“Cậu thật sự không quan tâm?” Lưu Du chỉ hình ảnh hiện lên trên điện thoại, nghi ngờ nhìn Hoắc Trạch Tích.
Trong video, Nhan Tiêu bị người đàn ông tóc trắng ôm, cô đang cười, nhưng nhìn kĩ thì có vẻ mất tự nhiên.
“Đùa giỡn thôi, quan tâm làm gì?”
Hoắc Trạch Tích cầm một quyển sách, đem sắp xếp từ lớn đến nhỏ thành một hàng, lại liếc mắt nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Người kia chơi nhạc Rock And Roll à?”
Lưu Du sờ mũi, không nhịn cười được, một là bị bác sĩ Hoắc tự tin làm bật cười, hai là do câu nói của anh.
Rock And Roll?
Nói người ta như vậy có nghĩa là người đàn ông kia trang điểm thất bại rồi phải không…
Lưu Du nói: “Cậu đi Nhật Bản du học suốt ngày đều vùi đầu vào học không quan tâm gì cả phải không? Cái gì Rock And Roll? Đây là đang cosplay mà!”
Hoắc Trạch Tích suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu: “Có nghe nói”
“Hơn nữa tớ thấy cậu hình như hơi tự tin quá đó. Cho dù tiểu cô nương kia theo đuổi cậu thì cũng có thể theo đuổi người khác đó.” Lưu Du không nhịn được hỏi
Hoắc Trạch Tích bình thản, để cuốn sách cuối cùng vào kệ, bình tĩnh nói: “Tớ không phải không nghĩ vậy, nhưng sẽ không tùy tiện hiểu lầm lung tung.”
Lưu Du á khẩu không trả lời được: “Được rồi.”
Giống như mình đang lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử vậy…
…
Bên này Nhan Tiêu vừa mới xuống máy bay, chưa gọi cho người nào đã lập tức chạy tới nhà bác sĩ Hoắc, tính cho anh bất ngờ.
Mới bốn giờ chiều, nếu như mình nhanh một chút thì có thể về trước anh ấy rồi.
Quần áo chưa kịp thay, trên đường đi thu hút vô số ánh nhìn, Nhan Tiêu bỏ qua đi thẳng tới nhà Hoắc Trạch Tích.
Lúc thang máy mở cửa, Nhan Tiêu nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.
Hóa ra anh đã về trước mình mấy giây rồi.
Cũng trùng hợp quá đi chứ!
Mắt liếc thấy bên cạnh có người, Hoắc Trạch Tích dừng động tác nhấn mật khẩu, xoay người nhìn sang, cái thân ảnh kia vèo một cái núp vào thang máy.
Anh hồ nghi cau mày, lại dừng mấy giây, “Nhan Tiêu?”
Haizz, lộ rồi…
Nhan Tiêu bị bại lộ đi ra, “Anh nhìn thấy em hả?”
“Đoán được”. Hoắc Trạch Tích vừa nói vừa quan sát cô, thu hồi ánh mắt tiếp tục nhập mật mã: “Hôm nay cuối tuần rồi không về trường hả?”
Nhan Tiêu nói: “Tới gặp anh mà, tưởng là sẽ khiến anh bất ngờ, ai dè bị phát hiện rồi.”
Bác sĩ Hoắc bình thường trầm ổn, tỉnh táo, muốn khiến anh ngạc nhiên cũng là chuyện khó.
Vào nhà, Nhan Tiêu tùy ý ngồi lên salon, xúc động kể tất tần tật về chuyện ở thành phố H.
Kể xong chuyện của Khấu Khấu, Nhan Tiêu đang than phiền, xúc động: “Em thấy rất tức giận, quan hệ bạn bè bình thường cũng tốt mà. Kết quả là sao? Cô ấy ra khỏi phòng cũng không nói em một tiếng, trực tiếp đi theo người ta…”
Nhan Tiêu ngồi trên salon nghịch quả quýt, nhìn Hoắc Trạch Tích rửa tay xong ra chỉ lo xoa nước khử độc, cũng không trả lời mình, cô lại hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Nghe Nhan Tiêu nói chuyện về người khác, anh nghĩ mình cũng không nên lên tiếng hoặc can thiệp, nhưng nhìn dáng vẻ của cô đang nộ khí nên khách quan trả lời: “Bởi vì em tin tưởng cô ấy nên hành động của cô ấy khiến em không hài lòng, thật ra cô ấy cũng không có nghĩa vụ nào với em cả”
Nhan Tiêu suy nghĩ, lời nói có đạo lý đó, nhưng vẫn không cam lòng: “Nhưng mà em đối với người khác không có như vậy, cô ấy hoàn toàn trọng sắc khinh bạn.”
“Dù sao thì cách sống mỗi người đều khác nhau cả, muốn ở chung thì phải cầu đồng tồn dị*.” Hoắc Trạch Tích vừa nói vừa cầm trái quýt trong tay Nhan Tiêu, ung dung thong thả lột ra, đưa cô cô một múi.
* CẦU ĐỒNG TỒN DỊ: cố tìm cái chung, gác lại cái bất đồng (muốn hợp lực, đoàn kết mọi người, cần tìm điểm thống nhất quyền lợi giữa họ mà gác lại những ý kiến hoặc quyền lợi mâu thuẫn nhau của họ)
Nhan Tiêu muốn lấy tay cầm nhưng Hoắc Trạch Tích lại đưa tới tận miệng: “Em chưa rửa tay.”
Cô ăn miếng quýt trong tay anh, kích động: “Ngọt quá à!”
“Đi rửa tay!”
Vừa nói vừa nhìn Nhan Tiêu cười ngọt ngào.
Cô thu lại nụ cười, ảo não đứng lên: “…Ừm”
Rửa tay xong, Nhan Tiêu bắt chước xoa nước khử độc, nhớ lại lời anh vừa nói, không nhịn được dò xét: “Anh nói cô ấy không có nghĩa vụ phải đối tốt với em, vậy anh có nghĩa vụ không?”
Nói xong mười hai phần mong đợi nhìn anh.
Hoắc Trạch Tích không ngẩng đầu lột cho xong quýt: “Không có.”
Nhan Tiêu: “!!”
Nhan Tiêu thấy mình hỏi ra rồi như tự tìm đường chết.
Không quan trọng lắm đâu, kiên cường lên nào…
Nhan Tiêu đang tự an ủi, không ngờ anh lại bổ sung: “Ít nhất là bây giờ vẫn chưa có.”
Hoắc Trạch Tích ngồi trên ghế salon, cùi chỏ tùy ý chống trên đùi, lột quýt ra từng miếng cho cô, “Cho nên phải cảm ơn, biết chưa?”
Sững sốt, cô không ngờ anh sẽ nói vậy.
Ít nhất bây giờ chưa có nghĩa vụ? Ý là sau này sẽ có? Là sau khi kết hôn?
Cúi đầu cắn miếng quýt anh đưa, Nhan Tiêu đột nhiên buồn cười, ôm lấy anh, hết sức chân chó phối hợp: “Đại nhân thật là tốt quá đi, tiểu nhân nhất định sẽ cảm tạ suốt đời!”
Tóc mái bị anh vuốt vuốt, Nhan Tiêu nghe thấy nụ cười từ đỉnh đầu truyền xuống: “Ngoan…”
Những lời này thành công kích thích động vật nhỏ Nhan Tiêu, cô mở to mắt nghiêng đầu nhìn anh: “Anh nói em rất ngoan hả?”
Hoắc Trạch Tích nói: “Là em tự thêm chữ rất vào.”
“A! Không biết đâu, dù sao anh cũng khen em rồi đó!” Nhan Tiêu vui vẻ hát lên vài câu, gò má đột nhiên bị chạm, mềm nhũn, hơi thở ấm nóng chỉ một cái chớp mắt đã biến mất.
Khi phản ứng lại kịp thì câm nín, bài hát trên môi cũng dừng lại.
Khuôn mặt rất nhanh đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Hoắc Trạch Tích một cái, lại vội vàng cúi đầu, không biết nên nói gì vì vậy hốt hoảng: “Em, em đi vào bếp đun nước sôi.”
Chỉ còn lại Hoắc Trạch Tích ngồi trên salon, nhìn theo bóng lưng mất hút của cô, không nhịn được cong khóe miệng.
…
“Bác sĩ Hoắc hôn tớ! Anh ấy! Hôn tớ!”
Nhiếp Sơ Sơ vừa nhận điện thoại đã nghe Nhan Tiêu hú hét ầm lên, vội vàng đẩy di động ra xa lỗ tai.
Nhiếp Sơ Sơ vừa mới biết Nhan Tiêu và bác sĩ Hoắc đang hẹn hò, lúc ấy còn không tin, nghe Nhan Tiêu kể rõ ngọn nguồn sự tích thì mới cảm thấy hợp lí.
Ví dụ như khi nghe Nhan Tiêu nhảy lầu, Hoắc Trạch Tích chạy tới phòng bệnh chất vấn.
Nếu không thích thì khi nghe thấy người ta nhảy lầu vì mình, chắn hẳn sẽ cảm thấy rất chán ghét không muốn gặp mặt, đằng này lúc đó biểu hiện của bác sĩ Hoắc chỉ toàn lo lắng…
Nói không chừng là anh cũng không biết mình có cảm tình với Nhan Tiêu.
Đem những phân tích của mình kể cho Nhan Tiêu nghe thì cô ấy lại cười xòa: “Tớ rất ít đọc tiểu thuyết! Cậu kể thêm vài câu chuyện vui vui nữa đi!”
Nhiếp Sơ Sơ lúc ấy không muốn lãng phí chất xám phân tích cho đồ ngu ngốc Nhan Tiêu nghe nữa, bây giờ nghe chuyện hai người đang yêu đương, hơn nữa bạn của mình lại rất kích động, Nhiếp Sơ Sơ cũng không phát biểu quá nhiều cảm nghĩ, lãnh đạm trả lời:
“Mới hôn một chút thôi mà. Lần sau mà gọi cho tớ khoe ân ái là tớ trực tiếp cúp điện thoại đấy nhé!”
“Cậu thật lạnh nhạt!” Nhan Tiêu xúc động
Nhiếp Sơ Sơ đột nhiên nhớ tới hôm nay ở trên WeiBo nhìn thấy video Thập Yến ôm Nhan Tiêu, hỏi: “Hôm nay trên mạng tớ thấy cậu với Thập Yến đó, bạn trai không nói gì sao?”
Nhan Tiêu hôm nay chưa lên WeiBo, nhưng có thể đoán được, “Chắc là không, bác sĩ Hoắc không thường lên mạng, nhưng mà không sao đâu, tớ giải thích vì lí do công việc là được!”
Nhiếp Sơ Sơ trầm ngâm một hồi: “Cậu với anh ta không có gì chứ? Tớ cảm thấy anh ta thích cùng cậu tạo thành cp lắm đó.”
“Sau lưng anh ta có công ty, như vậy dĩ nhiên là có cp cùng sao tác chung rồi, cộng thêm lúc trước tớ với anh ta có scandal, cho nên tớ là thí sinh dự bị.” Nhan Tiêu am tường phân tích ra.
Nhiếp Sơ Sơ nói: “Vậy không phải cậu cũng sẽ bị mắng sao? Anh ta có một đám fan hâm mộ có thể bôi đen cậu đó.”
Nhan Tiêu thở dài: “Không sao, dù sao tớ cũng không đỏ.”
Dù sao không đỏ…
Nhiếp Sơ Sơ thấy Nhan Tiêu thật biết giác ngộ, không biết là thông minh hay ngu ngốc đây…
[hihi, tớ đã quyết định hố mới sau cái hố Nghiện Ngọt rồi đó mọi người!]