Những thứ gọi là tươi đẹp đều rất ngắn ngủi.
Hầu hết con người đều có một điểm chung, đó là phải đợi tới khi ý thức đã hoàn toàn chìm đắm trong hư ảo mới có thể cảm nhận được khoảnh khắc tươi đẹp, và mỗi khoảnh khắc đó đều sẽ chẳng thể quên được. Đến khi thời khắc tươi đẹp qua đi, giống như những người sau khi tỉnh rượu, họ sẽ đều phát hiện ra, bản thân mình lại hoàn toàn không giống như ảo tưởng đẹp đẽ mà họ hằng mong muốn.
Bản thân tôi chính là loại người vô cùng bất hạnh như thế. Khi ánh hào quang tươi đẹp dần dần biến mất, tôi mới bất ngờ phát hiện ra rằng mình đang bị Mạch Thiếu Nam đè lên người.
Tôi trợn mắt kinh ngạc, chằm chằm nhìn cặp mắt ngập tràn ham muốn của Mạch Thiếu Nam. Cơ hồ như có một chậu nước lạnh đột nhiên dội thẳng xuống, từ trạng thái mê man trong ảo cảnh hoa lệ, tôi giật mình bừng tỉnh.
Tình… tình huống này!
Khốn kiếp! Trinh tiết của tiểu gia tôi.
Khóe miệng tôi cong vút lên, đột nhiên hét lớn: “A, a! Mạch Thiếu Nam, đứng dậy, đứng dậy mau.”
“Tại sao phải đứng dậy? Tiểu Tình, nàng cũng có cảm giác phải không? Chẳng phải ta đã nói rồi sao, nàng thắng, cho nên đêm nay ta là của nàng”, Mạch Thiếu Nam nắm chặt bàn tay đang ngọ nguậy của tôi, giữ chặt hai cổ tay ở trên đỉnh đầu tôi, cười gian tà và nói.
Lúc này mặt tôi đã hoàn toàn biến sắc. Nên biết nửa thân dưới của bọn đàn ông đều là cầm thú, lúc này đây căn bản đã chẳng còn lý trí để nói chuyện nữa rồi. Bổn nấm hương đây vẫn còn xuân xanh phơi phới, chưa từng nói đến chuyện yêu đương. A a a a!!! Tôi không muốn!!!
“Khốn kiếp, Mạch Thiếu Nam! Huynh nói đêm nay huynh là của tôi phải không? Huynh là quan quán công tử, cho nên tôi muốn làm gì huynh thì làm. Tiểu gia tôi ra lệnh cho huynh lập tức xuống ngay”, tôi vẫn cố sức vùng vẫy, hét lớn.
Khóe mắt khóe miệng Mạch Thiếu Nam đều nhướng hết cả lên, đôi tay rắn chắc đang nắm chặt tay tôi từ từ trượt xuống, bông đùa nói: “Hả? Ta thấy tư thế này là thích hợp nhất. Yên tâm đi, ta sẽ mang đến cho nàng khoái cảm vô cùng.”
Tôi thật muốn mình vỡ thành trăm ngàn mảnh.
Lúc này, tôi chỉ có thể gào thét kêu cứu: “A a! Mặc Nguyệt, Thiếu Nhân, Mạch Thiếu Nam điên rồi!!! Mau vào cứu tôi!”.
Hu hu, các huynh mau lên đi.
Khoảnh khắc tiếng hét thất thanh của tôi vang lên thì bên ngoài cửa đám khách làng chơi đã chia năm xẻ bảy. Chỉ thấy Mặc Nguyệt và Âu Dương Thiếu Nhân vác bộ mặt đằng đằng sát khí như muốn giết người xông thẳng vào.
Mạch Thiếu Nam nhìn hai người họ, sau rồi lại cúi đầu nhìn tôi. Nói một câu: “Nè, nàng thật là nhát gan. Lúc này phải gọi người đến giúp mới được hả. Nàng nói xem nếu chẳng may gọi đúng đám người xấu thì làm thế nào?”.
Cảnh tượng đột nhiên biến chuyển chóng mặt khiến đại não của tôi cơ hồ không theo kịp.
Thực ra, tôi rất muốn chẳng màng đến thể diện mà nói với huynh ấy một câu: “Bởi vì là huynh nên tôi chẳng sợ chút nào.” Đúng vậy, đúng là tôi không sợ, sự khủng hoảng này so với nỗi sợ hãi khi bị người khác xâm hại là hai cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Tôi quá hiểu trò chơi khăm của Mạch Thiếu Nam. Tôi cũng hiểu quá rõ, chỉ cần tôi không muốn thì bất kỳ người nào trong bọn họ đều không thể ép tôi. Tôi quay đầu, trông thấy bộ dạng hung hãn của hai người kia thì cơ thể bất giác không kiềm chế được mà run lên bần bật.
Tôi trừng mắt nhìn, cấu véo Mạch Thiếu Nam: “Tên tiểu tử chết giẫm, đều tại huynh, lát nữa họ có phanh thây huynh thì đừng trách tôi không bảo vệ nhé.”
Mạch Thiếu Nam chẳng mấy hào hứng, nói: “Không phải lỗi của ta.”
Cũng chẳng liên quan gì đến tôi!
Tôi nghiêng đầu, nói với Mặc Nguyệt và Âu Dương Thiếu Nhân: “À, là hiểu lầm, hiểu lầm, chúng ta mau đi thôi.”
Mặc Nguyệt và Âu Dương Thiếu Nhân thu kiếm, vác bộ mặt khó coi bước ra ngoài.
“Về đến nhà hãy thuật lại chuyện vừa xảy ra.”
“Nhất định sẽ giải thích rõ ràng.”
Tôi cười xòa, liên tục gật đầu.
Chết tiệt, mình già đời thế này rồi vẫn còn bị sỉ nhục như vậy.
Đúng lúc chúng tôi đang muốn nhảy ra ngoài theo hướng cửa sổ. Sau lưng lại có người hét lên: “Thả Tiểu Nam ra!”.
Tôi thật sự muốn lặng lẽ rời khỏi nơi đây, nhưng đám người này có vẻ không muốn để bọn tôi ra đi trong bình lặng thì phải.
Tôi ngoái đầu lại, trông thấy phía sau là cả đám người, trên tay toàn là vũ khí.
Khóe miệng tôi không kìm được mà cứ giật giật.
Tôi hận cổ đại! Hận tất cả những người mang binh khí thời cổ đại.
“Xin lỗi nhé, không phải bọn ta muốn cuỗm Tiểu Nam của các người đi đâu, là Tiểu Nam thực sự muốn rời khỏi đây”, tôi mỉm cười, nói với đám người kia.
“Hả? Kẻ nào đã vào Phong Nguyệt các của ta, chưa được sự cho phép của ta mà lại dám đi hả?”, một giọng nói trầm thấp vang lên, đám người kia tức thì rẽ sang hai bên, bóng người cao ráo từ giữa bước thẳng ra, đeo chiếc mặt nạ bằng đồng để hở nửa khuôn mặt.
Tôi không kìm được, nghiêng đầu hỏi Mặc Nguyệt: “Người thân của huynh hả?”.
Mặc Nguyệt mỉm cười nhìn tôi, một bóng đen cực lớn xuất hiện trên mặt.
“Ta giết nàng bây giờ.”
Tôi run lẩy bẩy, không dám mở miệng nữa.
Theo quan sát của tôi, người kia chắc chắn là lão đại trong Phong Nguyệt các.
Âu Dương Thiếu Nhân quay lại nhìn, cơn giận vừa nãy khiến hỏa khí trong người vẫn còn hừng hực, liền nói với người kia: “Đường đường là Phong Nguyệt các vậy mà lại mua người từ hắc điếm ra. Bây giờ còn dám giở trò lý lẽ hả?”
Đối phương nhìn Âu Dương Thiếu Nhân giây lát.
Tôi thầm nghĩ, giờ hắn đang đuối lý, có thể sẽ thả chúng tôi đi, không ngờ hắn lại nói một câu: “Như thế có là gì? Thiếu gia ta bằng lòng.”
May mà tôi không uống nước, nếu không nhất định đã phun thẳng vào mặt hắn rồi.
Tên tiểu tử chết tiệt này từ đâu đến mà lại tự tin thế cơ chứ.
Vương pháp ở đâu đây.
Tôi hóp bụng, trừng ánh mắt phẫn nộ nhìn hắn, rồi nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Nếu ngươi đã nói như vậy, thiếu gia ta đây cũng thông báo với ngươi rằng, lúc này ta phải đưa người của ta đi, ngươi muốn giữ cũng không có cửa đâu.”
Mỉm cười nhẹ tựa mây bay gió thoảng, người kia chăm chú nhìn thẳng vào tôi mà nói: “Không định ngồi lại thương lượng chút hả? Thấy vẻ quyến rũ của vị công tử đây cũng rất được, ở lại chỗ ta làm con át chủ bài, ta có thể thả hắn đi.”
Miệng tôi cơ hồ đã méo xệch.
Khốn nạn thân tôi! Dù đã mặc y phục của nam nhân thì tôi cũng tuyệt đối là tiểu công, không phải là tiểu thụ. Muốn bổn cô nương đây thành con át chủ bài của ngươi hả, vậy ngươi hãy nhìn lại bản thân mình đi.
“Ta e ngươi không có cái đẳng cấp đó, ngươi không đủ bản lĩnh để thiếu gia ta ở lại Phong Nguyệt các của ngươi làm con át chủ bài đâu”, tôi không khách khí nói.
“Hả? Khẩu khí thật anh hùng. Xem ra phải sử dụng thủ đoạn đặc biệt rồi”, tên nam nhân kia nói, nhẹ nhàng phất tay, chỉ thấy sau lưng hắn, một đám người hoa chân múa tay cùng vài tên “ái mộ Tiểu Nam” biết võ công, tất cả đều nhất tề xông lên.
“Rút lui!”, tôi hét lên một tiếng, kéo Mạch Thiếu Nam tiến đến cửa sổ.
Trong khoảnh khắc tung mình xuống dưới, tôi quay đầu, đưa tay vẫy tên kia: “Gian thương, hẹn gặp lại nhé.”
Tên gian thương kia chẳng biết đang nghĩ gì mà lại điềm nhiên nói với tôi: “Ngươi phải nhớ tên của ta, ta tên là Triều Lưu.”
Lúc bay xuống, tôi chăm chú nhìn kỹ chiếc mặt nạ của hắn.
Chiếc mặt nạ bằng đồng xanh, một bên mặt vẽ hình nửa con bướm đang dang cánh.
Triều Lưu, Triều Lưu.
Tên nam nhân tựa như ánh trăng sáng ấy, thực ra tôi cũng chẳng nhớ nổi.
Nhưng tôi nhớ rồi.
Chỉ có điều lúc đó tôi không biết, cũng vì tôi nhớ được hắn, cho nên sau này mới vướng phải một chuỗi những chuyện dài dòng rắc rối như thế…