Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ngôi Sao Đơn Độc

Chương 3

Tác giả: Janet Dailey

Tiếng gà gáy bao hiệu trời sắp sáng đánh thức Quint , chàng vùng dậy , bước xuống giường và đi ra hành lang . Khi chàng đi dọc theo hành lang đến phía phòng tắm rộng rãi , tiếng ván lát sàn nhà kêu răng rắc dưới bc’ chân chàng . chàng đi vệ sinh và rửa ráy chỉ trong nháy mắt , rồi quay lại phòng ngủ . chàng lấy trong xách ra bộ áo quần sạch và mặc vào .

chàng đi vào bếp theo cửa sau phòng ngủ . Tối qua chàng đã ngâm cái bình lọc cà phê và cái đĩa dơ trong bồn rửa đầy nc’ và xà phòng . trong hộp đựng cafe còn đủ café để chàng pha 1 bình . Chàng múc vài muỗng cafe đổ vào bình lọc , rồi khi khi rửa cái bồn bằng thuỷ tinh bây giờ đã sạch hết cặn bã cafe , chàng nhớ trong óc phải ghi thêm cafe vào danh sách tạp phẩm sẽ mua .

Sau khi để tấm chắn lên cái bình lọc , chàng đổ nc’ sôi vào , lắng nghe tiếng nc’ cafe chảy nhỏ giọt xuống bình . Ngay khi vừa rót tách cafe đầu tiên , chuông điện thoại reo . Quint bc’ đến chiếc điện thoại treo trên tường , nhấc máy lên nghe .

Trại CEE BAR đây !

Giọng của mẹ chàng bên kia đầu dây :

– hy vọng ko làm con mất ngủ chứ ?

– Dạ ko , – chàng đáp . con đang uống cafe và ghi các thứ tạp phẩm cần mua . trong các tủ đựng thức ăn ở đây ko còn gì hết .

Vậy con lấy gì ăn sáng đấy ? bà hỏi , giọng lo lắng .

– con đang nhìn ra đám gà đang ăn ngoài sân , chắc có lẽ có ít trứng gà để ăn bữa sáng .

BÀ cười , giọng dịu dàng thoải mái .

– Thỉnh thoảng mẹ quên là con có tài tìm ra nguồn thức ăn .

– Bây giờ chắc mẹ đã nhớ . giọng chàng chan chưá tình yêu thương – con nghĩ chắc mẹ sắp đi dự lễ cưới của Laura đấy nhỉ .

– Mọi người sắp đi đây , mẹ muốn gọi cho con trc’ khi đi để chào con .

– Mẹ nói với Laura và Sebastian là conr ất nhớ 2 anh chị ấy .

– Mẹ sẽ nói . Con cố cẩn thận nhé .

Chính vì nghĩ sẽ gặp nhiều chuyện rắc rối ở đây nên chàng nói để cho mẹ yên tâm .

– Mẹ đừng lo gì cho con hết !

Mẹ ko lo đâu , bà đáp giọng bình tĩnh . ko biết con có biết mẹ rất tự hào về con khi mợ Jessy nhờ con tái lập trật tự ở trại Cee Bar ko ? việc mợ ấy nhờ con chứng tỏ rằng mợ tin tưởng con sẽ hoàn tất đc. nhiệm vụ khó khăn này . cho nên mẹ nghĩ rằng chúng ta khỏi cần bàn cãi về việc mọi người xem con là báu vật của trại Triple C .

– chắc chúng ta phải bàn cãi về việc này , Quint nói để trêu bà .

Câu trả lời của chàng khiến cho bà phản đối , đúng như dự đoán của chàng . Họ nói chuyện thêm vài phút nữa , rồi chào chia tay . Quint gác máy , uống hết cafe . rồi lấy cái áo khoác bằng vải bông dệt chéo trên lưng ghế và đi ra cửa .

Ngay khi chiếc cửa lưới vừa đóng lại sau lưng chàng bầy gà đỏ xám trong sân liền chạy đến chân chàng . Nghe tiếng gà kêu trong sân , bầy ngựa trong bãi cỏ nhỏ có hàng rào vây quanh nằm bên cạnh nhà khi cũng hí lên đáp lời bọn gà .

– Sáng nay bụng chúng ta đều trống rỗng , phải ko ? Quint nói trong lúc bầy gà bao quanh chàng cánh đập rào rào .

Khi chàng đi nhanh đến nhà kho , chúng liền cố chạy theo chàng cho kịp . Thùng đựng ngũ cốc trống trơn nhưng dưới đáy thùng vần còn 1 ít . chàng vét hết ra cho gà và đưa mắt nhìn khắp nhà kho , chàng thấy có nửa tá trứng gà , nhưng chỉ còn 1/4 bó cỏ khô .

chàng lấy cái xô ko , bỏ trứng vào đấy , xách xô bc’ ra ngoài . Bốn con ngựa trong bãi quây ngựa thấy Quint xách xô bc’ ra liền hí vang . con ngựa thiến lớn màu hồng hí lên để phản đối khi thấy chàng lại đi vào trong nhà kho .

Mấy giây sau , chàng hiện ra , tay cầm sợi dây buộc quanh bó cỏ khô . Bước đến hàng rào , chàng tháo bó cỏ lấy từng nắm ném vào trong chuồng . Bầy ngựa đua nhau chạy đến , ngoạm cỏ . Khi con nào cũng miệng đầy cỏ rồi , chúng mới hết ồn ào . Chàng đứng yên nhìn , lòng hậm hực , vì cỏ khô quá ít , ko đủ làm cho chúng dịu đi cơn đói , còn cỏ tươi trong bãi thì chỉ có mấy đám nho nhỏ , nhưng đã bị chúng ăn đến tận gốc rồi .

Đy lại là 1 việc nữa khiến Quint bất bình về người quản lí trang trại cũ . Việc bỏ đi mà ko báo cho chủ biết đã là hành động xấu rồi , lại thêm ra đi mà ko thả ngựa ra là việc Quint cảm thấy ko thể tha thứ được.

Quint lôi cái vòi dẫn nc’ trong nhà kho ra , cho nc’ chảy đầy thùng trong chuồng ngựa .sau đó chàng xách cái xô đựng trứng vào nhà , lấy mấy quả làm chả trứng để ăn . Ăn sáng xong , chàng uống thêm tách cafe thứ 2 , tống thêm chiếc đĩa dơ của mình với với số đĩa dơ còn ngâm trong bồn rửa đầy nc’ xà phòng , nhét bảng kê hàng tạp phẩm phải mua vào túi sơ mi , rồi lấy chìa khoá chiếc xe tải nhỏ của trang trại trên móc gần cửa sau .

mất 30 phút để nổ máy chiếc xe tải nhỏ nhưng máy vẫn ko nổ , chàng liền leo lên chiếc xe thuê để đi .

Thành phố Loury nằm khá xa đường dành cho xe lớn qua lại , nên cơ bản chỉ có xe trong địa phương chạy . Sáng đó , khi Quint lái xe xuống phố , chàng cảm thấy đường sá vắng vẻ . Đám người đến ăn sáng ở quán Góc đường đã đi hết , còn đối với dân kỳ cựu của thành phố thì bây giờ còn quá sớm , họ chưa tụ tập đến để uống cafe và dự phiên giao dịch thị trường chứng khoán vào buổi sáng .

Trong bãi xe của cửa hàng tạp phẩm có 7 chiếc xe hơi . Quint lái xe vòng qua bãi xe , thẳng đến cửa hàng bán thức ăn gia súc nằm cuối phía đông của thành phố . Chàng lái xe bào bài xe có rải sỏi và đậu bên cạnh 2 chiếc xe tải nhỏ trc’ một nhà hàng làm bằng sắt . Khi bước xuống xe , chàng nhìn vào ô cửa có tấm biển viết bằng sơn hàng chữ ” Cửa hàng thức ăn gia súc và ngũ cốc” – hàng chữ giống hàng chữ trến tấm biển treo trên cửa .

Trên các khung cửa sổ phía trc’ nhà đều phủ 1 lớp bụi trắng đục khiến Quint ko thể nhìn vào bên trong đc . Nhưng với tính thận trọng cố hữu , chàng cố nhìn qua lớp ánh sáng lờ mờ bên trong để xem có người trong đó hay ko . Vừa đi vào cửa hàng bán thực phẩm gia súc , chàng liền bước sang 1 bên , tránh cánh cửa chính .

Những hạt bụi nhảy nhót trong làn ánh sáng mặt trời chiếc qua những khung cửa sổ , ko khí đặc mùi ngũ cốc ẩm mốc quen thuộc . Từ ngưỡng cửa nối giữa cửa hàng với khu nhà kho , có tiếng đàn ông cất lên càu nhàu .

Nhìn về phía có tiếng người , Quint nghe giọng phụ nữ nói lớn để trả lời cho ngưòi nào đấy mà chàng ko thấy mặt .

– có ngay cho ông .

Người phụ nữ ngồi ở bàn làm việc ngay sau quầy phía trc’ , mắt nhìn vào màn hình máy tính , lưng quay ra cửa lớn . Đồng thời chàng thấy máy ngón tay nhỏ , mền mại lướt nhanh trên bàn phím .

Khi đi đến bên quầy , chàng thấy dáng đi của cô gái có nét quen quen . Mãi cho đến khi nhìn vào cặp mắt nâu nhạt của cô , chàng mới nhận ra cô là ai . Chính là Dallas , cô gái bồi bàn ở quán góc đường . Chàng cảm thấy thích thú 1 cách bất ngờ . chàng cười khi cô dừng lại nửa chừng tỏ vẻ ngạc nhiên vì gặp lại chàng ở đây .

– Tôi cứ tưởng anh đã đi lâu rồi chứ . – Cô mỉm cười vui vẻ như muốn nói rằng cô sung sướng thấy chàng chưa đi .

– Còn tôi thì tôi tưởng cô đang học ở trường .

– Ở trường ? cô thốt lên rồi cười vui vẻ , pha chút ngạc nhiên . Rồi mặt cô lộ vẻ đã hiểu lý do tại sao chàng nói thế . – chắc anh thấy tôi học . Tôi theo học trường cao đẳng vào ban đêm , mỗi tuần 3 buổi . Năm thứ 2 – Mặc dù cô cố giữ thái độ tự nhiên , nhưng giọng nói của cô vẫn lộ vẻ tự hào.

– cô đang học trường cao đẳng à ? chàng hỏi và thắc mắc về việc đoán số tuổi của cô trc’ đây . Nếu cô ta học cao đẳng thì chắc chàng phải thêm cho cô vài tuổi nữa mới đúng.

– Đúng thế , – Dallas đáp , rồi cô ngần ngừ 1 lát , ánh mắt có vẻ buồn . – Nếu anh đến xin việc , thì tôi có thể nói ngay cho anh biết … họ ko thuê người làm .

– Ko phải thế , tôi đến đây để mua ngũ cốc .

cô nhìn anh ngạc nhiên , rồi cô lấy vẻ tự nhiên để che giấu sự thắc mắc trong lòng . – Vậy là anh đã đến đúng chỗ .Anh cần mua thứ gì ?

– Ngô và lúa mạch , mỗi thứ 150 pounds , và 100 pounds phân bón cỏ … Phân hiệu gì cũng đc. , miễn là trong đó có sinh tố và khoáng chất … Quint đáp . Vừa khi ấy 2 người đàn ông đi từ kho hàng sang .

Trong hai người, người cao hơn có cái bụng bia tròn vo và cặp mắt gay gắt. Ông ta nhìn Quint và biết ngay chàng là người lạ mới đến. Ông ta gật đầu lẩm bẩm:

– Xin chào!

Quint gật đầu chào đáp lại:

– Trả tiền mặt hay là thẻ tín dụng? -Dallas hỏi chàng.

– Tính vào tài khoản của Cee Bar. – Quint đáp.

Cô ngẩng đầu nhìn chàng, ánh mắt khó tin. Cô chưa kịp nói gì thì người đàn ông to lớn đã nói với giọng cộc cằn:

– Trại Cee Bar không có tài khoản ở đây.

– Từ khi nào?- Quint hỏi, giọng lạnh lùng thách thức.

Người đàn ông to lớn kéo quần lên trên cái bụng bự, rồi nặng nề đi đến quầy, khiến cho Dallas phải tránh lối cho lão. Lão cũng lấy giọng lạnh lùng như Quint để đáp lời chàng:

– Từ khi khoá tài khoản.

Quint liền nói nhanh:

– Nếu thế thì tôi trả tiền mặt. Chàng lôi ví từ trong túi quần ra

– Ông lấy tiền mặt chứ?

Rõ ràng ông ta tức giận, bèn quay qua nhìn Dallas:

– Anh ta muốn gì?

Hình như cô cố tình không nhìn đến cô khi đọc các thứ chàng muốn mua cho ông ta nghe.

Khi cô đọc xong, người đàn ông càu nhàu, và nheo mắt nhìn Quint:

– Ở đây không có người vác hàng ra xe cho anh. Một hay hai giờ nữa anh quay lại để xem có ai để thuê họ vác thuê cho anh hay không.

– Không thành vấn đề, tôi tự vác được rồi. -Cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, Quint mở ví, hỏi Dallas:- Tôi phải trả bao nhiêu?

Không ai trả lời câu hỏi của chàng trong mấy giây. Quint tảng lờ không chú ý đến ánh mắt tức bực của người đàn ông nhìn chàng. Chàng chăm chú nhìn xấp giấy bạc trong ví.

Cuối cùng, người đàn ông quay qua nhìn Dallas với ánh mắt lạnh lùng, gay gắt hỏi:

– Lấy tiền rồi chỉ chỗ để hàng cho anh ta lấy.

Nói xong lão đi đến bàn làm việc.

Cô đi đến máy tính với vẻ mặt vô cảm, nhập số hàng bán và số tiền vào máy, lấy tiền, trả lại tiền thối không thiếu một xu, và đưa hóa đơn in trong máy ra đưa cho chàng. Trong suốt thời gian làm công việc này, cô không nhìn chàng lấy một lần

– Lối này. – Dallas nói, hai tiếng phát ra nho nhỏ như tiếng thì thào, rồi cô quay gót đi về phía cửa vào nhà kho.

Cô đi qua quãng đường ngắn đến nhà kho với bước chân nhanh, cứng cỏi. Quint đi theo cô.

– Ngô đây, lúa mạch đấy. – Cô chỉ vào hai dãy riêng biệt gồm những bao năm mươi pao chất trên bệ gỗ.

– Cám ơn.- Chàng đáp, và đi đến vác một bao lên vai. Khi vác ra xe, chàng thấy Dallas vác một bao phân sinh tố và khoáng chất nặng năm mươi pao lên vai.- Để tôi vác cho.- Chàng nói.

– Tôi vác được. -Cô đáp

Quint cười hóm hỉnh:

– Cô có vẻ giống như bà mợ của tôi, – chàng nói, nghĩ rằng Jessy cũng làm như thế.

– Tôi hy vọng bà ấy thông minh hơn anh, – Dallas đáp, chân bước ra khỏi nhà kho, mắt không nhìn đến chàng.

Nhưng chỉ có người điếc mới không nghe rõ giọng mỉa mai chua chát của cô ta. Quint không điếc, nên chàng nổi giận khi theo cô ra khỏi nhà kho, đi đến xe chàng. Chàng im lặng không nói gì cho đến khi mở nắp thùng xe để ném bao ngô vào.

Khi lấy bao phân trên vai cô để ném vào thùng xe xong, chàng hỏi với giọng thách thức:

– Cô có vác thêm nữa không?

Cô quay qua nhìn chàng, ánh mắt vừa khinh khỉnh vừa tức giận.

– Anh là đồ điên, -cô nói, – John Earl đã cảnh báo cho anh biết đừng làm ở trại Cee Bar, thế mà anh quá ngu không chịu nghe. Rõ ràng trí óc của anh không bằng con tép!

Chưa bao giờ Quint thấy tức giận trong lòng như thế này. Trước khi chàng có thì giờ để đáp lại, thì cô ta đã bỏ đi về phía nhà kho, hai vai thẳng đầu ngẩng cao. Quint chậm rãi đi sau cô ta, cố giữ mình bình tĩnh, chàng không nhớ đã có khi nào gần mất bình tĩnh chỉ vì có người phụ nữ mắt nâu nhạt cho chàng là đồ điên như bây giờ.

Môi mím chặt, chàng trở vào nhà kho, gặp cô gái đang vác bao phân trên vai đi ra.

– Để tôi vác cho,- chàng nói, rồi không để cho Dallas có thì giờ phản ứng, chàng lấy bao phân trên vai cô.

Cô nắm cánh tay chàng để chàng quay người khỏi cô cho vững. Cô liếc mắt nhìn nhanh về phía cửa hàng bán thức ăn gia súc, ánh mắt lo lắng, rồi nói nhỏ bằng giọng chỉ đủ cho chàng nghe.

– Hãy biết điều một chút. Đem ném hết các thứ ngũ cốc này cho trại, rồi lên xe biến khỏi chỗ ấy đi!

– Không đời nào!

Cô bước lui, nhìn chàng với ánh mắt có vẻ lo lắng:

– Quả tôi đã nói đúng, anh là đồ điên!

– Người nào cũng cho ý kiến của mình là đúng, -Quint đáp, và bước ra khỏi nhà kho.

Dallas nán lại một lát, giận mình đã phí lời để nói với chàng. Chàng đã được cảnh báo một lần rồi. Cô không hiểu tại sao mình bận tâm đến chuyện này lần thứ hai.Chàng không là gì với cô hết, mà chỉ là anh chàng đẹp trai mới đến vùng này- người mà rõ ràng đã quá cứng đầu cứng cổ. “Nhưng phần nhiều những kẻ đẹp trai đều như thế”, cô chua chát nghĩ.

Nhưng khi quay vào cửa hàng, cô vẫn không làm sao tống khứ những ý nghĩ ấy ra khỏi đầu. Cô đi đến máy tính, định đánh thêm vào sổ ghi hàng số ngũ cốc vừa bán được, mắt liếc ra ngoài cửa sổ đầy bụi, nhìn anh chàng cao bồi đang đi vào nhà kho chứa hàng.

Ông chủ Holly Sykes của cô đang ngồi nơi bàn làm việc, ghế ngồi ngửa ra sau, máy điện thoại áp vào tai. Trong nhà kho có gắn điện thoại song song, nếu có ai gọi đến, chuông sẽ reo khá to đủ cho cô nghe. Nhưng cô không nghe chuông reo mà ông chủ lại đang nói điện thoại, như vậy tức là chính Sykes đã gọi đi. Dallas không cần đoán nhiều cũng biết Sykes đang nói chuyện với ai. Không phải với Max Rutledge thì cũng với Boone, con trai của lão ta.

Khi ngồi trước máy tính và mở file về sổ ghi hàng hoá ra, cơn tức giận cũ lại bùng lên trong lòng cô, khiến cô cảm thấy đắng cổ. Cô chỉ chú ý đến công việc một nửa, còn một nửa tâm trí cố lắng nghe ông chủ đang nói chuyện điện thoại.

– Khi tôi nói với hắn tài khoản đã bị khoá, hắn vẫn tỉnh bơ,- Holly Sykes nói. – Hắn lôi ví ra và nói hắn bằng lòng trả tiền mặt. – Lão ngồi im lắng nghe một lát. – Không, hắn không nói tên, và vì hắn trả tiền mặt nên tôi không biết gọi ai để hỏi. – Lão im lặng một lát. -Hắn trông như thằng chăn bò bình thường của anh thôi: Cao, tóc đen, còn trẻ. Nói giọng như thể hắn không phải là người ở quanh đây. –Lão dừng nói lần thứ ba, lần này nhanh hơn. –Không thành vấn đề. Tôi nghĩ anh muốn biết về thằng này.

Khi Sykes cúi người tới trước để gác máy, thân hình bồ tượng của lão làm cho chiếc ghế kêu lên ken két. Cánh cửa trước bật mở, Sykes hỏi:

– Anh cần gì nữa à?

Quint đứng trong cửa.

– Ông biết có ai bán cỏ khô không?

– Không biết ai hết, nhưng anh có thể gắn tờ thông báo mua cỏ lên bảng thông báo kia kìa. –Sykes đưa tay chỉ tấm bảng thông tin ở trên tường gần cửa. Trên bảng thông báo ngổn ngang những tờ bích chương quảng cáo các dịch vụ về ngựa giống của những trại nuôi ngựa giống ở địa phương và nhiều tờ giấy rao bán các thứ phụ tùng của xe ô cộ, xe mooc cho chó và rau quả.

Quint bước tới quầy.

– Ông cho tôi xin miếng giấy trắng được không?

– Dallas, đưa cho anh ta tờ giấy! – Sykes ra lệnh. Dallas miễn cưỡng phải nhìn vào mặt người khách lạ, cô xé tờ giấy trong xấp trên bàn, bước đến quầy đưa cho chàng.

– Cám ơn!

Nhưng cô thấy khó chịu vì ánh mắt lạnh lùng của chàng. Dallas nghĩ rằng vì cô đã nói với chàng như thế nên cô đáng bị chàng đối xử như thế. Cô thấy mắt chàng nhìn cô không có vẻ ấm áp thân tình như những lần trước đây. Cô đứng nơi quầy, nhìn chàng viết những lời nhắn trên giấy, tự nhủ rằng khi không có ai ở đây chịu bán cỏ cho chàng, chàng sẽ bỏ trại mà đi thôi.

Viết xong, chàng bước đến bảng dán thông báo, ghim tờ thông báo lên bảng rồi đi ra cửa. Trên tờ giấy, chàng ghi mấy chữ in thật lớn: CẦN MUA CỎ KHÔ. Ngay dưới hàng chữ, chàng viết tên và số điện thoại của trại.

Bụi bay lên mù trời khi chiếc xe hơi chạy lùi ra khỏi bãi xe của cửa hàng rồi rẽ ra ngoài đường. Ngay khi chiếc xe đã chạy đi, Holly Sykes đẩy ghế đứng dậy, bước đến bảng tin, lột tờ giấy thông báo của chàng, rồi đi lại bàn làm việc. Lão thả tờ giấy xuống mặt bàn, nhấc điện thoại lên, bấm số đã thuộc lòng trong óc, áp ống nghe vào tai.

– Vâng, tôi là Holly Sykes ở cửa hàng thức ăn gia súc. Tôi muốn nói chuyện với ông Rutledge. – Sau khi người bên kia đầu dây cho biết ông chủ đi vắng, lão nói: – Thôi được rồi, nhờ cô nhắn lại cho ông ấy biết tôi có gọi đến. Nói cho ông ấy biết thằng cao bồi đã trở lại đây, hắn muốn biết chỗ để mua cỏ khô.

Khi Dallas rời quầy để về bàn làm việc, cô nghe tiếng gác máy. Holly Sykes vo tờ giấy thành một cục, rồi ném vào sọt rác bên cạnh bàn làm việc của lão. Lão ngồi xuống ghế, cài mười ngón tay vào gối sau đầu, cười tự mãn.

– Còn khuya hắn mới tìm ra được ở đây có ai bán cỏ khô. Tôi cam đoan hắn không mua được cỏ đâu.- Lão nói, rồi đẩy chiếc ghế ngửa ra sau.

*

Những bao giấy đựng hàng tạp phẩm để sau xe, những bao ngũ cốc Quint không chất hết vào khoang hành lý, nên chàng phải để ở ghế ngồi phía sau. Ngay cả chỗ ngồi ở phía trước xe cũng chất đầy các bao đựng thực phẩm.

Khi cho xe chạy chậm để rẽ sang đường vào trại, chàng nhìn vào tấm biển của trang trại treo thẳng góc với mặt đất. Nhưng đấy chỉ là một trong những dấu hiệu cho chàng thấy sự thiếu chăm sóc trong trang trại. Chàng không khỏi tự hỏi, có bao nhiêu nơi đã không được chăm sóc trong trang trại này.

Quint uể oải đưa mắt nhìn sườn đồi thoai thoải ở hai bên con đường ngoằn ngoèo vào trại để xem có mấy chục con bò đang gặm cỏ ở đấy không, nhưng chàng không thấy con bò nào hết. Quint không ngạc nhiên, vì chàng thấy hai bên đường chỉ có những đám cỏ còi cọc, ít có cỏ tốt cho bò ăn. Nhiều năm nay trại đã lạm dụng nuôi quá nhiều bò mà thiếu chăm sóc, nên cỏ cũng trơ gốc. Đất có lẽ hết màu mỡ chứ không như đất trồng cỏ ở trại Calder tại Montana, ở đấy cỏ mọc rậm rì, dày đặc. Cần phải thêm nhiều phân lên đất ở đây để cỏ mọc dày mới mong biến trại Cee Bar này trở thành nơi chăn nuôi phát đạt lại được.

Chàng cho xe rẽ vào con đường chạy vào nhà, vào sân, cho mũi xe sát vào nhà, với ý định đem tạp phẩm vào nhà trước. Nhưng linh cảm cho chàng biết đã có chuyện gì không hay xảy ra, bèn cho xe chạy chậm lại.

Ngựa không có trong bãi.

Quint liền quặt tay lái, cho xe chạy vào đến nhà kho. Chàng thắng xe cho dừng trước nhà kho, gài số, rồi bước ra khỏi xe.

Khi chàng mới bước vài bước về phía bãi quây ngựa, bỗng có tiếng đàn ông nói lớn:

– Đứng yên tại chỗ!

Giọng nói hình như phát ra từ trong khu vực nhà kho. Quint mới quay nửa vòng thì tiếng nói lại hét lên với vẻ gay gắt:

– Mẹ kiếp, tôi đã nói đứng yên tại đấy mà!

Quint liếc mắt nhìn về phía có tiếng nói, chàng thấy có họng súng hai nòng thò ra ngoài cửa nhà kho mở rộng. Nhưng người đàn ông cầm súng đứng khuất trong bóng tối của nhà kho, chàng chỉ thấy hiện ra lờ mờ bóng người có đội mũ. Lần đầu tiên trong nhiều tháng nay, Quint nhớ đến khẩu Glock trong bao súng chàng thường đeo nằng nặng bên vai.

Nhưng cho dù bây giờ có mang khẩu Glock trong người đi nữa, thì chàng cũng không thể địch nổi với khẩu súng dài như thế này.

– Ông là ai? – Chàng hỏi, cố đứng yên một chỗ.

– Tôi là người cầm súng chĩa vào anh, anh chỉ cần biết thế thôi,- Ngưòi đàn ông đáp lại bằng giọng gay gắt, lạnh lùng. – Bây giờ anh chỉ cần leo lên xe và về nói với Rutledge rằng, nếu hắn muốn sai anh đến đây để làm trò quái ác gì, thì hãy để lần khác.

Người chĩa súng nghĩ rằng chàng là người của Rutledge, thừa cơ này chàng vội nói:

– Ông lầm rồi, tôi là…

– Không, chính anh mới lầm, – người đàn ông ngắt lời chàng, giọng ông ta dữ dằn khiến chàng không dám cãi lại. – Vác xác ra khỏi đây! Tôi không nhắc lại lần nữa đâu.

Súng mở khoá cò nghe tiếng tiếng “cách” rùng rợn, chàng phải tuân theo lời của ông ta.

– Thôi được rồi, để tôi đi. – Quint nhượng bộ. Chàng chậm rãi, từ tốn ra xe. Nòng súng nhắm theo chàng nhưng Quint vẫn không nhìn rõ người cầm súng.

Quint lái xe theo con đường vòng trong trang trại cho đến một nơi chàng nghĩ là từ trong sân trang trại không thấy được. Để chiếc xe đậu trên đường đồi, rồi băng qua cánh đồng cỏ, chàng định sẽ đi bọc ra phía sau nhà kho của trại.

Khu đồng cỏ nằm trống trải không có gì che chắn, nên chàng phải đi men theo triền đồi cho khuất. Chàng nhìn nóc mái nhà kho để làm mốc dẫn đường đi, đi vòng ra phía sau nhà kho. Chàng bò đến gần để nhìn cho rõ. Quả thật, dưới ánh nắng ban mai, một chiếc xe tải nhỏ cũ màu trắng đậu ở sân sau, bụi đất phủ đầy ở phía đuôi và mép sườn xe đã bị gỉ.

Nhìn một lượt khắp nơi, chàng không thấy người lái xe ở đâu hết. Không có tiếng động nào ngoài tiếng chít chít của một chú gà con và tiếng kêu be be của một con bò cái ở đâu vọng lại. Quint đợi thêm vài giây nữa rồi rời chiếc xe đi nhanh đến nhà kho. Đứng nép người sát vào vách nhà, chàng lắng nghe xem bên trong có tiếng động gì không.

Chàng nghe có tiếng sột soạt nho nhỏ, nhưng không thể phân biệt đó là tiếng động do người hay do gà gây nên. Cửa sau nhà kho đóng kín và không có cửa sổ, nên Quint không có cách nào khác hơn là phải đi nép sang phía bên hông nhà. Chàng dừng lại đột ngột nơi cửa sổ, bỏ mũ ra rồi nhìn vào trong. Thoạt tiên chàng nhìn vào cánh cửa trước đang mở, không hy vọng gì thấy người đàn ông còn đứng ở đấy.

Bỗng Quint rất ngạc nhiên khi thấy khẩu súng dựa nơi cánh cửa. Một con gà mái kêu quang quác rồi chạy ra dưới tầm mắt của chàng. Có cái gì đấy hay ai đấy làm gì khiến cho nó hốt hoảng như thế. Quint cúi người xuống, đi về phía bên kia cửa sổ, khi chàng nhìn qua khung cửa bám đầy bụi, chàng liền nhìn thấy một người đội mũ đang thọc tay vào máng ăn của chuồng ngựa, lưng quay ra phía cửa sổ. Chàng chỉ thấy như thế thôi.

Quint bước ra khỏi cửa sổ, vòng ra cửa nhà kho, dừng lại trước cửa mở rộng chỉ cách đấy mấy phân. Gần các chuồng ngựa lại có tiếng lào rào nho nhỏ vang lên nữa. Nghe thế, Quint vội bước ra nhà kho và lấy khẩu súng.

Không chần chừ, chàng bẻ gấp ổ súng lấy hai viên đạn, không còn sợ tiếng động sẽ làm cho người đàn ông biết sự hiện diện của chàng. Tiếng động lào xào bỗng dừng lại ngay.

– Ông có thể bước ra khỏi chuồng ngựa được rồi, – Quint nói. –Tôi biết ông ở đấy.

Một người đàn ông hông hẹp, mặc áo khoác có sọc rộng quá cỡ, từ phía sau hông chuồng ngựa bước ra. Vành chiếc mũ cao bồi màu đen che khuất cặp mắt, nhưng không che kín phần nửa khuôn mặt già nua ở phía dưới, và mái tóc bạc thò ra ở hai bên mũ. Ông ta không nói một tiếng, chỉ đứng yên nhìn Quint.

– Được rồi, – Quint nói, – chúng ta cần tìm hiểu nhau lần nữa. Ông là ai?

– Empty.

Quint tưởng ông lão nói đến khẩu súng. Chàng đang ôm khẩu súng giữa lòng cánh tay.

– Tôi biết súng không có đạn. Tôi lấy đạn ra rồi.

– Không,- ông già càu nhàu giải thích. – Đấy là tên tôi. Tên tôi là Mordecai Thomas Garner. M.T là hai chữ viết tắt.

– Ông làm gì ở đây?

Ông già nghiêng đầu sang một bên với vẻ lì lợm:

– Tôi không biết chuyện ấy có mắc mớ gì đến anh?

– Xin nói cho ông biết là có đấy,- Quint cười, chậm rãi bước đến gần ông ta. – Nếu hồi nãy ông để cho tôi có cơ hội nói rõ cho ông biết, thì chắc tôi đã nói cho ông biết tôi không làm việc cho Rutledge. – Chàng dừng lại cách ông già vài bước và ném khẩu súng vào hai tay của ông ta.- Tôi làm việc cho trại Tripple C.

Empty Garner chụp khẩu súng, nhìn Quint với vẻ sửng sốt.- Trại Tripple C…cơ sở chăn nuôi ở Montana hiện là chủ trại này phải không?

– Đúng thế, – Quint đáp.

Ông già nhìn chàng với ánh mắt ranh mãnh.- Làm sao tôi biết đúng anh là người như anh nói? Chiếc xe anh đi có biến số của bang Texas mà!

– Vì đấy là xe tôi thuê sau khi tôi bay tới đây.

– Đó là theo lời anh nói,- Empty làu bàu đáp, vẫn nghi ngờ.

– Tôi trả súng cho ông rồi đấy, – Quint nhắc cho ông ta nhớ.

– Nhưng anh đã lấy đạn rồi.

Quint cười:

– tôi không phải đồ ngu.

– Tôi cũng không, -Ông già đáp lại, vỗ tay vào cái túi áo khoác phồng to.- Tôi có cả một đống đạn đây, nếu tôi nghĩ anh nói láo, tôi chỉ mất hai giây là nạp đạn vào súng thôi.

– Ông cần phải suy nghĩ cho kỹ trước khi làm việc ấy. Vì trong hai chúng ta, người xâm nhập bất hợp pháp không phải là tôi.

Empty suy nghĩ một lát rồi cúi đầu.

– Vậy thì chính tôi mới là kẻ xâm nhập gia cư bất hợp pháp.- Khi ông ta nhìn lên, mắt ông nảy lửa.- Nhưng nếu anh là Evans, thì anh đã điều hành trang trại này một cách quá tồi.

– tôi không biết Evans ở đâu, – Quint đáp. Tôi tên là Echohawk, Quint Echohawk.

– Đấy là tên người da đỏ.

– Đúng thế, bây giờ hãy cho tôi biết ông làm gì ở đây? – Quint hỏi, giọng hơi tò mò.

– Tôi nghĩ anh có quyền biết chuyện này,- Empty Garner đáp.- Đêm qua cháu gái tôi cho biết Rutledge đã làm cho Evans lo sợ phải bỏ đây mà đi, cho nên tôi nghĩ chắc không có ai cho gia súc ăn. Tôi biết Rutledge cóc cần để ý đến chúng chết đói. Và quả tôi đã nghĩ đúng. Tôi đã thả chúng ra.

– Hiện tôi có nửa tá bao ngũ cốc trong xe,- Quint cười trước chuyện chua chát này. – Bây giờ tôi muốn bắt chúng lại.

– Không có gì khó khăn hết, -lão chủ trại già đáp.- Chỉ cần lắc vài hạt ngô trong xô đựng thức ăn là chúng chạy đến ngay.

– Có lẽ thế,- Quint đáp, quay đi.

– Anh để xe ở đâu?

Chàng quay lại.

– Giữa đường ngoài trại.

Empty Garner gật đầu, tỏ vẻ hiểu hành động của chàng.

– Khi anh bỏ đi, tôi tưởng anh đến trại Slash cầu viện. Tôi không nghĩ đến chuyện anh tìm cách để lẻn vào đây. Chính do lỗi của tôi.- Ông ta dừng lại một thoáng, nhìn Quint với ánh mắt thân thiện hơn.- Xe tải nhỏ của tôi đậu sau nhà kho. Tôi muốn trở anh đến chỗ xe anh đậu cho nhanh, khỏi đi bộ đến đấy. Bằng lòng không?

– Quá bằng lòng.

Họ đi bộ đến chỗ nhà kho tối tăm, ẩm mốc, qua cửa sau ra xe. Empty Garner để khẩu súng trên giá súng nằm trên cửa sổ phía sau ca bin, rồi nhảy lên ngồi sau tay lái. Quint leo lên ngồi cạnh ông ta, đóng mạnh cửa xe lại.

Ông lão mở khoá, máy xe kêu phì phì rồi nổ rầm rầm. Trong khi chiếc xe lắc lư trên đường đất gồ ghề vòng ra phía trước nhà kho, Quint nghĩ đoạn đường đã lâu không được tu sửa. Ra đến sân trước, đường bằng phẳng hơn một chút.

Empty hất đầu chỉ về phía chiếc xe tải nhỏ đậu trước nhà kho.

– Tại sao anh không chở ngũ cốc trên chiếc xe tải nhỏ ấy?

– Nó không nổ máy.

– có lẽ anh sẽ tìm ra có kẻ nào đấy đã bỏ đường vào thùng xăng.- Empty Garner cười, nụ cười méo xệch nhưng không có ý hài hước.- Đừng bận tâm đến chuyện thuê thợ ở đây để sửa chữa xe. Họ biết Rutledge không muốn xe sửa chóng xong, nên họ sẽ rề rà kéo dài thời gian để anh không có xe mà dùng. Cố trả thêm tiền để thuê xe kéo nó đến gara ở thành phố lớn mà sửa. Rồi khi sửa xong, ạnh nên kiếm khoá để khoá miệng thùng xăng, nếu không, xe sẽ lại hỏng như cũ.

– Cám ơn lời khuyên của ông.

– Tôi định khuyên anh nuôi chó, nhưng nuôi chó cũng chẳng được việc gì. Chúng sẽ đợi cho anh ra khỏi nhà là đầu độc chó hay bắn chết nó ngay.

Quint ngạc nhiên nhìn ông lão:

– Tôi có cảm giác là ông có rất nhiều kinh nghiệm về chuyện này.

Vẻ hằn học gay gắt hiện lên trên khuôn mặt ông lão.

– Tôi nguyên là chủ nhân của trang trại Robbes nằm ở phía sau trại này cho đến ngày Rutledge ăn cướp của tôi.- Ông ta hằn học nhìn Quint.- Anh hãy nhớ lấy, tôi không thể chứng minh được. Rutledge rất ranh ma. Hắn không để lại dấu vết gì khiến người ta có thể buộc tội hắn. Nhưng chính hành động của hắn…chính hắn đã ăn cướp trang trại của tôi.

– Hắn hành động như thế nào?

Chiếc xe nảy lên khi gặp phải ổ gà trên đường, nhưng Empty Garner có lẽ không lưu tâm đến, vì ông đang nhớ đến chuyện cũ.

– Tôi nghĩ là chuyện khó khăn bắt đầu xảy ra từ khi Fred Balow ra đi sau gần mười năm làm cho tôi. Anh ta nói đã kiếm được việc làm ở tiệm bán thức ăn gia súc ở phía bắc Dallas, tiệm này trả cho anh ta nhiều tiền hơn, lại có thêm bảo hiểm y tế. Khi ấy tôi không thấy có bàn tay của Rutledge, nhưng bây giờ nhớ lại, tôi biết hắn đã nhúng tay vào việc này. Sau đó, mọi người tôi thuê đều bỏ tôi mà đi. Có người làm được một hai tháng, nhưng hầu hết đều chỉ sau vài ngày là thôi. Chẳng bao lâu, không có ai làm việc cho tôi. Xin nói cho anh biết là trang trại của tôi không lớn lắm, nhưng chỉ một mình tôi không thể nào làm cho hết việc. Nếu không có cháu gái tôi phụ giúp, thì chắc tôi đã bán trại trước đó từ lâu.

– Cái gì làm cho ông phá sản?

– Cỏ khô,- Empty đáp. – Bò của tôi được nhốt kín trong đồng cỏ. Nhưng rồi gặp lúc trời hạn hán, tôi không có đủ cỏ khô cho bò ăn trong mùa đông. Khi tôi tìm nơi để mua cỏ khô, không ai ở cách đây năm mươi dặm chịu bán cho tôi. Hình như trại Slash R mua hết, họ nói rằng họ cần cỏ khô cho bò ăn trong mùa đông. Giá cỏ khô mua từ miền Bắc chở đến quá đắt, tôi không kham nổi. Cho nên tôi phải bán bớt gia súc. Nhiều chủ trại khác cũng gặp cảnh như thế, họ đua nhau bán gia súc, khiến cho giá xuống thấp. Do đó tôi không đủ tiền để chi trả các thứ, ngân hàng từ chối không chịu cho tôi gia hạn tiền lãi, và chính khi ấy thằng con của Rutledge là Boone đến đề nghị mua trang trại của tôi. Luc ấy tôi mới thấy âm mưu của lão trước đây.

Quint liền nhận xét:

– Thế là ông lâm vào thế bí?

Empty càu nhàu trả lời với giọng phẫn uất:

– Tôi đã nói với anh là Rutledge rất kín đáo mà!

– Bây giờ mưu mô của lão ấy vẫn thế?

– Đúng vậy! – Ông ta nhìn Quint với ánh mắt ghê tởm.- Tôi nhất quyết không chấp nhận lời đề nghị của lão, cứ ở lì tại nhà, đến đâu thì đến. Chính lúc ấy, những chuyện ti tiện bắt đầu xảy ra: con chó bị trúng đạn lăn ra chết, thùng xe bị bỏ đường vào, những nơi tôi mua chịu nhiêuf năm bỗng nhiên đòi lấy tiền mặt, ngân hàng không cho tôi vay tiền thêm, giếng nước bị đầu độc, bò ăn ngoài đồng bị đánh cắp. Tôi cố trấn an thêm một năm nữa…- Giọng ông nghẹn ngào. Ông dừng lại một hơi dài rồi nói tiếp:

– Rutledge đã mua trang trại của tôi, vì tôi thế chấp ngân hàng mà không có tiền trả. Luật về trang trại để cho tôi giữ cái nhà. Cứ mỗi sáng thức dậy thấy bò của trại Slash ăn cỏ là tôi đau xót vô cùng. Khi tôi biết ý đồ của Rutledge muốn có nhà cho người làm của hắn, thì điều kỳ lạ nhất đã xảy ra.- Mắt ông ta ánh lên vẻ căm thù.- Ngôi nhà bị cháy. Chắc là cháy sau khi tôi đi ra phố một lát.

– Công ty bảo hiểm nói sao?

– Họ không trả tiền.- Empty đáp,- Họ nói chuyện này đáng ngờ. Dĩ nhiên mọi người đều biết do Rutledge gây ra. Mọi người quanh đây bây giờ đều sợ hắn, không dám chọc tức hắn.

Chiếc xe tải ì ạch dừng lại bên cạnh xe hơi của Quint, ông già gác tay trên vô lăng, quay mặt nhìn Quint.

– Bây giờ thì anh hãy nhớ rằng Rutledge là kẻ tham lam vô độ, – Empty nói.- Hắn muốn chiếm những vùng đất nằm tiếp giáp với đất của hắn. Và hình như hắn đang nhòm ngó đến đất của trại Cee Bar. Cho nên anh phải nói cho chủ anh ở Montana biết ý đồ của hắn mà đề phòng. Mới đầu hắn chỉ tỏ thái độ ăn cướp ấy bằng hành động tế nhị thôi, như là nhắm vào việc làm cho các hoạt động trong trang trại khó khăn, quá tốn kém.

– Tôi sẽ nói cho chủ biết.- Quint đưa tay mở cửa, cười láu lỉnh.- Nhưng, nếu ông dồn người trong họ Calder vào chân tường, thì thế nào anh ta cũng tìm cách để đẩy ra.

Ông già hếch cằm lên, hơi trầm ngâm trước lời của chàng. Rồi ông bình tĩnh đáp:

– Hiện giờ tôi không có công việc gì hết. Nếu anh cần, tôi sẽ giúp anh một tay chuyển số hạt ấy đi. Vì tôi đã thả ngựa của anh, nên tôi có nhiệm vụ phải bắt chúng về lại cho anh.

Quint chấp nhận

– tôi rất cảm ơn được ông giúp đỡ.

Bình luận