Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nàng Không Là Góa Phụ

Chương 5

Tác giả: Mary Balogh

Suốt thời gian còn lại của buổi sáng, Rex đã làm cho Ellen mất vui trong cuộc đi xem những con chó mới sinh. Thực ra anh không có ý định làm như thế. Anh vẫn đi theo cô ra khu vực nuôi ngựa nơi có nuôi bầy chó con, nhưng anh chỉ đứng ì một chỗ ở đàng sau, trong khi cô cúi người xuống trên bầy chó ẵm chúng lên, hôn hít nâng niu từng con. Anh có cảm giác cô có vẻ ngượng ngùng, nghĩ rằng anh chán nản, cho rằng anh cười sự say mê chó con của cô.

Chúng là giống chó săn nhỏ con. Thật dễ để đoán con chó Toby dũng mãnh xuất xứ từ đâu.

Anh không phản đối việc nâng niu chó con. Thâm chí anh còn thừa nhận chúng là những sinh vật nhỏ nhắn xinh đẹp, có thân hình nho nhỏ tròn trịa, bốn chân thấp mập mạp và lỗ mũi tẹt. Người ta lại còn nghe nói, có khi anh cũng ẵm lên một chú chó con, vuốt ve nó trong lòng bàn tay, dùng ngón tay thoa giữa hai tai nó.

Nhưng việc làm cho anh tức giận là anh nghĩ rằng Ellen không muốn anh đến gần bên cô để cho cô được thoải mái sung sướng hơn với chó, mà cô chỉ muốn anh lịch sự đứng yên một chỗ gần đấy để ngăn cản đám chăn ngựa sàm sỡ thừa cơ đến quấy phá cô, và cô cần có anh để quàng tay anh, tựa người vào anh khi đi về nhà.

Khi ngồi vào bàn ăn trưa, anh rất đau khổ, nghĩ rằng anh đã mất tiêu một ngày đóng vai trò một kẻ đi cầu hôn do người ta sắp xếp, định đặt trước. Clarissa thu xếp cuộc đi chơi vào lúc xế trưa, vì thời tiết quá đẹp không nên bỏ phí. May thay – rất may – là Claude không tham dự được, vì ông phải đến gặp một người lãnh canh để bàn chuyện làm ăn trên đất của ông.

Tử tước Rawleigh quyết định cùng đi với em trai.

– Độ sau này anh em chúng tôi rất ít gặp nhau – anh nói, miệng tươi cười khiến cho Clarissa đâm ra thất vọng. – Nhưng mối liên hệ giữa chúng tôi vẫn keo sơn kỳ lạ lắm. Chắc mọi người đều không ngạc nhiên về điểm này vì chúng tôi là anh em song sinh mà.

Một lát sau, khi hai người đã cưỡi ngựa ra khỏi chuồng rồi, ông em rất hồ hởi vì được cùng đi với anh, ông ta nói:

– Anh nói như thế với Clarissa thật không khôn ngoan tí nào hết, Rex à, vì bà ấy thường ghen tị với anh. Khi anh ở Tây Ban Nha rồi sang Bỉ, tôi hết sức lo lắng đến nỗi phát bệnh. Ví dụ lần anh bị thương nặng ngoài mặt trận, người ta mang anh về, anh bất tỉnh vì mất quá nhiều máu. Thú thực với anh, tôi đã biết chuyện này mấy tháng trước khi nhận được thư anh gửi về báo cho gia đình biết. Nhưng Clarissa thì cứ khăng khăng cho rằng chuyện tôi lo lắng cho anh là vô nghĩa, là phi lý.

– Trong thời gian ở Bán đảo, tôi rất lo sợ cho chú thím, – Tử tước đáp – Chắc chú biết có hai chuyện khiến tôi đâm lo. Tôi sợ nếu báo tin không hay cho chú thím biết, thì sẽ có ảnh hưởng rất xấu cho hài nhi hay là cho thím ấy. Tôi bị thương trước ngày bé Juliana ra đời khoảng một tháng gì đấy phải không?

– Và anh cũng ngại việc tôi đi săn bị tai nạn chứ gì? – Ông em nói – Tai nạn xảy ra đúng vào ngày anh bị thương. Khi con bé ra đời tôi vẫn còn chống nạng mà đi.

Hai anh em đi riêng với nhau như thế này thật tuyệt. Công việc với các người lãnh canh không mất nhiều thì giờ, nhưng họ phải đi ngựa một quãng thời gian khá lâu. Họ nói đủ thứ chuyện như những lần gặp nhau trước đây. Thỉnh thoảng họ im lặng, không nói năng gì với nhau. Ngài Rawleigh cảm thấy người em trai có vẻ vui sướng khi được anh trở về mái nhà xưa như thế này. Không cần nói, anh cũng cảm thấy chuyến đi chơi mùa đông của em trai là một đặc ân ban cho Clarissa, nhưng anh thấy bà vợ không điều khiển được ông chồng. Tuy nhiên, hai vợ chồng của em trai đã thiết lập được mối liên hệ qua lại bình đẳng.

Khi hai người trên đường trở về nhà, ông em hỏi:

– Anh có vẻ bất an. Có gì anh muốn nói không?

– Bất an à? Tôi bất an ư? – Tử tước ngạc nhiên hỏi – Tôi rất thích đi ngựa như thế này.

– Anh có ý định đến thành phố dự Lễ Hội Mùa không?

Ngài Rawleigh nhún vai, đáp:

– Có lẽ đi. Cảnh lộng lẫy khêu gợi của thành phố vào mùa xuân năm trước thật hấp dẫn. Nhưng cũng có thể không.

– Thế nào cũng có cô Eckert ở đấy – Claude nói, giọng khẳng định chứ không phải hỏi.

– Thì có dính dáng gì đến tôi? – Rex nói.

– Anh mê mẩn cô ta mà. Rex này, anh và tôi đều tin vào tình yêu và thích tình cảm lãng mạn. Nếu anh không đảm nhận nhiệm vụ đi đánh giặc lâu năm, thì chắc anh đã lấy vợ sớm như tôi rồi. Anh đã gặp nhiều đau khổ. Không đau khổ về mặt bị mất danh dự hay bị thương tổn trong lòng. Nhưng ước mơ và lý tưởng của anh tan tác thành trăm mảnh, và chính vì thế mà tôi lo buồn.

Ngài Tử tước cười chua chát. Anh ta đáp:

– Claude, tôi lớn rồi. Tôi nghĩ tình yêu và lãng mạn chỉ dành cho các cậu còn nhỏ và các thanh niên thôi.

– Tôi cũng lớn như anh, Rex, nhưng tôi vẫn tin vào tình yêu, tình yêu qua lại, song phương. Không phải tôi đã yêu Clarissa như thế hay sao?

– Tôi nghĩ thế – Tử tước đáp, anh cười khúc khích, cố làm cho câu chuyện giữa hai anh em nhẹ nhàng ra – Claude à, tôi rất ghét việc xen vào giữa những chuyện xích mích của chú thím. Chúng ta đã quá trưởng thành rồi, quá rõ những chuyện như thế này rồi.

– Copley không muốn cưới cô Eckert khi biết cô ta đã từ hôn với anh ư? – Claude hỏi – Tôi ngạc nhiên là từ trước đến nay không ai thách thức hắn để bắn vỡ óc hắn ra. Ngay cả anh mà cũng không làm được.

– Tôi bận chiến đấu ở xa nên không có mặt vào những lúc đáng thách thức. Vả lại, chắc tôi không có cớ để thách thức hắn. Horatia bỏ tôi là vì tôi đã thiếu bổn phận với cô ta.

Mà chắc chú biết Copley đã đấu hai lần rồi. Hắn đã gây thương tật cho hai nạn nhân.

– Đúng – ông em đáp – Tôi rất lấy làm ân hận cho cô ta. Tôi ghét cổ vì cổ đã gây cho anh lắm chuyện phiền phức. Rồi bây giờ vẫn còn tiếp tục nữa.

– Cô ta muốnn tôi trở lại với cô – bỗng nhiên ngài tử tước nói – Cô ta đã vô liêm sỉ nhờ người anh gởi đến cho tôi hai lời nhắn hàm ý muốn trở lại với tôi. Tôi đoán chắc cô ta đang lâm vào hoàn cảnh không mấy tốt đẹp, nhưng điều tôi cần và muốn nhất, là cô ta phải van xin tôi ngay giữa đám đông giới quí tộc. Tôi chỉ muốn làm cho cô ta phải nuốt nhục.

– A – Claude buồn bã nói – thế thì không có cơ may nào hòa giải được, phải không?

– Không, lạy Chúa lòng lành – tử tước đáp.

– Dĩ nhiên tôi biết rõ như thế rồi, nhưng tôi cứ hy vọng. Ồ, cũng không cần phải hòa giải làm gì. Nhưng tôi mong anh thoát ra được ngõ cụt hiện nay. Tôi sợ anh mắc kẹt vào một trong hai ngõ cụt trước mắt anh.

Tử tước Rawleigh nhướng cao mày nhìn ông em ngạc nhiên.

Ông Claude nói tiếp:

– Tôi sợ anh sẽ bốc đồng lấy một người không có khả năng làm cho anh hạnh phúc. Ví dụ anh lấy Ellen chẳng hạn. Thật đấy, Rex à. Tôi biết cô ta từ khi cổ còn tấm bé. Cô ta cần lấy người nào ít… nghiêm khắc hơn anh.

– Cám ơn chú – ngài tử tước đáp.

Ông em cười khúc khích.

– Anh lớn hơn cô ta đến 10 tuổi – ông nói – Còn về mặt kinh nghiệm ngoài đời thì anh lớn hơn đến 30 tuổi.

– Chú đừng sợ – Ngài Rawleigh đáp – Tôi không lấy cô em vợ của chú đâu, không bốc đồng mà cũng không vì lý do gì khác. Còn ngõ cụt kia là gì?

– Là anh không muốn lấy vợ. Là anh cứ sống độc thân với tính chua cay, châm chọc thiên hạ. Sống như thế không hay tí nào hết, thêm xấu. Anh có thể dùng tình yêu thương để cống hiến cho đời, để cho cuộc đời tươi đẹp, cho dù anh không nhận ra điều này.

Tử tước cười, anh nói:

– Claude, quả thật từ khi chú lấy vợ đến giờ, hai chúng ta đã đi trên hai hướng đời khác nhau. Tôi không còn thích hợp với cuộc sống mà chú đã đề ra cho tôi.

– Ồ, nhưng linh hồn đôi ta luôn ở bên nhau – ông em đáp – Tôi không cần sống bên anh hay sống cuộc sống giống anh mà vẫn hiểu rõ anh, Rex à.

Câu chuyện đả động đến cuộc sống riêng tư của Rex khiến anh bực mình. Câu chuyện xoay về một chiều. Người em trai thích tìm hiểu cuộc sống riêng tư của anh. Nhưng ông ta không thể không thông cảm được. Cho dù là anh em song sinh đi nữa, ông ta cũng không bàn chuyện hôn nhân với anh được. Ngài tử tước mừng khi thấy người em đổi đề tài câu chuyện.

Họ đi theo con đường tắt băng ngang qua cánh đồng cỏ rộng.Có ai đấy cũng đang đi trên con đường tắt này. Thọa tiên họ chỉ thấy một con chó nhỏ, nó tuôn về phía hai người, sủa dữ dội, nhưng không dám đến gần, vì hai con ngựa quá khổng lồ so với thân hình bé nhỏ của nó. Nó khôn ngoan nhảy vờn quanh, cách họ một đoạn ngắn, miệng sủa liên hồi.

Con Toby!

Nàng ở đâu nhỉ? Tử tước Rawleigh nhìn quanh, anh thấy nàng từ bờ dốc đằng xa trên cánh đồng đang đi đến gần. Nàng đi chậm rãi. Anh đoán nếu con chó không của để tiết lộ sự hiện diện của nàng, thì chắc nàng đã đi lui rồi.

– A, con chó của bà Winters – Claude nói – Chắc bà ấy ở gần đây thôi.

Chợt ông ta thấy nàng đang đến gần, ông bèn cất mũ và mỉm cười chào nàng.

Nàng mặc chiếc áo khoác màu xám, giản dị, trông rất đạm bạc, trên đầu đội chiếc mũ vải màu xanh, bình dị như màu chiếc áo nàng mặc hồi sáng. Nàng cười và nhún chân cúi chào Claude sau khi đến gần hai người – hình như nàng phân biệt rất chính xác ai là anh ai là em. Con chó đã thôi sủa, đếng ngồi bên cạnh nàng, thè lưỡi, hai tai nhúc nhích như cố lắng nghe. Nàng chào Claude giống như đã chào anh vào hôm anh đến Bodley, tử tước chua chát nghĩ. Nàng đảo nhanh đôi mắt nhìn qua anh để chào luôn thể.

Trong khi tử tước nhìn nàng và Claude trao đổi lời xã giao, anh chợt nhớ cảnh anh bị nàng nói móc sáng nay mà không trả đũa được, vì Clarissa thình lình đi vào đã làm gián đoạn câu chuyện của họ. Nàng mà làm tình nhân thì chắc tuyệt vời lắm, anh nghĩ, lòng hơi ân hận. Ngoài chuyện tuyệt vời trên giường, chắc họ còn tìm thấy nhiều chuyện khác hay ho lý thú hơn nữa.

Bỗng nàng tiếp tục đi theo hướng nàng đang đi, con chó chạy phía trước nàng. Anh đưa tay chạm vào mũ, cúi đầu chào nàng.

– Tuyệt đẹp – anh nói với Claude – Người ta nói nàng ở đây đã 5 năm rồi, phải không? Cái ông Winters quá cố cũng khó hiểu đấy chứ. Phải chăng ông ta quá tuyệt đến nỗi không ai sánh kịp? Hay là ông ta quá tệ đến nỗi không ai thay thế ông ta được?

– Tôi mong anh cư xử hết sức cẩn thận để cô ta khỏi bị tổn thương – người em nói.

Anh trả lời một cách giận dữ:

– Tôi đoán chắc Clarissa tin rằng nếu thím ấy không vào phòng nhạc đúng lúc như thế, thì chắc tôi đã đè cô ta nằm ngửa trên chiếc đàn, lật váy cô ta lên và chồm lên người cô ta rồi. Tôi tin cảnh tượng này đối với cô ta không đáng lo cho lắm.

– Anh đừng thô lỗ như thế – ông em nói.

– Có lẽ chú nên nói như thế với vợ chú – Ngài tử tước đáp.

– Anh hãy cẩn thận, Rex – Không khí báo hiệu hai anh em sắp cãi nhau – Tốt nhất là anh không nên ở riêng một mình với cô ta, cho dù giữa thanh thiên bạch nhật cũng không nên. Không phải tôi chỉ muốn nói đến sáng nay thôi đâu. Có phải đêm qua anh đã đến thăm bà Winters không?

Tử tước Rawleigh quá đỗi kinh ngạc, đưa mắt nhìn người em. Anh định mở miệng chối. Nhưng nói dối với người em song sinh chẳng ích lợi gì. Anh nở mũi hít vào một hơi rồi hỏi:

– Làm sao chú biết được chuyện này? Có phải cô nàng đã kêu ca với ngài lãnh chúa?

– Cứ suy nghĩ thì thấy hết – người em đáp – Tôi thấy hết tâm trạng của anh. Việc anh quá thích đi dạo ngoài trời đêm lạnh lẽo vào tiết sơ xuân đã làm cho tôi biết hết tim đen của anh. Tôi không bao giờ đi như anh đâu, Rex à.

– Chú… Cái quái gì khiến chú không đi? – Anh hỏi, tim đạp thình thịch vì tức giận.

Hai anh em thường xung khắc nhau về tư tưởng, nên mỗi lần tranh luận là mỗi lần họ cãi nhau kịch liệt, nghe anh hỏi, người em liền đáp:

– Chắc anh quên nếp sống trong làng ta rồi, tôi nhắc lại cho anh nhớ rằng cuộc sống trong làng khó mà giữ bí mật được. Tôi không bao giờ dám xúc phạm đến bà ta. Bà ta là người quí phái, Rex à. Một mệnh phụ đáng kính, rất bí ẩn. Bà ta đến đây năm năm rồi, chẳng ai biết bà ta từ đâu đến, nhưng bà ta sống bình lặng, mẫu mực từ lúc ấy đến giờ. Không ai biết gì về quá khứ, tông tích của bà ta hay là biết về người chồng quá cố của bà – Kể cả tình cảm của bà ta đối với chồng – ngoài việc người ta chỉ biết chồng bà là ông Winters. Nhưng nếp sống của bà ta đã nói lên bà là một người quí phái. Tôi không bao giờ dám xúc phạm đến bà ta.

– Đồ quỷ sứ – Ngài tử tước nói, giọng run run vì tức giận – Claude này, theo chỗ tôi đoán thì chắc bà ta đã lớn tuổi rồi. Cho nên bà ta có quyền tự do hành động theo ý muốn của mình.

– Còn tôi, tôi đoán chắc là đêm qua anh đã bị từ chối. Anh trở về quá sớm chứng tỏ anh đã thất bại hoàn toàn. Bà Winters là người quí phái. Không phải là người trắc nết. Chắc chồng bà ta quá tuyệt vời nên không có ai địch nổi với ông ấy. Bà ta không thiếu người cầu hôn đâu. Ai cũng biết từ khi bà ta đến đây đến giờ, đã có hai người thuộc giai cấp quí tộc đến cầu hôn – Cầu hôn thực sự đấy nhé – nhưng bà đều từ chối.

– Nếu bà ta là người quí phái như thế – Tử tước nói – và nếu chú tin chắc bà ta từ chối tối, thì tại sao chú dọa tôi như thế để làm quái gì? Có phải chú muốn dành riêng bà ta cho chú không, Claude?

Ông em đáp với thái độ thách thức rất bình tĩnh:

– Rex, nếu anh xuống ngựa, tôi sẽ đấm cho anh một trận nhừ tử cho mà xem.

– Chẳng cần thiết – Ngài Tử tước cộc lốc nói – vì tôi sẵn sàng xin lỗi chú. Thật ngốc khi thổ lộ tâm sự với chú. Đúng thế, bà ta đã từ chối tôi. Thật không ngờ. Thậm chí tôi còn nghĩ thế nào con chó cũng tấn công tôi, nhưng té ra nó lại biết điều. Cho nên tất cả những thứ của ngài lãnh chúa thái ấp này xem ra không cần thiết nữa.

– Còn tôi thì tôi có cảm giác anh chỉ muốn mua vui giải trí, Rex à. Tôi có cảm giác ấy từ khi chúng ta về đến Bodley. Việc anh ở trong phòng nhạc một mình với bà ấy khiến cho Clarissa nghi ngờ cũng là chuyện anh muốn mua vui. Tôi nghĩ anh quá kiêu ngạo, không muốn trả lời minh bạch. Tôi cảnh cáo anh, nếu anh xúc phạm đến bà ta, thì anh đã tự ý gây thù óan với tôi đấy.

– Chú muốn làm cho tôi sợ phải không? – Ngài Rawleigh hỏi, giận dữ nhìn người em, thái độ kẻ cả.

– Phải – Claude đáp – Biến người anh em song sinh của mình thành kẻ thù thì chẳng khác nào mình thù oán chính mình, không hay ho gì đâu, Rex à. Hãy để cho bà ta yên. Dĩ nhiên anh chịu khó sống trong tình trạng độc thân vài tuần cũng chẳng chết đâu. Anh có Eden, có Nat, và có tôi để bầu bạn, anh lại còn có các bà các cô để tiếp xúc vui chơi nữa. Rồi có Daphne nữa đấy. Có đủ ba anh em chúng ta để vui chơi với nhau trong vài tuần là quá tuyệt rồi.

Mặc dù bất bình, nhưng Tử tước Rawleigh cũng cười, hứa:

– Tôi sẽ nghe theo lời chú, nhưng chắc chú phải xác nhận bà ta đẹp mê hồn. Dĩ nhiên bà ta không phải loại người hợp với tôi, ngoài sắc đẹp về thể xác. Bà ta là người có đạo hạnh, nào là thăm viếng người bệnh và người già, nào là dạy cho trẻ con, và làm vô số công việc khác mà không cần trả công. Nói tóm lại bà ta là một vị thánh đấy. Nhưng không hợp với kiểu người của tôi.

– Thế thì tốt – ông em đáp một cách chắc nịch, nhưng ông ta không thể nín cười được – Thôi bây giờ có lẽ chúng ta nói qua chuyện khác nhé?

– Bà ta rất thương trẻ con – tử tước nói – Chú biết tại sao ông Winters không sinh với bà ta đứa nào không? Chú có nghĩ hắn ta là một thằng khùng già nua lẩm cẩm không? hay là một thằng khốn nạn bất lực? Kẻ nào có vợ thương trẻ con như thế cũng đều muốn có con với vợ mình hết. Nếu hắn ta còn sống mà bây giờ đang đứng trước mặt tôi, thế nào tôi cũng buộc lòng hỏi hắn cho ra lẽ.

Ông Adams nhìn anh, kinh ngạc và hoảng sợ. Ông ta nghĩ tốt hơn là nên im lặng để giữ hòa khí, thay đổi đề tài câu chuyện như ông vừa mới đề nghị. Nhưng tuồng như ông anh không quan tâm đến đề tài gì hết, ông nói ra chuyện gì, ông anh cũng không trả lời, và thế là hai người đành im lặng.

Ngài Tử tước suy nghĩ liên miên; nàng đã lầm mình là Claude. Những nụ cười kia là dành cho Claude. Nghĩ thế, anh tin chắc là những nụ cười ve vãn, cầu thân. Anh cảm thấy mình là đồ điên. Hoàn toàn điên.

Và anh cảm thấy có ác cảm với Catherine Winters.

Lạy Chúa lòng lành, chắc anh đã đánh mất phong cách của mình. Anh không đau khổ mà thấy tức giận và nhục nhã. Đêm qua anh đã tìm cách lén lút đến thăm nàng, cứ tin rằng anh hoàn toàn giữ bí mật, vì anh hết sức thận trọng, thế mà khi anh trở về Nat và Eden đã chế giễu anh vì anh về quá sớm, chứng tỏ anh đã thất bại. Còn Claude thì lại biết anh đi đâu. Rồi sáng nay, khi Clarissa bắt gặp anh ở với nàng trong phòng nhạc sau khi Daphne đã đi rồi, bà ấy đã tỏ vẻ nghi ngờ.

Thế nhưng anh có hưởng được lạc thú do thành công đem lại đâu.

Thật là một vùng quê mắc dịch. Khi người ta ra khỏi chu vi của thành phố, đời sống của họ không còn là của họ nữa.

Thôi được. Bà Catherine Winters sẽ được đảm bảo, đức hạnh của nàng sẽ được an toàn, sẽ không bị anh quấy phá nữa. Trong thời gian còn lại ở Bodley, anh sẽ cố hết sức để tránh xa nàng, càng xa càng tốt.

Bình luận
× sticky