Thứ Năm 26 Tháng 5, 2005
Per-Gunnar Gerdin vẫn còn ngủ nướng khi Chánh Thanh tra Göran Aronsson trở lại trang trại Bellringer và kinh ngạc phát hiện ra Allan Emmanuel Karlsson đang ngồi trên võng ngoài hiên gỗ rộng.
Benny, Người Đẹp và Buster bận rộn mang nước vào chuồng mới của Sonya trong nhà kho. Julius đã để râu, nhờ thế nhóm cho phép ông đi cùng với Bosse đến Falkoping để mua các thứ. Allan ngủ quên trên võng đến khi Chánh Thanh tra tới đánh thức.
– Chắc cụ là Allan Karlsson? ông Chánh Thanh tra Aronsson hỏi.
Allan mở mắt ra và đáp cụ cũng đồ là như thế. Nhưng mặt khác, cụ lại chẳng biết ai đang gọi mình. Người lạ mặt có thể bật mí một tí về chuyện đó được không?
Chánh Thanh tra lập tức trả lời. Ông nói tên mình là Aronsson, Chánh Thanh tra lực lượng cảnh sát, rằng ông đã tìm kiếm Cụ Karlsson một thời gian và Cụ Karlsson bị bắt giữ vì tình nghi đã giết người. Bạn của Cụ Karlsson, Ông Jonsson, Ông Ljungberg và Cô Björklund cũng bị bắt vì vụ đó. Cụ Karlsson có biết họ ở đâu không?
Allan không vội trả lời. Cụ nói mình phải nghĩ cái đã, cụ vừa mới ngủ dậy và tin rằng Chánh Thanh tra hiểu điều đó. Ai lại đi cằn nhằn bạn bè mình mà không suy nghĩ cẩn thận. Chắc là Chánh Thanh tra cũng đồng ý thế chứ?
Chánh Thanh tra đáp ông chỉ có một lời khuyên cho Cụ Karlsson là hãy nhanh chóng nói ra những gì cụ biết. Nhưng, quả thật, Chánh Thanh tra không cần phải vội.
Allan thấy yên tâm và mời Chánh Thanh tra ngồi lên võng, để cụ vào bếp lấy ít cà phê.
– Ông thanh tra uống cà phê với đường nhé? Hay sữa?
Chánh Thanh tra Aronsson không phải là người để cho tội phạm bị bắt giữ được phép nhung nhăng đi lại, cho dù là xuống nhà bếp ngay cạnh đấy. Nhưng riêng vụ này thì có thể bình tĩnh một chút. Thêm nữa, từ chỗ cái võng, Chánh Thanh tra có thể nhìn rõ nhà bếp và Allan làm gì ở đó. Vì vậy, Aronsson cảm ơn Allan về lời mời.
– Sữa, cụ ạ. Không đường, ông nói và thả mình thoải mái trên chiếc võng.
Allan, tội phạm mới bị tóm, bận rộn trong bếp. (“Thêm cái bánh quy Đan Mạch nữa nhé?”) trong lúc Chánh Thanh tra Aronsson ngồi trên hiên quan sát cụ. Aronsson không hiểu sao trước đây mình có thể suy luận quá vụng về. Tất nhiên, ông đã nhìn thấy cụ già ngoài hiên trang trại mà cứ chắc mẩm đấy là bố của Bo Ljungberg, lẽ ra chuyện đó phải đưa Aronsson đến chỗ cậu con trai và sau đó anh ta sẽ xác nhận rằng không ai trong số những kẻ bị truy nã ở quanh đây, và cả chuyến đi đến Västergötland thành ra vô ích.
Nhưng khi Aronsson đến gần cái hiên, té ra cụ già trong võng chính là Allan Karlsson. Cú bắn từ xa hóa ra lại trúng hồng tâm! Aronsson đã cư xử một cách bình tĩnh và chuyên nghiệp với Allan, nếu có thể nói ‘chuyên nghiệp’ là để cho một nghi phạm giết ba mạng người vào bếp đun cà phê, nhưng lúc này ông ngồi đó, cảm thấy mình như một kẻ nghiệp dư. Allan Karlsson, 100 tuổi, trông chẳng có gì nguy hiểm, nhưng Aronsson phải làm gì nếu ba kẻ tình nghi kia xuất hiện, và có thể cùng với cả Bo Ljungberg, kẻ cũng đáng bị bắt vì chứa chấp tội phạm.
– Sữa không đường à? Allan gọi với từ bếp ra. Ở tuổi tôi, dễ quên lắm.
Aronsson lặp lại yêu cầu cho sữa vào cà phê của mình, rồi lôi điện thoại ra gọi các đồng nghiệp ở Falköping tới tiếp ứng. Để an toàn, ông cần hai xe.
Tuy nhiên, điện thoại lại nhanh hơn cả thanh tra. Nó réo lên trước khi ông có thể gọi. Tất nhiên là Aronsson trả lời. Đó là công tố viên Ranelid – với một số thông tin giật gân.
*
Thứ Năm 26 Tháng 5, 2005
Per-Gunnar Gerdin vẫn còn ngủ nướng khi Chánh Thanh tra Göran Aronsson trở lại trang trại Bellringer và kinh ngạc phát hiện ra Allan Emmanuel Karlsson đang ngồi trên võng ngoài hiên gỗ rộng.
Benny, Người Đẹp và Buster bận rộn mang nước vào chuồng mới của Sonya trong nhà kho. Julius đã để râu, nhờ thế nhóm cho phép ông đi cùng với Bosse đến Falkoping để mua các thứ. Allan ngủ quên trên võng đến khi Chánh Thanh tra tới đánh thức.
– Chắc cụ là Allan Karlsson? ông Chánh Thanh tra Aronsson hỏi.
Allan mở mắt ra và đáp cụ cũng đồ là như thế. Nhưng mặt khác, cụ lại chẳng biết ai đang gọi mình. Người lạ mặt có thể bật mí một tí về chuyện đó được không?
Chánh Thanh tra lập tức trả lời. Ông nói tên mình là Aronsson, Chánh Thanh tra lực lượng cảnh sát, rằng ông đã tìm kiếm Cụ Karlsson một thời gian và Cụ Karlsson bị bắt giữ vì tình nghi đã giết người. Bạn của Cụ Karlsson, Ông Jonsson, Ông Ljungberg và Cô Björklund cũng bị bắt vì vụ đó. Cụ Karlsson có biết họ ở đâu không?
Allan không vội trả lời. Cụ nói mình phải nghĩ cái đã, cụ vừa mới ngủ dậy và tin rằng Chánh Thanh tra hiểu điều đó. Ai lại đi cằn nhằn bạn bè mình mà không suy nghĩ cẩn thận. Chắc là Chánh Thanh tra cũng đồng ý thế chứ?
Chánh Thanh tra đáp ông chỉ có một lời khuyên cho Cụ Karlsson là hãy nhanh chóng nói ra những gì cụ biết. Nhưng, quả thật, Chánh Thanh tra không cần phải vội.
Allan thấy yên tâm và mời Chánh Thanh tra ngồi lên võng, để cụ vào bếp lấy ít cà phê.
– Ông thanh tra uống cà phê với đường nhé? Hay sữa?
Chánh Thanh tra Aronsson không phải là người để cho tội phạm bị bắt giữ được phép nhung nhăng đi lại, cho dù là xuống nhà bếp ngay cạnh đấy. Nhưng riêng vụ này thì có thể bình tĩnh một chút. Thêm nữa, từ chỗ cái võng, Chánh Thanh tra có thể nhìn rõ nhà bếp và Allan làm gì ở đó. Vì vậy, Aronsson cảm ơn Allan về lời mời.
– Sữa, cụ ạ. Không đường, ông nói và thả mình thoải mái trên chiếc võng.
Allan, tội phạm mới bị tóm, bận rộn trong bếp. (“Thêm cái bánh quy Đan Mạch nữa nhé?”) trong lúc Chánh Thanh tra Aronsson ngồi trên hiên quan sát cụ. Aronsson không hiểu sao trước đây mình có thể suy luận quá vụng về. Tất nhiên, ông đã nhìn thấy cụ già ngoài hiên trang trại mà cứ chắc mẩm đấy là bố của Bo Ljungberg, lẽ ra chuyện đó phải đưa Aronsson đến chỗ cậu con trai và sau đó anh ta sẽ xác nhận rằng không ai trong số những kẻ bị truy nã ở quanh đây, và cả chuyến đi đến Västergötland thành ra vô ích.
Nhưng khi Aronsson đến gần cái hiên, té ra cụ già trong võng chính là Allan Karlsson. Cú bắn từ xa hóa ra lại trúng hồng tâm! Aronsson đã cư xử một cách bình tĩnh và chuyên nghiệp với Allan, nếu có thể nói ‘chuyên nghiệp’ là để cho một nghi phạm giết ba mạng người vào bếp đun cà phê, nhưng lúc này ông ngồi đó, cảm thấy mình như một kẻ nghiệp dư. Allan Karlsson, 100 tuổi, trông chẳng có gì nguy hiểm, nhưng Aronsson phải làm gì nếu ba kẻ tình nghi kia xuất hiện, và có thể cùng với cả Bo Ljungberg, kẻ cũng đáng bị bắt vì chứa chấp tội phạm.
– Sữa không đường à? Allan gọi với từ bếp ra. Ở tuổi tôi, dễ quên lắm.
Aronsson lặp lại yêu cầu cho sữa vào cà phê của mình, rồi lôi điện thoại ra gọi các đồng nghiệp ở Falköping tới tiếp ứng. Để an toàn, ông cần hai xe.
Tuy nhiên, điện thoại lại nhanh hơn cả thanh tra. Nó réo lên trước khi ông có thể gọi. Tất nhiên là Aronsson trả lời. Đó là công tố viên Ranelid – với một số thông tin giật gân.
*