Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 1 – Chương 12: Có, gian, tế

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Con mắt hẹp dài quét qua ba người, gió đêm nhẹ phẩy, tùy ý thổi bay mái tóc dài rối tung của hắn, cả người càng thêm tuấn lãng phiêu dật. Nhóm tiểu lâu la đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên, lão đại của bọn họ bất kể lúc nào đều dễ coi như thế, bọn họ nếu là nữ nhân thì thật tốt, một đám ở trong đầu mơ tưởng viễn vông. Nếu để cho Dạ Ma Thiên biết trong lòng của bọn họ có ý tưởng xấu xa như thế, đừng nói là tiến cung làm thái giám, có mạng nhỏ để sống hay không còn là một số không biết.

“Đây là thế nào? Rớt hố?” Cánh môi nở nang của Dạ Ma Thiên hơi hơi khẽ động, xem bọn họ một đám cùng chật vật, còn rất giải buồn. Nha nha, cái thư viện quỷ gì, hắn sớm đợi đến chán ngấy. Nếu không phải cùng Hàn hoàng hồ ly hắn đánh đánh cuộc, hắn sớm cầm một cây đuốc đốt thư viện quỷ này, thư viện này cùng hắn bát tự hoàn toàn không hợp.

“So với rớt hố còn thảm hại hơn.” Phong hộ pháp cầm đầu thiếu chút nữa ôm chân của hắn mà khóc lóc kể lể, mũi của hắn đến bây giờ vẫn còn sưng đỏ lợi hại, vẻ mặt thống khổ mà kể khổ nói, “Lão đại, ngươi nhất định phải thay chúng ta báo thù.”

Dạ Ma Thiên đạp một chân vào hắn, hắn ghét nhất bị người khác chạm vào góc áo, tuấn mi nghiêng khều: “Chuyện gì xảy ra?”

Ba tên hộ pháp thế là ngươi một lời, ta một lời mà tường thuật việc mới vừa rồi một lần, không thêm mắm thêm muối, đó là không có khả năng, thẳng nói Hàn Linh thành là không chuyện ác nào không làm ác bá, cuồng đồ, vậy còn xem như nhẹ. Nguyệt hộ pháp ở giữa cũng dính vào, đi theo ba người cùng nhau thêm lửa thêm củi, thế là Hàn Linh ở trong miệng của tứ đại hộ pháp, từ ác bá, cuồng đồ thăng cấp làm ác ma, tà tinh, từ mười tám tầng địa ngục, trực tiếp ngồi thang máy đến tầng thứ tám mươi.

Thang máy quá nhanh, nàng có chút choáng váng.

Dạ Ma Thiên lấy ngón út móc lỗ tai, có chút nhức đầu, bọn họ ngươi một lời, ta một lời, nghe được khiến lỗ tai của hắn phát ngứa, chỉ bắt được một phen lời nói sau cùng của bọn họ: “Ngươi là nói, tiểu tử thúi kia cùng ta buông lời, muốn ta đi tới cắn hắn? Hắn cổ quái cái gì, thích bị người cắn?”

Bỗng dưng phản ứng kịp, hai con ngươi của hắn đột nhiên hung bạo, toàn thân phát ra ra một trận rùng mình: “Nha nha, hắn dám mắng ta là chó? Chán sống rồi sao?”

“Lão đại, tiểu tử này thật sự quá thiếu đánh, ngươi nhất định phải trừng trị hắn thật tốt!” Bốn người cơ hồ là trăm miệng một lời, lão đại cuối cùng phẫn nộ rồi, bọn họ cuối cùng cũng hết khổ rồi.

“Ừ.” Dạ Ma Thiên làm như có thật mà liên tiếp gật đầu, gò má đưa mắt nhìn lên sao trời, ánh mắt mê ly hư ảo như vậy, làm cho người xem đến như mê như say.

Đã quá giờ Hợi, nếu không ngủ làn da lại trở nên kém.

Hắn phất tay áo cất bước, đi vào bên trong phòng.

Tứ đại hộ pháp cho rằng hắn đi nhầm phương hướng, có lòng tốt nhắc nhở nói: “Lão đại, cửa chính ở bên kia.”

Một dòng thắt chặt người sắc bén từ phía trước phóng tới, tiếp theo là lời nói của Dạ Ma Thiên vô cùng có lực uy hiếp: “Bây giờ lão đại ta buồn ngủ, các ngươi ai cũng không được đánh thức ta, nếu không……”

Ánh mắt nguy hiểm thu liễm lại, bốn người đâu còn dám có nửa câu nhiều lời, nhìn theo lão đại trở về phòng đi ngủ, chỉ có thể thoáng nghe được tiếng nói của lão đại lầm bầm lầu bầu thì thầm: “Không xong, hai ngày này làn da lại kém rồi, phải bồi bổ giấc ngủ thật tốt. Thư viện này thật không phải chỗ để người đợi……”

Bốn người lập tức ngất đi, ngã thành một đống.

Hàn Linh và hai vị chiến hữu khác ở trong phòng coi giữ một đêm, cũng không thấy có người trở lại, khi hừng đông mau đến, một người tiếp một người mới ngủ say mất.

“Công chúa, mau tỉnh lại, có bồ câu đưa thư của Hoàng thượng.”

Trong lúc ngủ mơ, Tử Nhi dùng sức mà lắc lắc nàng, rung nàng tỉnh.

“Bồ câu? Ở đâu? Ta muốn ăn nhũ bồ câu nướng” Nàng mơ mơ màng màng, thần trí còn không rõ lắm, chính là cảm thấy đã thật sự đói bụng.

Tử Nhi tiếp tục cố gắng mà lắc lắc nàng: “Công chúa, là Hoàng thượng gửi thư.”

Hàn Linh xoa mắt buồn ngủ, cuối cùng tỉnh táo lại.

Hàn hoàng gửi thư? Lúc này mới ra ngoài không mấy ngày, hắn lại muốn làm cái gì?

Nàng nhận lấy thư nhìn lướt qua, một đôi mắt xếch chợt nheo lại, Hàn hoàng làm sao biết nàng trốn học? Lại như thế nào biết nàng ở thư viện nữ giả nam trang, thay mận đổi đào?

Có, gian, tế!

Nàng híp hai mắt, gống như ra-đa quét nhìn mỗi người ở trong phòng.

Băng Tư, cơ sở ngầm của Hàn hoàng, là người có khả năng bán đứng nàng nhất.

Hàn Như Phong, hoàng tộc nhất mạch, cùng Hàn hoàng cũng thoát không khỏi liên quan.

Còn có chính là Tử Nhi, nàng là cung nữ Hàn hoàng phái cho nàng, thoạt nhìn dường như rất thành thật đơn thuần, nhưng vì sao thư của Hàn hoàng hoàn toàn truyền tới tay của nàng?

Như thế xem ra, bên người nàng người ai cũng không thể tin. Làm sao bây giờ?

Hàn hoàng ở trong thư nói cho phép nàng tiếp tục nữ giả nam trang, nhưng cần thiết nghiêm túc nghe giảng bài, tôn kính sư trưởng, còn muốn ở cuối tháng trong môn khảo hạch phải được ưu. Phàm một môn không được ưu, nàng phải chọn nhiều thêm một vị hôn phu, cái này…… Hắn yêu cầu cũng quá thái quá!

“Tử Nhi, chúng ta tổng cộng có bao nhiêu môn học?”

Tử Nhi nghiêm túc mà bẻ ngón tay đếm kỹ nói: “Trừ bỏ bình thường lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số khảo hạch sáu môn, còn có vẽ tranh, đá cầu, nấu nhướng, bơi lội…… Ừ, tổng cộng thì có mười hạng mục này.”

Nàng hoàn toàn ngất đi, cái thư viện gì đây? So với khảo hạch môn học ở đại học còn nhiều, còn phức tạp hơn?

Đá cầu, nấu nướng, bơi lội?

Cái này…… Lần lượt phải vào đề (?) sao?

Thư viện rốt cuộc muốn bồi dưỡng nhân tài như thế nào? Toàn tài? Hay là phụ nam gia đình hoàn hảo?

Tổng cộng mười hạng mục khảo hạch, nói cách khác bày ra ở trước mặt của nàng chính là mười cái tên hôn phu hữu danh vô thực, nàng chỉ có một môn học mà qua được, mới có thể xóa sạch từng cái mười cái tên này, nếu không……

Mười thêm hai thêm bốn…… Trời ạ, mười sáu tên!

Nửa tháng còn không tới phiên một lần, này không phải muốn để cho nàng sống sờ sờ mà mệt chết sao?

Nàng không cần!

Nàng lấy tốc độ nhanh nhất ăn mặc chỉnh tề, ôm sách vở chạy như bay tới lớp học, nói cái gì cũng muốn đem quyển sách này một môn học nàng tương đối am hiểu mà bắt lấy.

Chờ bóng dáng của nàng đã chạy đi rất xa, ba người ở trong phòng hoàn toàn không có phản ứng nhiều, ngơ ngác mà nhìn điểm đen ở ngoài cửa càng chạy càng nhỏ, hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.

Trải qua tiết sử, nàng dùng sức mà chống hai mắt, ép buộc chính mình nghe tới nội dung của tiết học.

Phu tử hình như rất mang thù, còn băn khoăn chuyện ngày hôm qua chống đối hắn, một tiết học kêu tên nàng ba lần, để cho nàng đọc diễn cảm nguyên văn. Trên lớp học chính là 《 Đại Học 》*, lúc nàng lên THPT là có thể đọc nó làu làu, cho nên hoàn toàn không làm khó được nàng. 

Nguyên do nàng tới lớp học, chỉ là lo lắng nơi này cho điểm chế độ có phải cũng giống như ở bên trong đại học hay không, coi như đạt đến thành tích bình thường. Nếu là như thế, vậy thì nàng không thể lại trốn học, cũng không thể lại đắc tội phu tử, nếu không một người lòng dạ hẹp hòi như hắn cho nàng rớt sử, kia đổi lấy nhưng chính là một nam nhân sống sờ sờ a.

Thật là đáng sợ!

Máu mũi của nàng mơ hồ có xu hướng rơi xuống, nàng vội hít hít, chuyên tâm nghe giảng bài, chuyên tâm.

Xưa nay chưa từng có mà, nàng nghiêm túc mà nghe xong buổi sáng tiết học liên tục hai canh giờ, thật là bội phục nghị lực của mình. Sự thật chứng minh, một tên nam nhân có chút ít, hai tên nam nhân còn thích hợp, ba nam nhân vừa vặn tốt, một đám nam nhân…… Là mãnh hổ a!

Dựa vào cái đầu mười hai vạn phần tinh thần, sau khi dùng qua cơm trưa, nàng không ngừng cố gắng, tiếp tục tham gia buổi chiều tiết bắn và đánh xe. Đến nỗi giữa trưa bữa kia rốt cuộc ăn cái gì, nàng thật sự nói không được. Có lẽ có thể kêu nó khoai tây nhão đi, ngâm mình ở nước muối khoai tây nhão. Mắc ói, không được, nàng lại muốn phun ra.

* Đại Học là một trong những kinh điển trọng yếu của nhà Nho. Xưa, người đến tuổi 15 thì vào học bậc đại học và được học sách này. Hai chữ “đại học” được nhà nho giải thích là “đại nhân chi học”, hiểu theo hai nghĩa, là cái học của bậc đại nhân, và là cái học để trở thành bậc đại nhân. Cách giải thích ấy phần nào hé lộ về nội dung, mục đích của bộ sách. Đại Học vốn chỉ là một thiên trong sách Lễ ký (Kinh Lễ sau này), được Tăng Sâm – một học trò hạng trung của Khổng Tử chế hóa thành. Tuy nhiên, nó chỉ thuộc bộ Tứ thư vào thời Tống, với sự xuất hiện cuốn Tứ thư tập chú của Chu Hi. Trên đại quan, sách Đại học gồm hai phần:

Phần đầu có một thiên gọi là Kinh, chép lại các lời nói của Khổng Tử.

Phần sau là giảng giải của Tăng Tử, gọi là Truyện, gồm chín thiên.

Đại Học đưa ra ba cương lĩnh (gọi là tam cương lĩnh), bao gồm: Minh minh đức (làm sáng cái đức sáng của chính mình), Tân dân (làm mới cho dân, ngụ ý sau khi tự sửa mình thành tựu lại đứng ra giúp người cải cách, bỏ xấu theo tốt) và Chỉ ư chí thiện (an trụ ở nơi chí thiện). Ba cương lĩnh này được cụ thể hóa bằng tám điều mục nhỏ (gọi là bát điều mục), bao gồm: Cách vật (tiếp cận và nhận thức sự vật), Trí tri (đạt tri thức về sự vật), Thành ý (làm cho ý của mình thành thực), Chính tâm (làm cho tâm của mình được trung chính), Tu thân (tu sửa thân mình), Tề gia (xếp đặt mọi việc cho gia đình hài hòa), Trị quốc (khiến cho nước được an trị), Bình thiên hạ (khiến cho thiên hạ được yên bình). Sách Đại Học dạy người ta cách tu thân và cai trị thiên hạ theo chủ trương “vi chính dĩ đức” của nhà Nho.

Chọn tập
Bình luận
× sticky