Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nghiện Ngọt (Ngọt Ẩn)

Chương 59: Ngoại truyện 3

Tác giả: Hứa Sâm Nhiên
Chọn tập

(I)

Cực kỳ lâu sau này tư tưởng của bác sĩ Hoắc mới được khai sáng, bất đắc dĩ hiểu văn hóa trên mạng và cosplay là gì.

Trải qua một khoảng thời gian bị giam cầm trong “tư tưởng Hoắc Trạch Tích”, Nhan Tiêu và đồng bọn chơi lớn một vố: chụp ảnh mùa hè “dưới hồ bơi”.

Địa điểm nào đó bên ngoài hồ bơi.

Nhan Tiêu chuẩn bị rất nhiều công cụ đi bơi của thiếu nhi, kính bơi màu xanh da trời, quần đùi, trên người chỉ lộ ra xương quai xanh và nửa lưng, kết quả là bị nhiếp ảnh gia thay đổi, lộ ngực lộ eo lộ toàn bộ.

Nhìn thấy người mẫu làm theo, Nhan Tiêu sợ ngây người, hô to quá xấu hổ.

Nhiếp ảnh gia là nữ, quan sát Nhan Tiêu một lúc, bình thản nói: “Yên tâm, người mẫu này còn hấp dẫn sexy, người ta ít nhất là C, còn cô nhiều lắm là A thôi.”

“Gì mà nhiều lắm là A? Nhỏ nhất là A đó được không?”

Nhan Tiêu nói xong mới phát giác là không đúng, chỉnh lại: “Tôi rõ ràng là B”.

Nhiếp ảnh gia: “…”

Hậu cần: “….”

Người trang điểm: “….”

Bộ đồ này hở nhiều chỗ, Nhan Tiêu tốn nhiều thời gian mới mặc vào được, thấp thỏm đi ra ngoài, nhiếp ảnh gia đánh giá khách quan: “Mặc dù cô mặc vào cũng không hấp dẫn lắm nhưng cũng có nét giống trẻ con. Tạm được.”

Trẻ con….

Mấy chữ này chọt trúng Nhan Tiêu.

Kể từ khi lãnh giấy chứng nhận xong, bên người cô lúc nào cũng vây quanh mấy chữ “phụ nữ”, “vợ”, “phụ nữ có chồng”, ban đầu còn cảm thấy chỉ là đùa thôi, nghe nhiều thì sinh ra cảm giác phản nghịch, luôn thấy người ta đang nhắc nhở mình là “bà vợ”.

Cho đến khi nhiếp ảnh gia nói vậy Nhan Tiêu lập tức có cảm giác “người ta vẫn còn non nớt”, được an ủi phần nào.

Lần này chụp rất thành công, qua mấy ngày chỉnh sửa thì nhiếp ảnh gia đăng lên mạng, Nhan Tiêu định chia sẻ lại thì do dự.

Cô và Hoắc Trạch Tích là bạn bè trên mạng, nếu cô chia sẻ chắc chắn anh sẽ thấy rồi.

Mặc dù miệng Hoắc Trạch Tích nói là không để ý, nhưng rốt cuộc anh có để ý hay không thì chưa biết được.

Tự thôi miên mình nhiều lần, trong đầu nghĩ chuyện như vậy cũng không lớn lắm, cuối cùng vẫn cắn răng chia sẻ.

Tối hôm đó Hoắc Trạch Tích quả nhiên nhìn thấy cái tin kia, chỉ là anh không nói gì, sau khi ăn cơm xong lại gọt trái cây cho cô, thái độ so với khi bình thường không có gì khác biệt lại khiến Nhan Tiêu nơm nớp lo sợ, cuối cùng cô vẫn tự mình lên tiếng trước, hỏi anh có ngại không.

Nhưng anh lại bày tỏ không sao, còn thân thiết hỏi ai chụp, phản ứng hết sức bình thản.

Lúc sau cũng không nhắc tới chuyện này nữa, cùng nhau xem ti vi, đi tắm, ngủ.

Nhan Tiêu nghe radio một hồi, chuẩn bị ngủ, Hoắc Trạch Tích ôm cô, đến khi Nhan Tiêu sắp chìm vào mộng đẹp thì Hoắc Trạch Tích đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Có phải anh rất rộng lượng không?”

Nhan Tiêu mơ hồ: “Rộng lượng chuyện gì?”

“Cho em chụp ảnh đó.”

Nhan Tiêu: “…”

Hóa ra ngài vẫn còn để ý hả?

Hóa ra là bác sĩ Hoắc nghĩ mình rộng lượng nên mới không nói gì về chuyện đó hả? Xem ra muốn được khen ngợi nên mới hỏi phải không?

Nhan Tiêu thấy có chút buồn cười, để cho anh toại nguyện, vỗ vỗ đầu anh giống như khen ngợi một đứa con nít: “Ừ, anh rất rộng lượng, giỏi quá!”

Hoắc Trạch Tích không lên tiếng, Nhan Tiêu lần nữa sắp đi gặp Chu Công không ngờ anh lại lên tiếng: “Bộ quần áo kia của em hả?”

Nhan Tiêu vừa ngủ lại tỉnh, ừ một tiếng, Hoắc Trạch Tích giật giật cánh tay, đổi sang tư thế khác thoải mái hơn, hỏi: “Em mua lúc nào vậy?”

Cô uể oải: “Lúc chụp hình.”

Anh suy nghĩ một chút lại hỏi: “Sao không thấy em mặc nữa?”

Sao cứ vây quanh vấn đề quần áo mà hỏi vậy nè?

Nhan Tiêu: “Đó là đồ bơi mà!”

“Lúc đi bơi cũng không thấy em mặc.”

Nhan Tiêu vô lực: “Mới mua.”

“À…”

Nhan Tiêu thở dài nhắm mắt lại, đúng như dự đoán, qua mấy giây anh lại lên tiếng, “Sao em lại mua loại này?”

“…”

Bác sĩ Hoắc, có việc gì anh cứ nói thẳng đi, quanh quẩn nửa ngày trời, anh khó chịu mà em cũng không ngủ được đó!

Nhan Tiêu hít sâu một hơi: “Sau này em không mặc đồ như vậy chụp hình nữa, chúng ta ngủ được chưa?”

Hoắc Trạch Tích yên lặng một giây rồi nói: “Em nói vậy cứ như là anh đang độc tài cấm em ăn mặc vậy.”

Nhan Tiêu muốn quỳ, cơn buồn ngủ cũng bay mất, vội vàng ôm cánh tay anh, chân chó nói: “Ai nói anh độc tài (anh rõ ràng là Phát Xít), anh là chồng em, để ý cũng là chuyện bình thường mà (anh nhỏ nhen như vậy để ý cũng là chuyện bình thường mà).  [Nhan Tiêu nói không phải editor nói]

Bác sĩ Hoắc hiển nhiên bị chữ “chồng” kia lấy lòng, Hoắc Trạch Tích hài lòng ôm Nhan Tiêu hôn một cái, lúc này mới ôn nhu nói “ngủ ngon”.

Cuối cùng Nhan Tiêu thành công chìm vào giấc ngủ…

Tóm lại đàn ông là loại động vật hẹp hòi, nhưng mà cũng được, vị này nhà cô tương đối dễ dỗ.

(II)

Nhan Tiêu có một sở thích đặc biệt —- đặc biệt thích xem dáng vẻ bác sĩ đeo kính của bác sĩ Hoắc.

Nhưng ngoài giờ làm việc ra những lúc khác cô không có cơ hội chiêm ngưỡng. Nhan Tiêu cũng uyển chuyển đề cập tới vấn đề này nhưng bác sĩ Hoắc hoàn toàn không để trong lòng.

Ngày đó ở trên đường Nhan Tiêu nhìn thấy một cửa hàng bán quần áo nam, bên trong có kiểu quần áo rất đặc biệt, áo khoác mỏng rộng thùng thình, màu trắng, nhìn qua một cái hết sức giống áo bác sĩ.

Nhan Tiêu nháy mắt bị bộ quần áo kia quyến rũ, không nói hai lời mua một bộ.

Bác sĩ Hoắc đương nhiên là bài xích bộ quần áo này, nhưng hôm sau không hiểu sao lại đồng ý với cô mặc nó vào.

Đi ở trên đường bị hơi thở nồng đậm của bác sĩ đập vào mặt, cảm giác hết sức yomost!

“Nếu anh mang mắt kiếng gọng vàng vào nữa thì tuyệt!” Nhan Tiêu nhớ tới bộ dạng của diễn viên nào đó, không nhịn được nói.

Bác sĩ Hoắc cười nhạo: “Bây giờ còn có người trẻ tuổi nào mang mắt kiếng gọng vàng nữa à?”

Anh thì hiểu gì!

Mắt kiếng gọng vàng mới đem lại cảm giác cấm dục đó!

Nhưng mà Nhan Tiêu không dám nói như vậy, chỉ dám yên lặng khinh bỉ trong lòng.

Kết quả một lát sau anh không nhịn được hỏi: “Tại sao em lại kêu anh đeo mắt kiếng?”

Nhìn mặt đầy tò mò của bác sĩ Hoắc, Nhan Tiêu bật thốt lên: “Bởi vì như vậy mới có cảm giác!”

“Cảm giác gì?”

“Cảm giác cấm dục á!”

“Cấm dục là cảm giác gì?”

….

Nhan Tiêu cảm thấy giải thích chuyện này vô cùng khó khăn.

Mệt mỏi, cô mặc kệ nói: “Chính là cái cảm giác bác sĩ biến thái đó!”

“….”

Sau khi về nhà Nhan Tiêu đi vào phòng rót nước uống, đột nhiên bị níu lại, cô nghi ngờ xoay người liền bị người nào đó ôm lấy.

Nhan Tiêu sợ hết hồn, trừng anh: “Anh làm gì vậy?”

Hoắc Trạch Tích không lên tiếng, Nhan Tiêu mơ hồ có dự cảm xấu, đầu óc xoay vòng, lục soát xem có gì có thể tự cứu mình không, chợt nhớ tới: “Anh chờ một chút, em mua kem còn chưa bỏ vào tủ lạnh!”

Anh nghe vậy dừng bước chân, cuối cùng cũng buông cô ra, đi theo vào nhà bếp.

Đem kem cho vào tủ lạnh, Nhan Tiêu phát hiện bác sĩ Hoắc đang dựa vào cửa bếp nhìn, cười cười, biểu tình không đoán được.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, liên tưởng tới phản ứng vừa rồi, có chút lo lắng, bây giờ là ban ngày, ý anh muốn…

Hơn nữa anh đứng ở cửa cũng không muốn Nhan Tiêu đi qua…

Nhan Tiêu chống ánh mắt nhìn anh, cười khan hai tiếng, Hoắc Trạch Tích cũng cười hai tiếng.

Anh cười làm cô càng lo hơn, muốn yên lặng chui qua khe hở, chui được nửa người thì bị túm trở lại.

Nhan Tiêu bị ôm đặt lên bàn dài trong nhà bếp, Hoắc Trạch Tích đứng giữa hai chân cô, hơi cúi người, hôn môi Nhan Tiêu

Nhan Tiêu ngã về phía sau, có đĩa trái cây ở đó, tay cô chống lên đè vào một chùm nho, trong không khí nháy mắt tràn ra hương vị ngọt ngào của nho chín.

Hoắc Trạch Tích ôm lưng cô, vô tình đụng phải chất lòng ẩm ướt, kéo tay Nhan Tiêu đến trước ngực, đầu ngón tay có dính nước màu tím, mùi thơm trong veo.

Không chờ Nhan Tiêu kịp phản ứng, Hoắc Trạch Tích cầm tay cô đặt ở bên môi, đột nhiên cắn ngón trỏ, đầu lưỡi quét qua, chiếm lấy mật ngọt.

Xúc cảm mềm mại, Nhan Tiêu đối mắt với con ngươi đen nhánh của anh, đột nhiên đỏ mặt rút tay về, “Chỗ này là nhà bếp…”

“Làm ở đây.”

Cô còn chưa kịp nói thì quần áo đã bị đẩy lên thật cao, từ góc độ này tầm mắt của anh và ngực cô ở ngang hàng, có thể thấy rõ ràng.

“Anh giúp em kiểm tra.”

Anh nói xong đưa tay sờ sau lưng cô, từ xương trên cùng lần mò xuống dưới, xoa hết một lần xương cốt của Nhan Tiêu, khoảng cách gần lại, hô hấp của anh ngay bên tai cô.

Nhan Tiêu bị nhột, không nhịn được cười ra tiếng, lại đánh anh: “Anh sờ xương em làm gì? Biến thái…”

Giọng nói anh gần bên tai, nhẹ nhàng: “Không phải em chỉ thích bác sĩ biến thái à?”

Lên giọng bốn chữ “bác sĩ biến thái”.

“Em cái gì…” Nhan Tiêu vừa muốn giải thích, đột nhiên nhớ tới hồi nãy mình chỉ qua loa lấy lệ khi chỉ cho anh hiểu cấm dục là gì.

Nguyên nhân chắc là vậy….

Quả nhiên có mấy lời không thể nói bậy.

[Ơ tác giả sao không kể tiếp, đang hot mà]

(III)

Nhan Tiêu có người bạn, lăn lộn trong giới ASMR*, âm thanh mềm mại, thôi miên biết bao phái nam, làm người ta say mê.

*Autonomous sensory meridian response, nói bằng giọng thì thầm với khán giả, gõ nhịp vào các vật dụng gia đình. Những tiếng động nhẹ nhàng đó chính là yếu tố kích hoạt cảm giác ASMR. Và những người tạo ra các video này được gọi là nghệ sĩ ASMR.

Cô ấy gần đây đang đóng vai lolita nhưng khổ nỗi không tìm được giọng nam thích hợp để hòa âm, trì hoãn đã lâu.

Nhan Tiêu nghe nói chuyện này nên chủ động hỏi thăm, nói có thể giúp một tay. Dù gì Hoắc Hoắc có giọng nói dễ nghe như vậy, hơn nữa cũng tiếp xúc với ASMR, nhà có dụng cụ, giúp đỡ người khác một chút cũng không sao.

Đồng ý xong, lúc thấy kịch bản Nhan Tiêu liền hối hận.

Nội dung nói về cô nàng lolita muốn báo thù bạn trai cũ, đem anh ta nhốt trong tù, phần lớn là lời kịch của lolita, chỉ có một phần nhỏ là giọng nam, hơn nữa lời kịch hết sức thảm thiết, tất cả đều là thở dốc, kêu rên, gầm nhẹ…

Nhan Tiêu sợ hết hồn hết vía, nhưng hối hận cũng muộn, đã đồng ý với người ta rồi, Nhan Tiêu không thể làm gì khác hơn ngoài về nhà hỏi bác sĩ Hoắc.

Hoắc Trạch Tích đang xem laptop, Nhan Tiêu lặng yên không tiếng động đi tới bóp vai cho anh, xong rồi lại bưng nước trái cây, hết sức ân cần.

Nhìn là thấy khác thường, Hoắc Trạch Tích miễn cưỡng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói à?”

Nhan Tiêu do dự: “Thật ra thì cũng không có gì lớn…”

“Em nói đi.”

“Chuyện là vầy, em có người bạn, làm ASMR, muốn nhờ anh giúp một chuyện.”

“Giúp cái gì?”

Nhan Tiêu rốt cuộc vào chủ đề: “Anh có thể giúp cô ấy thu âm mấy thứ không?”

Sợ Hoắc Trạch Tích không đồng ý, Nhan Tiêu lại bổ sung: “Anh đừng từ chối, em lỡ đồng ý với người ta rồi!”

Hoắc Trạch Tích hơi hí mắt, cười nhìn cô: “Chưa thương lượng với anh mà đã đem anh đi bán rồi?”

Càng nói tiếp cô càng thấy khó khăn, tận lực bình thản nói: “Bởi vì là việc rất đơn giản.”

“Có lời thoại?”

“Có, có.”

“Đưa anh nhìn thử.”

Nhìn…

Nhan Tiêu quả thật không dám cho anh xem, cái này nhìn là biết không ổn rồi, cái gì mà nhốt, trói, chặt tay chặt chân, tóm lại đem nam chính ngược chết, hòa âm dơ lại tàn bạo.

Nhìn dáng vẻ ấp úng của cô, Hoắc Trạch Tích đoán: “Là boy love?”

“A không không! Không phải boy love!” Nhan Tiêu vội vàng phủ nhận, cắn răng nói nhõ: “Anh phụ trách gầm nhẹ hoặc thở dốc, rất, rất đơn giản…”

Hoắc Trạch Tích: “…”

Nhan Tiêu chắp hai tay: “Hoắc Hoắc anh giúp em đi mà!”

Hoắc Trạch Tích quả quyết cự tuyệt: “Anh không thu âm nhân vật 18+.”

“Không 18+! Chẳng qua nhân vật này bị giày vò thôi, Bị ngược rất thảm!”

Nhan Tiêu vừa nói vừa thút thít hồi lâu, mặc dù Hoắc Trạch Tích không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, đồng ý với cô, mấy lần cảnh cáo Nhan Tiêu lần sau không được làm như vậy nữa.

Qua mấy ngày sau bản gốc được đăng tải, không biết tại sao rõ ràng tình tiết rất thảm thiết, vậy mà giọng nói anh lại vô cùng thu hút, người nghe rối rít thảo luận vấn đề này.

Lúc Nhan Tiêu thấy bình luận thì không ngừng cười được, trong đầu nghĩ hên là Hoắc Trạch Tích không có để lại bút kí, nếu không bác sĩ Hoắc khó có thể giữ danh tiết được.

Buổi tối lúc ngủ Nhan Tiêu nằm trên giường nhìn Hoắc Trạch Tích cởi quần áo thay cái áo khác, cô đột nhiên khạc ra một câu: “Bác sĩ Hoắc, anh có biết anh rất tao* hay không?”

*tao: theo nghĩa mình hiểu là một người cố ý làm hành động câu dẫn, lòi chỗ này lộ chỗ kia để quyến rũ người khác, nghĩa gốc chắc có hơi dâm dâm, ở Việt Nam mình thì giống mấy bé “ngân 2k2” gì đó, ý chị Nhan Tiêu có thể hiểu theo nghĩa tích cực hơn, chồng bả bả muốn nói gì thì nói ^^

Hoắc Trạch Tích sững sốt, liếc nhìn cô, Nhan Tiêu chống đầu, cười nhìn anh.

Anh trừng một cái: “Nói chuyện cẩn thận chút.”

Nhan Tiêu nói tiếp: “Không phải nói anh bán tao, là vô tình có cảm giác vậy thôi.”

Hoắc Trạch Tích buồn cười, mặc quần áo tử tế, ngồi ở mép giường nhìn cô: “Em dùng từ “tao” để hình dung anh?”

Nhan Tiêu suy nghĩ một chút: “Vậy đổi từ văn nhã hơn… mê người?”

“…. Không mê người gì cả, mau ngủ đi.” Hoắc Trạch Tích lười nói với cô, kéo chăn lên chui vào.

Chắc là hôm nay anh buồn ngủ thật, nằm một hồi cũng không có động tĩnh gì, nhưng Nhan Tiêu thì không buồn ngủ chút nào, chọt chọt Hoắc Trạch Tích, không cử động, đưa chân đè lên người anh, vẫn không cử động.

Nhan Tiêu nổi lòng xấu xa, vén áo anh lên, sờ đông sờ tây lại gặm loạn, Hoắc Trạch Tích rốt cuộc không chịu nổi, bóp mặt cô, “Ngủ mau đi!”

“Em phát hiện em ghiền anh rồi.”

“….” Hơn nữa đêm rồi còn nói câu ám muội quá…

Nhan Tiêu còn nói: “Nghe giọng anh ghiền, cùng anh thân thiết cũng ghiền, anh nói xem sao em thích anh dữ vậy nè?”

Hoắc Trạch Tích yên lặng hai giây, xoay mình ôm cô, “Cho nên cái số em là phải gả cho anh rồi.”

(IV)

Nhan Tiêu tốt nghiệp đại học năm thứ hai không cẩn thận mang thai.

Ngày cô biết được mình mang thai không hưng phấn mà ngược lại khóc một trận, không phải vì cảm động, không biết tại sao mà lại khóc, tâm trạng rất phức tạp.

Hoắc Trạch Tích thông cảm, nói cái này kêu là trầm cảm trước khi sinh, chỉ là chưa thích ứng thôi, vấn đề nhỏ.

Ngộ cái là người khác trầm cảm trước khi sinh, còn Nhan Tiêu là trầm cảm trước khi phôi thai hình thành….

Cuộc sống của cô bình thường rất thoải mái, bây giờ còn thoải mái hơn, thể hiện ở việc ăn uống.

Nhan Tiêu mỗi ngày ăn năm bữa cộng thêm trái cây các loại, không tới hai tuần lễ đã tăng năm sáu cân. (khoảng 3kg)

Cô còn đang buồn không biết mình có phải sẽ mập ra mãi không, dáng vóc không đẹp nữa thì tới lúc mang thai được ba tháng lại bắt đầu ói, mỗi ngày ói còn nhiều hơn ăn, gầy trở lại.

Mẹ bày tỏ nói muốn tới chăm sóc cô bị Nhan Tiêu từ chối, nói không cần mẹ phải tới chăm đâu, vì vậy Hoắc Trạch Tích thuê một dì bảo mẫu tới quán xuyến việc ăn uống và lo việc nhà giúp cô.

Sau khi Nhan Tiêu mang thai tính khí trở nên quái lạ, động một chút là ghét, hay nháo lên.

Nhìn thấy con Husky dưới lầu thì ghét, ăn móng heo cũng thấy ghét, ăn socola thấy ghét, ăn việt quất cũng thấy ghét, chỉ có uống nước chanh mới không ghét nữa.

Bởi vì Hoắc Trạch Tích và bạn tụ họp rạng sáng mới về nhà, Nhan Tiêu khóc lớn một trận, nháo nhào lên, Hoắc Trạch Tích đã quen với hỉ nộ ái ố thất thường gần đây của cô, yên lặng nhìn Nhan Tiêu khóc xong, giúp cô lau nước mắt, ôm cô đi ngủ.

Thời kì mang thai Hoắc Trạch Tích và cô không thể nào ngủ chung, nhưng khi Nhan Tiêu tỉnh dậy lúc nửa đêm thì hay đi tìm anh, theo thói quen ôm chặt anh làm Hoắc Trạch Tích lúng túng, ngủ không dám động tay chân nhiều sợ đụng phải cô.

Tóm lại lúc Nhan Tiêu mang thai mọi người đều khẩn trương, không có nhiều hình ảnh ấm áp như trong tưởng tượng.

Lúc trước Nhan Tiêu nói không thích bé gái, kết quả sinh ra một bé trai.

Việc đặt tên cho đứa nhỏ hai người lại có suy nghĩ khác nhau, Nhan Tiêu muốn đặt cho đứa nhỏ một cái tên khả ái lại mới mẻ, ví dụ như Hoắc Manh, tên ở nhà liền kêu là Manh Manh.

Hoắc Trạch Tích cảm thấy cái tên này quá tùy ý, chọn mấy cái tên bình thường lại nho nhã, cuối cùng bị Nhan Tiêu cho qua hết, mỗi ngày Hoắc Trạch Tích bị tẩy não, cuối cùng thấy cái tên này cũng thuận miệng, đồng ý.

Người bạn nhỏ Manh Manh sinh vào mùa thu, lúc mới sinh ra mặt nhăn nhúm làm Nhan Tiêu sợ muốn chết, sợ con mình xấu xí, sau ba tháng thì dáng dấp như nước trong veo, Nhan Tiêu thở phào nhẹ nhõm.

Nhan Tiêu sinh con xong sợ mất dáng liền vội vàng tiến hành tập thể dục. Ngược lại Hoắc Trạch Tích rất nhanh vào vai người bố, bình thường sau khi tan làm câu đầu tiên nói ra sau khi về nhà đó là “con bố đâu rồi”, sau đó có thể nhìn Hoắc Manh một đêm mà cũng không chán, y như một người ngốc.

Nhan Tiêu cảm thấy hơi tức giận, lúc cùng bác sĩ Hoắc ân ái cũng chưa từng thấy vẻ mặt như vậy của anh.

Vì vậy Nhan Tiêu lập ra một kế hoạch báo thù: Mỗi ngày cô cùng Manh Manh ở nhà, không ngừng dạy đứa nhỏ nói chuyện, nhưng cô chỉ lập lại ba chữ: “Ba ba thúi”, muốn len lén cho anh “ngạc nhiên mừng rỡ.”

Đúng như dự đoán, Hoắc Manh Manh sáu tháng tuổi rốt cuộc nói ra từ đầu tiên trong đời, mặc dù phát âm không chuẩn nhưng Nhan Tiêu vẫn nghe ra đúng là ba chữ kia.

Nhan Tiêu gọi điện thoại cho Hoắc Trạch Tích trước, anh đang ở bên ngoài ăn cơm cùng đồng nghiệp, nghe vậy trở về nhà.

Chỉ là Hoắc Trạch Tích chưa bao giờ tưởng tượng nổi, trước chữ “ba” còn có…. “Thúi”?

Nhan Tiêu nhìn thấy trên đầu Hoắc Trạch Tích hiện ra ba dấu hỏi, Nhan Tiêu không nhịn được cười đau bụng.

….

Lúc Hoắc Manh chín tháng tuổi, Nhan Tiêu đào tạo cho con mình có tài năng âm nhạc, kêu Hoắc Trạch Tích đàn cho con nghe, thật ra thì nguyên nhân sâu xa hơn là lúc anh đàn đặc biệt đẹp mắt, hoàn toàn thõa mãn tâm tình thiếu nữ của cô.

Nhưng mà Hoắc Trạch Tích chỉ đàn nhạc của Mozart và Strauss, Nhan Tiêu tự nhận mình là tục nhân không biết thưởng thức, không thích loại vũ khúc giao hưởng này, mơ màng buồn ngủ, người bạn nhỏ Hoắc Manh cũng giống mẹ mình, nghe không hứng thú lắm, nắm ngón tay mút mút kêu ba ba, phân tâm chơi một mình, hoàn toàn không có dáng vẻ yêu âm nhạc.

Hoắc Trạch Tích nhìn một lớn một nhỏ, gõ bàn nói: “Mười năm rồi anh không đàn dương cầm lại, hôm nay ngồi đàn hơn một tiếng, hai người có thể cho anh chút mặt mũi được không?”

Nhan Tiêu tỉnh ngủ, đem mũi dùi chỉ Hoắc Manh Manh, cố tỏ vẻ đứng đắn: “Sao con không cho ba mình mặt mũi vậy?”

Hoắc Manh giương đôi mắt to nhìn cô, trên cằm còn có nước miếng, mềm nhũn kêu một câu: “Mờ, đói…” [em nó kêu mẹ đó, là “ma” mà nói không rành kêu thành “má”, thành từ khác.]

Nhan Tiêu:…

Hoắc Trạch Tích:…

Hoắc Trạch Tích đỡ trán: “Xem ra con tương đối giống em.”

Lúc Hoắc Manh Manh một tuổi lộ ra tài năng ăn vượt trội, dáng người hết sức mượt mà, ôm ra ngoài là mọi người đều sáp lại gần, khen người bạn nhỏ mập mập đô đô thật đáng yêu.

Nhưng Nhan Tiêu lại lo lắng, cô hy vọng con trai mình sau này giống ba, cao gầy có khí chất nam thần, đừng mập mạp như bây giờ.

Vì vậy người mẹ thiếu đầu óc lại giảm bớt phần ăn của con trai, người bạn nhỏ nhiều lần đói bụng khóc lớn, Nhan Tiêu mặc kệ không để ý tới, dạy con “Không khống chế cân nặng của mình làm sao khống chế được đời người.”

Kết quả chuyện này rất nhanh bị Hoắc Holmes tiên sinh phát hiện, tức hộc máu, nghiêm túc đem Nhan Tiêu vào phòng tối giáo dục nửa giờ.

Người bạn nhỏ thấy được đồ ăn hai mắt rực sáng, không ngừng nhét đồ ăn vào miệng, Bác sĩ Hoắc đau lòng không thôi.

Nhan Tiêu yên lặng lướt qua: “Anh đem con trai nuôi thành heo đi…”

Kết quả Hoắc Manh Manh sau này đi bộ được, không ngờ lại gầy xuống, trang nghiêm từ tiểu tử mắt to mập mạp thành tiểu chính thái.

Nhưng mà bác sĩ Hoắc không cưng chiều con nữa, nói con trai không thể cưng chiều.

Bình thường Hoắc Manh Manh muốn ngủ cùng Nhan Tiêu, cô mềm lòng, nằm ngủ ngay trên giường của con, kết quả nửa đêm lại bị Hoắc Trạch Tích ôm về phòng, cô ngủ quá ngon, anh không đành lòng đánh thức, ôm trở về cũng chỉ ngủ.

Sau đó bác sĩ Hoắc rất bất mãn, lúc Hoắc Manh Manh lần nữa đòi ngủ cùng mẹ, Hoắc Trạch Tích nhanh nhẹn cự tuyệt: “Con bao lớn rồi? Ngủ một mình đi!”

“Ba bao lớn rồi mà còn phải ngủ cùng mẹ?” Người bạn nhỏ mạnh miệng.

Ba Hoắc tức giận, hậu quả nghiêm trọng.

Hoắc Manh Manh rưng rưng nước mắt ngủ một mình, ở trong chăn đếm cừu, cảm giác chăn được kéo ra, nhìn một cái, lại là ba.

Ba nói đừng khóc nữa, còn kể chuyện cho Hoắc Manh nghe.

Nói đến “Ba mẹ sau này sẽ rời đi, con phải học tự lập”, Hoắc Manh Manh kéo quần áo anh, lại khóc, nước mắt vừa chảy vừa nói ba đừng đi.

Hoắc Trạch Tích ôm con nhẹ nhàng an ủi, ngoài cửa bất chợt truyền tới thiếng thút thít, người nghe lén bên ngoài đi tới, khóc còn thảm hơn Hoắc Manh Manh.

“Em cũng không muốn anh rời đi…” Nhan Tiêu thút thít nói.

Hoắc Manh Manh dừng khóc, ngược lại bắt đầu an ủi cô: “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa…”

Nhìn nước mắt cứ chảy của cô, Hoắc Trạch Tích đột nhiên không nhịn cười được, kéo Nhan Tiêu qua, lau nước mắt cho cô, “Em lớn như vầy rồi mà còn khóc hả?”

Cô thút thít: “Anh đừng nói như vậy nữa.”

Hoắc Trạch Tích cười gật đầu, kéo cô vào ngực, “Không nói, anh không nói nữa.”

Không cần biết đã trôi qua bao nhiêu năm, Nhan Tiêu ở trước mặt anh, vẫn là đứa con nít ngày nào.

Không lo lắng về sinh ly tử biệt, trong giây phút này, nguyện ý tin tưởng vĩnh viễn, một khoảnh khắc kia, chính là vĩnh viễn.

HOÀN.

12/08/2018 – 30/01/2019

Chọn tập
Bình luận
× sticky