Luân Đôn
Cái ngày tiền định khi các hồ sơ ứng viên phải nộp đến Quỹ Walsh đang đến gần. Kỳ thi vấn đán quy mô lớn sẽ diễn ra trong gần hai tháng nữa. Buổi sáng tôi ở nhà, liên lạc với các đồng nghiệp khắp bốn phương và trả lời thư điện tử, ưu tiên những bức thỉnh thoảng tôi nhận được từ các đồng nghiệp ở Atacama. Walter đến tìm tôi vào tầm trưa và chúng tôi đến quán rượu, ở đó tôi tóm tắt cho hắn nghe về tiến triển hồ sơ của tôi. Rồi những buổi chiều tiếp tục trong những thư viện lớn của Học viện để tra cứu những cuốn sách tôi đã đọc trước đó nhiều lần, trong khi Walter đọc nhanh những ghi chép của tôi. Buổi tối, tôi giải khuây bằng cách lững thững dạo bộ quanh đồi Primose và đến dịp cuối tuần thì tôi chuồn khỏi đó, ngang dọc trên những lối đi của khu chợ trời Camden Lock. Mỗi ngày, tôi dần làm quen lại với cuộc sống tại Luân Đôn, với các khu phố trong thành phố của tôi, kết nối một mối đồng cảm nào đó với Walter.
Paris
Hôm thứ Tư, Ivory nhận được kết quả từ phòng thí nghiệm có trụ sở gần Dortmund, Đức. Ông ghi chép lại bản báo cáo phân tích mà người đối thoại đọc lại cho ông rồi yêu cầu người này tiếp tục chuyển cái vật mà ông đã ký gửi cho họ đến một phòng thí nghiệm khác thuộc ngoại vi Los Angeles. Gác máy rồi, ông ngập ngừng hồi lâu rồi mới gọi tiếp một cuộc điện thoại, lần này là từ máy di động của ông. Người ta bắt ông phải chờ trước khi kết nối liên lạc.
– Lâu quá rồi nhỉ!
– Chúng ta thực sự không có lý do để nói chuyện trở lại, Ivory nói. Tôi vừa gửi cho anh một bức thư điện tử, hãy đọc nó ngay khi anh có thể, tôi có những lý do xác đáng để tin rằng anh sẽ nhanh chóng muốn liên lạc lại với tôi ngay.
Ivory gác máy rồi tra giờ trên đồng hồ đeo tay. Cuộc trò chuyện đã kéo dài chưa đến bốn mươi giây. Ông rời khỏi văn phòng, khóa cửa lại rồi xuống tầng trệt. Ông tranh thủ lúc một nhóm sinh viên đang tran vào đại sảnh của viện bảo tàng để kín đáo lẩn ra khỏi tòa nhà.
Ngược lên kè Branly, ông băng qua sông Seine, mở điện thoại di động ra, tháo sim rồi quẳng chiếc thẻ sim xuống sông. Rồi ông đi tới quán bia Alma, men theo cầu thang xuống tầng hầm, đi vào một buồng điện thoại rồi chờ cho chuông reo.
– Làm sao một vật như vậy lại rơi vào tay ông?
– Những khám phá vĩ đại nhất thường là kết quả của sự tình cờ mà, một vài người gọi đó là số phận, những người khác gọi đó là vận may.
– Ai đã giao lại thứ đó cho ông?
– Điều này không quan trọng và tôi muốn giữ bí mật về chuyện đó.
– Ivory, ông sẽ mở lại một hồ sơ đã đóng từ rất lâu rồi, và bản báo cáo ông đã gửi cho tôi không chứng minh được điều gì to tát cả.
– Không gì có thể buộc anh gọi lại cho tôi nhanh đến thế.
– Ông muốn gì nào?
– Tôi đã gửi vật mẫu đến California để thực hiện một loạt các thử nghiệm bổ sung, nhưng các chi phí trả cho việc phân tích sẽ phải được lập hóa đơn trực tiếp cho anh. Tôi không đủ khả năng tài chính nữa rồi.
– Thế còn chủ sở hữu của vật mẫu, anh ta có biết không?
– Không hắn không hề có chút ý niệm nào về cái hắn có, và dĩ nhiên tôi không định nói cho hắn biết gì thêm.
– Ông hy vọng bao giờ thì được biết thêm?
– Hẳn tôi sẽ nhận được những kết quả đầu tiên trong vài ngày nữa.
– Hãy liên lạc với chúng tôi nếu chuyện này bõ công sức và gửi hóa đơn cho tôi, chúng tôi sẽ thanh toán. Tạm biệt Ivory.
Giáo sư gác máy, ông đứng thêm một lúc trong buồng điện thoại, tự hỏi liệu quyết định của mình có đúng đắn không. Ông trả tiền gọi điện thoại tại quầy rồi lại đi về phía bảo tàng.
Keira đã gõ cửa văn phòng làm việc. Không có tiếng đáp, cô trở xuống quầy lễ tân hỏi thăm. Cô nhân viên lễ tân khẳng định với cô là đã nhìn thấy giáo sư. Có lẽ tôi sẽ tìm thấy ông trong quán cà phê chăng? Keira lướt nhìn bao quát khắp khu vườn. Chị gái cô đang dùng bữa trưa cùng với một đồng nghiệp nam, cô rời khỏi bàn để đến gặp chị.
– Em lẽ ra có thể gọi cho chị cơ mà.
– Vâng, lẽ ra em có thể. Chị có thấy Ivory đâu không? Em không thể tìm ra ông ấy.
– Sáng nay chị đã nói chuyện với giáo sư, nhưng chị không dành thời gian của mình để theo dõi ông ấy, mà bảo tàng lại rộng lớn nữa. Hai ngày nay em biến đi đâu thế?
– Jeanne ạ, chị bắt người đang dùng bữa cùng chị phải chờ đấy, có lẽ chị nên dời màn tra hỏi của mình lại sau.
– Chị lo lắng, chỉ có vậy thôi.
– Sao nào, chị thấy đấy, em đang hoàn toàn khỏe khoắn, chị không có lý do gì để lo lắng nữa rồi nhé.
– Tối nay em ăn tối với chị chứ?
– Em không biết, giờ mới là giữa trưa.
– Tại sao em lại vội như thế?
– Ivory đã để lại cho em một tin nhắn yêu cầu em đến gặp mà ông ấy lại không có ở văn phòng.
– Vậy thì ông ấy ở chỗ khác, chị đã nói với em rồi, bảo tàng này rất rộng, hẳn là ông ấy đang ở đâu đó trong các tầng. Chuyện khẩn cấp đến thế cơ à?
– Em nghĩ là anh bạn của chị đã dùng sang món tráng miệng của chị rồi đấy.
Jeanne liếc sang anh bạn đồng nghiệp đang kiên nhẫn chờ đợi cô bằng cách lật giở một cuốn tạp chí, khi cô quay ra thì em gái cô đã biến mất.
Keira băng qua tầng hai, rồi tầng ba, và hơi nghi hoặc, cô lộn lại quãng đường dẫn đến văn phòng làm việc của Ivory. Lần này cửa ra vào đã mở sẵn và vị giáo sư đang ngồi trong ghế bành. Ông ngẩng đầu lên.
– A cô đây rồi, cô đến thế này thật là tử tế quá.
– Bạn nãy tôi đã ghé qua đây, tôi đã tìm ông khắp nơi, nhưng chẳng thấy ông đâu cả.
– Hy vọng cô đã không thử tìm trong toa lét nam?
– Không ạ, Keira ngượng nghịu đáp.
– Vậy thì chuyện này đã được giải thích rồi đấy. Cô ngồi đi, tôi có vài thông tin muốn báo để cô biết.
Phân tích với đồng vị carbon 14 không đem lại kết quả gì: hoặc món quà của Harry đã hơn năm mươi nghìn năm tuổi hoặc vật này không phải chất hữu cơ, và như vậy thì đó không phải là gỗ mun.
– Khi nào chúng ta sẽ lấy lại nó? Keira hỏi.
– Phòng thí nghiệm sẽ gửi trả lại chúng ta ngay ngày mai, cùng lắm là hai ngày nữa cô lại có thể đeo nó lên cổ rồi.
– Tôi muốn biết tôi nợ ông bao nhiêu, phần đóng góp của tôi ấy mà, ông nhớ không, chúng ta đã thỏa thuận.
– Các kết quả không được chứng rõ nên phòng thí nghiệm không bắt chúng ta phải trả khoản nào hết. Các chi phí gửi đi gửi lại mất khoảng một trăm euro.
Keira đặt một nửa số tiền lên bàn làm việc của giáo sư.
– Điều bí ẩn vẫn còn nguyên vẹn. Nói cho cùng, có lẽ đây chỉ là một viên đá núi lửa thông thường? cô hỏi tiếp.
– Trơn nhẵn và mịn bóng như thế ư? Tôi nghi ngờ điều đó, vả lại dung nham hóa thạch thì thường bở mủn nữa kia.
– Vậy thì cứ cho rằng đó chỉ là một mặt dây chuyền.
– Tôi tin rằng đó là một quyết định khôn ngoan, tôi sẽ gọi cho cô ngay khi nhận được nó nhé.
Keira rời khỏi văn phòng của Ivory và quyết định lại tới gặp chị gái mình.
– Tại sao em không nói với chị là em đã gặp lại Max? Jeanne hỏi ngay khi Keira bước vào phòng làm việc của cô.
– Bởi vì chị đã biết chuyện đó rồi thì tại sao phải nói cho chị nữa?
– Hai người sắp giảng hòa với nhau à?
– Bọn em bên nhau một buổi tối và em đã quay về nhà mình ngủ, nếu đó là điều chị muốn biết.
– Rồi ngày Chủ nhật em đã ở lại một mình trong căn hộ một phòng của em ư?
– Em đã tình cờ gặp anh ấy, chúng em đã đi dạo. Làm thế nào chị biết được là bọn em đã gặp lại nhau? Anh ấy gọi cho chị à?
– Max, gọi cho chị á? Em cứ đùa, anh ấy quá tự phụ để làm chuyện đó. Sau khi em lên đường, anh ấy không bao giờ liên lạc lại nữa, và thậm chí chị còn tin rằng anh ấy đã tự giao cho mình nghĩa vụ là tránh tất tật những bữa tiệc tối nơi anh ấy có thể gặp chị. Bọn chị không nói chuyện với nhau nữa kể từ khi em và anh ấy chia tay.
– Vậy thì làm thế nào chị lại biết được nhỉ?
– Một cô bạn của chị đã nhìn thấy hai người tại khách sạn Meurice; hai người nỉ non tâm sự như đang ngoại tình với nhau ấy.
– Paris đúng là một ngôi làng nhỏ! Mà không đúng, bọn em không phải tình nhân; chỉ là chỗ quen biết cũ gặp lại thì ngồi tán chuyện thôi. Em không biết cô bạn gái thích đưa chuyện kia là ai, nhưng em ghét cô ta.
– Là chị họ của Max, cô ấy cũng chẳng ưa gì em. Chị có thể hỏi em về chuyện em đang làm cùng Ivory được không?
– Em thích đi lại cùng các giáo viên mà, chuyện này chị cũng nên biết rồi mới phải chứ?
– Chị không nhớ Ivory đã từng giảng dạy cơ đấy?
– Chị làm em phát chán với những câu hỏi của chị rồi, Jeanne ạ.
– Vậy thì để không làm em phát chán nữa, chị sẽ không nói với em là người ta đã gửi hoa đến cho em vào sáng nay. Tấm danh thiếp đính kèm bó hoa hiện đang ở trong túi xách của chị đây, nếu chuyện đó khiến em lưu tâm.
Keira cướp lấy chiếc phong bì nhỏ, bóc niêm ròi kéo nhẹ tấm danh thiếp ra. Cô mỉm cười rồi cất vào trong núi.
– Em sẽ không ăn tối với chị đâu, tối nay em mặc kệ chị với đám bạn gái hết sức có thành ý của chị.
– Keira này, hãy chú ý tới Max, anh ấy đã mất hàng tháng để lật sang trang mới, đừng khơi lại những vết thương nếu để lại ra đi sau đó, bởi vì em sắp ra đi cơ mà, có phải không nhỉ?
– Tài quá, câu hỏi giết người giấu ngay giữa bài học đạo đức. Đến dây, em phải nói là, trong vai trò làm chị của mình, chị thật giỏi giang. Max hơn em mười lăm tuổi, chị nghĩ anh ấy có thể quản lý cuộc sống và cảm xúc của anh ấy một mình hay chị muốn em đề nghị anh ấy để chị giúp đỡ? Chị gái của con khốn giống như bà đi kèm ấy, người ta không thể mong gì hơn nữa, phải không?
– Tại sao em lại giận chị như thế?
– Bởi vì lúc nào chị cũng phán xét mọi chuyện.
– Đi đi Keira, đi mà vui chơi, chị đang bận việc và em có đầy đủ lý do mà, em không còn ở cái tuổi để chị chơi trò làm chị cả nữa rồi. Dù sao chăng nữa, em cũng không cần phải làm theo bất cứ điều gì trong số những lời khuyên của chị đâu. Hãy thử đừng bỏ mặc anh ấy một lần nữa tan vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, như thế sẽ rất độc ác và vô ích đối với thanh danh của em.
– Bởi vì em lại còn có một thanh danh cơ đấy?
– Sau khi em đi, những cái miệng sẽ bép xép ba hoa và chúng không được tử tế nhã nhặn lắm khi nhắc đến em.
– Giá như chuyện biết em coi thường chuyện đó thế nào, em ở quá xa để nghe thấy những lời đàm tiếu đó.
– Có lẽ vậy, nhưng chị thì không, và chị có mặt ở đó là để bảo vệ em.
– Nhưng tất cả những người đó đang xen vào cuộc sống xã hội nhỏ bé của chị để làm cái quái gì thế hả Jeanne? Những người bạn tốt cứ luôn đặt điều nói xấu và ngồi lê đôi mách này là ai vậy?
– Là những người từng an ủi Max, chị nghĩ vậy! À, còn một điều cuối cùng này, trong trường hợp em sẽ băn khoăn tự hỏi lần nữa, liệu em có phải là một con oắt tinh nghịch với chị gái em không, thì câu trả lời là có đấy!
Keira sập cửa rời khỏi văn phòng của Jeanne. Vài phút sau, cô ngược lên kè Branly về phía cầu Alma. Giữa chừng, cô chống khuỷu tay lên lan can cầu nhìn một chiếc sà lan đang lướt nhanh về phía cầu nhỏ Debilly. Cô lấy điện thoại di động ra rồi gọi cho Jeanne.
– Chị em mình sẽ không tranh cãi mỗi lần gặp nhau nữa. Ngày mai em sẽ đến tìm chị, chúng ta sẽ đi ăn trưa, không có ai khác ngoài hai chị em mình. Em sẽ kể cho chị nghe toàn bộ chuyến phiêu lưu của em trên đất Êtiôpia, mặc dù cũng chẳng có gì to tát mà kể; còn chị, chị sẽ vạch trần cho em nghe tất tật về cuộc sống của chị trong ba năm trở lại đây. Em thậm chí sẽ để mặc chị giải thích lại với em lý do tại sao chị và Jérôme chia tay nhau. Mà tên anh chàng đúng là Jérôme chứ nhỉ?