trái.

– Hắn sẽ không quấy rầy em hay quấy rầy bất cứ phụ nữ nào nữa, em yêu à – anh dịu dàng nói.

– Anh đã giết hắn à? – Daphne hỏi.

– Phải – anh đáp.

Cánh cửa lại mở ra và có tiếng chân người bước vào. Một lát sau, Daphne khóc nức nở.

– Ôi Clay – bà ta nói – Ôi Clay, sau trận Waterloo đẫm máu này, anh đã hứa với em là sẽ không bao giờ em phải chịu đau khổ như thế này nữa.

– Đúng, em yêu – ông đáp – Anh nhớ. Em không có ở nhà. Khi nghe có Catherine đến nhà là anh biết em đi đâu rồi. Chuyện này quá gay cấn khiến cho em đau đớn. Bây giờ ta về nhà để ngủ, không nên trì hoãn thêm nữa. Vả lại, Rex và Catherine cần một mình với nhau.

Catherine không nhìn họ. Rex cũng không. Hai người chỉ nhìn nhau, nắm chặt tay nhau. Căn phòng im lặng một hồi. Không ai nhìn xem để biết chắc họ chỉ còn lại một mình với nhau hay chưa.

Cuối cùng, nàng nói :

– Nếu cứ để cho hắn sống mà anh không hề hấn gì thì chắc hay hơn, em có thể chịu đựng được mà.

– Thật không? – Anh dùng bàn tay trái đưa bàn tay phải của nàng lên môi – Phải giết hắn thôi, em yêu à. Anh đã giết hắn.

– Không ai nghe chuyện này – Nàng nói – Chắc chuyện này không cần phải nói – Tâm trí nàng tuồng như đang để vào đâu đâu.

– Nghe cái gì? Phải nói cái gì? – Anh có vẻ bối rối.

– Tình yêu của em.

– Em là tình yêu của anh – Anh nhìn nàng, mỉm cười – Có lẽ đây là chuyện mà em không muốn nghe, Catherine à, nhưng anh nguyện sẽ nói mãi nó hoài cho đến kiếp sau và kiếp sau nữa. Tình yêu của anh – Anh hôn bàn tay nàng – Sao? – Khóc à? Như thế bậy lắm sao?

Nàng cắn mạnh vào môi trên, nhưng nàng thấy đau đớn. Mặt nàng nhăn nhó xấu xí, nàng bèn úp mặt lên vai phải của anh. Khi anh nhích người lui để nhìn nàng, nàng ngẩng mạnh đầu lên, nói lớn:

– Nếu anh yêu em, tại sao anh lại làm việc quá ngu xuẩn như thế? Em ghét anh. Có phải anh nghĩ rằng em muốn anh chết chỉ vì vấn đề danh dự điên khùng của anh? Nếu anh chết thì làm sao em yêu anh? Khi không còn anh nữa thì làm sao anh nói với em là anh yêu em?

Anh vẫn tươi cười. Nước mắt đã hết, nàng thấy anh cười rõ ràng. Anh dịu dàng nói:

– Catherine, người yêu của anh.

– Điều mà em nghĩ đến là điều mà em “chưa nói” với anh.

– Nói với anh cái gì?

– Nói là em “yêu” anh – nàng đáp, và nàng nhớ ra lần này nàng dùng vai trái anh để tựa đầu lên đấy.

Khi nàng cảm thấy hai cánh tay anh ôm lấy nàng, nàng ngước mắt nhìn lên. Anh đã lấy tay phải ra khỏi dây đeo. Anh nhìn nàng, cười thật tươi, rồi nói:

– Dẹp quách sợi dây đeo này đi. Nó chỉ dùng để trình diễn cho có lệ mà thôi. Như vậy chúng ta mới có thể làm tình được chứ, phải không?

Nàng gật đầu, nhìn vào mắt anh, lại nghĩ đến chuyện sáng nay tí nữa thì nàng đã mất anh. Viên đạn đã bay vào người anh, đã trúng anh. Nàng nghĩ thực tế này sẽ còn ám ảnh nàng một thời gian lâu nữa.

– Và chỉ có hai ta thôi – Anh kéo nàng vào lòng, hôn lên môi nàng – Không ai được phép vào đây, cho dù cửa không khóa. Anh bỗng cảm thấy tình yêu tràn trề, em yêu à. Chắc em biết tình yêu tràn trề sau khi đã tai qua nạn khỏi. Anh nghĩ cuộc sống của chúng ta được bảo đảm rồi.

Nhưng ngay khi anh nói xong, bên ngoài có một bàn tay vô hình nào đấy mở cánh cửa phát ra tiếng cách, rồi con chó vui sướng phóng vào phía họ như có ai ném vào một gói nhỏ, nó suả vang.

– Ngồi xuống, ngài – Tử tước Rawleigh nghiêm nghị nói.

– Ôi, Toby! – Catherine nói – Mày về rồi hả.

Toby ngồi xuống bên cạnh ông chủ mới, thở hổn hển, đuôi cụp xuống trên tấm thảm.

Tử tước Rawleigh nói:

– Chúng ta phải dạy con chó săn này ít điều về tư cách mới được.

– Không, đừng làm thế – Catherine đáp – Em thương nó như nó thương em vậy.

– Thôi được rồi, khi còn bàn thảo việc dạy nó, tạm thời anh cứ dùng quyền hành của anh để bắt nó phục tùng theo lệnh anh. Và nhân nói đến chuyện bàn thảo, ta sẽ bàn tiếp trong giường của em chứ?

– Với cánh tay của anh như thế sao?

– Cánh tay vẫn còn dính vào vai, và vẫn có thể ôm em được. Chúng ta đi chứ?

Nàng gật đầu.

Nhưng trước khi đứng lên, anh hôn nàng rất thắm thiết. Vì đối với cả hai, đây là nụ hôn của tình yêu chân chính, vô điều kiện. Một nụ hôn biểu lộ thái độ biết nắm lấy thời cơ, thái độ nói lên cuộc đời quá ngắn và không tiên đóan được sự biến chuyển trong cuộc sống tình ái, nên không trì hoãn việc yêu nhau làm gì.

– Em thật quá sung sướng – nàng nói trong thời gian tạm nghỉ một lát để lấy lại hơi thở – vì ngày đầu tiên hôm ấy em đã lầm anh là Claude.

– Hừ – anh đáp – anh sẽ tha cho em cái lỗi lầm ấy, cưng à – miễn là từ nay về sau một việc như thế đừng để xảy ra nữa là được.

Toby kê đầu lên hai chân trước duỗi dài, nó đưa mắt nhìn họ, miệng ngáp ồn ào, khoan khoái.

Bình luận