Mặt trời đã xuống dưới chân trời phía tây. Khi chiếc xe tải nhỏ bám đầy tro và bụi dừng lại ở cổng hàng rào, ánh nắng hồng từ mặt trời chiếu đến phủ lên cánh cửa sổ bên phía tài xế ngồi. Khi xe ngừng chạy, Empty ngồi thẳng lên, đưa tay tìm nắm cánh cửa phía bên khách ngồi.
– Chỗ tay nắm mắc dịch đâu rồi? – Empty càu nhàu, tức tối.
Quint nhìn ông lão mặt hốc hác mệt mỏi, đẩy cần số cho xe đứng yên.
– Đợi tôi mở cổng.
Empty ngồi dựa người ra sau không nói gì, cho thấy ông quá mệt. Khi bước xuốngđất, Quint cảm thấy 2 chân tê cứng. Chàng bước đến cổng, mắt nhìn cảnh vật bị cháy đen xung quanh, không có 1 sinh vật nào còn sống sót. Cảnh vật đã quá quen với chàng.
Chàng kéo chốt gài cổng, mở rộng cánh cổng ra, rồi bước lại chiếc xe đang nổ máy nho nhỏ. Không quay đầu, Empty nhìn Quint ánh mắt mệt lử.
– Nếu tôi là anh, tôi sẽ không đóng cổng làm gì, – ông ta nói. – Không có con bò nào đi qua bãi đất bị cháy đen ấy để vào trong sân đâu.
– Có lẽ bác nói đúng. – Quint đáp, lái xe qua cổng nhưng thói quen không bỏ được, nên chàng dừng xe, bước ra đến đóng cổng lại.
Khi chàng đậu xe trước nhà, Empty lên tiếng.
– ngày dài kinh khủng. Tôi phải thừa nhận rằng tôi rất sung sướng được xem hết khắp nơi trong trại.
Quint tắt máy, đưa tay mở cửa.
– Tôi cứ nghĩ tình hình chắc sẽ xấu, nhưng không ngờ sẽ xấu như thế này.
Khi chàng nhảy xuống xe, cửa nhà bếp bật mở, Dallas bước ra đứng trên hiên nhà. Vừa mới đây Quint quá mệt đến nổi cảm thấy lảo đảo, nhưng bây giờ thấy nàng đứng đấy, cao và mảnh mai, mái tóc vàng rực lên dưới ánh nắng của mặt trời chiều, chàng cảm thấy sự mệt mỏi trong người bỗng tan biếng.
– Quint, có người đang đợi nói chuyện điện thoại với anh, – nàng gọi lớn, – Người ấy xưng là Jessy Calder.
– Tôi đến ngay, – chàng đáp, rồi 3 chân 4 cẳng bước đi. Chàng nghe phía sau, Empty hỏi Dallas:
– Cháu đã làm xong các công việc lặt vặt chưa?
– Xong hết rồi, – nàng đáp, đứng sang 1 bên tránh lối cho Quint đi vào.
Vào bếp, Quint đi thẳng đến cái bàn kê trong góc, nhấc ống nghe để nằm gần bên máy điện thoại.
– Chào Jessy. – Quint đáp. Nghĩ thế nào cuộc nói chuyện cũng dài, chàng ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ kỹ.
– Hôm nay cháu làm việc trễ. – Giọng nói quen thuộc của bà cất bên tai chàng, khiến chàng không nghe tiếng càu nhàu của Empty khi ông đi qua Dallas để vào nhà.
– Cháu đoán thế nào mợ cũng nói thế – Quint đáp và buông tiếng thở dài- Chúng cháu đang gặp chuyện rắc rối.
– Có phải vì chuyện cỏ khô không? – Bà hỏi – Ông cháu rất lo về chuyện này;
– Ông nghĩ đúng đấy! Quint đáp – Cỏ mất hết rồi. Cháy hết rồi.
– Tại sao? Khi nào? – bà hỏi nhanh.
Quint không ngạc nhiên khi nghe Jessy muốn biết nguyên do trước. Chàng phải học cách giải quyết vấn đề nơi bà.
Chàng kể đầy đủ các chi tiết bà cần biết, kể chuyện chàng đã phát hiện ngọn lửa ra sao, chuyện gã đàn ông bỏ chạy và chàng bắn theo hắn theo như thế nào, và những cố gắng của họ để khống chế ngọn lửa trước khi đội lính cứu hỏa đến. Vừa kể chàng vừa nhìn khung cảnh trong nhà bếp, nước từ vòi chảy ra, Empty đứng nơi chậu rửa rửa tay, Dallas lấy đĩa, muỗng, nĩa bằng bạc, đến để trên bàn, giọng 2 người nói nhỏ với nhau.
– Hầu hết lũ bò đều chạy thoát được khỏi đám cháy, nhưng chúng cháu tìm thấy 3 con bị rách da rất nặng, chúng bị lửa đốt ở khuỷu chân sau, da cháy xém. Có lẽ chúng chạy qua hàng rào dây kẽm gai để trốn thoát. – Quint lau tay lên trán, cố tổng kết các thiệt hại thành 1 danh sách mạch lạc, nhưng gần 36 giờ không ngủ đã tác động lớn tới chàng. – Hiện tại thì các vết thương không trầm trọng, mặc dù có 1 con bò cái đã sẩy thai. Lửa đã làm yếu hầu hết các cọc gỗ dọc theo hàng rào ở phía trong, – chàng nói tiếp. – cho nên tất cả những cọc này cần phải thay lại hết.
Nơi bếp lò, Dallas hạ bớt ngọn lửa dưới soong bắp, cố căng tai để nghe từng lời của Quint. Có tiếng chân ghế trên nền nhà, khiến nàng không nghe được tiếng chàng. Nàng nhìn ông nội 1 cách giận dữ khi ông ngồi xuống nơi bàn. Nhưng khi thấy ông mặt phờ phạc, cơn giận dữ biến mất.
Mặc dù mệt phờ người, nhưng Empty Garner vốn là dân kỳ cựu trong trại chăn nuôi, nên thì giờ buổi tối luôn được dùng để hoạch định chương trình làm việc cho ngày hôm sau.
– Sáng mai việc đầu tiên chúng ta phải làm là hốt hết than cỏ bị cháy ra khỏi bãi quay ngựa, – ông ta nói – Chính mùi cỏ cháy làm cho ngựa sợ, không dám vào bãi. Chúng ta cần bắt chúng để cưỡi đi kiểm bò. Đi xe tải nhỏ rất khó đến gần chúng.
Không biết Dallas đã nghe Quint kể chuyện bò bị thương, Empty tiếp tục nói cho nàng nghe về chúng, miêu tả những vết thương mà họ đã chữa cho chúng, nói đến thuốc mỡ gì đó mà họ đã bôi vào chỗ bỏng, giọng nói khá to, hối hả, át cả giọng nhỏ hơn của Quint, cố nghe những chuyện chàng nói về Rutlegde, chuyện buổi sáng, chuyện cỏ khô, số cỏ đã được đem đếy đây. Nhưng hầu như nàng không thể tổng hợp lại thành 1 kế hoạch cụ thể, rõ ràng của Quint. Nàng thấy thất vọng vì việc này. Đồng thời nàng cũng thấy mừng.
Cuối cùng khi câu chuyện trên điện thoại gần hết, Empty mới im lặng, trong phòng chỉ còn tiếng nói của Quint thôi.
– Nghe có vẻ hay đấy, Jessy. Vậy cháu sẽ bàn lại với mợ. – Chàng nói và gác máy.
Tay chàng vẫn để trên ống nghe, ngồi yên trầm tư 1 lát. Rồi chàng đứng dậy, đến chậu rửa, vẻ mặt mệt mỏi thẫn thờ. Dallas bận rộn múc thức ăn ra đĩa, đem đến bàn, trước mặt ông nội đĩa thịt bò bít tết để cắt. Khi Quint đến bàn tất cả đều sẵn sàng.
– Anh nói chuyện gì thế? – Như mọi khi, Empty hỏi thẳng vấn đề. – Có phải anh sẽ đặt mua ở công ty bán cho anh lần trước không?
– Rutledge hiện đang cố thuyết phục công ty ấy không bán cỏ cho chúng ta nữa. – Quint lấy khăn ăn, mở ra để trên lòng giữa 2 đùi.
– Có lẽ anh nói đúng, – Empty múc 1 muỗng bắp vào đĩa. – Có lẽ anh phải mua cỏ ở trên công ty khác thôi.
– Chúng ta đang còn bàn về chuyện này và suy nghĩ đến vài giải pháp. Tối mai Jessy sẽ nói lại cho tôi biết. Khi ấy chúng ta sẽ biết nhiều hơn, – Quint nói, rồi lấy cái đĩa thịt bò đã cắt do Dallas chuyển qua. Chàng nhìn nàng, mỉm cười cám ơn. – Bữa ăn có vẻ ngon quá!
– À, nhưng anh có thể còn tỉnh táo lâu để ăn không? – nàng trêu, lòng nhẹ nhõm 1 cách kỳ lạ vì không có gì để nói.
– Vấn đề là thế đấy, -Quint đáp, miệng cười thoải mái.
Trong khi ăn cả 2 người đàn ông đều chăm chú ăn mà nói rất ít. Dallas nghĩ rằng nàng là người duy nhất khó chịu vì không khí im lặng kéo dài trong buổi ăn. Nàng tránh nghĩ về cuộc gặp với Boone, vì nàng cho rằng cuộc gặp gỡ làm nàng khó mà không nghĩ đến lý do nàng có mặt ở đây.
Khi ăn xong, Quint và Empty dựa người ra ghế, vừa uống cà phê vừa nhắc lại những biến cố xảy ra trong ngày, trong khi Dallas đem những thức ăn thừa để vào hộp riêng rồi cất trong tủ lạnh. Khi nàng quay lại bàn để dọn dẹp những đĩa dơ, Empty thở dài nói:
– Tôi phải đi ngủ thôi. Quá mệt rồi!
– Cái giường là nơi tuyệt nhất cho ông – Dallas nói. – Chứ không phải cái ghế ngồi ấy.
– Phải, ông đi ngủ đây, – Ông chống 2 tay lên bàn, đứng dậy.
Khi ông đi ra khỏi bếp, Quint nói:
– Tôi sẽ làm giúp cô 1 tay rửa chén bát.
– Tối nay tôi làm 1 mình được rồi. – Dallas chất muỗng nĩa bằng bạc lên trên chồng đĩa ăn tối. – Trông anh có vẻ cũng mệt rồi.
– Tôi cảm thất hơi mệt thật. – Quint lấy tách và ly rượu đi theo Dallas đến chậu rửa. – Nhưng cô chắc cũng mệt như tôi.
– Không mệt bằng. Chiều nay tôi đã lén ngủ 1 giấc ngắn. – Bỗng nàng thấy khó trả lời 1 cách tự nhiên với Quint, không biết tại sao mình lại thế. Vì thế nàng chọn cách nhẹ nhàng để nói với chàng. – Cho nên anh nên tắm đi rồi đi ngủ.
– Cô luôn chăm sóc cho người khác phải không?
Chàng để các thứ vào chậu rửa cùng với các thứ còn lại, cánh tay chàng chạm vào cánh tay nàng. Chàng mệt, nhưng không quá mệt đến nỗi sự đụng chạm giữa hai người và sự gần gũi với nàng không kích thích dục tính trong chàng.
– Em nghĩ đấy chỉ là thói quen thôi – nàng bác lại lời chàng với nụ cười trên môi
– Anh thích thói quen đó của em- Quint nhìn mặt nàng ngẩng lên, cặp mắt màu vàng nâu sáng long lanh. Nhưng chính đôi môi hé mở mới làm cho chàng chú ý hơn hết – nhưng em có nhiều thứ làm cho anh thích
Chàng quay qua đưa tay ôm eo nàng, kéo nàng vào người chàng. Chàng giả vờ không thấy vẻ ngạc nhiên hiện ra trên mặt nàng và cơ thể nàng bỗng căng thẳng vì phản ứng một cách tự nhiên. Chàng biết nàng không ngờ chàng làm thế và tin chắc nàng không phản đối
– Hơn cả thích nữa- chàng thì thào nói, rồi chỉ trong nháy mắt, chàng áp môi vào môi nàng. Họ đứng bất động một lát rồi hai cánh tay chàng ôm quanh người nàng, và họ ưỡn người áp sát vào nhau.
Nụ hôn không vồ vập và kéo dài, nhưng không phải vì thế mà kém phần dịu dàng, êm ái và đằm thắm. Rồi những ngón tay nàng buông ra, nàng thở dài, hơi thở ấm áp ru ru phả lên gia thịt chàng
Trong thâm tâm chàng không muốn nụ hôn chấm dứt, nhưng Quint cảm thấy sự sung mãn không tràn đầy nên thôi. Khi nàng cúi đầu, chàng hôn lên đỉnh đầu nàng
– Chúc ngủ ngon Quint – nàng thì thào nói
– Chúc ngủ ngon – chàng lặp lại và miễn cưỡng đi ra cửa
*
Bầu trời ban trưa trong xanh, chỉ có những đám khói dài do phản lực cơ bay trên cao bắn ra, chạy chồng chéo lẫn nhau bay rải rác trên trời. Mặt trời đúng ngọ, nhiệt kế chỉ nhiệt độ 200C. Về bên phía tây của ngôi nhà trang trại, một cặp vải trải giường màu trắng và những cái bao gối bay phập phồng trong gió nam.
Dallas mang cái giỏ mây đựng những tấm vải trải giường khác mới lấy từ trong máy giặt ra, đi ngang qua nhà đến bên cửa. Nàng dừng lại, chuyển cái giỏ sang tựa bên hông để rảnh một tay mở cửa. Nàng đẩy cánh cửa lưới mở ra, thấy Quint và Empty bước lên thềm nhà
– Bữa ăn trưa ở trên bếp lò – nàng nói với họ – bánh sandwich kẹp thịt bò nóng. Hai người tự phục vụ thì tốt, nếu không đợi tôi xong việc trước vào, tôi sẽ dọn
Chuông điện thoại reo ngắt lời nàng, nàng vội quay khỏi của để nghe điện thoại
– Để anh nghe cho- Quint nhảy nhanh lên thềm. Dallas đành bước lui để cho chàng đi vào
Empty đi sau chàng vào nhà, Dallas giữ cửa cho ông vào. Được ngủ 10h liền mắt ông đã hết húp, bước chân của ông đã có vẻ nhún nhảy trở lại. Thật tình Dallas không ngờ ông hồi phục sức lực nhanh thế, nhưng nàng mừng cho ông
– Trại Cee Bar đây- Giọng Quint cất lên khi nàng mang cái giỏ ra ngoài hiên. – Jessy cháu không ngờ mợ gọi, cháu tưởng tối nay mợ mới gọi.
Nàng cảm thấy hồi hộp trong lòng. Bỗng Dallas phân vân không biết nên ở lại hay đi, giả vờ cứ xem cuộc gọi này không có gì quan trọng, nhưng nàng không bước đi được
Nàng để cái giỏ mây xuống sàn ván chỗ mái hiên, ngồi xổm xuống làm như đang sắp xếp lại những tấm vải trải giường ướt cho được cân bằng lợi dụng thời gian này nghe lén câu chuyện của Quint
– Jessy, cháu mừng vì mợ đồng ý đề nghị của cháu – chàng nói – cháu nghĩ rằng trong thời gian tới, chúng ta phải hành động như thế thôi, đây là kế hoạch hay nhất- Im lặng kéo dài một hồi lâu. Dallas nắm hai quai của cái giỏ đứng dậy – Cháu sẽ thực hiện kế hoạch đến cùng. Nếu gặp trở ngại gì cháu sẽ báo cho mợ biết
Giọng chàng báo hiệu cuộc điên thoại sắp chấm dứt. Dallas liền bước xuống thềm đi đến dây phơi áo quần
Gió thổi nhẹ đến làm những tấm vải trải giường đung đưa trên những dây thép đầu tiên căng giữa hai cái trụ cao. Dallas mang cái giỏ đến những sợi giây phơi khác còn trống. để cái giỏ xuống cạnh chân nàng
Nàng lấy kẹp phơi áo quần găm vào các góc của tấm vải, mừng thầm vì đang làm công việc tay chân, không đòi hỏi nhiều đến sự chú tâm của mình. Nàng lại có thì giờ để tự hỏi không biết bao lâu nàng mới quen với sự căng thẳng này và với cảm giác cố ý đang cắn rứt lương tâm nàng
Chưa bao giờ nàng tin rằng chuyện này sẽ dễ dàng hay là không có cảm giác tội lỗi. Đồng thời nàng không mong gì có được mối quan hệ mật thiết với Quint
Cánh cửa lưới đóng sầm lại, Dallas thờ ơ quay đầu nhìn lại, nhưng nàng không thấy hết được mặt tiền của ngôi nhà. Quint từ góc nhà hiện ra, đi về phía nàng. Dallas vừa ngượng ngùng vừa khó chịu, vội vã làm tiếp công việc kẹp tấm vải ướt vào dây phơi
– Có chuyện gì thế- Quint dừng lại bên nàng, trán cau lại ngạc nhiên- máy sấy khô không hoạt động à?
– Không phải máy hoạt động tốt – nàng đưa tay chụp tấm vải trước khi nó chạm xuống đất – Ném vải vào máy sấy thì nhanh hơn nhiều, nhưng không có mùi thơm nhu khi phơi ngoài nắng
Ánh mắt chàng ánh lên vài nét tinh nghịch
– Anh nghĩ đến vài chuyện tuyệt hơn thế nhiều
Mạch máu trong người nàng nhảy mạnh hơn vì nàng biết những chuyện đó là chuyện gì rồi, nhưng ý thức tự vệ trước những chuyện ấy còn mạnh hơn nhiều
– đúng là luận điệu của đàn ông – nàng khiển trách để giữ một khoảng cách với chàng – có phải vừa rồi Jessy gọi điện thoại cho anh không? Em nghe anh gọi tên bà ấy
– Đúng – câu trả lời chân thật chỉ làm gia tăng bất ổn trong lòng nàng. Khi nàng lấy tấm vải khác, Quint cúi người xuống cái giỏ – Để anh giúp em tấm này, 2 người làm dễ hơn
– Vậy quyết định thế nào? – Dallas hỏi bằng giọng cố làm ra vẻ tình cờ mà hỏi chơi – Bà ấy đã tìm ra chỗ anh có thể mua cỏ khô chưa?
– Bà ấy không tìm – Chàng tìm góc tấm vải, chụm các goac lại với nhau – Jessy bằng lòng với kế hoạch của anh. Mua thêm nhiều cỏ khô thì chỉ đưa vào tay gia đình Rutledge đốt thôi. Chúng ta không thể canh gác suốt ngày đêm được, không thể ngăn chặn hắn lại đốt cỏ lại nữa, còn nếu lắp hệ thống báo động rắc rối quanh trại thì quá tốn kém
– Nhưng có biện pháp gì thay thế việc này không? – Dallas cau mày – Anh cần cỏ cho bò ăn. Nếu không có cỏ thì bò sẽ không qua khỏi mùa đông
– Nếu chúng ta cắt giảm bớt số bò đi, chỉ giữ một số vừa đủ ăn cỏ trên đám dất còn lại thì chúng ta có thể qua được mùa đông
Thật là giải pháp rất hợp lý. Thế nhưng giải pháp này đã nêu ra nhiều câu hỏi cho Dallas. Những câu hỏi cần có câu trả lời
– Vậy anh sẽ làm gì? Đem bò ra chợ bán à? Hay nhờ một trại bán đấu giá giải quyết
– Có lẽ không nên làm thế – Quint nắm hai góc tấm vải kẹp vào nhau, giữ cho chúng khỏi rớt xuống đất, trong khi Dallas kẹp tấm vải vào dây phơi – Làm thế Rutledge sẽ đánh hơi rất dễ. Và viêc thuê người chuyên chở ở địa phương cũng gặp nguy hiểm như vậy
– Vậy thì làm sao? Anh sẽ thuê người ngoài bang như anh đã làm khi mua
cỏ khô phải không?
– Sáng nay em hỏi nhiều quá rồi đấy
Nàng liền nhìn chàng ánh mắt ngạc nhiên, tim nhảy thình thịch trong lồng ngực. Vẻ mặt chàng có vẻ thích thú, không có dấu hiệu nghi ngờ gì. Tuy nhiên nàng vẫn thấy mình có tội. Dallas quay mặt đi chỗ khác
– Em muốn hỏi cho biết vậy thôi – nàng đáp, nhún nhẹ vai với vẻ cứng nhắc – Em có tính tò mò, mỗi lần nghe ai quyết định điều gì, em liền hỏi thật kỹ để biết người ta có kế hoạch như thế nào
– Đúng là người tò mò thật sự – Quint cười, đưa mấy tấm vải cho nàng – Trong trường hợp này, trước khi thực hiện bước nào, thì anh sẽ trả lời câu hỏi cho bước ấy. Và vấn đề cần xem xét cho thật kỹ là số đất còn cho bò ăn là bao nhiêu. Từ đó ta mới có thể quyết định số bò giữ lại
– Số bò đem bán là bao nhiêu – Dallas nói chen vào, tiếp tục dòng suy nghĩ của chàng – Số này sẽ cho chúng ta biết số bò đem ra chợ là bao nhiêu và số xe tải chở chúng là mấy
– Thế là em đã nắm được kế hoạch rồi – Quint cười xác nhận
Nhưng Dallas thấy ít vui khi nắm được kế hoạch của chàng. Lần đầu tiên nàng ước gì không đủ thông minh để hỏi những câu hỏi chính xác này.
Boone Rutledge nhìn ra cửa sổ của toà nhà xây bằng đá granít và kính, tổng hành dinh của tổng công ty có tên là Maresco, nhưng gã không tranh thủ được cơ hội để ngắm cảnh thành phố Fort Worth, điều mà văn phòng của ban điều hành công ty cho phép. Vẻ mặt gã cau có, nôn nóng không thèm để ý đến cái gì hết. Sự nôn nóng còn thể hiện qua tiếng kêu leng keng của chùm chìa khoá trong bàn tay phải của gã, chùm chìa khoá bị đung đưa phát ra tiếng kêu bất tận
Lòng quá bồn chồn bất an, Boone quay ng khỏi cửa sổ, giận dữ nhìn cánh cửa trong với phòng họp. Gã muốn bước tới mở tung cánh của ra. Nhưng gã buộc phải rời mắt khỏi cánh cửa trước khi bị ý muốn ấy chinh phục. Thay vì muốn mở cửa gã bước đến chiếc bàn láng boong ở bên kia phòng. Gã với tay bấm vào nút máy diện thoại nội bộ
– Vâng, thưa ông phải là ông Rutledge không? – Mặc dù giọng nữ cất lên rề rề, nhưng nghe êm ái, có hiệu quả.
Boone không khó khăn gì mà không hình dung ra cô gái có nước da ngăm đen ở bên kia đầu dây, có thời là hoa hậu của cuộc thi hoa hậu Taxes. Cô ta chỉ là loại bồi bàn, nhân viên tiếp tân được biểu dương hơi quá đáng, được bố gã thuê với mục đích để cho bạn bè nhìn chơi khi họ đến thăm ông ta. Cách đây mấy tháng, Boone khám phá ra rằng cô ta có tham vọng lấy ông chồng giàu, già hay trẻ cũng được, cô ta không cần quan tâm. Không gài bẫy được gã cô ta chuyển sang những đám giàu có khác
– Cô đã báo cho bố tôi biết là tôi cần gặp ông ngay chưa, cô Bridegs? – Gã hỏi, giọng cộc cằn
Giọng cô lạnh lùng
– Tôi đã chuyển lời nhắn của anh đến cho ông Edwards rồi, – cô ta đáp, ý nói đến ng thư ký trưởng và thư ký riêng của Max. Ông ấy nói với tôi rằng ông Rutledge chắc đã được thông báo có anh đang đợi ở phòng làm việc của ông. Nhưng tôi xin thông báo cho anh biết ông Rutledge không thích bị quấy rầy khi đang họp hội đồng quản trị
– Cứ quấy rầy ông ta đi, tôi đợi lâu mỏi chân quá rồi – Boone tắt máy trước khi bước lại cửa sổ miệng lẩm bẩm – Đồ đĩ
Sau lưng gã có tiếng then cử mở ra. Boone rời khỏi cửa sổ, Max điều khiển xe lăn chạy qua ngưỡng cửa
Lão gay gắt nhìn Boone
– Có chuyện gì quan trọng à?
– Phải, con lái xe đến đây để xem công việc hôm nay của bố như thế nào, – Boone nói đùa, nhưng mắt gã bỗng trở nên tức giận – Không Echohawk đã thay đổi kế hoạch
– Anh nghe cô gái nhà Graner nói chứ gì? – Max phỏng đoán
Boone gật đầu
– Cách đây hơn 1h cô ta nói Echohawk không mua thêm cỏ nữa. Hắn ta định bán bớt bò trong trại đi
– Khi nào? Bán ở đâu?
– Cô ta không biết. Theo cô ta, quyết định chưa có kế hoạch cụ thể – Boone đáp – nghe nói hắn cũng chưa biết sẽ bán bớt bò như thế nào
– Tốt như thế chúng ta có thêm thì giờ, – Max nói, vẻ trầm tư suy nghĩ
Boone đã xét đến chuyện này
– Con thấy có lẽ hắn không để quá ba ngày. Chắc hắn sẽ chở bò đi trong một ngày gần đây. Vấn đề này tuỳ thuộc vào việc hắn sẽ thuê ai để chở và có biết có hãng xe nào bằng lòng chở cho hắn không. Có lẽ hắn sẽ không thuê các tổ hợp vận tải địa phương – Gã dừng lại và cười teo toét – Cô ta nói hắn rất cảnh giác, không dùng các công ty địa phương, sợ chúng ta biết được kế hoạch của hắn. Bố thấy chưa?
– Tôi đã nói với anh rằng việc quan sát kỹ và nghe ngóng tin tức trong trại ấy sẽ rất có ích – Max nhắc cho gã nhớ ý kiến ấy là do lão đưa ra
– Nhưng Dallas có thể tìm ra kế hoạch của hắn dễ hơn bất cứ người nào của chúng ta – Boone kể công nhờ gã đã chọn nàng – không có gì dễ bằng cho một cô gái tóc đỏ dụ dỗ đàn ông nói ra những điều hắn sẽ làm
– Tôi nghĩ anh biết được điều đó do kinh nghiệm của bản thân anh mà ra – Max liếc nhìn gã, ánh mắt xem thường.
Boone nổi giận, lên tiếng chối cãi
– Mẹ kiếp, con không bao giờ…
Max cắt ngang lời gã
– Nếu có thế, chắc anh cũng không công nhận, cả hai chúng ta đều biết. Nó không thích hợp cho tình thế. Tôi không quan tâm cô gái moi tin ở Echohawk như thế nào, cho dù ở trên giường hay ở ngoài giường, tôi chỉ lo việc cô ta quan tâm đến hắn mà phản lại chúng ta thôi
– Cô ta biết nếu phản lại chúng ta thì hậu quả sẽ như thế nào rồi. Ngoài ra con đã cảnh cáo cho cô ta nhớ rằng, với Echohawk cô ta chỉ là đồ rác rưởi
– Hy vọng cô ta nhớ thế – Max thẫn thờ đáp
– Cô ta sẽ nhớ – Boone quả quyết, rồi dừng lại một lát – Vậy bố muốn con làm gì? Bây giờ mà gọi các công ty vận tải địa phương hay các trại buôn bán gia súc để dặn họ, nếu được tin tức gì của Echohawk thì báo cho chúng ta biết, chỉ mất thì giờ thôi. Có lẽ hắn sẽ thuê hay buôn bán với các công ty ngoài bang như việc hắn đã mua cỏ khô trước đây
– Anh đừng làm gì hết. Cứ để vấn đề này cho tôi – Max nhếc mép cười, nụ cười tự mãn – Tôi cam đoan là Echohawk sẽ không chở bò đi sớm được
– Bố đã có kế hoạch gì rồi phải không? – Boone biết bố mình đã có kế hoạch, bực tức vì lão không nói cho gã biết
– Sự quảng bá trong quần chúng. trại Cee bar nằm ở trung tâm của sự quảng bá này… giống như chuyện anh sắp sửa bị báo chí và truyền hình nêu tên vào đêm hôm nọ. Nhưng chuyện này thì khác – nói những lời khó hiểu xong Max cho xe lăn chạy đến cánh cửa thông với phòng họp
Boone đợi, gã tin Max sẽ quay xe lại và nói rõ ý định của lão, như là lời của thượng cấp. Nhưng Max bấm máy điều khiển từ xa, cánh cửa mở ra, lão cho xe lăn tiếp tục chạy qua cửa, không dừng lại
Boone sửng sốt đứng yên một lát, quá tức giận vì bị bố giữ kín chuyện bí mật, gã không làm được gì ngoài việc nhìn đăm đăm vào cánh cửa đóng kín. Rồi gã quay gót, bước ra khỏi văn phòng, đóng sầm cửa lại