Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 1 – Chương 22: Sinh mệnh luôn tiếp diễn, tôi phải tiếp tục chạy, nhất quyết không thôi…

Tác giả: Hạ Tiểu Mạt
Chọn tập

“Đứng yên ở đó, không được động đậy, cấm được cựa quậy đấy”, Âu Dương Thiếu Nhân nghiêng đầu gian xảo. Trên khóe miệng hoàn toàn không thấy bóng dáng nụ cười quyến rũ mê hồn như khi đứng trước mặt Thượng Quan Tình. Dường như chàng ta đã biến thành con người khác.

Giang Thần bị dọa cho sợ tái mặt, đứng yên tại chỗ không dám cử động, ngay đến hơi thở cũng phải cẩn thận dè dặt.

Cậu ta hoàn toàn có thể hiểu được lý do. Đúng vậy! Thượng Quan Tình bị bắt cóc rồi, bốn huynh đệ nhà Âu Dương trước đây từng cùng cô ấy sớm tối bên nhau nên nhất định ai nấy đều lo lắng bồn chồn không biết cô ấy đã đi đâu. Nhưng thực ra bản thân Giang Thần cũng chẳng có cách nào, không phải cậu ta không muốn cứu Thượng Quan Tình, nhưng đúng là không thể cứu được. Cũng không phải bản thân cậu ta nhu nhược yếu đuối muốn bỏ trốn một mình. Chỉ vì… nếu cậu ta bị bắt thì ai sẽ về báo tin đây!

“Chết tiệt! Cô ngốc này không có óc hay sao, lại lao đầu vào chỗ đó, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm thế nào? Mặc kệ, cho chết luôn đi!”, Âu Dương Huyền tức giận nói, trên khuôn mặt băng lạnh kia như hằn lên vết tích của sự đổ nát.

“Không được, đệ quá kích động rồi đấy”, lúc này Âu Dương Y thể hiện sự bình tĩnh sáng suốt, dịu giọng nói.

“Hu hu, Tiểu Tình đáng yêu như thế, xinh đẹp như thế, nếu bị bắt làm trại chủ phu nhân thì phải làm sao?”, Âu Dương Thiếu Nhiên bất ngờ chọn đúng lúc nói ra vấn đề mà bốn huynh đệ đang lo lắng nhất.

“Câm miệng!”, mấy người còn lại đồng thanh hét về phía Âu Dương Thiếu Nhiên.

Âu Dương Thiếu Nhiên đưa tay bịt miệng, tỏ vẻ oan uổng im lặng không nói.

Hu hu, rõ ràng trong lòng mọi người đều đang lo lắng điều đó, tại sao không để cho người ta nói chứ!

“Có lẽ… tôi có thể giúp các huynh tìm Tiểu Tình”, giọng Giang Thần yếu ớt vang lên ở một góc nhỏ.

Âu Dương Thiếu Nhân nhìn Giang Thần đầy nghi hoặc. Ngay lúc đó lập tức hỏi dò: “Ngươi từng nói có thể dùng những thứ của tương lai đúng không”.

Trước đây Thượng Quan Tình cũng thường dạy họ một vài thứ của tương lai.

Giang Thần kích động gật đầu, khóe mắt vương giọt lệ lấp lánh nói: “Ừm! Cái đó… tôi có thể cử động chút được không?”.

Không trách cậu ta được, vì vai cậu ta đang ngứa ngáy khó chịu.

Âu Dương Thiếu Nhân nghe nói như thế, miệng thoáng nở nụ cười, không tiếp tục vẻ mặt nhăn nhó như đang chịu đựng mùi xú uế nữa, chàng ta nói với Giang Thần: “Được, tất nhiên là được. Lại đây, nói với ta, dùng cách nào để cứu Tiểu Tình”.

Đãi ngộ rõ ràng có khác biệt!

“Tôi phải nói trước, tôi chỉ có thể tìm được cô ấy, còn việc cứu thì phải dựa vào các huynh”, Giang Thần dõng dạc tuyên bố.

“Đương nhiên, chỉ cần tìm được sào huyệt của sơn tặc, Tiểu Tình cứ để chúng ta cứu”, Âu Dương Y nói chắc chắn.

“Tôi cần một lượng sắt, cả mấy người thợ rèn. Lại thêm một vài…, còn có…, cho tôi thời gian ba ngày, tôi sẽ đưa các huynh đi tìm cô ấy”, đưa ra yêu cầu về những vật dụng và nguyên liệu cần thiết, Giang Thần quyết định chế tạo một thứ.

Chế tạo thiết bị dò tìm đối với Giang Thần – chàng thiếu niên thiên tài – thì dễ dàng như trở bàn tay. Chỉ có điều, Giang Thần lo rằng nếu chế tạo thành công thứ này thì sẽ chẳng khác nào để khoa học kỹ thuật phát triển sớm đến mấy ngàn năm. Vạn nhất mắc tội thay đổi lịch sử, liệu cậu ta có bị đày xuống mười tám tầng địa ngục hay không.

Xem ra, sau khi làm xong vụ này, phải thôi miên tất cả những người tham dự một lần mới được.

***

Trong lúc bốn huynh đệ Âu Dương dáo dác tìm tôi khắp mọi nơi thì tôi lại chẳng biết mình đang ở chỗ nào. Oạch! Ánh nắng mặt trời!

Ánh nắng mặt trời! Tại sao lại có ở đây chứ! Ở nơi nguy hiểm thế này, tại sao lại có ánh mặt trời rạng rỡ, an lòng như vậy chứ! Tuy lúc này tôi đang nhắm mắt, mặt được che bằng một cái lá sen to đùng. Nhưng thực tế là tôi đang do thám đường đi lối lại.

Nhìn ra rồi, thực chất chỗ này rất dễ chạy thoát. Đâu đâu cũng là núi rừng, chỗ nào cũng có nơi ẩn nấp.

Chỉ cần chờ đợi thời cơ nữa thôi.

Trước tiên phải nghĩ cách để nhỏ a hoàn đang bám theo bỏ đi mới được. Trong lúc đang suy nghĩ mông lung, tôi quay người lại, giả bộ choáng váng dựa lên người a hoàn Tiểu Liên bên cạnh mà gào lên: “Nóng quá! Ta muốn uống nước”.

Tiểu Liên nghe tôi nói, thấy mắt tôi lờ đờ, mà lưỡi lại cứ liếm liếm bờ môi khô nẻ thì do dự không biết có nên đi lấy nước hay không?

Tôi lại xoay người, cố làm bộ lẩm nhẩm nói mơ: “Ừm… nước… nước…”.

Tiểu Liên nhìn thấy tôi lại nằm ngủ, liền quay người rời đi. Tuy trại chủ ra lệnh phải ở bên cạnh tôi không được rời nửa bước, nhưng Tiểu Liên biết tôi có thân phận đặc biệt, nên cũng đối xử tốt một chút để lấy lòng. Có được cơ hội tốt thế này, tôi làm sao có thể bỏ qua cơ chứ.

Ha ha! Mọi tiểu tiết, đều không qua khỏi cặp mắt của Thượng Quan Tình tôi đây. Đợi sau khi Tiểu Liên đi khỏi, tôi liền xoay người bật dậy. Nhắm trúng con đường vừa mới thăm dò mà chạy.

Trong khoảng thời gian ngắn, trải qua sự huấn luyện của bốn huynh đệ Âu Dương, tôi cũng gọi là biết khoa chân múa tay chút ít.

Chạy! Chạy! Chạy! Tôi ra sức chạy! Bất giác chạy đến một vạt rừng.

Tôi đã chạy vào quá sâu, mà hoàn toàn không để ý, trên mỗi cây đều gắn một cành hoa, người nào rảnh rỗi đang diễn trò cười hả.

Tôi dốc toàn bộ sức lực để chạy. Khả năng tập trung từ trước đến nay chưa bao giờ mãnh liệt như thế. Đột nhiên bước hụt, tôi hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cả thế giới như bị đảo lộn. Tiểu gia tôi ngay đến tiếng rít cũng chưa kịp thoát ra khỏi miệng thì đã bay vọt lên cao rồi.

Sau đó cơ thể tôi bắt đầu lắc lư… động đậy…

Sau khi giãy giụa, lúc lắc người vài cái, tôi mới phát ra tiếng hét bi thảm chói tai. Cuối cùng tôi cũng nhận ra tình cảnh của mình… Tôi đang bị treo ngược lên cây bằng một sợi dây thừng! A a a… Lại sập bẫy rồi!

“Buông tôi ra! Đồ xấu xa! Ngu ngốc, đần độn! Biến thái! Giang Tả đáng chết!”, tôi kêu gào thảm thiết.

Khốn kiếp, tôi lại rơi vào bẫy của hắn! Tôi muốn giết hắn!

“Ha ha! Nương tử, nàng đang gọi ta sao?”, trước mắt đột nhiên xuất hiện một cái đầu người, dọa cho tiếng hét của tôi càng thê thảm hơn.

“Á!!! Ma! Cút ngay!”, nói xong, tôi dùng cái đầu đáng yêu của mình đập vào đầu tên đại gian ác trước mặt.

“Binh!” con ma kia từ trên cây rơi thẳng xuống. Sau đó tạo hình chữ đại cực kỳ khoa trương trên mặt đất.

“Ha ha!!!”

Đương nhiên tôi biết con ma đó là Giang Tả. Xì! Lại gặp phải hắn!

Giang Tả ôm đầu đứng dậy, nhưng không hề tức giận, chỉ là khóc không được mà cười cũng chẳng xong, hắn nhìn tôi cười: “Nè, đầu nàng không đau sao?”.

“Á!!! Đau quá! Đau quá! Chết tiệt, đầu huynh làm bằng đá hả?”, được hắn ta nhắc nhở như thế, tôi mới bất giác cảm thấy đầu đau như búa bổ, không kiềm chế được liền lớn tiếng oán trách.

Giang Tả vừa thở hồng hộc vừa khẽ nhếch môi mỉm cười, ta đã tốn nhiều công sức để giữ cái đầu này ngót nghét nghìn thu rồi đấy.

“Nè! Thả tôi xuống”, tôi tức tối ra lệnh.

Huynh dám để tiểu gia tôi bị thương, hừ, tôi sẽ gọi Âu Dương Thiếu Nhân đến xử lý huynh!

“Không thả!”, Giang Tả kiên quyết cự tuyệt. Tôi đang muốn hét to lên thì hắn lại bổ sung thêm một câu: “Trừ khi… nàng gọi ta một tiếng tướng công”.

Giang Tả ngước khuôn mặt bỡn cợt nói với tôi.

Tôi không thể nào thích được cái cảm giác phải cùng một thằng nhóc chơi trò gia đình như vậy.

Bạn cho rằng việc này sẽ rất khó khăn với tôi phải không? Bạn cho rằng nhất định tôi sẽ không gọi đúng không?

Không! Sai rồi! Tôi dù sao cũng là con người của thế kỷ Hai mươi mốt. Tôi phải một lần nữa thừa nhận, ở thế giới của tôi, chuyện này rất thoải mái.

Tôi chẳng suy nghĩ nhiều liền nói: “Tướng công!”.

Giang Tả rõ ràng bị giật mình trước câu trả lời của tôi, mặt mày đờ đẫn cả ra… rồi đột nhiên đỏ bừng lên!

Thua rồi nhé! Người đỏ mặt lẽ ra phải là tôi chứ. Tên nhóc này tại sao lại có thể ngây thơ thế chứ!

Có vẻ Giang Tả còn lúng túng hơn tôi rất nhiều, đành phải theo đúng giao kèo mà thả tôi xuống.

Thượng đế ơi! Con yêu mặt đất. Nếu có thể trở về, nhất định con sẽ không chạy nhảy lung tung nữa. Đối với con mà nói, nơi đây chính là bức tranh chân thực đáng buồn nhất của thế gian!

Lần đầu tôi bỏ chạy đầy hiên ngang oai hùng mà lại thất bại. Nhưng cũng chẳng sao, tôi vẫn có thể chạy, sinh mệnh luôn tiếp diễn, tôi phải tiếp tục chạy, nhất quyết không thôi. Oh yeah!

Chọn tập
Bình luận