*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Buổi sáng hôm sau Nhan Tiêu bị Hoắc Trạch Tích đánh thức.
Cô quên đặt đồng hồ báo thức, lúc bị kêu dậy thì giật mình, vội vàng mặc quần áo đánh răng rửa mặt, động tác có thể so với tốc độ trong quân đội.
Kết quả là làm xong tất cả mới bảy giờ mười lăm phút.
“Bác sĩ Hoắc, anh đang chỉnh em đấy à?” Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm ngồi trên ghế salon, “Hù chết em rồi!”
“Hôm nay không phải là đi học à?” Hoắc Trạch Tích mặc quần áo tử tế đang sửa lại ống tay áo.
Nhan Tiêu ngồi ở đằng kia nhìn anh, dần dần hiện ra nụ cười: “Bất quá anh đưa em đi học, vui quá!”
Anh giương mắt nhìn Nhan Tiêu đang cười sáng hơn cả mặt trời, thanh đạm dặn dò: “Giờ học đừng có lơ là!”
Không được lơ là? Coi cô là học sinh tiểu học à?
Nhan Tiêu liếm liếm môi, không cam lòng: “Vậy buổi chiều em tới tìm anh nhé?”
Hoắc Trạch Tích cầm chìa khóa, đứng ở huyền quan, “Trên đường rất đông, không có phương tiện đâu.”
Nhan Tiêu đuổi theo anh, bị một người không hiểu phong tình như anh làm cho ủ rũ, cho dù thích cũng cảm thấy ủy khuất, “Em muốn gặp anh”
Giống như đoán được anh sẽ từ chối, Nhan Tiêu kêu rên một tiếng: “Anh đừng vậy mà, em là bạn gái của anh chứ không phải em gái kế bên nhà.”
Đừng dùng ánh mắt người lớn mà nhìn cô.
Bình thường Nhan Tiêu ở trước mặt anh đều cố gắng e ấp, dè dặt, nói năng nhỏ nhẹ, thấy cô dần dần ỷ lại, Hoắc Trạch Tích cũng điều chỉnh giọng: “Chẳng qua là lo lắng cho em.”
“Cũng đâu phải mỗi ngày đều có chuyện phát nổ, gặp anh một chút thôi.” Nhan Tiêu giọng càng ngày càng nhỏ.
Hai người vào thang máy, rốt cuộc Hoắc Trạch Tích cũng thỏa hiệp: “Tóm lại chú ý an toàn.”
“Em biết rồi…” Nhan Tiêu nhỏ giọng nói.
Hoắc Trạch Tích lại nhớ tới lời Nhan Tiêu lúc nãy, “Không phải em cũng là em gái kế bên nhà à?”
Hồi nãy thuận miệng nên nói ra, bây giờ Nhan Tiêu mới nhớ lại là đúng thật vậy.
Cô cười hai tiếng, lại ngẩng đầu nhìn anh: “Thật là!” Lại cười: “Vậy có phải là em cũng nên gọi anh bằng Hoắc Ca Ca đúng không?”
Hoắc Trạch Tích cứng đờ, Nhan Tiêu đột nhiên cười lớn.
Thang máy đinh một tiếng, cửa từ từ mở ra, Hoắc Trạch Tích nghiêm nghị kéo Nhan Tiêu đi ra ngoài, coi thường lời chọc ghẹo của cô.
Đến khi lên xe Nhan Tiêu mới ngừng cười, lại len lén liếc anh.
Dáng vẻ nghiêm trang kia thật là muốn khi dễ…
Hôm nay Nhan Tiêu cảm thấy ngày dài đằng đẵng, mỗi một tiếng như lại kéo dài, bỏ học môn tự chọn chạy đi tìm Hoắc Trạch Tích, anh nói đúng thật, một đường dài vậy mà đã bị lấp kín, nếu không phải mặt trời quá to thì Nhan Tiêu cũng đã tự thân vận động chạy đến rồi. Rõ ràng là cách mười mấy phút mà tới hơn bốn mươi phút mới đến.
Lúc đầu nghe y tá nói chiều nay anh không khám bệnh thì rất cao hứng, đến khi biết tin anh tham gia hội nghị, cần phải chờ thêm một tiếng nữa thì mới gặp được, Nhan Tiêu từ thiên đường rớt xuống địa ngục.
Cũng hên Nhan Tiêu đã quen mặt mấy y tá, không cần nhàm chán chờ một mình.
“Nhiều cô gái muốn yêu đương với bác sĩ thật là ngây thơ, cô nhìn bác sĩ mỗi ngày đều bận bịu, bác sĩ Hoắc ở khoa này còn đỡ, có nhiều bác sĩ khoa ngoại mỗi ngày đều làm giải phẫu, thường xuyên rạng sáng mới có thể về nhà…”
Y tá lầu dưới nói chuyện với Nhan Tiêu, cô rất thông cảm: “Đây là chuyện thường tình mà, tôi không để ý đâu!”
Tiếp theo, Nhan Tiêu lại cùng y tá đó thảo luận việc chăm sóc người bị thương, tranh luận về vấn đề bác sĩ cũng là một nghề nguy hiểm, sau một hồi thì Hoắc Trạch Tích cũng xuất hiện.
Anh đại khái nghĩ cô sẽ không tới sớm như vậy, phản ứng rất nhanh: “Cúp học à?”
“Mấy môn tự chọn không quan trọng, môn trọng yếu tuyệt đối em sẽ không cúp!” Nhan Tiêu giải thích.
Nữ y tá ra khỏi phòng khám, nhân tiện đóng cửa lại.
Hoắc Trạch Tích đem một quyển sách đặt lên bàn, Nhan Tiêu nhỏ bước muốn đi qua ôm anh, anh liền lui về phía sau một bước: “Anh còn mặc đồng phục làm việc.”
“Không liên quan!” Nhan Tiêu nói xong cứng rắn ôm chầm.
Hoắc Trạch Tích không cự tuyệt, sờ sờ tóc cô: “Khi nào thì về lại trường?”
“Trước chín giờ tối là được, chút nữa chúng ta đi đâu ăn cơm?” Nhan Tiêu ngồi xuống, giở cuốn sách trên bàn ra.
“Em muốn ăn gì?” Hoắc Trạch Tích cũng ngồi xuống.
Nhan Tiêu đảo tròng mắt suy nghĩ, “Em muốn ăn mì Dương Xuân!*”
*
Thật ra thì Nhan Tiêu muốn ăn bún cay*, nhưng lại nhớ tới anh không ăn cay nên thôi.
*
Anh ừ một tiếng, cầm bút bắt đầu viết, Nhan Tiêu gục xuống bàn: “Anh viết gì vậy?”
“Tổng kết.”
“Nhìn chữ anh là biết ngay học sinh giỏi!” Viết xuống mạnh mẽ, lại chững chạc.
Nhan Tiêu lại bổ sung: “Nhưng mà anh là bác sĩ mà chữ đẹp quá cũng không giống bình thường!”
Hoắc Trạch Tích đóng bút, giương mắt nhìn cô: “Chữ bác sĩ nên khó nhìn à?”
“Không phải, là phóng bút không kiềm chế được, cuồng thảo* anh có biết không?” Nhan Tiêu vừa nói vừa khoa tay múa chân, “anh cầm tờ giấy lại đây em làm mẫu cho!”
* là một kiểu chữ thảo
Hoắc Trạch Tích cầm một tờ giấy trống đưa cho Nhan Tiêu, cô cố làm trang trọng ho một tiếng, nhìn mặt Hoắc Trạch Tích đang đầy hứng thú, rốt cuộc hạ bút viết mấy chữ.
…. Viết xong, Nhan Tiêu cảm thấy đến mình còn không biết đây là chữ gì.
“Em nói cái này là chữ Hán hả?” Hoắc Trạch Tích khẽ giơ lên, nghiền ngẫm nhìn cô vẽ bùa.
“Đương nhiên đúng rồi! Anh học thêm một chút nữa là có thể trở thành bác sĩ có chiều sâu rồi!” Nhan Tiêu khích lệ nhìn anh nháy nháy mắt.
Hoắc Trạch Tích thu hồi ánh mắt tiếp tục viết báo cáo: “Quá sâu, anh học không được.”
Nhan Tiêu nghe ra ý chê bai, “anh rất xem thường chữ thảo à.”
Bác sĩ Hoắc dửng dưng: “Anh chẳng qua là xem thường chữ của em thôi.”
….
Nhan Tiêu hừ hừ ở kế bên luyện chữ, xúc động cảm thấy nghệ thuật cao cả không phải ai cũng hiểu được.
Sau khi tan làm Hoắc Trạch Tích dẫn cô đi ăn mì Dương Xuân, sau khi ăn xong thì đưa Nhan Tiêu về lại trường.
Nhan Tiêu biết anh làm việc rất lưu loát, lấy việc học làm trọng, ngược lại cô thì lưu luyến, ngồi nửa ngày trong xe rồi mới chậm rãi cởi dây an toàn xuống xe.
Trở lại kí túc xá, Tiểu Giai chất vấn cô việc hôm qua không về trường, Nhan Tiêu nói thật, kết quả cả phòng ngủ thay nhau oanh tạc đặt câu hỏi.
Tiểu Giai: “Có làm hay không?”
Nhan Tiêu: “Làm gì?”
“ml!” [editor cũng không biết ml là gì cả:)))]
“Làm sao có thể?” Nhan Tiêu lau mồ hôi
Tráng Tráng: “Sao lại không thể, tớ có rất nhiều bạn, mới quen liền ba ba ba!”
“Cái đó là đùa giỡn lưu manh!” Nhan Tiêu càng nói càng căm giận.
“Vậy cậu chuẩn bị chừng nào ba?”
Nhan Tiêu vô lực: “Các cậu có phải bạn tớ không hả? Cũng không hỏi là anh ấy có tốt với tớ không hả?”
“Ở cùng thời điểm thì có thể được câu trả lời.”
“… Ba cái đầu các cậu!”
Nhan Tiêu quyết định không nên trả lời những bát quái như vậy nữa, vào nhà vệ sinh đắp mặt nạ, trở lại bắt đầu xem phim.
Thật ra thì Nhan Tiêu là người rất truyền thống, ở chung lâu mới thích ứng cho nên tiến độ tình cảm bây giờ rất tốt, chẳng qua là thỉnh thoảng sẽ không tự tin, Hoắc Trạch Tích lại thích mình…
Xem phim xong đã gần mười một giờ, bạn cùng phòng đã ngủ, Nhan Tiêu mới mở điện thoại lên vào app bắt đầu nghe radio.
Nhưng mà tựa đề câu chuyện hôm nay hơi kì: câu chuyện nhà trọ lúc nửa đêm.
Không phải là chuyện kinh dị chứ?
Nhan Tiêu còn nhớ trước kia đã từng nghe chuyện ma bóng râm rồi, có chút do dự không biết nên nghe hay không, nhưng do bạn trai mình kể nên trực tiếp bỏ suy nghĩ qua bên.
Nhan Tiêu nhắm mắt nghe tiếp, nghe nửa chuyện đã biết là chuyện ma, nhưng lại bị hấp dẫn, kết quả còn chưa nghe xong liền vội vàng giựt hết tai nghe ra, mém chút nữa điện thoại rớt xuống giường.
Câu chuyện kể về một con ma lộng hành nhà trọ, ba người nữ sinh nửa đêm không dám đi vệ sinh liền khoác vai nhau cùng đi, kết quả lúc đi ngang qua gương thì nữ sinh cuối cùng phát hiện trên vai mình có thêm một đôi tay…
Nghe xong chuyện ngắn Nhan Tiêu sợ muốn chết.
Rõ ràng là kênh radio ấm áp giúp ngủ ngon, tại sao hôm nay lại phải kể chuyện hù người dữ vậy?
Hơn nữa! Cô đang ở kí túc xá nữ! Phòng vệ sinh cũng vừa vặn có một cái gương! Quá dễ liên tưởng tới hình ảnh kinh khủng…
Nhan Tiêu dò xét kêu Tiểu Giai một tiếng, không có tiếng đáp lại, lại gọi những người còn lại, trừ Tráng Tráng ngủ mơ hừ một tiếng, không còn âm thanh nào khác.
Nếu đánh thức các cô ấy dậy chắc là sẽ bị đánh tơi tả!
Nhưng mà! Hiện giờ cô muốn đi nhà vệ sinh…
Đều do Hoắc Trạch Tích! Thật là không có tâm!
Nửa đêm lại kể chuyện ma quỷ…
Nhan Tiêu vừa oán trách vừa sợ, không nhịn được gọi điện cho Hoắc Trạch Tích, điện thoại vang lên mười mấy tiếng, trong lúc Nhan Tiêu đang sắp ngủ quên thì bên kia mới có giọng nói truyền đến.
Nghe giọng nói rất trầm thấp, còn hơi khàn khàn.
Chắc là đang ngủ…
Nhan Tiêu đột nhiên thấy áy náy, nhớ tới chuyện anh kể làm mình không ngủ được thì cảm giác áy náy mất hết: “Bác sĩ Hoắc, em mới vừa nghe anh kể chuyện ma, bây giờ không ngủ được.”
“…” Đầu kia yên lặng, không lên tiếng
“Bác sĩ Hoắc, anh không tin có ma quỷ mà sao hôm nay lại kể chuyện đó vậy? Lúc kể còn cố ý nhẹ giọng nữa, nghe rùng rợn dữ dội!” Nhan Tiêu càng nói càng tức.
“Cho nên bây giờ em gọi khiếu nại hả?” Hoắc Trạch Tích hắng giọng, giọng nói dần tỉnh táo: “Đưa ý kiến mời lên hộp thư phản hồi, bây giờ em là đang quấy rối người khác đó.”
Nhan Tiêu cười cười, ngồi bật dậy: “Em cứ quấy rối đó! Em không ngủ được còn không dám đi vệ sinh, anh nói em phải làm sao bây giờ?”
Bên kia hình như đang cười
“Anh còn cười!” Cô đem chăn đang đắp bỏ qua một bên
“Được, anh sai rồi…” Hoắc Trạch Tích cuối cùng nhượng bộ
“Vậy anh phải… phải theo em vào nhà vệ sinh!” Nhan Tiêu vừa nói vừa đổi tay cầm di động, “Phải nói chuyện với em, không được cúp điện thoại!”
Nghe anh cười, Nhan Tiêu đề phòng: “Nếu như anh dám hù em, em liền…”
Nhan Tiêu suy nghĩ một chút, nhưng mà không tìm ra cái gì có thể uy hiếp được, yếu xìu nói: “Em sẽ bị hù chết đó!”
Hoắc Trạch Tích ở bên kia đáp ứng, cô cầm điện thoại xuống giường, báo cáo: “Bây giờ em đang xuống giường…”
Nói xong lại không nghe bên kia trả lời, cô chần chừ: “Bác sĩ Hoắc?”
“Anh đây.” Giọng nói trầm thấp.
Nhan Tiêu nghe được âm thanh nên cảm thấy an tâm, tiếp tục báo cáo: “Em đang đi tới nhà vệ sinh, anh nói gì đi.”
“Cầm điện thoại cho chắc, đừng làm rơi.”
Nhan Tiêu: “…”
“Có còn đó không?”
“Nhớ rửa tay.”
Hoắc Trạch Tích thân thiết nhắc nhở
Nhan Tiêu muốn điên, ai thèm nghe mấy cái này chứ!
“Bác sĩ Hoắc, em muốn lật thuyền tình hữu nghị với anh!”
Anh coi thường lời oán trách của cô: “Em đã xong chưa?”
“Mới vừa ngồi chồm hổm xuống.”
“…”
“Tốt lắm!”
Nói xong, Nhan Tiêu bên này rốt cuộc cũng có thái độ hối lỗi: “Xin lỗi anh, đánh thức anh dậy…”
“Không nói nữa, mau quay lại ngủ đi.” bác sĩ Hoắc mệt mỏi
Nhan Tiêu chậm rãi về phòng, lại bắt đầu đáng thương nói ra sự xúc động trong lòng, “đột nhiên nhớ anh quá…”
Lại nữa…
Hoắc Trạch Tích không để ý tới cô, giọng ra lệnh, “Anh đếm ba hai một thì em phải cúp điện thoại, chờ một chút rồi anh sẽ gọi lại kiểm tra đó.”
“Ây em còn chưa…”
“Ba___”
Nhan Tiêu còn chưa nghe anh đếm xong liền vội vàng tắt điện thoại, lại ngoan ngoãn tắt máy, sững sốt một hồi, vừa nghi hoặc mình vậy mà sợ anh.
Xong rồi, Nhan Tiêu có thể tưởng tượng ra địa vị trong nhà mình thấp cỡ nào rồi.