Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Tài Cuồng Phi

Quyển 6 – Chương 24: Lưỡng Phương thành, Tiêu gia

Tác giả: Băng Y Khả Khả
Chọn tập

Edit: susublue

Bàn Tử?

Mọi người thu hồi ánh mắt, rồi đồng loạt nhìn về phía nam tử anh tuấn kia.

Bởi vì hắn đứng sau Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y nên bị hào quang của họ che lấp, bây giờ mới có người phát hiện ra hắn.

Vừa rồi Hạ Nhân Nhân quả thật gọi hắn là Bàn Tử, bọn họ không nghe lầm đó chứ?

Người trước mắt mặc một bộ y phục màu xanh, dung mạo khí khái bất khuất tuấn lãng, dung mạo sắc nét như điêu khắc, thân hình cao lớn thon dài, vốn không thể đánh đồng với tên mập như quả cầu thịt kia được.

Mọi người sững sờ nhìn Vũ Bàn Tử chăm chú, ánh mắt thoáng ngu ngơ trong phút chốc…

“Ha ha.” Vũ Bàn Tử xoa đầu, cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì có chút không thích ứng được: “E hèm, Nhân Nhân, ta đã tới trình diện rồi, có phải ra về được rồi đúng không?”

Dứt lời, Vũ Bàn Tử xoay người bỏ chạy, nhưng mà một bàn tay thon dài như ngọc duỗi ra, hung hăng xách hắn đến trước mặt.

“Bàn Tử, ngươi chạy cái gì mà chạy? Tới đây gặp cha ta đã.”

Nói xong cũng không thèm để ý Vũ Bàn Tử đang giãy dụa, cưỡng ép hắn đến trước mặt Hạ Lâm Thiên đang ngây người, đắc ý nhíu mày: “Cha, ta nói không sai chứ? Vũ Bàn Tử thật sự đã giảm béo thành công.”

Hừ, để xem sau này người còn gì để nói!

“Chuyện này, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?” Hạ Lâm Thiên ngây người chớp mắt, không dám tin hỏi lại.

“Hạ… Hạ thúc thúc.” Vũ Bàn Tử nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt nhìn Hạ Lâm Thiên một cái: “Cái này, tiểu chất quả thật là Vũ Bàn Tử, không biết mấy ngày nay Hạ thúc thúc có khỏe không?”

Mẹ nó! Vì sao bây giờ hắn lại có cảm giác giống như con rể đang gặp cha vợ vậy? Thua thiệt lớn, lần này thua thiệt lớn rồi!

“Mẹ kiếp, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?”

Hạ Lâm Thiên phục hồi tinh thần lại, bàn tay đề nặng bờ vài Vũ Bàn Tử, khiến hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, dienxdafnllequysdoon nhưng vẫn không quên nặn ra nụ cười lấy lòng.

“Vũ Bàn Tử, mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã gầy thành bộ dạng này rồi, không phải là cha ngươi bạc đãi ngươi đó chứ?” Hạ Lâm Thiên ngạc nhiên đánh giá Vũ Bàn Tử, càng nhìn càng cảm thấy quái dị, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến lời nói mấy ngày nay Hạ Nhân Nhân nói với hắn thì đột nhiên ngẩn ra, liếc mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly.

Nếu nàng ta thật sự có thể luyện chế được đan dược này thì tất nhiên trình độ cũng rất bất phàm, trong tay lại càng có phương thuốc mà người thường không có được, dù như thế nào thì nữ tử này đều không đơn giản…

Tại mọi người sợ hãi than gian, Dạ Nhược Ly hòa Cung Vô Y sớm đã nhập tọa.

“Nhược Ly, miếng bánh ngọt này không tệ, nàng nếm thử đi.”

Cung Vô Y không coi ai ra gì, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh đưa cho nữ tử bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng cắn hơn nửa miếng bánh rồi ăn hết nửa còn lại, khóe miệng còn mang đầy ý cười thỏa mãn.

Vốn dĩ Hạ Lâm Thiên còn muốn đi lên chào hỏi với Dạ Nhược Ly, nhưng nhìn thấy thế giới của hai người bọn họ không cho bất kỳ ai quấy rầy nên chỉ có thể tạm thời áp chế cảm giác gấp gáp trong lòng.

Đột nhiên Hạ Lâm Thiên kéo Vũ Bàn Tử kéo vào trong nhà, mà Vũ Bàn Tử lại chỉ có thể cẩn thận dè dặt đứng đợi bên cạnh, Lý Minh thấy cảnh tượng này thì khẽ run lên, cảm thấy có chút không ổn.

“Ha ha, Vũ công tử, chúc mừng chúc mừng.”

Lý Minh cười lớn hai tiếng rồi chắp tay lại, chợt liếc mắt ra hiệu cho Lý Thiến đang đứng kế bên.

“Nghe nói Lý công tử ái mộ tiểu nữ, không biết Lý công tử có muốn kết lương duyên với tiểu nữ không? Cũng có thể khiến cha mẹ an lòng.”

Nếu là lúc trước thì hắn sẽ không bán đứng hạnh phúc của nữ nhi, bởi vì Hạ Lâm Thiên sẽ không cho phép Hạ Nhân Nhân kết giao với Vũ Bàn Tử, Bát Phương thành vẫn sẽ giữ vững trạng thái như cũ.

Nhưng hôm nay Vũ Bàn Tử giảm cân thành công, Hạ Lâm Thiên cũng sẽ không ngăn cản nữa, dù có ra sao thì hắn vẫn phải phá hoại hôn sự này!

“Cha!”

Lý Thiến biến sắc, nàng quả thật đã nhìn nhầm rồi, nếu là lúc trước nàng còn hiểu được địch ý của phụ thân, nhưng hôm nay…

Đôi mắt đẹp thoáng liếc nhìn nam tử mặc hồng y tuấn mỹ như yêu nghiệt kia, Lý Thiến cắn môi mỏng đỏ mọng, nói: “Ta sẽ không gả cho hắn!”

“Càn rỡ!”

Lý Minh hét lớn một tiếng, ngắt lời Lý Thiến: “Thiếu gia Vũ gia tuấn lãng, khí khái anh hùng, thiên phú ngất trời, có chỗ nào không xứng với ngươi? Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, lập tức lui xuống cho ta.”

Thân thể mềm mại của Lý Thiến run rẩy một chút, đôi mắt cũng ngân ngấn nước, bộ dáng lúc này của nàng lập tức khiến bản tính sói trong người của những kẻ khác nổi lên.

“Vũ công tử, ngươi quyết định thế nào?”

Lý Minh hơi nâng cằm, liếc mắt nhìn Hạ Lâm Thiên đang tái xanh mặt rồi tỏ vẻ đắc ý.

Vũ Bàn Tử một lòng say mê nữ nhi hắn nên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Đồng thời mọi ánh cũng đều nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Vũ Bàn Tử, trong lòng cũng có chút hâm mộ…

“Lý Thiến không xứng với hắn.”

Dạ Nhược Ly nhìn cảnh tượng này, xoa nhẹ bàn tay, mắt nhếch lên, bờ môi nở nụ cười: “Hơn nữa, từ khi chàng vào cửa ánh mắt của Lý Thiên không hề rời khỏi chàng.”

“Phu nhân, nàng để ý vi phu sao?” Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo nữ tử bên cạnh vào trong lòng, đưa môi về phía trước, hơi thở cực nóng phà vào tai Dạ Nhược Ly, giọng nói yêu mị đầy mê hoặc.

“Vậy… Vi phu phế hai mắt của nàng ta có được không?”

Lúc này, Dạ Nhược Ly áp vào ngực Cung Vô Y, hiển nhiên có thể nghe rõ nhịp đập trái tim hắn, bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi thở của mình nặng nề hơn mấy phần nên vội vàng né qua bên cạnh.

“Yêu nghiệt, chàng thật là tàn nhẫn.”

Nhưng mà nàng lại rất thích…

“Vi phu chỉ dịu dàng với tiểu Dạ nhi, người khác đều là vi khuẩn nên tất nhiên không thể lưu tình, hơn nữa…” Cung Vô Y dừng lại rồi nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt phượng cũng đầy ý cười: “Vi phu chỉ cho phép tiểu Dạ nhi nhìn chằm chằm vào mình, nếu những nữ nhân khác nhìn thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị phế hai mắt đi!”

Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn và khát máu nhưng khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y vẫn mang theo nụ cười yêu nghiệt tuyệt thế như vậy.

“Cái gì? Cưới Lý Thiến?”

Vào lúc này phía trước liền vang lên giọng nói kinh ngạc của Vũ Bàn Tử.

Hạ Nhân Nhân hơi sững sờ, nhìn Vũ Bàn Tử ngây người bất giác nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt trong suốt thoáng có chút ảm đạm khó ai phát hiện.

Nhưng mà đột nhiên Vũ Bàn Tử lại nhanh chân lui về phía sau, vội vàng lắc đầu: “Không được, chuyện này tuyệt đối không được, Lý Thiến từng nói ta đã đánh mất tư cách theo đuổi nàng ta rồi, ta cũng đã đồng ý, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, ta đã nói là không theo đuổi nàng ta nữa, vậy thì nhất định phải làm.”

Dù những lời này hắn chỉ để ở trong lòng nhưng dù sao hắn cũng đã quyết định rồi.

Buông tay chính là buông tay, Vũ Bàn Tử hắn nói được thì làm được, huống chi hắn chợt phát hiện mình cũng không quá thích Lý Thiến, lúc trước nói thích chẳng qua vì nàng ta là đệ nhất mỹ nữ mà thôi.

Xem ra tìm thê tử không thể chỉ nhìn bề ngoài mà còn phải quan sát phẩm chất…

Mọi người đều sửng sốt, không có bất kỳ ai dám tin Vũ Bàn Tử thật sự từ chối, không phải hắn rất thích Lý Thiến sao?

“Vũ Bàn Tử, ngươi nói cái gì?” Lý Thiến nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét trừng Vũ Bàn Tử.

Nàng không muốn gả là chuyện của nàng nhưng Vũ Bàn Tử công khai từ chối lời đề nghị liên hôn của phụ thân, khiến nàng mất thể diện, từ trước đến giờ chỉ có Lý Thiến nàng cự hôn chứ không thể cho kẻ khác từ chối nàng.

Vũ Bàn Tử liếc mắt nhìn Lý Thiến, khinh thường nói: “Đúng là trước kia ta thích ngươi, nhưng ta chợt phát hiện ngươi cũng không có gì tài giỏi, cái danh đệ nhất mỹ nhân chỉ là bao cỏ bên ngoài thôi, lòng dạ bên trong lại như rắn rết, thật không biết lúc trước mắt ta bị cái gì mà lại nhìn trúng nữ nhân ác độc như ngươi!”

Mọi người nghe vậy đều trừng mắt chậc lưỡi, sững sờ nhìn Vũ Bàn Tử.

Không phải tên gia hỏa này thường xuyên bám dính lấy Lý Thiến không buông sao? Sẽ không phải hắn bị đánh tráo rồi chứ?

Hạ Nhân Nhân run lên bần bật, ánh mắt nhìn Vũ Bàn Tử thoáng vui mừng.

“Ha ha, tiểu tử Vũ gia, ngươi có thể thoát khỏi sự mê hoặc.” Hạ Lâm Thiên vỗ vai Vũ Bàn Tử, cười lớn hai tiếng, vừa lòng nói: “Như thế ta cũng yên tâm giao con gái cho ngươi.”

“Làm gì có, làm gì có, Hạ thúc thúc quá khen rồi.”

Vũ Bàn Tử khiêm nhường chắp tay, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy lời nói của Hạ Lâm Thiên có chút kỳ lạ, diễn*dafn;lle#quysdoon nhưng lại không biết nó kỳ lạ ở chỗ nào.

“Lý gia chủ, mọi người, một khoảng thời gian nữa các ngươi hãy tới uống rượu mừng của nữ nhi ta và Vũ Bàn Tử đi.”

Tối nay, tâm trạng của Hạ Lâm Thiên rất tốt, nét mặt đầy vẻ tươi cười.

Chỉ cần Bàn Tử không còn béo nữa thì gả con gái cho hắn cũng không tệ, nếu không tên mập này đè xẹp nữ nhi bảo bối của hắn thì đến lúc đó hắn phải đi tìm ai để than khóc đây?

Đùng! Rượu mừng?

Vũ Bàn Tử đột nhiên trừng to mắt, thật là quá đột ngột.

“Chuyện này, Hạ thúc thúc…”

“Thế nào? Vũ Bàn Tử, chẳng lẽ ngươi không muốn cưới nữ nhi của ta sao?” Hạ Lâm Thiên híp mắt, thâm hiểm nhìn chăm chú Vũ Bàn Tử.

Không muốn, có chết hắn cũng không muốn!

Vũ Bàn Tử vội vàng tìm người để cầu cứu trong đám đông, đột nhiên nhớ lại nương và lão gia tử nhà hắn không tới tham gia bữa tiệc tối nay, có vẻ bọn họ đã sớm tính toán xong màn diễn này rồi nên mới không tới.

“Vũ Bàn Tử? Xem ra ngươi thật sự không muốn đúng không?”

Giọng nói đầy ý uy hiếp vang lên khiến Vũ Bàn Tử rùng mình một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt, cười lấy lòng nói: “Làm gì có, làm gì có, cưới được Hạ Nhân Nhân ta cầu còn không được, sao lại không muốn chứ? Vừa rồi ta chỉ đang suy nghĩ coi lúc nào thành thân thì sẽ tốt thôi.”

Hạ Lâm Thiên nghe vậy thì mới nở nụ cười vừa lòng.

Mà Hạ Nhân Nhân lại đỏ bừng mặt, trừng mắt oán trách Vũ Bàn Tử.

Cái nhìn này khiến tim Vũ Bàn Tử lập tức đập lệch một nhịp, không ngờ Hạ Nhân Nhân cũng có phong thái của tiểu nữ nhân như vậy, chợt nghĩ lại ngày hôm qua nàng xoa gò má hắn, khuôn mặt tuấn tú bất giác đỏ lên…

“Ha ha, Hạ gia chủ, chúc mừng chúc mừng!”

Mọi người thấy vậy thì liền đứng dậy chúc mừng, hoàn toàn ngó lơ sắc mặt Lý Minh đang xanh mét.

Hai nhà Vũ Hạ liên hôn thì nhất định Lý gia sẽ không còn đất dung thân…

Bỗng nhiên, ngoài đại sảnh yến hội đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hạ thúc thúc, Nhân Nhân đã sớm được định là nữ nhân của ta, sao ông lại có thể gả nàng cho người khác được?”

Edit: susublue

Bàn Tử?

Mọi người thu hồi ánh mắt, rồi đồng loạt nhìn về phía nam tử anh tuấn kia.

Bởi vì hắn đứng sau Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y nên bị hào quang của họ che lấp, bây giờ mới có người phát hiện ra hắn.

Vừa rồi Hạ Nhân Nhân quả thật gọi hắn là Bàn Tử, bọn họ không nghe lầm đó chứ?

Người trước mắt mặc một bộ y phục màu xanh, dung mạo khí khái bất khuất tuấn lãng, dung mạo sắc nét như điêu khắc, thân hình cao lớn thon dài, vốn không thể đánh đồng với tên mập như quả cầu thịt kia được.

Mọi người sững sờ nhìn Vũ Bàn Tử chăm chú, ánh mắt thoáng ngu ngơ trong phút chốc…

“Ha ha.” Vũ Bàn Tử xoa đầu, cảm nhận được ánh mắt kinh ngạc của mọi người thì có chút không thích ứng được: “E hèm, Nhân Nhân, ta đã tới trình diện rồi, có phải ra về được rồi đúng không?”

Dứt lời, Vũ Bàn Tử xoay người bỏ chạy, nhưng mà một bàn tay thon dài như ngọc duỗi ra, hung hăng xách hắn đến trước mặt.

“Bàn Tử, ngươi chạy cái gì mà chạy? Tới đây gặp cha ta đã.”

Nói xong cũng không thèm để ý Vũ Bàn Tử đang giãy dụa, cưỡng ép hắn đến trước mặt Hạ Lâm Thiên đang ngây người, đắc ý nhíu mày: “Cha, ta nói không sai chứ? Vũ Bàn Tử thật sự đã giảm béo thành công.”

Hừ, để xem sau này người còn gì để nói!

“Chuyện này, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?” Hạ Lâm Thiên ngây người chớp mắt, không dám tin hỏi lại.

“Hạ… Hạ thúc thúc.” Vũ Bàn Tử nuốt nước miếng, cẩn thận dè dặt nhìn Hạ Lâm Thiên một cái: “Cái này, tiểu chất quả thật là Vũ Bàn Tử, không biết mấy ngày nay Hạ thúc thúc có khỏe không?”

Mẹ nó! Vì sao bây giờ hắn lại có cảm giác giống như con rể đang gặp cha vợ vậy? Thua thiệt lớn, lần này thua thiệt lớn rồi!

“Mẹ kiếp, ngươi thật sự là Vũ Bàn Tử sao?”

Hạ Lâm Thiên phục hồi tinh thần lại, bàn tay đề nặng bờ vài Vũ Bàn Tử, khiến hắn đau đến mức nhe răng trợn mắt, dienxdafnllequysdoon nhưng vẫn không quên nặn ra nụ cười lấy lòng.

“Vũ Bàn Tử, mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã gầy thành bộ dạng này rồi, không phải là cha ngươi bạc đãi ngươi đó chứ?” Hạ Lâm Thiên ngạc nhiên đánh giá Vũ Bàn Tử, càng nhìn càng cảm thấy quái dị, chẳng lẽ là…

Nghĩ đến lời nói mấy ngày nay Hạ Nhân Nhân nói với hắn thì đột nhiên ngẩn ra, liếc mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly.

Nếu nàng ta thật sự có thể luyện chế được đan dược này thì tất nhiên trình độ cũng rất bất phàm, trong tay lại càng có phương thuốc mà người thường không có được, dù như thế nào thì nữ tử này đều không đơn giản…

Tại mọi người sợ hãi than gian, Dạ Nhược Ly hòa Cung Vô Y sớm đã nhập tọa.

“Nhược Ly, miếng bánh ngọt này không tệ, nàng nếm thử đi.”

Cung Vô Y không coi ai ra gì, cầm lấy một miếng bánh đậu xanh đưa cho nữ tử bên cạnh, mỉm cười nhìn nàng cắn hơn nửa miếng bánh rồi ăn hết nửa còn lại, khóe miệng còn mang đầy ý cười thỏa mãn.

Vốn dĩ Hạ Lâm Thiên còn muốn đi lên chào hỏi với Dạ Nhược Ly, nhưng nhìn thấy thế giới của hai người bọn họ không cho bất kỳ ai quấy rầy nên chỉ có thể tạm thời áp chế cảm giác gấp gáp trong lòng.

Đột nhiên Hạ Lâm Thiên kéo Vũ Bàn Tử kéo vào trong nhà, mà Vũ Bàn Tử lại chỉ có thể cẩn thận dè dặt đứng đợi bên cạnh, Lý Minh thấy cảnh tượng này thì khẽ run lên, cảm thấy có chút không ổn.

“Ha ha, Vũ công tử, chúc mừng chúc mừng.”

Lý Minh cười lớn hai tiếng rồi chắp tay lại, chợt liếc mắt ra hiệu cho Lý Thiến đang đứng kế bên.

“Nghe nói Lý công tử ái mộ tiểu nữ, không biết Lý công tử có muốn kết lương duyên với tiểu nữ không? Cũng có thể khiến cha mẹ an lòng.”

Nếu là lúc trước thì hắn sẽ không bán đứng hạnh phúc của nữ nhi, bởi vì Hạ Lâm Thiên sẽ không cho phép Hạ Nhân Nhân kết giao với Vũ Bàn Tử, Bát Phương thành vẫn sẽ giữ vững trạng thái như cũ.

Nhưng hôm nay Vũ Bàn Tử giảm cân thành công, Hạ Lâm Thiên cũng sẽ không ngăn cản nữa, dù có ra sao thì hắn vẫn phải phá hoại hôn sự này!

“Cha!”

Lý Thiến biến sắc, nàng quả thật đã nhìn nhầm rồi, nếu là lúc trước nàng còn hiểu được địch ý của phụ thân, nhưng hôm nay…

Đôi mắt đẹp thoáng liếc nhìn nam tử mặc hồng y tuấn mỹ như yêu nghiệt kia, Lý Thiến cắn môi mỏng đỏ mọng, nói: “Ta sẽ không gả cho hắn!”

“Càn rỡ!”

Lý Minh hét lớn một tiếng, ngắt lời Lý Thiến: “Thiếu gia Vũ gia tuấn lãng, khí khái anh hùng, thiên phú ngất trời, có chỗ nào không xứng với ngươi? Nơi này không đến lượt ngươi nói chuyện, lập tức lui xuống cho ta.”

Thân thể mềm mại của Lý Thiến run rẩy một chút, đôi mắt cũng ngân ngấn nước, bộ dáng lúc này của nàng lập tức khiến bản tính sói trong người của những kẻ khác nổi lên.

“Vũ công tử, ngươi quyết định thế nào?”

Lý Minh hơi nâng cằm, liếc mắt nhìn Hạ Lâm Thiên đang tái xanh mặt rồi tỏ vẻ đắc ý.

Vũ Bàn Tử một lòng say mê nữ nhi hắn nên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Đồng thời mọi ánh cũng đều nhìn về phía khuôn mặt tuấn tú của Vũ Bàn Tử, trong lòng cũng có chút hâm mộ…

“Lý Thiến không xứng với hắn.”

Dạ Nhược Ly nhìn cảnh tượng này, xoa nhẹ bàn tay, mắt nhếch lên, bờ môi nở nụ cười: “Hơn nữa, từ khi chàng vào cửa ánh mắt của Lý Thiên không hề rời khỏi chàng.”

“Phu nhân, nàng để ý vi phu sao?” Cung Vô Y duỗi cánh tay ra, kéo nữ tử bên cạnh vào trong lòng, đưa môi về phía trước, hơi thở cực nóng phà vào tai Dạ Nhược Ly, giọng nói yêu mị đầy mê hoặc.

“Vậy… Vi phu phế hai mắt của nàng ta có được không?”

Lúc này, Dạ Nhược Ly áp vào ngực Cung Vô Y, hiển nhiên có thể nghe rõ nhịp đập trái tim hắn, bỗng nhiên nàng cảm thấy hơi thở của mình nặng nề hơn mấy phần nên vội vàng né qua bên cạnh.

“Yêu nghiệt, chàng thật là tàn nhẫn.”

Nhưng mà nàng lại rất thích…

“Vi phu chỉ dịu dàng với tiểu Dạ nhi, người khác đều là vi khuẩn nên tất nhiên không thể lưu tình, hơn nữa…” Cung Vô Y dừng lại rồi nhếch khóe môi lên, trong đôi mắt phượng cũng đầy ý cười: “Vi phu chỉ cho phép tiểu Dạ nhi nhìn chằm chằm vào mình, nếu những nữ nhân khác nhìn thì cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần bị phế hai mắt đi!”

Tuy rằng nói như vậy có chút tàn nhẫn và khát máu nhưng khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y vẫn mang theo nụ cười yêu nghiệt tuyệt thế như vậy.

“Cái gì? Cưới Lý Thiến?”

Vào lúc này phía trước liền vang lên giọng nói kinh ngạc của Vũ Bàn Tử.

Hạ Nhân Nhân hơi sững sờ, nhìn Vũ Bàn Tử ngây người bất giác nắm chặt bàn tay lại, đôi mắt trong suốt thoáng có chút ảm đạm khó ai phát hiện.

Nhưng mà đột nhiên Vũ Bàn Tử lại nhanh chân lui về phía sau, vội vàng lắc đầu: “Không được, chuyện này tuyệt đối không được, Lý Thiến từng nói ta đã đánh mất tư cách theo đuổi nàng ta rồi, ta cũng đã đồng ý, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, ta đã nói là không theo đuổi nàng ta nữa, vậy thì nhất định phải làm.”

Dù những lời này hắn chỉ để ở trong lòng nhưng dù sao hắn cũng đã quyết định rồi.

Buông tay chính là buông tay, Vũ Bàn Tử hắn nói được thì làm được, huống chi hắn chợt phát hiện mình cũng không quá thích Lý Thiến, lúc trước nói thích chẳng qua vì nàng ta là đệ nhất mỹ nữ mà thôi.

Xem ra tìm thê tử không thể chỉ nhìn bề ngoài mà còn phải quan sát phẩm chất…

Mọi người đều sửng sốt, không có bất kỳ ai dám tin Vũ Bàn Tử thật sự từ chối, không phải hắn rất thích Lý Thiến sao?

“Vũ Bàn Tử, ngươi nói cái gì?” Lý Thiến nắm chặt tay, sắc mặt xanh mét trừng Vũ Bàn Tử.

Nàng không muốn gả là chuyện của nàng nhưng Vũ Bàn Tử công khai từ chối lời đề nghị liên hôn của phụ thân, khiến nàng mất thể diện, từ trước đến giờ chỉ có Lý Thiến nàng cự hôn chứ không thể cho kẻ khác từ chối nàng.

Vũ Bàn Tử liếc mắt nhìn Lý Thiến, khinh thường nói: “Đúng là trước kia ta thích ngươi, nhưng ta chợt phát hiện ngươi cũng không có gì tài giỏi, cái danh đệ nhất mỹ nhân chỉ là bao cỏ bên ngoài thôi, lòng dạ bên trong lại như rắn rết, thật không biết lúc trước mắt ta bị cái gì mà lại nhìn trúng nữ nhân ác độc như ngươi!”

Mọi người nghe vậy đều trừng mắt chậc lưỡi, sững sờ nhìn Vũ Bàn Tử.

Không phải tên gia hỏa này thường xuyên bám dính lấy Lý Thiến không buông sao? Sẽ không phải hắn bị đánh tráo rồi chứ?

Hạ Nhân Nhân run lên bần bật, ánh mắt nhìn Vũ Bàn Tử thoáng vui mừng.

“Ha ha, tiểu tử Vũ gia, ngươi có thể thoát khỏi sự mê hoặc.” Hạ Lâm Thiên vỗ vai Vũ Bàn Tử, cười lớn hai tiếng, vừa lòng nói: “Như thế ta cũng yên tâm giao con gái cho ngươi.”

“Làm gì có, làm gì có, Hạ thúc thúc quá khen rồi.”

Vũ Bàn Tử khiêm nhường chắp tay, nhưng không biết vì sao hắn lại cảm thấy lời nói của Hạ Lâm Thiên có chút kỳ lạ, diễn*dafn;lle#quysdoon nhưng lại không biết nó kỳ lạ ở chỗ nào.

“Lý gia chủ, mọi người, một khoảng thời gian nữa các ngươi hãy tới uống rượu mừng của nữ nhi ta và Vũ Bàn Tử đi.”

Tối nay, tâm trạng của Hạ Lâm Thiên rất tốt, nét mặt đầy vẻ tươi cười.

Chỉ cần Bàn Tử không còn béo nữa thì gả con gái cho hắn cũng không tệ, nếu không tên mập này đè xẹp nữ nhi bảo bối của hắn thì đến lúc đó hắn phải đi tìm ai để than khóc đây?

Đùng! Rượu mừng?

Vũ Bàn Tử đột nhiên trừng to mắt, thật là quá đột ngột.

“Chuyện này, Hạ thúc thúc…”

“Thế nào? Vũ Bàn Tử, chẳng lẽ ngươi không muốn cưới nữ nhi của ta sao?” Hạ Lâm Thiên híp mắt, thâm hiểm nhìn chăm chú Vũ Bàn Tử.

Không muốn, có chết hắn cũng không muốn!

Vũ Bàn Tử vội vàng tìm người để cầu cứu trong đám đông, đột nhiên nhớ lại nương và lão gia tử nhà hắn không tới tham gia bữa tiệc tối nay, có vẻ bọn họ đã sớm tính toán xong màn diễn này rồi nên mới không tới.

“Vũ Bàn Tử? Xem ra ngươi thật sự không muốn đúng không?”

Giọng nói đầy ý uy hiếp vang lên khiến Vũ Bàn Tử rùng mình một cái, vội vàng thu hồi ánh mắt, cười lấy lòng nói: “Làm gì có, làm gì có, cưới được Hạ Nhân Nhân ta cầu còn không được, sao lại không muốn chứ? Vừa rồi ta chỉ đang suy nghĩ coi lúc nào thành thân thì sẽ tốt thôi.”

Hạ Lâm Thiên nghe vậy thì mới nở nụ cười vừa lòng.

Mà Hạ Nhân Nhân lại đỏ bừng mặt, trừng mắt oán trách Vũ Bàn Tử.

Cái nhìn này khiến tim Vũ Bàn Tử lập tức đập lệch một nhịp, không ngờ Hạ Nhân Nhân cũng có phong thái của tiểu nữ nhân như vậy, chợt nghĩ lại ngày hôm qua nàng xoa gò má hắn, khuôn mặt tuấn tú bất giác đỏ lên…

“Ha ha, Hạ gia chủ, chúc mừng chúc mừng!”

Mọi người thấy vậy thì liền đứng dậy chúc mừng, hoàn toàn ngó lơ sắc mặt Lý Minh đang xanh mét.

Hai nhà Vũ Hạ liên hôn thì nhất định Lý gia sẽ không còn đất dung thân…

Bỗng nhiên, ngoài đại sảnh yến hội đột nhiên vang lên một giọng nói: “Hạ thúc thúc, Nhân Nhân đã sớm được định là nữ nhân của ta, sao ông lại có thể gả nàng cho người khác được?”

Chọn tập
Bình luận