Người sống luôn luôn đau khổ hơn người đã chết, vì người đã chết rồi, nhắm mắt lại thì chẳng cần phải nghĩ ngợi gì nữa.
Hồi còn đi học, tôi luôn cho rằng chỉ cần mình thi qua được tất cả các môn thì mình đã là người hạnh phúc nhất trên thế gian rồi. Sau này, khi thực sự bước vào chốn giang hồ, tôi lại cảm thấy chỉ cần tôi được an lành sống qua ngày, không phải động đao động kiếm thì đó mới là điều may mắn nhất.
Nhìn về phía người đối diện đang đắc ý cười tươi rói, tôi thật sự muốn xông tới xé toác cái miệng đó ra, bắt hắn phải quỳ xuống trước mặt mình.
Tôi đưa tay lên lau những vệt bùn trên trán, thực sự không muốn nói chuyện với tên tiểu tử này.
“Nữ hiệp không có thứ gì để giao cho ta sao?”, Giang Hoài Liễu mở miệng hỏi tôi.
Tôi cười: “Có chứ, có điều thứ đó lại bị chôn dưới đất mất rồi, tự ngươi gọi người đến để đào lên đi”.
Tôi giơ tay chỉ về phía mảng đất vừa sụt xuống, dưới chỗ này đừng nói là cây đàn, cho dù là một viên đá thì cũng không còn giữ được nguyên vẹn nữa. Địa cung sụp đổ, chính xác là tác động của Ly Cơ.
Cô ấy muốn đi tìm người mình yêu thương nhất, cho nên cần phải vứt bỏ mọi thứ trước đây.
Giang Hoài Liễu mỉm cười, khẽ nói: “Vậy sao? Vậy thì tốt rồi. Thứ đó vẫn còn ở dưới mặt đất, vậy thì lại phiền nữ hiệp đi xuống một chuyến nữa vậy”.
Xí! Ngươi biết làm phiền mà còn bảo ta đi sao? Ngươi cho rằng nữ hiệp ta dễ bị bắt nạt lắm phải không. Nữ hiệp ta nhất quyết không đi đấy. Có mà là đồ ngốc mới làm theo lời ngươi.
Tôi nhếch mép: “Xem ra, hôm nay ta nhất định phải đắc tội với Giang công tử rồi”.
Tôi đứng lên phủi phủi bụi trên y phục, đám người phía sau Giang Hoài Liễu lập tức rút đao phòng bị. Tôi nhún vai, kéo Bạch Tiếu Thiên rồi thì thầm vào tai hắn: “Nếu ngươi muốn đi, hãy cho ta mượn chỉ bạc của ngươi dùng khi nãy”.
Bạch Tiếu Thiên nghi hoặc nhìn tôi, cuối cùng cũng ra chiều tin tưởng. Giang Hoài Liễu nói với Tần Ngữ bên cạnh: “Tần công tử, đã đến lúc công tử phải đi rồi”.
Tần Ngữ đưa mắt nhìn tôi, tôi mỉm cười nói: “Cơ hội tốt như thế còn không mau đi đi”.
Ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi, Tần Ngữ cắn môi nói: “Tình tỷ, hẹn ngày gặp lại”.
“Đi đi”, tôi khẽ giọng nói với hắn.
Bạch Tiếu Thiên nhìn về phía Tần Ngữ đã đi xa, trừng mắt hỏi: “Tại sao hắn có thể đi còn ta thì không?”.
Tôi thật sự muốn cho tên tiểu tử này một quyền tiễn hắn thẳng tới Tây Thiên. Tần Ngữ là quang minh chính đại đến đây. Còn hai chúng tôi là một bị bắt, một lẻn vào, Giang Hoài Liễu mà để tôi và hắn đi thì mới là có vấn đề đấy.
Giang Hoài Liễu vung quạt, nói: “Vị này chắc là thánh trộm Bạch Tiếu Thiên? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hàn xá của kẻ hèn này tiếp đón đại hiệp còn không đủ, sao có thể xua đuổi đại hiệp được cơ chứ”.
Bạch Tiếu Thiên gượng gạo gãi đầu, nói: “Tại hạ cũng chỉ qua đường mà thôi, thực ra ta muốn đến tòa viện của nhà bên cạnh”.
“Ha ha, không cần phải giải thích, có gì muốn nói, đến gian u minh nói tiếp cũng được”, Giang Hoài Liễu nói xong liền xoay người bỏ đi.
Bạch Tiếu Thiên lại ngốc nghếch hỏi tôi: “Gian u minh là ở đâu?”.
Tôi trợn tròn mắt, tức giận hét lên: “Xí, là ngục tối, là thiên lao, là nơi cực kỳ đáng ghét”.
Ngay khi tôi và Bạch Tiếu Thiên bị đám người lao tới tấn công, tôi lập tức phi thân về phía Giang Hoài Liễu. Có lẽ đã sớm dự liệu được tình huống này, Giang Hoài Liễu cũng kịp thời xoay người, múa quạt bay về phía tôi. Tôi bất giác mỉm cười tà ác. Mỹ nhân, nữ hiệp ta đang đợi ngươi ra chiêu này đấy.
Vung tay phóng chỉ bạc ra, tôi thuận thế lướt đi trên những sợi chỉ. Giang Hoài Liễu vừa nhìn thấy, ngay tức khắc thu quạt về phía sau. Nhưng, muộn rồi.
Nữ hiệp ta là ai chứ? Nữ hiệp ta chính là một tấm cao da chó[1], không phải là thứ ngươi có thể dễ dàng bóc ra rồi vứt đi vậy đâu.
[1] Cao da chó: là một loại cao thuốc được sử dụng từ thời cổ đại. Loại cao thuốc này dùng để dán vào chỗ đau, có hiệu quả giảm đau rất tốt, rất nhanh mà không gây phản ứng phụ, vì thế cho tới ngày nay người ta vẫn còn sử dụng thuốc này. Ngoài ra, cụm từ “cao da chó” còn được sử dụng để biểu thị những ý nghĩa tiêu cực, ví dụ như để chỉ một món hàng kém chất lượng…
Tôi giữ chặt sợi chỉ bạc trong tay, đáp xuống ngay phía sau Giang Hoài Liễu, vung mạnh thanh kiếm trong tay, tôi khẽ cười nói: “Giang công tử lẽ nào quên rồi, nước cờ của ta đâu dễ bị thua như vậy, mau ra lệnh cho họ dừng tay”.
Giang Hoài Liễu mỉm cười: “Tất cả dừng tay”.
Đám người kia trông thấy chủ nhân đã bị khống chế, liền lập tức nhường đường. Tôi áp sát Giang Hoài Liễu, uể oải ngẩng lên nói: “Đi đến u minh gian đi”.
Giang Hoài Liễu thở ra một hơi rồi đi theo tôi. Suốt cả dọc đường, chỉ nghe thấy tiếng hắn thở dài.
Tôi trừng mắt, chặn lại nói: “Đừng thở dài nữa, ngươi chẳng phải đang muốn nói với ta, dù ta có bắt cóc ngươi cũng không vấn đề gì, nơi này canh phòng cẩn mật, bên ngoài cũng đã bày binh bố trận, chỉ cần ngươi giở chút thủ đoạn lập tức có thể khống chế được ta?”.
“Ha ha, dù sao ngươi vẫn là người thông minh, ngươi đã biết như thế tại sao còn không mau thả ta?”, Giang Hoài Liễu mỉm cười hỏi tôi.
Tôi cũng cười thật tươi, ghé tai hắn nói: “Vì bổn cô nương đã từng học khinh công, đối với những nơi bố trí cơ quan như thế này, bổn cô nương hoàn toàn không ngại”.
Giang Hoài Liễu lúc này càng cười lớn hơn, cười đến chảy cả nước mắt, nói với tôi: “Vậy hãy cho tại hạ xem cô nương múa một điệu trên không đi”.
Vừa bay vừa múa trên trời thì cô nương tôi không làm được, nhưng dù sao tôi cũng là người đến từ thế kỷ Hai mươi mốt, việc tạo ra được một thứ có thể bay lên, chẳng có gì là khó với tôi. Tôi tỏ vẻ bình thản, chạy đến trước gian ngục, hét lên: “Tần Ngữ, đã chuẩn bị xong chưa?”.
Bên trong truyền ra một giọng nói: “Đừng gọi nữa, đều ổn cả rồi”.
Giọng nói đó là của Mặc Nguyệt, tôi cực kỳ kích động, giọng nói này lâu rồi không được nghe thấy.
Đúng vậy, đúng vậy, thực ra tôi không hề để Tần Ngữ đi, vì nếu hắn đi, tỷ tỷ tôi đây biết cứu người bằng cách nào chứ.
Cái gã Giang Hoài Liễu kia cứ cố bày mưu tính kế nhưng lại không ngờ Thượng Quan Tình tôi lúc nào cũng có biện pháp đối phó.
Có mấy người đang bước ra từ gian ngục tối, tôi vừa nhìn thấy gương mặt đen sạm của họ liền lập tức cảm thấy buồn nôn.
E rằng đây là lần đầu tiên Giang Hoài Liễu chứng kiến cảnh tượng như thế này, cũng không kiềm chế được mà phá lên cười.
Còn tôi đương nhiên là vui rồi. Vì đám người kia mà sải cánh ra sẽ chẳng khác nào những gã người chim.
Âu Dương Thiếu Nhân mặt mày đen sạm: “Thượng Quan Tình, nàng muốn chết hả. Chính nàng bắt bọn ta mặc như thế này, giờ còn dám cười hả”.
Tôi vội bịt miệng, cúi đầu thân tình nói với Giang Hoài Liễu: “Hoài Liễu, tuy ta không thể bay, nhưng ta có cánh. Tạm biệt”.
Mặc dù tôi và hắn là hai kẻ đối địch, nhưng nói thực, tôi luôn cảm thấy hắn là một người đàn ông rất tuyệt vời, ai đã yêu mà để tuột mất hắn thì quả là một chuyện đáng tiếc nhất trong đời.
Gió nổi lên, thổi qua mái tóc Giang Hoài Liễu khiến đôi mắt hắn khẽ nheo nheo. Hắn đột nhiên mỉm cười, vươn tay ra, chớp nhoáng vung tới một cây nhuyễn kiếm[2].
[2] Nhuyễn kiếm: Là loại kiếm được làm bằng thép tốt, có độ đàn hồi cao, lưỡi kiếm rất mềm, khi sử dụng thì lưỡi kiếm duỗi thẳng, lúc bình thường lại có thể cuộn cong làm thắt lưng.
Tôi sững người, lúc này mới nhận ra vừa rồi hắn giả bộ, hắn thực ra không hề bị tôi khống chế.
Tôi nhón mũi chân trên nền đất, vội vã lùi lại phía sau. Giang Hoài Liễu bất ngờ vươn tay tới, kéo tôi vào lòng, vuốt ve mái tóc tôi rồi nói: “Thượng Quan Tình, ta cho rằng ta chỉ thích nam nhân. Nhưng lúc này ta lại phát hiện, hóa ra, ta cũng thích nữ nhân, thậm chí đã yêu một nữ nhân rồi”.
Tôi sững người, không kịp phản ứng trước những gì hắn nói. Xí, nữ nhân may mắn chết tiệt đó nhất định không thể là tôi. Tôi thà làm người đen đủi để tuột mất hắn còn hơn.
Giang Hoài Liễu lại khẽ giọng nói: “Có nam nhân không mang chí lớn, có nữ nhân thuần khiết đến không ngờ. Thượng Quan Tình, nàng là nữ nhân thần kỳ nhất mà ta từng gặp. Có điều, tình yêu của ta dù đã trao cho một nữ nhân nhưng ta vẫn cảm thấy nếu có thể thưởng thức tất cả mùi vị của nam nhân sẽ càng tốt hơn nhiều. Cho nên, Tiểu Tình, tạm biệt. Ta đem trái tim này trao cho nàng, nàng không được nói với bất kỳ ai đâu đấy”.
Tôi khẽ cụp mi xuống, liền trông thấy trong ngực áo hắn là một cây quạt, cây quạt này chính tay tôi đã viết lên bốn chữ “Tạm biệt giang hồ” xấu xí. Tôi mỉm cười, Giang Hoài Liễu quả là người cởi mở nhất, thoải mái nhất mà tôi từng gặp.
Hắn khiến mọi thứ đều trở nên cực kỳ rõ ràng. Từ trong lòng hắn, tôi ngẩng đầu lên, khẽ nói: “Hoài Liễu, có được tình yêu của ngươi, đương nhiên là niềm vinh hạnh lớn nhất của Thượng Quan Tình này”.
Nói xong những điều ấy, tôi quay người bước về bên cạnh Âu Dương Thiếu Nhân. Chúng tôi như những con diều giấy theo gió bay lên, cùng lướt thẳng về phía trời xa. Người người bên dưới đều kinh ngạc ngước nhìn chúng tôi.
Giang Hoài Liễu ngẩng đầu, khóe môi khẽ run run.
Ngay khi tôi nhìn thấy bộ dạng ấy của hắn, trái tim lại không ngừng thổn thức.
Hắn nói: “Tiểu Tình, ta thật sự yêu nàng”.
Tôi tin lời hắn nói là thật. Có điều, tôi nhất định không thể lưu luyến hắn. Vì tình yêu của tôi thực sự quá ít ỏi, chẳng thể chia ra mà cho hắn một phần được.
Hắn cũng nên biết điều đó.
Sau này của sau này, tôi nghe có người nói, Giang Hoài Liễu lúc nào cũng giữ bên mình một cây quạt.
Đó là cây quạt vẽ hình hoa cúc đỏ cùng nét chữ run run xấu xí.
Cũng có người nói, Giang Hoài Liễu từng thực sự yêu một người, nhưng người đó lại là nữ nhân.
Còn đồn rằng Giang Hoài Liễu từng nói: Trái tim hắn có thể trao cho người con gái mà hắn yêu thương, nhưng xét về giới tính, hắn chắc chắn vẫn lựa chọn nam nhân.
Mọi người đều nói không tài nào hiểu được hành vi và suy nghĩ của Giang Hoài Liễu. Nhưng tôi lại hiểu theo cách khác. Trong mắt Giang Hoài Liễu, trái tim mới là quan trọng nhất, còn cơ thể chỉ giống như một thứ đồ đựng mà thôi.
Bay giữa không trung, đã lâu không được hít thở bầu không khí tươi mới như thế, tôi vui sướng hét lớn: “Giang hồ, Thượng Quan nữ hiệp thành công trở về rồi!!!”.
Tôi thề từ nay về sau sẽ không còn bất cứ hứng thú nào với khảo cổ và đào mộ nữa. Không bao giờ làm những việc đó nữa, thật là tội nghiệt ngang trời.
Thượng Quan Tình tôi nhất định không thể làm tổn thương những linh hồn cổ xưa như vậy được, nhất định không thể được.