Dạ Nhược Ly thong thả bước về phủ tướng quân, chuẩn bị vào trong phủ ánh mắt ngay lập tức bị một bóng dáng phong hoa tuyệt đại hấp dẫn. Nam nhân này đúng là rất đẹp mắt, một bộ xiêm y đỏ rực càng làm cho hắn trở nên yêu mị, tóc mai như mực, lông mày hình lá liễu, trên lỗ mũi có ngưng tụ một lớp mồ hôi, trên tay cầm thanh trường kiếm, hắn chỉ đứng trong gió im im lặng lặng nhìn Dạ Nhược Ly.
Ngay cả lòng như hồ nước tĩnh lặng của Dạ Nhược Ly khi nhìn thấy bộ dạng yêu nghiệt này cũng không khỏi thất thần trong giây lát.
“Tiểu muội muội,” bên cạnh bỗng nhiên truyền tới giọng nói của thiếu niên, như muốn làm Dạ Nhược ly hoàn hồn lại, cánh tay chặt chẽ nắm lấy cổ nàng: “Kỳ thật ta lớn lên cũng nhìn rất đẹp, ngươi có thể không cần nhìn tên yêu nghiệt kia, nhìn ta a, thấy thế nào?”
Tiểu…muội muội?
Dạ Nhược Ly khoé môi có chút co rút, bước chân linh hoạt trở lại vội tránh Nam Cung Thần: “Hai người các ngươi sao lại ở chỗ này? Nếu như vậy ta đây không tiễn, đi đường bình an.”
Dứt lời trực tiếp vượt qua hai người đi về phía sân nhỏ, nhưng vào lúc này một bàn tay chặt chẽ túm lấy nàng.
“Nữ nhân, ngươi nghĩ là chúng ta rời đi?” Sắc mặt Cung Vô Y tối sầm, mắt phượng hơi nhăn nhìn thật sâu vào gương mặt còn non nớt trước mắt, đột nhiên cười rộ lên: “Tuy rằng bổn vương và Nam Cung Thần ở đây một thời gian ngắn, đúng là đúng lúc nên đi, bất quá…”
Cặp môi đỏ mọng giương lên, bộ dạng quyến rũ mị hoặc, Cung Vô Y tiến tới bên tai Dạ Nhược Ly thanh âm mang thêm vài phần mập mờ: “Tiểu Dạ, bổn vương tin tưởng một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, bổn vương nhất định sẽ biết tất cả bí mật của nàng.”
Dạ Nhược Ly rủ mắt, trầm mặc không nói. Nói thật nàng không hề ghét Cung Vô Y hay Nam Cung Thần. Nhưng mấy ngày nay lời nói của Bắc Ảnh Thần cứ làm nàng bất an có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra, dù Cung Vô Y có thân phận như thế nào thì nàng cũng không nên kéo người vô tội xuống nước, đây cũng là lý do nàng mong bọn họ rời đi.
“Nhược Ly muội muội,” Nam Cung Thần vỗ vai Dạ Nhược Ly, một bộ thanh sam tung bay trong gió khuôn mặt tuấn tú khôi ngô ôm lấy đường cong nhu hoà: “Muội có biết ba năm sau sẽ có cuộc thi đấu? Chỉ cần là huyền giả đều có thể tham gia, đến lúc đo anh tài hành kiệt tề tụ ta rất mong chờ biểu hiện của muội.”
“Huyền giả thi đấu?” Dạ Nhược Ly chậm rãi nói: “Tốt, ta sẽ tham gia.”
Đại khái ở thời điểm này không ai biết ba năm sau thi đấu bởi vì Dạ Nhược Ly mà xuất hiện bao nhiêu chấn động, cũng vì cuộc tỷ thí kia mà tiếng tăm của Dạ Nhược Ly vang danh thiên hạ, nàng thu nhận được rất nhiều cường giả, tạo cho gia tộc Bắc Ảnh một thế lực không hề nhỏ.
Cung Vô Y khắc sâu ngắm nhìn Dạ Nhược Ly, sau đó thu hồi tầm mắt, áo đỏ như lửa không gió tự bay: “Nam Cung, chúng ta đi thôi!”
Thời điểm mà Cung Vô Y và Nam Cung Thần bước đi, Dạ Nhược Ly cũng xoay người hướng về phía ngược lại mà bước đi, từ đầu đến cuối không ai quay lại nhìn ai.
“Cha dượng, mẹ…”
Bước vào đại sảnh, Dạ Nhược Ly trông thấy Bắc Ảnh Thần và Lam Hinh không khỏi nở nụ cười thật tươi, hai người này đứng cùng chỗ thật xứng đôi cho nên nàng tuyệt đối không cho phép người nào phá hư hạnh phúc của bọn họ. Trong giây lát phát hiện ra vị khách không mời mà đến, Dạ Nhược Ly thu lại dáng vẻ tươi cười, nhướng mày hỏi: “Không biết Bình an vương gia đến đây có chuyện gì?”
“Khục khục,” Hiên Viên Bình ho khan hai tiếng, con ngươi che đậy tia hung ác: “Bổn vương tới để cùng ngươi thương lượng một chút, bởi vì Huyền thú cấp 18 rất khó khăn bắt được, bằng thực lực của bổn vương thực sự không làm được, cho nên muốn ngươi thoáng một chút có thể đem cấp 18 thành cấp 15 có được không?”
Dứt lời, Hiên Viên Bình nắm chặt nắm đấm, nếu không phải con gái bảo bối của mình, hắn sao có thể nén giận? Đợi sau khi cứu được Tinh Nhi hắn sẽ cho tiện nhân này chết không có chỗ chôn!
“Có thể.” Dạ Nhược Ly vuốt cằm, nháy mắt một cái đồng ý với lời đề nghị của Hiên Viên Bình. Hiên Viên Bình ngây cả người, hắn tưởng phải rất khó khăn ai ngờ nàng ta lại dễ dàng đáp ứng như thế, từ khi nào con gái của Bắc Ảnh tướng quân dễ nói chuyện như vậy? Âm mưu, nhất định là có âm mưu…
“Bình an vương gia còn chuyện gì nữa sao? Nếu như không ta không tiễn,” Dạ Nhược Ly thấy hắn không có ý định rời đi, không kiên nhẫn nhướng lông mày: “Về phần Hoàng kim và Huyền thú ta sẽ sai người tới lấy, Hiên Viên Tinh Nhi sẽ bình an vô sự trở về, Vương gia cứ yên tâm trở về đợi đi, nếu không không chừng ta lại đổi ý.”
Nghe vậy, Hiên Viên Bình vội vàng đứng lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Dạ Nhược Ly, phát ra tiếng hừ lanh, không quay đầu bước ra về. Thái độ của hắn cũng không làm Dạ Nhược Ly khó chịu, trái lại còn nhẹ nhàng thở ra: “Gia hoả chướng mắt kia cuối cùng cũng đi rồi, nhà chúng ta cũng được thanh tịnh một lát.”
“Ha ha, tiểu Ly nhi, bây giờ con rất có phong phạm của người đứng đầu, cha dượng rất yên tâm.” Ánh mắt sủng nịnh nhìn Dạ Nhược Ly, Bắc Ảnh Thần vui vẻ cười tâm không khỏi xoắn lại, vì nàng trầm ổn thành thục mà cảm thấy đau lòng.
Tinh thần Dạ Nhược Ly kéo căng, cảm giác bất an lần nữa ập tới, nàng cất bước tiến tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Lam Hinh và Bắc Ảnh Thần lại một chỗ: “Cha dượng, người mới là nhất gia chi chủ, dù là mẫu thân hay con và cả phủ tướng quân này đều không thể rời xa cha dượng.”
Lam Hinh cắn cắn môi, khuôn mặt tuyệt mỹ che kín lo lắng, ánh mắt nhìn bầu trời xanh, khoé môi nở nụ cười vui vẻ mà đắng chát: “Có phải là bọn hắn đến rồi? Lúc trước, dùng tính mạng phụ thân và muội muội bức thiếp, thiếp mới phải rời xa chàng,sự việc đã qua mười lăm năm sao bọn hắn lại xuất hiện?”
“Hinh nhi…”Bắc Ảnh Thần nắm chặt lấy tay Lam Hinh, tựa hồ muốn cho nàng thêm sức mạnh để nàng thôi run rẩy.
“Yên tâm đi, thiếp đã không còn là Lam Hinh của mười lăm năm trước.” Lam Hinh lắc đầu mỉm cười, ánh mắt trong như nước toát ra vẻ kiên định: “Lần này thiếp sẽ không để bị uy hiếp nữa, huống chi tiểu Ly nhi cũng không muốn người một nhà chúng ta phải tách ra.”
Nghe hai người nói chuyện, Dạ Nhược Ly như lọt trong sương mù: “Cha dượng, mẫu thân, người mà hai người nói tới là ai?”
“Là một đám người rất cường đại…”Trong miệng Bắc Ảnh Thần hiện ra hương vị đắng chát, giọng điệu lộ vẻ bất đắc dĩ thật sâu: “Nói thế này, đám người kia thế lực rất lớn mạnh, muốn diệt Hiên Viên quốc cũng không tốn nhiều sức.”
Hiên Viên quốc trong bốn nước địa vị không hề thấp, thế lực kia có thể đơn giản tiêu diệt Hiên Viên quốc thì cường đại đến mức nào?
Chắc hẳn hoàng đế Hiên Viên biết rõ thân thế của Bắc Ảnh Thần nên thời điểm không có người ngoài mới có thái độ cung kính như vậy.
“Chẳng lẽ là Tứ đại Huyền lực gia tộc?”
Nghĩ trong chốc lát Dạ Nhược Ly cũng chỉ có một đáp án này.
“Không, thế lực này là Bắc Sơn chi ảnh, tộc hộ Bắc Ảnh, bởi vì gia tộc toạ lạc tại Bắc Sơn nên xưng danh như vậy. mà thế gia Bắc Ảnh còn mạnh hơn tứ đại huyền lực gia tộc rất nhiều.” Bắc Ảnh Thần không khỏi cười khổ một tiếng, hắn cảm nhận được khí tức của những người kia sắp tới rồi.
“So với Tứ đại huyền lực gia tộc còn cường đại hơn?”
Tâm tình bình tĩnh như Dạ Nhược Ly cũng bị tin tức này làm cho giật mình, nàng không ngờ kẻ thù lại mạnh như vậy.
“Không chỉ có thế, còn có một Nam Sơn chi hoả, vốn vị tiểu thư nhà đó là vị hôn thê của ta, có thể nói nàng ta mỹ mạo vô song, thiên phú bẩm sinh, được tất cả sự sủng ái giữa trời đất nhưng cũng vì vậy mà có tính cách của đại tiểu thư, tính tình vô cùng tồi tệ không coi ai ra gì. Cho nên ta với trốn khỏi Bắc Sơn sau đó gặp Hinh nhi…”
Về việc sau này, Bắc Ảnh Thần không nói thêm nhưng Dạ Nhược Ly cũng đoán được vài phần.
“Bắc Sơn chi ảnh, Nam Sơn chi hoả?”
Trong sử sách nàng không thấy có tin tức liên quan đến việc này, có lẽ đây đúng là một gia tộc ẩn sĩ, gia tộc như vậy tất nhiên bên trong vô cùng lợi hại, hơn nữa lại là hai gia tộc tương trợ lẫn nhau.
Bỗng nhiên có âm thanh truyền tới cắt đứt suy nghĩ của Dạ Nhược Ly: “Tướng quân, bên ngoài có hai người tự xưng là người nhà của tướng quân muốn gặp tướng quân.”
“Ai”, khẽ thở dài, Bắc Ảnh Thần đứng lên hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt tràn đầy sầu lo: “Chung quy ta vẫn nên theo bọn họ, Lăng ngươi bảo vệ phu nhân và tiểu thư trốn đi, nhớ kĩ, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không thể ra mặt.”
Lăng ngạc nhiên nhìn Bắc Ảnh Thần, hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra.
“Cha dượng,” Dạ Nhược Ly nắm lấy tay Bắc Ảnh Thần, khuôn mặt thiếu nữ mười lăm tuổi vẫn còn ngây thơ non nớt nhưng cặp mắt đen lại kiên định dị thường: “Chúng ta cùng đi, chỉ cần Dạ Nhược Ly con còn sống nhất định sẽ không cho phép kẻ nào chia rẽ gia đình chúng ta.”
Lam Hinh cũng ngẩng đầu, đôi mắt xinh đẹp đầy nhu tình nhìn Bắc Ảnh Thần: “Thần, chàng quên chàng đã hứa những gì rồi sao? Chẳng lẽ chàng muốn bỏ rơi mẹ con thiếp?”
“Hinh nhi, ta không phải…”
“Đã như vậy, vậy hãy để chúng ta cùng nhau đi chứ, dù có nguy hiểm như thế nào chúng ta cùng nhau vượt qua.”
Ngắm nhìn thần sắc kiên định của Dạ Nhược Ly lại hướng về Lam Hinh nhu tình trước mắt, trầm mặc nửa ngày, gương mặt tuấn tú của Bắc Ảnh Thần nâng lên: “Tốt, chúng ta cùng đi!”
Khi ba người bọn họ đi tới đại sảnh, một âm thanh già nua truyền tới: “Không cần đi nghênh đón rồi, chúng ta tự mình cũng có thể vào được, Thiếu chủ hôm nay vừa đủ mười năm người có lẽ nên rời đi rồi? Đừng quên thân phận Bắc Ảnh Thiếu chủ, tiểu thư đã đợi người mười năm người nên trở về cưới nàng ta để hoàn thành sứ mệnh thôi!” Những lời vừa nói ra là của một lão giả mặc áo vàng, tóc đen râu bạc trắng, đương nhiên là lời nói âm hiểm độc ác Lục trưởng lão.
“Bắc Ảnh Đồi!” Nắm chặt bàn tay, trong mắt Bắc Ảnh Thần lộ rõ vẻ tức giận cùng bất đắc dĩ: “Không ngờ hắn cũng đến đây!”
Lục trưởng lão với nhà bên kia quan hệ không tầm thường, con dâu của hắn chính là nhánh bên của nhà đó, nếu người đến là hắn chỉ sợ hôm nay Hinh nhi và tiểu Ly nhi khó có thể tránh khỏi kiếp nạn này rồi!
“Ta sẽ không về cùng các ngươi!” Hít sâu, giữa lông mày Bắc Ảnh Thần mang đầy vẻ cố chấp: “Đời này kiếp này, Bắc Ảnh Thần ta chỉ yêu có một người là Lam Hinh, trừ nàng ra tất cả nữ tử khác ta đến liếc nhìn cũng khinh thường nhất là tiểu thư nhà kia!”
“Cái gì?” sắc mặt Lục trưởng lão đại biến, nheo hai con ngươi bắn ra tia rét lạnh run người: “Hừ, tiểu thư có gì không tốt? So với tiện nhân bên cạnh ngươi rố hơn gấp ngàn vạn lần, rõ ràng đã gả cho người khác còn có một đứa con ghẻ ăn bám, ả ta có thể so sánh với tiểu thư hay sao? Ngay cả xách giày cho tiểu thư cũng không xứng! Thiếu chủ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn trở về cùng bọn ta, nếu không ta sẽ giết hết tất cả những người ngăn cản ta!”