Empty Garner mất gần hết cả buổi sáng để sửa cái cối xay gió cho nó hoạt động trở lại. Sau khi ăn trưa xong, ông giúp Quint một tay để dựng lại đoạn hàng rào, dùng cọc sắt để thay cọc gỗ mục và giăng dây thép gai mới. Làm xong thì đã hơn bốn giờ, và xem như đã xong một ngày.
Empty nhảy lên ngồi trên xe tải nhỏ để về thành phố, thân hình già nua mệt mỏi, ông ngồi dựa người ra ghế. Ông nhớ lại những ngày còn làm việc. Từ nhiều tháng nay, bây giờ ông mới thấy người mệt mỏi như thế này. Nhưng là sự mệt mỏi dễ chịu, vì lao động.
Ông liếc mắt nhìn người thanh niên ngồi sau tay lái, nhớ Quint đã đổ nhiều mồ hôi, làm việc căng thẳng bên cạnh ông, thỉnh thoảng còn lãnh phần nặng nhọc nhiều hơn ông nữa. Điều này ông không thường thấy ở nhiều thanh niên chăn bò khác. Nhất là những người có chút địa vị có thể ra lệnh cho ngưòi khác, những ngưòi này thường nói nhiều hơn làm.
Empty không muốn nói lên nhận xét của mình. Ông không muốn đề cao ngưòi nào đã làm công việc họ phải làm. Khi ông nói, thái độ của ông như của người chủ trại cũ.- Tôi không biết số bò anh đang chăn nuôi trong trại là bao nhiêu, nhưng tôi nghĩ là khi anh đếm lại, sẽ thiếu mất một số.
– Tôi cũng nghĩ như thế,- Quint đáp.
– Nhiều người nghĩ rằng thời đại ăn trộm bò đã qua lâu rồi. Trời đất quỷ thần, bây giờ người ta ăn trộm còn dễ hơn vào hồi thế kỷ mười chín. Lúc ấy, người ta lần theo dấu vết bò dễ dàng, còn bây giờ, chúng chỉ cần lùa bò lên xe tải, bánh xe chạy trên đường đúc bê tông không để lại dấu vết gì hết.
– Đúng quá.
Empty nhìn ra mặt đường phía trước, cau mày với vẻ trầm tư.
– Tôi nghĩ thế nào Rutledge cũng sắp ra tay chống phá anh.
– Có lẽ lão ta đã ra tay rồi,- Quint đáp.
Empty ngồi thẳng dậy, vẻ mệt mỏi bỗng biến mất.
– Anh nói sao? Hắn đã làm gì rồi à?
– Hôm qua trong lúc tôi đi vắng, đã có người đến trại.
– Nếu anh không có nhà, làm sao anh biết?- Những đường nhăn trên trán ông già càng sâu thêm
– Có nhiều cách để biết.. Một số giấy tờ trên bàn làm việc bị xáo trộn, cộng thêm một số đồ đạc khác nằm không đúng chỗ mà tôi đã để trước khi đi.
Empty lắc đầu.
– Tôi thấy gia đình Rutledge này thật táo bạo, trơ tráo như bọn con gái đứng đường. Lần sau chúng sẽ rình rập chúng sẽ rình rập quanh nhà anh ban đêm cho mà xem.- Ông nhìn thẳng mặt anh.- Anh đã có súng dài chưa?
– Tôi không mang theo súng ống gì hết. Tôi cứ tưởng trang trại thể nào cũng có súng chứ. Nhưng nếu có thì bây giờ cũng đã mất rồi.
– Đến gần ngoại ô thành phố, Quint cho xe chạy chậm rồi rẽ vào con đường sau để đến cái toa mooc làm nhà của Empty.
– Tôi có một tủ đầy các thứ súng: súng săn.có, súng máy có sungs ngắn có, anh muốn khẩu nào cứ lấy mà dùng.
– Tối nay không vào được.- Quint rẽ sang con đường chạy vào nhà rồi dừng lại bên thềm.- Có lẽ sáng mai khi đến đón ông tôi sẽ vào.
– Đó là việc của anh,- Empty đáp, nhún vai rồi leo ra khỏi ca bin xe mặc dù tứ chi cứng đơ không nhấc ra nổi.
– Chút nữa tôi quên.- Quint nghiêng người về phía ông lão.- Ông chỉ cho tôi đường đi về phía trại Slash R.
– Trại Slash à?- Ông già thốt lên kinh ngạc.- Anh muốn đến đó để làm cái quái gì thế?
Quint nhoẻn miệng cười:
– Tôi nghĩ là nên đến thăm họ để đáp lễ…tình xóm giềng mà.
– Anh đùa đấy à?- Nhưng Empty thấy là chàng không đùa.
– Ông không biết đâu.- Quint lại cười toe toét.- Hình như trại Slash R đã mua hết cỏ khô quanh vùng này nên tôi đến để mua lại của họ một ít.
– Cơ may anh mua được cũng như cơ may con ruồi thoát khỏi mạng nhện.- Nhưng Empty vẫn chỉ đường cho chàng đi.
– Cám ơn. Hẹn sáng mai gặp lại.
– Chuyện đương nhiên.- Empty đẩy mạnh cửa, bước ra khỏi xe.
Khi chiếc xe lùi khỏi toa mooc, Empty bước đến thềm. Thấy loé lên một tia sáng trắng, ông bèn quay lại. Dallas đang lái xe từ ngoài đường vào. Ông nghĩ thế nào cô cũng thấy chiếc xe tải nhỏ màu đen chạy ra. Chuyện họ không thấy mặt nhau không thành vấn đề. Chỉ cần thấy chiếc xe tải nhỏ lạ từ đây chạy ra, cháu ông cũng lấy làm lạ và chú ý.
Empty thấy mình phải nghĩ ngay ra cách mới được. Nhưng chuyện này chắc không dễ. Dallas giống như vợ ông, rất sắc bén trong việc nhận ra chuyện dối trá.
Ông bước lên thềm và vừa mới được nửa đường thì Dallas lái xe vào. Cô nhảy ra khỏi xe, mắt nhìn theo chiếc xe chạy ra được nửa đường.
– Ai vừa ở đây thế nội? Cô hỏi, mắt ngạc nhiên.
– Anh chàng ở trại Cee Bar, Quint Echohawk.
– Anh ta muốn cái gì thế?- Câu hỏi có vẻ chỉ vì hiếu kỳ, điều này đối với Empty rất tốt.
– Nếu ông nói cho cháu nghe, chắc cháu không tin.- Ông leo lên những tầng cấp cuối cùng đến cửa vào toa moóc.
– Đợi cháu một lát.- Dallas bước theo kịp ông, trước khi ông vào trong, mắt cô có vẻ ngờ vực.- Anh ta không đến yêu cầu ông làm với ảnh chứ,phải không?
– Làm gì có chuyện ấy,- Ông đáp như cho câu hỏi của cô là chuyện bất khả thi. – Anh ta hỏi đường đến trại Slash R.
– Nhưng anh ta có thể hỏi người khác. Tại sao anh ta đến đây? Còn chuyện này nữa, làm sao anh ta biết chúng ta ở đây?
– Chắc có ai đấy nói cho anh ta biết.
– Nhưng chính người ấy cũng có thể nói cho anh ta biết đường để đi đến trại Slash R.
– Đúng. Nhưng có lẽ họ sẽ gọi điện thoại đến báo cho Rutledge biết việc ấy, khi anh ấy đi ra. Ông nghĩ rằng Echohawk muốn đến một cách bất ngờ. Ông tin Echohawk biết ông thà nhảy xuống vực sâu mà chết còn hơn báo cho Rutledge biết việc ảnh đến nhà lão ta.
Lời giải thích của ông có vẻ làm cho cô vừa ý, nhưng Empty thấy cô vẫn có vẻ ngẫm nghĩ về điều ông đã nói với cô.
– Cháu không biết tại sao anh ta muốn gặp Rutledge.- Cô hình dung ra đủ thứ trong óc để giải đáp thắc mắt của mình.
– Anh ta nói anh muốn mua nơi lão ấy một ít cỏ khô
– Cỏ khô à?- Bỗng cô bật cười.Rồi cô lắc đầu bác bỏ ý đồ ấy.- Rõ ràng anh chàng này là đồ điên.
Empty nghĩ rằng Dallas có vẻ hơi ân hận, nhưng ông không biết mình nghĩ có đúng không.
*
Sau khi Empty chỉ đường cho Quint đến trại của Rutledge, ông đã nói thêm với chàng:
– Anh sẽ thấy trại ấy ngay.
Qủa thật, khi Quint gặp dãy hàng rào mới sơn trắng dài gần một dặm, chàng biết ông già đã nói đúng.
Cổng vào nằm tụt sâu mặt đường, hai bên có 2 mái che cao sơn trắng. Giữa 2 mái là cái vòm sắt ngang hình vòng cung, cao đủ cho chiếc xe tải lớn có toa moóc kéo theo vào lọt. Giữa vòm cổng, hàng chữ Slash R uốn lượn mạ vàng trên tấm bảng.
2 cánh cổng sắt đen óng ánh mở rộng. Quint ngạc nhiên khi thấy cánh cổng không đóng. Chàng rẽ xe vào con đường vào trại, 2 bên cũng có hàng rào sơn trắng nữa. 2 bên đường được chăm sóc kỹ lưỡng là những cánh đồng cỏ bị ánh mặt trời làm cháy sém. Trên đường không có những bụi cây mọc hoang dại.
Từ đường lớn vào sân trại dài nửa dặm, chạy thẳng một mạch. Trong sân trại, nhà lán, nhà kho, chuồng ngựa đều nằm theo một trật tự, ngăn nắp và sơn sạch sẽ. Màu trắng tinh khiết hiện lên khắp trại, được lau chùi bóng láng như sẵn sàng đợi người đến kiểm tra. Quint cứ ngỡ trại Slash R không phải là nơi làm ăn thực thụ, mà cứ như đang chuẩn bị để đón Hollywood đến đóng phim.
Chàng thấy bên trái của trang trại có con đường uốn cong lát đá chạy khuất dưới hàng cây. Chàng lái xe chạy theo con đường đó. Chỉ một lát sau, chàng thấy ngôi nhà chính dài của trang trại trên đỉnh đồi, nằm khuất sau sân trại dưới hàng cây rậm rạp.
Mặt tiền ngôi nhà có hàng cột bằng đá chống đỡ dãy mái hiên thấp, rộng. Quint đậu xe dưới mái hiên rồi bước xuống xe. Chàng lấy bộ điều khiển từ xa để khoá cửa xe và mở hệ thống báo động hoạt động, rồi chuồi chìa khóa vào túi áo khoát.
Khi chàng gõ cửa, một người đàn ông to lớn, có mái tóc hớt ngắn ra mở cửa. Y giương cặp mắt xanh nhìn lướt Quint một lượt.
– Nếu anh cần xin việc, thì hãy ra ngoài văn phòng của trại để điền vào đơn, – người đàn ông nói.
– Không, tôi đến đây để gặp ông Rutledge nếu ông ấy rảnh việc. Ông Max Rutledge, – Qiunt nói thêm cho rõ người chàng muốn gặp.
Vẻ mặt lạnh nhạt của người đàn ông vẫn không thay đổi.
– Ông Rutledge có hẹn gặp anh à?
– Không, nhưng ông ta sẽ gặp tôi. – Quint đáp, một bên khoé môi nhếch lên như muốn cười.
– Anh tên gì? – người đàn ông hỏi, hơi bối rối trước câu trả lời của Quint.
– Quint Echohawk, ở bên trại Cee Bar.
Sau khi ngần ngừ một chút, người đàn ông tránh lui để chàng bước vào.
– Anh đợi ở đây. Tôi đi báo cho ông Rutledge biết. Nhưng tôi không nói trước là ông ấy có tiếp anh hay không?
– Tôi hiểu. – Quint biết thế nào Max Rutledge cũng bằng lòng gặp chàng.
Chàng bước sang một bên cho người đàn ông đóng cửa.
– Đợi đây, – người đàn ông lắp lại lời dặn dò rồi bỏ đi.
Theo thói quen, Quint cất mũ, đưa mắt quan sát chung quanh. Tiền sảnh rộng khoáng đãng khiến cho chàng có thể nhìn thấy nhiều phòng nằm sát nhau, nhưng chàng không dám đến nhìn vào trong các phòng ấy. Giống như hầu hết các nhà cửa trong trang trại ngôi nhà này hình như được thiết kế để gây ấn tượng mạnh cho khách đến thăm, cả về kích cỡ lẫn cách bài trí mỹ thuật.
Tiếng bước chân của người đàn ông nhỏ dần ở phía trong ngôi nhà. Với sự kiên nhẫn vốn có, Quint đợi một hồi lâu.
Bỗng Quint nghe có tiếng chốt cửa kêu cách, chàng nhìn về phía cửa trước. Trong nháy mắt, cánh cửa mở ra và Boone Rutledge đi vào. Mới đầu gã nhìn Quint với ánh mắt thờ ơ, nhưng rồi gã nhìn chàng chằm chằm hơi sửng sốt khi nhận ra người trước mắt mình là ai.
– Chào Boone! – Quint gật đầu, nghĩ rằng hắn ta không muốn gặp chàng.
Qủa đúng như chàng nghĩ, Boone không thèm đưa tay ra bắt tay chàng, không giả vờ mình là người lịch sự biết xử thế, gã nhìn Quint, nheo mắt lộ vẻ khó chịu.
– Anh làm gì ở đây? – gã hỏi, giọng ngượng ngập chứng tỏ Boone đã đoán được câu trả lời.
Trước khi Quint trả lời, người giúp việc đã hiện ra trong tiền sảnh.
– Ông Rutledge bằng lòng gặp anh.
Boone liền đuổi người đàn ông đi chỗ khác.
– Harold, để tôi đưa anh ta vào phòng lớn cho.
Người đàn ông gật nhẹ đầu rồi bỏ đi.
– Theo tôi, – Boone nói rồi đi trước, mắt nhìn Quint với vẻ thắc mắc. – Tôi muốn hỏi phải chăng đây là cuộc viếng thăm của viên chức nhà nước?
– Không – Quint cười, biết thế nào câu đầu tiên gã hỏi cũng như thế. Nhưng Boone đã tỏ ra quá vụng về khi phải hỏi chàng như vậy. – Thực vậy, tôi đã thôi làm việc cho cơ quan điều tra anh ninh sau khi bố tôi mất một thời gian ngắn.
– Tôi không biết chuyện này.
– Anh chẳng cần biết làm gì.
Đến bộ cửa đôi, Boone đẩy rộng 2 cánh cửa khi gã đi qua để vào trong phòng lớn. Chiếc xe lăn sau cái bàn làm việc bằng gỗ láng bong lặng lẽ lăn ra, đến phís Quint khi chàng đi vào phòng.
Boone vội bước tới giới thiệu 2 người.
– Con không tin bố gặp Quint Echohawk. Anh ta là cháu ngoại của Chase Calder.
– Dĩ nhiên tôi đã nghe nói đến anh. Xin chào mừng anh đến Slash R, Quint. – Dừng lại một lát, ông ta nói tiếp, – Nhưng tôi không khỏi tự hỏi chuyện gì đã đưa anh đến đây.?
Vẻ mặt Max Rutledge tỏ ra rất ngạc nhiên, sự ngạc nhiên hình như hoàn toàn chân thật. Quint xem đây như là dấu hiệu về sự lưu manh của lão khiến chàng phải đề phòng.
– Anh ta đến đây không phải vì công việc của chính quyền. – Boone nói, gã đi đến quầy rượu. – Quint đã nói cho con biết anh ta thôi làm cho lực lượng an ninh điều tra rồi.
– Tôi nghĩ chắc anh đến đây không phải vì có việc của chính quyền, – Max nói một chách nhẹ nhàng.
– Tôi nghĩ ông có thể gọi đây là việc theo nghi thức, Quint đáp, vừa mỉm cười rồi nói thêm cho rõ ý chàng vừa nói. – Ít ra cũng theo nghi thức với lý do Jessey yêu cầu tôi đến đây để phụ trách công việc quản lý trại Cee Bar.
– Thật ư? – Max hỏi, mắt mở to ngạc nhiên. – Tôi nghĩ anh chắc bận chăm sóc trang trại của mẹ anh. Tôi nhớ hình như trại của mẹ anh nằm kế bên cạnh trại Triple C. Tôi thấy thế rất tiện cho gia đình Calder, vì anh có thể chăm sóc gia đình 2 nơi một cách dễ dàng.
– Qủa đúng thế. – Từ quầy rượu vẳng đến tiếng đá bỏ vào ly kêu lách cách.
– Anh có thì giờ uống rượu với chúng tôi chứ? – Max hỏi.
Thái độ ngần ngừ của Quint chỉ trong khoảnh khắc, nhưng có tính toán rất kỹ. Chàng đáp:
– Được, cho tôi ly uýt ki số bảy!
– Boone, rót rượu cho Quint số bảy! – Max ra lệnh. Còn tôi uýt ki như thường lệ. – Ông ta quay xe lăn về phía những chiếc ghế bành để tiếp khách, đưa tay mời.
– Cảm ơn. – Quint bước đến chiếc ghế bọc da thuộc và để mũ trên chổ gác tay rộng rồi ngồi xuống.
– Chase độ này thế nào? – Max lái chiếc xe lăn vào chỗ trống giữa mấy cái ghế.
– Vẫn còn khoẻ, dù tuổi tác đã cao.
– Ông ngoại anh là người rất đặc biệt trong mọi mặt.
– Đúng thế, – Quint đáp và cười – Nhưng chắc là có thành kiến.
– Có thành kiến là phải, – ông ta cười, nụ cười là cho đôi má hóp của Max nổi lên những đường nhăn lớn. Rồi ông ta cau mày, trán hơi nhăn lại với vẻ ngạc nhiên. – Hồi nãy anh có nói chuyện anh đến tiếp quản trại Cee Bar. Người quản lý trại ra sao rồi mà anh phải đến điều hành? Anh ta tên gì nhỉ? – Ông ta nhăn mặt nhìn Boone, hỏi gã khi gã đem rượu đến.
– Evans, tôi nghĩ thế.
– Anh ta bỏ đi rồi. – Quint lấy ly rượu nơi tay Boone.
– Người giúp việc luôn luôn là vấn đề khó khăn, phải không? – Max nói với vẻ thong cảm. – Người giỏi thường bị những người khác trả lương cao hơn. Còn người không ra chi, thì ôi thôi, mình không muốn giữ họ.
Rất đúng, – Quint nâng ly và nói – Chúc tìm được người giỏi và giữ họ lại.
Boone và Max nâng ly để đón lời chúc. Tiếp theo họ đưa ly lên hớp một tí rượu rồi lắc lắc ly. Boone bước sang một bên, đứng gác một chân lên chỗ dựa tay cao của chiếc ghế xô pha bọc da nhưng Quint biết gã đang nhìn mình chăm chăm. Chàng tin rằng nếu gia đình Rutledge hoạch định chương trình quấy phá Cee Bar, thì chính người cha nghĩ ra kế hoạch, còn người con có nhiệm vụ thi hành. Quint đặt hết sự chú ý của mình vào người cha.
– Xin phép hỏi anh, – Max lên tiếng – mẹ anh có đi với anh không?
– Không. – Quint đáp, khẽ lắc đầu.
– Theo tôi thì bà ấy nên thay đổi không khí cho vui, đến đây để tận hưởng cảnh mùa đông ấm áp của miền Nam. Vả lại có Tara ở Fort Worth, bà ấy chắc có lẽ sẽ vui. Tôi biết 2 người trước kia là chị dâu em chồng, nhưng tôi tin rằng sợi dây ràng buộc 2 người vẫn còn mật thiết như cũ.
– Tôi biết Tara cũng nghĩ thế. – Quint nghĩ rằng mẹ chàng vẫn giữ nguyên mối nghi ngờ sâu sắc về Tara. Tuy nhiên trong những năm gần đây, Tara chỉ còn là kỷ niệm đau buồn của gia đình Calder chứ không còn là kẻ quấy rối như trước nữa. – Thực ra mẹ tôi đã dọn về ở tại trại trung tâm để chăm sóc Chase. Nhưng hiện giờ… Chàng dừng lại, lắc ly rượu trong tay. – Hầu hết cả gia đình đều sang Anh dự đám cưới của Laura.
Chàng nói ra ý này cốt để xem phản ứng của Boone.
– Phải, – Max dịu dàng tiếp lời chàng. – Tôi nhớ có đọc trên trang giao tế của báo nói đến việc Tara bay đi dự đám cưới.
– Tôi nghĩ cô ấy đã lấy anh ta rồi. – Boone nói, quai hàm của gã chỉ hơi nhúc nhích
– Đã làm lễ ở Montana rồi, – Quint đáp. – Nhưng đấy chỉ là lễ nhỏ. Anh biết Laura rồi, chị ấy thích sự long trọng.
– Phải, tính Laura thế. – Max Rutledge nhếch mép cười, nụ cười có vẻ buồn bã, nuối tiếc. Nhưng khi ông ta nhìn con trai, mắt ông ấy lộ vẻ gay gắt, không tha thứ. – Khi Boone để mắt đến cô ấy là ngày buồn cho gia đình này.
Boone vội vàng đứng dậy khỏi chỗ gác tay của ghế xô pha như phải bỏng.
– Lỗi của cô ấy, chứ không phải của tôi. – Gã làu bàu nói, giọng nho nhỏ và tức tối.
– Khổ thay, – môi Max hơi nhếch lên với vẻ giễu cợt – sự sai lầm là do tôi, vì tôi cứ tin rằng cô ấy sẽ lấy loại người như anh. Bây giờ anh hãy đi rót thêm rượu và im mồm lại. – Rõ ràng Max xem cuộc bàn cãi về việc này phải chấm dứt, ông ta bèn quay sự chú ý lại với Quint – Tôi ngạc nhiên là anh không sang Anh với gia đình.
– Chúng tôi không thể đi hết cả được. – Quint cười, nhận thấy sự tức tối dâng lên trong Boone khiến cho gã đứng yên bất động.
– Tôi cũng nghĩ thế. – Max đáp, tảng lờ không để ý đến sự hiện diện của con trai. Quint nghĩ rằng, rõ ràang mọi sự quyết định trong nhà này đều do Max. Chàng không ngạc nhiên khi thấy Boone bỗng quay người đem ly rượu của gã đến quầy. – Vậy anh đến Texas khi nào?
– Đầu tuần này, – Quint đáp, nhưng chàng biết Max chắc đã biết rồi. – Tôi phải mất 2 ngày để làm quen với trang trại và giải quyết nhiều việc cần thiết, nếu không thì tôi đã ghé thăm ông sớm hơn.
– Tôi hiểu, Max đáp. Tôi nghĩ là anh rất bận bịu với công việc khi đến đây. Sau khi anh đến đây 1 thời gian, tôi chắc anh đã thấy tình hình ở Texas khác xa với tình hình anh thường gặp ở Montana.
– Cũng chẳng có gì khác nhau nhiều. – Quint biết Max muốn nói đến nhiều lĩnh vực khác ngoài cách thức chăn nuôi.
– Anh biết đấy, – Max đan 2 bàn tay vào nhau với tư thế trầm ngâm, 2 cùi tay đặt trên 2 chỗ dựa tay của xe lăn – từ khi người trong gia đình Calder đặt chân đến trại Cee Bar đến nay đã quá nhiều năm rồi. Bây giờ nó như là đứa con ghẻ bị bỏ quên của trại Triple C.
Quint bắt buộc đồng ý với nhận định của ông ta.
– Tôi nghĩ đúng thế
– Tôi cũng không giấu gì anh về việc tôi muốn biến trại Cee Bar thành 1 phần của trại Slash R, Max tuyên bố, 2 bàn tay rời ra, nắm 2 đầu mút chỗ dựa tay, trông như vua ngồi trên ngai. – Tôi đã đề nghị mua trại này với ông ngoại anh, nhưng ông không chịu bán. Sự khôn ngoan trong nghề kinh doanh là không nên giữ khư khư lấy cái mà xem ra bất lợi cho mình. Trại Cee Bar quá nhỏ, không có khả năng sinh lợi nhiều, nhất là khi anh phải trả công cho người khác để điều hành trại.
Quint im lặng 1 lúc mới đáp:
– Tôi nghĩ ông ngoại tôi mua trại Cee Bar này vì lý do gì đấy khiến cho ông quyết giữ. Lý do ấy không liên quan gì tới khả năng sinh lợi của trại.
– Dù với lý do gì, thì anh hãy nói cho ông ấy biết, tôi vẫn giữ nguyên lời đề nghị nếu ông ấy thay đổi ý kiến.
– Tôi sẽ nói lại chuyện này.
– Tốt. Và tôi hy vọng chúng tôi có anh là xóm giềng trong 1 thời gian. – Bỗng ông ta nghĩ đến khả năng khác, – Hay anh chỉ ở lại cho đến khi tìm được người thay Evans?
– Thật khó mà nói tôi ở lại đây trong bao lâu – Quint đáp. – Chuyện này còn phụ thuộc vào nhiều việc khác.
– Nếu anh còn ở lại đây cho đến lễ giáng sinh, tôi hy vọng anh sẽ đến dự tiệc với chúng tôi. Người được bảo trợ mới gọi cho tôi cách đây mấy phút, cô ta nói có kế hoạch đến ăn giáng sinh. Cô ta là con gái của người cộng tác làm ăn với tôi đã quá cố, ông Hamilton Davis.
– Tôi sẽ nhớ lời mời của ông, – Quint hứa và uống một hớp rượu.
– Tôi hy vọng anh sẽ đến, – Max nói. – Trong lúc chờ đợi, nếu anh cần gì, cứ gọi báo cho chúng tôi biết. Chúng tôi sẽ rất sung sướng được giúp tôi nếu có thể.
– Tôi rất sung sướng khi nghe ông nói thế, – Quint nắm ngay cơ hội này. – Hiện có điều tôi đang cần.
– Tôi hy vọng điều anh cần không phải là công nhân – Max đáp – Chúng tôi hiện có rất ít nhân công, không thể nhường bớt cho anh được.
– Điều mà tôi cần nhất là cỏ khô. Tuần sau tôi sẽ có xe chở đến, nhưng hiện giờ tôi cần vài bó cho súc vật ăn cầm cự cho đến khi đó. Tôi định yêu cầu ông bán cho tôi một ít.
– Chỉ một ít thôi à? Chúng tôi sẽ giúp anh, – Max đáp liền, không chút do dự.
– Xem như ông bán cho tôi, – Quint khẳng định. – Nếu không có gì khó khăn, tôi xin chở luôn sau xe tải nhỏ của tôi khi tôi về.
– Không có gì khó khăn hết, – Max đảm bảo với chàng. – Boone xuống nhà kho với Quint, giúp anh ấy 1 tay chất cỏ khô lên xe.
Boone đáp lại lời ra lệnh của bố bằng ánh mắt không bằng lòng, nhưng gã không phản đối. Gã nói với Quint:
– Khi nào anh ra về, tôi sẽ đưa anh xuống kho.
– Tôi xin phép ra về bây giờ thôi. – Tôi không muốn kéo dài sự đón tiếp niềm nở của chủ nhà
– Mời anh thỉnh thoảng đến chơi, – Max dặn.
Nhưng khi Quint ra khỏi phòng, nụ cười trên môi biến mất, miệng ông ta khép chặt với vẻ tức giận. 2 vai chùng xuống vì suy nghĩ, Max nhớ lại câu chuyện vừa qua giữa Quint với gã, nghĩ đến từng lời Quint nói, suy luận những ẩn ý trong lời chàng. Không có lời nào của chàng làm gã ưng ý.
Thật vậy, Max không thích cuộc gặp gỡ giữa gã với Quint Echohawk chút nào hết.
20 phút sau, khi Boone trở lại phòng lớn thì lão vẫn ngồi yên chỗ cũ, chìm đắm trong suy tư. Max ngẩng đầu lên, hất cần điều khiển cho xe lăn quay lui.
– Echohawk về rồi phải không?
– Hắn đã đi được nửa đường trong trại.
Boone nhìn về phía ông ta, ánh mắt lạnh lùng, và đi thẳng đến quầy rượu. Gã lấy cái ly sạch trên kệ, rót cho mình ly rượu khác.
– Con nghĩ kế hoạch của chúng ta là không để cho hắn kiếm được cọng cỏ khô nào.
Max nhìn lại gã với ánh mắt hậm hực:
– Có phải anh quá ngu ngốc muốn tuyên chiến với hắn vì sáu bao cỏ khô hay không? Số cỏ khô này quá nhỏ. Anh có biết tại sao hắn hỏi mua số cỏ ấy không? Nếu chúng ta từ chối, hắn sẽ nghĩ chúng ta đã nhúng tay vào việc cô lập hắn. Anh không đủ thông minh để nghĩ ra được điều ấy hay sao? – Ông ta cho xe lăn quay lại một vòng, chạy nhanh đến bàn làm việc, rồi bỗng nửa chừng dừng lại và quay xe lui. – Tuần sau hắn sẽ có xe chở cỏ khô đến, anh phải có nhiệm vụ làm sao để hắn không dùng được số cỏ khô ấy.
– Con phải làm quái gì để thực hiện được việc này? – Boone đốp lại, vừa đẩy mạnh chai uýtki vào chỗ cũ trên quầy. – Ăn cướp xe tải à?
– Tôi để cho anh động não nghĩ ra cách thực hiện kế hoạch này.
– Con nghĩ chắc bố có kế hoạch hay hơn. – Câu nói của gã không có ý chế nhạo, vì Boone nghĩ gã không thông minh bằng bố. Gã ghét cay ghét đắng cái ý nghĩ mình thua kém bố về mọi mặt, ngoại trừ cách bố gã thường nhắc cho gã nhớ về sự thua kém này.
– Tôi có thể nghĩ ra nửa tá kế hoạch một cách dễ dàng, nhưng việc cỏ khô này phải đợi đến tuần sau chúng ta mới ra tay. Còn bây giờ chúng ta có nhiều việc khác cần lo hơn.
– Như việc gì? Boone hỏi và nốc nhanh 1 hớp rượu để che đậy sự dốt nát của mình khi đưa ra câu hỏi.
Nhưng Max đã biết sự ngu dốt của cậu quý tử rồi.
– Như việc tại sao Echohawk đến đây.
Boone cau mày, thấy câu trả lời của bố rất chí lý.
– Giống như hắn nói… để tiếp quản trại Cee Bar.
– Nhưng tại sao phải là hắn? Tại sao không là một trong số công nhân kỳ cựu có kinh nghiệm nhiều năm trong nghề chăn nuôi.
– Con không biết, Boone đáp nhỏ, tự giận gã chậm hiểu – Họ bận việc còn hắn thì rảnh.
– Có thể như thế, – Max đáp – Nhưng tôi nghĩ có nguyên nhân sâu xa hơn. Dù sao, gia đình Calder vẫn không tin trại Cee Bar đang gặp những chuyện khó khăn bình thường. Vì thế họ chọn Echohawk. Hắn được nuôi dạy lớn lên ở trại Triple C, cho nên hắn biết cách chăm sóc nuôi dưỡng đàn bò đến nơi đến chốn. Nhưng điều quan trọng là hắn đã được huấn luyện trong nghề điều tra của chính phủ, hắn có kinh nghiệm trong việc điều tra an ninh. Họ biết hắn sẽ không nhìn các hiện tượng xảy ra một cách hời hợt ngoài mặt. Hắn sẽ tìm hiểu nguyên nhân tại sao Trại Cee Bar gặp khó khăn, và ai là người đã gây ra khó khăn đó.
Mặt Boone lộ ra vẻ hiểu biết:
– Vậy thì việc hắn đến Slash R có nghĩa là hắn nghi chúng ta đứng đằng sau sự quấy rối rồi.
Max nhướng mày với vẻ đồng ý một cách hài hước
– Tốt, tốt, cuối cùng anh cũng cộng được hai với hai là bốn.
– Vì thế mà bố bán cỏ khô cho hắn, – Boone nói, gã nhận ra được vấn đề – Để hắn khỏi nghi ngờ chúng ta.
– Anh cũng được bốn với bốn là tám. Đáng ngạc nhiên. Rồi sao nữa? – Max hỏi để khuyến khích con trai suy nghĩ.
Nhưng Boone chỉ cau mày, hỏi lại:
– Sao nữa cái gì?
Max thở dài
– Vì lẽ đó mà tôi muốn anh đi giúp hắn một tay lấy cỏ khô… để hắn khỏi có cơ hội hỏi công nhân của ta về chuyện này và hỏi họ thuê mướn người làm ở đâu, vì hắn hiện không biết thuê ai.
– Họ không biết gì đâu. – Boone đáp, vẻ tự phụ dốt nát.
– Họ biết hết. Đừng coi thường họ. – Max nói nhỏ. – Và câu chuyện này khiến tôi lo…hắn không hề nói đến chuyện cần thuê người làm. Hai lần tôi nêu ra vấn đề này, thì cả 2 lần hắn không nhắc đến. Tại sao?
– Vì bố đã nói với hắn bố thiếu người làm, cho nên hắn biết nếu có ai đến đây xin việc làm thì chắc thế nào bố cũng không nhường cho hắn.
– Có thể như thế. – Max đã nghĩ đến chuyện này – Hay có thể hắn đã thuê ai rồi.
Boone buông tiếng cười nhạo bang.
– Không, làm gì có chuyện ấy. Người ở quanh đây đều biết rất rõ việc không nên đến làm cho trại Cee Bar.
Max không cãi mà chỉ nói:
– Trừ khi người không ở quanh đây thì họ sẽ đến làm.
– Họ ở đâu đến…- Boone cắt ngang lời bố – Bố nghĩ là hắn có thể đem người từ trại Triple C đến làm à?
– Anh cộng hai với hai lại rồi đấy. Có thể anh đã nói đúng. – Max nói, giọng chua chat.
– Nhưng nếu hắn làm thế, thì ta làm gì?
– Thứ nhất, ta hãy tìm xem cho chắc có phải như thế không? rồi sau đó ta sẽ quyết định sẽ làm gì. – Ông ta lăn xe đến bàn làm việc.