Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 44: Raindrop cake (2)

Tác giả: Hứa Sâm Nhiên
Chọn tập

Nhan Tiêu không hiểu ý Hoắc Bình Quả, cho là ở trạm tàu ồn quá nên nghe lầm, còn nói: “Em chờ một chút nha, chỗ này ồn quá!”

Vừa nói cô vừa bước nhanh ra khỏi đám người, lại lên tiếng: “A lô! Bây giờ chị nghe rõ rồi, em nói đi!”

Bên kia giọng nói cao lên: “Sao chị lại biết Ngụy Tâm Trúc vậy?”

Nghe giọng cô ấy có vẻ sốt ruột và kích động, Nhan Tiêu suy nghĩ một chút: “Ngụy Tâm Trúc là ai?”

“Cô gái mà vừa rồi chị vừa chia sẻ lên vòng bạn bè đó!”

Nhan Tiêu “A” một tiếng, lại nhớ Hoắc Bình Quả vừa rồi bảo mình xóa trạng thái đó đi, tò mò: “Cô ấy là chị họ của bạn chị, em biết cô ấy à?”

Hoắc Bình Quả yên tĩnh hai giây, sau đó thanh âm không bình thường: “Cho nên chị không biết đó là ai à?”

Cô đột nhiên buồn cười, “Không phải em vừa nói tên đó sao? Ngụy Tâm Trúc.”

Đầu kia lại yên lặng, một lúc sau lên tiếng: “Chị mau xóa trạng thái đó đi.”

Nhan Tiêu nghi ngờ: “Tại sao? Cô ấy có thù với em à?”

“Đừng hỏi nữa, chị mau xóa đi!” Giọng Hoắc Bình Quả có hơi nóng nảy.

Cô ấy càng nói như vậy làm Nhan Tiêu càng thêm tò mò: “Em không nói lí do thì tại sao chị phải xóa?”

Yên lặng hồi lâu Hoắc Bình Quả mới lên tiếng: “Cô ấy chính là bạn gái cũ của anh em!”

Nói xong, Hoắc Bình Quả thở dài, không nghe được Nhan Tiêu trả lời nên nói tiếp: “Chị biết rồi chứ, để cho anh em thấy là không ổn đâu.”

Nhan Tiêu chỉ thấy lòng mình hỗn loạn, lặp đi lặp lại “làm sao có thể”, làm sao mà trùng hợp như vậy?

Mới vừa rồi ở nhà Phùng Thơ Dư, cậu ấy có nói chị họ đi du học nước ngoài, học y, gần đây mới về nước…

Mọi thứ đều y hệt, căn bản không để cho cô phải nghi ngờ nữa.

Nhan Tiêu cầm di động đứng chôn chân tại cửa, lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Cũng may Hoắc Bình Quả ở đầu bên kia chưa cúp điện thoại, hai người cùng nhau yên lặng.

Trong đầu có thật nhiều thứ muốn hỏi, nhưng đến cửa miệng thì lại biến thành “chị biết rồi”.

Ngoài dự liệu bình tĩnh, cúp điện thoại, xóa bỏ trạng thái.

Trên đường về nhà, Nhan Tiêu cầm điện thoại di động, muốn khiến bản thân mình thoát khỏi nỗi phiền muộn này, nhưng phí công.

Đi tới dưới chung cư, cô dừng lại.

Đột nhiên không nghĩ tới nhanh như vậy mà sắp đối mặt với anh rồi, không muốn làm gì, không muốn biết phản ứng của anh ra sao, cũng không muốn giống những cô gái khác, chất vấn anh về chuyện bạn gái cũ.

Huống chi khi trước cô đã biết rồi.

Chần chừ một hồi, Nhan Tiêu ngồi trên ghế dưới lầu nghỉ ngơi, không nén nổi tò mò liền lấy di động lên WeChat hỏi Phùng Thơ Dư:

Chị họ của cậu như thế nào?

Vấn đề không đầu không đuôi, Nhan Tiêu cũng không dùng lí do gì, trực tiếp hỏi.

Phùng Thơ Dư hồi âm:

Cậu hỏi cái này để làm gì? Tò mò về chị họ tớ à?

Nhan Tiêu trả lời: Cứ coi là vậy đi.

Phùng Thơ Dư: Vậy cậu muốn thêm WeChat của chị ấy không?

Thêm WeChat…

Nhan Tiêu: Không cần. Thôi vậy.

Tắt điện thoại, cô tự chán ghét bản thân mình.

Mình không muốn trở thành loại người hay dò xét người khác như vậy.

Nhưng vẫn không nhịn được muốn biết, phải biết.

Cả một buổi tối mất hồn, cái gì cũng không dám nói, không dám hỏi, nằm trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được.

Cho nên bây giờ, bác sĩ Hoắc biết cô ấy về nước rồi phải không?

Tại sao anh phải để ở nhà loại thuốc dạ dày đó?

Tại sao cô ấy phải về nước?

Các loại vấn đề đồng loạt nảy sinh, dông dài, dây dưa, trong đầu Nhan Tiêu không ngừng suy nghĩ.

Người rơi vào trạng thái hoài nghi sẽ dễ phát triển thành bệnh thần kinh, những chi tiết kia từ nhẹ biến thành nặng, càng ngày càng nghiêm trọng.

Ngụy Tâm Trúc…

Nhan Tiêu nhịn không được, mở điện thoại đi động lên BaiDu kiếm tên cô ấy.

Khi lục soát thì tìm được WeiBo.

Là dùng tên thật, số lượng người theo dõi không nhiều.

Trạng thái mới nhất là ở sân bay, viết vài dòng chữ: Tôi trở về rồi.

Xem WeiBo của thần tượng còn không kĩ như vậy, Nhan Tiêu kiểm tra từng cái.

Cô ấy không đăng nhiều cảm xúc cá nhân, phần lớn là chia sẻ trạng thái cuộc sống và cảm ngộ, hình cũng đều chụp chung với bạn bè hoặc do bạn chụp cho, rất tự nhiên, cười lên mí mắt cong cong, khí chất giống Phùng Thơ Dư, đến con gái nhìn còn mến.

Nhiều trạng thái như vậy mà chỉ với bạn bè, không biết có bạn trai hay không.

Nhan Tiêu đã coi từ mới nhất cho tới năm ngoái, lật qua từng cái, tiến vào cuộc sống của cô ấy, dần dần hiểu rõ.

Sau đó một trạng thái đã thu hút Nhan Tiêu: Tata sinh bảo bảo, anh ở đây thì tốt biết mấy.

Trong tấm hình có một mèo mẹ và hai mèo con.

Đó là vào hai năm trước, không lâu sau khi Hoắc Trạch Tích về nước.

Giống như đã tìm được, cô cố định ánh nhìn ở đó, trong lòng khổ sở không thôi.

Biết rõ ràng là mình tự đi tìm rắc rối, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn, thấy rồi thì hối hận. Mình thật tầm thường.

Nhan Tiêu thả cho di động tự rơi xuống, tắt máy.

Trong lòng cô không ghét Ngụy Tâm Trúc chút nào, người ta sáng ngời ưu tú như vậy, nếu như mình là nam sinh chắc chắn sẽ thích cô ấy.

Nhưng tại sao lại chia tay?

Nếu vì cách xa không thuận tiện, vậy bây giờ cô ấy về nước rồi, có thể hay không?

Dừng lại!

Không thể nghĩ nữa, chỉ là mình nghĩ quá nhiều thôi…

Bởi vì tối nay ngủ muộn mà còn mất ngủ, sáng hôm sau vành mắt Nhan Tiêu đen có thể so được với quỷ rồi.

Sợ bị Hoắc Trạch Tích phát hiện, Nhan Tiêu trang điểm đậm, mấy tầng phấn mới che được.

Lúc ra cửa Hoắc Trạch Tích kêu cô mặc thêm áo, Nhan Tiêu nói không cần, anh nhấn mạnh lần nữa, giọng cương quyết.

Bình thường Nhan Tiêu sẽ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng không biết tại sao giờ phút này lại chần chừ, vô ý thức bật thốt lên: “Anh cũng đối xử với bạn gái cũ như vậy phải không? Dùng giọng trưởng bối, ra lệnh y như vậy?”

Những lời này có sức công phá lớn, cô tự nói ra cũng bị giật mình, yên lặng nắm chặt ngón tay nhưng vẫn bắt bản thân ngẩng đầu nhìn anh.

Hoắc Trạch Tích sững sốt, yên lặng một lúc rồi trầm giọng mở miệng: “Em nói vậy là ý gì?”

Nhan Tiêu cắn môi nói: “Em chẳng qua là không thích… không thích anh dùng thái độ như vậy chỉ bào em.”

Anh nhàn nhạt nhìn cô: “Thái độ của anh như thế nào?”

Nhan Tiêu không nói được, lỗ mũi chua xót.

Cô đứng tại chỗ, không giải thích nổi.

Không hiểu sao lại muốn nổi giận, không hiểu sao lại muốn khóc, tất cả tâm tư xô đẩy nhau trong đáy lòng, không ai hiểu được.

Hoắc Trạch Tích nhìn Nhan Tiêu một hồi, chân mày cau lại: “Thế nào?”

Từ tối hôm qua sau khi về nhà, cô không tập trung chút nào, cứ trong trạng thái vô hồn.

Mình phải nói thế nào?

Nói có phải anh không thực sự thích em? Nói em không tự tin? Nói có phải anh còn tình cảm với bạn gái cũ?

Nhan Tiêu vô lực chống đỡ.

Trong nháy mắt cảm thấy, có phải từ lúc mình tỏ tình cho đến giờ, tất cả đều là giấc mộng phải không?

Cuối cùng Nhan Tiêu hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng: “Không có gì, đi thôi.”

Cả một quãng đường không ai nói với nhau câu nào, khi đến trường học, Nhan Tiêu đang muốn cởi dây an toàn, Hoắc Trạch Tích đột ngột cầm cổ tay cô.

Nhan Tiêu ngẩng đầu nhìn anh, đối đầu với con ngươi đen nhánh, bên trong là bóng dáng nho nhỏ của cô.

“Nếu có chuyện gì cảm thấy khổ sở, có thể nói với anh.”

Hoắc Trạch Tích nói chuyện rất bình tĩnh, giọng nói cũng nghiêm túc.

Nhan Tiêu không xác định được mình ở vị trí nào trong lòng anh, cũng không dám tùy tiện nhắc đến Ngụy Tâm Trúc.

Sợ tình cảm cho đi bấy lâu sau, chỉ cần bị cứa một vết nhỏ, liền vỡ ra trăm mảnh.

Cuối cùng cô gật đầu cười một cái, đẩy cửa xe bước ra.

Lúc nghỉ trưa Nhan Tiêu nhắn cho Hoắc Bình Quả, hỏi cô ấy có biết Ngụy Tâm Trúc đã về nước rồi hay chưa, Hoắc Bình Quả trả lời rất nhanh, nói mấy ngày trước mới biết.

Cô lại hỏi: Vậy Hoắc Trạch Tích biết không?

Hoắc Bình Quả lát sau gửi tin nhắn âm thanh cho cô, nói lúc trước Ngụy Tâm Trúc và Hoắc Trạch Tích là bạn thời đại học, có bạn chung, anh biết là rất bình thường, nói cô không cần lo lắng.

Lúc xế chiều, Nhan Tiêu không có tinh thần, học xong chạy tới trung tâm, thấy cả người mỏi mệt.

Phùng Thơ Dư thấy được Nhan Tiêu khác thường, hỏi cô có bệnh hay không, Nhan Tiêu trả lời lấy lệ, Phùng Thơ Dư cũng không hỏi nhiều nữa, sau khi thực tập xong hai người cùng xuống lầu, lúc này Nhan Tiêu mới phát hiện túi xách không có trên tay.

Trên lầu không có, dùng điện thoại của Phùng Thơ Dư gọi tới thì không có tắt máy, vậy không phải bị lấy trộm.

Nhan Tiêu nhớ lại, nói: “Chắc là để ở trường học rồi, cậu về trước đi, tớ ghé qua trường học một lát.”

Phùng Thơ Dư đáp ứng, dặn dò đôi câu rồi lên taxi rời đi.

Đã là tám giờ tối, Nhan Tiêu không liên lạc được với Hoắc Trạch Tích, về trường học chạy tới phòng ngủ, quả nhiên là lúc trưa rơi ở đây.

Tiểu Giai nhìn dáng vẻ vội vàng của cô, cắn trái táo nói: “Mới vừa rồi bạn trai cậu gọi tới, tớ nhận giùm, nói là cậu để quên ở trường học, anh ấy nói sẽ tới đây lấy, chắc bây giờ đang trên đường đi, cậu gọi lại đi…”

Nhan Tiêu đáp một tiếng, đang chuẩn bị mở điện thoại lên thì có số gọi tới, chuông đột ngột vang lên.

Chọn tập
Bình luận