Khi ngọn gió chướng thổi mạnh, mây đen kéo phủ kín cả bầu trời tây nam Port Worth, bang Texas, gió cuốn hết bất cứ vật gì không còn buộc chặt. Gió lạnh từ phương Bắc đã thổi xuống khắp bang Texas từ đêm qua, khiến cho không khí tháng chạp bỗng trở nên như cắt.
Tấm biển hiệu treo trên trụ cột đong đưa như người say, nó chỉ được buộc bằng một sợi dây xích độc nhất, nên gió làm cho nó kêu lạch cạch… Mặt nó đầy những vết đạn lỗ chỗ, người ta phải khó khăn lắm mới đọc được hàng chữ viết trên đó: TRẠI CEE BAR.
ChiẾc xe tuần tra cảnh sát đang chạy nhanh bỗng hãm tốc độ khi đến cổng trại, đèn thắng đỏ lên nhấp nháy. Chiếc xe vẫn rẽ nhanh vào cổng, ngọn đèn sau đuôi sáng lên thấy rõ con đường đất. Bụi đất tung lên sau chiếc xe tuần tra, nhưng viên cảnh sát Ray Hobbs vẫn nhận ra tấm biển đung đưa trước gió.
Trông như có người đã dùng tấm biển làm bia tập bắn vậy, – anh ta nói với người đồng nghiệp ngồi sau tay lái.
Có gì mới mẻ đâu chàng trai thành phố! – Joe Ed Krause, người đã phục vụ 17 năm trong ngành cảnh sát trả lời. Ông ta nhìn người đồng nghiệp trẻ với ánh mắt kẻ cả. – Một nửa biển hiệu ở thôn quê đều bị bắn, không khi này thì khi khác. Khi buồn là họ bắn, khi uống bia là họ bắn, khi cùng đi trên con đường nhỏ với nhau họ cũng bắn chơi. Chẳng có nghĩa lí chó gì hết.
Có lẽ đúng thế, – Ray Hobbs trả lời, rồi quay qua nhìn vào khung cảnh trống trải bụi bay lên mù mịt. Khi chiếc xe chạy vào sân trại, anh ngồi thẳng lên một chút, chú ý đến chiếc xe tải nhỏ đậu trước nhà kho cũ, rồi quay mắt nhìn ngôi nhà một tầng có hàng hiên phía trước chạy dọc theo chiều dài ngôi nhà. Trông ở đây có vẻ như có người ở.
Tôi không tin có người ở trong nhà, – Joe Ed đáp, lái thẳng chiếc xe đến trước nhà. Ông bước khỏi chiếc xe ấm áp, ra ngoài không khí mùa đông lạnh giá, đưa tay đè chóp mũ xuống để khỏi bị gió thổi bay đi.
Người đồng nghiệp trẻ bước xuống theo ông. Cả hai bước lên thềm nhà có mái hiên che kín. Bước chân của họ, nện mạnh trên nền ván, tiếng gió ào ào át tiếng bước chân.
Joe Ed mở cánh cửa lưới, không ngần ngại mà cũng không thận trọng, đấm mạnh lên cánh cửa gỗ, rồi đứng đợi. Nhiều giây trôi qua trong lúc chờ đợi, người “lính mới” nhìn qua khe cánh cửa sổ bên cạnh khung cửa bám đầy bụi.
Cửa không khóa à? – Người cảnh sát trẻ hỏi và nhìn đồng nghiệp với ánh mắt ngạc nhiên.
– Ờ, đây là thôn quê mà, Joe Ed trả lời với giọng khinh khỉnh. – Không ai khóa cửa vào ban ngày hết.
Ông bước vào trong nhà và lớn tiến hỏi – Có ai ở trong nhà không? – Ông dừng một lát rồi gọi lại_ Evans, anh ở đâu? Nhưng trong nhà vẫn lạnh ngắt như tờ.
Người cảnh sát trẻ đi theo ông vào trong.
– Tôi nghĩ là trong nhà không có ai.
– Đừng có đùa. – Joe Ed cảm thấy phải nói một cách nghiêm trang như thế. Nếu đi một mình, chắc ông đã quay lui ra về. Nhưng vì có anh cảnh sát chân ướt chân ráo mới vào nghề, ông quyết địng phải đi lục tìm cho kỹ. – Chúng ta phải lục soát khắp các phòng.
Ở phía bên phải ngôi nhà có cửa dẫn vào bếp. Joe Ed hất đầu ra dấu đi vào bếp rồi ông đi vào trước, ván lát nền nhà kêu răng rắc dưới thân hình bồ tượng của ông. Vật đầu tiên ông thấy khi vào bếp là bình cà pheê tự động để trên quầy gần bên bồn rửa.
Ông lấy bình cà phê ra xem, nhăn mặt ghê tởm:
– Bã cà phê đóng trong bình này dày cũng đến mấy phân, – ông ta nói. Ngoài ra còn nhiều đĩa dơ chất đầy trong bồn rửa. Nhưng đĩa dơ nhiều trong bồn rửa không làm cho ông ta bận tâm, mà chính là bình lọc cà phê mới khiến cho ông ta chú ý. – Theo chỗ tôi biết thì bất cứ người chăn bò nào trước khi đi làm cũng đều uống cà phê. Thế nhưng nhìn bình lọc cà phê này thì có lẽ đã mấy hôm nay không có ai uống hết.
– Theo ông thì chúng ta cón nên kiểm tra các phòng ngủ không? – Người cảnh sát trẻ hỏi. Joe Ed nhún vai:
– Tại sao không?
Khi khám các phòng ngủ, cả 3 phòng đều không có giường, và 3 cái tủ đều trống không
– Sam Evans đã dọn đi khỏi nhà rồi.
– Nhưng tại sao bên ngoài có chiếc xe tải đậu? – Người cảnh sát trẻ hỏi. Ray Hobs có vẻ không thỏa mãn trước ý kiến của người đồng nghiệp.
– Đúng. Chúng ta nên kiểm tra chiếc xe xem sao, – Joe Ed đáp với vẻ miễn cưỡng. Ông ta xem việc này chỉ phí thời giờ mà thôi.
Khi họ ra khỏi ngôi nhà cũ kỹ, gió thổi vào họ ào ào. Hai người cảnh sát phải cúi đầu xuống mà đi, họ đi đến chiếc xe tải nhỏ đậu trước nhà kho. Giống như trong nhà, cửa xe không khóa. Họ mở hộc đựng gang tay ra xem, trong đó có giấy bảo hiểm và giấy đang ký xe.
– Chủ nhân trên các giấy tờ này mang tên công ty nuôi bò Calder, – Joe Ed lên tiếng. – Nếu tôi không lầm thì đây là tên của một công ty ở Montana, iện đang làm chủ cơ sở này.
Mẹ thiên nhiên thật lắm đa đoan. Trong khi ở Texas đang chịu cảnh gió bấc lạnh, trời đầy mây, thì những cánh đồng phía đông Montana thời tiết mát mẻ với nhiệt độ khoảng 200C, nhờ có gió mùa ấm áp thổi từ vùng cao nguyên đến.
Vùng đất rộng lớn này xưa kia là của người Sioux hùng mạnh. Bây giờ trên một triệu mẫu đất của vùng này thuộc quyền sở hữu của công ty nuôi bò Calder, khắp cả miền Tây đều biết tiếng công ty và họ thường gọi là trại Triple C. Quint Echohawk có gốc rễ lâu đời tại vùng đất này. Ông ngoại Chase Benteer Calder và người cha quá cố của chàng có ¼ dòng máu của giống nòi Sioux.
Quint thừa hưởng cặp mắt màu xám tro, đôi gò má cao và cặp mắt đen tuyền của bố. Nhưng chàng cũng hưởng nhiều đặc điểm phía bên gia đình Calder, rõ nét nhất là 2 hàm bạnh cứng như đá, hốc mắt sâu, đôi vai rộng và bộ ngực nở nang, rắn chắc.
Khi còn nhỏ, chàng sống ở trại Triple C, nhân viên trong trại đã đặt cho chàng cái biệt hiệu “Ông nhỏ”. “Nhỏ” ở đây không phải nói đến tấm thân cao 1 mét 85 của chàng, mà là muốn nói chàng đến 27 tuổi mới bước vào tuổi nam nhi.
Quint leo lên tầng cấp ngôi nhà lớn của trang trại, ánh nắng ấm áp chiếu lên lưng, ngôi nhà là nơi cư trú của dòng họ Calder từ bao đời nay. Ngôi nhà đồ sộ 2 tầng, cao rộng, đứng xa cách đây mấy dặm người ta cũng thấy nó như một chiếc tàu thủy trắng khổng lồ thả neo trên bãi cỏ.
Lễ tạ ơn đã qua, nhưng không khí lễ hội vẫn còn y nguyên khắp nơi trong nhà – hoa giáng sinh trước cửa, vòng hoa bao quanh những chiếc cột cao. Vì ban ngày sáng sủa nên người ta không chú ý đến ánh đèn nhấp nháy khắp nơi, mặc dù đèn trang hoàng vẫn có sáng.
Lên đến hết các bậc cấp, Quint dừng lại, quay lưng nhìn khắp nơi trong sân trại. Nhà cửa trải dài quanh sân đối với người ngoài, trung tâm của trại Triple C giống như một thị trấn ở nông thôn về nhiều mặt.
Ngoài những nhà kho và lều trại thông thường dùng để chứa vật dụng dùng trang trại ra, cò có nhiều khu nhà chứa nhiều nhu yếu phẩm quan trọng khác, từ thực phẩm, áo quần lao động cho đến đồ sắt thép và phụ tùng xe hơi. Mới cách đây vài năm, người ta còn xây thêm nhà dùng làm nơi cho thuê băng video, và dùng làm nhà bưu điện của trang trại. Lại còn nhà làm trạm xá sơ cứu, hiệu gò hàn và trường tiểu học. ngoài khu nhà bếp cũ được dùng như nhà hàng ăn uống đủ thứ ra, còn có gần 12 ngôi nhà dùng làm nơi cung cấp chỗ ở cho những cặp vợ chồng công nhân trong trại và gia đình họ.
So với thành phố gần đây, cách 200 dặm, thì trang trại này rộng mênh mông như một vài bang ở miền đông, cho nên có thể thấy trại Triple C đã tự cung tự cấp đủ các nhu cầu cần thiết cho nhân viên trong trại, Và chính gia đình Calder đã kiểm soát hết các sinh hoạt nơi đây.
Khi Quint thẫn thờ nhìn khắp các nhà cửa trong trang trại, chàng biết những thứ này đều nằm ngoài tầm tay mình. Nếu mẹ chàng biết lo xa, thì chắc chàng đã đóng vai trò quan trọng trong công việc điều hành trang trại này, nhưng cả hai mẹ con nghĩ rằng việc cầm cân nảy mực trong trang trại Triple C thế nào cuối cùng cũng lọt vào tay của anh trai bà là Trey. Quint không thắc mắc về vấn đề này, vì chàng tin rằng Trey ra đời để đảm trách vai trò ấy. Tuy nhiên, Quint vẫn thấy tương lai của mình còn bấp bênh, chưa ổn định. Nhưng chàng thường ấp ủ nỗi lòng này với riêng mình thôi.
Nghe có tiếng mở chốt cửa vang lên phía sau lưng. Quint quay lại, thấy mẹ chàng bước ra cửa. Cathleen Calder Echohawk – thường được mọi ngường gọi tắt là Cat – người mảnh mai, nhỏ nhắn, tóc đen đã lốm đốm bạc. Nụ cười của bà nhanh và rộng, chứng tỏ cá tính của bà vừa đầy sức sống lại vừa hay thay đổi.
– Mẹ nghĩ là con đứng ở ngoài này, bà nói – con nên vào trong nhà. Jessy đang đợi con. Mẹ có cảm giác là có vấn đề khó khăn gì đấy mà mợ ấy cần bàn với con – chàng đi vào cửa, mẹ chàng nói theo – mẹ hy vọng vấ đề không nghiêm trọng lắm, vì sáng mai chúng ta đã lên đường sang Anh để dự đám cưới của Laura. Nếu mẹ cô dâu mà không có mặt tại lễ cưới thì thật quá khủng khiếp.
– Nhưng ít ra Jessy đã có mặt tại lễ cưới đầu tiên rồi, – Quint nhắc cho mẹ nhớ, mắt chàng ánh lên vẻ hài hước châm chọc.
– Con nói nghe như giọng của ông ngoại con, Cat khiển trách con trai với vẻ trìu mến, bà bước sang 1 bên tránh đường cho chàng đi vào nhà. Ông ngoại con vẫn không hiểu tại sao Laura tổ chức đến 2 lễ cưới – 1 ở đây và 1 ở bên Anh. Nhưng việc sang Anh đối với ông thì quá vất vả vì tuổi tác, còn để cho gia đình của Sebastian và bạn bè của anh ấy bay sang đây thì cũng không thể được.
– con biết. Quint gật đầu – Jessy ở đâu? Trong phòng lớn à?
– Ừ, bà đáp, rồi để tay lên cánh tay chàng như muốn giữ chàng 1 lát. – Mẹ mừng vì con quyết định không đi xa. Để ông ngoại con ở nhà một mình mẹ thật không yên tâm chút nào hết.
– Mẹ đừng lo, ngoài con ra có nhiều người chăm sóc cho ông ngoại.
– Dĩ niên là có chứ! Bà nhìn về phía phòng lớn. – Con hãy vào xem mợ Jessy cần gì con.
Căm phòng lớn của trang trại vẫn còn được xem như trái tim của trại Triple C, mặc dù người ta đã xây riêng một ngôi nhà dùng làm văn phòng trại cách đây nhiều năm rồi. Trên một bức tường có treo tấm bản đồ lớn vẽ khuôn viên của trang trại với đường biên giới xa tít với nhiều dấu mốc, có nhiều dòng suối chảy qua. Tấm bản đồ đã cũ kỹ, giấy vẽ đã vàng vì thời gian.
Cũng chính trong phòng lớn này, người ta treo cặp sừng của con bò đực, sừng dài rất ấn tượng trên bệ chiếc lò sưởi khổng lồ xây bằng đá. Con bò đực này đã dẫn đàn bò đàn bò đầu tiên từ Texas đến, lúc trại Triple C mới thành lập tại Montana. Đây là căn phòng lịch sử, mãi mãi in đậm vào tâm trí Quint.
Loại cây xanh trường xuân trang hoàng trên bệ lò sưởi thoảng ra mùi thơm dịu dàng,dễ chịu của nhựa thông. Ngọn lửa cháy bập bùng trong lò sưởi tỏa ánh sáng khắp phòng và hình ảnh già nua của ông ngoại chàng khiến chàng cảm thấy như được đón tiếp một cách niềm nở và ấm áp.
Như mọi khi, ông ngoại chàng, Chase Benteen Calder, ngồi sau chiếc bàn làm việc rộng lớn, thân hình đã có thời lực lưỡng, bây giờ tóc đã bạc phơ, vai xệ, khuôn mặt rắn rỏi hằn lên những đường nhăn của tuổi già. Năm tháng chồng chất dấu vết già nua trên cơ thể của ông, nhưng tinh thần ông thì vẫn sắc bén như bao giờ, và đầy kinh nghiệm trong nghề chăn nuôi ở vùng đất phía bắc này.
Ông ngoạichàng đang chăm chú nhìn cô con dâu, Jessy Calder. Nhờ sự dìu dắt, dạy dỗ của Chase mà bà đã điều hành trại Triple C suốt 20 năm qua từ ngày chồng bà mất. Jessy ngồi bên góc bàn, thân hình mảnh mai nghiêng về phía ông Chase. Khi nghe tiếng bước chân của Quint đi vào, bà quay người nhìn ra ngưỡng cửa.
Jessy liền nhanh nhẹn đứng thẳng dậy khỏi góc bàn.
– Chúng tôi đang nói về cháu đây, Quint à.
– Mẹ cháu nói mợ muốn gặp cháu, Quint bỏ mũ ra, đi tiếp vào trong phòng, nhìn người này rồi lại nhìn sang người kia. Dùn nhìn 2 người, chàng vẫn không thể đoán được, họ cần gặp chàng để làm gì, có chuyện gì thế?
– Chính chúng tôi cần cháu để tìm ra chuyện ấy đấy. Jessy đáp – cháu có thể thu xếp đồ đạc để ra đi trong vòng bao lâu?
Quint ngạc nhiên hỏi?
– Đi đâu ạ?
– Đi Texas. Tuần trước chúng tôi đã gửi tin nhắn đến trại Cee Bar, nhưng không ai trả lời đấy. Hôm nay tôi nhờ cảnh sát trưởng ở đấy đến kiểm tra trang trại xem sao. Mới cách đây mấy phút tôi gọi điện đến hỏi ông ta. – Và theo như nhân viên của ông ta cho biết, thì ở đấy không có ai hết, ít ra đã 1 tuần rồi.
Quint cau mày:
– Cháu nghĩ mợ có thuê người đến làm việc tại trại Cee Bar mà.
Jessy thở dài ngán ngẩm và gật đầu.
– Anh ta tên Sam Evans, chúng tôi thuê anh ta chừng 1 năm rưỡi nay.
– Mợ có chuyện gì rắc rối với anh ta không? Quint hỏi, đấy là ý đầu tiên nảy ra trong óc chàng.
Không có gì rắc rối với Sam hết, Jessy trả lời ngay.
Nhưng mấy tháng vừa qua, anh ta kêu ca rằng tất cả nghững người anh ta thuê làm đều chỉ vài ngày rồi bỏ đi. – bà khẽ nhún vai với vẻ bối rối. Tôi không biết, có lẽ anh ta làm việc một mình quá mệt, nên cũng bỏ đi luôn mà không thông báo gì cho chúng tôi biết trước.
Trong giọng nói của bà có gì là lạ khiến cho Quint nghĩ là bà không hoàn toàn tin có chuyện như thế. Chàng hỏi:
– Có phải mợ nghĩ rằng bản chất của anh ấy không phải như thế?
Jessy là người có tính thực tiễn, nên bà đáp:
– Việc tôi nghĩ gì không quan trọng. quan trọng là anh ta đã bỏ đi, đem theo hết vali và hành lý, cảnh sát trưởng đã cho biết như thế – bà dừng lại một lát rồi nói tiếp –Chúng tôi cần cháu bay đến đấy, điều hành công việc trong trại cho đến khi chúng tôi thuê được người khác.
– Nếu mợ muốn như thế, cháu chỉ chuẩn bị thu xếp đồ đạc trong 1 giờ là xong. Quint đáp, rồi cháng nghiêng đầu với vẻ ngạc nhiên, thắc mắc. – nhưng tại sao cháu phải đi? Chúng ta đều biết ở đây có nhiều đàn ông giỏi kinh nghiệm điều hành trang trại hơn cháu.
Chàng hỏi Jessy, nhưng chính ông Chase trả lời:
– Tháng 6 vừa qua, Max Rutledge có đề nghị mua trại Cee Bar. Ông đã thẳng thừng bác bỏ đề nghị đó. Sau đó một thời gian ngắn, Evans gặp chuyện rắc rối trong việc thuê người làm. Có thể đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng trong thâm tâm, ông nghĩ không phải thế.
Max Rutledge. Quint biết cái tên này rất rõ, chàngđã gặp con trai của Max Rutledge, Boone Rutledge, hắn là người thừa kế của Max. Chàng gặp Boone trong cuộc gặp gỡ của hắn với Laura. Laura là chị họ của Quint. Nhưng chàng biết rất nhiều về tiếng tăm xấu xa của hắn.
Lão Texas này nổi tiếng giàu bạc triệu, nhờ vào nguồn dầu hỏa dồi dào và vốn đầu tư vào ngân hàng. Trong số nhiều nhà cửa đất đai của lão, có trại gia đình Rutledge nằm giáp ranh với trại Cee Bar. Quint biết ông ngoại và mợ chàng cần có người ổn định trại Cee Bar hơn là cần người giàu kỹ năng trong công việc ở trang trại. Họ biết chàng từng là nhân viên trong lực lượng điều tra an ninh của bộ tài chính cho đến cách đây vài tháng, nên họ tin chàng là người duy nhất có khả năng này. Chính vì quá trình công tác trong nghề cảnh sát của chàng mà họ cần đến chàng.
Tôi sẽ cho máy bay 2 động cơ đưa cháu đến đấy, – Jessy nói, rồi đưa tay nhấc điện thoại.
*
Trời mùa đông ở Texas tối sớm hơn. Khí lạnh tràn ngập khắp vùng, mây tan hết, trên bầu trời đêm hiện ra những vì sao lấp lánh.
Ánh sáng đèn trước chiếc xe hơi Quint thuê chiếu rõ con đường quốc lộ có 2 làn đường ở phía trước. Vào giờ này, trên đường có ít xe cộ, và hầu hết các xe đều chạy ngược lại hướng của chàng. Khi rẽ qua khúc quanh trên đường, Quint thấy gần đây sáng cả một vùng , do đèn đường và đèn trong các nhà chiếu ra. Theo sự hướng dẫn của Jessy, trước khi đến trại Cee Bar, chàng phải đi qua thanh phố nhỏ có tên là Loury thuộc Texas.
Chạy thêm mấy phút nữa. Quint thấy có tấm biển báo cho biết đã đến ranh giới của thành phố, cắm ở bên vệ đường, chàng liền giảm tốc độ cho đúng với yêu cầu đã ghi trên biển thông báo của thành phố. Con đường 2 làn chạy xuyên qua trung tâm thành phố. Bề ngoài của những khu nhà cho thâý đây là khu vực thương mại của thành phố, vài nhà có mặt tiền xây gạch, vài nhà khác treo vải bạt theo lối hiện đại. Phần lớn nhà cửa đều trống không, một ít treo biển cho thuê, những tấm biển treo ở các cửa sổ phía trước bám đầy bụi.
Nhìn khắp nơi chỉ thấy không quá 6 chiếc xe hơi đậu trên đường, và phần lớn đều đậu ở trước 1 ngôi nhà có đèn sáng ở góc đường. 1 tấm biển lớn treo trên dãy cửa sổ dài cho biết 9ấy là quán góc đường. trên cửa kính có hàng chữ lớn viết hoa, quảng các quán có bán CÁC MÓN ĂN NHANH.
Nghĩ rằng có lẽ bây giờ ở trại không có gì để ăn được, nên Quint quyết vào kiếm cái gì để ăn ngay để khỏi phải đến trại rồi quay lui mua thức ăn. Chàng thấy trước mặt ngôi nhà bên cạnh có chỗ trống, liền đậu xe ở đấy rồi vào quán.
Khi Quint bước vào quán chỉ có 5 người khách. Với thói quen nghề nghiệp trước đây, chàng đưa mắt quan sát quanh quán, nhớ từng mặt người. Một cặp vợ chồng già ngồi ở bàn bên cạnh đang ăn chung cái bánh sandwich, trong khi đó, ở bộ bàn phía sau, có 2 người đàn ông đang ngủ. Họ đội mũ cao bồi, mặc áo sơ mi có nút bấm và quần Jeans bạc màu. 2 người đang uống café, họ đưa mắt thờ ơ nhìn chàng đi vào, còn người thứ 3 đang chăm chú gặm cái bánh kem.
Tất cả những ghế đẩu kê dọc theo quầy rượu ngắn đều không có ai ngồi, ngoại trừ chiếc cuối cùng. Người ngồi trên ghế ấy là 1 cô gái đeo tạp dề bồi bàn, trên quầy trước mặt cô có để cuốn sách giáo khoa mở rộng và bên cạnh cuốn sách là tập ghi chép.
Quint chọn bộ bàn ghế kê gần phía trước quán, kéo ghế ngồi ở vị trí có thể vừa nhìn ra cửa vừ thấy các khách hàng khác. Khi Quint ngồi xuống ghế, cô bồi bàn nhìn chàng với ánh mắt bực bội, miễn cưỡng đẩy lui cuốn sách, đứng dậy khỏi ghế. Quint liếc mắt nhìn cô ta, mái tóc dài được buộc gọn sau gáy với cái kẹp đồi mồi. dưới ánh sáng của đèn huỳnh quang, trông chiếc kẹp sáng lóng lánh như màu của một đồng xu mới. khi cô ta bước đến gần bàn Quint, chàng vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu lúc mới vào đây là cô gái hấp dẫn, còn rất trẻ không quá 17 tuổi. Cô để ly nước trên bàn rồi nhìn vào mắt chàng, với vẻ hiếu kì của dân địa phương trước khách lạ mới đến thành phố. Lần đầu tiên Quint thấy có người mắt màu nâu kỳ lạ như mắt nàng, không phải màu nâu đỏ, màu nâu vàng bình thường mà là màu nâu vàng rất lạ.
– Anh dùng café trong khi xem thực đơn chứ?
Cô ta hỏi, câu hỏi theo quán tính phát ra từ cửa miệng cô khi có khách vào quán.
– Tôi muốn café và món ăn đặc biệt đêm nay.
– Anh muốn nói món thịt bò bắp phải không? Cô ta nhìn chàng với ánh mắt nghiêm trang. – anh chọn món ăn lầm rồi. nước sốt cà cua để ăn với món này hết rồi, thứ nước sốt khác không đủ làm tăng hương vị món thịt bò bắp này của Tub đâu.
Trong lời nói của cô không có gì chứng tỏ cô có ác tâm muốn giễu cợt. trái lại, cô nói 1 cách thành thật. Quint không thể giữ được nụ cười trên môi.
– Vậy cô đề nghị món gì?
Cô nhoản miệng cười đáp:
– Món bảo đảm nhất là thịt bò băm viên và thịt chiên.
– Rồi, nhất trí
– Tôi sẽ mang café đến cho anh, cô đáp rồi rời khỏi bàn.
Khi cô quay lại, Quint trang thủ hỏi vài câu để biết thông tin về trại Cee Bar.
– Quanh đây có ai thuê người làm việc không?
– Guy chalmers đang tìm người để bơm xăng vào những ngày cuối tuần. mặc dù trả lời thế nhưng cô ta quan sát đánh giá chàng rất kỹ, lộ vẻ chín chắn củangười trên 17 tuổi. – Nhưng tôi nghĩ chắc anh không muốn làm công việc ấy.
– đúng vậy, thế còn trại Cee Bar thì sao? Có người cho biết trại này cần thuê người.
– Vậy anh là dân cao bồi à? Mặt cô hiện ra vẻ như thất vọng, nếu quả đúng như thế.
– Như thế không tốt hay sao? Quint hỏi vẻ thích thú và hiếu kì khi thấy phản ứng của cô ta.
– không phải. Tôi chỉ thấy anh không có vẻ gì là dân chăn bò thôi. Cô gái đáp, mắt nhìn lướt qua trang phục của chàng, từ cái mũ, chiếc quần Jeans, cho đến đôi ủng chăn bò trên người chàng. Nói cho cùng thì hết ½ dân Texas đều mang ủng, đội mũ cao bồi, nhưng không phải tất cả đều là dân chăn bò.
Quint định hỏi câu khác, thì một người đàn ông ở bàn sau đưa cao chiếc tách lên không và gọi:
– Này, Dallas, cho thêm café nữa chứ?
– Tôi đến ngay bây giờ – cô gái đáp rồi rời mắt khỏi Quint và quay về phía quầy.
Cô lấy bình café rồi đến rót đầy 3 tách cho khách ngồi ở bàn sau. Một người hỏi cô chuyện gì đấy khiến cô nhún vai, rồi đến xem cặp vợ chồng ngồi ở bàn bên xem họ có gọi gì thêm không. Khi xong việc, cô không trở lại bàn của Quint ngồi, khiến chàng nuối tiếc. cô ta trở về quầy, ngồi lên ghế đẩu và lại đọc sách.
Quint không biết tại sao chàng muốn nói chuyện thêm với cô gái Dallas này. Chắc có lẽ cô ta không cho chàng biết những thông tin cần thiết. Thật vậy, chắc là không. Chàng không thể nói vì cô ta thật tình không muốn nói hay vì cô hoàn toàn ngây thơ. Xét theo tuổi tác chàng đoán, thì có lẽ vì lí do cô ngây thơ, không biết chuyện xảy ra như thế nào.
Đồng thời khi nhìn cô gái, chàng thấy cô ta có nét gì đấy rất hấp dẫn. chàng không nhớ có phụ nữ nào khiến chàng chú ý đến mục đích tình dục như cô gái này. Và trớ trêu thay, người con gái làm cho chàng chú ý nhiều, lại là gái vị thành niên.
Vàodịp khác chắc thế nào Quint cũng cười khi nghĩ đến chuyện như thế này. Nhưng tối nay Quint cảm thâý bất bình và bất an một cách kỳ lạ.
Chàng nhìn thấy tấm biển chỉ phòng vệ sinh, mũi tên chỉ về phía hành lang ở phía sau. Chàng liền nghĩ đến chuyện lấy cớ đi đến phòng vệ sinh để giãn chân. Quint đứng dậy khỏi ghế, đi rửa tay trước khi thức ăn đến.