Lại có người chết.
Nằm trên giường, ngước nhìn thanh xà ngang trên nóc nhà. Nhắm mắt lại, cơ thể và trái tim đã không còn sức lực.
Bên ngoài cửa sổ chợt có tiếng gào thét vọng lại, ồn ào huyên náo lại càng khiến lòng tôi thêm muộn phiền.
Khép mi, tôi nhớ tới những lời cuối của Lưu Niên đêm đó.
“Nếu nàng có thể, hãy thử chống lại ta đi.”
Tôi… cũng muốn chống lại.
Chỉ có điều, tôi dường như không có được thứ sức mạnh và dũng khí ấy.
“Thượng Quan Tình, ta chính là hung thủ, bọn họ đúng là do ta giết.”
“Thượng Quan Tình, ta muốn giết sạch tất cả những người ở đây.”
Giọng nói cùng bóng hình của chàng cứ mãi vương vất trong tâm trí tôi, dùng sức ôm chặt đầu mình, tôi cố thử xua đi sự tồn tại của chàng.
Nhưng không thể! Không thể! Không thể!
Dằn lòng nện mạnh nắm đấm xuống giường, tôi bắt đầu hận bản thân mình không có khí phách đến thế.
Thượng Quan Tình, mày có thể dũng cảm một chút được không?
Nếu mày đủ ác độc, sẽ có thể bỏ đi cùng chàng! Chỉ cần được ở bên chàng, dù chàng có tàn nhẫn bao nhiêu, vì yêu chàng, mày hoàn toàn có thể chấp nhận.
Nếu mày không thể từ bỏ tất cả, vậy hãy kiên quyết bỏ đi tình cảm của mình, thông báo với mọi người rằng chàng chính là hung thủ!
“Tại sao, tại sao mình lại nhu nhược thế này?”, cuộn tròn trên giường, cuối cùng tôi vẫn không có đủ dũng cảm để nói ra những điều đang chất chứa trong lòng.
Bên ngoài cửa sổ, âm thanh càng lúc càng ồn ào huyên náo, tựa như khác hoàn toàn với mấy phút trước đó, có người vừa mới chạy qua căn phòng này, giờ lại đang chạy lại.
Tôi thoáng sững người.
Lẽ nào đám Âu Dương Thiếu Nhân đã xảy ra chuyện rồi?
Tim tôi thắt lại, vội mặc y phục, đẩy toang cửa nói lớn: “Xảy ra chuyện gì thế?”
Lời còn chưa dứt, đã thấy thanh trường kiếm màu bạc lóe sáng ghè lên cổ.
Trái tim tôi run rẩy kịch liệt, nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám quan binh khuôn mặt lạnh băng đang chằm chặp nhìn mình.
“Thượng Quan nữ hiệp, đang định đi đâu vậy?”
Tôi có chút sợ hãi.
Dẫu sao đây cũng là kiếm thật, nhưng tình hình lúc này đã nhắc nhở tôi rằng, dù có sợ hãi cũng chẳng giải quyết được gì.
Vẻ mặt trầm xuống, tôi nhìn đám người đó nói: “Chẳng hay các vị huynh đài đang làm gì vậy?”
“Làm gì? Nữ hiệp chẳng lẽ không biết sao?”
“Ha ha, tại hạ thực sự không biết.”
Tôi cười, xí! Biết rồi thì còn hỏi các người làm gì?
“Ai cho phép ngươi kề kiếm lên cổ nàng?”, đột nhiên có một giọng nói băng lạnh ngập tràn âm khí từ xa vọng lại.
Tôi dõi mắt theo giọng nói đó, trông thấy đám Mặc Nguyệt đang bước tới.
Ba người đều bình an vô sự, trái tim tôi cơ hồ cũng thư thái hơn chút.
Đám quan binh kia rõ ràng có chút e sợ ba người bọn họ, liền áp sát lấy tôi, lưỡi kiếm càng kề chặt hơn, nép phía sau tôi nói: “Chớ có lại gần, tại hạ cũng là vì việc công mà thôi! Thanh Hầu sắp đến, các vị chớ có manh động.”
Tôi chau mày, không kiềm chế nổi liền hỏi: “Thanh Hầu là ai?”
“Chính là người điều tra vụ án này do Hoàng thượng phái đến. Thượng Quan Tình, lần này cô chạy không thoát đâu.”
Tôi có chút sững người, tròn mắt nhìn. Tên lính tép riu này chẳng lẽ lại cho rằng tôi là hung thủ?
Khốn kiếp! Tiểu gia tôi không có đại bản lĩnh đó đâu.
Mặc Nguyệt thấy đám binh lính đang vây quanh tôi liền nhíu mày, mỉm cười tươi tắn.
Tôi thấy trên khuôn mặt ngập tràn nét cười đó có nửa phần đều là vằn đen. Trái tim lại lần nữa run rẩy.
Khốn nạn thân tôi! Mặc Nguyệt hắc hóa rồi.
Quả nhiên Mặc Nguyệt hắc hóa rồi, chỉ thấy huynh ấy chẳng thèm để tâm đến tình hình của tôi lúc này, tiện tay rút kiếm, chỉ thẳng về phía tên lính kia: “Hôm nay tâm trạng ta không được tốt, xem ra chỉ có lấy mạng vài người thì mới thoải mái hơn được.”
Đúng là không ngoài dự liệu của tôi, vừa nói xong, Mặc Nguyệt liền lao thẳng về phía trước.
Trái tim lập tức nhảy dựng lên, tôi sợ hãi hét lớn: “Thôi đi! Mặc Nguyệt! Dừng lại, mau dừng tay lại, tôi sẽ không sao đâu.”
Tên lính quèn kia bị dọa cho run rẩy không thôi.
Tay chân vừa run lẩy bẩy vừa nói với Mặc Nguyệt: “Cảnh… cảnh cáo ngươi, đừng có bước qua đây. Ta… ta sẽ giết ả ấy.”
Đám binh lính xung quanh trông thấy, lần lượt rút đao ra.
Mặc Nguyệt vẫn điềm nhiên mỉm cười, bước về phía trước, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói: “Huynh đài à, đừng có run rẩy như vậy, hạ thủ thì phải chuẩn xác, phải làm thế nào để người ta được chết một cách thống khoái chứ.”
Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng hy vọng bản thân mình là một tiểu nấm hương không có suy nghĩ, thay vì là một cây nấm hương thông minh nhưng lại vô dụng.
Giữa thanh thiên bạch nhật, trời quang mây tạnh, lại có tên nam nhân khốn kiếp đang muốn bức chết người!!!
“Âu Dương Thiếu Nhân, mau giữ huynh ấy lại, tiểu gia tôi vẫn chưa muốn chết đâu”, nhận thấy không thể khuyên ngăn được Mặc Nguyệt, tôi đành cầu cứu Âu Dương Thiếu Nhân.
Nhưng lại thấy Âu Dương Thiếu Nhân so vai, cũng đồng thời rút kiếm ra.
Tim tôi “keng” một tiếng hoang lạnh.
Sự tình có vẻ nghiêm trọng hơn tôi tưởng rất nhiều.
Hu hu, Trời muốn diệt tôi sao!
Chính vào lúc đó, đột nhiên từ phía hành lang sâu rộng đằng xa, một giọng nói the thé truyền tới: “Thanh Hầu đến!”
Bốn phía lập tức vọng lại những tiếng rạp chân quỳ xuống.
Tên lính quèn đang giữ tôi cũng vội vàng khom người phủ phục.
Tôi vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc Thanh Hầu là nhân vật như thế nào?
Bầu không khí khẽ khàng lay động, một mùi hương thoang thoảng lành lạnh tỏa khắp, tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Tôi không tài nào nghĩ ra hắn là ai. Không muốn biết…
Một người bước tới đứng trước mặt, tôi nhìn thấy lượt y phục đang bồng bềnh trong gió của đối phương, đó là hồng y.
Trong ký ức của tôi, hồng y mỹ lệ…
“Thượng Quan Tình, ngẩng đầu lên”, một giọng nói dễ nghe truyền tới.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt kia, con tim dần dần nguội lạnh, vô cùng lạnh lẽo. Tôi nghĩ, bản thân không còn cách nào để duy trì thứ tình cảm trong sáng dành cho chàng nữa rồi.
Thanh Hầu, Thanh Hầu.
Ha ha, ta còn đang nghĩ xem chàng là ai? Lưu Niên, hóa ra chàng là Thanh Hầu, thật lợi hại.
Chẳng hiểu sao tim tôi chợt đau nhói.
Lần xuất chiến này, kết quả thế nào, cơ hồ tôi đã có thể đoán được vài phần.
“Thượng Quan Tình tham kiến Thanh Hầu”, sững sờ giây lát, tôi chắp hai tay, nắm chặt, cung kính hành lễ.
Tham kiến Thanh Hầu, khoảnh khắc đó, chàng là Thanh Hầu, không phải Lưu Niên yêu tinh mỹ lệ của tôi.
Đôi mắt đẹp của Lưu Niên khẽ nhướng lên, nói: “Thượng Quan Tình, trăm nghe không bằng một thấy. Quả nhiên là nữ trung hào kiệt, thấy bản hầu[1] ta mà không hề biến sắc.”
[1] Hầu là một tước của chế độ phong kiến Trung Quốc. Bao gồm công, hầu, bá, tử, nam.
“Chưa từng làm chuyện trái lương tâm, nửa đêm chẳng sợ ma gõ cửa, Thượng Quan Tình tự thấy mình không hổ thẹn với Trời xanh”, tôi mỉm cười, lạnh lùng đáp lời.
Chầm chập ngước mắt lên, tôi thấy trên đỉnh của căn viện, cung thủ đã vây kín một vòng.
Lưu Niên vừa nghe thấy, phóng đãng cười, vừa cười vừa nói: “Ha ha! Thượng Quan Tình, cô thật là thú vị.”
Tiếng cười vang vọng thấu tận trời cao.
Ha ha, tôi thích nụ cười của chàng.
“Thượng Quan Tình, cô đã giết người, cô biết tội của mình chưa?”, nụ cười vụt tắt, chàng xoay người nghiêm túc chất vấn tôi.
Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt khiến mình say đắm kia. Nghe thấy tiếng thét phẫn nộ của đám Âu Dương Thiếu Nhân phía sau:
“Tên gì gì hầu chết tiệt! Ngươi điên hả, sao nàng có thể là hung thủ giết người được chứ.”
“Chớ có nhiều lời với hắn, cứ đưa hắn đến Tây Thiên cho lành.”
“Tiểu Tình, chớ có sợ hắn.”
Tôi… đâu có sợ chàng. Là tôi thích chàng.
Các huynh có biết, tôi đang đau khổ đến mức nào không?
Tôi thích tên hung thủ giết người này, lần đầu tiên trong đời tôi thích một người, mà lại thích một cách sâu sắc như thế. Tôi thích chàng, thích đến mức không dám dùng đến chữ yêu nữa.
Tôi sợ nếu mình thật lòng nói rằng mình yêu chàng, tôi sẽ hận vì không thể tự giết mình được.
Lúc này, chàng muốn giết tôi. Nếu tôi phản kháng liệu có tác dụng gì? Trái tim dù sao cũng đã mất rồi, thứ không nên mất cũng đã ra đi rồi. Tôi không phải nữ nhân vật chính trong phim bi kịch, tôi chỉ là cây nấm hương ngốc nghếch. Nhưng, khi tôi yêu một người không nên yêu, cuộc đời tôi sẽ biến thành tấn bi kịch không hơn không kém. Đây là số mệnh, tôi hiểu điều đó.
“Đúng vậy, ta là hung thủ giết người”, mỉm cười, tôi thản nhiên nói với chàng.
Lưu Niên, chàng phải nhớ nụ cười của ta.
Lưu Niên dường như không ngờ tôi lại thừa nhận như thế, ánh mắt trầm ổn kia chợt lóe lên một tia kinh ngạc.
“Thượng Quan Tình! Nàng điên rồi!”
Tôi nghiêng đầu, nhìn bộ dạng kinh ngạc của bọn Âu Dương Thiếu Nhân, nhẹ giọng nói: “Người là do ta giết, tất cả đều không liên quan đến họ. Thượng Quan Tình ta có một việc muốn thỉnh cầu.”
Lưu Niên nhìn tôi, lâu sau mới lên tiếng: “Nói đi.”
“Trả lại cho ta một thứ”, môi tôi nhất định đã tái xanh rồi. Nhưng, dù bản thân có thảm hại thế nào, tôi cũng phải lấy lại đồ vật ấy, nó vô cùng quý giá đối với tôi.
“Tại sao?”
Khép mi mắt lại, tôi mỉm cười nói: “Vì đó là thứ quan trọng nhất với ta, không cẩn thận đánh rơi mất, ta vô cùng đau lòng.”
Đó là chiếc còi mà Âu Dương Thiếu Nhân tặng cho tôi.
Nhưng đêm qua, đã bị một nam nhân lấy mất.
Khi chàng bước ra, tôi biết, thế nào mình cũng sẽ biến thành hung thủ.
Chàng yêu tinh mà ta thương mến, ta vốn không thuộc về thế gian này, cho nên dù chết đi, cũng không là gì hết.
Nhưng chàng yêu tinh mà ta yêu kia, trong tình yêu, người nào yêu trước đều là kẻ bại trận. Vì trận thua lần này, ta đã phải trả giá bằng cả mạng sống của mình.
Ta… không muốn yêu chàng nữa.