Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 – Chương 18: Thiên địa dị tượng*, đan dược Chí Tôn ra đời!

Tác giả: Băng Y Khả Khả
Chọn tập

* dị tượng: cảnh tượng lạ, kỳ dị, không bình thường

thiên địa: trời đất, ‘Thiên địa dị tượng’: trời đất xuất hiện cảnh tượng lạ

Edit: susublue

“Ầm!”

“Rầm rầm!”

Bên trong Long Phượng thần đỉnh phát ra tiếng nổ mạnh, vang vọng khắp chung quanh, khóe miệng Dạ Nhược Ly cũng tràn ra một vệt máu, nàng chau mày lại bàn tay vung lên, ngọn lửa đỏ tươi chiếu rọi vào gương mặt tuyệt mỹ.

Đám người Tống Liệt nín thở, khẩn trương nhìn Dạ Nhược Ly.

Mà những người còn lại cũng ôm thái độ đứng xem kịch vui, bọn họ cũng muốn nhìn thử xem lần này Liên Minh luyện đan kết thúc chuyện này như thế nào.

“Ngũ trưởng lão, nha đầu đó…” Lão tổ tông nhíu lông mi trắng, liếc mắt nhìn Bắc Ảnh Thần, giọng điệu hơi lo lắng nói: “Chắc con bé không sao chứ? Ta thấy tình trạng của con bé được tốt lắm.”

Bắc Ảnh Thần nắm chặt tay, áp chế tâm trạng đang căng thẳng, hai tròng mắt nhìn chằm chằm nữ tử bạch y đang đứng trên quảng trường.

“Con bé không sao, tiểu Ly nhi sẽ không lấy mạng mình ra để giao tranh với người khác, bây giờ con bé làm như vậy tất nhiên là có suy tính của mình, mà điều duy nhất chúng ta có thể làm là tin tưởng con bé.”

Đúng, trừ tin tưởng nàng ra thì bọn họ có thể làm được gì?

Cung Vô Y nắm chặt tay, khuôn mặt tuấn tú lập tức âm u lạnh lẽo hẳn đi, đôi mắt cũng hơi nheo lại rồi thoáng xẹt qua sát ý.

“Thần Đan phái phải không? Thần Đan phái này không cần thiết tồn tại nữa …”

Dù chỉ nỉ non rất nhẹ nhưng mà người bên cạnh đều nghe rất rõ ràng, lúc này mọi người đều kinh ngạc nhìn Cung Vô Y.

Nam tử này là người phương nào? Vì sao lại có thể bình thản nói ra lời như vậy? Thần Đan phái là nơi mà ngươi muốn diệt là diệt sao? Sợ rằng trừ ba người mạnh nhất đại lục ra thì những người còn lại đều không có cách nào làm tổn thương đến gân cốt của Thần Đan phái được.

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của mọi người, gương mặt tuấn mỹ của Cung Vô Y vẫn âm trầm đến đáng sợ, khiến cho đám người đứng bên cạnh hắn cảm thấy như có hơi thở phát ra từ Cửu U giới vậy…

“Phụt!”

Dạ Nhược Ly phun ra một ngụm máu, lục phủ ngũ tạng đều như vỡ tan ra, đau đến mức nát ruột nát gan, dienxdafn;lleqsuy*dônn nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm đan đỉnh không chớp mắt.

Chợt một luồng khí thánh khiết tỏa ra từ đan điền, chậm rãi chảy khắp toàn thân, lục phủ ngũ tạng vốn đã vỡ ra nay lại từ từ lành lại như kỳ tích, nhưng mà lúc nàng cố gắng khống chế thì nó lại nứt ra lần nữa ,..

Một lần rồi lại một lần, nàng cũng cảm thấy đau đớn liên tục, nhưng mà người khác lại không nhìn thấy được điều này.

“Lục Tinh quả, Huyền Linh hoa, rễ cây Vô Thượng, huyền thú hệ hỏa cấp bậc Thần Tôn đỉnh phong, cộng thêm phong hỏa Song Diệp lúc trước lấy được từ Tinh Đấu quốc nữa…”

Thần Đan phái quả không hổ là đại thế lực hiếm có ở đại lục Thần Chi, nhưng dược liệu trân quý này nàng phải tìm kiếm rất lâu nhưng Thần Đan phái lại có thể đưa cho nàng dễ dàng như vậy.

Mà dược liệu cuối cùng là phong hỏa Song Diệp, nàng được Tinh Đấu quốc dâng tặng để nhận lỗi vì chuyện lúc trước ở bình nguyên* Thiên Lạc, bây giờ vừa đúng lúc có thể lấy ra sử dụng.

*bình nguyên: đồng bằng

Từng dược liệu được cho vào đan đỉnh, sắc mặt Dạ Nhược Ly càng lúc càng tái nhợt, trên trán cũng đổ đầy mồ hôi lạnh…

“Phù!”

Cổ Đan đứng bên cạnh nhẹ nhàng thở ra, chậm rãi thu ngọn lửa trong tay về, cười lạnh nhìn Dạ Nhược Ly.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Chỉ bằng Liên Minh luyện đan mà cũng mơ tưởng đánh bại Thần Đan phái sao? Đúng là cực kỳ buồn cười, ông ta chính là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm duy nhất ở đại lục này, làm gì có ai hơn được ông ta?

“Vì sao Nhược Ly nha đầu lại đau khổ như vậy? Lỗ Lạc, ngươi có chắc Nhược Ly nha đầu đã đột phá đến tầng mười rồi không?”

Nếu nàng là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm thì vì sao lúc luyện chế lại phải gắng sức như vậy? Hay là nàng đạt được đến tầng mười là vì ăn may?

Đương nhiên, lão nhân gia cũng không trách Lỗ Lạc nếu Dạ Nhược Ly không luyện chế ra được đan dược Siêu Thần Phẩm, ngược lại còn cảm thấy mình lỗ mãng, ông ta rất thích nha đầu này nên tất nhiên sẽ không hi vọng nàng có gì bất trắc.

“Minh Chủ, chuyện này ba người chúng ta có thể bảo đảm, tiểu nha đầu này quả thật đã đạt đến tầng mười, còn về phần tại sao lại như vậy thì ta cũng không rõ, nhưng ta có thể chắc chắn nàng thật sự là Siêu Thần Phẩm.”

Giọng hai người trò chuyện rất nhỏ, hơn nữa người chung quanh lại đứng cách một khoảng nên không ai nghe thấy giọng bọn họ.

“Chao ôi.” Tống Liệt than thở, lo lắng nói: “Dù có thế nào thì lần này tiểu nha đầu đã lỗ mãng rồi, nàng không nên tiếp tục nữa.”

Đột nhiên vào lúc này, giữa đám người của Thần Đan phái bộc vang lên tiếng hoan hô vang đội.

“Môn chủ thành công rồi, Môn chủ luyện chế thành công rồi.”

“Quá tốt, lần này Liên Minh luyện đan thua là cái chắc!”

“Ha ha, kết cục này cũng nằm trong dự liệu, không nhìn xem bọn họ là cái gì, dám có gan đánh nhau với Thần Đan phái chúng ta? Đúng là không biết tự lượng sức mình, Môn chủ chúng ta chính là luyện đan sư Siêu Thần Phẩm, chỉ bằng lão già của Liên Minh luyện đan thì có lẽ cả đời cũng không thể đột phá đến Siêu Thần Phẩm, ha ha ha!”

Tống Liệt nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét, hai tròng mắt gần như sắp phun ra lửa.

“Minh… Minh Chủ, người nguôi giận.”

Thấy Tống Liệt muốn đi lên đập đám người đó thì Lỗ Lạc vội vàng duỗi tay kéo ông lại, lau mồ hôi lạnh ở dưới cằm rồi nói: “Minh Chủ, đừng so đo với đám tiểu bối, tránh cho người ta cười nhạo.”

“Cút ngay! Lão tử muốn dạy dỗ đám nhãi ranh kia!”

Vào lúc này tâm trạng lão gia hỏa không hề tốt, lửa giận dâng lên, mấy người bọn họ lại vừa khéo đụng đến mông hổ nên lão gia hỏa lập tức xù lông, nếu không đập cho bọn họ kêu cha gọi mẹ thì ông sẽ không tên Tống Liệt!

“Thế nào? Tống Minh Chủ thẹn quá hoá giận sao? Muốn ra tay với vãn bối ư? Chẳng lẽ bọn họ nói không đúng sao? Ha ha, Liên Minh luyện đan các ngươi chỉ là một đám bỏ đi, trong Liên Minh chỉ toàn phế vật thôi!”

Giọng điệu khiêu khích theo gió bay tới, khiến mọi người trong Liên Minh luyện đan đều nắm chặt tay lại, căm tức nhìn Cổ Đan.

Cổ Đan nhếch khóe miệng lên cười khinh thường, đôi mắt chế giễu liếc nhìn Tống Liệt, hừ lạnh một tiếng: “Phế vật chính là phế vật, ngươi mau nhanh chóng thừa nhận không giỏi như ta đi, miễn cho lại tự mình chuốc lấy khổ!”

“Cổ Đan, ngươi nói cái gì?”

Tống Liệt nổi gân xanh đầy trán, hai tròng mắt nhìn Cổ Đan chằm chằm.

“Ha ha, lỗ tai già của ngươi không được tốt thì phải, ta nói Tống Liệt ngươi chỉ là một phế vật mà thôi, Phó Minh Chủ của ngươi cũng chỉ là kẻ ngu ngốc, người của Thần Đan phái mà cũng dám giết, nàng ta đúng là tự tìm chết!”

Lúc nói lời này thì Cổ Đan cảm thấy có một ánh mắt đầy sát ý đang nhìn mình chằm chằm khiến ông ta run rẩy cả người, nhưng lúc ông ta nhìn qua thì lại thấy một bóng người mặc y phục đỏ phong hoa tuyệt đại.

Không biết vì sao nam nhân yêu nghiệt này lại khiến ông ta có cảm giác kiêng kỵ…

Ảo giác, đây nhất định là ảo giác!

Cổ Đan hung hăng lắc đầu, phục hồi tinh thần lại thì tỏng mắt thoáng xuất hiện chút ý chế giễu.

Sao ông ta lại cho rằng nam nhân này có khả năng uy hiếp chứ, điều này sao có thể? Nhất định là ảo giác…

“Ba vị đại nhân, đây là đan dược ta luyện chế thành, xin ba vị đại nhân xem thử.”

Cổ Đan lạnh lùng liếc nhìn Tống Liệt đang tức đỏ cả mặt, chậm rãi đi lên đài cao, cung kính chắp tay, đưa đan dược trong tay tới trước mặt ba người bọn họ.

Khải Lâm chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua đan dược trong tay hắn rồi liền mở miệng nói: “Đây quả thật là đan dược Siêu Thần Phẩm.”

“Xì xào!”

Nghe vậy, đám người bên dưới lập tức bàn tán rầm rộ.

“Xem ra Cổ Đan đại sư của Thần Đan phái đã thật sự trở thành Siêu Thần Phẩm rồi.”

“Lời của Khải Lâm đại nhân sao có thể là giả? Từ nay về sau Thần Đan phái sẽ vượt qua rất nhiều thế lực.”

“Ha ha, sắp có kịch hay để xem rồi, không biết Liên Minh luyện đan sẽ ra sao.”

Những âm thanh vui sướng khi người gặp họa thỉnh thoảng vang lên, ba người Khải Lâm nhìn nhau, trong mắt đầy ý chế giễu.

Những năm gần đây bọn họ vẫn luôn chú ý Dạ Nhược Ly, cũng cực kỳ hiể rõ Thanh Minh phủ, hơn nữa với ánh mắt của bọn họ sao có thể không nhận ra tình trạng của Dạ Nhược Ly lúc này.

Luyện đan sư Chí Tôn phẩm, dù là Hỏa Thần năm đó thì cũng không thể đạt tới cấp bậc này, không biết nha đầu này có thể đạt được thành tựu như thế không…

Lúc này Dạ Nhược Ly đã đi vào một thế giới màu nhiệm khác, dần dần không cảm nhận được nỗi đau đớn trên thân thể nữa, diễn*dafn;lle~quýdoon âm thanh ồn ào chung quanh cũng từ từ im bặt, trong thế giới này chỉ có mình nàng…

Vì vậy kế tiếp nàng không hề thấy gì cả.

“Ha ha, Tống Liệt, ta khuyên ngươi vẫn nên nhận thua với ta đi, nhận thua ngươi còn có hi vọng, nếu không sợ là nữ nhân này khó bảo toàn tánh mạng.” Tâm trạng Cổ Đan đang rất tốt, ông ta cười lớn hai tiếng, nhìn Tống Liệt đầy coi thường.

Hắn gần như chắc chắn lần Dạ Nhược Ly sẽ thua không thể nghi ngờ!

“Nhận thua sao?”

Tống Liệt nắm chặt tay, thân thể run rẩy một chút.

Cuộc tỷ thí ở Tế hộ Thần Chi khác bình thường, một khi đối phương nhận thua thì nhất định phải đồng ý với bên còn lại một điều kiện, điều kiện không có giới hạn, nếu không Cổ Đan cũng sẽ không đề xuất tỷ thí làm gì.

Nếu như ông ta nhận thua thì dù Cổ Đan có kêu ông giải tán Liên Minh luyện đan thì ông ta cũng phải làm!

Gương mặt Tống Liệt thoáng tái nhợt, buông đôi tay đang nắm chặt ra rồi bắt đầu trầm tư…

“Chuyện này…”

Bắc Ảnh Thần đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Cung Vô Y ngăn lại, hắn lắc đầu rồi nói: “Nhạc phụ đại nhân chờ một chút, ta cũng muốn biết ông ta sẽ quyết định thế nào.”

Dù hai người tin tưởng vào thực lực và của Dạ Nhược Ly thì cũng không có nghĩa là ai cũng đều tin tưởng không nghi ngờ.

Hắn muốn biết Minh Chủ Liên Minh luyện đan này có đáng giá để tiểu Dạ nhi trở thành Phó Minh Chủ của ông ta không…

Tống Liệt liếc nhìn gương mặt trắng bệch của Dạ Nhược Ly rồi hạ quyết tâm, cắn chặt răng nói: “Ta nhận thua!”

Nói xong lời này cả người ông ta tê liệt ngã xuống đất, may mắn phía sau có Lỗ Lạc đỡ kịp, nhưng đưa ra quyết định này Tống Liệt cũng không hối hận.

Ông ta đã đồng ý khiêu chiến thì sao lại bắt người khác đánh đổi tính mạng? Huống chi ông ta cũng rất thích nha đầu này.

“Tống Minh Chủ, nói như vậy là ngươi thừa nhận không bằng ta?” Cổ Đan cười lạnh một tiếng, ánh mắt lóe sáng đầy âm hiểm: “Ta muốn ngươi tự mình nói ngươi không bằng ta! Nếu không ta tuyệt đối không kết thúc lần khiêu chiến này, nếu nữ nhân kia tiếp tục luyện chế, ha ha, sợ rằng ngươi cũng biết kết cục của nàng ta rồi đấy.”

Cổ Đan hơi nâng cằm, nhìn Tống Liệt từ trên cao.

Nhưng Cổ Đan lại không biết nếu Dạ Nhược Ly thật sự gặp nguy hiểm thì tất nhiên Cung Vô Y sẽ ra ta, hắn không cần biết quy củ của đại lục này, không ai có thể động đến nữ nhân của hắn.

Nhưng mà Cung Vô Y chưa từng ra tay, điều này cũng có nghĩa Dạ Nhược Ly sẽ không gặp nguy hiểm.

Nếu chỉ là cuộc tỷ thí đơn giản thì Cung Vô Y sẽ không để nàng liều mạng như vậy, nhất là Thần Đan phái, cứ thẳng tay diệt từ là được, cần gì phải phiền phức như vậy?

Nhưng mà hắn biết Dạ Nhược Ly đang luyện chế đan dược cho Phong Thần, hắn không thể ngăn cản, cũng không có lý do để ngăn cản…

“Ngươi… Cổ Đan, ngươi không thấy ngươi rất quá đáng sao?” Mặt Tống Liệt xanh mét, gầm lên một tiếng đầy giận dữ.

“Thế nào? Ngươi không muốn sao, vậy cuộc tỷ thí này cứ tiếp tục đi, ha ha ha…”

Nhìn gương mặt già nua cao ngạo của Cổ Đan, Tống Liệt càng nắm chặt quả đấm hơn, thật lâu sau mới thở dài, hơi cúi đầu nói: “Cổ Đan, Tống liệt ta thừa nhận không bằng ngươi, xin ngươi ngưng cuộc tỷ thí này đi!”

Muốn ngưng tỷ thí thì nhất định phải được hai phe tình nguyện kết thúc, vì lo cho tính mạng của Dạ Nhược Ly nên Tống Liệt không thể không cúi đầu.

“Ha ha, thì ra Tống Minh Chủ cũng biết cúi đầu với người khác, đúng là bất ngờ, nhưng mà…” Cổ Đan cười âm hiểm rồi gằn từng chữ: “Ta không đồng ý ngưng tỷ thí!”

Tống Liệt biến sắc, lửa giận trong mắt sắp phun trào: “Cổ Đan, ngươi…”

“Hừ, Tống Liệt, lần này ta muốn ngươi nhớ kỹ, luyện đan sư Siêu Thần Phẩm không phải người mà lão già như ngươi có thể trêu chọc, mà từ khi ta trở thành Siêu Thần Phẩm thì chúng ta đã được định sẵn không thể đi cùng một con đường! Hơn nữa xú nha đầu đáng chết này giết người của Thần Đan phái, ta tuyệt đối không thể buông tha nàng ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách nàng ta cuồng vọng, đồng ý cuộc tỷ thí này, hơn nữa do bản thân nàng ta không thể luyện chế được đan dược, chết cũng không trách được ai, ha ha…”

Tống Liệt buông bàn tay đang nắm chặt ra, nhìn Dạ Nhược Ly đang dốc lòng luyện chế, tuyệt vọng than thở: “Nha đầu, ta thật xin lỗi ngươi…”

Tất nhiên Tống Liệt nhìn ra được bây giờ Dạ Nhược Ly đã đi vào thế giới màu nhiệm riêng rồi, trừ phi ba người kia cùng ra tay, dienxdafnleequysdoon nếu không sẽ không ai có thể kéo nàng ra được, với thực lực của nàng chắc hẳn không thể luyện chế ra đan dược này được.

Nếu không chỉ có nổ tan xác mà chết.

“Cuộc tỷ thí này sẽ nhanh chóng kết thúc thồi.”

“Sắc mặt nàng ta càng lúc càng tái nhợt, có lẽ cũng không kiên trì được bao lâu nữa.”

“Cái này mà còn phải nói sao, trong đại lục này làm gì có ai vượt qua được Cổ Đan đại sư của Thần Đan phái chứ?”

Mọi người đều nhao nhao nghị luận thành tiếng, có vẻ ai cũng đều có thể dự tính được kết cục của Dạ Nhược Ly và Liên Minh luyện đan.

“Ha ha ha…” Cổ Đan ngửa đầu cười điên cuồng, nhìn ánh nắng chiều hoa mỹ trên trời rồi nói: “Vân Đình, rốt cuộc ngươi có thể ngủ yên rồi, tiếp theo sư phụ sẽ báo thù cho ngươi.”

Nhưng mà tiếng cười của Cổ Đan không kéo dài được bao lâu, quảng trường lớn rung động mạnh mẽ.

Một luồng sáng vàng bắn ra từ Long Phượng thần đỉnh rồi lan rộng khắp không trung, trong chớp mắt mọi người gần như nhìn thấy đấng sáng thế trên vạn tầng mây, chúng sinh…

Tất cả đều ngây người, cảm nhận được sự ảo diệu trong đó.

Thật lâu sau không biết là ai sợ hãi than thành tiếng…

“Thiên địa dị tượng, đan dược Chí Tôn ra đời!”

Chọn tập
Bình luận
× sticky