Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngày Đầu Tiên

Chương 6

Tác giả: Marc Levy

Luân Đôn

Walter không nói gì nhưng không khó để nhận ra rằng hắn đang mỗi ngày một nản. Giải thích cho hắn hiểu công việc của tôi cũng không tưởng giống như hy vọng dạy cho hắn nói tiếng Trung Quốc chỉ trong vài ngày vậy. Ngành thiên văn học, ngành vũ trụ luận nghiên cứu các không gian rộng lớn đến nỗi những đơn vị được sử dụng để đo đạc trên trái đất như thời gian, vận tốc, khoảng cách đều trở nên vô hiệu. Người ta đã phải sáng tạo ra những đơn vị khác, bội số của bội số, các phương trình phức hợp. Ngành khoa học của chúng ta chỉ được tạo nên từ những sác xuất và những sự không chắc chắn, bởi vì chúng ta đang dò dẫm tiến lên, không thể hình dung ra những giới hạn thực sự của Vũ trụ này, vũ trụ mà chúng ta chính là một phần trong đó.

Từ hai tuần nay, tôi không thể trình bày trọn vẹn được câu nào mà tránh được chuyện Walter nhăn nhó khó chịu khi nghe thấy một thuật ngữ hắn không hiểu ý nghĩa, một lập luận vượt quá tầm hiểu biết của hắn.

– Walter, một lần cho xong nhé, Vũ trụ này phẳng hay không?

– Cong, hẳn nhiên là thế. Rốt cuộc, nếu tôi hiểu đúng câu nói của anh, Vũ trụ sẽ vận động thường xuyên và nó sẽ giãn nở như một mảnh vải bị kéo căng, kéo theo những thiên hà vốn được gắn với những sợi thớ của nó.

– Nói như thế hơi giản lược một chút nhưng đó là một cách thâu tóm lý thuyết về Vũ trụ theo chủ nghĩa bành trướng.

Walter đưa hai tay ôm đầu. Vào giờ tối muộn, phòng đọc của thư viện vắng tanh vắng ngắt. Chỉ hai bàn chúng tôi đang ngồi là còn sáng đèn.

– Adrian này, tôi chỉ là một người quản ý tầm thường, nhưng dẫu sao chăng nữa, cuộc sống thường nhật của tôi vẫn diễn ra bên trong Học viện khoa học. Thế mà tôi vẫn không hiểu gì về những điều anh đang nói với tôi.

Tôi nhận thấy trên mặt bàn gần đó có một cuốn tạp chí hẳn là người đoc nào đó đã quên cất lên giá. Chiếm trọn trang bìa là một khung cảnh tuyệt đẹp của vùng Devon.

– Tôi nghĩ mình đã nảy ra một ý để làm rõ vấn đề với anh đây, tôi nói với Walter.

– Tôi đang lắng nghe anh đây?

– Anh nghe tôi như thế là đủ rồi và tôi đã tìm ra thứ hiệu quả hơn từ ngữ để dạy cho anh một vài khái niệm cơ bản về vũ trụ. Giờ là lúc chuyển từ lý thuyết sang thực hành. Đi theo tôi nào!

Tôi cầm tay kẻ đồng hội đồng thuyền của mình là lôi đi và chúng tôi cùng băng qua đại sảnh của thư viện bằng những bước chân cả quyết. Ra tới phố, tôi vẫy một chiếc taxi và yêu cầu tài xế chở chúng tôi về nhà riêng của tôi càng nhanh càng tốt. Tới nơi, lần này tôi không dẫn Walter về phía cửa ra vào nhà tôi, mà dẫn hắn về phía cửa ra vào của một gian nhỏ kế bên.

– Đằng sau tấm cửa nhôm cuốn này là một phòng đánh bạc bất hợp pháp hay sao? Walter hỏi tôi với ánh mắt giễu cợt.

– Xin lỗi vì đã làm anh thất vọng, đó chỉ là một ga ra, tôi vừa đáp vừa nâng cánh cửa lật lên.

Walter buột ra một tiếng rít. Mặc dù có kích thước nhỏ hơn một chiếc xe khách hiện đại nhưng chiếc MG đời 1962 cũ của tôi vẫn thường gây ra một kiểu phản ứng như vậy.

– Chúng ta đi dạo hả? Walter hào hứng hỏi.

– Nếu như nó muốn khởi động, tôi nói rồi xoay chìa khóa điện.

Một vài cú tăng tốc và động cơ kêu vù vù gần như một phần tư vòng.

– Ngồi lên đi và đừng có tìm thắt lưng an toàn của anh làm gì, không có thứ đó đâu!

Nửa tiếng sau, chúng tôi rời khỏi ngoại vi Luân Đôn.

– Chúng ta đang đi đâu thế? Walter vừa hỏi vừa cố chế ngự lọn tóc bất trị duy nhất mà hắn vẫn sở hữu trên trán.

– Đến bờ biển, ba tiếng nữa chúng ta sẽ tới nơi.

Và trong khi chúng tôi phi hết tốc lực dưới một bầu trời đầy sao đẹp đẽ, tôi nghĩ đến cao nguyên Atacama nơi tôi không ngừng mơ được quay trở lại và cùng lúc nhận ra rằng mình đã nhớ nước Anh nhường nào khi còn ở dưới đó.

– Anh đã làm thế nào để kỳ quan nhỏ bé này giữ được một hình dạng như thế sau khi đã bỏ mặc nó trong ga ra suốt ba năm trời?

– Tôi đã gửi nó cho một người thợ máy trong thời gian đi vắng và tôi vừa mới lấy nó về.

– Anh ta đã chăm sóc nó tốt đấy, Walter tiếp. Anh không có cái kéo nào trong hộc đựng đồ vặt đấy chứ?

– Không có, để làm gì thế?

– Chẳng để làm gì cả! Walter đáp và đưa tay vuốt qua đầu.

Đến nửa đêm chúng tôi đã vượt qua Cambridge và hai tiếng sau thì tới đích. Tôi đỗ chiếc MG dọc theo bờ biển Sheringham và yêu cầu Walter đi theo tôi đến tận sát bờ biển rồi ngồi trên cát.

– Chúng ta vượt cả quãng đường dài như vậy chỉ để xây lâu đài cát thôi sao? Hắn hỏi.

– Nếu trái tim mách bảo anh như vậy, tôi không có gì phản đối cả nhưng đó không phải mục đích của chuyến thăm này.

– Tiếc quá!

– Anh đang nhìn thấy gì hả Walter?

– Cát!

– Hãy ngước mắt lên và nói cho tôi biết cái anh đang nhìn thấy?

– Biển, anh còn muốn tôi nhìn thấy gì khác ngoài bờ biển nữa nào?

– Ở chân trời anh nhìn thấy gì?

– Hoàn toàn chẳng có gì hết, trời đang tối đen như mực cơ mà!

– Anh không nhìn thấy ánh sáng của ngọn hải đăng ở lối vào cảng Kristiansand ư?

– Ngoài khơi vùng biển này có một hòn đảo ư? Tôi không nhớ ra.

– Kristiansand thuộc lãnh thổ Na Uy kìa Walter.

– Anh nực cười thật đấy, Adrian, thị lực của tôi tốt đấy nhưng từ đây mà nhìn thấy bờ biển Na Uy thì đúng thật là! Anh không muốn tôi tả chi tiết cho anh nghe màu sắc túp len trên chiếc mũ bê rê của người gác ngọn hải đăng mà anh vừa nhắc đấy chứ!

– Kristiansand chỉ cách đây bảy trăm ba mươi cây số. Lúc này đang là nửa đêm, ánh sáng truyền đi với vận tốc 299 792 kilômét trên giây, ánh sáng của ngọn hải đăng này chỉ mất có hai rưỡi phần nghìn giây để đến với chúng ta.

– Anh đã tính rất chuẩn khi không quên phần rưỡi đó, tôi có lẽ đã đánh mất dòng suy luận của anh rồi thì phải!

– Nhưng anh không nhìn thấy ánh sáng của ngọn hải đăng Kristiansand hả?

– Anh thì nhìn thấy? Walter lo lắng hỏi.

– Không, không ai nhìn thấy nó được. Thế mà nó vẫn cứ ở đó, ngay đằng trước chúng ta, bị che giấu bởi độ cong của Trái đất, như đằng sau một ngọn đồi vô hình vậy.

– Adrian, anh đang giải thích với tôi rằng chúng ta đã chạy xe suốt ba trăm cây số để kiểm chứng bằng thị giác là tôi không thể nhìn thấy đèn pha của ngọn hải đăng Kristiansand bên Na Uy từ bờ biển phía Đông của nước Anh vô cùng yêu mến của chúng ta đấy hả? Nếu quả là vậy, tôi hứa với anh rằng tôi có lẽ đã tin vào lời nói của anh nếu anh chịu khó gợi ý cho tôi chuyện này từ ban nãy ở thư viện.

– Anh đã hỏi tôi chuyện hiểu Vũ trụ có dạng cong thì có quan trọng gì, và câu trả lời đang ở phía trước anh đó, Walter. Nếu trên mặt biển này đang trôi nổi từ dặm này sang dặm khác hằng hà sa số những vật phản chiếu anh nhìn thấy tất cả chúng đều được soi sáng bởi ánh sáng phát ra từ ngọn hải đăng Kristiansand, tuy thế lại không bao giờ nhìn thấy chính ngọn hải đăng này; nhưng với thật nhiều kiên nhẫn và phép tính anh sẽ đoán được rằng nó đang tồn tại và cuối cùng cũng tìm ra được vị trí chính xác của nó.

Walter nhìn tôi như thể tôi vừa bất thần lên cơn. Miệng hắn vẫn há hốc rồi ngả dần người ra sau để dò xét kỹ càng vòm trời chi chít sao.

– Rồi! hắn rốt cuộc cũng thốt lên sau một hồi lâu ngẫm nghĩ. Nếu tôi hiểu đúng, những ngôi sao mà chúng ta đang nhìn thấy phía bên kia vẫn thuộc về sườn đồi bên này. Và ngôi sao mà anh đang tìm kiếm hiển nhiên nằm ở sườn đồi bên kia.

– Không có gì đảm bảo rằng chỉ có một ngọn đồi duy nhất, Walter ạ.

– Anh ám chỉ rằng không chỉ bằng lòng với hình dạng cong mà Vũ trụ của chúng ta còn chơi cả đàn ác coóc đê ông nữa chăng?

– Hoặc giả nó giống như một đại dương được bao trùm bởi những ngọn sóng cao ngất.

Walter đan hai tay đỡ lấy gáy rồi nín thinh trong vài giây.

– Trên đầu chúng ta có bao nhiêu ngôi sao nhỉ? Hắn hỏi với giọng của một đứa trẻ đang kinh ngạc đến thán phục.

– Với một bầu trời trong trẻo như thế này, anh có thể quan sát thấy năm nghìn ngôi sao gần chúng ta nhất.

– Nhiều đến thế ư? Walter hỏi với vẻ tư lự.

– Còn nhiều nữa cơ; nhưng bằng mắt thường chúng ta không thể nhìn từ đây quá một nghìn năm ánh sáng.

– Tôi không tin là lại có một khả năng quan sát tốt đến thế! Cô bạn gái của người gác ngọn hải đăng mà anh nhắc đến bên Na Uy có lợi khi không đi dạo trước cửa sổ trong bộ đồ lót!

– Đó không phải là sự thính nhạy về thị giác của anh vào cuộc đâu, Walter, một đám bụi vũ trụ che khuất đại đa số trong hàng trăm tỷ các ngôi sao đang tồn tại trong thiên hà của chúng ta.

– Bên trên chúng ta có tới hàng trăm tỷ ngôi sao hả?

– Nếu anh thực sự muốn chóng mặt, tôi có thể nói với anh rằng trong Vũ trụ này có nhiều trăm tỷ thiên hà. Dải ngân hà của chúng ta chỉ là một trong số chúng và mỗi dải ngân hà lại chứa đựng hàng trăm tỷ ngôi sao.

– Thật không thể hình dung nổi.

– Vậy thì hãy hình dung giả sử chúng ta đang đếm tất cả những hạt cát trên hành tinh này, chúng ta sẽ gần như đạt tới số sao khả dĩ chứa đựng bên trong Vũ trụ.

Walter đứng dậy, hắn cầm một nắm cát và để cát chảy thành dòng qua các kẽ tay. Trong một bầu không khí thinh lặng mà chỉ duy có tiếng sóng dồi khuấy động, chúng tôi lặng ngắm bầu tời, như hai thằng nhóc đang choáng ngợp trước khoảng không bao la này.

– Anh có tin là đâu đó trên kia tồn tại sự sống không? Hắn trầm giọng hỏi.

– Trăm tỷ thiên hà, mỗi thiên hà lại chứa đựng trăm tỷ ngôi sao và gần như chừng đó hệ mặt trời ư? Cái khả năng chúng ta chỉ có một mình là hầu như không tồn tại. Tôi không vì thế mà tin vào những người nhỏ bé màu xanh lục. Cuộc sống chắc chắn tồn tại, nhưng dưới những dạng thế nào? Từ vi khuẩn đơn bào cho đến những sinh vật có lẽ còn tiến hóa hơn trong trình tự tiến hóa mà chúng ta đang có. Ai mà biết được?

– Tôi ghen tị với anh đấy, Adrian.

– Anh ghen tị với tôi sao? Chính bầu trời đầy sao này bỗng nhiên khiến anh mơ về miền cao nguyên Chilê mà tôi vẫn nhắc anh đến nhàm cả tai hay sao?

– Không, tôi ghen tị với những mơ ước của anh. Cuộc sống của riêng tôi chỉ tạo nên bởi những con số, những khoản tiết kiệm vặt vãnh, những ngân sách bớt xén chỗ này một ít chỗ kia một ít, còn anh, anh sử dụng những con số sẽ nghiền chiếc máy tính của tôi thành bột, và những số vô hạn này tiếp tục khích lệ những giấc mơ thuở nhỏ trong anh. Thế nên tôi ghen tị với anh. Tôi sung sướng vì chúng ta đã tới đây. Chúng ta có giành được giải thưởng này hay không không quan trọng, tối nay tôi đã được rất nhiều. Và liệu anh có tìm ra cho chúng ta một nơi dễ thương để đi nghỉ dịp cuối tuần không, cho buổi học môn thiên văn sắp tới của tôi ấy?

Chúng tôi để nguyên hai cánh tay đan lại gối sau đầu, nằm dài trên bờ cát của bãi biển Sheringham đến tận bình minh.

Paris

Keira và Jeanne giải hòa với nhau trong một bữa ăn trưa kéo dài đến gần hết buổi chiều. Jeanne đã chấp nhận kể về vụ chia tay với Jérôme. Trong một bữa tối tại nhà các bạn, nhìn thấy bạn trai của mình vô cùng bận rộn bên cạnh cô gái ngồi cùng bàn của anh, Jeanne đã được mở mắt. Trên đường về, cô đã thốt ra cái câu tuy ngắn gọn nhưng lại nói lên được nhiều điều này: “Chúng ta cần nói chuyện”.

Jérôme đã chối phăng toàn bộ chuyện quan tâm gì gì đó đến cô gái mà anh ta đã quên cả tên. Vấn đề không phải ở chỗ đó, cô đã muốn tối hôm đó anh ta quyến rũ mình, nhưng suốt bữa tối Jérôme chẳng thèm ngó ngàng gì đến cô. Họ đã cãi vã cả đêm và sáng sớm hôm sau thì chia tay. Một tháng sau, Jeanne biết tin Jérôme đã dọn đến sống tại nhà cô gái ngồi cùng bàn buổi tối nọ. Từ đó, Jeanne tự hỏi liệu người ta dự đoán được số phận của mình hay, ngược lại, đôi khi lại tạo nên số phận ấy.

Cô đã gạn hỏi Keira về những ý định đối với Max, em gái cô trả lời rằng mình không hề có ý định nào hết.

Sau ba năm sống tại Êtiôpia, ý nghĩ buông trôi để mặc cuộc sống cuốn theo, không toan tính và không kìm giữ không khiến cô bực mình. Nhà khảo cổ nữ đã trót say mê tự do và cô không cảm thấy sẵn sàng thay đổi.

Trong bữa ăn, điện thoại của cô nhiều lần rung lên. Có lẽ đó chỉ là Max đang tìm cách liên lạc với cô. Trước những hồi chuông lặp đi lặp lại liên tục, Keira rốt cuộc cũng nhận cuộc gọi.

– Tôi hy vọng không làm phiền cô chứ?

– Dĩ nhiên là không ạ, Keira trả lời Ivory.

– Khi gửi lại cho chúng ta cái mặt dây chuyện, phòng thí nghiệm bên Đức đã nhầm địa chỉ. Xin nói để cô yên tâm, kiện hàng không hề bị thất lạc, nó đã được gửi trả lại cho họ. Họ sẽ gửi nhanh cho chúng ta. Tôi ngại quá, nhưng tôi e là cô sẽ không nhận lại được món đồ quý giá của mình trước ngày thứ Hai, hy vọng cô không giận tôi chứ?

– Ôi không, ông chẳng liên quan gì trong việc này cả, chính tôi mới là người phải xin lỗi vì toàn bộ quãng thời gian đã lấy mất của ông.

– Đừng nghĩ thế, tôi đã rất vui đấy chứ, ngay cả khi những tìm tòi nghiên cứu của chúng ta chẳng đi đến đâu cả. Hẳn là tôi sẽ nhận được món đồ vào cuối giờ sáng thứ Hai, cô đến văn phòng tôi mà lấy nhé, tôi sẽ dẫn cô đi ăn trưa để tạ lỗi.

Ngay khi kết thúc cuộc gọi, Ivory gập tờ báo cáo phân tích mà phòng thí nghiệm ở ngoại ô Los Angeles đã gửi tới cho ông qua đường thư tín một tiếng trước đó. Ông cất nó vào trong túi áo vest.

Ngồi ở ghế sau của chiếc taxi đang chở ông tới quảng trường tháp Eiffel, vị giáo sư già ngắm nhìn những vệt đồi mồi trên hai bàn tay mình rồi thở dài.

– Ở tuổi này rồi mày cần gì phải can thiệp vào những kiểu chuyện như thế này. Mày thậm chí sẽ không kịp biết tới phán quyết cuối cùng cơ mà. Toàn bộ chuyện này có ích lợi gì không?

– Ông nói gì kia? Người tài xế hỏi và quan sát vị khách ngồi trong xe qua kính chiếu hậu.

– Không có gì, xin lỗi, tôi đang nói một mình thôi mà.

– Ồ, ông không phải xin lỗi, chuyện đó cũng thường xảy đến với tôi; trước kia người ta thường trò chuyện với khách đi xe, nhưng bây giờ khách hàng chỉ thích cánh tài xế để cho họ được yên thân. Vậy là người ta bật radio lên làm bạn đồng hành.

– Nếu muốn anh cứ việc bật radio lên, Ivory kết luận và mỉm cười với người tài xế.

Hàng người đang nối dài tại chân thang máy chỉ gồm khoảng hai chục khách tham quan.

Ivory bước vào nhà hàng ở tầng hai. Ông đưa mắt nhìn khắp phòng, chỉ cho cô nhân viên lễ tân chỗ vị khách của ông đã ngồi và bước đến bàn nơi một người đàn ông vận bộ com lê màu xanh nước biển đang chờ.

– Tại sao ông không cho gửi trực tiếp kết quả tới Chicago?

– Để không đánh động bọn người Mỹ.

– Vậy tại sao lại báo cho chúng tôi?

– Bởi vì cách đây ba mươi năm, các anh, những người Pháp, đã biết ôn hòa hơn; vả lại tôi quen biết anh dã lâu rồi, Paris ạ, anh là một người thận trọng.

– Tôi đang nghe ông đây, người đàn ông mặc bộ com lê xanh nước biển nói tiếp với giọng không lấy gì làm nhã nhặn.

– Phép định ngày tháng căn cứ vào phân tích carbon 14 không đem lại kết quả nào hết, tôi đã cho phép tiến hành phân tích bằng cách đánh tráo quang học, tôi miễn cho anh những chi tiết, cái đó mang tính kỹ thuật ghê gớm và anh sẽ không hiểu được gì nhiều đâu, nhưng các kết quả thu được lại khá gây ngạc nhiên.

– Ông đã có được gì nào?

– Nói cho đúng ra thì không gì hết.

– Ông đã không thu được kết quả nào mà vẫn hẹn gặp tôi? Ông mất trí rồi chắc?

– Tôi thích tiếp xúc trực tiếp hơn là qua điện thoại; và tốt hơn là anh hãy lắng nghe những gì tôi phải nói với anh. Đồ vật này không phản ứng với phương pháp xác định niên đại là bí ẩn đầu tiên; và chuyện này cho phép giả định rằng nó ít nhất phải có đến bốn trăm nghìn năm tuổi lại là một bí ẩn còn lớn hơn nữa.

– Có thể so sánh với thứ chúng ta từng biết không?

– Hình dạng của nó không hoàn toàn đồng nhất, và tôi không thể chứng thực cho anh bất cứ điều gì liên quan đến kết cấu bởi vì chúng tôi vẫn chưa xác định được kết cấu của thứ đồ vật mà chúng tôi đang giữ.

– Nhưng ông nghĩ chúng thuộc cùng một gia đình.

– Hai là một con số hơi ít ỏi để nói về một gia đình, nhưng chúng có thể là họ hàng.

– Chúng tôi đều đã nghĩ rằng thứ mà chúng tôi đang có là duy nhất về thể loại.

– Tôi thì không, tôi chưa bao giờ tin như thế, chính vì điều đó mà tất cả các anh đều đã xa lánh tôi. Giờ thì anh hiểu rõ hơn tại sao lần này tôi lại hẹn gặp rồi đấy.

– Không có phương pháp phân tích khác cho phép tìm hiểu thêm về nó à?

– Phân tích xác định niên đại bằng urani, nhưng đã quá muộn để thực hiện phân tích đó rồi.

– Ivory, ông thực lòng tin là hai vật này được liên hệ với nhau theo một cách nào đó sao, hay ông đang theo đuổi một ảo tưởng của riêng mình? Tất cả chúng tôi đều biết rằng phát hiện này luôn khiến ông hết sức lưu tâm và việc bãi bỏ nguồn ngân sách đã được cấp cho ông không phải là không liên quan gì đến quãng thời gian ông đưa ra quyết định tách khỏi chúng tôi.

– Tôi đã qua cái tuổi chơi kiểu trò này lâu rồi và anh còn lâu mới đạt tới cái tuổi cho phép anh kết tội tôi như vậy.

– Nếu tôi hiểu đúng những lời ông vừa nói, điểm tương đồng duy nhất giữa hai vật này chính là việc chúng hoàn toàn không phản ứng với những thử nghiệm mà chúng đã trải qua.

Ivory đẩy ghế lùi lại, sẵn sàng rời khỏi bàn.

– Anh cứ việc thiết lập mối quan hệ theo cách anh cho là hợp lý. Tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Vừa mới biết về sự tồn tại của một thứ có khả năng là bản mẫu thứ hai, tôi đã thực hiện được một vố lừa khéo léo để có được nó, tiến hành những xét nghiệm tôi cho là có ích và báo với các anh. Kể từ giờ trở đi, quyết định về bước tiếp theo của các sự kiện là việc của các anh; như anh vừa mới nhắc cho tôi nhớ, tôi đã về hưu từ lâu rồi.

– Ngồi xuống đã nào, Ivory, chúng ta còn chưa kết thúc cuộc trò chuyện cơ mà. Khi nào chúng tôi lấy lại được vật đó.

– Không có chuyện các anh lấy lại được nó đâu. Ngay thứ Hai tới tôi sẽ trả lại cho nữ chủ nhân của nó.

– Tôi cứ nghĩ người giao nó cho ông là một gã đàn ông cơ đấy.

– Tôi chưa từng nói với anh như thế, mà dẫu sao, chuyện đó cũng chẳng quan trọng gì.

– Tôi ngờ là văn phòng chúng tôi rất có thiện cảm với chuyện này đấy. Ông nhận thấy giá trị của món đồ này nếu những dự đoán của ông được xác nhận. Họa có điên mới để nó di chuyển tự do trong thiên nhiên.

– Hẳn là thế rồi, tâm lý học vẫn luôn không phải là điểm mạnh của tổ chức chúng ta. Trong lúc này, nữ chủ nhân của món đồ chưa nghi ngờ bất cứ điều gì, và không có bất cứ lý do nào để thái độ ấy thay đổi. Cô ấy đeo viên đá này trên cổ, khó có thể tìm ra nơi nào khác để vật này được nặc danh và an toàn hơn thế. Chúng ta không muốn lôi kéo sự chú ý của bất kỳ ai và nhất là muốn tránh một cuộc chiến mới giữa các văn phòng của chúng ta để biết xem ai từ Genève, Madrid, Francfort, anh hay tôi không biết ai vẫn sẽ tìm cách chiếm lấy cái bản mẫu thứ hai này, và hãy còn quá sớm để bàn về chuyện ấy, món đồ này sẽ hết sức nhanh chóng quay về với nữ chủ nhân trẻ trung của nó.

– Và nếu cô ta đánh mất nó?

– Anh thực sự tin là nó sẽ an toàn hơn khi ở chỗ chúng ta?

– “Fair enough[9]”, như những người bạn Anh của chúng ta sẽ nói. Chúng ta có thể coi phần cổ của người phụ nữ này là một dạng lãnh thổ trung lập.

[9] Tiếng Anh trong nguyên bản: Tạm đủ.

– Tôi chắc chắn là cô ấy sẽ thích thú khi biết được chuyện này!

Người đàn ông mặc bộ com lê xanh lơ được gọi tên là Paris nhìn qua cửa sổ. Những nóc nhà của Paris đang trải dài đến ngút tầm mắt.

– Lập luận của ông không vững, giáo sư ạ. Làm thế nào để biết thêm về nó đây, nếu chiếc mặt dây chuyền này không thuộc về chúng ta?

– Đôi lúc, tôi thực sự băn khoăn tự hỏi liệu mình có về hưu sớm quá hay không. Các anh đã không hiểu gì về những cái tôi đã vất vả nhọc công biết mấy để dạy các anh. Nếu vật này thực sự là anh chị em họ với vật mà chúng ta đang có, những thử nghiệm cũng sẽ không cho chúng ta biết gì hơn.

– Những năm gần đây, dẫu sao thì kỹ thuật cũng đã tiến bộ lên nhiều.

– Điều duy nhất tiến bộ hơn trước, đó là sự nhận thức về bối cảnh đang khiến chúng ta phải bận lòng.

– Ngừng ngay những bài học của ông lại, chúng ta đã biết nhau quá lâu rồi! Thực ra trong đầu ông có cái gì vậy?

– Nữ chủ nhân là một nhà khảo cổ, một nhà khảo cổ hết sức tài năng. Một đứa trẻ vô giáo dục, quả cảm và táo bạo. Cô ấy coi thường thứ bậc tôn ti, cô ấy tin chắc mình có năng lực hơn những người ngang hàng và chỉ nghe theo cái đầu của mình, tại sao không để cô ấy làm việc cho chúng ta nhỉ?

– Ông có thể trở thành một giám đốc phụ trách nhân sự hết sức thuyết phục đấy! Với một hồ sơ trích chéo như vậy, ông muốn chúng ta tuyển mộ cô ta?

– Tôi đã nói như thế à? Cô ấy vừa trải qua ba năm tại Êtiôpia để đào bới đất cát trong những điều kiện khó khăn và tôi sẵn sàng đánh cược rằng nếu một cơn bão dữ không đánh bật cô ấy khỏi đó thì cô ấy có lẽ đã tìm thấy thứ mà cô ấy đã lên đường tìm kiếm.

– Và điều gì khiến ông tin rằng cô ta rốt cuộc sẽ đạt được mục đích của mình?

– Cô ấy có một quân át chủ bài quý giá.

– Gì vậy?

– Vận may!

– Cô ta đã trúng số hả?

– Còn hơn thế; cô ấy đã không cần phải nỗ lực tí gì, vật này đã đến với cô ấy, người ta đã tặng nó cho cô ấy.

– Chuyện này không biện hộ được cho năng lực của cô ta. Vả lại, tôi không thấy bằng cách nào cô ta sẽ vén được tấm màn bí ẩn mà chúng ta không thể làm sáng tỏ với tất cả những phương tiện sẵn có trong tay.

– Vấn đề ở đây không phải là phương tiện, mà là niềm đam mê. Chỉ cần chúng ta cho cô ấy một lý do chính đáng để quan tâm đến vật mà cô ấy đeo trên cổ.

– Ông gợi ý là chúng ta điều khiển từ xa một electron tự do?

– Nếu chúng ta điều khiển nó từ xa, electron của các anh sẽ chỉ tự do ở vẻ bề ngoài.

– Và chính ông sẽ nắm quyền điều khiển?

– Không, anh thừa biết là chưa bao giờ ủy ban chấp nhận chuyện này cơ mà. Nhưng tôi có thể khởi đầu quá trình, khơi gợi niềm hứng thú ở nữ ứng cử viên của chúng ta, khai triển sự thèm muốn cần có ở cô ấy. Phần còn lại, các anh sẽ tiếp quản.

– Đó là một cách tiếp cận thú vị. Tôi biết cô ta sẽ làm dấy lên thái độ ngần ngại ở một số người, nhưng tôi có thể bênh vực cho cô ta trước một ủy ban, nói cho cùng, những nguồn ngân sách của chúng ta sẽ không bị ảnh hưởng quá.

– Tuy nhiên tôi vẫn áp đặt một quy tắc bất di bất dịch, và hãy báo cho ủy ban của anh rằng tôi sẽ trông chừng để không ai vi phạm quy tắc này; vào bất cứ thời điểm nào cũng phải bảo đảm an toàn cho cô gái, tôi yêu cầu một sự thỏa thuận nhất trí của tất cả những người phụ trách các văn phòng, và tôi nói rõ là tất cả đấy nhé.

– Giá mà ông nhìn thấy bộ mặt ông lúc này, Ivory ạ! Trông giống một cựu gián điệp. Ông đọc báo đi, chiến tranh lạnh kết thúc từ lâu rồi. Chúng tôi hoàn toàn thấu hiểu thân tình. Thực tình ông coi chúng tôi là ai vậy? Còn nữa, đây chỉ là một viên đá, dĩ nhiên là có quá khứ ngoắt ngoéo, nhưng dù sao vẫn cứ là một viên đá.

– Nếu tin rằng đó chỉ là một viên đá cuội đơn thuần, cả hai chúng ta sẽ không ngồi đây mà diễn trò mưu phản cũ rích, như anh đã nói đấy; đừng xem tôi như kẻ lẫn cẫn trong khi tôi chưa đến nỗi ấy.

– Có đi có lại. Cứ cho là tôi làm hết sức mình để thuyết phục họ rằng cách tiếp cận này là hiệu quả, làm thế nào để họ hiểu rằng người được ông che chở có khả năng cho chúng ta biết thêm thông tin về bản mẫu, trong khi những nỗ lực của chúng ta tính cho đến thời điểm này vẫn là vô ích?

Ivory hiểu rằng, để thuyết phục người đang đối thoại cùng, ông sẽ phải cung cấp thêm một chút thông tin trong khi ông không muốn làm thế chút nào.

– Tất cả các vị đã tin rằng vật mà các vị đang sở hữu là duy nhất trong thể loại của nó. Một vật thứ hai bỗng nhiên xuất hiện. Nếu chúng có cùng một “gia đình”, như các vị tự ý nói ban nãy, vậy thì tại sao lại vẫn tin rằng chỉ tồn tại hai vật thuộc loại đó?

– Ý ông là…

– Là gia đình này có nhiều thành viên hơn chứ gì? Tôi đã luôn nghĩ như vậy. Và tôi cũng nghĩ rằng chúng ta sẽ càng tạo ra cho mình những cơ may khám phá ra những mẫu khác và thậm chí chúng ta càng hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Cái thứ các vị đang giữ trong két sắt của các vị chỉ là một mảnh nhỏ, hãy tập hợp các mảnh còn thiếu và các vị sẽ thấy rằng thực tế còn để lại hậu quả nặng nề hơn tất cả những gì các vị có thể hình dung.

– Và ông đề nghị trao toàn bộ trách nhiệm đó cho cô gái trẻ này, hành động mà chính ông cũng đánh giá là không thể kiểm soát nổi?

– Dù thế nào cũng đừng nói quá lên. Hãy quên cá tính của cô ấy đi, chúng ta cần chính kiến thức và năng lực của cô ấy.

– Tôi không thích như thế, Ivory, hồ sơ này đã đóng lại từ lâu và nên để nó nguyên trạng thì hơn. Chúng ta đã tiêu tốn nhiều tiền mà chẳng thu được gì cả.

– Sai! Chúng ta đã tiêu tốn nhiều tiền để không ai biết gì hết, như thế không giống nhau. Các vị tin có thể giữ bí mật quanh cái vật này được bao lâu nếu các vị không còn là những người duy nhất có thể đoán biết ý nghĩa của nó?

– Với điều kiện là một chuyện tương tự xảy đến!

– Các vị sẵn sàng chấp nhận mạo hiểm?

– Tôi không biết, Ivory ạ. Tôi sẽ viết báo cáo, họ sẽ quyết định và tôi sẽ quay lại tìm ông trong những ngày tới.

– Anh có cơ hội đến thứ Hai.

Ivory chào vị khách rồi đứng dậy. Ngay trước khi rời khỏi bàn, ông nghiêng người rồi rỉ tai Paris:

– Cho tôi gửi lời chào đến họ, nhớ nói với họ rằng đây là sự giúp đỡ cuối cùng tôi dành cho họ, và chuyển những mối thù ghét chân thành nhất từ tôi đến người nào thì anh biết rồi đấy.

– Tôi sẽ không quên đâu.

Kent

– Adrian, tôi có chuyện muốn tâm sự với anh đây.

– Walter, giờ đã muộn lắm rồi, anh say rồi!

– Đúng thế, bây giờ hoặc không bao giờ.

– Tôi báo cho anh biết, dù anh có chuẩn bị tiết lộ với tôi điều gì, thì hãy cứ giữ lấy nó cho riêng mình. Anh đang trong tình trạng thế này, tôi dám chắc là đến mai anh lại hối cho mà xem.

– Ôi không, vậy thì anh im đi rồi nghe tôi nói đây, tôi sẽ thử nói chuyện này liền một mạch nhé. Đây này, tôi đang yêu.

– Tin này tự nó là một tin tốt, vậy thì tại sao giọng anh lại trang nghiêm đến thế?

– Bởi vì nhân vật chính có liên quan lại không biết điều đó.

– Quả thực là điều này khiến mọi chuyện trở nên phức tạp. Ai thế?

– Tôi không thích nói ra.

– Cứ làm theo ý anh đi.

– Đó là cô Jenkins.

– Cô nhân viên lễ tân của Học viện chúng ta à?

– Chính là cô ấy, tôi chết mê chết mệt cô ấy đã bốn năm nay.

– Và cô ấy không nghi ngờ gì hết?

– Nghĩa là với thứ bản năng đáng gờm thường thấy ở phụ nữ, có lẽ cô ấy đã một đôi lần nghi hoặc. Nhưng tôi tin rằng tôi đã che giấu khá khéo léo. Rốt cuộc, đủ để có thể đi qua trước văn phòng làm việc của cô ấy vào mỗi buổi sáng mà không phải đỏ mặt vì tình thế nực cười của mình.

– Suốt bốn năm sao, Walter?

– Bốn mươi tám tháng, đã được ngần ấy thời gian, tôi vừa tổ chức lễ kỷ niệm vài ngày trước khi anh trở về từ Chilê. Anh đừng tiếc nuối gì cả, chẳng có tiệc tùng gì đâu.

– Nhưng tại sao anh lại không nói gì với cô ấy?

– Bởi vì tôi là một kẻ hèn nhát, Walter vừa nói vừa nấc cụt. Một kẻ đớn hèn kinh khủng. Và anh muốn tôi nói anh biết điều gì thống thiết hơn trong toàn bộ chuyện này sao?

– Tôi không dám chắc, không!

– Sao nào, từ bấy đến giờ, tôi vẫn luôn chung thủy với cô ấy.

– Quả có thế!

– Anh nhận thấy một điều vô lý như thế. Những người đàn ông đã lập gia đình có cơ hội sống cùng người mình yêu vẫn tìm ra cách để lừa dối họ, còn tôi, tôi chung thủy với một người phụ nữ thậm chí còn không hay biết là tôi đang yêu cô ấy tha thiết. Và anh làm ơn, đừng nhắc đi nhắc lại với tôi cái cụm từ “quả có thế” ấy!

– Tôi không định lặp đi lặp lại như thế. Tại sao lại không thú nhận với cô ấy tất cả, sau toàn bộ quãng thời gian này, anh mất gì nào?

– Để bàn tình ca này dừng lại ư? Anh đúng là điên! Nếu cô ấy khước từ lời tỏ tình của tôi, tôi sẽ không thể nghĩ đến cô ấy theo cách này nữa; quan sát cô ấy như tôi đang làm lén lút sẽ trở thành một điều khiếm nhã không thể chấp nhận được. Sao anh lại nhìn tôi như vậy hả Adrian?

– Chẳng sao cả, tôi chỉ tự hỏi nếu ngàymai khi anh tỉnh rượu, và thấy những gì anh đã nốc tối nay, thời điểm ấy sẽ không cần đến trước tầm giữa chiều mai đâu, anh còn kể cho tôi nghe câu chuyện này theo cùng một cách hay không thôi.

– Tôi không bịa gì hết, Adrian, tôi thề với anh, tôi vô cùng say mê cô Jenkins; nhưng khoảng cách giữa cô ấy và tôi có thể so sánh với những khoảng cách trong Vũ trụ của anh, với những quả đồi nực cười của nó không cho phép quan sát phía bên kia. Cô Jenkins đang ở trong ngọn hải đăng Kristiansand, Walter kêu lên và chỉ tay về phía Đông, còn tôi, mắc cạn như một con cá nhà táng trên bãi biển nước Anh! Hắn vừa nói vừa đấm nắm tay xuống cát.

– Walter, tôi hình dung ra khá rõ điều anh đang miêu tả với tôi, nhưng phòng làm việc của anh chỉ cách phòng làm việc của cô Jenkins có vài bậc cầu thang, chứ không tính bằng năm ánh sáng.

– Và thuyết tương đối, anh tin là ông bạn Einstein của anh độc quyền cái thuyết đó sao? Đối với tôi, mỗi bậc cầu thang đó cũng xa xôi ngang với một trong những thiên hà của anh vậy!

– Tôi cho là đã đến lúc tôi đưa anh về khách sạn rồi, Walter!

– Không, chúng ta sẽ tiếp tục buổi tối này, và anh, những lời giải thích của anh. Có thể đến mai tôi sẽ không thể nhớ được những gì nữa nhưng chuyện ấy không quan trọng. Chúng ta đang trải qua một thời khắc vui vẻ và đó là toàn bộ những gì đáng kể.

Bên dưới vẻ mặt có lẽ đang sắp cười kia, Walter khiến tôi thấy rầu lòng thì đúng hơn. Chính tôi, người ngỡ đã biết đến nỗi cô đơn trên cao nguyên Atacama… Có thể nào hình dung ra một sự lưu đày thương tâm hơn cảnh sống hằng ngày phía trên người phụ nữ mà mình yêu ba tầng gác, mà không bao giờ tìm ra đủ dũng khí để tỏ tình?

– Walter, anh có muốn tôi thử tổ chức một bữa tối với cô Jenkins trong đó có cả anh tham dự không?

– Không, tôi tin là sau toàn bộ quãng thời gian này, tôi sẽ không đủ dũng cảm để nói chuyện với cô ấy đâu. Rốt cuộc, dẫu sao anh cũng làm ơn nhắc lại lời đề nghị này với tôi vào ngày mai nhé… Vào cuối giờ chiều ấy.

Bình luận