Dạ Ma Thiên một tay ôm lấy Hàn Linh, thu lại ánh mắt lạnh lẽo, dám quấy nhiễu hắn cùng người âu yếm gặp nhau, quả thực tìm chết! Hắn sẽ làm người ở trên mặt đất biết, ai là kinh tài tuyệt diễm, thiên hạ đệ nhất Dạ Ma Thiên!
“Che lại lỗ tai.” Hắn cúi đầu ở bên tai Hàn Linh khẽ nói.
Hàn Linh ngửa đầu hướng về phía hắn giảo hoạt mà cười, làm bộ che lại lỗ tai, cả khuôn mặt vùi vào trong lòng ngực của hắn, hít vào mùi thơm của cơ thể tràn ngập dương cương đã lâu trên người của hắn, nàng đắm chìm ở trong hạnh phúc và ngọt ngào.
Hít sâu một hơi, Dạ Ma Thiên đột nhiên ngửa đầu bộc phát ra một tiếng hét to, không giống với tiếng huýt gió ban nãy, mà là thét dài rung trời liên miên không dứt, phóng ra tính cách bay lên, bá tuyệt thiên hạ, tựa như đang đe dọa, tựa như đang phát tiết cảm xúc mừng như điên ở trong lòng lúc này. Trời rung đất lắc, toàn bộ thế giới đều phảng phất ở trong một tiếng hét to này không nhịn được rung động, bao phủ qua muôn vàn huyên náo cùng ầm ĩ, hắn ngạo thị thiên hạ, không người có thể vào được mắt hắn, chỉ có dáng người mềm mại hắn ôm chặt ở trước ngực này. Chính giữa trời đất trong một thoáng chỉ còn lại có một tiếng hét to lâu dài này, lại không còn tiếng vang khác.
Kinh hãi, choáng váng…… Các binh lính trên mặt đất đều che lại lỗ tai đất quay cuồng thống khổ ở trên mặt, lỗ tai của bọn họ ở dưới ma âm này gần như hết thảy hai lỗ tai nổ tung, không cách nào lắng nghe được bất cứ tiếng vang nào. Mũi tên bay đầy trời biến hóa phương hướng, hướng tới mặt đất rơi xuống, thật sâu mà cắm vào bên trong mặt đất.
Đúng lúc khi, gió thổi mây bay, mặt trời mới mọc quyến rũ từ trong tầng mây xuyên thấu mà ra, hai bóng người một xanh một đen vẫn như cũ xoay tròn lượn lờ ở giữa không trung, xoay tròn, tà dương đem bóng dáng của hai người kéo đến cực dài. Dạ Ma Thiên vén lên tóc mai của người ở trước ngực, cúi đầu in lại một nụ hôn thật sâu, con ngươi đen lộng lẫy của hắn đảo qua mọi người nằm ngang ở trên mặt đất, một cổ ngạo khí cuồng vọng nhìn nghiêng thiên hạ đột nhiên sinh ra.
Ống tay áo của hắn vung lên, hai chân lăng không nhẹ điểm, ôm lấy mỹ nhân ở trong lòng ngực hướng tới phương hướng cửa thành bay đi. Ánh nắng truy đuổi bóng dáng của bọn họ, nề hà sau khi ra tường thành, vẫn là mất đi bóng dáng của bọn họ.
Hai người Hoàng Thiếu Hoa và Nam Cung Ly thật vất vả từ trong ù tai khôi phục lại, vội vàng mà cưỡi ngựa, hướng tới phương hướng cửa thành đuổi theo hai người.
Sông đào bảo vệ bên thành, lá rụng rực rỡ.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều đem mặt sông trang điểm thành vẻ duyên dáng đáng yêu màu phấn hồng, nước sông đưa tình chảy xuôi, lạnh lẽo mà dịu dàng.
Bờ sông, hai bóng người gắn bó với nhau, bóng dáng tuyệt mỹ ở dưới ánh tà dương càng có vẻ mỹ lệ cùng tường hòa. Tóc bạc ở trong gió tùy ý mà bay múa, vô câu vô thúc*, chủ nhân của nó đang ôm trước người thân mình mảnh khảnh, thật cẩn thận, coi như báu vật. Trong mắt hắn đều là thâm tình nồng đậm, phảng phất có thể hóa thành nước, cái cằm trơn bóng khẽ chống cái trán của nàng, vuốt ve qua lại, xúc cảm chân thật như thế, từng đợt từng đợt nhè nhẹ hòa vào nội tâm của hắn. Nàng rốt cuộc lại về tới bên người hắn, chân thật như thế, giơ tay có thể với tới, niềm vui trong lòng hắn không cách nào diễn tả bằng lời.
* Vô câu vô thúc (无拘无束): Không bị quản thúc, trói buộc, hay kiềm chế, được tự do tự tại.
“Yêu Nhi, ta rất nhớ nàng.”
“Ta cũng nhớ chàng.”
Hàn Linh ôm lại thân mình to lớn của hắn, trong lòng vô hạn mà áy náy, nàng mất trí nhớ đã ba tháng, hoàn toàn xóa sạch ký ức cùng với hắn, đến nay mới nhớ lại được hắn. So sánh với thâm tình nồng đậm cùng yêu say đắm của hắn, nàng có thể cho hắn đã ít lại càng ít.
“Yêu Nhi, chỉ cần nàng không hề rời khỏi ta, về sau chuyện gì ta cũng đều đáp ứng với nàng.”
Cánh tay hắn siết chặt lại, ôm chặt nàng thêm vài phần, tiếp tục nói: “Nàng muốn làm nữ hoàng cũng thế, muốn thành thân cũng thế, ta cũng sẽ không ngăn cản nàng nữa, chỉ cần nàng không hề rời khỏi ta, chuyện gì ta cũng đều có thể tùy nàng. Ta đã mất đi nàng một lần, không thể lại mất nàng thêm một lần nữa.”
Thân mình của hắn ở hơi hơi mà phát run, hắn cao ngạo như vậy, người không ai bì nổi cũng sẽ sợ hãi và khẩn trương, hốc mắt Hàn Linh hơi cay, cũng gắt gao mà ôm lại hắn. Nàng bỗng nhiên hiểu rõ một chuyện, chính mình có thể cái gì cũng không cần, nhưng tuyệt đối không thể mất đi hắn.
Bờ sông cách đó không xa, hai người Hoàng Thiếu Hoa và Nam Cung Ly dẫn ngựa dừng lại tại đây, xa xa mà nhìn. Bên bờ sông, bóng dáng hai người chói mắt như thế, không cho phép bỏ qua, từng đợt từng đợt ghen tuông nhè nhẹ tràn lan ở trong lòng, bọn họ phảng phất trời sinh nên đứng ở một chỗ, phù hợp như vậy. Hoàng Thiếu Hoa im lặng xoay người, nàng hiện giờ đã không hề mong muốn hắn, trong mắt nàng cũng lại nhìn không thấy hắn, hắn không cần phải lại lưu ở nơi này.
Nam Cung Ly kêu hắn một tiếng, mà hắn có tai như điếc, cưỡi ngựa giục ngựa huơ roi rời đi. Hàn Linh ở bờ sông nghe được tiếng kêu to cùng tiếng vó ngựa của hắn, hấp tấp mà quay đầu, nhìn thấy bóng dáng rời đi của hắn, nàng rất là do dự. Nàng hiểu rõ nỗi lòng lúc này của hắn, hắn là một thương nhân giàu có của cải chiếm một nửa thiên hạ, hắn có tôn nghiêm cùng kiêu ngạo của chính mình, hắn không cách nào chịu đựng bị người khác bỏ qua.
“Nàng đuổi theo hắn trở về đi, hắn rất quan tâm nàng.”
Hàn Linh kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Dạ Ma Thiên, tựa hồ không tin lời này sẽ là xuất từ miệng của hắn.
Dạ Ma Thiên cười khẽ một tiếng, vì nàng giải thích nghi hoặc nói: “Trong ba tháng nàng mất tích này, hắn không ngừng mà cung cấp các loại tin tức cho ta, ta mới không đến nỗi đi khắp mỗi một góc trong Hàn quốc.”
Hàn Linh thử hỏi: “Chàng thật sự không ăn giấm sao?”
Dạ Ma Thiên khụ nặng một tiếng, mặt tức khắc trầm xuống, nói: “Ta là để cho ngươi tìm hắn trở về, nhưng chưa nói muốn đe nhường nàng cho hắn, nàng là của ta, ai cũng đừng nghĩ cướp đi nàng.” Hắn bá đạo mà lại lần nữa ôm chặt lấy nàng, trừ phi có được sự tán thành cùng cho phép của hắn, nếu không ai cũng đừng nghĩ từ phía dưới mí mắt của hắn cướp đi nàng.
Hàn Linh nở nụ cười ngọt ngào, hắn chịu thỏa hiệp như thế, đã thật là khó được, nàng còn có cái gì quá nghiêm khắc?
“Vậy ta có thể đi rồi, nói tốt, tìm hắn trở về, các chàng hoà bình ở chung.”
Dạ Ma Thiên có lệ mà nói: “Đã biết rồi.” Ở trong lúc nàng xoay người, hắn ánh mắt chợt tối, nhớ tới nửa tháng trước, khi hắn lần thứ mười đi vào Hàn cung tìm kiếm bóng dáng của nàng, ngẫu nhiên gặp được Hàn Hoàng, bọn họ nói chuyện với nhau một hồi, mới làm hắn có cách làm hôm nay.
“Dạ Ma Thiên, trẫm làm vua của một nước, cũng không tán thành ngươi cùng Tiểu Hoa Nhi ở bên nhau. Nhưng mà làm phụ thân của nó, trẫm hy vọng nó có thể hạnh phúc vui vẻ. Thời gian của trẫm không còn nhiều, muốn ở trước khi chết đem nó giao phó cho ngươi, tin tưởng lấy võ công của ngươi nhất định có thể bảo vệ tốt cho nàng.”
“Ngày nó sinh ra, đầy trời ráng màu, kim phượng bay múa, chú định nó sẽ trải qua cuộc đời không tầm thường, cơ nghiệp thành tựu muôn đời. Vận mệnh của nó từ khi vừa sinh ra cũng đã được chú định, nhưng mà kiếp số cả đời của nó cũng không ngừng, bên người nó yêu cầu càng nhiều người giúp đỡ nó, giúp nó vượt qua kiếp nạn, cho nên trẫm mới lần nữa mà chủ trương để cho nó cưới càng nhiều phò mã, cũng là ý này.”
“Để cho trẫm lo lắng, vẫn là trên người nó từ nhỏ liền từ cơ thể mẹ mang đến độc tố, không biết khi nào liền sẽ phát tác. Người không thể đấu tranh với trời, nếu vận mệnh đã định, nó liền chỉ có thể tiếp thu thiên mệnh ở lại Hàn cung kế thừa ngôi vị hoàng đế, sau đó chinh phạt bốn nướ, nhất thống thiên hạ. Trẫm hy vọng ngươi có thể trở thành trợ thủ đắc lực của nó, mà không phải một lòng muốn mang nó rời đi, đấu tranh với trời.”
Một lần kia, hắn không để ý đến yêu cầu của Hàn Hoàng, hắn không cách nào tiếp thu. Nhưng mà khi hắn lần thứ mười một đi vào Hàn cung, Hàn Hoàng đang trong lúc hấp hối, trước khi chết hắn gắt gao mà túm chặt tay của hắn, muốn hắn đáp ứng giúp đỡ Hàn Linh, giúp sự nghiệp to lớn của nàng thành tựu muôn đời. Đối mặt với sự giao phó và khẩn cầu của một ông lão đang trong lúc hấp hối, trái tim của hắn bị lay động, hắn không cách nào cự tuyệt được.
Hắn Dạ Ma Thiên là người trọng tình trọng lời hứa nhất, một khi đáp ứng, hắn liền sẽ tuyệt đối không vi phạm lời hứa, cho dù là muốn chia sẻ với người khác người âu yếm của hắn.
Đường cái trong Hàn Thành, hoàng hôn chiếu nghiêng.
Một con ngựa chạy nhanh như bay mà phóng qua ở trên đường cái, lập tức người quần áo phần phật, biểu tình mất mát tràn ngập trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của hắn. Hắn dùng hết tâm tư muốn giữ nàng ở lại bên người, lại vẫn là tránh không lại ý trời, nàng nhớ lại tất cả, cũng gặp lại người mà nàng trong lòng để ý nhất. So sánh với cái này, phân lượng của hắn trong lòng nàng hoàn toàn không cách nào bằng được, ít nhất nàng sẽ không vì hắn mà từ bỏ tất cả.
Hắn đưa mắt nhìn về phía phương hướng ánh tà dương, màu vàng lộng lẫy kia không thuộc về hắn, ánh tà dương ấm áp kia không thuộc về hắn. Hắn cùng lắm chỉ là một vị khách qua đường vội vàng ở trong cõi đời đông đảo này, cho dù có được của cải vô tận, nhưng mà lòng hắn lại là trống không, hắn đã mất đi tất cả.
“Thiếu Hoa, chờ ta.”
Nghe được tiếng gọi ở phía sau, trong nháy mắt hắn có hoảng hốt, tưởng chính mình sinh ra ảo giác. Nàng giờ phút này đang rúc vào trong lòng ngực của người âu yếm của nàng, làm sao lại tới đuổi theo hắn? Nhất định là ảo giác của hắn.
“Thiếu Hoa, chờ ta một chút!”
Lại lần nữa nghe được tiếng gọi kia, hắn kéo chặt cương ngựa, thanh âm kia rõ ràng như thế, không có khả năng là ảo giác. Hắn kinh ngạc vui mừng mà quay đầu, quả nhiên nhìn thấy một dáng người thanh nhã tuyệt mỹ đang đạp uyển chuyển nhẹ nhàng tuyệt diệu khinh công cưỡi gió mà đến, ở trong một khắc kia, lòng trống rỗng của hắn tức khắc được lấp đầy, hạnh phúc tràn đầy. Nàng, vẫn là để ý tới hắn.
Hàn Linh ngừng ở trước mặt hắn, duỗi tay dắt lấy ngựa của hắn, bĩu môi nói: “Như thế nào ta càng kêu, chàng càng chạy? Chẳng lẽ là không muốn nhìn thấy ta?” Ánh mắt của nàng lưu chuyển, có tia sáng giảo hoạt đang ở giữa lập loè.
Hoàng Thiếu Hoa nhẹ nhàng nhảy, tự lập tức nhảy xuống, khẽ nở nụ cười uyển chuyển nhẹ nhàng với nàng: “Vì cái gì còn đuổi theo? Dạ lão đại của nàng sẽ không ăn dấm sao?”
Hàn Linh cười nói: “Lần này thì chàng sai rồi, là chàng ấy để cho ta tới đuổi theo chàng, chàng ấy nói chàng giúp chàng ấy rất nhiều, cho nên chàng ấy cho phép chàng lưu ở bên người ta.”
“Thì ra là như thế này, ta còn tưởng rằng là nàng muốn ta ở lại.” Hoàng Thiếu Hoa làm bộ mất mát mà nghiêng đầu, đáy lòng lại là vui sướng vạn phần.
“Ta dĩ nhiên muốn chàng ở lại, ta còn muốn hưởng thụ phục vụ cấp đặc biệt của chàng đó.” Khẽ nháy mắt mập mờ với hắn, nàng chưa có quên đêm đó ở quân doanh, hắn từng đáp ứng với nàng, đến nay còn chưa thực hiện đâu.
Hoàng Thiếu Hoa khó có được mà mặt ửng đỏ, duỗi tay ở trên má nàng khẽ nhéo, cong môi nở nụ cười. Hắn nắm lấy tay nàng, một tay kia dắt ngựa, xoay người quay trở về bờ sông.
Bờ sông, dòng nước chảy xiết.
Nam Cung Ly đang vây quanh Dạ Ma Thiên tò mò mà nghiên cứu mái tóc bạc của hắn, hai người này mái tóc dài một vàng một bạc cùng sáng tương ứng, nhưng thật ra cực kỳ lại phù hợp. Dạ Ma Thiên lại có chút phiền hắn, phủi tay xua đuổi hắn, Nam Cung Ly vẫn lại là bất khuất mà lần lượt sau khi bị xua đuổi lại khẽ xích lại gần hắn. Ca bệnh hiếm thấy khó gặp được này, hắn sao có thể dễ dàng buông tha?