Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thần Châu Kỳ Hiệp

Quyển 4 – Chương 15: Mười năm sống chết mịt mùng

Tác giả: Ôn Thụy An
Chọn tập

Người tới không hề quá “già”, đầu trọc, mặc một tấm áo cà sa đỏ rực, toàn thân như lửa, bước nhanh đến.

Khi Tiêu Dịch Nhân quay đầu lại, chỉ thấy ông ta ở ngoài vòng, rắn trên mặt đất tới gần ông ta đều bốc cháy, giãy giụa, nhảy lên rồi lại rơi xuống.

Tiêu Dịch Nhân vô cùng mừng rỡ, vung tay lên, đệ tử Hoán Hoa lập tức mở ra một con đường. Người đó bĩnh tĩnh bước tới, đã đến trước mặt Tiêu Dịch Nhân.

Người này không phải ai khác mà chính là Liệt Hỏa thần quân Thái Khấp Thần, Tiêu Dịch Nhân đã từng gặp tại lầu Đại Quan.

Thái Khấp Thần phất tay, nói:

– Xà vương, bọn ta đã bao vây ngươi rồi.

Ông lão cười lạnh, thiếu nữ giận giữ quát:

– Chó săn của Chu đại thiên vương, ngươi muốn thế nào?

Liệt Hỏa thần quân không trả lời cô ta mà quay sang phía Tiêu Dịch Nhân, nói:

– Đôi Xà vương này giao cho ta, các ngươi đi tiếp, không được chậm trễ.

Người của Chu đại thiên vương vốn là tử địch của Quyền Lực bang.

Liệt Hỏa thần quân đấu với Xà vương, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.

Tận đáy lòng, Tiêu Dịch Nhân cũng hy vọng Thập niên không phải hy sinh, mà có thể mượn tay kẻ khác, trừ khử kình địch.

Tiêu Dịch Nhân gật đầu, Thập niên dành ra một lỗ hổng.

Tròng mắt ông lão co rút lại, hai mắt thiếu nữ đầy oán độc.

Y phục Liệt Hỏa thần quân lại tự bốc cháy, chậm rãi bước tới.

Ông lão nói:

– Ngươi tới chịu chết, thật chẳng gì tốt hơn.

Liệt Hỏa thần quân đáp:

– Ngươi chuẩn bị chết đi.

Thiếu nữ nói:

– Bây giờ ngươi chết đi.

Vừa nói dứt lời, ba người đồng loạt ra tay.

Hai chưởng Liệt Hỏa thần quân phóng ra hai luồng lửa mạnh, hai người Thải Y và Bi Phẫn lập tức biến thành hai cây đuốc, tiếng kêu thét vang vọng.

Ống tay áo ông lão phất lên, “roạt” một tiếng, Yến Quân kêu thảm, ngã xuống.

Mười ngón tay thon thả của thiếu nữ vung lên, bắt trúng yết hầu Bạch Vân, tiếp đó sắc mặt Bạch Vân liền biến đổi, biến thành màu xanh lục.

Độc trên ngón tay thiếu nữ không ngờ còn độc hơn cả rắn độc.

Trong thoáng chốc Thập niên đã chết mất bốn người.

Khi những người khác phát hiện ra thì bốn người đã tắt thở.

Lúc này Liệt Hỏa thân quân lại nói một câu.

Câu nói với Tiêu Dịch Nhân.

– Thập niên của ngươi đã bị ta phá rồi.

Sắc mặt Tiêu Dịch Nhân giống như một khối thép, người cũng trấn tĩnh như một khối thép, ánh mắt lại đầy bi phẫn:

– Ngươi không phải Liệt Hỏa thần quân?

Người giống như ngọn lửa kia nhếch miệng cười, đáp:

– Ta không phải Thái Khấp Thần.

Thiếu nữ cười:

– Xà vương vốn đã đủ “xà”. Cho dù là ngươi thông minh như quỷ thì vẫn bị Xà vương đùa bỡn.

Ông lão cũng hiền hậu nói:

– Kỳ thực, trận đánh giữa bọn ta và các ngươi đã bắt đầu ngay từ bên bờ hồ Điền.

“Ngọn lửa” kia nói:

– Trận đó là ta khiến cho ngươi tin rằng ta chính là “Liệt Hỏa thần quân”, người của Chu đại thiên vương, ngươi mới không đề phòng ta, để ta phá hủy đại trận Thập niên của ngươi.

Tiêu Dịch Nhân nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng một:

– Rút, cuộc, ngươi, là, ai?

“Ngọn lửa” đó cười đáp:

– Đừng quên rằng Quyền Lực bang cũng có một Hỏa trung chi vương.

Ánh mắt Tiêu Dịch Nhân lạnh lẽo như dao nhọn:

– Ngươi là Hỏa vương Tổ Kim Điện?!

Tổ Kim Điện cười lớn như lửa reo:

– Chính là tại hạ.

Tiêu Dịch Nhân không nói gì nữa.

Hắn chỉ cảm thấy sự sỉ nhục của kẻ bị lừa gạt, sự nhục nhã của kẻ thất bại.

Tổ Kim Điện lại tiếp:

– Người nhà họ Tiêu các ngươi đều kẻ có tài, ngay cả với võ công như của Tiêu Thu Thủy mà cũng có thể thoát được sự truy sát của bọn ta ở núi Đan Hà, rất khá!

Ông lão cười khà khà:

– Đáng tiếc, hôm nay ngươi đã đi tới đường cùng rồi.

Thiếu nữ cười duyên:

– Người của bọn ta đã chặn hết đường lui của các ngươi.

Tiêu Dịch Nhân đang giận giữ, hắn không ngừng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, phải cẩn thận. Đối phó với đám người độc như rắn rết này, chỉ thoáng sơ hở, thoáng mất lý trí thôi là sẽ chết không chỗ chôn thây.

Tổ Kim Điện cùng Tiêu Dịch Nhân đối thoại, với Đường Phương lại chẳng khác nào tiếng sấm giữa trời quang.

… Tiêu Thu Thủy từng qua Đan Hà?!

… Tiêu Thu Thủy từng đấu với Hỏa vương?!

… Tiêu Thu Thủy chưa chết?!

Đường Phương biết trước khi quen nàng, Tiêu Thu Thủy chưa từng đi qua Đan Hà, cũng chưa hề gặp qua Hỏa vương, Tổ Kim Điện nói như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ….

… Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết?!

Đường Phương nghĩ vậy, đang muốn hỏi thì bên kia đã động thủ rồi.

Trước khi ra tay, Tiêu Dịch Nhân còn hỏi một câu:

– Tại sao Trường Giang tứ côn lại đi theo ngươi?

Bởi vì Tiêu Dịch Nhân biết mặt Trường Giang tứ côn, cho nên mới lầm tưởng Tổ Kim Điện là Thái Khấp Thần.

Hắn bị lừa thật sự không phục, vì thế hắn bỏ qua mất tin tức về Tiêu Thu Thủy.

– Tại Cao Yếu, Trường Giang tứ côn đã sớm bị Kiếm vương giết mất một tên, ba tên còn lại được giao cho ta, đều bị ta khống chế không thể không đi theo, cũng không thể lên tiếng nói chuyện, bây giờ thì ngươi đã hiểu chưa?

Tiêu Dịch Nhân rít lên ba chữ qua kẽ răng:

– Đã hiểu rồi.

Toàn thân Tổ Kim Điện lại bùng cháy lên:

– Vậy thì ngươi có thể chết được rồi.

Trên giang hồ, Hoán Hoa kiếm phái vì trận này mà tiêu tan.

Trong võ lâm, Hoán Hoa kiếm phái vì trận này mà danh chấn thiên hạ.

…..

Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy sau gáy phát nóng, toàn thân lạnh lẽo, mới biết hắn vẫn còn đang rơi xuống vách đá

Vách núi tối đen, rơi xuống như thế thì sao còn mạng nữa?

Hắn cảm thấy bên hông còn có một người ôm lấy… Đúng lúc này, “phụp” một tiếng, lưng hắn đã chạm đất.

Nếu đã chạm đất, lưng eo hắn đáng lý ra phải gãy vụn, tan xương nát thịt rồi mới đúng, nhưng Tiêu Thu Thủy lại cảm thấy lưng, hông chẳng những không bị thương mà còn rất thoải mái.

Nhưng tiếp theo thì lại rất không thoải mái.

Tống Minh Châu cũng rơi xuống theo, rơi “bình” vào lòng Tiêu Thu Thủy.

Cho dù là Tống Minh Châu thon thả nhỏ bé, cho dù là sau lưng Tiêu Thu Thủy mềm mại như thảm nệm thì lực đạo cú rơi này cũng không hề tầm thường.

Tiêu Thu Thủy đau đến há hốc mồm, trào cả nước mắt.

Dược lực của Dương Cực tiên đan vẫn cực mạnh, cực nóng, Tiêu Thu Thủy há hốc mồm, đầu óc choáng váng hỗn loạn, mũi ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.

Tiêu Thu Thủy cảm thấy cơn đau hơi giảm đi, khép miệng lại, bỗng cắn phải một thứ mềm mềm, vẫn còn đang ngọ nguậy, nhưng sau khi chất dịch dính nhớt từ vật đó truyền vào miệng, xung động mãnh liệt trong cơ thể hắn lại giảm đi rất nhiều.

Công lực Tiêu Thu Thủy còn không bằng Thiệu Lưu Lệ bị Yến Cuồng Đồ ép dùng Dương Cực tiên đan năm xưa. Khi đó Thiệu Lưu Lệ chịu đủ khổ sở, Tiêu Thu Thủy lại càng khổ không tả xiết, ý chí của hắn mạnh, sức khống chế cao nhưng cũng sắp sửa không chịu nổi, nay có một chất lỏng mát lạnh truyền vào miệng, hắn mơ mơ hồ hồ, cũng mặc kệ tất cả, nuốt xuống.

Trong mê loạn, hắn bắt đầu cảm thấy có chút bình ổn, tuy không biết mình đang ở đâu, cũng chẳng biết mình đang làm cái gì.

….

Thập niên sinh tử lưỡng mang mang.

Khi Đường Phương xông ra được, sắc trời đã tới đen như mực, trong lòng nàng chỉ có cảm giác đó.

Chỉ có một mình nàng xông ra được sao?

…. Nàng không biết.

Nàng chỉ biết Tổ Kim Điện vừa nói xong câu đó là tiếng hô giết vang trời.

Ít nhất có hơn ba trăm bang chúng Quyền Lực bang xông tới, khi ấy nàng chỉ có một ý niệm, ý niệm đó khiến nàng giữa gió tanh mưa máu, xông ra khỏi vòng vây:

… Tiêu Thu Thủy có khả năng còn chưa chết. Tiêu Thu Thủy có thể vẫn còn trên đời!

Nàng muốn giết tới trước mặt Hỏa vương, hỏi hắn, đã gặp Tiêu Thu Thủy lúc nào, nhưng nàng không giết tới trước người hắn, mà giết ra khỏi vòng vây.

… Thu Thủy, Thu Thủy, anh đang ở đâu?

… Tôi ở đây.

……

Cuối cùng Tiêu Thu Thủy cũng tỉnh lại.

Cũng không biết đã trải bao lâu, hắn rút cuộc cũng tỉnh lại.

Khi tỉnh lại hắn mới phát hiện luồng xung động đó vẫn còn, có điều đã tạm thời tiềm phục vào trong bụng, ít nhất là có thể áp chế xuống được.

Sau đó hắn chung quy cũng biết mình đang ở chỗ nào, cũng hiểu tại sao mình ngã xuống mà không chết, lại càng rõ ràng mình làm thế nào áp chế được dược lực của Dương Cực tiên đan.

Hắn đã biết, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Hóa ra hắn đang nằm giữa một đám sâu giống như cỏ.

Đám sâu mềm này chất đống dày tới bảy tám lớp.

Số sâu đó màu xanh lục như rêu, hình dạng giống hệt như cỏ, nếu không phải biết cử động thì Tiêu Thu Thủy còn không biết bản thân mình đang nằm giữa đám sâu.

Số sâu này đều bám vào một khoảng đất nhỏ bé, thứ hắn hút vào vừa rồi chính là chất dịch của chúng.

Chất dịch của đám sâu nhỏ này lại áp chế được xung động trong cơ thể hắn, chẳng lẽ đám sâu này chính là Thảo Trùng, Thiệu Lưu Lệ khổ sở đến Đan Hà mà vẫn chưa tìm được sao?

Tiêu Thu Thủy giật mình chấn động, bỗng nghe có người bật cười:

– Anh ngơ ra đó làm cái gì thế?

Người nói chính là Tống Minh Châu, da nàng vẫn trắng nõn như tuyết, môi càng đỏ hồng, nhưng hai áng hồng vựng bên má đã biến mất.

Tiêu Thu Thủy ngơ ngác hỏi:

– Không phải cô.

Tống Minh châu đỏ, mặt, khe khẽ cắn môi, trên môi thoáng hiện màu trắng ngần khiến người ta rung động:

– Có một cây lan Thiết Tâm mọc trong đống Thảo Trùng, tôi hái nhụy hoa ăn rồi. Thảo Trùng là vật cực lạnh cực âm, hoa lan Thiết Tâm lại cực nóng cực dương, công lực tôi cao hơn anh, ngã xuống không bị ngất, liền tới hái ăn vào, khống chế được dực lực của Âm Cực tiên đan.

Tiêu Thu Thủy “ồ” một tiếng, cuối cùng cũng hiểu.

Tống Minh Châu cắn cắn môi, lại nói:

– Anh còn ngẩn ra đấy là gì! Tôi thấy anh cũng rất tốt, trong lúc đó mà cũng không làm chuyện… Tôi… Tôi rất cảm kích…

Tiêu Thu Thủy nhất thời không biết phải nói sao cho phải, Tống Minh Châu cí chút ngượng ngùng, giậm chân, phùng má:

– Anh còn không mau hút thêm chút dịch Thảo Trùng đi, nếu không lại không khống chế được, dược lực phát tác, như vậy…. Như vậy thì không ổn đâu.

Tiêu Thu Thủy như bừng tỉnh, vội nói:

– À, à….

Thuận tay nhặt lên mấy con Thảo Trùng to béo, trong suốt, cũng không quá khó nhìn lắm, nhắm mắt cắn mạnh xuống….

….

Đường Bằng vừa bắt đầu đã quyết định phải đi.

Có điều khi hắn đi, có vài chuyện cần làm.

Hắn muốn ôm thi thể Đường Mãnh đi, cũng muốn cứu theo cả Đường Phương đi.

Nhưng hắn lập tức phát hiện đã tuyệt vọng rồi.

Thi thể to lớn của Đường Mãnh đã bị rắn độc phủ kín, Đường Phương đã biến mất.

Đường Bằng tức khắc quyết định phải đi, hơn nữa còn tức khắc quyết định phải đi như thế nào.

Hắn xông tới chỗ nhiều rắn độc nhất.

Chỗ nhiều rắn, ngay cả người của Quyền Lực bang cũng không dám xông vào.

Độc của Xà vương, dù là Hỏa vương cũng không dám khinh thường. Nhưng Đường Bằng lại biết, hắn thà đi chọc vào rắn độc chứ không thể liều mạng với người của Quyền Lực bang.

Ở bên trong đàn rắn, ngược lại trở thành chỗ an toàn nhất, mà ông lão và thiếu nữ thì không biết đang quấn lấy ai, cũng không thể chia ra đối phó với hắn được.

Hắn không ngừng phóng ám khí, cuối cùng cũng giết ra được một “đường rắn”.

Đường Bằng thân trải không ít sóng to gió lớn, nhưng sự thảm khốc của trận chiến núi Điểm Thương thì thật sự là cả đời hắn ít gặp.

Trận này đối với Đường Bằng quả thực là một cơn ác bộc, hắn chưa từng gặp đối thủ nào tàn khốc, ngoan độc như Quyền Lực bang, cũng chưa từng thấy ai dũng cảm, không sợ hãi hơn đệ tử Hoán Hoa, lại càng chưa từng thấy trận chiến nào khốc liệt như thế này.

Ngay cả kẻ can đảm hơn người như Đường Bằng, vừa bắt đầu không ngờ cũng chỉ có: Trốn!

Trốn!

Đây là nỗi nhục nhã vô cùng của Đường Bằng, vì thế Đường Bằng lại quay về.

Khi sắc trời dần sáng, hắn quay trở lại tháp đá Điểm Thương.

Trận chiến này quá thảm khốc, ngay cả Đường Bằng cũng không muốn phải nhắc tới, không muốn phải nhìn thấy nữa, nhưng trước tháp đá chất đầy thi thể cao như núi, hắn lại trông thấy một người.

Đường Phương!

Trái tim Đường Bằng cơ hồ nhảy ra cả bên ngoài.

Đường Phương, Đường Phương, Đường Phương…

… Đường Phương chưa chết!

Đường môn thanh quy cực nghiêm, mà Đường Phương với Đường Bằng chỉ là chị em họ, Đường Bằng vẫn luôn thích người chị họ xinh đẹp, thanh tú mà băng tuyết thông minh này.

Hắn quay trở lại, kỳ thực, quan trọng nhất chính là vì Đường Phương.

Đường Phương thật sự chưa chết.

Hắn thực muốn hét lên mừng rỡ.

Hắn trông thấy Đường Phương, đồng thời Đường Phương cũng trông thấy hắn.

Tay hai người cùng lúc ấn lên túi đeo nhưng đều lập tức nhận ra đối phương; người của Đường gia chung quy vẫn phải dùng ám khí để phân biệt!

Hai người đều vô cùng mừng rỡ, Đường Phương chạy tới, ôm lấy tay Đường Phường, Đường Bằng cũng hưng phấn đến không nói nên lời. Sau đó Đường Phương liền nói một câu, câu nói mang theo chút kích động, là câu đầu tiên và hai chị em Đường Phương Đường Bằng nói khi trùng phùng sau kiếp nạn:

– Tiêu Thu Thủy có khả năng vẫn chưa chết, hắn vẫn còn sống…

Trái tim Đường Bằng vụt lạnh ngắt, nụ cười cứng lại trên môi.

…..

Tiêu Thu Thủy không biết đã ăn mấy con sâu nhỏ, Tống Minh Châu lại bật cười:

– Anh cũng không thể ăn mãi thế, nếu đã áp chế được rồi… Thì có thể ngừng ăn nữa….

Nói đến đây, Tống Minh Châu cũng không khỏi hơi đỏ mặt.

Tống Minh Châu từ nhỏ đã lang bạt giang hồ, bao nhiêu sóng gió đều từng gặp hết, nhưng lại chưa bao giờ xao xuyến bối rối trước một người đàn ông như thế.

“Đã áp chế được rồi…”Áp chế cái gì?

Nghĩ tới đây, hai má Tống Minh Châu không khỏi nóng lên.

Tuy nàng ta sảng khoái, lanh lợi nhưng từ sau khi hiến thân cho Liễu Tùy Phòng, chưa từng động tâm trước một chàng trai khác, mà nay… Chẳng lẽ vì chuyện hôm nay: Tiêu Thu Thủy vậy mà lại không nhân lúc người ta gặp nạn…

Ở bên kia, Tiêu Thu Thủy cũng ngừng hút dịch từ Thảo Trùng, thử đề khí, quả nhiên phát hiện luồng khí nóng trong cơ thể đã không còn tồn tại. Tiêu Thu Thủy hút dịch từ sâu, sớm đã cảm thấy ghê miệng, liền vội vàng ngồi dậy.

Lần này động thân dùng sức quá mạnh, không ngờ lại nhảy lên cao chín thước, Tiêu Thu Thủy thấy sắp sửa rơi xuống vách đá, chuyện này không thể coi thường được, cuống quýt đề khí ngưng thần, lại nhẹ nhàng đáp xuống, thân pháp khống chế cực kỳ ổn định, ngay cả bản thân hắn cũng phải kinh ngạc.

Tại sao công lực mình lại tăng lên tới hơn ba lần?!

Hắn lập tức hiểu ra, đây đều là nhờ dược lực của một viên tiên đan, sau khi ăn Thảo Trùng, nội công tiên đan đã được tận dụng hết, truyền vào đan điền, chuyển qua bách huyệt, khiến cho Tiêu Thu Thủy tăng lên đến một giáp công lực mà người trong võ lâm nằm mơ cũng muốn có được.

Tiêu Thu Thủy nhất thời vừa mừng vừa sợ, Tống Minh châu không nhịn được phải phì cười.

– Đồ ngốc, anh nghĩ cách gì đi?

Tiêu Thu Thủy ngạc nhiên hỏi:

– Nghĩ cách gì?

Tống Minh Châu dẩu môi chỉ chỉ lên trời, lại chỉ xuống vách đá, cười nói:

– Bây giờ chúng ta đầu không đến trời, chân không tới đất, chỉ là một khối lõm bên lưng núi, không trên không dưới, anh phải nghĩa cách leo lên hoặc là nghĩ cách đi xuống chứ.

Bấy giờ Tiêu Thu Thủy mới nhớ ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy vách đá cao ngút mắt, kéo chìm vào chân mây, vách núi sắc nhọn, bóng loáng không chỗ bám, cúi đầu xuống dưới vẫn là mây mù mờ mịt, sâu không thấy đáy.

Lúc này Tiêu Thu Thủy mới hiểu tại sao Thiệu Lưu Lệ đã tới Đan Hà mà vẫn không tìm được Thảo Trùng. Nếu không nhảy xống dưới vách đá thì chắc chắn sẽ không tới được chỗ này, mà nếu không tới chỗ này thì cũng không tìm được Thảo Trùng và lan Thiết Tâm, đây thật sự là một kỳ ngộ.

Nhưng kỳ ngộ là kỳ ngộ, ở vách đá trơn bóng không chỗ bám tay này, lên cũng không được, xuống cũng không xong, già chết ở đây, công lực có cao cũng thành vô dụng.

….

Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố không ngờ lại đều không chết.

Có điều họ cũng phải bò ra từ trong đống người chết.

Khi bò ra được, trên trời đầy sao, hai người trông thấy nhau đều tưởng đối phương là người chết.

Sau khi biết chưa chết, lại phát hiện đối thương là một người máu.

Kỳ thực cũng chẳng nghiêm trọng như vậy, máu trên người bọn họ phần lớn đều là của kẻ khác, dính hết lên thân, lên mặt, lên áo, lên tay hai người.

Cũng có một phần nhỏ là máu của chính mình: Thiết Tinh Nguyệt bị đánh bẹp mũi, mắt bị đập sưng húp, môi miệng bị giã toét, chìa hết cả răng ra ngoài.

Khâu Nam Cố cũng chẳng khá hơn, răng cửa gãy mất hai cái, mắt bị đánh thâm quầng, xương gãy mất một chiếc, mông cũng bị đốt đen.

Kẻ đốt cháy mông hắn chính là Hỏa vương Tổ Kim Điện.

Nếu không phải hắn lập tức giết người, dùng máu tươi của kẻ địch dập tắt ngọn lửa sau mông thì hắn đã sớm bị đốt chết rồi.

Hai người bọn họ đều không ngờ đối phương còn sống, càng không nghĩ rằng mình cũng còn sống, cho nên khi thấy đối phương đều sợ giật cả mình.

Sau đó hai người tên này chỉ vào tên kia, ôm bụng cười bò, cao hứng đến quên cả đau đớn, mừng rỡ đến hoa tay múa chân:

– Lão Thiết, cậu còn chưa chết à?!

– Mịa nó tên nhóc, cậu còn trù tôi chết nữa à!

Hai người hưng phấn đấm vai nhau, lại nắm tay nhau, tới khi cả bên đều đau đến không chịu nổi mới thả ra, yên lặng một chút rồi lại nôn nóng hỏi:

– Có thấy Tả Khâu đâu không?

– Không thấy! Mã mọc rễ đâu?

– Cũng không thấy, bà vợ anh ta…

– Đường Phương đâu?

– …

– Chúng ta có lỗi….

– Có lỗi với lão đại…

Sau đó mặt trăng dần hiện lên, vầng trăng cong vút, thế nhưng Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố đều cúi đầu, trầm mặc, không ai lên tiếng.

Hồi lâu sau, Thiết Tinh Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt sáng bừng lên trong bóng đêm:

– Không cần biết thế nào, chúng ta vẫn phải tới Hoán Hoa Khê… Dù là sức bọ ngựa cũng phải đứng chống xe!

Khâu Nam Cố cũng dứt khoát:

– Lão đại không còn, chúng ta lại càng liều mạng cũng phải đi một chuyến.

Sắc trời lại u ám đi, một vầng trăng cong treo lơ lửng giữa bầu trời, làm khung trời càng thêm cao vợi….

…….

Tiêu Thu Thủy và Tống Minh Châu lại đang ở dưới khe núi.

Ở nơi đầu không tới trời, chân không chạm đất này, võ công hai người Tiêu, Tống có cao cũng không thể trèo lên được.

Tống Minh Châu lên tiếng. Trong ánh trời nhập nhoạng, Tiêu Thu Thủy ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy sương khói lượn lờ, bên lưng núi sương mù rất đậm, đôi mắt trong như nước thu của Tống Minh Châu nhìn thẳng vào hắn, chậm rãi nói:

– Anh là người của Hoán Hoa kiếm phái đúng không?

Nàng phát hiện mình còn chưa hiểu gì nhiều về chàng trai vừa quen thuộc lại vừa xa lạ trước mắt.

– Đúng vậy.

Tống Minh Châu cười cười:

– Tiêu Dịch Nhân xưng hô với anh thế nào?

Tiêu Thu Thủy đáp:

– Anh ấy là anh trai tôi.

Tống Minh Châu “à” một tiếng, lại không khỏi bật cười:

– Anh trai anh rất có danh tiếng trong võ lâm, không ngờ em trai hắn lại ngốc ngếch thế này.

Tiêu Thu Thủy thoáng đỏ mặt, bỗng chợt nhớ tới Đường Phương, hít sau một hơi, lại nhớ tới người thân cùng các anh em đang không rõ sống chết, tâm trạng không khỏi trở nên nặng nề.

Tống Minh Châu cũng phát hiện vẻ mặt kỳ lạ của Tiêu Thu Thủy, hỏi:

– Sao vậy?

Tiêu Thu Thủy bỗng trầm giọng nói:

– Tống cô nương.

Tống Minh Châu hai mắt như mộng:

– Ừm?

Tiêu Thu Thủy khẽ hắng giọng:

– Tôi là người nhà họ Tiêu Hoán Hoa, mà Hoán Hoa kiếm phải gặp phải nguy nan như ngày hôm nay, đều là do một tay quý bang ban cho…

Tiêu Thu Thủy nói tới đây, lời lời như kiếm sắc:

– Càng huống hồ cô giết Lao Cửu, lại đả thương Ngô Tài, bọn họ đều là bạn bè tốt của tôi… Chuyện ngày hôm nay, tại hạ rất có lỗi với cô, nhưng chung quy cũng không làm hại danh tiết của cô nương… Sau chuyện này, chúng ta ân oán phân minh, cô nương nếu giết được tại hạ thì cứ việc giết không phải ngần ngại, tại hạ cũng chẳng có gì để oán hận…

Tống Minh Châu nghe vậy, sắc mặc hơi tối lại, sương mù từ từ lan toàn, tràn ngập mặt đấy, Tiêu Thu Thủy cũng không thấy rõ nàng ta nữa:

– Dựa vào công lực của ngươi mà cũng dám nói với ta như vậy. Ta muốn giết ngươi, thật dễ như trở bàn tay…

Qua một lúc, chỉ nghe Tống Minh Châu nhẹ nhàng nói:

– Hơn mười năm nay, ngoài anh ra, không có người thứ hai dám ăn nói với tôi như vậy…

Tống Minh Châu kính sợ Liễu Ngũ, nhưng Liễu Tùy Phong trước nay chưa bao giờ lạnh lùng dữ tợn với phụ nữ, nếu bắt buộc, hắn thà giết chết người phụ nữ đó chứ không chịu thay đổi sự ôn nhu tiêu sái của mình.

Còn về Lý Chầm Chu, là “bang chủ” của Tống Minh Châu, như cha mà cũng như anh, nàng căn bản không hề có cảm giác như đối với Tiêu Thu Thủy.

Trong đám sương mù, Tống Minh Châu vốn đã từ từ rút châm vàng cài trên tóc ra… Cuối cùng lại thong thả cài lại lên tóc.

Nàng không giết Tiêu Thu Thủy, chỉnh bản thân cũng không biết tại sao.

Nàng bỗng nói một câu mà chính bản thân mình cũng không ngờ tới:

– Nếu công tử Liễu Ngũ trông thấy tôi và anh cùng ở trong đây, cả đời này anh đừng mơ được sống yên lành nữa.

Liễu Tùy Phong lạnh lùng tàn độc, tiếng vang khắp võ lâm, những người biết tới Quyền Lực bang, không ai là không biết trong Quyền Lực bang có một nhân vật thủ đoạn độc ác như vậy, vừa là túi khôn, vừa là sát thủ, lại càng là nhân tài tổ chức. Trên giang hồ không có ai không sợ hắn.

Tiêu Thu Thủy lại đáp lại một câu mà ngay cả Tống Minh Châu cũng không dám nói:

– Sẽ có một ngày tôi phải cho Liễu Ngũ biết, cho dù đó có là sự thật đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có thể chấp nhận thôi!

Sắc mặt Tống Minh Châu vụt trắng bệch, không ngờ lại có ba phần giống như Đường Phương khi đang tức giận:

– Ai nói vậy!?

Tiêu Thu thủy nhìn Thẳng vào nàng:

– Tôi, Tiêu Thu Thủy nói.

Trong khoảnh khắc, Tiêu Thu Thủy như tìm lại đường hùng phong cùng khí khái giết địch ở Ô Giang. Tống Minh Châu dụi dụi mắt, chỉ mới qua một chớp mắt, khuôn mặt Tiêu Thu Thủy chợt bừng bừng chính khí, lại giống như sương mù huyền ảo, hoàn toàn đối lập với hình tượng ngơ ngơ ngác ngác vừa nãy.

Tống Minh Châu phảng phất như không còn nhận ra người này nữa.

Đúng lúc đó, chợt có một sợi dây dài thả ròng xuống.

Vào lúc này, ở nơi này, vậy mà cũng có người thả dây thừng xuống, chẳng lẽ là ông trời thả xuống sao?

Tiêu, Tống ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy dây thừng kéo dài, nhìn không thấy tận cùng, quả thực là giống như từ trên trời rủ xuống.

Chọn tập
Bình luận