Hàn Linh cười trộm trong lòng, hắn ghen tuông thật đúng là lớn, ở điều kiện tiên quyết không xác định nàng có phải là Yêu Nhi hay không thế nhưng chịu hi sinh nhan sắc. Vậy nàng còn khách khí làm gì? Ngẩng đầu liền ở trên môi hôn của hắn một cái.
Hắn sững sờ ở tại chỗ, trong lòng đang thiên nhân giao chiến. Nếu hôn hắn chính là Yêu Nhi, như vậy hắn nên là vui sướng, nhưng nếu là ca ca của Yêu Nhi, một đời anh minh của hắn chẳng phải là mất hết? Chỉ là nụ hôn vừa quen thuộc vừa xa lạ này, không thể nói không thích, nhưng vạn nhất thật là một nam…… Hắn nghĩ đến đầu cũng mau nổ rồi.
Quay đầu lại tìm đầu sỏ gây tội mới vừa rồi, sớm đã không thấy bóng dáng, lúc này ở trong phòng cũng chỉ còn lại có một mình hắn. Nắm tay của hắn gắt gao nắm thật chặt, khớp xương của các đốt ngón tay nắm đến rung động răng rắc, tiếp theo tựa như một trận gió bay ra khỏi gian phòng.
Nàng lôi kéo Thủy Mộ Hoa chạy trốn tới nhà trúc của hắn, nhớ tới biểu tình mới vừa rồi của Dạ Ma Thiên, nhịn không được ôm bụng cười to. Nàng không có chú ý tới, ánh mắt của Thủy Mộ Hoa dần dần ảm đạm, có một mạt sầu tư bao quanh ở trong lòng của hắn.
“Mộ Hoa, ta xem ngươi hai ngày nay tốt nhất vẫn là trốn tránh Dạ lão đại, không chừng hắn sẽ sử dụng bạo lực với ngươi.”
“Ngươi yêu hắn sao?”
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, có chút kinh ngạc hắn đột nhiên hỏi ra lời.
Yêu, cái chữ này quá mức nặng nề.
Nàng không muốn nói, cũng nói không ra.
“Ta đi về trước.” Không muốn trả lời hắn, trong lòng của nàng cũng không có đáp án, cho nên nàng quyết định tháo chạy.
Ánh mắt của Thủy Mộ Hoa càng thêm ảm đạm, hắn rốt cuộc có nên vì nàng giải độc hay không? Mạng của hắn từ trước tới nay thì không phải là của hắn, hắn tồn tại chỉ là vì báo ân, bây giờ rốt cuộc đã tới thời khắc hắn hoàn thành sứ mệnh, thế nhưng cái giá phải trả quá mức nặng nề. Hắn có chút không bỏ được, không bỏ được dung nhan xinh đẹp của nàng, không bỏ được ánh mắt tinh ranh của nàng. Hắn sợ hắn vừa nhắm mắt lại, thì sẽ không còn được gặp lại nàng.
Bóng trúc đu đưa, lá cây vang xào xạt.
Tiểu Tân Tân mới vừa rồi đi theo các nàng cùng nhau trốn tới nơi này, lúc này đang vây quanh cây trúc chạy trốn chơi đùa.
Nàng khom người bế nó lên, vật nhỏ thân mình lông xù xù, vừa mềm vừa trơn, thật là thoải mái.
Cũng không biết bây giờ Dạ Ma Thiên thế nào, nhất định tức giận đến dậm chân đi, ha ha……
Trên không một tầng mây trôi đi, từng tia ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu vào trên người của nàng, lấm tấm, rơi xuống sáng rực. Nàng ôm Tiểu Tân Tân, ngồi xổm trên mặt đất, bên môi hiện lên nụ cười mỹ lệ.
Một tiếng bước chân ở phía trước khiến cho nàng chú ý, khi ngẩng đầu, nhìn thấy một người nam tử xa lạ đứng ở phía trước, áo gấm màu lam, tư thế đón gió, ôn tồn lễ độ, đầu ngón tay của hắn đang xoa nắn một mảnh lá trúc. Sau khi gặp qua nhiều soái ca như vậy, nàng dần dần miễn dịch với soái ca, không thể không thừa nhận sự xuất hiện của hắn khiến trước mắt của nàng sáng ngời, nhưng cũng không hơn.
Ánh mắt của hắn vẫn luôn nhìn chăm chú vào nàng, mang theo tìm tòi nghiên cứu và tò mò, cũng có một tia kinh diễm.
Trong đầu tìm tòi một phen, nàng không dám nói nàng nhận biết tất cả học sinh trong thư viện, nhưng tất cả soái ca, nàng đều đã gặp qua là không quên được. Nàng dám xác định, hắn khẳng định không phải người của thư viện các nàng, chẳng lẽ là một trong tứ đại tài tử lần này tới thư viện tỷ thí?
“Ca, ca làm sao đi đến nơi này?”
Giọng nói của Mộ Dung Anh ở phía sau vang lên, nàng lập tức hiểu rõ thân phận của người trước mắt, trưởng công tử của Mộ Dung thế gia —— Mộ Dung Vũ.
“Hàn Linh, ngươi cũng ở chỗ này ư? Hai ngày nay ngươi chạy đi đâu? Dạ lão đại vẫn luôn tìm ngươi ở khắp nơi.”
Nàng cười nhạt nói: “Đợi ở thư viện đến buồn bực, cho nên xuống núi đi dạo một vòng.”
Mộ Dung Anh cũng không hỏi kỹ, một đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Tiểu Tân Tân ở trong tay của nàng, cả kinh kêu lên: “Trong tay ngươi ôm là cái gì vậy? Thật đáng yêu.” Không nói lời gì, Mộ Dung Anh từ trong lòng ngực của nàng ôm Tiểu Tân Tân đi, vừa hôn vừa sờ, sợ tới mức Tiểu Tân Tân mở to một đôi mắt điềm đạm đáng yêu, cầu cứu với nàng.
Hàn Linh bình tĩnh không gợn sóng mà nói cho nàng biết chân tướng: “Đó là một con tiểu sư tử.”
Ngay sau đó, tiếng kêu sợ hãi chói tai vang lên, tiếp theo Tiểu Tân Tân bị ném giữa không trung. Hàn Linh dưới chân nhẹ điểm, một cái xoay người xinh đẹp ở giữa không trung tiếp được nó, cảm giác uyển chuyển nhẹ nhàng khi bay bổng thật là tuyệt vời.
“Ngươi quá biến thái, vậy mà lại ôm một con tiểu sư tử trở về.” Mộ Dung Anh co người núp ở sau lưng của ca ca nàng, dẩu cái miệng nhỏ nhắn, kinh hoàng chưa bình tĩnh.
“Động vật cũng là có thể thông hiểu tính người, ta cảm thấy rất đáng yêu.”
Ơ, soái ca này lại thật biết nói chuyện, không tồi.
“Tiểu Anh, đây là bằng hữu của muội sao?” Mộ Dung Vũ cười đến dịu dàng, vân đạm phong khinh*.
*Cụm từ “vân đạm phong khinh” 雲淡風輕 xuất phát từ bài thơ “Xuân nhật ngẫu hành” 春日偶成 • (Ngày xuân ngẫu hứng) của Trình Hạo 程顥 – chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.
“Hàn Linh, đây là ca của ta, từng đề cập với ngươi.”
“Ca, tên của hắn là Hàn Linh, học sinh của thư viện.”
Nhắc tới Mộ Dung Vũ, trên mặt của Mộ Dung Anh hiện lên vẻ tự hào. Khoe khoang, có một ca ca thì ghê gớm lắm sao? Nói thật, nàng cũng rất muốn có một ca ca, đáng tiếc ở hiện đại không có, đi vào nơi này vẫn là không có.
“Ngươi họ Hàn? Là hoàng tộc?” Tuy là hỏi chuyện, giọng điệu của hắn lại rất chắc chắn.
Nàng vắt hết óc tìm tòi lý do có thể che dấu, có thể tưởng tượng tới muốn đi đều tìm không thấy cái thích hợp, chỉ có thể nói bừa nói: “Ta là nghĩa tử của Trấn Nam Vương, vốn dĩ không họ Hàn.” Nhóm tổ tông ơi, tha thứ cho nàng đi, nàng cũng không muốn, chỉ là vì nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện mà thôi.
“Thì ra là thế.” Lời của hắn miễn cưỡng nói xong, hiển nhiên không có toàn tin lời nói của nàng.
Mộ Dung Anh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cả kinh kêu lên: “Đúng rồi, ngày mai trong tỷ thí ở thư viện, các ngươi có thể chính là đối thủ đó.”
Mộ Dung Vũ kinh ngạc nhìn về phía nàng, ôn hòa mà cười nói: “Không biết Hàn công tử am hiểu tài nghệ gì?”
“Ta sao? Ừm…… Trừ bỏ xuống bếp, cái gì cũng tạm được.” Đích thực, muốn nói nàng am hiểu cái gì nhất, nàng thật đúng là không nói được. Có thể ngoại trừ buôn bán ra, còn lại đều là đông góp một chân, tây góp một chân, cái gì cũng đều biết một chút, nhưng cái gì cũng đều không chuyên.
Mộ Dung Vũ cười khẽ: “Hàn công tử khiêm tốn đi?”
Nàng xua xua tay, thuận miệng nói: “Không khiêm tốn, không khiêm tốn.”
Mộ Dung Vũ thú vị mà đánh giá nàng, ý cười bên môi không tiêu tan.
Ở phía trước truyền đến một trận tiếng động ồn ào, không ít đám học sinh vọt tới chạy đến chỗ cưỡi ngựa bắn cung, hình như có chuyện lớn gì đó xảy ra. Nàng tò mò mà kéo một học sinh lại hỏi, thế mới biết thì ra là tứ đại tài tử mới tới biểu diễn công phu ở sân cưỡi ngựa bắn cung, học sinh của thư viện không phục, vì thế tuyển người đi khiêu chiến.