Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 2 – Chương 2: Truyền nhân Kiếm ma

Tác giả: Ôn Thụy An
Chọn tập

Đường Đại không lên tiếng

Tiêu Tây Lâu cũng không nói gì.

Khang Xuất Ngư gằn từng tiếng một:

– Khổng Dương Tần!

… Kiếm pháp của Tam tuyệt Kiếm ma Khổng Dương Tần đi theo đường “kiếm trảm”.

… Có thể một kiếm chém đôi một con ngựa đang phi nước đại thành hai nửa.

… Cũng có thể một kiếm chém đứtmột sợi tóc đang rơi giữa không trung.

Đường Đại không lên tiếng

Tiêu Tây Lâu cũng không nói gì.

Đột nhiên, cửa nguyệt “két” một tiếng mở ra, hai tên gia đinh sắc mặt hoảng hốt chạy vào, vừa thấy Tiêu Tây Lâu đã kêu lên:

– Lão gia, không hay rồi!

Tiêu phu nhân bước lên một bước, ánh chiều tà chiếu vào đôi mắt trong suốt của bà, hắt lại một màu vàng sáng:

– Có chuyện gì mà rộn lên vậy!

Gia đinh bên trái nói:

– Trời tối, tiểu nhân đi… đuổi ngỗng, ai da, vừa thấy đã không xong, tất cả ngỗng đều chết hết, không con nào kêu lên cả…

Gia đinh bên trái nói:

– Đến hoàng hôn tiểu nhân đi dắt trâu về. Ai mà biết ở trên đồng, con trâu khỏe mạnh như vậy… lại chết, trên người không có thương tích gì cả.

Đột nhiên cửa hông lại “xịch” một tiếng, mở ra, một người mặc trang phục đệ tử vội vã bước vào, vừa thấy mấy người Tiêu Tây Lâu liền quỳ xuống, nói:

– Bẩm báo sư phụ, sư mẫu, đệ tử đi đổi ca gác, phát hiện chó nuôi đều đã chết, toàn thân không có một vết thương.

Tiêu Tây Lâu nhíu mày hỏi:

– Đều không một vết thương?

Đệ tử kia đáp:

– Vâng.

Lúc này cửa sau lại bật mở, hai tên người hầu thở hồng hộc chạy tới, một tên kêu lên:

– Bẩm báo lão gia, nãi nãi…

Tiêu Tây Lâu vung tay lên, một mũi tên bắn vù lên trời, nổ tung giữa không trung.

Tiêu Tây Lâu quay người đi vào trong phòng.

Trong phòng rất u ám.

Tiêu Thu Thủy nói:

– Châm đèn.

Ánh đèn lập tức sáng lên, Tiêu Tây Lâu bước tới một chiếc ghế tựa, ngồi xuống, ngồi bên cạnh Chu Hiệp Vũ.

Chu Hiệp Vũ vẫn không hề cử động.

Tiêu Tây Lâu hô lên:

– Hiệp Vũ huynh.

Chu Hiệp Vũ gật đầu.

Bấy giờ, Khang Xuất Ngư phi người tới, đưa tay nâng con chó dậy, hướng về phía Tiêu Tây Lâu nói:

– Toàn thân nó không hề có một vết thương nào.

Nói đoạn, ném con chó xuống đất. Bị chấn động, từ miệng nó chảy ra máu đen, Khang Xuất Ngư nói tiếp:

– Nó bị trúng độc chết.

Đường Đại cũng tiến đến:

– Chất độc này không phải thông qua thức ăn mà la hít thở vào nên trúng độc.

… Đường môn đất thục là đại gia ám khí, lại càng là danh gia dùng độc.

… Chất độc và ám khí, vốn không tách rời nhau.

Tiêu Tây Lâu không hề lên tiếng. Đương nhiên biết kẻ địch muốn nói gì.

Chất độc này tất nhiên là được phát tán trong không khí, nếu bỏ bỏ vào trong thức ăn thì nhà họ Tiêu Hoán Hoa có cả trăm, nghìn con trâu, không thể ăn cùng một loại thức ăn.

Kẻ địch nếu đã có thể đầu độc chết gia súc mà không giết người thì đương nhiên cũng có thể đầu độc chết người mà không thương hại đến gia súc.

Dụng ý hạ uy phong đối phương cỏn con ấy, Tiêu Tây Lâu lăn lộn giang hồ ba mươi sáu năm sao lại không hiểu được.

Đường Đại cười nói:

– Chỉ đáng tiếc, chúng ta không phải là trâu.

… Trâu có thể bị đầu độc chết, nhưng ai có thể đầu độc chết được Đường gia Đường Đại?

Tiêu Thu Thủy nhìn hắn, trong lòng chợt thấy bội phục, nơi này, lúc này, Đương Đại vẫn có thể cười nói được.

Khang Xuất Ngư cao giọng nói:

– Có thể đầu độc chết trâu, không nhất định có thể đầu độc chết người.

Câu này ông ta nói ra bên ngoài đình viện, tiếng nói rất lớn.

Tiêu phu nhân từ bên ngoài bước vào, ánh mặt trời hắt lên lưng bà. Tôn Tuệ San ngày thường anh tư hào sảng, kiếm sấm giang hồ, vậy mà giờ cũng đã mang đôi phần già nua, mấy sợi tóc rối ánh lên một màu vàng sậm.

Tiêu phu nhân bám lấy cánh cửa, nói:

– Một trăm bốn mươi bảy con gà, ba mươi sáu con thỏ, ba trăm linh năm con vịt, mười một con mèo, tất cả đều đã chết.

Tiêu Tây Lâu thoáng trợn mắt, quát:

– Gà chó không tha?!

Tiêu phu nhân mệt mỏi gật đầu.

Đường Đại gằng từng tiếng một:

– Có thể một thoáng đầu độc chết nhiều như vậy, chỉ có “Bách độc thần ma”, Hoa Cô Phần.

Chỉ thấy Chu Hiệp Vũ gật đầu, rồi lại gật gật đầu.

Khang Xuất Ngư đột nhiên ngẩng đầu lên trời cười lớn:

– Tốt lắn, đám Hoa Cô Phần, Khổng Dương Tần đều đã tới rồi, lao phu đang muốn quyết một trận tử chiến với các ngươi đây!

Còn chưa dứt lời, một luồng đao quang như thiểm điện đã bắn tới.

Khang Xuất Ngư vẫn đang cười, trong lúc cười, bàn tay đột nhiên nhiên rung lên, đao quang vụt tắt ngúm.

Sau đó ông ta mở tay ra, trong lòng bàn tay có một cây dao nhỏ, trên cán dao có một mảnh giấy viết chữ.

Khang Xuất Ngư vẫn tiếp tục cười, khi cười dứt tiếng thì cũng đọc hết mảnh giấy.

Đoạn, ông ta giao mảnh giấy cho Tiêu Tây Lâu, Tiêu Tây Lâu đọc lớn:

– Phu Thê Tiêu đại hiệp, Đường đại hiệp, Khang đại hiệp, Chu đại hiệp mời đọc:

– Bắt đầu từ hôm nay, Tiêu gia kiếm lư, gà chó không tha. Quyền Lực bang quân lâm thiên hạ, theo ta thì sống, chống ta thì chết. Người thấy lời này lập tức rời khỏi nhà họ Tiêu, nếu không giết hết không bàn!

– Tam tuyệt Kiếm ma.

– Bách độc thần ma

– Phi đao Lang ma, khấu đầu.

Tiêu phu nhân biến sắc, nói:

– “Phi đao Lang ma” Sa Thiên Đăng cũng tới rồi.

Tiêu Tây Lâu trầm ngâm:

– Thiên lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh, hồng đăng quỷ ảnh, nhất đao đoạn hồn! Phi đao của Sa Thiên Đăng, không thể khinh thường.

Đường Đại cũng gật đầu:

– Đường Phương từng kể với tôi về phi đao của Sa lang ma. Đao rời khỏi tay, cực kỳ sắc bén, vừa mới xuất thủ liền như sói gào dưới trăng, vô cùng thê lương, tâm lý hỗn loạn rất dễ mất mạng dưới đao của hắn.

Tả Khâu Siêu Nhiên không nhịn được, nói:

– Nhưng vừa rồi Khang sư bá đang cười lớn, chỉ đưa tay đã bắt được đao.

Khang Xuất Ngư bỗng nghiêm mặt nói:

– Vừa rồi kẻ phóng đao là đệ tử của Sa Thiên Đăng, nếu là hắn ra tay thì cho dù ta có bắt được cũng tuyệt đối không cười nổi.

Tiêu phu nhân bỗng nhiên hỏi:

– Sa Thiên Đăng có mấy đệ tử?

Khang Xuất Ngư đáp:

– Đệ tử hắn cũng là con ruột hắn. Tổng cộng bốn tên, Sa Phong, Sa Vân, Sa Lôi, Sa Điện.

Tiêu phu nhân hỏi tiếp:

– Khổng Dương Tần thì sao?

Khang Xuất Ngư không trả lời, Tiêu Tây Lâu Thì nói:

– Tôi nghe nói Khổng Dương Tần không có đệ tử, nhưng dưới trướng hắn có ba đại kiếm thủ.

Tiêu phu nhân lại hỏi:

– Còn Hoa Cô Phần.

Đường Đại đáp:

– Một tên, nhưng đã được chân truyền dùng độc của Hoa Cô Phần.

…. Một tinh binh, chắc chắn là đáng sợ hơn năm tên lính quèn.

Tiêu phu nhân nói:

– Bọn chúng có Hoa Cô Phần, Khổng Dương Tần, Sa Thiên Đăng tới, chúng ta có Khang tiên sinh, Đường đại hiệp, Chu đại hiệp, cùng với ông, tôi.

“Ông” là chỉ Tiêu Tây Lâu.

“Tôi” đương nhiên là Tiêu phu nhân Tôn Tuệ San chỉ chính mình.

… Quyền Lực bang có ba đại ma đầu tới, nhưng Kiếm lư cũng có ba đại cao thủ.

… So về điểm này thì nhà họ Tiêu tuyệt không thua kém.

Tiêu phu nhân tiếp tục:

– Sa ma có bốn đệ tử, Khổng ma có ba kiếm sỹ, Hoa ma có một truyền nhân, tổng cộng tám tên. Nhưng chúng ta cũng có bốn người Tả Khâu hiền chất, Khang hiền chất, Đặng hiền chất, cùng với Thu Thủy.

Đường Đại cười hỏi:

– Binh quý tinh nhuệ, không quý nhiều… Chỉ là, chẳng lẽ hai vị huynh đệ Dịch Nhân, Khai Nhạn không ở trong trang?

Tiêu phu nhân đáp:

– Cách đây không lâu, ở Quế Lâm xảy xa vài chuyện, Tây Lâu sợ Mạnh sư đệ thế cô lực yếu nên phái Dịch Nhân và Khai Nhan tới đó hỗ trợ.

Đường Đại thở dài:

– Thường nghe Dịch Nhân là nhân kiệt võ lâm, mặc dù tuổi trẻ nhưng đã thoáng có phong thái lãnh tụ. Khai Nhạn trầm ổn thành thực, công lực thâm hậu, lần này nếu có họ ở đây tất sẽ là trợ giúp lớn.

Tiêu phu nhân nói:

– Đường đại hiệp quá khen rồi. chút tu vi ấy của Dịch Nhân, Khai Nhạn sợ là vẫn chưa xứng với lời khen của Đường đại hiệp.

Đường Đại cười lớn:

– Tiêu phu nhân quá khiêm rồi.

Khang Xuất Ngư đổi chủ đề, nói:

– Trong số trưởng bối, nếu Quyền Lực bang lần này chỉ có ba tên ma đầu tới thì số lượng của chúng ta hơn bọn chúng, nếu nói về lớp trẻ tuổi thì bọn chúng chiếm lợi thế. Có điều địch ở trong tối, ta ngoài sáng, hơn nữa bọn chúng lần này đến ngoài số tinh binh kia, tất phải có chúng đồ Quyền Lực bang, không biết các đệ tử Kiếm lư…

Tiêu phu nhân mỉm cười:

– Khang tiên sinh, hãy ném thử phi đao trong tay huynh ra xem.

Khang Xuất Ngư liếc nhìn Tiêu phu nhân, cổ tay rung lên, phi đao bay vụt vào trong sân.

Phi đao bay qua phòng khách, xuyên qua sân trước, vượt khỏi đầu tường, có thể thấy lực tay Khang Xuất Ngư mạnh thế nào.

Phi đao vừa vượt khỏi tường bao thì đột nhiên có ba mốn chục món ám khí đánh trúng nó!

Trong ám khí có phi hoàng thạch, tụ tiễn,lưu tinh chùy, phi tiêu, thiết liên tử….

Loạt ám khí nhất tề đánh trúng phi đao trong nháy mắt, phi đao lập tức vỡ vụn.

Thế nhưng đình viện vẫn yên ắng, tường bao vẫn im lìm, lặng lẽ đến mức như không có một ai, không có chuyện gì xảy ra.

Khang Xuất Ngư “a” lên một tiếng, Đường Đại thì than:

– Kiếm lư nhà họ Tiêu Hoán Hoa quả nhiên là tường đồng vách sắt.

Nét mặt Tiêu phu nhân giãn ra, cười nói:

– So với Đường gia đất Thục thì chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi(*).

Đường Đại cười lớn:

– Tiêu phu nhân khách khí rồi. Chỉ không biết Tiêu phủ đột ngột phòng bị sâm nghiêm như vậy từ lúc nào?

Tiêu phu nhân cười đáp:

– Vừa rồi lão gia phóng một cây pháo lệnh. Nếu kẻ phóng phi đao đó đi chậm một bước thì ba mươi sáu cột ám khí ẩn, bảy mươi hai cột hiện của chúng tôi một khi bày ra hắn có mọc cánh cũng không bay thoát được.

Đường Đại “ồ” lên một tiếng, đột nhiên bỗng nge tiếng Tả Khâu Siêu Nhiên kêu lên kinh hãi:

– Người xem… Khang sư bá

Khang Xuất Ngư sắc mặt xanh lè, nhìn qua giống như la hán ở trong luyện ngục khổ tu thành chính quả.

Giữa mi tâm ông ta có một điểm đỏ như mặt trời, giờ màu sắc thảm đạm như buổi hoàng hôn chuyển sang bóng tối.

Khang Xuất Ngư dùng tay phải nắm chặt mạch môn tay trái, lòng bàn tay trái đã đổi màu đen kịt, cả người lắc lư muốn ngã.

Tiêu Tây Lâu, Đường Đại bước nhanh tới, đỡ Khang Xuất Ngư lên. Khang Xuất Ngư khàn khàn nói:

– Trên đao có độc…

Thân thể rung lên, đổ gục xuống.

Khang Kiếp Sinh kêu lên: “Sư phụ!”, đoạn xông tới ôm lấy Khang Xuất Ngư. Đường Đại lắc đầu, than:

– Trên đao có độc không lợi hại, lợi hại là sau khi phóng đao đi mới phát tác.

Tiêu Tây Lâu gằn giọng:

– Hoa Cô Phần!

Đao là do đệ tử Sa Thiên Đăng phóng, Khang Xuất Ngư vừa rồi không để ý tới hắn.

Thế nhưng trên đao có độc, độc do Hoa Cô Phần bôi.

Nếu là độc chạm tay lập tức phát tác thì với nội lực của Khang Xuất Ngư có thể ép độc tính ra ngay, chấy độc tuy được bôi lên đao nhưng thuốc để chế độc cũng được bôi lên, chờ đến khi Khang Xuất Ngư phát hiện ta thì chất độc đã xâm nhập vào cánh tay.

Đường Đại nhanh chóng phong bế bảy huyện đạo trên tay ptrái Khang Xuất Ngư, hắn nhíu chặt lông mày làm những người trong sảnh đều cảm thấy áp lực.

Đường môn nhiều kỳ tài dùng độc, đương nhiên là cũng là hành gia giải độc.

Hồi lâu sau, Đường Đại mở miệng, chỉ nói một câu:

– Ai hộ pháp cho Khang tiên sinh?

Nghe Đường Đại nói ra câu này, mọi người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt cũng vô cùng nặng nề.

Nếu cần người hộ pháp, vậy tính mạng Khang Xuất Ngư tự nhiên là không phải lo lắng, chỉ có điều cần người hộ pháp cũng chẳng khác nào mất đi sức chiến đấu của một người, hơn nữa còn phải rút ra một trong số các cao thủ ở đây tới bên cạnh, tránh để ông ta bị thương hại.

Khang Kiếp Sinh lập tức nói:

– Đệ tử bảo vệ sư phụ là chuyện đương nhiên.

Tiêu Tây Lâu bảo Tiêu Thu Thủy:

– Vậy con đưa sư đồ Khang tiên sinh đến Quan ngư các nghỉ tạm.

Đường Đại nói:

– Vậy bây giờ chúng ta làm gì? Chờ bị người giết? Hay là chờ giết người.

Tiêu phu nhân mỉm cười, ánh tàn dương như chiếu lên vẻ cân quắc anh tư, tao nhã năm xưa:

– Cả hai đều không phải, giờ chúng ta nên ăn cơm.

Đường Đại cười hỏi:

– Ăn cơm?

Tiêu phu nhân cũng cười, đáp:

– Đúng, ăn cơm. Đại địch phía trước, hơn nữa còn địch tối ta sáng,sao không lợi dụng ngược lại ưu điểm của chúng ta, dĩ dật đãi lao.

Tiêu phu nhân mỉm cười, phảng phất như vượt qua bao năm lo toan, vất vả ở nhà họ Tiêu Hoán Hoa, trở về thời thiếu nữ không biết sợ hãi sóng to gió lớn. Bà khẽ vén tóc, cười nói:

– Tôi đi làm mấy món ăn để mọi người nếm thử.

Tiêu Tây Lâu nhìn vợ mình, gió đêm thổi tới, bộ đâu ba chòm cùng tay áo khẽ lay động, ông ngắm người vợ thân yêu, vô cùng trân quý, gần như si ngốc.

(*) Nguyên văn trong truyện “Hạ trùng ngôn băng”, lấy ý từ câu “Hạ trùng bất khả ngôn băng” “夏虫不可言冰”

Không thể nói chuyện với côn trùng chỉ sống trong mùa hè về chuyện băng giá đóng khắp mùa đông, ý chỉ người kiến thức hạn hẹp, không hiểu đạo lý lớn.

Trong sách Tư trị thông giám, phần Tấn kỷ, Huệ đế có viết:

“Khi đó thiên hạ mất mùa, bách tính đói chết, không có cơm ăn. Đế nghe liền hỏi: ‘Tại sao không ăn thịt?’. Thật là: con sâu mùa hạ sao hiểu được chuyện đông rét, ve sầu sao biết được mùa xuân, thu”

Đồ ăn rất bình thường, Kiếm lư Tiêu gia bên dòng Hoán Hoa Khê ăn toàn những thứ bình thường.

Nhưng những đồ ăn đó qua tay Tiêu phu nhân một nướng, một xào, một hấp, lại hoàn toàn khác biệt.

Đĩa rau muống xào sao mà xanh mướt đến vậy, mềm mại giống như ở giữa cánh đồng sau cơn mưa, xanh biếc tươi mới giống như tràn ngập sức sống. Cũng không biết Tiêu phu nhân nêm vào những gia vị gì, khiến những cọng rau xanh xanh vốn nhạt nhẽo giờ lại vừa đủ đậm đà, điểm thêm dăm lát ớt đỏ tươi, giống như Tiêu phu nhân những ngày đang là thiếu nữ Tôn Tuệ San, thanh kiếm của thiên chi kiêu nữ, phóng vào vỏ kiếm cổ phác oai hùng của Tiêu Tây Lâu.

Cái thanh mát của rau muống, so với cái thanh ngọt của cá nheo hấp hành, gừng; chỉ khác nhau có một chữ, nhưng mùi vị lại hoàn toàn khác biệt.

Gừng, hành, cá đều là những thứ cực kỳ bình thường, nhưng chọn hành màu gì, chọn gừng già mức nào, thêm nước bao nhiêu, đặt tại ví trí nào trên thân cá, cá phải hấp bao lâu, trước khi hấp cần cắt mấy nhát dao để cho hương vị thẩm thấu vào trong thịt cá, hấp như thế nào thịt cá mới mềm, mới giòn miệng, mới mang theo dư vị vô cùng, chỉ cần nhìn nước hấp thanh đạm,vàng óng tiết ra thôi là đến cả Đường Đại cũng không nhịn được phải nuốt nước bọt.

Còn đĩa thịt xào cải bẹ thì lại như thủ bút của đấng tu mi, thịt miếng to, cải bẹ cắt dài, mặc dù mặn nhưng mặn đúng độ làm người ta muốn ăn, dám ăn, liên tục ăn, thậm chí còn muốn húp hết cả nước sốt, đến lúc ấy mới phát hiện thức ăn là mặn, nhưng nước sốt thì lại ngọt ngào!

Nó cũng giống như một đời Tiêu phu nhân, từng là sủng nữ của võ lâm, từng là con cưng của giang hồ, khi theo Tiêu Tây Lâu lại nếm đủ sương gió khổ đau, như một đôi kiếm, một đôi ngọc bích, dù long đong vẫn không mất đi phần danh giá!

Kia là một bát canh nhạt, có ngó sen, táo đỏ và thịt bò, ba loại thức ăn màu đỏ hồng hợp lợi một chỗ, đến cả nước canh cũng mang màu hồng nhạt, ngó sen như Giang Nam, cho dù là hồng trang diễm mạt, đi tới Giang Nam cũng trở thành tươi mới, bát canh này cũng vậy.

Tiêu phu nhân lại càng như vậy, sau khi vất vả, trông bà lại càng hiện rõ vẻ vui tươi kiều diễm, trong ánh nến lung linh mang thêm một luồng anh khí, phong tao!

Chén canh này thật là thiếu, cơ hồ chỉ trong chớp mắt đã bị mọi người húp sạch. Đến cả danh nhân võ lâm như Đường Đại cũng trợn hết cả mắt lên thì nói gì đến đám Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm chứ?

Chỉ thấy Tiêu phu nhân múc một cách khác, cứ tưởng sẽ bày ra nhưng không ngờ lại bưng đi mất, đến cả Chu Hiệp Vũ cũng lộ vẻ thất vọng. Đường Đại không nhịn được, nói:

– Tẩu phu nhân… khụ khụ…. Bát cành này ấy à…. Đúng là rất ngon….

Đường đường một vị đại hiệp vậy mà lại không nhịn được đòi húp thêm một chút canh, lời này nói ra đến chính bản thân hắn cũng thấy hơi ngượng ngập.

Nhưng hắn vừa lên tiếng, đến cả Chu Hiệp Vũ trầm mặc ít lời cũng gật đầu theo.

Tiêu Tây Lâu lại cười:

– Đồ ăn này là để mời một người khác.

Tiêu phu nhân đúng là đặt mấy đĩa thức ăn nhỏ lên một chiếc mâm, thong thả quay người, nói:

– Thức ăn là phải ăn thiếu, không nên ăn quá nhiều.

… Quá nhiều, cho dù là sơn hào hải vị cũng sẽ khiến người ta chán ghét.

… Một người vợ thông minh luôn luôn nấu đồ ăn hơi thiếu.

Đường Đại nhìn thức ăn trên mâm, thời dài:

– Còn có khách sao?

Tiêu phu nhân gật đầu, Đường Đại mỉm cười tự trào:

– Người này đúng là có khẩu phúc!

Đúng lúc đó, từ chái phía Đông đột nhiên vang lên mấy tiếng chó sủa, ba dài một ngắn, ba dài hai ngắn, rồi lại lại ba ngắn một dài, ba ngắn hai dài.

Sắc mặt Tiêu Tây Lâu lập tức biến đổi, đưa mắt ra hiệu với Tiêu phu nhân, Tiêu phu nhân nhanh chóng đi đưa thức ăn, Tiêu Tây Tây vội vã nói:

– Khuyển tổ số bốn, gian phía đông có biến, tôi đi xem thử.

Sự tình khẩn cấp như vậy thế mà Tiêu phu nhân vẫn đi đưa thức ăn, vị khách này quan trọng đến mức đó sao? Rút cuộc là có vị khách nào tới nhà? Chuyện này đến cả Tiêu Thu Thủy cũng thấy rất khó hiểu.

Tiêu phu nhân trước khi đi lại nói lại một câu:

– Thu Thủy, con đi theo mẹ.

Tiêu Thu Thủy đi theo Tiêu phu nhân, xuyên qua Thính vũ lâu, đi qua Hoàng Hà tiểu hiên, bỏ lại Trường Giang kiếm thất, đi tới Chấn mi các thì dừng lại.

Tiêu Thu Thủy giật mình, vị khách này ở trong Chấn mi các?!

Chấn mi các vốn là nơi Tiêu Tây Lâu làm việc, đọc sách, luyện kiếm, bình thường nếu không có việc thì đến cả Tiêu phu nhân cũng rất ít khi bước vào, hôm nay vị khách này không ngờ lại ở trong Chấn mi các?

Vị khách này là ai? Sao lại long trọng đến thế?

Tiêu Thu Thủy không suy nghĩ tiếp nữa, bởi vì hắn sẽ rất nhanh được biết. Lúc này Tiêu phu nhân đã nhẹ nhàng gõ cửa, chỉ nghe bên trong truyền ra một giọng nói, giọng nói già nua, uy nghiêm, nhưng cũng vô cùng hiền hậu:

– Mời vào.

Tiêu phu nhân tiến vào,thần tình trên mặt hoàn toàn biến đổi, là kính phục, cộng thêm ba phần anh liệt, Tiêu Thu Thủy chưa bao giờ thấy thần sắc mẹ mình trang trọng như vậy.

Bên trong rất rộng rãi, bốn vách tường có treo thư họa, bên tủ bày sách, bày biện tuy đơn giản nhưng mang một luồng khí phách. Ở giữa phòng có mấy bộ bàn ghế gỗ, một người đang ngồi, một người đang đứng, đều là phụ nữ.

Người đứng là một bà lão, mười phần cung kính, lưng cong đầu cúi, tuổi tác rất cao, hiển nhiên là người hầu phục thị.

Người ngồi, Tiêu Thu Thủy vừa nhìn đã kinh ngạc.

Người ngồi là một vị phu nhân bình phàm, quần áo trang phục đều rất phổ thông, mỉm cười hiền hòa nhưng không biết từ đâu lại có một luồng sức mạnh, Tiêu Thu Thủy chỉ liếc nhìn một cái là không dám nhìn thẳng nữa.

Chỉ nghe vị phu nhân kia mỉm cười hiền từ, nói:

– Tiêu phu nhân tới rồi.

Tiêu phu nhân cung kính nói:

– Vãn bối thỉnh an lão phu nhân.

Vị phu nhân cười đáp:

– Tiêu phu nhân không cần khách khí. Lão thân tới đây đúng là làm phiền đến bà rồi.

Tiêu phu nhân nghe vậy giống như là rất buồn bã:

– Lão phu nhân xin đừng nói như vậy, người tới đây, chúng con tiếp đón không chu toàn… Đúng rồi, đây là thằng bé Thu Thủy, vừa từ Long Trung trở về. Thu Thủy, mau bái kiến lão phu nhân.

Tiêu Thu Thủy chợt có cảm giác muốn kính bái, thật sự quỳ xuống lạy, nói:

– Vãn bối Tiêu Thu Thủy, xin thỉnh an lão phu nhân.

Lão phu nhân cười đáp:

– Mời đứng lên.

Đoạn quay sang phía Tiêu phu nhân nói:

– Đứa bé này mắt sao mày kiếm, tương lai nhất định là hào kiệt trong đám người, đại tài đất nước… Chỉ là có chút phóng túng, bướng bỉnh, không phải nơi triều đình có thể ước thúc được.

Tiêu Thu Thủy nghe mà trong lòng chấn động, lão phu nhân chỉ nhìn hắn một cái đã hiểu biết rõ ràng tình cách hắn đến như vậy… Chỉ nghe Tiêu phu nhân nói:

– Trẻ con ngang bướng, lão phu nhân xin chớ quá khen, khiến cho nó tâm cao khí ngạo thì không hay.

Lão phu nhân cười “a a”, đáp:

– Không sao đâu. Đứa bé này tự biết tự chế đều đủ, ngạo thì có ngạo một chút nhưng hành hiệp nhân thế cũng có thể trông cậy.

Tiêu phu nhân cũng cười nói:

– Đứa bé này…

Đột nhiên đổi chủ đề:

– … Hôm nay trong trang xảy ra một vài chuyện, cho nên, cho nên mang đồ ăn tới chậm một chút…

Lão phu nhân mỉm cười:

– Tiêu phu nhân đừng nói như vậy… Lão thân tới quấy rầy quý xử, thật là rất bất an… Đồ ăn do Tiêu phu nhân chế biến, lão thân bình sinh ít được nếm, có thể thưởng thức món ăn Tiêu phu nhân tự tay nấu nướng, đúng là phúc khí.

Lúc này bên ngoài lại vang lên hai tiếng chó sủa một dài một ngắn, Tiêu phu nhân lập tức biến sắc, thi lễ với lão phu nhân, nói:

– Trong trang có chuyện, con xin cáo từ trước.

Lão phu nhân đứng dậy nói:

– Được. Thím Trương, thím đi tiễn Tiêu phu nhân.

Thím Trương đứng bên cạnh cúi người nói:

– Vâng.

Thím Trương là một người phụ nữ lớn tuổi, chân tay thô to, mặt đầy nếp nhăn, giống như đã nếm trải mọi tang thương vô hạn giữa nhân gian.

Ra khỏi Chấn mi các, thím Trương thi lễ rồi bước vào trong. Ngoài cửa viện có một lão bộc, đầu tóc trắng xóa, đang ngồi bên ngọn giả sơn hút thuốc.

Tiêu phu nhân nói:

– Bác Khâu, đừng uống nhiều rượu, hút nhiều thuốc nữa.

Bác Khâu men say loạng choạng đứng dậy, hiển nhiên là vừa mới uống không hề ít, nghiêng nghiêng ngả ngả đáp:

– Vâng, phu nhân.

Tiêu phu nhân lại nói:

– Lão phu nhân trong Chấn mi các, bác nhất định phải phục vụ chu đáo. Tuổi tác thím Trương không nhỏ hơn bác, hơn nữa còn là phụ nữ, bác ở trong nhà ta mấy chục năm rồi, nên giúp đỡ thím ấy hơn một chút.

Bác Khâu đứng còn không vững nhưng đối với Tiêu phu nhân vẫn mười phần cung kính:

– Vâng, phu nhân.

Tiêu phu nhân khe khẽ thở dài, bước chân rời đi. Tiêu Thu Thủy đi theo sau lưng, chỉ nghe Tiêu phu nhân nói:

– Thu Thủy, lát nữa tất sẽ có ác đấu sinh tử, trong bất kỳ nguy hiểm nào, con cũng phải phụ trách chăm sóc Chấn mi các trước, không được để bất kỳ kẻ nào quấy nhiễu lão phu nhân.

Tiêu Thu Thủy nghe vậy lập tức kinh hãi, nếu bắt hắn chăm sóc cho lão phu nhân, không phải bên ngoài trang tranh đấu chém giết thế nào hắn đều không tham gia được hay sao! Hắn vội vã nói:

– Mẹ, chuyện này sao có thể…

Tiêu phu nhân sắc mặt trầm xuống nói:

– Đây là nhiệm vụ của con.

Tiêu Thu Thủy biết mẹ mình một khi đã quyết định chuyện gì thì cực khó thay đổi, chỉ có thể cố gắng nói:

– Vị lão phu nhân đó… Lão phu nhân đó là cao nhân võ lâm?

Tiêu phu nhân nghiêm mặt nói:

– Không phải.

Ngước nhìn lên bầu trời đêm chi chít những ngôi sao, Tiêu phu nhân khẽ thở dài một tiếng:

– Lão phu nhân không biết một chút võ công nào.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy lại càng kinh ngạc, hắn biết mẹ mình nói một là một, nói hai là hai, tuyệt đối không bao giờ lừa hắn, chỉ là, chỉ là như vậy, lão phu nhân là ai chứ?

Hắn không có thời gian để suy nghĩ nữa, bởi vì tiếng chó sủa lại vang lên, ba dài một ngắn, một ngắn ba dài.

Âm thanh phát ra từ hành lang phía tây nối giữa Chấn mi các và Kiến thiên động.

Tiêu phu nhân và Tiêu Thu Thủy lập tức đi sang bên đó.

Khi họ đến nơi thì phía sau ngọn giả sơn đã không còn người sống.

Bốn đệ tử Khuyển tổ Hoán Hoa kiếm phái, đều bị cắt đứt cổ họng.

Đệ tử Hoán Hoa kiếm phái đều là cao thủ dùng kiếm.

Trong Hoán Hoa kiếm phái Khuyển tổ phụ trách bảo vệ, Ưng tổ phụ trách điều tra, Long tổ phụ trách chiến đấu, Hổ tổ phụ trách nội chính, còn Phượng tổ thì là một chi thân binh bên cạnh Tiêu phu nhân.

Bốn vị kiếm thủ ở bên cạnh giả sơn này phát hiện tung tích kẻ địch, kêu lên hai tiếng, vậy mà chỉ trong nháy mắt, kiếm chưa kịp rút khỏi bao, Tiêu phu nhân chưa kịp tới nơi đã bị giết chết, có thể thấy kẻ tới thân thủ cực cao.

Tiêu phu nhân sắc mặt trầm trọng, kẻ địch không ngờ đã đột phá phòng vệ của Kiếm lư, tiến vào nội viện, giết chết thủ vệ, bây giờ kẻ địch đang ở đâu.

Đột nhiên ưng rít ngang trời, cả Tiêu Thu Thủy cũng biến sắc.

Ưng rít giữa trời, kẻ địch xuất hiện, cũng có nghĩa là, nội viện, đại sảnh, tiền trang đã tiến vào tình huống chiến đấu!

Bên ngoài đang chém giết thảm khốc, nhưng nội viện cũng có đối thủ cực kỳ lợi lại đã tiềm nhập vào!

Đúng lúc đó, lửa nên trong Kiến thiên động đột nhiên rung động.

Gió thổi nến lay, nhưng hiện tại không có gió, lửa nến sao lại rung động?

Tiêu phu nhân, Tiêu Thu Thủy đồng loạt lao đến Kiến Thiên động!

Kiến thiên động là nơi nhà họ tiêu Hoán Hoa bái tế tổ tông.

Bên trong Kiến thiên động cung phục linh vị các đời tổ tiên nhà họ Tiêu.

Sáng sớm mỗi ngày, Tiêu Tây Lâu đều phải chỉnh trang quần áo, tắm rửa, tới Kiến thiên động cũng bái, thắp hương. Nhìn liệt tổ liệt tông nhà họ Tiêu, từ vô danh đến hữu danh, cơ nghiệp sự nghiệp tổ tiên một tay sáng tạo nên, Tiêu Tây Lâu lại càng thấy phải lập chí lớn, phải làm việc lớn.

Kiến thiên động là nơi đặt bài vị của liệt tổ liệt tông, cũng là nơi bày Trường Ca kiếm của nhà họ Tiêu Hoán Hoa.

Trường Ca kiếm là bảo kiếm, cũng là trấn sơn chi kiếm của nhà họ Tiêu Hoán Hoa, lại càng là tín vật của chưởng môn Hoán Hoa kiếm phái.

Trường Ca kiếm, tuyệt đối không thể để kẻ địch đoạt mất.

Từ đường nhà họ Tiêu lại càng không thể để ngoài ngoài tùy tiện tiến vào.

Tiêu phu nhân và Tiêu Thu Thủy đều nghĩ tới điểm ấy cho nên lập tức chạy tới Kiến thiên động.

Kiến thiên động có một vị lão bộc phụ trách quét dọn mỗi ngày. Ông lão đó vừa câm vừa điếc, gọi là bác Quảng, bình thường ông ta quét xong là đi ngủ, hôm nay lại đứng bên ngoài động, cầm một cây chổi, dáng vẻ hoảng loạn sợ hãi.

…. Thứ gì làm ông ta tỉnh lại? Thứ gì làm ông ta sợ hãi?

Tiêu phu nhân vội vã hỏi:

– Có thấy người lạ nào không?

Bác Quảng câm điếc gật gật đầu, ú ú ớ ớ nói.

Tiêu phu nhân nhíu mày hỏi:

– Người lạ có phải là đang ở bên trong không?

Bác Quảng lắc đầu liền tục, ú ớ nói một chặp, tay chỉ về phía cuối hành lang, Chấn mi các!

Tiêu phu nhân rùng mình, vội nói:

– Hỏng rồi! Điệu hổ li sơn!

Hai người vội vàng quay lại Chấn mi các, chỉ là trong lòng Tiêu Thu Thủy vẫn đang suy nghĩ, nhìn thần sắc của mẹ có vẻ như sự an nguy của lão phu nhân còn quan trọng hơn cả từ đường, bảo kiếm của nhà họ Tiêu. Rút cuộc thì, rút cuộc thì là “Lão phu nhân” là ai?

“Lão phu nhân” rút cuộc là ai?

Tiêu phu nhân chạy tới Chấn mi các, mặt trăng chìm vào sau mây đen, trời đất đều tối sầm lại, trong Chân mi các lửa nến bập bùng, không hề có một tiếng động, Tiêu phu nhân trong lòng cả kinh, đứa tay đẩy mạnh, ầm một tiếng, mở cửa ra.

Cửa vừa mở chỉ nghe bên trong có một giọng nói vang lên, không gấp không vội, hỏi:

– Là ai?

Tiêu phu nhân nhìn lại, chỉ thấy lão phu nhân vẫn đang ngồi yên trên ghế, thím Trương khoanh tay ngồi bên cạnh, tiêu phu nhân giống như bỏ xuống được một khối đá lớn trong lòng, mặt hơi nóng lên, vội nói:

– Vãn bối nhất thời thất ngộ, cứ nghĩ có địch xâm phạm, mạo phạm lão phu nhân, xin người trách tội.

Lão phu nhân cười nói:

– Tiêu phu nhân lo lắng cho an nguy của lão thân, lão thân khắc sâu vào trong tâm dạ, cảm tạ còn chưa hết, nào có tội gì?

Tiêu phu nhân gượng cười nói:

– Vãn bối còn vài chuyện cần xử lý, chỗ này bình yên thì không dám kinh nhiễu phu nhân nữa. Thím Trương, nếu thấy kẻ nào khả nghi tiến vào xin cứ hô lên là được, bọn vãn bối hầu ngay ở ngoài.

Thím Trương cung kính nói:

– Vâng, Tiêu phu nhân.

Tiêu phu nhân phất tay, gọi Tiêu Thu Thủy ra ngoài, đóng cửa Chân mi các lại, bấy giờ mới thở phào một tiếng, chậm rãi rút trường kiếm ra. Chỉ thấy kiếm như nước thu, trăng sáng vượt khỏi màn mây, ánh sáng lạnh người, Tiêu phu nhân Tôn Tuệ San kiếm ngang trước ngực, ánh trắng nhu hòa cũng bóng đêm lặng lẽ phủ xuống người Tiêu phu nhân, lại làm nổi lên anh khí vô song.

Tiêu Thu Thủy đứng thẳng lên, hắn chợt cảm thấy mình kính yêu mẹ vô cùng.

Chỉ nghe Tiêu phu nhân nói:

– Thu Thủy, rút kiếm ra. Kẻ địch nếu đã xâm nhập vào thì sẽ không chịu tay không mà về.

Đúng lúc này, chỉ nghe mấy tiếng vỗ tay lạc lõng truyền tới, dưới ánh trăng một người cao giọng hát, hai người hạ giọng hòa.

Bách niên tiền, anh hùng kích mã đích địa phương

Bách niên tiền, tráng sĩ ma kiếm đích địa phương

Giá nhân ngã ảm nhiên địa giải liễu an

Lịch sử đích tỏa a một hữu thược thi

Ngã để hành nang dã một hữu kiếm

Yếu nhất cá khanh thương đích mộng ba —

Sấn nguyệt sắc, ngã truyện hạ liễu bi thích đích “Tương quân lệnh”

Tự cầm huyền……

(chú: thơ của Trịnh Sầu Dư)(*)

Tiếng ca trong bi tráng mang theo vẻ thong dong, lời ca trong tự nhiên mang theo vẻ trầm hùng, tiếng hát dứt lại một tràng vỗ tay lạc lõng, dưới ánh trăng, ba công tử áo gấm bước ra.

Ba công tử đeo bội kiếm.

Tiêu phu nhân ánh mắt co lại, nói:

– Truyền nhân Kiếm ma?

Dưới trướng Khổng Dương Tần có ba đại kiếm thủ, kiếm ba người này mang theo, một là cổ kiếm, một là danh kiếm, cái còn lại là bảo kiếm.

Công tử vừa hát lúc nãy vái chào Tiêu phu nhân, nói:

– Tại hạ xin mượn Tiêu phu nhân một thứ.

Tiêu phu nhân hỏi:

– Thứ gì?

Công tử kia đáp:

– Một người.

Tiêu phu nhân hỏi:

– Người nào?

Công tử ca hát chỉ vào Chấn mi các, Tiêu phu nhân lắc đầu.

Công tử ca hát thở dài, chìa tay bất đắc dĩ nhìn hai đồng bạn, hai người kia một người nhún vai, một người xua tay.

Công tử ca hát than thở:

– Vậy thì tại hạ đành phải…

Đoạn chậm rãi rút kiếm. Kiếm dưới trăng ánh lên một luồng sát khí.

(*) Tác giả chú thích vậy.

百年前,英雄击马的地方

百年前,壮士磨剑的地方

这儿我黯然地解了鞍

历史的锁啊没有钥匙

我底行囊也没有剑

要一个铿锵的梦吧–

趁月色,我传下了悲戚的“将军令”

自琴弦……

Trăm năm trước, nơi anh hùng ngã ngựa.

Trăm năm trước, nơi tráng sỹ mài gươm.

Bây giờ ta ảm đạm cởi yên

Khóa lịch sử không chìa để mở

Hành trang ta cũng không có kiếm.

Mơ về một giấc mộng âm vang…

Nhân ánh trăng ta để lại “Tướng quân lệnh” đau thương.

Tự cầm huyền….

Kiếm trong tay, nội viện lập tức tràn ngập sát khí!

Vẻ ung dung của công tử ca hát vụt biến thành sát phạt!

Kiếm là lợi kiếm, là chí tôn của Nga Mi, bảo kiếm Đồ Đao.

Đồ Đao kiếm vừa hiện, Tiêu Thu Thủy lập tức chắn trước mặt mẹ mình.

Trên tay hắn cũng có kiếm, một thanh kiếm vừa mới dưới đất lên lúc này… Kiếm của hắn vốn đã bị phá hủy trong trận chiến với Thiết oản thần ma rồi.

Công tử ca hát bước xéo lên hai bước, Tiêu Thu Thủy cũng tiến chéo hai bước.

Công tử ca hát nhìn Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy cũng nhìn công tử ca hát.

Hai người đều không cử dộng, cũng không nói chuyện.

Nhưng sát khí của hai người đều bộc phát trong nháy mắt!

Không gì chống đỡ nổi, không gì ngăn cản nổi!

Công tử phất tay áo lại quay sang phía Tiêu phu nhân, cúi người vái dài, nói:

– Tiêu phu nhân, nhớ hai mươi năm trước, Thập tự Tuệ kiếm của Tôn nữ hiệp nổi danh thiên hạ, mười chín năm trước tiêu diệt Trường Sa bang, mười tám năm trước giết chết Ngạc Ngư thần kiếm, mười bảy năm trước bắt giữ Trường Sa cửu tử, sớm đã vang dội thế gian.

Tiêu phu nhân thấy hắn ăn nói lễ độ, hơn nữa còn kể lại chiến công của mình năm xưa, trong lòng không khỏi sinh hảo cảm, mặc dù thầm cảnh giác nhưng vẫn để hắn nói tiếp.

Công tử phất tay áo nói:

– Đáng cười là… Khi đó tại hạ vẫn còn đang quấn tã.

Đoạn, bật cười tự trào. Tiêu phu nhân nói:

– Những chuyện đó chẳng đáng nhắc tới. Trường Giang sóng sau xô sóng trước, đám già cả chúng ta võ công, tu dưỡng chưa chắc đã đều cao.

Công tử phất tay áo nói:

– Nhưng tại hạ so với Tôn nữ hiệp thật sự là hàng dưới. Tại hạ mặc dù cũng muốn được thưởng thức Thập tự Tuệ kiếm của Tôn nữ hiệp nhưng cũng tự biết võ công tạo nghệ thoa kém quá xa, thật sự không dám bọ ngựa chống xe, chỉ là…

Công tử phát tay áo do dự một chút, cuối cùng thở dài:

– Ai, chỉ là nhận lệnh của gia sư, đến mời một người đi… Tại hạ biết Tôn nữ hiệp tuyệt không cho phép, mà tại hạ lại không phải là địch thủ, thật đúng là rất khó xử.

Công tử phất tay áo lại nói:

– Chuyện đến bước này, nói gì cũng là khó cãi mệnh lệnh gia sư, nhưng lại tự biết mình không địch lại Tôn nữ hiệp, tại hạ chỉ có thể tận lực, xin được lĩnh giáo Tôn nữ hiệp, mong tiền bối chỉ điểm cho.

Tiêu phu nhân trong lòng cười thầm:

“Nói đi nói lại là sợ mình thất bại, ta sẽ đả thương ngươi.”

Lập tức nói:

– Vậy chúng ta điểm tới là dừng là được.

Công tử phất tay áo lại vái dài, nói:

– Tại hạ cũng là bất đắc dĩ, rất mong nữ hiệp thứ tội, hạ thủ lưu tình.

Tiêu phu nhân bình thảm nói:

– Ngươi là việc cho sư phụ, cũng là chuyện đương nhiên. Ngươi rút kiếm đi, ta tuyệt không làm ngươi bị thương.

Công tử phất tay áo cúi người thật sâu hành lễ, đứng dưới ánh trăng chậm rãi rút bội kiếm.

Kiếm ngân trong trẻo, tỏa sáng lấp loáng dưới ánh trăng.

Tiêu phu nhân động dung, hỏi:

– Danh kiếm Trường Khiếu?

Công tử phất tay áo cung kính đáp:

– Đúng vậy. Tiêu phu nhân tứ giáo.

Tiếp đó nâng kiếm quá đầu, lưng cong xuống, mũi kiếm chỉ xuống đất, chính là chiêu Hữu phượng lai nghi.

Tiêu phu nhân nhìn qua, biết là đối phương làm lễ vãn bối, trong lõng cũng không muốn làm khó, kiếm chuyển sang tay trái, nhẹ giọng nói:

– Không cần đa lễ, ngươi ra chiêu đi.

Công tử phất tay áo thận trọng đáp:

– Vâng.

Hắn vẽ lên một luồng kiếm hoa, giống như muốn đâm ra, đột nhiên tay trái vung lên, một luồng đao quang lóe lên như chớp giật, vượt qua bảy thước, đánh thẳng vào ngực Tiêu phu nhân!

Đao quang nhanh, chuẩn, độc, hơn nữa còn làm người ta không kịp đề phòng!

Tiêu phu nhân dù sao cũng là Tôn Tuệ San tung hoành một cõi năm xưa, kịp thời nghiêng người!

Phụp! Đao đâm trúng vai phải, sâu vào thịt bảy phân.

Tiêu phu nhân lùi lại ba nước, dưới ánh trăng, khuôn mặt lộ vẻ trắng bệch!

Lúc này, Tiêu Thu Thủy vừa phân tâm, công tử ca hát đã xuất kiếm!

Kiếm đến nửa đường bỗng dừng lại, đao quang lóe lên, lại một cây phi đao bắn tới!

Chỉ là Tiêu Thu Thủy đã có phòng bị, vung ngang kiếm chặn lại. “Đinh” một tiếng, kiếm gãy làm đôi, đao bay đi mất!

Đây là đao gì, sao lại có ma lực như vậy?

Trong phút chốc đã làm bị thương tay Tiêu phu nhân, còn chặt đứt kiếm Tiêu Thu Thủy?

Tiêu Thu Thủy lập tức chắn trước mặt Tiêu phu nhân.

Trên tay hắn không còn kiếm, chỉ có thể nắm chặt tay, trừng mắt nhìn ba người trước mặt.

Tiêu phu nhân khàn giọng nói:

– Các ngươi… Các ngươi không phải truyền nhân Kiếm ma!

Ba người kia đồng loạt cười lớn, cùng chậm rãi ngâm:

– Thiên lang phệ nguyệt, bán đao tuyệt mệnh. Hồng đăng quỷ ảnh, nhất đao đoạn hồn!

Công tử ca hát nói:

– Ta tên Sa Vân, ngươi đương nhiên đã nghe tới Phi đao Lang ma Sá Thiên Đăng, người chính là sư phụ của bọn ta.

Công tử phất tay áo nói:

– Ta tên Sa Điện, ra tay nhanh như thiểm điện. Bội kiếm của bọn ta là để các ngươi chú ý đến kiếm, tưởng rằng bọn ta là truyền nhân của Khổng Dương Tần, nhưng đánh ra lại là đao, phi đao của ta ta có giống thiểm điện không?

Công tử nhún vai nói:

– Ta tên Sa Lôi. Ta còn chưa ra tay, ta ra tay thế nào lát nữa các ngươi tự sẽ biết. Còn có một vị Sa Phong, hắn là đại sư huynh, hắn tới lui như gió, sợ là đã sớm….

… Truyền nhân nhà họ Sa tổng cộng có bốn người, bây giờ Sa Phong không có mặt, chẳng lẽ đã tiến vào Chấn mi các?

… Lão phu nhân không biết võ công, chỉ sợ…!

Tiêu Thu Thủy cũng biến sắc.

… Ngoài trang kẻ địch tới xâm phạm, xem ra bên đó không thể phái người trở về.

… Ở bên này vừa giao thủ, mẹ đã bị trọng thương, bản thân lại bị gãy kiếm, làm thế nào địch lại ba người kia?

Tiêu phu nhân bỗng nhiên động thủ, bà quay người lao đi, tới trước Chấn mi các, một cước đá tung cửa!

Cửa các mở ra, đèn nến bập bùng, bên trong không có người!

… Người đâu rồi, chẳng lẽ, chẳng lẽ đã trúng độc thủ của Sa Phong?

Sau khi Tiêu phu nhân rời bàn ăn, người của Quyền Lực bang đã phát động đợt tấn công đầu tiên, Hoán Hoa phái cũng triển khai cuộc phòng thủ đầu tiên.

Lần tấn công đầu có mười một bang chúng Quyền Lực bang, bọn chúng vượt qua đường chính, lao qua tường ba đột nhiên gặp phải bảy cao thủ Long tổ.

Long tổ phụ trách chiến đấu, trong các đệ tử Hoán Hoa thì võ công của họ có thể coi là cao nhất

Nhưng bảy kiếm thủ Long tổ đều tuẫn chức.

Người của Quyền Lực bang cũng không dễ chịu, chỉ có một trên chạy thoát.

Gã bang chúng này vượt tường chạy trốn, biến mất trong rừng cây phía trước Kiếm lư.

Sau đó Quyền Lực bang lại có mười sáu người tới, kẻ đi đầu chính là tên vừa chạy trốn.

Bọn chúng vượt tường tiến vào, xuyên qua sân trước tiến vào đại sảnh, sau đó chia ra tiến vào nội sảnh, khi tới hành lang gấp khúc thì mười sáu kiếm thủ Long tổ mới chặn đứng chúng lại, bắt đầu chiến đấu.

Võ công hóm bang chúng Quyền Lực bang này đúng là cao minh hơn nhóm đầu rất nhiều, chiến đấu một hồi hai bên đều có người chết.

Long tổ có ba người rút về, Quyền Lực bang có năm tên rút lui.

Năm tên này rút vào trong rừng cây.

Trong rừng cây không hề có tiếng động, hoàn toàn tối đen.

Đường Đại, Tiêu Tây Lâu, Chu Hiệp Vũ ở trên Thính vũ lâu, bình tĩnh quan sát tất cả, nửa chừng Đường Đại hỏi:

– Tiêu đại hiệp, trong sân, ngoài sân ít nhất còn bảy tám mươi cao thủ tiềm phục, tại sao họ không tham chiến?

Tiêu Tây Lâu đáp:

– Không có mệnh lệnh của tôi, bọn họ tuyệt đối không tham chiến.

Đường Đại chờ ông ta nói tiếp.

Gió đêm rất mạnh, Tiêu Tây Lâu râu tóc tung bay:

– Cộng thêm nhà trong nhà ngoài, trong hồ, bên hồ, ngoài lầu trong gác, gian bên nhà cạnh, kỳ thực tổng cộng còn có một trăm bốn mới sáu người, Đường đại hiệp không nhìn thấy thôi.

Đường Đại cảm thán:

– Tiêu phủ quả nghiêm mật, xin hỏi dụng ý?

Tiêu Tây Lâu đáp:

– Nhóm đầu tiên của Quyền Lực bang chỉ là thăm dò, thấy nhân thủ của chúng ta không đông nên có chút nghi ngờ, vì thế phái ra nhóm thứ hai, nhân thủ của chúng ta vẫn không đủ có lẽ đã tin tưởng rồi. Thực lực chân chính của chúng chưa lộ, binh lực của chúng ta sao có thể hiện ra?

Đường Đại chưa trả lời, sát khí bỗng xộc lên!

Sáu mươi hai bang chúng Quyền Lực bang đá tung cửa lớn, không chút sợ hãi, tiến thẳng một mạch!

Mà ở trong bóng tối, hai bên trái phải lần lượt có hai mươi bốn bang chúng Quyền Lực bang yên lặng xâm nhập vào trang.

Tổng cộng có bốn mươi tám tên bang chúng, vừa nhìn thân thủ đã biết đây mới là tổ có võ công cáo nhất

Hai nhóm người này giằng co với hơn mười sát thủ Long tổ trong đại sảnh, sát thủ Long tổ đường nhiên không địch lại, bại lùi, tiến vào nội viện, lại có hơn mười kiếm thủ Long tổ chi viện, mấy lượt tử thương quá nửa, lui vào trong Trường Giang kiếm thất!

Bang chúng Quyền Lực bang thừa thắng truy kích, giết vào trong Trường Giang kiếm thất.

Đúng lúc này, thế cục chợt đại biến!

Kiếm thủ Long tổ vốn chỉ còn lại bảy tám người bỗng nhiên tăng lên đến hơn năm mươi người, hơn nữa sau tường, dưới bếp, trên lầu, ngoài phòng còn có thêm trăm kiếm thủ khác tràn ra.

Ưng tổ, Khuyển tổ, Hổ tổ đều gia nhập cuộc chiến.

Quyền Lực bang vì thắng nên đắc ý vong hình, tiến sâu vào lòng địch, cuối cùng thành con thú bị vây!

Một kiếm thủ trẻ trung, mạnh mẽ, sắc bén tiến vào trong Thính vũ lâu.

Trẻ trung là tuổi tắc hắn, mạnh mẽ là thân thể hắn, sắc bén là ánh mắt hắn, Tiêu Tây Lâu chỉ nói với hắn một câu:

– Không lưu lại người sống.

Thanh niên đó lập tức rời đi.

Sau đó tiếng hô giết vang trời, Đường Đại hỏi:

– Hắn là ai?

Tiêu Tây Lâu vuốt râu, đáp:

– Tổ trưởng Long tổ, Trương Trường Cung.

Đường Đại chỉ nói một tiếng:

– Giỏi.

Tiếng hô giết cuối cùng cũng ngừng lại.

Thanh niên kia lại xuất hiện trên lầu, chỉ nói một câu, một câu dài:

– Một trăm hai mươi tên tới, không ai sống sót trở về. Long tổ tổn thất hai mươi ba người, Ưng tổ mười chín người, Khuyển tổ sáu người, hổ tổ bốn người.

Tiêu Tây Lâu gật đầu:

– Tốt.

Trương Trường Cung lại lập tức rời đi, biến mất trong bóng tối.

Đường Đại thở dài:

– Người ta nói Đường môn đất Thục là đầm rồng hang hổ, kỳ thực nhà họ Tiêu Hoán Hoa mới là tường đồng vách sắt.

Đúng lúc này, từ trong bóng tối bên ngoài có hai người bước ra.

Sắc mặt Tiêu Tây Lâu lập tức căng thẳng, nói:

– Nhân vật quan trọng tới rồi.

Kẻ tới chỉ có hai người.

Một già một trẻ, già đi trước, trẻ theo sau.

Già da ngăm đen, trẻ trắng nhợt, dáng vẻ đi đứng của hai người lại giống nhau như đúc: thẳng tắp, cứng ngắc, lạnh độc như cương thi.

Chu Hiệp Vũ mở miệng nói, lần đầu tiên lên tiếng, chỉ nói có một câu:

– Hoa Cô Phần!

Bách độc thần ma Hoa Cô Phần!

Thiếu niên đi phía sau không nghi ngờ gì chính là đệ tử đích truyền của Hoa Cô Phần, Nam Cung Tùng Hoàng.

Nam Cung thế gia vốn là danh gia võ lâm, nhưng con cháu ô nhục nhất là Nam Cung Tùng Hoàng đầu kháo Quyền Lực bang.

Hoa Cô Phần và Nam Cung Tùng Hoàng chậm rãi bước tới, khi tới cửa lớn thì dừng lại không đi nữa. Hai người một đen một trắng giống như cương thi, trong gió đêm quần áo lay động, giống như quỷ mị.

Tiếp đó có bốn người đồng thời xuất hiện, khi xuất hiện thì đồng thời ra tay, ra tay đều nhanh chóng, nhanh chóng như nhau, vừa rút kiếm, kiếm đã tới.

Kiếm thủ được huấn luyện bài bản của Long tổ.

Mắt thấy kiếm sắp sửa đâm trúng hai người già trẻ đó, bốn kiếm thủ bỗng vô duyên vô cớ ngã vật xuống.

Vừa ngã xuống liền không đứng dậy được nữa.

Mà một già một trẻ kia vẫn không hề động đậy.

Gió rất lớn, sao sáng đầy trời, minh nguyệt trong ngần.

Tiêu Tây Lâu thân hình vừa động, Đường Đại đã nói:

– Để tôi lên.

Tiêu Tây Lâu lắc đầu, cười nói:

– Đây không phải đạo đãi khách.

Đường Đại cười:

– Tôi không phải khách.

… Trong hai người bọn họ chỉ có một người có thể đi.

… Nếu Quyền Lực bang đã có hai ngươi đến thì cũng chỉ có thể có hai người tới tiếp chiến.

… Trong võ lâm có quy củ võ lâm, trên giang hồ có phép tắc của giang hồ, nếu đối phương đã phái hai tên chủ tướng tới khiêu chiến thì nhà họ Tiêu đương nhiên cũng phải phái ra hai vị cao thủ. Phương pháp tiếp chiến này bắt đầu từ thời Hán Sở tranh hùng, sớm đã được người ta mô phỏng tương truyền.

Chu Hiệp Vũ đột nhiên nói:

– Đường Đại đi. Hắn biết dùng độc.

Đường Đại cười lớn:

– Hơn nữa chỗ này còn cần ngài chủ trì.

… Rắn không thể không có đầu, nhà họ Tiêu không thể quần long vô thủ.

… Nhưng trong câu này cũng có thể nhận thấy, Đường Đại tung hoành võ lâm vậy mà cũng không dám khẳng định sinh tử thắng bại trận này.

… Bất kỳ ai giao đấu với Bách độc thần ma đều khó nắm chắc được hơn năm phần.

Đường Đại mỉm cười nhìn Tả Khâu Siêu Nhiên và Đặng Ngọc Hàm:

– Lão mang theo một đệ tử, hai cậu ai muốn đi cùng ta?

Tả Khâu Siêu Nhiên nói:

– Tôi đi.

“Soạt” một tiếng, một thanh kiếm đã chặn trước yết hầu Tả Khâu Siêu nhiên.

Người xuất kiếm là Đặng Ngọc Hàm, hắn lạnh lùng nói:

– Tôi ác hơn cậu, tôi đi.

… Đối phó hậu nhân của Bách độc thần ma, nhất định phải là người tâm ngoan thủ lạt mới được.

… Huống hồ Hải Nam kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm vốn là kiếm nhanh nổi tiếng.

Đường Đại nói:

– Đặng Ngọc Hàm đi. Tả Khâu, cậu dùng cầm nã thủ, người của Hoa Cô Phần không thể chạm vào được.

… Ai chạm vào Hoa Cô Phần, chỉ có một đường chết.

Chọn tập
Bình luận