Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 1 – Chương 38: Bị lạc trong sơn cốc

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Gia gia, võ công cao cường thì có thể tổn hại người như vậy sao?

Lần này là nàng thật sự nổi giận, ấn xuống đế của bạo vũ lê hoa châm giấu ở trong tay áo, dám đắc tội cô nãi nãi, dù cho ngươi là tiên đồng hạ phàm, cũng muốn làm cho ngươi biến thành con nhím!

Ngân châm nhỏ mảnh từ trong tay áo của nàng bắn ra, giống như mưa bay quét ngang hướng nam miệng thúi.

Nam miệng thúi thờ ơ lạnh nhạt, thế nhưng vẫn không nhúc nhích.

Tay phải của hắn hơi nâng lên, chìa ra một cái ngón trỏ, dường như không có việc gì mà ở trên không trung vẽ một vòng. Giữa lúc nàng đang kinh ngạc về hành động của hắn, miệng của hắn đột nhiên mấp máy một chút, đem vòng tròn hư vô lúc ẩn lúc hiện kia cứ như vậy nhẹ nhàng thổi một cái. Hoa văn của hình tròn kia thì càng phóng càng lớn, thổi quét dòng khí cực lớn đánh úp lại nàng.

Không tốt, ngân châm!

Nàng tức khắc trợn tròn mắt, trơ mắt mà nhìn những cây ngân châm đó thay đổi phương hướng cắm vào ở trên người của nàng, xong rồi, cái này sẽ biến bản thân nàng thành con nhím.

Băng Tư, ngươi đang ở đâu?

Lúc này, nàng mới nhớ tới tầm quan trọng của Băng Tư, đáng tiếc mới vừa rồi hắn đã bị nàng sai khiến, đi săn thú cho nàng rồi.

Xong rồi, làm sao bây giờ?

Nàng cái gì cũng làm không được, chỉ có thể che mặt lại, ít nhất trước đó phải giữ được khuôn mặt đã.

Luồng gió mạnh ở bên tai kia chợt dừng, ngân châm cũng không có như mong đợi đánh úp lại, nàng từ chỗ giữa khe hở của ngón tay len lén mở mắt ra xem, tất cả ngân châm đều đã dừng lại ở giữa khe hở ngón tay của nam miệng thúi. Dáng vẻ ung dung sung sướng của hắn, đã lộ ra ngu dốt và vô năng của nàng, trong lòng của nàng vô cùng tức giận.

Năm lần bảy lượt mà bị người lừa gạt, khẩu khí này, nàng làm sao có thể nhịn? Chẳng qua công phu của nam miệng thúi thật sự cao đến dọa người, xem ra cũng chỉ có Dạ lão đại của ta mới có thể đối phó với hắn, vẫn là nhanh chóng đi tìm viện binh mới là vương đạo.

“Những ngân châm này rất quý, tuyệt đối là bạc nguyên chất, liền tặng cho ngươi. Không cần cảm tạ, ta rất hào phóng.” Nàng cười ngượng ngập, vừa lui về phía sau, vừa phất tay với hắn, “Ngươi cứ từ từ chơi, sau này còn gặp lại.”

Hàn Linh liều mạng mà nhanh chân thoát khỏi rừng phong, đợi nàng tìm đến viện binh, sẽ trở lại trừng trị hắn.

“A ——” Cổ áo của nàng đột nhiên bị người nắm lấy, tiếp theo hai chân của nàng rời khỏi mặt đất. Hai bên là từng đợt gió mạnh, nàng bị hắn xách theo bay lên trời cao, tốc độ nhanh đến dọa người.

Không tốt, nàng có bệnh sợ độ cao, nàng sẽ không lại ngã chết một lần đi?

Nàng dùng sức mà nhắm hai mắt, không dám mở. Trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, nàng biết lại là nam miệng thúi kia đang cười nhạo nàng, hắn trừ bỏ cười nhạo nàng, thì không thể đổi một biểu tình khác sao?

Ta khinh bỉ ngươi!

Không biết bay bao lâu, khi nàng cảm giác thân thể của nàng sắp cùng áo ngoài của nàng chia lìa, người ở phía trên rốt cuộc ngừng lại, loáng thoáng nghe được hắn nói một câu: “Sư Vương kia quả nhiên vẫn còn ở đây.”

Nàng vẫn luôn không dám mở mắt ra, cho đến khi hai chân chạm đến mặt đất, bên tai truyền đến một trận tiếng gầm thật thấp của một con sư tử. Nàng kinh ngạc trợn mắt, đối diện chính là một đôi mắt mở tròn xoe của sư tử, vô cùng có tính uy hiếp, nàng tức khắc sợ tới mức hai chân nhũn ra, ngay cả bước chân cũng bước không ra. Lại quay đầu nhìn chung quanh, ở đâu còn có bóng dáng của nam miệng thúi kia?

Nam miệng thúi, ngươi vậy mà lại coi ta làm đồ ăn đút cho sư tử, dù ta có chết cũng sẽ không buông tha cho ngươi!

Con sư tử kia từng bước một mà tới gần nàng, trong miệng gầm nhẹ thật thấp, bóng dáng run run của nàng chiếu vào chỗ giữa ở trong tròng mắt sáng như quả cầu thủy tinh của nó, nàng đau khổ hướng về phía nó cầu xin: “Sư tử đại ca, thịt của ta một chút cũng ăn không ngon, hay là ngươi chọn người khác đi. Nếu không ta giúp ngươi tìm thực vật đi?”

“Nam nhân vừa mới mang ta tới kia thì ăn rất ngon, thịt ở trên người của hắn khẳng định nhiều hơn so với ta, cũng thơm hơn so với ta, ta dẫn hắn tới cho ngươi ăn được không?” Nàng thiếu chút nữa thì nặn ra hai dòng lệ trong suốt tới tranh thủ đồng tình, chỉ không biết nó có thể tiếp thu ý của nàng hay không, nhưng đừng là đàn gảy tai trâu, uổng phí công sức a.

Hả? Ai nói ngươi là trâu? Ngươi chính là vua của muôn thú cao cao tại thượng*, sao có thể là trâu?

*cao cao tại thượng 高高在上: chỉ địa vị cao, còn để chỉ lãnh đạo xa rời quần chúng, xa rời thực tế. 

Ta đáng chết, ta nói sai.

Sư tử đại ca, ngươi tha thứ cho ta đi, chỉ cần ngươi chịu tha thứ cho ta, bảo ta làm cái gì, ta đều nguyện ý.

“Sư tử đại ca, ngươi đừng liếm ta a, liếm đến ta ngứa ngáy.”

“Ngươi sẽ không phải là muốn ta lấy thân báo đáp đi? Ta có thể thương lượng lại một chút hay không?”

Sư Vương tiếp tục duỗi đầu lưỡi liếm láp mu bàn tay của nàng, nàng sợ tới mức càng thêm không dám động một chút, vẻ mặt khóc ròng.

Dần dần, nàng phát hiện nó đối với nàng dường như cũng không có địch ý gì, lá gan của nàng cũng dần dần biến lớn, duỗi tay vuốt ve thân hình lông mềm mại của nó. Đừng nói, lông của nó thật là mịn màng không thể bắt bẻ, xúc cảm tinh tế, khiến cho nàng yêu thích không buông tay. Khi quay đầu nhìn nó lần nữa, nó vẻ mặt hưởng thụ mà híp mắt lại dựa sát ở trên người của nàng.

Có lẽ là một con sư tử đực, nó coi trọng nàng?

Ừ, vô cùng có cái khả năng này. Dù nói như thế nào đi nữa, ta cũng là mỹ nhân nhi người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.

Trong lòng của nàng khoe khoang một trận.

Tuy rằng là một con sư tử, dù sao cũng mạnh hơn so với nam miệng thúi kia, nếu là lại để cho nàng nhìn thấy hắn, nàng nhất định để cho hắn không chết tử tế được.

“Tân Ba, bây giờ ta ngồi ở trên lưng của ngươi, ngươi mang ta theo đi dạo khắp nơi, được không?” Nàng kéo ra một nụ cười đẹp cực kỳ ngọt ngào mong mỏi tiến vào chỗ sâu ở trong đôi mắt của nó, để cho nó cảm nhận được nàng không có ác ý. Lại lần nữa nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của nó, sau khi xác định nó dịu ngoan không có lực sát thương, nàng mới cẩn thận mà ngồi xuống ở trên người của nó.

Tân Ba, là cái tên mà nàng tạm thời đặt cho nó.

Cả người của Tân Ba phấn chấn lên, ngửa đầu gầm to ba tiếng, một tiếng so với một tiếng càng vang dội, khí phách, khí thế hùng bá ngạo thị thiên hạ kia, ngay cả nàng cũng đã bị cảm hóa, phảng phất như đang đặt mình ở trong đám mây bễ nghễ thiên hạ với chúng sinh. Sau khi nó gàm to, ở xung quanh sơn cốc hết đợt này đến đợt khác mà vang lên tiếng kêu to của động vật khác, chúng nó là đang thần phục với nó, nàng có thể cảm thụ được tiếng lòng của chúng nó.

Lúc này, nàng mới bắt đầu để ý đến cảnh vật ở xung quanh, đây là một cái khe sâu trong sơn cốc, ba mặt bị núi bao quanh. Ngẩng đầu nhìn lại, là vách núi nhìn không thấy bờ, bị từng tầng sương mù che đậy.

Nàng đến tột cùng là tới nơi nào?

Vấn đề này, sợ rằng chỉ có sau khi tìm được nam miệng thúi, mới có thể tìm được đáp án.

Bây giờ nàng có Tân Ba hộ tống, xem hắn còn có thể khiến cho nàng ra làm sao?

Nàng vỗ vào sau lưng của Tân Ba, có loại cảm giác cáo mượn oai hùm, thúc giục nó đi đến nơi khác. Tân Ba giống như một nhà thông thái ý nghĩ, nàng chỉ cần chỉ điểm sơ sơ, nó liền có thể hiểu rõ. Ngón tay của nàng chỉ hướng chỗ nào, nó liền hướng đi đến chỗ đó.

Cảnh vật ở trong sơn cốc giống như nhân gian tiên cảnh, mỹ luân đẹp rực rỡ đến có chút không chân thật (có ai biết mỹ luân美纶 là gì ko?). Sương trắng lượn lờ, hương thơm xông vào mũi, hoa và cây cối ở trong cốc này đều phát ra hương thơm cực kỳ đặc biệt, chỉ thoáng ngửi một cái, cả người chợt cảm thấy toàn thân thoải mái, tinh thần phấn chấn.

Ở trong cốc có không ít động vật nhỏ đáng yêu, hoặc chơi đùa với nhau, hoặc tìm kiếm đồ ăn, chỉ là khi nhìn thấy Tân Ba lại đây, mọi loài toàn lộ ra vài phần sợ hãi, có một số thậm chí vội không ngừng mà thoát đi. Tân Ba gào thét thật thấp, dường như có chút không vui, nó là vua của rừng rậm, cao xử bất thắng hàn**, cho dù nó không muốn thương tổn động vật nhỏ yếu so với nó, nhưng ai lại dám thân thiết với nó chứ?

**cao xử bất thắng hàn – 高处不胜寒: xuất xứ từ bài “Thủy điệu ca đầu” của Tô Thức. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ không tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, không có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn.

Nó, thì cô độc.

Nàng cúi đầu vuốt ve nó, có chút đồng tình và thương hại nó.

Nếu có một ngày nàng cũng bước lên vị trí cao xử bất thắng hàn kia, có phải chăng cũng sẽ giống như nó, từ đây cô độc?

Tân Ba mang nàng hướng một nơi tiên cảnh phồn hoa nở rộ, ngừng lại ở dưới một gốc cây mọc đầy trái cây màu đỏ, nó quay đầu gầm nhẹ với nàng, dường như đang truyền lại tin tức gì. Nàng nhìn thấy ánh mắt của nó thỉnh thoảng lại quét về phía cái cây kia, không khỏi mà đoán rằng, hay là trái cây ở trên cây này có cái manh mối gì?

Nàng từ trên người của nó nhảy xuống, thuận tay hái được mấy khỏa, không biết có thể có vấn đề gì hay không. Nàng liếc mắt nhìn về phía Tân Ba, nếu không để cho nó thử trước xem? Nàng thừa nhận nàng thật tà ác, chính là…… Được rồi, lần này để cho nàng làm tiểu nhân đi, rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên giao tiếp với một con sư tử, lòng người khó dò, lòng của con sư tử này thì càng khó dò.

Nàng mở lòng bàn tay ra, đặt mấy khỏa trái cây ở phía trên, đưa đến trước mặt của nó. Nó ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt lưu chuyển, hình như có chút cảm xúc không rõ đang lưu động. Tiếp theo, nó vươn đầu lưỡi dính ướt ra, cuốn trái cây vào trong miệng. Nàng đâu có biết rằng, ý niệm nhất thời tà ác của nàng, lại làm cho Sư Vương Tân Ba nhận định nàng làm chủ nhân của nó.

Cái này…… Nàng quá hổ thẹn! Nàng che mặt.

Chọn tập
Bình luận
× sticky