“Tại sao phải kéo hắn đi cùng, như thế chẳng phải vẽ thêm chuyện sao? Mang hắn theo bên cạnh, chỉ càng khiến nàng thêm nguy hiểm”.
“Tại sao Mặc Nguyệt không dùng kiếm, nhưng vẫn mang theo kiếm bên mình”.
“Điều đó không giống nhau”.
“Đương nhiên tôi biết không giống nhau. Nhưng phàm là con người làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do, chẳng phải sao. Huynh mang kiếm vì kiếm có nhiều điểm hữu dụng. Tôi cùng Triều Lưu hành sự, vì muốn sớm tìm được sơ hở của hắn”.
Bên ngoài cửa sổ, mưa gió điên cuồng. Tôi bình thản nhìn Mặc Nguyệt trong lòng có chút lo lắng.
Tôi sợ Mặc Nguyệt cuối cùng sẽ không chấp thuận yêu cầu của mình.
Tôi đang tính toán một âm mưu rất lớn. Tôi không nói cho bất kỳ người nào, không báo cho bất kỳ ai. Nhưng tôi cần sự giúp đỡ, tôi muốn Triều Lưu cùng với mình đi tìm Thượng Quan Tình.
“Đến lúc này, ta bắt đầu hoài nghi mục đích của nàng”, Mặc Nguyệt nhìn tôi, đáy mắt ánh lên vẻ thâm trầm.
Tôi mỉm cười, chớp chớp mắt, thì thầm bên tai huynh ấy, “Mặc Nguyệt, Thượng Quan Tình đang ở trên đỉnh Thanh Mông cách xa ngàn dặm”.
Mặc Nguyệt sững sờ.
“Chỉ cần đi thẳng tới đó, thì có thể tìm được cô ta”, tiếng cười khanh khách của tôi hòa trong tiếng mưa rơi rả rích.
Đúng vậy, Thượng Quan Tình đang ở đó.
“Nàng muốn làm gì đây?”, Mặc Nguyệt hỏi tôi.
Tôi cười, nói: “Tôi hả? Tôi chỉ muốn sống thôi. Huynh đã từng nghe một câu này chưa? Chết là con đường duy nhất để đạt tới trùng sinh. Để được trùng sinh, tôi cần phải chết trước đã”.
Tôi, rốt cuộc như thế nào mới có thể sửa lại án sai cho mình đây. Tôi nghĩ, nếu chỉ nắm được thân phận của Triều Lưu không thôi, thì căn bản không thể thực hiện được.
Tôi cần thiết lập một thế trận mà Triều Lưu cũng không thể không cảm thán.
Chết chính là con đường duy nhất để đạt tới trùng sinh.
Tôi không muốn sống trong mịt mù tăm tối, cho nên, tôi cần phải trùng sinh.
“Huynh từng nói sẽ giúp tôi, tôi muốn huynh giúp tôi xây dựng một cơ quan bí mật trên đỉnh núi Thanh Mông. Tôi không đánh lại Triều Lưu, cho nên tôi chỉ có thể thiết lập một cơ quan bí mật nhằm bắt hắn”.
Mặc Nguyệt nghĩ ngợi giây lát, lắc đầu nói: “Không được, nếu ta rời đi, nhất định sẽ có người nghi ngờ”.
“Không, huynh không cần phải rời đi, mà là huynh chết”, mỉm cười dịu dàng, tôi khe khẽ nói với huynh ấy.
…
Lúc từ phòng Mặc Nguyệt bước ra, mưa cũng đã ngớt. Tôi cầm chiếc ô màu đỏ bước đi chầm chậm.
Trước cửa phòng tôi, một bóng hình nho nhỏ đang đứng yên lặng.
“Nhóc ngoan, sao lại đứng sững ở đây thế này”, bước đến, tôi vừa đẩy cửa vừa nói.
Thiện Thủy phủi phủi y phục, khinh mạn đáp lời: “Nhóc ngoan? Thằng nhóc đã giết người thì không còn là nhóc ngoan nữa đâu”.
Tôi nhếch mép nói với hắn: “Thật không biết ngươi bao nhiêu tuổi nữa”.
“Kẻ kém cỏi này mới mười hai tuổi”, Thiện Thủy nói xong liền bước vào phòng, đóng cửa lại.
Thằng nhóc chết tiệt này thật lắm lời.
Rót chén trà nóng đưa cho hắn, tôi ngồi xuống hỏi: “Đến đây làm gì?”
“Đến xem ngươi đã chết hay chưa?”, Thiện Thủy uống hớp trà, khuôn mặt chợt đỏ bừng rất đáng yêu, nhưng lời vừa thốt ra lại không hề đáng yêu chút nào.
“Nhìn thấy rồi đấy, ta chưa chết”, tôi trừng mắt đáp lại.
“Đi đâu về vậy?”
“Chuyện người lớn, trẻ con chớ quản”.
“Chúng ta hiện tại đang là liên minh, ta cũng cần biết ngươi đang làm gì để tránh nửa đường đứt gánh chứ”.
“Đi tìm thuộc hạ của ta bàn chút chuyện. Ta đang bày mưu tính kế để làm sao cho vừa lợi cho ta cũng lợi cho ngươi, lợi cả đôi đường”, buông chén trà xuống, tôi mỉm cười nói.
Thiện Thủy cau mày, khóe miệng khẽ nhướng cao. Tôi cơ hồ cũng đoán được hắn đang muốn nói gì, lập tức lắc đầu, ngăn không cho hắn nói.
“Tốt hay không, ngươi nghe xong rồi cho ý kiến. Ta điều tra ra Thượng Quan Tình đang trốn trên núi Thanh Mông cách đây ngàn dặm. Chúng ta có thể đưa Triều Lưu cùng đi để bắt Thượng Quan Tình. Ngươi nghĩ xem, nếu trên đường tất cả đám người có mặt cùng với người của Triều Lưu đều tử nạn, cuối cùng hắn lại chạm mặt Thượng Quan Tình, như thế chẳng phải trăm cái miệng cũng chẳng cãi nổi sao”.
Tôi nghĩ, thời cổ đại này sao lại có thể khiến tôi nảy ra được những chủ ý cao siêu, phức tạp như thế cơ chứ.
Khoảng thời gian này tôi luôn phải tệ bạc với chính mình
Dù có suy nghĩ kín kẽ đến đâu cũng không thể sánh nổi với những tính toán rối rắm của tôi.
Có điều, một người mà cả chỉ số IQ và EQ[1] cộng lại vẫn chưa đủ một trăm tám mươi như tôi lại có thể nghĩ ra những thứ cao siêu đến thế.
[1] IQ là chỉ số trí tuệ, EQ là chỉ số cảm xúc.
“Ngươi nói, ngươi muốn gài bẫy Triều Lưu?”
Tôi mỉm cười: “Đúng vậy”.
“Vậy ngươi có thể nói cho ta biết, cuối cùng ngươi sẽ làm thế nào để hoàn thành mưu đồ của mình?”, Thiện Thủy chau mày suy nghĩ rồi nói.
“Đương nhiên là thần phán quan Lê Sa hoàn mỹ sẽ lại chuyển mình, hoa lệ vạch trần mọi thứ”, phe phẩy cây quạt, tôi đắc ý nói.
Nhưng trong lòng, lại chẳng có được dù chỉ một phần thoải mái.
Vì bước cuối cùng, căn bản không hề có.
Bởi Lê Sa chính là Thượng Quan Tình, còn tôi cũng không thể giao nộp Triều Lưu cho Thiện Thủy được.
Cùng với Thiện Thủy vạch ra từng chi tiết, kế hoạch bước đầu đã được định hình.
Bất tri bất giác, mưa bên ngoài cũng tạnh hẳn. Cơn mệt mỏi bắt đầu vây tới.
Cuối cùng Thiện Thủy cũng rời đi, trước khi đi còn nói với tôi: “Trời sáng ngươi phải nói cho ta biết nguyên nhân”.
Tôi cười, ngáp một cái rồi nói: “Ngươi thật sự muốn biết? Thực ra, cũng chẳng có gì. Nếu một ngày, ngươi gặp được một người khiến tâm hồn ngươi treo ngược cành cây, gặp người có thể khiến con tim ngươi trở nên ấm áp, thì lúc đó ngươi cũng sẽ giống như ta mà thôi. Ta không hề ngốc, cũng không muốn chết. Chỉ là đến lúc đó, cơ thể ta, con tim ta, hoàn toàn không cách nào khống chế được”.
Đêm ấy, không hiểu sao tôi lại ngủ được, lúc Thiện Thủy nói gì gì đó, tôi đều chẳng nhớ gì hết.
Nhưng dường như tôi nhớ rất rõ những gì mình nói: Tốt nhất là không nên gặp người đó, sẽ mất mạng đấy.
Đúng vậy, tôi là con ngốc mà.
Bản thân mình rõ ràng đã gặp rất nhiều người như thế, lại còn khuyên người khác không nên gặp hay sao. Nếu những chuyện đó mà có thể tự quyết định thì làm gì có ai lại muốn chết cơ chứ.
Ngày hôm sau Âu Dương Y ép tôi uống rất nhiều thuốc, sau đó mới cho phép đi mở cuộc họp võ lâm gì gì đó.
Bàn chuyện, đương nhiên là trừng trị ma nữ Thượng Quan Tình đang hoành hành trên giang hồ rồi.
Chúng nhân thi nhau phỉ nhổ, oán trách hành vi của Thượng Quan Tình, duy chỉ có mấy người chẳng ai nói câu nào.
Mấy người đó đương nhiên là… tôi, Thiện Thủy và Triều Lưu.
Minh chủ võ lâm lặng lẽ giơ hai tay lên để ổn định mọi người, sau đó dùng giọng già nua hỏi: “Vậy thì, chúng ta nên làm thế nào?”
Tiếng bàn tán to nhỏ vang lên từ phía, tôi đoán họ đang suy nghĩ đến chuyện cùng nhau liên kết để tấn công.
Đám nhân sĩ chính nghĩa trong võ lâm thích nhất mời gọi kiểu như thế.
Cùng nhau đánh người mới là đạo lý kiên cố nhất.
Tôi nhìn về phía Triều Lưu lạnh lùng kia, hắn đang nhàn nhã uống trà, khẽ thở dài một tiếng, xem ra đợi hắn mở miệng là điều hoàn toàn không có khả năng, hay là cứ để tôi đi.
“Các vị tiền bối trong võ lâm có đại sự cần làm, chỉ một kẻ hèn mọn như Thượng Quan Tình, vãn bối bất tài chỉ muốn nhận nhiệm vụ này, chỉ là chẳng hay các vị tiền bối có đồng ý hay chăng?”, tôi đứng lên, đi tới giữa đám người, chắp tay nói.
Tôi nghĩ, họ nhất định rất muốn thoái thác sự phiền phức này, chắc chắn ai cũng sẽ đồng ý thôi.
“Nếu Lê chưởng môn đã nói như thế, vậy thì giao cho Lê chưởng môn đi”.
“Thân là chưởng môn, chúng ta đều thấy nên như vậy, giao việc này cho Lê chưởng môn, chúng ta vậy là đã được yên tâm rồi”.
Quả nhiên, xung quanh vang lên tiếng cổ vũ, khen ngợi không ngớt.
Minh chủ võ lâm nghe xong cũng vui mừng gật đầu hài lòng.
Đột nhiên tôi nghĩ, mấy tháng trước thôi, tại Âu Dương gia, lão nhân này cũng mang dáng vẻ tươi vui y như thế.
Cái gọi là vật thì còn đó người ở nơi đâu, chẳng qua cũng là đạo lý đơn giản như thế mà thôi.
Tôi thực sự muốn cười lạnh vài tiếng.
Lời cảm thán như được giấu trong nụ cười, tôi đang định tiếp tục những điều muốn nói, lại thấy có người đứng dậy lên tiếng: “Thật may tại hạ cũng có hứng thú với Thượng Quan Tình, cho nên sẽ đồng hành cùng Lê chưởng môn”.
Nhân sĩ võ lâm ngồi tại đây thấy người vừa nói là Triều Lưu, lập tức răm rắp đồng tình.
Đúng vậy, dẫu sao hắn cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, đột nhiên phát lộ thiện tâm, ai dám khinh mạn mà ý kiến nữa chứ.
Tôi bất giác mỉm cười, chính là thế này. Phải như thế mới có hiệu quả. Nếu hắn là người tốt, tự nhiên sẽ có người đến bảo vệ hắn. Nhưng nếu hắn không phải như thế, chỉ cần làm sai một chút, người khác nhất định sẽ cho hắn là kẻ xấu.
“Đây dẫu sao cũng là chuyện đang mừng, người càng đông hành sự cũng sẽ dễ dàng hơn”, tôi nói, thay hắn giải thích với mọi người xung quanh.
Vốn là định mời hắn cùng tham gia, xem ra hắn còn vội vã hơn mình chút xíu.
Như thế cũng bớt được phiền phức cho bổn cô nương.
Giữa đám đông ồn ào huyên náo, ánh mắt tôi và Triều Lưu bất giác chạm nhau giữa không trung.
Đôi mắt hắn, chẳng biết tại sao lại như phủ sương. Nhìn hắn như thế, tôi cũng nở nụ cười rạng rỡ.
Tôi đâu phải muốn nở nụ cười tự giễu, chỉ là khi tôi đối diện với nụ cười bi thương ưu sầu của hắn, điều tôi muốn làm nhất đó là, mỉm cười rạng rỡ thay hắn.
Ta không thể chịu đựng nỗi bi thương thay ngươi, cho nên những lúc ngươi buồn, khi ngươi không thể cười được, hãy để nụ cười của ta thay thế cho nỗi buồn của ngươi.
Ta giống ngươi đến thế, ngươi nhìn thấy ta cười, nhất định cũng cảm thấy bản thân mình đang cười như vậy.
Cuối cùng, mọi chuyện đã định. Chỉ có Thiện Thủy là không có mặt trong danh sách tham gia chuyến đi này.
Ba ngày sau, chúng tôi sẽ bắt đầu hành trình… truy bắt Thượng Quan Tình.