“Tiểu thư, người rốt cuộc cũng trở về!” Dạ Nhược Ly vừa bước chân vào cửa hộ quốc phủ tướng quân, một hắc y nhân liền xuất hiện trước mặt nàng, khuôn mặt mừng rỡ, nhưng ngay sau đó lại dời ánh mắt nhìn về phía sau Dạ Nhược Ly, khẽ chau mày: “Cái người bẩn thỉu này là ai vậy?”
Dạ Nhược Ly quay đầu lại nhìn người thiếu niên, mỉm cười rồi nói: “Sau này hắn sẽ là thuộc hạ của ta, trước tiên ngươi đem hắn tắm rửa sạch sẽ rồi đưa tới gian phòng của ta.”
“Vâng, tiểu thư,” Lăng ôm quyền kiếm giữ ở hai tay sau đó ngẩng đầu lên nói: “Đúng rồi tiểu thư, tướng quân đang ở đại sảnh chờ người.”
“Cha dượng?” Dạ Nhược Ly sửng sốt sau đó phục hồi lại tâm trạng, nhẹ gật đầu: “Ân, vậy ta đi tới đó.”
Lúc này ở đại sảnh, ngoại trừ Bắc Ảnh Thần còn có hai người khác. Một người tronng đó phát hiện ra tiếng động ngoài cửa chính có chút giơ quai hàm lên, đôi mắt phượng dài hẹp nhìn về phía cửa, gió nhẹ bay vào đại sảnh một bộ quần áo đỏ chập chờn nhẹ nhàng trong gió như ngọn lửa xinh đẹp, mặc dù nam nhân kia dung mạo cực kì tuấn mỹ yêu nghiệt nhưng lại không làm mất đi khí khái nam nhân. Người này chỉ ngồi bất động một chỗ cũng có thể cảm nhân được đây là một bậc tôn giả vô thượng, khí phích vương giả cũng toả ra trên con người này.
“Yêu nghiệt kia sao lại ở đây?” Trong mắt ánh lên tia kinh ngạc, Dạ Nhược Ly thu hồi tâm trạng, trong mắt hiện lên tia cảnh giác, nàng không muốn dính líu đến người trong hoàng tộc. Ngay lúc nàng đang nghĩ đối sách thì một âm thanh mang theo sự kinh hỉ truyền tới: “Là ngươi?”
Nhìn thấy Dạ Nhược Ly xuất hiện, Nam Cung Thần bước nhanh tới, trên mặt tràn ngập niềm vui nhìn chăm chú vào thiếu nữ xinh đẹp tuyệt sắc: “Tiểu muội muội, ngươi còn nhớ ta không? Hai năm trước ở trong rừng Huyền thú có gặp qua, khi đó ngươi chỉ mang theo một nha hoàn sau đó từ biệt hai năm, không nghĩ tới ngươi là con gái của Bắc Ảnh tướng quân.”
Tiểu…muội muội?
Khoé môi Dạ Nhược Ly co giật, xưng hô như thế cả đời nàng đâu là lần đầu tiên.
Nhớ lại hai năm trước nàng và Gia Nhi cùng tiến vào rừng Huyền thú để luyện tập lại bị bầy thú vây quanh, lúc đó Nam Cung Thần dẫn theo thủ hạ cứu các nàng ra, chẳng qua chỉ là quen biết sơ sài lại bị thiếu niên mười mấy tuổi gọi bằng tiểu muội muội…Vốn cho rằng sau này sẽ không gặp lại nhau nữa ai ngờ hai năm sau lại có thể gặp Nam Cung Thần ở đây.
“Tiểu Ly nhi, con biết Nam Cung công tử?” Bắc Ảnh Thần kinh ngạc nhìn về phía Dạ Nhược Ly, hắn không nghĩ tới được Dạ Nhược Ly và gia tộc Nam Cung lại có quen biết, hơn nữa hắn biết Dạ Nhược Ly và Gia Nhi biến mất trong khoảng thời gian ngắn không ngờ rằng các nàng lại đi tới rừng rậm Huyền thú. Khó trách sau khi về thực lực của Gia Nhi tăng lên rất nhiều, thì ra là đến nơi đó để tập luyện. Mà thực lực của Dạ Nhược Ly hắn cũng không biết rõ nhưng hắn có thể chắc chắn không thể thua Gia Nhi được.
Dạ Nhược Ly nhìn Nam Cung Thần nhún người nói: “Công tử kia đã từng cứu con và Gia Nhi”
“Thì ra là thế,” Bắc Ảnh Thần đứng dậy khuôn mặt tuấn tú treo nụ cười, con ngươi xoẹt qua ánh sáng: “Đa tạ Nam Cung công tử đã cứu nhi nữ nhà ta một mạng, nếu Nam Cung công tử và Nam Vương gia đến Hiên Viên quốc có việc vậy trong khoảng thời gian này có ở tạo phủ tướng quân là được.”
Vì Cung Vô Hải là hoàng đế Ly Phong quốc nên Cung Vô Y cũng được phong vương.
“Cha dượng, nếu không có chuyện gì con xin đi trước một bước.” Dạ Nhược Ly chau mày, nghĩ tới thiếu niên dã thú vừa mới thu được trong đầu hình thành nên kế hoạch: “Còn có con có mang theo một người về, sau này hắn là thuộc hạ của con.”
“Tốt, tuỳ ý con.” Ánh mắt yêu thương Bắc Ảnh Thần rơi vào người Dạ Nhược Ly, vuốt vuốt đầu nàng, quyến rũ ra khoé môi: “Nếu như con mệt mỏi thì về nghỉ ngơi trước đi!”
Dạ Nhược Ly khẽ gật đầu, ánh mắt xoẹt qua Nam Cung Thần, tuyệt nhiên không trầm mặc không nói một cau với Cung Vô Y.
Hai năm trước trong rừng Huyền thú dù không có Nam Cung Thần trợ giúp, nàng và Gia Nhi cũng sẽ không bị nguy hiểm, dù sao đi rừng Huyền thú sao nàng không có biện pháp bảo vệ bản thân chúa? Bất quá Nam Cung Thần vẫn là cứu được nàng, cho nên cái ân này nàng sẽ khắc trong tâm. Mà ban đầu Cung Vô Y ở phủ Vân Lan cũng từng trợ giúp nàng, xem ra nàng phải trả hai phần ân tình này rồi.
Lúc này, Dạ Nhược Ly đột nhiên phát hiện mắt phượng của Cung Vô Y như tìm tòi nguyên cứu trên người nàng, nàng vội vàng thu tầm mắt, vội quay người ra phía cửa đải sảnh.
Trong sân có tiếng gió xoẹt qua tai, ánh mặt trời rơi xuống người Dạ Nhược Ly tạo cảm giác thật ấm áp.
Rất xa nàng nhìn thấy một bóng dáng đứng ở ngoài cửa phòng nàng. Dáng người thiếu niên kia thẳng cao gầy, lông mi toả sát khí, ngũ quan đoan chính thanh tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mở ra đường cong, nhưng con ngươi đen như mực kia y như trước toả ra dã khí,cành giác nhìn xung quanh. Chỉ là tắm rửa sach sẽ nhìn hắn giống như mỹ thiếu niên vậy.
Gia Nhi sớm đừng đón bên ngoài, nhìn thấy Dạ Nhược Ly, con mắt to tròn thanh tịnh như nước xoẹt qua ánh sáng, vội vàng chạy đến chỗ Dạ Nhược Ly: “Tiểu thư? Sao người lại đem cái tên kì quái này về?”
Dạ Nhược Ly khoát tay áo ngăn sự nghi vấn của Gia Nhi lại, đi tới chỗ thiếu niên dừng lại nói: “Ngươi không phải nói ngươi sẽ không tâm phục khẩu phục thực lực yếu hơn ngươi? Bây giơ ta sẽ cho ngươi thấy thực lực của ta, ngươi ra tay đi không cần lưu tình!”
Ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Dạ Nhược Ly, sắc mặt thiếu niên không bộc lộ cảm xúc, chỉ là trong con ngươi kia lộ vẻ khinh thường. Mặc dù hắn theo Dạ Nhược Ly rời khỏi nơi đó nhưng hắn không tin thiếu nữ này có thể đánh bại được hắn.
Gia Nhi rõ ràng thấy sự khinh thường của hắn, xem thường nhìn hắn một cái, tiểu tử thúi này dám khinh thương tiểu thư nhà nàng, sau này hắn sẽ chịu không ít đau khổ đây, tiểu thư động thủ chưa bao giờ lưu tình. Nàng đã từng trải qua đương nhiên biết rõ…