Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Phiêu Du Giang Hồ

Quyển 2 – Chương 29: Ma dọa ma, liệu có dọa chết được ma?

Tác giả: Hạ Tiểu Mạt
Chọn tập

Ha ha, tôi lắc lư phiêu động giữa không trung, dọa cho vô số a hoàn và đầy tớ bỏ chạy, nghe thấy tiếng hét kinh hoàng bạo phát từ khắp khu nhà.

Trong lòng xuất hiện một cảm giác vô cùng vui sướng. Dọa chết các người! Dọa chết các người!

Tại sao mấy nhân vật chính vẫn chưa xuất hiện?

Trong lòng kích động, tôi gầm gào mấy tiếng ma mị.

Thấp thoáng có người bước đến.

Nhìn thấy những bóng hình đó, tôi có thể khẳng định họ là bốn huynh đệ Âu Dương.

Tôi “khù khụ” mấy tiếng rồi nấp sau thân cây, đợi bốn người kia đi đến.

“Ấy, vừa nghe thấy tiếng mà”, Âu Dương Y càng lúc càng đến gần.

“Đúng vậy”, Âu Dương Thiếu Nhiên ngẩng đầu nhìn quanh.

Tôi thấy cơ hội đã chín muồi, tóc tai bù xù từ sau gốc cây lao ra trước mặt đối phương, cất tiếng hát toáng lên.

“Rau cải trắng a… Mọc trong đất a… Hai ba tuổi a… Nàng đã chết a…”

Hiện lên trước mặt bốn huynh đệ Âu Dương là một con ma toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù, cái miệng đỏ lòm há to như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Cảm giác vui mừng trào dâng trong lòng. Dọa chết các người! Dọa chết các người!

“…”

Hình như bốn huynh đệ Âu Dương vừa nhếch mép cười, sau đó Âu Dương Y cùng bọn họ tiện thể lùi ra sau mấy bước.

Vừa lùi lại, Âu Dương Y vừa mỉm cười cung kính nói: “Đêm khuya đến quấy nhiễu, tại hạ thực vô cùng xin lỗi. Đã phiền đến nhã hứng của các vị, xin các vị cứ tiếp tục, cứ tiếp tục”.

Tôi vừa nghe đến đó thì liền thấy màn sương dày đặc đang phủ quanh đầu.

“Các vị? Tiểu quỷ, ở đây chỉ có một mình ta”, tôi cố ý gằn giọng trách hỏi.

Âu Dương Y sững người, tiếp đó lại mỉm cười, nét mặt ngập tràn gió xuân khiến tôi nhìn thấy mà hoảng hồn, hồi sau mới nói: “À, vậy sao? Vậy vị đại nhân phía sau ngài là ai thế?”.

Tôi nghe vậy, lông tay lông chân lập tức dựng ngược lên.

Tôi… tôi… tôi chắc chắn vừa… vừa… vừa rồi đúng là chỉ có một mình tôi ở… ở… ở đây thôi mà.

Nhất định họ đang lừa tôi, Âu Dương Y nhất định là đang lừa tôi.

Máy móc quay đầu lại, bắt gặp cảnh tượng trước mắt, trái tim tôi ngay lập tức đình công.

Phía sau tôi, một người toàn thân đẫm máu, tóc tai bù xù đang đưa thứ gì đó đến trước mặt tôi.

Trong bóng tối, tôi thoáng cảm thấy đó là trái tim.

Sau đó, bỗng thấy ngực mình băng lạnh, trước ngực tôi xuất hiện một khoảng đen rất lớn.

Kia là… trái tim của tôi!

“A!!!”, tiếng gào thét thấu tận mây xanh, tôi bất tỉnh nhân sự trong hoa lệ.

Không, tôi không còn tim nữa, có lẽ không phải tôi ngất đi, mà là tôi đã chết.

Khi tỉnh lại, mắt mở tròn vo, tôi mơ màng nhìn thấy giường, thấy xà nhà.

“Đây là địa phủ phải không? Số phận của tôi được an bài xuống địa ngục nấm hương phải không?”

“Trên đời làm gì có thứ gọi là địa ngục nấm hương.”

“Có chứ, địa ngục nấm hương, có loại độc không mùi vị, giống như nấm hương bình thường, nhưng sau khi ăn xong trái tim liền biến mất”, tôi lẩm bẩm nói.

Người ngồi bên giường cuối cùng cũng không chịu đựng thêm được nữa, liền đứng dậy nhéo vào mặt tôi, chả hiểu sao người đó càng nhìn càng giống Mặc Nguyệt.

“Nàng chưa chết.”

Tôi tròn mắt như hai con ốc nhồi. Xí! Tôi không chết mới lạ. Trái tim tôi đã bị móc ra như thế còn có thể sống được sao, đầu óc huynh có bị làm sao không hả?

“Chỉ là trước ngực của nàng dán một tấm vải đen nên nàng mới bị dọa chết ngất như thế. Có bản lĩnh thì đi dọa người tiếp đi”, Mặc Nguyệt khinh bỉ nhìn tôi.

Một lát sau tôi mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Mấy tên xấu xa trời đánh này lại phối hợp nhau để lừa tôi. Tiểu gia tôi nhất định phải báo thù!

“Nàng đừng mơ có thể giả bộ mất trí, chúng ta sẽ dùng gậy nện vào đầu nàng đấy.”

Oạch! Thôi xong đời, tôi sợ đau lắm.

“Cũng đừng mơ giả bộ điên, chúng ta sẽ dội nước tương ớt vào người nàng.”

Oạch! Không cần đâu, cổ họng tôi cũng đang khàn đây nè.

“Chớ có giả bộ ngủ, chúng ta sẽ ngày ngày mang kim đến chọc cho nàng dậy.”

Hu hu, thật đáng sợ.

Tôi nghiêng đầu, nước mắt giàn giụa nhìn Mặc Nguyệt.

Mặc Nguyệt mỉm cười nhìn tôi.

Tôi cố nuốt nước mắt, mỉm cười dịu dàng với Mặc Nguyệt. “Huynh… có thể ra ngoài không. Tôi phải thay y phục”.

Mặc Nguyệt mỉm cười, cuối cùng đứng lên đi ra.

Tôi đau lòng quét mắt khắp căn phòng, thầm hạ quyết tâm.

Tiểu gia nhất định phải trả mối nhục này!

Hu hu, tiểu gia báo thù trăm năm cũng chưa muộn, tôi sẽ đợi!

Chọn tập
Bình luận