Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 2 – Chương 55: Sắp xếp

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Hàn Linh cong môi cười nhạt, cho dù phải chết, cũng phải chết có ý nghĩa, nàng có thể nào làm ra bán chuyện một đứa bé ngây thơ, chuyện này nếu truyền ra, nàng nơi nào còn có mặt mũi ở trên thế gian? Dù sao đều đã từng chết một lần, không có gì đáng sợ. Đợi suy nghĩ cẩn thận, nàng giương giọng nói: “Các ngươi nghe được? Ta sẽ không giao người, nhưng thật ra các ngươi tốt nhất nhận rõ tình thế, nơi này chính là dưới chân thiên tử, đô thành của Hàn quốc. Các ngươi ở đây hành hung nháo chuyện, sẽ không sợ bị bắt lại?”

Thủ lĩnh hắc y nhân giương giọng cười to: “Nực cười, chỉ là một cái Hàn quốc, nơi chật hẹp nhỏ bé, ngươi cho rằng chúng ta sẽ để vào mắt?”

Hàn Linh trong lòng một ý niệm hiện lên, cười lạnh nói: “Vậy ngươi cũng liền thừa nhận, các ngươi không phải người của Hàn quốc, mà là người của Tề quốc, phải không?”

Hắc y nhân sắc mặt chợt lạnh: “Ngươi biết được quá nhiều, giết bọn họ!”

Hắn phất tay hạ lệnh, mắt thấy hắc y nhân áp lên, Đông Phương Nhược Vũ đột nhiên la lên một tiếng.

“Xem, đó là cái gì?”

Mọi người đều theo quán tính mà ngẩng đầu nhìn lên, cũng bao gồm Hàn Linh, đây là bản năng của nhân loại, nàng cũng không thể ngoại lệ. Đợi phát hiện không trung hoàn toàn cái gì cũng không có, nàng mới kinh ngạc phát hiện chính mình mắc mưu. Tiểu gia hỏa này còn rất thông minh, hiểu được như thế nào học đến đâu dùng đến đó.

Khi nàng quay đầu lại đi xem những tên hắc y nhân đó, thế nhưng ngoài ý muốn phát hiện tất cả mọi người ngã xuống đất, hai mắt bạo đột, giống như trải qua một hồi hạo kiếp, này đến tột cùng là chuyện như thế nào? Chẳng lẽ có cao thủ tuyệt thế ở phụ cận lui tới?

“Nhược Vũ, đây là có chuyện gì?”

Đông Phương Nhược Vũ chu cái miệng nhỏ, khờ dại lắc đầu: “Ta cũng không biết, có thể là tỷ tỷ quá lợi hại, hù chết bọn họ rồi.”

Hàn Linh nghi hoặc mà nhìn hắn chằm chằm, bất quá là một đứa bé năm, sáu tuổi, có thể làm được cái gì? Nhất định là nàng đa nghi. Nàng lại quay đầu nhìn nhìn bốn phía, cũng không phát hiện cái gì dị thường, chẳng lẽ là có cao nhân ở phía sau bọn họ âm thầm tương trợ sao? Cũng chỉ là cái giải thích này hợp lý nhất.

“Chúng ta đi mau, tỷ tỷ trước tìm cho đệ chỗ an toàn đặt chân.”

Thiên hạ đệ nhất lâu, một con khoái mã ở trước cửa vội vàng dừng lại.

Hàn Linh ôm Đông Phương Nhược Vũ xuống ngựa, trực tiếp hướng trong lâu đi đến. Gặp gỡ tiểu nhị tiếp đón khách nhân, nàng hỏi: “Hoàng công tử có ở đây không?”

“Ở đây, tiểu nhân liền đi thông báo.”

Đông Phương Nhược Vũ tò mò mà đánh giá tửu lầu, gương mặt đáng yêu được khảm một đôi mắt sáng như pha lê thủy tinh, giờ phút này đang lóng lánh ánh sáng khác thường.

“Tỷ tỷ, ta đói bụng, muốn ăn đồ ngon.”

Hàn Linh cúi đầu nhìn hắn, càng nhìn càng thích, tiểu gia hỏa này sau khi lớn lên nhất định là một đại soái ca, gật đầu nói: “Được rồi, một lát liền có đồ ăn. Nhược Vũ, lần này đệ tới Hàn quốc, rốt cuộc là vì chuyện gì?”

Đông Phương Nhược Vũ khờ dại trả lời: “Chính là lại đây chơi a! Phụ hoàng ta nói công chúa Hàn quốc là vị hôn thê của ta, nàng sẽ chơi với ta.”

Hàn Linh thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc đến, chẳng lẽ chính mình thật muốn đối với một tiểu hài tử như vậy xuống tay? Một giọt mồ hôi lạnh từ cái trán rớt xuống, nàng lại hỏi: “Đệ nhỏ tuổi như vậy, một người ra xa nhà, phụ hoàng đệ thật đúng là yên tâm a?”

Đông Phương Nhược Vũ không chút để ý mà lắc đầu nói: “Là ta tự mình muốn tới, phụ hoàng mới sẽ không lo lắng.” Hắn giảo hoạt mà mỉm cười, tinh quang trong đáy mắt chợt lóe, thấy thế nào như thế nào giống một tiểu ác ma.

Hàn Linh không có chú ý tới biểu tình của hắn, bởi vì lực chú ý của nàng sớm bị Hoàng Thiếu Hoa từ nội đường ra tới hấp dẫn.

“Linh nhi.”

“Thiếu Hoa, chàng ở liền thật tốt quá, ta có việc muốn nhờ vả chàng.”

Hoàng Thiếu Hoa cúi đầu đánh giá nhóc con, tò mò hỏi: “Hắn là ai?”

Đông Phương Nhược Vũ ngửa đầu ngoan ngoãn mà kêu lên: “Ca ca, xin chào, ta tên là Đông Phương Nhược Vũ.”

Hoàng Thiếu Hoa cười nhạt: “Thật đứa bé đáng yêu.”

Hàn Linh lại nói: “Ta muốn cùng chàng nói chính là hắn, hắn là Thái tử Tề quốc, đang bị người đuổi giết. Ta muốn tạm thời sắp xếp hắn ở chỗ này của chàng, chờ gió êm sóng lặng, ta lại đón hắn đi vào hoàng cung, có thể chứ?”

“Được, vậy ta liền đi an bài.” Hoàng Thiếu Hoa không nói hai lời liền đồng ý, cái này làm cho Hàn Linh cực kỳ cảm động.

Hoàng Thiếu Hoa vừa đi, Đông Phương Nhược Vũ lại bắt đầu kêu đói, Hàn Linh vì thế liền sai tiểu nhị chuẩn bị mấy món ăn chiêu bài ở trong lâu, sai người đưa đến sương phòng. Đông Phương Nhược Vũ dù sao cũng là một đứa trẻ, thấy đồ ăn ngon liền ăn nhiều hơn.

Hàn Linh lưu lại một mình hắn ở sương phòng dùng cơm, chính mình thì thoát thân tới tìm Hoàng Thiếu Hoa.

Khi nhìn thấy hắn, hắn vừa mới phân phó xong hạ nhân hướng tửu lầu điều phái nhân thủ, Hàn Linh đến gần trước, nói: “Thiếu Hoa, lần này phiền toái chàng. Quốc sư cho ra nan đề, muốn ta tiếp đãi tốt Thái tử Tề quốc, ta cần phải bảo hộ hắn chu toàn.”

Hoàng Thiếu Hoa nắm lấy tay nàng, cười đến mềm nhẹ: “Nàng có thể nghĩ đến ta, tìm ta hỗ trợ, liền chứng minh trong lòng nàng có ta.”

“Lòng ta đương nhiên là có chàng rồi.”

Bốn mắt nhìn nhau, nồng đậm nhu tình ở trong lúc truyền lại.

Bọn họ quen biết hiểu nhau có chút ly kỳ, lại là trước có tính mới có yêu, ở giữa bọn họ cách một cái Long Chi Dực, cách một phần thế tục bằng hữu chi nghĩa. Nếu không phải ý trời trêu người, bọn họ rất có thể mãi mãi cũng bước không ra được ngưỡng cửa kia, cho nên nói, không thể không tin duyên.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ta muốn đi tiểu.” Một giọng nói non nớt đột nhiên xen vào, đánh gãy hai người.

Hàn Linh một đầu hắc tuyến, nhướng mày nhìn Đông Phương Nhược Vũ ở cạnh cửa, đầy miệng sáng bóng, hẳn là vừa mới no ăn một bữa lưu lại dấu vết. Lướt qua thân mình thấp bé của hắn, Ách Đệ liền ở hắn phía sau đi theo, nàng vì thế phân phó Ách Đệ nói: “Ách Đệ, ngươi dẫn hắn đi.”

“Ta không cần hắn mang ta đi, ta muốn ca ca mang ta đi.” Đông Phương Nhược Vũ ánh mắt giảo hoạt mà nhìn về phía Hoàng Thiếu Hoa, ánh mắt chờ mong kia, làm cho người ta không cách nào cự tuyệt.

Hoàng Thiếu Hoa cũng không để ý, liền đáp ứng rồi: “Vậy ta trước dẫn hắn đi qua một chút.”

Hàn Linh chờ ở trong phòng, suy tư về chuyện thích khách, đến tột cùng là ai muốn gây bất lợi với Tề thái tử đâu? Nếu thật là người của Tề quốc, vì sao dọc đường đi không có việc gì, cố tình sau khi Tề thái tử vào Hàn quốc mới xảy ra chuyện? Chuyện này trong đó nhất định có âm mưu. Nếu thật là người có tâm tưởng khơi mào Tề Hàn hai nước chi gian tranh chấp, như vậy sự tình liền không đơn giản.

Không bao lâu, Hoàng Thiếu Hoa từ ngoài cửa trở về, vẻ mặt tối tăm.

“Làm sao vậy? Xem sắc mặt của chàng không tốt.” Hàn Linh đón nhận trước, ngửi được trên người hắn có mùi lạ, không khỏi mà nhíu mày, “Hử, cái mùi gì vậy, khai như vậy?”

Hoàng Thiếu Hoa vẻ mặt xấu hổ, hồi lâu, mới rầu rĩ mà nghẹn ra một câu: “Đứa bé kia tâm tư không đơn thuần, về sau nàng đối với hắn lưu ý chút.”

Lời hắn nói chưa dứt, Đông Phương Nhược Vũ đầu nhỏ liền từ cửa chỗ nhìn ra, nghịch ngợm mà nháy mắt to nói: “Tỷ tỷ, ca ca đang nói ta nói bậy sao? Nhược Vũ không phải cố ý.”

Hàn Linh trái phải nhìn hai người, chú ý tới Hoàng Thiếu Hoa không được mà nhìn về phía mặt giày của mình, mặt trên kia có chút dấu vết chất lỏng vàng nhạt, chẳng lẽ là…… Hàn Linh thật vất vả nhịn ý cười, tiến lên vỗ vỗ đầu nhỏ của Đông Phương Nhược Vũ, nói: “Được, được, không phải đệ đói bụng sao? Để cho Ách Đệ mang đệ đi ăn một chút gì, ngoan.”

Thật vất vả dỗ tiểu nhân đi rồi, Hàn Linh quay đầu, Hoàng Thiếu Hoa đang cởi ra bố ủng, cùng với xiêm y trên người cũng bị hắn ghét bỏ mà cởi ra.

“Nàng có phải không tin ta nói hay không?” Hắn nhíu mày nhìn chăm chú vào nàng, tâm tình cực kỳ bực bội, để cho một tiểu tử miệng còn hôi sữa bày một đạo, hắn rất là không cam lòng. Đặc biệt tiểu tử kia còn ở trước mặt nàng ra vẻ thiên chân vô tà, hắn rất là buồn bực.

Hàn Linh cũng không quá nguyện ý tin tưởng một đại hài tử năm, sáu tuổi sẽ có tâm tư không thuần như vậy, vì hắn biện giải nói: “Hắn vẫn là một đứa trẻ, chàng cũng đừng cùng hắn so đo.”

Hoàng Thiếu Hoa rầu rĩ mà nói: “Nàng ngồi một lát, ta đi đổi thân xiêm y.”

“Đừng thay đổi, cứ như vậy khá tốt.” Hàn Linh ở phía sau ôm lấy hắn, cảm giác được hắn không vui, trong lòng nàng cũng không chịu nổi, đôi tay ở trên bụng hắn tự do, cố gắng mà trấn an hắn.

Hoàng Thiếu Hoa xoa tay nàng, nhẹ nhàng mà vuốt ve, hắn đây là làm sao vậy, thế nhưng cùng một tiểu hài tử giận dỗi? Hắn cười khổ một tiếng, có lẽ là bởi vì nàng không tín nhiệm, mới ảnh hưởng đến hắn sâu như thế đi. Hắn thản nhiên xoay người, cúi đầu hôn lấy đôi môi đỏ của nàng, triền miên mà trằn trọc. Hắn chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ có một ngày bởi vì tín nhiệm của một nữ tử mà tâm tình thay đổi rất nhanh, nàng nhất định là oan gia kiếp trước của hắn.

Lúc này, Đông Phương Nhược Vũ đột nhiên lại vọt vào phòng: “Tỷ tỷ, các ngươi đang chơi cái gì, ta cũng muốn chơi.”

Hai người như điện giật tách ra, Hoàng Thiếu Hoa không kiên nhẫn mà trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, hắn dám khẳng định hắn nhất định là cố ý.

“Tỷ tỷ, ca ca hắn trừng ta, ta sợ sợ.” Đông Phương Nhược Vũ trốn ở phía sau Hàn Linh, ở góc độ Hàn Linh không nhìn thấy, hướng về phía Hoàng Thiếu Hoa khiêu khích mà chớp mắt.

Hàn Linh bất đắc dĩ mà an ủi nói: “Nhược Vũ không sợ, ca ca hắn không phải đang trừng đệ.”

Tinh quang nhấp nháy trong mắt của hắn, Hoàng Thiếu Hoa nhìn thấy rõ ràng, đứa nhỏ này đích xác không đơn giản, không giống với biểu hiện ra ngoài thiên chân vô tà của hắn như vậy, thế nhưng hắn lại có thể như thế nào, chẳng lẽ thật sự cùng một đứa bé không qua được?

Ngay sau đó, Ách Đệ cũng đi theo chạy vào phòng, khoa tay múa chân một trận, sắc mặt nôn nóng.

Hàn Linh xem không hiểu hắn đang khoa tay múa chân cái gì, hỏi: “Chuyện gì?”

Hoàng Thiếu Hoa cũng nhăn mày, nói: “Có quan binh tới điều tra, phỏng chừng là vì hắn mà đến.” Ánh mắt của hắn nhìn về phía Đông Phương Nhược Vũ, mà đương sự lại vẻ mặt chuyện không liên quan mình, không chút nào lo lắng an nguy cho mình.

“Các ngươi đợi ở chỗ này, ta sẽ đi gặp bọn họ.”

Nghe được tiếng bước chân ngoài cửa phòng tới gần, hắn ngừng chân, thở dài: “Ta nghĩ, đã không còn kịp rồi.”

Hàn Linh cũng biết giờ phút này tình huống khẩn cấp, không suy nghĩ nhiều, trong đầu nàng bỗng nhiên linh quang chợt lóe, vội phân phó nói: “Ách Đệ, ngươi trốn ở dưới giường. Nhược Vũ, ngươi trốn ở trong ổ chăn, đều không cho phép đi ra.”

Chọn tập
Bình luận