Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 1 – Chương 3: Hung Thủ và Vô Hình

Tác giả: Ôn Thụy An
Chọn tập

Tả Khâu Siêu Nhiên hỏi:

– Ngươi có nhớ một người?

Quản Bát Phương cười lớn, đáp:

– Lão Quản ta cả đời chỉ có người nhớ ta, ta không nhớ người.

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Người đó họ kép Tả Khâu, tên Đạo Đình.

Sắc mặt Quản Bát Phương trầm xuống, lạnh lùng hỏi:

– Là gì của ngươi?

Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:

– Chính là gia phụ.

Quản Bát Phương quát:

– Hắn đang ở đâu?

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Lão nhân gia người có bảo ta, mười năm trước người thả mất một kẻ không nên thả, bây giờ nếu kẻ đó vẫn còn tác ác đa đoan thì thuận tiện cắt đầu hắn xuống. Xem ra, chuyện này không cần lão nhân gia người phải động tay rồi.

Quản Bát Phương bật cười sằng sặc, nói:

– Tên nhóc con, ngươi có giỏi thì tới mà cắt!

Kim cương xử dài trượng hai vung lên phát ra tiếng ù ù, Tả Khâu Siêu Nhiên đột nhiên xông tới, mỗi chiêu mỗi thức đều đánh về phía kim cương xử, ngược lại, không hề tấn công Quản Bát Phương.

Quản Bát Phương lại cực kỳ chật vật, tránh đông né tây, giống như chỉ sợ đôi tay Tả Khâu Siêu Nhiên sẽ bắt trúng kim cương xử.

Mười năm trước, hắn sở dĩ bại dưới tay Tả Khâu Đạo Đình là vì Tả Khâu Đạo Đình dùng Triền ti cầm nã thủ bắt lấy kim cương xử, dùng Lục dương Kim cương thủ chấn gãy, Quản Bát Phương lập tức thất bại thảm hại.

Đến bây giờ, Quản Bát Phương tiên cơ mất sạch, biến thành bị Tả Khâu Siêu Nhiên áp chế mọi chỗ.

Xứng Thiên Kim cười hề hề đột nhiên nói:

– Phó gia, ngài tới rồi.

Ánh mắt nhìn thẳng ra sau lưng Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy vừa quay người đột nhiên nghe thấy sau lưng nổi lên tiếng gió mãnh liệt.

Cân sắt của Xứng Thiên Kim đánh tới như tia chớp.

Tiêu Thu Thủy không quay người, trở tay đâm lại.

Cân sắt của Xứng Thiên Kim không dài bằng kiếm, vì thế hắn bổ nhào người xuống, lộn ra xa.

Đặng Ngọc Hàm hô lên:

– Đừng chạy.

Đang định xuất kiếm, đột nhiên bốn tên chưởng quỹ, bốn thanh khoái đao chém về phía hắn.

Đặng Ngọc Hàm không ngờ lại chẳng thèm chớp mắt, lao thẳng tới.

Hắn đâm một kiếm trúng bụng một người, thân thể người đó đổ xuống, hắn đưa tay kéo mạnh, cái xác liền thay hắn đỡ trọn ba đao.

Hắn bước chéo chân, xoay người, kiếm cũng không kịp rút ra, mũi kiếm lộ ra sau lưng người kia khoảng hơn một thước, đâm trúng ngực một người khác, sau đó trở thân, đánh bay một người nữa.

Lúc này, tên còn lại vung đao chém tới, Đặng Ngọc Hàm rút kiếm, quay người đâm lại.

Kiếm ra sau mà tới trước.

Đao của người kia mới chém vào vai phải Đặng Ngọc Hàm được hai phân, kiếm của Đặng Ngọc Hàm đã xuyên vào yết hầu hắn bảy phân, roạt một tiếng, sau gáy lộ ra một mũi kiếm nhọn.

Hải Nam kiếm phải luôn sử dụng chiêu thức liều mạng.

Tên cuối cùng vừa bị đánh văng đi, bây giờ đơn giản là sợ đến phát điên.

Loại kiếm thuật này cay độc cùng cực, hoàn toàn tương phản với Hoán Hoa kiếm phái.

Tiêu Thu Thủy nếu quay người lại thì sẽ không đuổi kịp Xứng Thiên Kim nữa.

Nhưng hắn lùi ra sau cực nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt Xứng Thiên Kim, không quay người đã phát kiếm.

Kiếm sau tiếp kiếm trước, giống như trường giang đại hà, mưa xuống hồ sen.

Xứng Thiên Kim đón đỡ mười hai kiếm, chỉ có thể nghĩ sau lưng Tiêu Thu thủy có một đôi mắt khác.

Khi tiếp đến kiếm thứ hai mươi tư thì hắn nhận thấy cứ đánh tiếp thế này cũng không phải là cách tốt, càng huống chi Đặng Ngọc Hàng ở bên kia đã giết chết ba tên chưởng quỹ, tên còn lại sớm đã sợ đến không dám động thủ nữa rồi.

Xứng Thiên Kim vung tay lên, chiếc cân lập tức bắn ra.

Tiêu Thu Thủy xoay người lại, tay trái bắt lấy cân.

Xứng Thiên Kim nhân cơ hội nhảy lên, vượt qua quầy, mắt thấy sắp sửa tiến vào bên trong thì Đường Nhu đột nhiên vỗ một chưởng lên mặt quầy, một thứ trên quầy bay lên, bắn trúng người Xứng Thiên Kim, hắn liền rơi xuống, ôm lấy mặt quầy thở dốc.

Viên thiết tật lê còn lại trên quầy đã biến mất.

Đường Nhu bình thản nói:

– Ta nói rồi, viên này là để dành cho ngươi.

Xứng Thiên Kim nghe xong câu đó liền phát ra một tiếng gào thảm kinh thiên động địa, sau đó mới ngã xuống.

Xứng Thiên Kim vừa chết, tâm lý Quản Bát Phương lập tức rối loạn.

Tả Khâu Siêu Nhiên đã từ đổi từ Thái Sơn toái thạch cầm nã thủ trong Tiên thiên cầm nã thủ pháp thành Tiểu đại sơn cầm nã thủ pháp để đối phó với kim cương xử của Quản Bát Phương.

Quản Bát Phương gạt phải đỡ trái, khó mà ứng phó. Đột nhiên Tả Khâu Siêu Nhiên bỗng đổi chiêu thức, sử dụng Võ Đang phân các pháp huyệt cầm nã thủ, nhảy vọt lên, bắt lấy cổ Quản Bát Phương.

Quản Bát Phương cả kinh, xoay tay quét ngang kim cương xử đánh ra.

Tả Khâu Siêu Nhiên chợt bũng người nhảy ra xa.

Chát một tiếng, Quản Bát Phương không kịp thu thế, đánh thẳng một xử vào giữa ngực mình, máu tươi bắn ra.

Mặt khác, cổ hắn đã bị Tả Khâu Siêu Nhiên vặn trật khớp, vì thế mặt quay ra sau, tai hướng ra trước, cực kỳ thống khổ, gầm thét giãy dụa điên cuồng.

Tiêu Thu thủy thở dài một tiếng nói:

– Kẻ này tuy làm nhiều chuyện xấu nhưng cũng cho hắn lên đường đi.

Nói đoạn, đâm ra một kiếm, xuyên thủng ngực Quản Bát Phương, tên này bấy giờ mới yên lặng.

Tả Khâu Siêu Nhiên chậm rãi nói:

– Kẻ này thích nhất là gian dâm thiếu nữ, nghĩ xem, thân thể to lớn khổng lồ của hắn, dùng trên người các cô gái thì là nỗi khổ bực nào.

Tiêu Thu Thủy trầm mặc.

Đám đại hán trong ngân trang vừa thấy thế bại đã sớm chạy trốn mất sạch, chỉ còn lại tên chưởng quỹ bị đánh thành thương, Đường Nhu hỏi:

– Là ai giết mấy người A Vượng thúc?

Tên chưởng quỹ đầy vẻ sợ hãi nhưng lại ngậm chặt miệng, không dám trả lời. Đặng Ngọc Hàm cúi người xuống, gằn từng chữ một:

– Là ai giết mấy người A Vượng thúc?

Gã chưởng quỹ bật thốt lên:

– Là Hung Thủ.

Hung Thủ trong phân đà Kim Tiền ngân trang của Quyền Lực bang là người chuyên giết những kẻ không chịu nghe lời.

Đương nhiên cũng giết cả những người dám đối kháng với bọn chúng

Vô Hình ra tay bí mật khó phòng, nhưng trong bốn người này, nói đến võ công cao thì phải là Hung Thủ.

Hung Thủ đang ở đâu?

Tên chưởng quỹ lắc đầu nói không biết.

Nhìn vẻ mặt hắn, bất kỳ ai cũng biết hắn đang nói thật.

Bởi vì hắn đơn giản là đỡ sợ Đặng Ngọc Hàm muốn chết rồi.

Nhất là thanh kiếm bên không Đặng Ngọc Hàm.

Nhìn thấy thanh kiếm đó, hắn không thể không nói thật.

Đặng Ngọc Hàm lại hỏi:

– Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa đang ở đâu?

Chưởng quỹ lắc lắc đầu, liếm đôi môi khô khốc, nói:

– Tôi không biết, Trình lão, Quản đại gia cũng đều không biết. Mỗi lần đều là Phó lão gia sai Vô Hình tới thông báo cho bọn họ, gặp ở đâu, gặp lúc nào.

Đặng Ngọc Hàm hỏi:

– Vậy Vô Hình là ai?

Chưởng quỹ lắc đầu quầy quậy, nói:

– Tôi không biết, mỗi lần hắn tới đều mang hình dạng khác nhau, lúc nam lúc nữ, lúc già lúc trẻ…

Đi ra khỏi Kim Tiền ngân trang, tâm hình bốn người đều không được thoải mái chút nào.

Kim Tiền ngân trang đã đập rồi, nhưng kẻ chủ trì sau lưng ngân trang, Thiết oản thần ma, thì lại không biết đang nơi nào.

Còn cả Hung Thủ lúc nào cũng có thể giết người, lúc nào cũng có thể ẩn nấp ngay bên cạnh.

Cùng với Vô Hình thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta không biết đâu mà phòng bị.

– Chúng ta tới tìm một người.

Tiêu Thu Thủy hói:

– Ai?

Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:

– Hà Côn.

Ánh mắt Tiêu Thu Thủy lập tức sáng lên.

Hà Côn là người bản địa, hơn nữa cũng ăn chén cơm lục phiến môn suốt mười mấy năm, muốn điều tra người tự nhiên là tiện lợi hơn nhiều, ít nhất thì tư liệu cũng nhiều hơn người khác một chút, nói không chừng sẽ có thể tìm thấy Hung Thủ hoặc Vô Hình.

Đặng Ngọc Hàm chợt lên tiếng:

– Muốn tìm Hà Côn, trước tiên phải làm một việc.

Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:

– Chuyện gì?

Đặng Ngọc Hàm đáp:

– Kiếm cái gì bỏ bụng, tôi đói muốn chết rồi.

Tiếng của Đường Nhu nhỏ như muỗi kêu:

– Tôi cũng vậy.

Anh hùng hiệp sỹ thì cũng phải ăn cơm, không những phải ăn cơm mà còn phải kiếm tiền, đồng thời còn có khả năng bị tiêu chảy, bị thất tình.

Nhưng bình thường người ta xem tiểu thuyết truyền kỳ mãi quen rồi, cứ nghĩ rằng anh hùng hiệp sỹ, đám thảo mãng long xà trên giang hồ không hề biết đói, cho dù có đói thì cũng chỉ uống rượu là đủ, hơn nữa còn không sinh bệnh, bạc tiêu hoài không hết, thường xuyên có mỹ nữ nhung nhớ thương yêu…. Nếu thật sự là như vậy thì những kẻ đó chẳng còn người nữa rồi, mà là thần ở xa xôi không thể với tới.

Chúng ta là người, muốn xem câu chuyện có tính người, không ai muốn nghe thần thoại không chút nhân tình.

Mấy người Tiêu Thu Thủy có thể coi là tốt hơn người giang hồ bình thường, bởi vì họ vốn xuất thân thế gia.

Cho nên họ có thể mang bạc trong người, hỏi người đi đường, tất cả đều chỉ họ đến Trích Tiên lâu.

Trích Tiên lâu nghe đồn là nơi Lý Thái Bạch say rượu chết nhưng Lý Trích Tiên có tới trấn Tỷ Quy hay không thì chẳng ai biết cả.

Người dân trấn Tỷ Quy đều nói là có, bởi vì Khuất đại phu sinh ra ở đây, cho nên thi tiên Lý Bạch đương nhiên là phải từng lưu lại ở đây, uống chén rượu nơi này.

Không cần biết có phải thật hay không, Trích Tiên lâu quả thực là phi thường cổ phác, cũng rất thanh nhã, chỗ ngồi rộng mở, có thể nhìn khắp toàn trấn cùng thế dựa núi ôm sông phía sau, Trường Giang cuộn trào, đầy phong vị nhẹ nhàng mà khoan khoái.

Mấy người Tiêu Thu Thủy đi lên lầu, chọn một bàn ở cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi mấy món ăn rồi bắt đầu nói chuyện phiếm.

Họ cũng không gọi rượu, trong những câu truyện truyền kỳ anh hùng đều uống rượu như uống nước, nhưng mấy vị này của chúng ta thì lại sợ nhất là uống rượu, họ cảm thấy rượu vừa đắng vừa nhạt, cái gì hay không uống, tội gì lại cứ phải uống rượu?

Chỗ ngồi trên lầu rất nhiều nhưng do đang buổi chiều, chưa tới hoàng hôn nên khách khứa rất ít, đa số là khách qua đường nghỉ trọ, ở đây uống rượu giải sầu.

Đang có ba bàn có người, một bàn là ba đại hán, một bàn là một ông lão, bàn còn lại là một thanh niên, trên bàn họ đều có rượu.

Nhưng người thanh niên uống rượu còn nhiều hơn cả bốn người của hai bàn kia cộng lại.

Đường Nhu thấy vậy hạ giọng hỏi:

– Rượu uống ngon không?

Tiêu Thu Thủy vốn muốn ra vẻ anh hùng, trong bốn người ở đây hắn là cơ trí nhất nhưng chung quy vẫn lắc đầu.

Đường Nhu lẩm bẩm nói:

– Kỳ lạ, A Cương thích uống rượu, A Bằng cũng vậy.

Tiêu Thu Thủy nghe vậy cũng không khỏi nhướng lông mày.

Đường Cương là cao thủ Đường môn, nổi tiếng thiên hạ.

Đường Bằng là anh tài Đường môn, kết nghĩa khắp võ lâm!

Bọn họ chẳng hề có chút mềm mỏng nào giống như Đường Nhu.

Tiêu Thu Thủy một mặt nói chuyện với Đường Nhu, một mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, xuống dưới đường.

Xe chạy, người đi, dần dần trở nên đông đúc.

Đã sắp tới hoàng hôn!

Tiêu Thu Thủy đột nhiên nhíu mày.

Ở phía dưới lầu, trên đường hiển nhiên là đang có tranh cãi.

Trên lầu lúc này đang rất ồn ào náo nhiệt, Tiêu Thu Thủy nhất thời không thể nào nghe rõ được.

Đường Nhu thì đang lẩm bẩm tự nói, Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm thì đang thảo luận sôi nổi.

Tiêu Thu Thủy từ trên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy trên đường có một ông lão hát rong, khi đi qua một căn phủ đệ liền có một con chó đen to lớn chạy ra chực cắn, ông lão sợ hãi ngã nhào xuống đất, đồ đạc trên người cũng rơi vãi lung tung.

Con chó lại nhảy tới muốn cắn, ông lão cuống quýt nhặt một cục đá lên ném lại, con chó bị ném trúng, kêu oẳng lên một tiếng, lập tức lùi về nhưng vẫn nhe răng cúi đầu, không cắn không thôi, có điều cũng không dám xông lên nữa.

Ông lão tập tễnh bò dậy nhưng cách cửa phủ đệ đã “xịch” một tiếng, mở ra, một người trang phục như thiếu gia công tử cùng hai tên gia đinh chạy tới, bộ dạng giống như đang ăn uống:

– Kẻ nào vừa đánh chó của ta? Con mẹ nó, muốn chết à?

Ông lão đang muốn giải thích, một tên gia đinh đã bước tới đẩy lão ngã xuống đất, tên công tử thúc dục con chó xông đến cắn.

Lúc này trên đường có một đám đông vây quanh, ai nấy nghiến răng nghiến lợi nhưng đều không xám bước ra, dường như là sợ hãi thân phận gã công tử kia!

Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ trong lòng:

“Đám người quan cao quyền quý này tại sao đều chẳng chịu làm việc, chỉ biết áp bức dân lành, cứ như thế này, nặng thì nhà tan, nặng thì nước mất, ôi!”

Bấy giờ con chó được chủ chân ủng hộ, gầm lên, nhe nanh múa vuốt xông tới, Tiêu Thu Thủy thở dài một tiếng, hai tay bắt lấy một chiếc đũa, nhắm chuẩn vào con chó, ngón trỏ ngón cái tay trái nắm vào thân đũa, tay phải vỗ ra là sẽ lập tức phóng đi…

Lúc này Đường Nhu đang lẩm bẩm nói:

– Mấy ngày nay tôi cảm thấy trong lòng thật không yên. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, cậu thay tôi nói với Bằng ca, bảo huynh ấy đừng luyện “Tử mẫu li hồn phiến”nữa, thực quá hại người…

Tả Khâu Siêu Nhiên cùng Đặng Ngọc Hàm thì đồng loạt đứng lên, do ông lão kia và ba gã đại hán đều uống đến choáng váng đầu óc, không ngờ lại bắt đầu chửi bới nhau, ba gã đại hán lại vàng bỏ chỗ đứng dậy, muốn đánh ông lão…

Những chuyện thế này, Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm tự nhiên là không thể không quản…

Đúng vào lúc sức chú ý của Tiêu Thu Thủy đang tập trung xuống dưới lầu, chuẩn bị phóng chiếc đũa ra, đúng lúc Đường Nhu đang chìm vào trong tâm sự, đúng lúc trên lầu đang rối tinh rối mù, đúng lúc Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm đang định bước tới khuyên can…

Hoàng hôn đã tới.

Gã thiếu niên uống rượu đột nhiên vứt chén rút kiếm, vượt bàn nhảy lên, kiếm như linh xà đâm thẳng vào sau tim Tiêu Thu Thủy!

Nhát kiếm này, mũi kiếm còn nhanh hơn cả kiếm phong!

Nhưng đó lại đúng là lúc Tiêu Thu Thủy đang giơ tay chuẩn bị bắn chiếc đũa ra.

Thiếu niên vụt thấy Tiêu Thu Thủy giơ tay lên, không khỏi cả kinh, thoáng nghiêng người, thế kiếm cũng hơi bị kìm hãm, kiếm phong đã bắn tới trước mũi kiếm!

Tiêu Thu Thủy đột nhiên cảm giác được hơi gió, hắn lập tức nhảy tới trước.

Cú nhảy này hắn đã dốc toàn lực, lao ra ngoài cửa sổ.

Nhưng kiếm phong vẫn cắt ra một vên thương dài bốn tấc trên lưng hắn!

Tiêu Thu Thủy bay ra ngoài cửa sổ, hai tay bắt lấy song cửa.

Thiếu niên một chiêu thất thủ, giơ kiếm đâm tiếp!

Tiêu Thu Thủy đã vung tay, bắn chiếc đũa ra!

Thiếu niên lại chém ra một kiếm, cắt rời chiếc đũa, lao tới gần xuất kiếm!

Nhưng lúc này Đường Nhu đã ra tay!

Đường Nhu vừa giơ tay, thiếu niên đã lập tức bay lên!

Chỉ nghe “phập” một tiếng, một cây phi đao bắn trúng vào cột chống!

Gã thiếu niên này không ngờ lại tránh được ám khí của Đường Nhu!

Thiếu niên thấy không thể đắc thủ, trong lúc bay lên đã lao về phía cửa sổ đối diện.

Nhưng lại nghe “vù” một cái, một người vượt qua đầu hắn, hạ xuống trước cửa.

Thiếu niên định thần nhìn lại, hóa ra là Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy hai tay bắt lấy song cửa, dùng sức giật mạnh, bắn vọt lên trước, chặn mất đường chạy của thiếu niên.

Thiếu niên ánh mắt chớp động nhưng bấy giờ Tả Khâu Siêu Nhiên đã chắn trước cầu thang, Đường Nhu trấn sau lưng hắn.

Thiếu niên hít sâu một hơi, cả người thả lỏng xuống, lại đứng yên bất động.

Đặng Ngọc Hàm ở phía bên kia đã từ từ tháo trường kiếm xuống, đối mặt với ba gã đại hán và một ông lão.

Bốn người này cũng chậm rãi rút vũ khí.

Tiêu Thu Thủy sờ sờ vết kiếm sau lưng, cười khổ hỏi:

– Ngươi là Hung Thủ?

Thiếu niên kia gật đầu.

Tiêu Thu Thủy nói:

– Kiếm của ngươi rất nhanh !

Thiếu niên thản nhiên đáp:

– Thân thủ ngươi rất nhanh!

Tiêu Thu Thủy nói:

– Nếu không phải đúng lúc tay ta cử động, kiếm ngươi liền mạch lưu loát, ta sẽ chết chắc.

Thiếu niên nói:

– Vận khí ngươi rất tốt.

Tiêu Thu Thủy:

– Nếu trong bốn người, ngươi đã chọn trúng ta thì ta với ngươi đấu một trận sinh tử đi.

Thiếu niên bình thản nói:

– Bốn đánh một cũng được, không cần khách khí!

Sắc mặt thiếu niên trong nháy mắt chợt biến thành màu xanh, hay tay cũng nổi gân xanh cuồn cuộn.

Tiêu Thu Thủy nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Tả Khâu, dưới lầu có người bắt nạt một ông lão, cậu xuống giải quyết đi.

Tả Khâu Siêu Nhiên ừm một tiếng, phi thân xuống lầu.

Tiêu Thu Thủy tới tận lúc này vẫn quan tâm tới an nguy của ông lão hát rong dưới kia, nếu không quan tâm thì Tiêu Thu Thủy sẽ không ra tay, nếu như hắn không ra tay thì sợ rằng vừa rồi đã phải mất mạng.

Tiêu Thu Thủy nhờ Tả Khâu Siêu Nhiên đi hỗ trợ chứ không nhờ Đặng Ngọc Hàm hay Đường Nhu.

Kiếm của Đặng Ngọc Hàm, sát khí quá nặng, ám khí của Đường Nhu, một khi bắn ra, sống chết là chuyện chính hắn cũng không chắc chắn được.

Xử lý loại chuyện này, người tốt nhất đương nhiên là Tả Khâu Siêu Nhiên và đại tiểu cẩm nã thủ của hắn.

Đặng Ngọc Hàm chậm rãi rút kiếm, dùng sức nắm chặt chuôi kiếm, đột nhiên cao giọng quát lớn:

– Mà kịch của các ngươi diễn xong rồi, còn không mau đi!

Bốn người kia đưa mắt nhìn nhau, đều ngây ngốc.

Đặng Ngọc Hàm cả giận, nói:

– Ta không muốn giết các ngươi, còn không cút mau!

Bốn người nắm chặt vũ khí, không biết phải làm thế nào.

Thiếu niên kia bỗng lên tiếng:

– Các ngươi đi đi! Các ngươi không phải đối thủ của hắn!

Bốn người hạ giọng nói mấy câu, cuối cùng khom người chào thiếu niên rồi nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, biến mất trong đám người.

Thiếu niên lạnh lùng nhìn bọn họ biến mắt xong, bấy giờ mới nói:

– Bắt đầu được rồi.

Tiêu Thu Thủy từ từ rút trường kiếm, giống như một luồng nước thu, cười nói:

– Đúng vậy.

Thiếu niên đột nhiên ném kiếm xuống đất, cúi người phóng tới, vừa ra tay đã là Thiếu Lâm hổ trảo.

Tiêu Thu Thủy cắm kiếm xuống đấy, hai chỉ như sắt, đâm ngược lại!

Mọi người đều không ngờ được, hai vị đại kiếm thủ vừa mới ra tay lại sử dụng quyền cước chứ không dùng kiếm!

Hổ trảo công của thiếu kiên trầm mãnh, uy lực, hoàn toàn tương phản với thân thể, tuổi tác của hắn, mỗi đòn xuất ra cẩn thận chắc chắn, nhưng lại có uy thế tan bia vỡ đá!

Tiên Nhân chỉ của Tiêu Thu Thủy là kỳ kỹ phái Tung Sơn. Cổ Thâm thiền sư của Tung Sơn vốn không vừa mắt với tăng nhân Thiếu Lâm vì thế sáng tạo ra Tiên Nhân chỉ, tự xưng “Nhất chỉ phá thập nhị kỹ”, ngụ ý là chỉ cần học được Tiên Nhân chỉ thì chẳng cần sợ môn nào trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm cả.

Cổ Thâm thiền sư thực có kỳ danh, hành sự cổ quái nhưng lại mười phần thân thiết với Tiêu Tây Lâu. Cổ Thâm thiền sư từng truyền ba chiêu trong bảy mươi hai chiêu Tiên Nhân chỉ cho Tiêu Tây Lâu, Tiêu Tây Lâu phí mất bảy năm mới có thể tinh thông, lại truyền cho ba người con, Tiêu Thu Thủy từ nhỏ thông minh đĩnh ngộ, học mất một năm đã thông được một chỉ, nửa chiêu.

Một chỉ nửa chiêu này khi sử dụng thì thiên biến vạn hóa, khó lòng phòng bị, chỉ trong nháy mắt hai người đã giao đấu hai mươi bảy chiêu, Tiêu Thu Thủy mỗi chiêu một chỉ, thiếu niên kia không ngờ lại không chiếm được nửa phần tiện nghi.

Qua được ba mươi chiêu, Tiêu Thu Thủy dần cảm thấy chỉ pháp của mình bị chế ngự, chiêu thức không thi triển ra được, mà Hổ trảo công của thiếu niên thì lại càng chiến càng trầm mãnh. Tiêu Thu Thủy hô nhẹ một tiếng, lật chưởng tung cước, giống như hoa bay lá rụng, chính là Phi nhứ chưởng trong chưởng kiếm nhị tuyệt của nhà họ Tiêu!

Chỉ thấy trên lầu lấp loáng bóng người, tiếng tay áo phất lên vùn vụt, thiếu niên ra đòn sát phạt, uy mãnh trầm ổn, nhưng Tiêu Thu Thủy lúc nhanh nhẹn linh hoạt, bóng tay rực rỡ, hai chưởng thủy chung không rời khỏi bảy mươi hai điểm yếu hại trên người thiếu niên.

Lại qua thời gian uống cạn một chén trà, thân pháp của Tiêu Thu Thủy theo ánh hoàng hôn đang tắt mà từ từ chậm lại, dần dần tiếng hổ trảo của thiếu niên rít lên ầm ầm, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng áp bức.

Lúc này bên cửa sổ lóe lên một bóng người, Tả Khâu Siêu Nhiên đã nhẹ nhàng đáp xuống.

Đặng Ngọc Hàm bỗng nói:

– Lão đại mệt rồi.

Đường Nhu hỏi:

– Thiếu niên kia bao nhiêu tuổi?

Tả Khâu Siêu Nhiên quan sát một lúc rồi đáp:

– Mười bảy, mười tám tuổi.

Đường Nhu gật gật đầu:

– Vậy hắn ít nhất cũng phải luyện Hổ trảo công được bảy, tám năm

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Hổ trảo công của Thiếu Lâm bị hắn sử thành sát phạt như vậy, chỉ sợ không phải Phật môn chính tông.

Đặng Ngọc Hàm chợt nói:

– Tôi nghe nói có một Thiên ma trong Cửu thiên Thập địa, thập cửu nhân ma của Quyền Lực bang là cao tăng phản nghịch của Thiếu Lâm.

Đường Nhu hỏi:

– Cậu đang nói ai?

Đặng Ngọc Hàm đáp:

– Ma tăng Huyết Ảnh đại sư.

Đường Nhu nói:

– Vậy thiếu niên này…

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Chỉ sợ là truyền nhân của Huyết Ảnh đại sư.

Ba người đối thoại được mấy câu, Tiêu Thu Thủy đã lại vụt nhảy lên, xuất chưởng nhanh chậm phiêu hốt, không mang một tiếng gió nào, Tả Khâu Siêu Nhiên thất thanh:

– Âm nhu miên chưởng của lão đại tiến bộ thật nhanh!

Mẹ của Tiêu Thu Thủy, Tôn Tuệ San chính là con gái duy nhất của một trong thập đại danh kiếm đương thời, Thập tự tuệ kiếm Tôn Thiên Đình, Âm nhu miên chưởng của Tôn Thiên Đình là Hoa Sơn nhất tuyệt, cũng là môn chưởng công đứng đầu nhu môn chính tông hiện nay

Bộ Âm nhu miên chưởng này thi triển ra vừa khéo khắc chế Hổ trảo công của thiếu niên. Tiêu Thu Thủy liên tiếp đổi ba loại kỳ kỹ, nhưng thiếu niên thì từ đầu đến cuối chỉ dùng Hổ trảo công, không hề thay đổi chút nào.

Phải biết rằng Thiếu Lâm Hổ trảo mặc dù không phải kỳ thuật gì, nhưng một loại võ công có thể truyền bá rộng rãi khắp thiên hạ như vậy, trong đó tất phải có điểm huyền ảo dùng mãi không hết, có biến hóa xuất mãi không tận. Thiếu niên những loại võ công khác cũng không thông hiểu nhưng lại chuyên tâm nhất trí vào một loại, dốc sức nghiên cứu, lấy Hổ trảo công đối địch Tiêu Thu Thủy, vừa qua trăm chiêu, Âm nhu miên chưởng lại bị áp dưới Hổ trảo, dần dần chỉ thấy bóng trảo đầy trời, tiếng phi trảo phá không, chẳng còn thấy Tiêu Thu Thủy phản kích nữa, phảng phất như trên lầu chỉ còn một mình thiếu niên đang động võ.

Người xem chỉ cảm thấy áp lực như bóng hoàng hôn, càng lúc càng nặng, hô hấp cũng càng lúc càng dồn dập, đều vì Tiêu Thu Thủy mà toát mồ hôi.

Đường Nhu không nhịn được, nói:

– Lão đại sắp thua rồi.

Tả Khâu Siêu Nhiên đáp:

– Chưa chắc.

Đặng Ngọc Hàm nói:

– Lão đại đáng ra nên dùng kiếm.

Đúng lúc đó, chiếc cục đột nhiên thay đổi.

Tiếng Hổ trảo lăng không của thiếu niên dần dần không còn được sắc bén như trước nữa.

Hơn nữa tiến độ công thủ cũng từ từ không còn nghiêm mật, không còn sát phát như trước nữa.

Thậm chí đến cả hô hấp cũng trở nên nặng nề, dồn dập.

Hiển nhiên, nội lực của hắn không đủ.

Thiếu niên mặc dù tận lực khổ luyện Hổ trảo công, nhưng Hổ trảo công vốn xuất phát từ Thiếu Lâm, nếu không có khí công nội lực của tăng nhân Thiếu Lâm cùng mấy chục tu luyện khổ hạn thì sao có thể sử dụng Hổ trảo công lâu dài?

Ngược lại, Tiên Nhân chỉ, Phi nhứ chưởng, Âm nhu miên chưởng của Tiêu Thu Thủy thì một là đánh bất ngờ, hai là lực đạo nhẹ, ba là mượn lực đánh lực, là võ công tiêu hao thể lực cực ít, vì thế lại có thể kéo dài.

Nội lực thiếu niên giảm sút đi, Hổ trảo dần trở nên bế tắc, tấn công không hạ được Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy từ từ biến thủ thành công, đột nhiên chiêu thức biến đổi, không ngờ lại là Thiết tuyến quyền pháp chí cương chí cấp!

Thiết tuyến quyền pháp là một bộ quyền pháp con trưởng nhà họ Tiêu Tiêu Dịch Nhân tự sáng tạo ra, hoàn toàn khác biệt với nhu kình khoái lực thông thường của Tiêu gia, chiêu sau nhanh hơn chiêu trước, chưa xuất quyền đã phát lực, lực chưa tới kình đã sinh, là quyền pháp chí cương chí liệt!

Tiêu Thu Thủy chờ đến tận lúc này mới sử dụng Thiết tuyến quyền pháp, Hổ trảo quyền của thiếu niên kia đã là nỏ mạnh hết đã, dần dần chỉ có thể chống đỡ, không còn sức phản công nữa.

Qua thêm bốn mươi chiêu, đôi tay như tên bắn của Tiêu Thu Thủy lại đột ngột biến đổi, một chiêu Mãnh hổ hạ sơn đánh xuống, thiếu niên vội vàng ra chiêu Song hổ phách môn chặn lại, Tiêu thu thủy chuyển người ra chiêu Ngạ hổ cầm dương, thiếu niên liên tiếp lùi lại bảy bước, “roạt” một tiếng, vạt áo đã bị xé rách, trên vai lưu lại năm vết hổ cào.

Hai chiêu này của Tiêu Thu Thủy chính là Hổ trảo chính tông của Thiếu Lâm, không phải được danh sư chỉ điểm, chỉ là Tiêu Thu Thủy trời sinh tò mò, lại từ nhỏ thông minh cho nên sử ra cũng giống như khuôn đúc. Sau này khi Tiêu Tây Lâu đại thọ năm mươi tuổi, trong khách khứa tới chúc mừng có người ở núi Cố Quân, là để tử tục gia Thiếu Lâm, ra nhà sau tập võ bị Tiêu Thu Thủy nhìn lén được, liền để hắn học thành có đường có lối, chỉnh chu bài bản. Hai chiêu này sử ra khi thiếu niên lực cạn chiêu hết lập tức khiến hắn bị trúng đòn.

Chỉ nghe Tiêu Thu Thủy cười nói:

– Hai chiêu Hổ trảo này của ta thế nào?

Thiếu niên cười lạnh đáp:

– Tất khá.

Vừa mới dứt lời hắn đã rút phắt kiếm lên, nhanh chóng đâm tới!

Tiêu Thu Thủy cả kinh, lăn người tránh qua một kiếm, rút kiếm mình lên, đâm chéo ra một kiếm. Đinh một tiếng, hai kiếm giao kích.

Hai người cùng hừ lạnh, kiếm trong tay tăng tốc. Lúc này sắc trời dần tối, hai người kiếm quang huy động, khiến cho cả tầng lầu sáng bừng lên vẻ sát phạt.

Hai người một công một thủ, một tiến một lui, càng đánh càng nhanh, kiếm qua kiếm lại cực kỳ đẹp mắt. Đường Nhu xem đến lông mày nhíu chặt, Tả Khâu Siêu Nhiên âm thầm lo lắng, chỉ có Đặng Ngọc Hàm cứ vừa vừa xem vừa hô “đáng tiếc”, giống như đang tiếc nuối người cầm kiếm không phải là hắn mà là người khác vậy.

Thiếu niên xuất kiếm tàn độc, kiếm pháp Tiêu Thu thủy phiêu hốt, vừa lực, hai người trao đổi hơn trăm kiếm, không ngờ vẫn không phân cao thấp.

Thiếu niên đột nhiên hét lớn một tiếng, quát:

– Xem tuyệt chiêu của ta!

Vụt bắn kiếm khỏi tay, kiếm bay cực nhanh, không gì bì nổi. Mọi người không khỏi kêu lên thất thanh, Tiêu Thu Thủy chợt đánh vỏ kiếm ra, vừa khéo tiếp trụ một kiếm, thanh kiếm cắm tuột vào vỏ.

Hóa ra khi thiếu niên sử kiếm, trong tay đã không có vỏ, còn vỏ kiếm của Tiêu Thuy Thủy thì vẫn đang đeo bên hông.

Chỉ nghe Tiêu Thu Thủy quát lớn:

– Đáp lễ tuyệt chiêu của ngươi.

Đột nhiên thân kiếm vỡ vụn, giống như mưa hoa. Mảnh kiếm bắn ra, thiếu niên không kịp chuẩn bị, chỉ đánh hạ được một nửa, nửa còn lại bắn trúng hết vào trên người, trên mặt hắn, thiếu niên lùi liền bảy tám bước, dựa lưng vào cột tuột người xuống.

Tả Khâu Siêu Nhiên buột miệng kêu lên:

– Hay cho chiêu Mãn thiên hoa vũ của Hoán Hoa kiếm phái.

Thiếu niên kia ngã xuống, Tiêu Thu Thủy lập tức không để ý gì hết, vội vàng lao tới đỡ lấy, miệng thở hồng hộc.

Hóa ra hai ngươi chiến đấu đã lâu, từ chưởng đến kiếm, đã vô cùng mệt mỏi, vừa rồi kiếm phong che lấp tiếng thở dốc nên mọi người mới đều phông phát hiện ra.

Tiêu Thu Thủy nâng thiếu niên dậy, trên người thiếu niên đầy vết máu, thở dốc nói:

– Kiếm… Kiếm pháp hay!

Tiêu Thu Thủy thống hận nói:

– Ta hại ngươi rồi, ta hại ngươi rồi.

Thiếu niên kia lại lộ ra một tia mỉm cười, nói:

– Không sao cả. Ta chết… Tâm phục.

Tiêu Thủy vẫn lặp lại:

– Ta hại ngươi rồi!

Thiếu niên hỏi:

– Tuyệt chiêu như vậy, ngươi tổng cộng có mấy… chiêu?

Tiêu Thu Thủy thở dài nói:

– Ba chiêu. Nhưng một khi sử ra, sống chết ta cũng không khống chế được.

Thiếu niên nghi hoặc hỏi:

– Vừa rồi… chỉ là … một trong… số đó?

Tiêu Thu Thủy gật đầu nói:

– Ta đánh đến gấp, không nhịn được nữa.

Thiếu niên cười thảm đáp:

– Ta cũng dùng mất, có điều chỉ có một chiêu.

Tiêu Thu thủy an ủi nói:

– Chiêu đó của ngươi, ta thiếu chút nữa là không tránh được!

Thiếu niên quật cười nói:

– Đúng… Vận khí ngươi rất tốt.

Đột nhiên thân thể hắn cứng lại, mồ hôi đổ ầm ầm, cắn răng cố gắng chịu đựng một chốc, nói:

– Ta chết trên tay ngươi, không có gì oán thán. Ngươi có gì muốn hỏi ta không?

Tiêu Thu Thủy giọng hối hận, đáp:

– Không, không, ngươi không cần nói gì cả, ngươi không cần nói gì cả.

Thiếu niên cười thảm nói:

– Không, là ta nguyện ý trả lời ngươi. Ta cả đời làm Hung Thủ, không thể không lệnh của người khác mà giết người, giết đến chính mình cũng… Cũng chai lỳ rồi. Không biết… Không biết… có bao nhiêu người… cũng… cũng giống như ta, ai….

Tiêu Thu Thủy vội vàng nói:

– Chỉ cần ngươi có quyết tâm thay đổi là nhất định có thể thay đổi.

Thiếu niên lắc lắc đầu nói:

– Quyền Lực bang nào có, nào có dễ dàng… A… Ta không xong rồi… Ta cho ngươi biết… Thiết oản thần ma… Hiện tại đang ở Cự thạch hành than… Chờ tin… Chờ tin giết người… của… ta…

Hắn bỗng thở gấp một chặp, Tả Khâu Siêu Nhiên tiến lên một bước, lớn tiếng hỏi:

– Ai là Vô Hình?

Thiếu niên hai mắt trợn trừng, đã tuyệt khí.

Tiêu Thu Thủy ngây ngốc hồi lâu, thật lâu sau mới từ từ buông tay, đặt thiếu niên nằm xuống đất. Hắn và Hung Thủ liên tiếp so tài, vì thế mà sinh ý anh hùng trọng anh hùng.

Tiêu Thu thủy chậm rãi đứng dậy, giờ mới biết hoàng hồn đã hoàn toàn phủ xuống, hắn nắm chặt tay, nói:

– Ta dốc hết sức cả đời này, phá tan Quyền Lực bang!

Trên trời một tia chớp dài như rắn xẹt ngang, một tiếng sấm vang dội, đó là một đêm…

Cuồng phong bão vũ!

Chọn tập
Bình luận