Chờ Hoắc Bình Quả tìm kiếm quảng cáo, trước khi ngủ Nhan Tiêu nhắn cho Hoắc Trạch Tích một tin.
Bây giờ đoán chừng anh đang ghi âm, Nhan Tiêu không trông cậy vào việc trả lời tin nhắn sớm hay muộn của anh, nằm trên giường chơi trò chơi, chơi một hồi thì ôm di động ngủ.
Thứ hai có một đoàn khảo sát chuyên nghiệp, Nhan Tiêu dậy sớm đi đến phòng tập làm nóng người, cuộc thi lần này khảo sát khả năng biên đạo, bình thường cô cũng hay cầm quyền sách nhỏ ghi chép động tác nên bây giờ cũng không hồi hộp là mấy.
Giờ mới nhớ là bỏ quên ở phòng thay đồ rồi, Nhan Tiêu vội vã chạy tới lấy, đang chuẩn bị đóng tủ đồ thì nghe hai nữ sinh bên cạnh đang nói chuyện trời đất.
Thanh âm không lớn nhưng đủ khiến cô nghe rõ:
“… Bình thường không phải ở trường học cũng hay giả tạo sao? Không có việc gì cũng cúp học.”
Cô nghe được là đang nói xấu người khác, không định nghe tiếp nhưng lại nghe một câu khiến Nhan Tiêu dừng hẳn:
“Nghe nói đã sớm bị người ta bao nuôi rồi, trước còn kéo một coser khác đòi sao tác cp, thật giả tạo”
Nhan Tiêu đứng ở tủ chứa đồ sau lưng như trời trồng.
“Bao nuôi? Tớ chưa nghe ai nói, bất quá cũng dễ hiểu, bây giờ người có tiền không phải là thứ tốt gì, nhà có vợ mà vẫn ra ngoài nuôi tiểu tam, cái cô Nhan Tiêu đó ít ra còn có chút danh tiếng.”
“Nói cũng phải. Cậu có biết không mấy ngày trước có hoa khôi trường học gì đó bị lộ video khiếm nhã, bây giờ bị người ta mắng, thật đáng đời!”
“Những thứ đàn bà này thật giống nhau…”
Thanh âm xa dần Nhan Tiêu mới đóng tủ chứa đồ lại.
Trong lòng cảm xúc phức tạp, có tức giận, nhiều hơn chính là không dám tin.
Hai nữ sinh này đều là bạn cùng lớp của cô, bình thường quan hệ không tốt nhưng vẫn hay nói chuyện, Nhan Tiêu không ngờ mình ở trong lòng các cô ấy lại tồi tệ đến vậy.
Bị người khác bao nuôi?
Kéo người khác sao tác?
Nhan Tiêu thật là buồn cười, không biết các cô ấy nghe được từ chỗ nào mà nói chuyện bình tĩnh như vậy.
Loại chuyện này không thể tránh được, càng nghĩ càng tức giận, Nhan Tiêu hối hận tại sao vừa rồi mình lại không đi lên giải thích rõ.
Hoặc, thứ các cô ấy muốn không phải là giải thích, chẳng qua là không thích nên mới công khai nói xấu như vậy.
Nếu như bây giờ ra ngoài Nhan Tiêu sợ mình sẽ làm ra chuyện tồi tệ nên cô ngồi trên băng ghế, để mình tỉnh táo lại.
Loại chuyện này không nên nói cho Hoắc Trạch Tích, có người an ủi chỉ là chuyện nhất thời, vẫn là mình phải đối mặt giải quyết.
Nhan Tiêu cuối cùng đứng lên, đi ra khỏi phòng thay đồ.
Khảo sát kết thúc, thầy giáo chỉ đích danh Nhan Tiêu và một nữ sinh khác ở lại, nói hiện tại có công ty đang tuyển thực tập sinh, hỏi hai người có đồng ý đi thực tập hay không.
Trước có người cũng hỏi Nhan Tiêu chuyện này, lúc ấy cô còn ham chơi nên không để ý, lần này vốn cũng muốn cự tuyệt nhưng lại nhớ tới lời nói của hai người kia.
Ruồi không bu thì làm sao trứng có kẽ hở, Nhan Tiêu thừa nhận mình cũng tương đối ham chơi, không giống như các cô ấy nói nhưng cũng không tính là nghiêm túc, nếu như có cơ hội thực tập này thì cuộc sống sẽ có quy luật một chút.
Cơ hội thực tập rất trân quý, nữ sinh kia rất nhanh đã đáp ứng rồi, thầy nhìn về phía cô.
Nhan Tiêu do dự một chút, gật đầu: “Cảm ơn thầy, em sẽ quý trọng cơ hội lần này.”
Bạn nữ kia tên là Phùng Thơ Dư, cùng lớp Nhan Tiêu, bình thường là cô gái dịu dàng ít nói nhưng khiêu vũ rất tốt, lần này thầy an bài như vậy nghĩa là rất tín nhiệm các cô.
Nhan Tiêu có ấn tượng tốt với Phùng Thơ Dư, nho nhã lại thanh tú, sạch sẽ, nhìn qua là loại con gái đặc biệt tốt đẹp.
Lần này tìm được cơ hội nói chuyện: “Vậy lần sau nếu cậu đi thì gọi tớ nhé, hai người chúng ta cùng đi?”
Phùng Thơ Dư cười đồng ý.
Trở về, Nhan Tiêu gọi cho Hoắc Trạch Tích kể lại chuyện thực tập, anh dĩ nhiên ủng hộ, cô hồ nghi: “Có phải anh chê em hay tới bệnh viện khiến anh phiền nên anh chỉ mong em đi thực tập có đúng hay không?”
Hoắc Trạch Tích trả lời: “Bởi vì em ở bệnh viện chờ anh rất lãng phí thời gian.”
“Nào có, bình thường em đâu ở một chỗ, có khi còn đi giúp các bạn nhỏ nữa đó.” Quả thật Nhan Tiêu ở bệnh viện có quen không ít trẻ con, còn tới Hội Chữ Thập giúp trẻ mồ côi.
Hoắc Trạch Tích yên lặng một lúc rồi nói: “Anh nghe phụ tá nói em bình thường lúc anh không ở đây thì hay đi tới chỗ bác sĩ Khương, hóa ra là thật.”
Bác sĩ Khương là bác sĩ thực tập khoa nhi, không lớn hơn Nhan Tiêu bao nhiêu, là nam sinh gầy gò, nói chuyện hài hước, khi Nhan Tiêu rãnh thì hay tới chơi với các bạn nhỏ, đưa đồ chơi các loại, thường xuyên qua nên quen với bác sĩ Khương, sau đó Nhan Tiêu nhiều lần muốn quỳ dưới mấy câu chuyện của anh.
Nhưng mà người trong bệnh viện chắc cũng biết, bác sĩ Khương rất “nữ tính”, Nhan Tiêu bởi vì thấy người ta vui tính nên mới thân thiết.
Nghe bác sĩ Hoắc hỏi, cô muốn giải thích, chợt phát hiện: Không lẽ anh đang ăn giấm hả?
Không thể nào đâu…
Nhan Tiêu không nói lời nào, Hoắc Trạch Tích kêu một tiếng cô mới kịp phản ứng, suy nghĩ rối mù bị dẹp qua bên, “Ừ, tóm tại là nơi thực tập ở trung tâm thành phố, năm giờ chiều từ thứ hai cho tới thứ sáu mỗi tuần đều đi.”
“Trung tâm thành phố?”
“Đúng vậy, rất gần nhà anh, đi bộ mấy phút là tới rồi.”
Có điều cách trường học của cô hơi xa.
Hoắc Trạch Tích cũng nghĩ tới vấn đề này: “Cách trường của em quá xa.”
Không biết là lần này cô ấy có bỏ qua cơ hội này không?
Nhan Tiêu đang nghĩ ngợi thì lại nghe anh mở miệng kết luận: “Vậy thì em ở đây đi.”
Hả?
Nhan Tiêu hoài nghi mình nghe lầm: “Anh, anh nói là…”
Dừng hai giây, anh lại cất lên tiếng nói thản nhiên: “Ở đây cùng với anh.”
Nhan Tiêu:…
“Em có nghe không?” bác sĩ Hoắc nửa ngày không nghe cô trả lời, giọng có hơi không kiên nhẫn.
Nhan Tiêu hít sâu một hơi, khiếp sợ trong lòng. Nhanh chóng sắp xếp từ ngữ, duy trì khuôn mặt bình tĩnh, “Ừ, tốt, vậy… em có nên nói cho ba mẹ biết không?”
Hoắc Trạch Tích bình thản: “Để anh nói.”
Cũng đúng, nếu để cô nói thì mẹ cũng không ý kiến gì nhưng ba chắc sẽ tức lắm, sẽ mắng cô cái gì mà không dè dặt không có cốt khí.
Vẫn tin là Hoắc Trạch Tích nói ra sẽ khá hơn.
Cúp điện thoại, Nhan Tiêu cảm thấy những thứ không vui trong hôm nay đã bị quét sạch, cảm giác cuộc sống tốt đẹp đang chờ mình phía trước.
Cô nằm trên giường, dùng chăn che mặt lại, vừa thấy khẩn trương vừa hưng phấn, tâm tình hết sức gợn sống.
Mình cũng trưởng thành rồi, không biết nam nữ ở chung thì sẽ như thế nào…
Nhan Tiêu lăn qua lăn lại không ngủ được, Tiểu Giai ngủ giường trên mắng: “Nhan Tiêu cậu bị động kinh à?”
Tiểu Giai…
Hình như ở phương diện này kinh nghiệm của cô ấy tương đối nhiều…
Nhan Tiêu lên tiếng: “Tiểu Giai cậu còn chưa ngủ à?”
Tiểu Giai u oán: “Cậu lăn lộn như động đất cấp 8 trên giường làm sao tớ ngủ được!”
“Tớ có vấn đề này cần thỉnh giáo cậu!”
“Cút!”
“Là liên quan tới… cái vấn đề kia.” Nhan Tiêu vứt bỏ mặt mũi.
“Nói!”
Uy! Phản ứng thay đổi nhanh quá.
Nhan Tiêu đè thấp giọng nói: “Cái đó, trai gái ở chung một nhà, không phải cùng một phòng thì tỷ lệ phát sinh quan hệ có lớn không?”
“Ý cậu là quan hệ như thế nào?”
“Bạn bè trai gái.”
“Trăm phần trăm! Nếu không ở chung làm gì?”
Nhan Tiêu giật mình: “Cậu, cậu chắc chắn?”
“Nếu đúng thì là vậy, nhưng mà cũng có nhiều ngoại lệ mà!”
“Ví dụ như?”
Tiểu Giai thao thao bất tuyệt: “Ví dụ như bị lãnh đạm… Khoan, Nhan Tiêu cậu hỏi cái này để làm gì?”
Không hỏi thì còn đỡ, hỏi xong trong lòng lại loạn hơn.
Nhan Tiêu thuận miệng qua loa lấy lệ: “Không có gì.”