Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thứ Hai ngày 2 tháng Năm 2005
Các tờ báo địa phương lập tức công bố trên trang web của mình tin tức về cụ già đã bốc hơi trong ngày sinh nhật trăm tuổi. Vì phóng viên báo vốn khát tin tức thực sự của huyện nhà nên đã thòng thêm một câu về việc không loại trừ khả năng đây là một vụ bắt cóc. Theo các nhân chứng, cụ già trăm tuổi vẫn minh mẫn và hầu như không thể bị lạc.

Biến mất vào ngày sinh nhật trăm tuổi là một điều gì đó đặc biệt. Kênh phát thanh địa phương ngay lập tức đưa tin sau tờ báo địa phương, rồi đến đài phát thanh quốc gia, truyền hình, các trang web của báo chí trên toàn quốc và bản tin chiều, tin tối trên truyền hình.

Cảnh sát Flen không dám làm gì khác hơn là chuyển vụ này lên đội hình sự tỉnh, đội này cử hai xe cảnh sát với các nhân viên cảnh sát mặc đồng phục và Chánh Thanh tra Aronsson không mặc đồng phục. Chưa kể các đội săn tin khác nhau giúp tìm kiếm tất cả các ngóc ngách trong khu vực. Sự hiện diện đông đảo của các phương tiện truyền thông khiến cho tỉnh trưởng cảnh sát có lí do để đích thân dẫn đầu cuộc điều tra và chắc sẽ được ghi hình trong suốt quá trình công tác.

Ban đầu, công việc của cảnh sát là chạy xe cảnh sát diễu qua diễu lại khắp thành phố, trong khi thám tử thẩm vấn mọi người ở Nhà Già. Tuy nhiên, ngài thị trưởng đã về nhà ở Flen và tắt hết các máy điện thoại.

Theo ngài thì dính dáng đến sự mất tích của một ông già vô ơn sẽ chẳng có gì hay ho cả.

Bao nhiêu lời bàn ra tán vào: đủ thứ, từ chuyện người ta đã thấy cụ Allan đạp xe ở Katrineholm đến chuyện cụ đã xếp hàng và cư xử tồi tệ ở hiệu thuốc tại Nyköping. Nhưng tất cả những chuyện như thế và các quan sát tương tự chẳng bao lâu đã bị gạt bỏ vì nhiều lí do. Ví dụ, cụ không thể ở Katrineholm trong khi có bằng chứng cho thấy cụ đang ăn trưa trong phòng mình tại Nhà Già ở Malmköping.

Trưởng công an tỉnh đã tổ chức các nhóm tìm kiến với sự giúp đỡ của một trăm tình nguyện viên trong khu vực, và hết sức kinh ngạc vì không có kết quả gì hết. Cho đến giờ, ông đinh ninh rằng đây chỉ là vụ đi lạc của một cụ già lẩm cẩm, bất chấp mọi tuyên bố của các nhân chứng về sự minh mẫn của cụ già. Thế là cuộc điều tra bị dẫm chân tại chỗ, cho đến khi chó nghiệp vụ được gửi đến từ Eskilstuna vào lúc bảy rưỡi tối. Con chó đánh hơi một lúc ở cái ghế tựa của cụ Allan và dấu chân trong đám hoa păngxê bên ngoài cửa sổ rồi chạy về phía công viên, đi ra cổng bên kia, băng qua đường, vào khu nhà thờ trung cổ, vượt qua bức tường đá và không ngừng lại cho đến khi tới ngoài phòng chờ của Trung tâm Du lịch Malmköping.

Cửa phòng chờ bị khóa. Một viên chức của công ty giao thông huyện Flen báo với cảnh sát là Trung tâm Du lịch khóa cửa lúc 19 giờ 30 vào các ngày thường, khi đồng nghiệp ở Malmköping kết thúc ngày làm việc. Nhưng, viên chức nọ nói thêm, nếu cảnh sát không thể đợi đến ngày hôm sau thì họ có thể đến tận nhà vị đồng nghiệp nói trên ở Malmköping. Tên anh ta là Ronny Hulth và chắc chắn có trong danh bạ điện thoại.

Trong khi trưởng công an tỉnh đứng trước ống kính máy quay bên ngoài Nhà Già và thông báo rằng họ cần quần chúng giúp đỡ để các nhóm tìm kiếm tiếp tục suốt chiều và đêm nay vì cụ già trăm tuổi ăn mặc rất phong phanh và có lẽ bị lẫn lộn, chánh thanh tra Göran Aronsson đi đến nhà Ronny Hulth và nhấn chuông cửa.

Con chó đã chỉ rõ rằng cụ già đã đi vào phòng chờ tại Trung tâm Du lịch, và ông Hulth có mặt tại phòng vé có thể nói liệu cụ già có lấy xe buýt đi khỏi Malmköping hay không.

Tuy nhiên, Ronny Hulth không mở cửa. Anh ta ngồi trong phòng ngủ của mình với băng bịt mắt, ôm con mèo cưng của mình.

– Biến đi! Ronny Hulth thì thào về phía cửa ra vào. Biến đi! Cút đi!

Và cuối cùng, Chánh Thanh tra đã làm đúng như thế. Một phần, ông cũng nghĩ như sếp mình, là cụ già đang lang thang chỗ nào đó trong vùng, phần khác ông nghĩ rằng nếu cụ ta lên được xe buýt, thì chắc cũng tự lo được cho bản thân. Rằng Hulth Ronny có lẽ đang ở chỗ bạn gái. Để sáng mai tới kiếm anh ta tại nơi làm việc cũng được. Nếu lúc đó mà ông lão còn chưa xuất hiện.

***

Vào lúc 21 giờ 02, trung tâm cảnh sát giao thông ở Eskilstuna nhận được một cuộc gọi:

Báo cáo các anh, tôi tên là Bertil Karlgren và tôi đang gọi điện thoại… Tôi đang gọi điện thoại thay mặt vợ tôi, đúng thế ạ. À, vâng, dù sao thì, vợ tôi, Gerda Karlgren, đã ở Flen vài hôm, đến thăm con gái của chúng tôi và chồng con bé. Hai đứa sắp có em bé và thế thì… chắc chắn là có rất nhiều việc phải làm. Nhưng dù sao hôm nay cũng đến lúc phải về nhà và cô ấy… tôi định nói là Gerda ấy ạ, Gerda bắt xe buýt đầu buổi chiều về nhà, vâng, báo cáo anh đúng là ngày hôm nay đấy ạ, và xe buýt đi qua Malmköping, chúng tôi sống ở đây ở Strängnäs… Vâng, chuyện này có thể không liên quan gì, vợ tôi cũng nghĩ như thế, nhưng chúng tôi nghe trên đài phát thanh về một cụ già trăm tuổi bị mất tích. Các anh đã tìm thấy cụ chưa? Chưa ạ? Dù sao, vợ tôi nói rằng có một ông cụ già lụ khụ đã lên xe buýt ở Malmköping và cụ đã có một cái vali lớn như là định đi xa lắm. Vợ tôi ngồi ở phía sau và cụ già ngồi phía trước vì vậy cô ấy không nhìn thấy rõ lắm và cũng không nghe được những gì ông cụ và người lái xe nói chuyện với nhau.

Em nói gì hả Gerda? À vâng, Gerda nói là dù sao cô ấy cũng không phải là loại người nghe lỏm chuyện người khác… nhưng dù thế nào thì cái ông cụ kỳ quặc… vâng, kỳ quặc hoặc là… rất già đó cũng chỉ đi nửa đường đến Strängäs. Cụ ấy chỉ đi một đoạn đường ngắn với cái vali to tướng của mình. Và trông cụ thì già khủng khiếp, chắc chắn là già lắm. Tuy nhiên Gerda không biết trạm dừng xe bus ấy tên là gì, nó kiểu như là ở giữa rừng… nửa đường đi đâu đó. Ở giữa Malmköping và Strängnäs.

Cuộc điện thoại được ghi âm, bóc băng và gửi fax đến khách sạn của chánh thanh tra ở Malmköping.

Thứ Hai ngày 2 tháng Năm 2005
Các tờ báo địa phương lập tức công bố trên trang web của mình tin tức về cụ già đã bốc hơi trong ngày sinh nhật trăm tuổi. Vì phóng viên báo vốn khát tin tức thực sự của huyện nhà nên đã thòng thêm một câu về việc không loại trừ khả năng đây là một vụ bắt cóc. Theo các nhân chứng, cụ già trăm tuổi vẫn minh mẫn và hầu như không thể bị lạc.

Biến mất vào ngày sinh nhật trăm tuổi là một điều gì đó đặc biệt. Kênh phát thanh địa phương ngay lập tức đưa tin sau tờ báo địa phương, rồi đến đài phát thanh quốc gia, truyền hình, các trang web của báo chí trên toàn quốc và bản tin chiều, tin tối trên truyền hình.

Cảnh sát Flen không dám làm gì khác hơn là chuyển vụ này lên đội hình sự tỉnh, đội này cử hai xe cảnh sát với các nhân viên cảnh sát mặc đồng phục và Chánh Thanh tra Aronsson không mặc đồng phục. Chưa kể các đội săn tin khác nhau giúp tìm kiếm tất cả các ngóc ngách trong khu vực. Sự hiện diện đông đảo của các phương tiện truyền thông khiến cho tỉnh trưởng cảnh sát có lí do để đích thân dẫn đầu cuộc điều tra và chắc sẽ được ghi hình trong suốt quá trình công tác.

Ban đầu, công việc của cảnh sát là chạy xe cảnh sát diễu qua diễu lại khắp thành phố, trong khi thám tử thẩm vấn mọi người ở Nhà Già. Tuy nhiên, ngài thị trưởng đã về nhà ở Flen và tắt hết các máy điện thoại.

Theo ngài thì dính dáng đến sự mất tích của một ông già vô ơn sẽ chẳng có gì hay ho cả.

Bao nhiêu lời bàn ra tán vào: đủ thứ, từ chuyện người ta đã thấy cụ Allan đạp xe ở Katrineholm đến chuyện cụ đã xếp hàng và cư xử tồi tệ ở hiệu thuốc tại Nyköping. Nhưng tất cả những chuyện như thế và các quan sát tương tự chẳng bao lâu đã bị gạt bỏ vì nhiều lí do. Ví dụ, cụ không thể ở Katrineholm trong khi có bằng chứng cho thấy cụ đang ăn trưa trong phòng mình tại Nhà Già ở Malmköping.

Trưởng công an tỉnh đã tổ chức các nhóm tìm kiến với sự giúp đỡ của một trăm tình nguyện viên trong khu vực, và hết sức kinh ngạc vì không có kết quả gì hết. Cho đến giờ, ông đinh ninh rằng đây chỉ là vụ đi lạc của một cụ già lẩm cẩm, bất chấp mọi tuyên bố của các nhân chứng về sự minh mẫn của cụ già. Thế là cuộc điều tra bị dẫm chân tại chỗ, cho đến khi chó nghiệp vụ được gửi đến từ Eskilstuna vào lúc bảy rưỡi tối. Con chó đánh hơi một lúc ở cái ghế tựa của cụ Allan và dấu chân trong đám hoa păngxê bên ngoài cửa sổ rồi chạy về phía công viên, đi ra cổng bên kia, băng qua đường, vào khu nhà thờ trung cổ, vượt qua bức tường đá và không ngừng lại cho đến khi tới ngoài phòng chờ của Trung tâm Du lịch Malmköping.

Cửa phòng chờ bị khóa. Một viên chức của công ty giao thông huyện Flen báo với cảnh sát là Trung tâm Du lịch khóa cửa lúc 19 giờ 30 vào các ngày thường, khi đồng nghiệp ở Malmköping kết thúc ngày làm việc. Nhưng, viên chức nọ nói thêm, nếu cảnh sát không thể đợi đến ngày hôm sau thì họ có thể đến tận nhà vị đồng nghiệp nói trên ở Malmköping. Tên anh ta là Ronny Hulth và chắc chắn có trong danh bạ điện thoại.

Trong khi trưởng công an tỉnh đứng trước ống kính máy quay bên ngoài Nhà Già và thông báo rằng họ cần quần chúng giúp đỡ để các nhóm tìm kiếm tiếp tục suốt chiều và đêm nay vì cụ già trăm tuổi ăn mặc rất phong phanh và có lẽ bị lẫn lộn, chánh thanh tra Göran Aronsson đi đến nhà Ronny Hulth và nhấn chuông cửa.

Con chó đã chỉ rõ rằng cụ già đã đi vào phòng chờ tại Trung tâm Du lịch, và ông Hulth có mặt tại phòng vé có thể nói liệu cụ già có lấy xe buýt đi khỏi Malmköping hay không.

Tuy nhiên, Ronny Hulth không mở cửa. Anh ta ngồi trong phòng ngủ của mình với băng bịt mắt, ôm con mèo cưng của mình.

– Biến đi! Ronny Hulth thì thào về phía cửa ra vào. Biến đi! Cút đi!

Và cuối cùng, Chánh Thanh tra đã làm đúng như thế. Một phần, ông cũng nghĩ như sếp mình, là cụ già đang lang thang chỗ nào đó trong vùng, phần khác ông nghĩ rằng nếu cụ ta lên được xe buýt, thì chắc cũng tự lo được cho bản thân. Rằng Hulth Ronny có lẽ đang ở chỗ bạn gái. Để sáng mai tới kiếm anh ta tại nơi làm việc cũng được. Nếu lúc đó mà ông lão còn chưa xuất hiện.

***

Vào lúc 21 giờ 02, trung tâm cảnh sát giao thông ở Eskilstuna nhận được một cuộc gọi:

Báo cáo các anh, tôi tên là Bertil Karlgren và tôi đang gọi điện thoại… Tôi đang gọi điện thoại thay mặt vợ tôi, đúng thế ạ. À, vâng, dù sao thì, vợ tôi, Gerda Karlgren, đã ở Flen vài hôm, đến thăm con gái của chúng tôi và chồng con bé. Hai đứa sắp có em bé và thế thì… chắc chắn là có rất nhiều việc phải làm. Nhưng dù sao hôm nay cũng đến lúc phải về nhà và cô ấy… tôi định nói là Gerda ấy ạ, Gerda bắt xe buýt đầu buổi chiều về nhà, vâng, báo cáo anh đúng là ngày hôm nay đấy ạ, và xe buýt đi qua Malmköping, chúng tôi sống ở đây ở Strängnäs… Vâng, chuyện này có thể không liên quan gì, vợ tôi cũng nghĩ như thế, nhưng chúng tôi nghe trên đài phát thanh về một cụ già trăm tuổi bị mất tích. Các anh đã tìm thấy cụ chưa? Chưa ạ? Dù sao, vợ tôi nói rằng có một ông cụ già lụ khụ đã lên xe buýt ở Malmköping và cụ đã có một cái vali lớn như là định đi xa lắm. Vợ tôi ngồi ở phía sau và cụ già ngồi phía trước vì vậy cô ấy không nhìn thấy rõ lắm và cũng không nghe được những gì ông cụ và người lái xe nói chuyện với nhau.

Em nói gì hả Gerda? À vâng, Gerda nói là dù sao cô ấy cũng không phải là loại người nghe lỏm chuyện người khác… nhưng dù thế nào thì cái ông cụ kỳ quặc… vâng, kỳ quặc hoặc là… rất già đó cũng chỉ đi nửa đường đến Strängäs. Cụ ấy chỉ đi một đoạn đường ngắn với cái vali to tướng của mình. Và trông cụ thì già khủng khiếp, chắc chắn là già lắm. Tuy nhiên Gerda không biết trạm dừng xe bus ấy tên là gì, nó kiểu như là ở giữa rừng… nửa đường đi đâu đó. Ở giữa Malmköping và Strängnäs.

Cuộc điện thoại được ghi âm, bóc băng và gửi fax đến khách sạn của chánh thanh tra ở Malmköping.

Bình luận