Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Nữ Hoàng Tuyển Phu

Quyển 1 – Chương 19: Lão đại tư xuân

Tác giả: Bắc Đằng
Chọn tập

Hàn Linh nghĩ đến xuất thần, dưới chân lơ đãng mà dẫm trúng một mảnh lá phong, phát ra tiếng vang lạ. Khi nàng đang ảo não muốn rút lui là lúc, đã không kịp, hắc y nhân đã phát hiện ra hành tung của nàng.

“Ai?”

Nàng đang nghĩ tới có muốn hay không đi ra ngoài, vạch trần âm mưu của bọn họ, một cái bóng dáng khác trước nàng một bước nhảy đến phía trước, lại là Long Chi Dực vốn nên xuất hiện ở đây. Hay là hắn sáng sớm liền tránh ở nơi này, cũng nghe lén đến cuộc đối thoại của bọn họ?

“Thì ra là nhị công tử của Long tướng quân, thất kính thất kính.”

“Ngươi nhận ra ta?” Giọng nói của Long Chi Dực như cũ là trong trẻo lạnh lùng, không mang theo bất luận độ ấm gì. Nàng bỗng nhiên tìm được chút cảm giác cân bằng, ít nhất hắn không phải chỉ đối với một mình nàng như thế.

Hắc y nhân phát ra tiếng cười khẽ: “Nhị công tử của Long tướng quân tuổi trẻ tài tuấn, võ nghệ bất phàm, tại hạ tự nhiên sớm có nghe thấy.”

“Ta mặc kệ các ngươi có âm mưu gì, tóm lại ta không cho phép các ngươi thương tổn công chúa, nếu không…… Phải hỏi một chút bảo kiếm ở trong tay của ta.” Long Chi Dực đặt ngang kiếm ở phía trước, tư thế cầm kiếm soái đến khốc tễ (?).

Quá cảm động, nàng suýt nữa khóc lóc thảm thiết, hắn lại là che chở nàng như vậy.

Đáng tiếc, nàng ở trong lòng hắn vĩnh viễn là BOSS, nàng là không hy vọng xa vời.

Ánh mắt của hắc y nhân đột nhiên thu lại, phát ra hơi thở nguy hiểm.

“Long công tử hà tất như thế? Mọi người nước giếng không phạm nước sông. Nếu Long công tử muốn bảo vệ công chúa, chúng ta không động vào công chúa chính là, chẳng qua…… Hy vọng Long công tử không cần phá hủy kế hoạch lớn của chúng ta, nếu không……”

Long Chi Dực vẫn không nhúc nhích mà cùng hắn giằng co, hơi thở khiếp người, kiêu căng mà kiên định.

Hắc y nhân giống nhau nhìn chăm chú hắn hồi lâu, thu hồi ánh mắt, chắp tay lạy bái với Hàn Như Phong, nhanh chóng rời đi rừng phong.

Hàn Như Phong kinh ngạc đánh giá Long Chi Dực, biểu tình này của hắn nàng xa lạ, nhiều lần, cũng đi theo biến mất ở bên ngoài rừng phong.

“Xuất hiện đi.”

Long Chi Dực đưa lưng về phía nàng lên tiếng, nàng cũng đoán được hắn nhất định là sớm đã phát hiện nàng, cho nên mới sẽ hiện thân trước tiên, thay nàng ngăn cản tai họa.

“Vừa rồi, cám ơn ngươi.”

“Ngươi không hiếu kỳ kế hoạch lớn của bọn họ sao?”

Hàn Linh cười lạnh, nàng cái gì đều không tranh, lại vẫn là trốn không thoát khỏi tranh đấu quyền thế. Tranh cùng không tranh, thì ra là cùng một kết quả, một khi đã như vậy, nàng không thể lại vô tri vô giác mà sống qua ngày, nàng phải bảo vệ chính mình, bảo hộ người muốn bảo hộ. Quyền lực đấu tranh phải không? Trải qua vô số tranh đấu ở trên thương trường, nàng còn có gì phải sợ?

“Ngươi nguyện ý giúp ta sao? Chỉ cần ta còn sống một ngày, ngươi chính là đệ nhất đại tướng của Hàn Quốc, quân thần đồng tâm, vinh nhục cùng nhau.”

Hàn Linh ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt kinh ngạc của hắn, mang theo vẻ khiếp sợ và mê ly, hắn nhất định sẽ không nghĩ đến nàng sẽ có dã tâm lớn như vậy. Đúng vậy, phải bảo vệ chính mình, nàng phải làm cho chính mình lớn mạnh, nàng yêu cầu hắn trợ lực.

“Thần, Long Chi Dực, nguyện thề sống chết đi theo công chúa.”

Nàng kiêu căng mà nhìn xuống hắn, đây là lần đầu tiên hắn hướng nàng quỳ xuống. Sống lưng thẳng tắp của hắn, tuy là quỳ, lại một chút cũng không giảm khí thế ở trên người của hắn. Chân mày của nàng khẽ vặn, có dòng chua xót nhàn nhạt, hắn đã cách nàng càng ngày càng xa.

Nàng từng lần một luyện tập khinh công, chuyên chú mà nghiêm túc. 

Quăng ngã, bị thương, từng lần một một lần nữa bò dậy.

Long Chi Dực kinh ngạc mà nhìn nàng, không nói tiếng nào, khi nàng ngẫu nhiên quay đầu nhìn lại, vẫn là bắt được ở trong con ngươi đen kia của hắn tia sáng khác thường chợt lóe lên rồi biến mất.

Người ở bên người của nàng không có một ai có thể tin tưởng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình. Nàng vốn nghĩ rằng có thể thoải mái mà sống ở trên thế giới này, không buồn không lo, chính là nàng sai rồi, thực tế là tàn khốc.

Chua xót, khổ sở, trăm vị tạp trần, vì sao làm người vất vả như thế?

Một mảnh khăn gấm màu xám đưa đến trước người của nàng, nàng thản nhiên tiếp nhận, lau chùi cái trán đầy mồ hôi.

“Hôm nay liền luyện tới đây, ngươi có thể đi trở về.”

Lời nói của nàng lạnh băng, nàng lại lần nữa trở thành nàng, tổng giám đốc của tập đoàn Hàn thị, người nắm có quyền to trừng phạt sinh sát mấy trăm tên công nhân của tập đoàn Hàn thị.

Long Chi Dực chăm chú nhìn nàng hồi lâu, thu hồi khăn gấm của hắn, xoay người rời đi.

Đợi bóng dáng của hắn biến mất ở chỗ sâu trong rừng phong, nàng hướng tới chỗ phía sau trống trải lên tiếng hô: “Băng Tư.”

Băng Tư tung người nhảy  một cái, bay đến trước mặt của nàng, ánh mắt của hắn có chút phức tạp, hắn cũng cảm giác được nàng khác biệt, trong lòng thấp thỏm.

“Vừa rồi ngươi đều thấy được, bây giờ có người muốn đối với ta bất lợi. Ngươi cho rằng, việc này nên xử lý như thế nào?” Giọng điệu của nàng bình tĩnh không gợn sóng, lại lộ ra hàn ý khiếp người.

Băng Tư do dự một chút, trả lời: “Có người muốn đối với công chúa bất lợi, thuộc hạ cho rằng, hẳn là đem việc này báo lên Hoàng thượng, do Hoàng thượng tới định đoạt.”

“Vậy nếu có một ngày, người phải đối với ta bất lợi chính là Hoàng thượng, ngươi sẽ như thế nào?” Nàng tập trung nhìn vào đôi mắt của hắn, không cho hắn do dự, “Băng Tư, ngươi không giỏi nói dối, cũng sẽ không nói dối. Ta phải nghe một lời nói thật tình của ngươi, ngươi đến tột cùng đứng ở bên ai? Hôm nay, ngươi phải làm ra lựa chọn.”

Ánh mắt của Băng Tư giãy giụa, trong lòng trải qua thiên nhân giao chiến.

Nàng không tiếp thu do dự, không tiếp thu chần chờ không quyết, chỉ là ngắn ngủn một lát, nàng đã từ bỏ hắn.

“Ta đã hiểu rồi.” Hàn Linh không chút nào lưu luyến mà xoay người rời đi.

Băng Tư yên lặng nhìn bóng dáng của nàng, ánh mắt sâu kín, hắn không phải không muốn, mà là không thể.

Một góc của thư viện Thanh Bách,ở  trên ghế mây trong đình viện, Dạ Ma Thiên tuyệt sắc vô song vẫn như cũ nằm nghiêng, chỉ là ở trong tay của hắn cầm không còn là sách, mà là một cái yếm hồng nhạt. Ghé vào phía dưới cái mũi ngửi sâu, kia mặt trên còn lưu lại mùi hương nhàn nhạt, ánh mắt của hắn mê ly, trong đầu không ngừng hiện lên một màn tình cảm mãnh liệt ướt át ở trong đầm nước kia.

Hắn thật ảo não, như thế nào sẽ làm tiểu yêu nữ thừa dịp hắn đang cao hứng là lúc đá hắn xuống nước, hắn cả đời này cũng chưa từng chật vật như vậy. Hương vị ở trên người của nàng làm cho hắn mê muội, còn có khoái cảm khi hắn rong ruổi ở trong thân thể của nàng, chỉ là nghĩ, thân thể hắn liền có phản ứng. Nàng rốt cuộc là yêu nữ từ đâu ra nhảy ra tới, vì sao làm cho hắn bận tâm như thế, không cách nào quên? Ở trên yếm thêu một con bạch hồ, hay là nàng thật là bạch hồ hiện thân?

Tứ đại hộ pháp theo hầu ở bên, ngơ ngác mà nhìn lão đại trong tay cầm một cái yếm nữ nhân phát ngốc, đây quả thực là tin tức to lớn, lão đại rốt cuộc đối với nữ nhân cảm thấy hứng thú! Bọn họ nhất định phải hồi báo với lão bang chủ cái tin tức trọng đại này, đây sẽ là tin tức chấn động nhất của bang Thiên Ma gần mấy tháng qua.

“Lão đại, đây là yếm của ai vậy?” Nguyệt hộ pháp hai mắt phóng lang quang, định cướp được tư liệu trực tiếp, hồi báo lão bang chủ tình huống  tốt  kỹ càng tỉ mỉ.

Con ngươi đen bóng quét về phía mấy người bọn hắn, Dạ Ma Thiên khẽ động hình dạng đôi môi hoàn mỹ, lười nhác mà nói: “Các ngươi gần đây có phải quá rảnh rỗi hay không? Muốn bản bang chủ phân công cho các ngươi chút nhiệm vụ hay không?”

“Lão đại, ta đột nhiên nhớ tới, hôm nay sơn trưởng giống như phái người tới đi tìm ta, ta đã quên đi việc này, bây gờ ta phải nhanh chóng tìm hắn.”

“Bang thủ hạ nhãi ranh kia của ta thật lâu không thao luyện, bây giờ phải thao luyện bọn họ.”

“Ta đi nấu cho lão đại chút canh bồi bổ.”

“Ta…… Ta đi giúp bọn hắn.”

Công phu nhanh như chớp, bốn người chạy trốn không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Dạ Ma Thiên ngay cả mí mắt cũng lười giơ lên một chút, tiếp tục nghiên cứu vật ở trong tay. Phía bắc của sân trong, truyền đến một tiếng lá rơi rất nhỏ, con mắt hẹp dài híp lại, phun ra một tia sắc bén, cổ tay của hắn nhẹ chuyển, một cái vật thể ngã xuống vang lớn tùy theo truyền đến.

“Ai da!”

Vốn là Hàn Linh ghé vào trên tường viện rình coi, ở dưới nội lực vô tuyến điều khiển từ xa của hắn, hung hăng té xuống đất. Một cú ngã này cũng thật không nhẹ, mông của nàng giống dính ở trên mặt đất, như thế nào cũng rút không đứng lên.

“Ma quỷ! Còn không mau đỡ ta lên?

Chọn tập
Bình luận