Edit: susublue
Bắc Minh môn.
Trong sân ở trưởng lão, lão giả mặc bạch y nhẹ vuốt râu, nhìn vị khách không mời mà đến, khuôn mặt già nua mỉm cười lạnh nhạt: “Ha ha, thật đúng là khách quý mà, Bắc Ảnh lão đầu, sao ngươi lại rảnh rỗi tới nơi này của ta vậy? Thật là làm ta hoảng sợ mà.”
Tuy là nói như vậy nhưng thái độ của lão giả lại không hề có chút sợ hãi nào.
“Ha ha, Hoa Húc lão nhân, lần này ta tới đây là vì có vài chuyện muốn nhờ ngươi.”
“Hả?” Trong mắt xuất hiện chút vẻ kinh ngạc, Hoa Húc không quen nhìn Bắc Ảnh Phàm như vậy: “Ngươi có chuyện muốn nhờ ta giúp đỡ sao? Ha ha, chuyện này thật hiếm nha.”
Rốt cục lão già này tới đây làm cái gì? Có vẻ như không phải chuyện tốt gì, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Dù quan hệ giữa ông ta và Bắc Ảnh Phàm không tệ nhưng không tốt đến mức có thể tin tưởng hoàn toàn. Ai mà biết được lão già cả đầu đầy ý nghĩ xấu xa này có muốn mưu tính ông ta hay không.
“Hoa Húc lão nhân, ngươi không biết sao, đệ tử Bắc Minh môn của người thật sự rất quá đáng!” Bắc Ảnh Phàm nghĩ đến nỗi đau khổ của Bắc Ảnh Cúc Hoa thì lập tức cảm thấy tức giận ngút trời, khẩn trương nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân đó lại dám đả thương cháu gái ta, cho nên lần này ta đến đây là vì muốn lấy lại công đạo cho cháu gái ta!”
“Lại còn có chuyện như vậy sao?” Hoa Húc hơi ngẩn ra, vỗ bờ vai của Bắc Ảnh Phàm: “Ngươi yên tâm đi, chuyện này đã liên quan đến Bắc Minh môn chúng ta thì tất nhiên sẽ trả lại công bằng cho ngươi, nhưng mà ngươi có biết danh tính nữ tử kia không?”
Lúc này Bắc Ảnh Phàm mới đột nhiên phát hiện hắn còn chưa biết nữ tử đả thương cháu gái là ai.
“Cái này…” Bắc Ảnh Phàm nhẹ nhíu lông mày lại rồi lắc đầu: “Ta không biết danh tính nàng ta nhưng ta lại biết lão già đồng lõa đi với nàng ta hình như tên là Khải Lâm, nghe nói là hạ nhân của Bắc Minh môn, bởi vậy ta mới kết luận nàng ta là người của Bắc Minh môn.”
Hoa Húc nghe vậy thì liếc mắt nhìn Bắc Ảnh Phàm rồi hỏi ngược lại: “Khải Lâm? Ngươi chắc chứ?”
“Không sai, cái tên ăn mày lôi thôi Khải Lâm đó, thật không biết tại sao Bắc Minh môn lại nhận một tên ăn mày vào làm việc nữa.”
Bắc Ảnh Phàm còn đang cảm thấy tức cười vì Bắc Minh môn nhận một tên ăn mày nên không hề để ý đến Hoa Húc đang biến sắc.
“Bắc Ảnh đại trưởng lão, thật ra ta không thể tùy ý xử lý người trong môn được, ngươi vẫn nên đến nói rõ với Môn chủ chúng ta đi, chắc hẳn Minh Chủ sẽ chủ trì công đạo cho ngươi.”
Vừa rồi còn thân thiết gọi Bắc Ảnh Phàm là lão già, giờ phút này bỗng nhiên lại thay đổi cách xưng hô, điều này làm Bắc Ảnh Phàm nhăn mày lại, nhưng mà hắn vẫn không nghĩ nhiều mà chỉ đi theo phía sau Hoa Húc.
Trong đại sảnh sáng ngời, một nam tử trung niên ngồi thẳng ở trên cao, trong tay cầm một tách trà nóng đang bốc khói.
Mặt nam tử không hề có biểu cảm gì, giữa lông mày lại đầy vẻ uy nghiêm bẩm sinh, nhưng gương mặt góc cạnh như được điêu khắc đầy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, đôi mắt đen nhánh nhìn Bắc Ảnh Phàm, giọng điệu hờ hững: “Bắc Ảnh thế gia sao? Bắc Minh môn ta và Bắc Ảnh thế gia không hề có giao tình, không biết ngươi tới đây làm cái gì?”
“Là như vậy, Môn chủ…”
Hoa Húc không cho Bắc Ảnh Phàm trả lời đã tiến lên một bước kể lại lời mà Bắc Ảnh Phàm đã nói từ đầu đến cuối, lúc nói còn cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn nam tử trung niên trên ghế, trên người ông ta đã sớm bị dọa cho đổ mồ hôi lạnh.
Trong lúc nghe hắn kể thì sắc mặt nam tử trung niên càng lúc càng âm trầm, toàn thân đầy vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.
“Là như vậy sao? Bắc Ảnh đại trưởng lão?” Nam tử trung niên liếc nhìn Bắc Ảnh Phàm rồi lạnh giọng hỏi.
Dù sao Bắc Ảnh Phàm đã có thể ngồi lên vị trí này thì cũng không phải kẻ ngu, dù hắn có thương yêu cháu gái thì cũng phải tỉnh táo, không nên bị sự tức giận che mờ lý trí.
Ban đầu nghe lời nói Bắc Ảnh Cúc Hoa thì hắn quả thật cho rằng hai người đó là người của Bắc Minh môn, nhưng hôm nay thấy thái độ của nam tử trung niên này, hơn nữa cả hành động vừa rồi của Hoa Húc thì hắn cũng mơ hồ cảm thấy không đúng..
Chẳng lẽ nữ tử đó là con gái riêng của Môn Chủ Bắc Minh môn sao? Vì tu luyện công pháp nên nhìn bề ngoài người này chỉ như một nam tử trung nhiên nhưng thật ra đã là lão già mấy trăm tuổi rồi, cộng thêm lão ta là người cuồng tu luyện nữa, sao có thể có con gái riêng được?
“Hoa Húc lão đầu, nể tình mối quan hệ nhiều năm giữa chúng ta, ngươi có thể nói cho ta biết nữ tử đó là người phương nào không?”
“Quan hệ gì? Có quỷ mới có quan hệ với ngươi, ai có quan hệ với ngươi đều trở thành quỷ! Cho nên đừng nói với ta mấy cái giao tình chó má gì nữa!”
Rốt cục Hoa Húc không còn giữ được dáng vẻ như lúc nãy nữa, nhất thời mở miệng mắng to thành tiếng, hận không thể đạp lão già khốn kiếp này một cước cho chết đi.
Hắn đắc tội với ai không đắc tội? Trời xui đất khiến lại đi đắc tội với vị Phật lớn này, vào lúc này sao có thể để mình dính líu với hắn? Mình còn chưa sống đủ, không muốn chết sớm như vậy.
“Hoa Húc lão đầu, chuyện này…”
Bắc Ảnh Phàm bị mắng nên mờ mịt, không hiểu rõ nguyên nhân nhìn Hoa Húc.
Lão già này uống nhầm thuốc sao? Sao lại nổi giận như vậy? Hình như hắn vẫn chưa trêu chọc gì ông ta cả.
“Đồ ngu, ngươi có biết tên ăn mày trong miệng ngươi là ai không? Nếu hắn muốn diệt Bắc Minh môn chúng ta thì chỉ cần một cái phất tay thôi, ngay cả Môn chủ cũng không dám đắc tội ông ta, ngươi cho rằng ngươi là cái gì? Hắn muốn giết ngươi thì ngươi sẽ không thoát được!”
Bắc Ảnh Phàm sửng sốt, tiêu diệt Bắc Minh môn dễ như trở bàn tay sao? Thực lực như vậy phải mạnh đến cỡ nào? Trên đời này người có thể làm được chuyện này chỉ có…
Bắc Ảnh Phàm hung hăng rùng mình một cái, trong mắt thoáng có chút hoảng sợ.
Không! Không thể! Một đại nhân như thế sao có thể ăn mặc lôi thôi như vậy, muốn người khác nhận lầm mình là ăn mày sao? Hơn nữa nếu như bọn họ là người cao cao tại thượng như vậy thì sao có thể có quan hệ với tên khốn kiếp Bắc Ảnh Thần được!
Bởi vì Dạ Nhược Ly và Bắc Ảnh Thần quen biết nhau, mà Khải Lâm lại ngồi cùng bàn với Dạ Nhược Ly nên tất nhiên cũng có liên quan đến nhau…
“Chắc là ngươi đã đoán được thân phận của Khải Lâm đại nhân rồi, hừ, còn không nhanh cút về suy nghĩ cân nhắc xem phải ứng đối với lửa giận của Khải Lâm đại nhân thế nào đi, còn nữa, đừng bước vào Bắc Minh môn của ta nữa, ta không muốn bị ngươi liên luỵ.”
Sắc mặt Bắc Ảnh Phàm đờ đẫn, tái nhợt thoáng có chút khủng hoảng.
Có thể khiến một Thần Tôn đỉnh phong kinh sợ thì chỉ có Bán Chí Tôn trong lời đồn thôi, dù cho hai cấp bậc này không kém nhau nhiều nhưng dù cho cả trăm Thần Tôn đỉnh phong liên thủ cũng không phải là đối thủ của Bán Chí Tôn.
Thần Tôn đỉnh phong và Bán Chí Tôn chỉ cách nhau một đường ranh giới, nhưng có người dùng mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm cũng không thể bước qua được ranh giới này, mà một khi tiến vào hàng ngũ Bán Chí Tôn thì sẽ vượt xa mọi chúng sanh.
Bắc Ảnh Phàm biết ở đại lục này người đạt tới Bán Chí Tôn chỉ có ba vị gửi thư mời dự sự kiện lầm này thôi…
Lúc tỉnh táo lại thì Bắc Ảnh Phàm liền lảo đảo chạy ra bên ngoài phòng, hắn cần trở về cảnh cáo Bắc Ảnh Cúc Hoa một chút, diễn*dafn;leequysdoon đừng đắc tội với nữ tử kia nữa, nếu không ngay cả hắn cũng không thể bảo vệ được nàng.
Nhưng với tính tình của Khải Lâm thì sẽ không tìm Bắc Ảnh Cúc Hoa gây phiền phức, nếu không nàng sẽ không thể rời khỏi tửu lâu đó, nhưng mà Khải Lâm không tìm nàng gây chuyện thì nàng lại tự đẩy mình vào vực sâu…
Từ khi Dạ Nhược Ly chữa khỏi vết thương cho lão tổ tông thì nàng liền có đặc quyền của Bắc Ảnh thế gia, Bắc Ảnh Linh Lạc đã sớm ra lệnh không được ai gây khó dễ cho nàng.
Bởi vì đây là mệnh lệnh của Bắc Ảnh Linh Lạc chứ không phải của lão tổ tông, hơn nữa trừ đám người Bắc Ảnh Thần ra thì không ai biết chuyện lão tổ tông bị nội thương, cho nên mọi người đều nghi ngờ nhưng lại không dám nhiều lời.
Lúc này trên đường núi yên tĩnh, Dạ Nhược Ly bị một bóng người cản đường.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chăm chú vào nữ tử đang đứng trước mặt, hỏi: “Thế nào? Ngươi quên mất lời cảnh cáo lúc trước của ta rồi sao? Nếu ngươi muốn hiể rõ ý nghĩa tên của mình thì ta cũng không để ý mà giúp ngươi một phen.”
“Ngươi…” Bắc Ảnh Cúc Hoa biến sắc, nhưng lại nghĩ là Dạ Nhược Ly sắp chết thì lại chậm rãi thu lửa giận lại, cười lạnh một tiếng: “Thế nào, ngươi cho rằng ngươi được Bắc Ảnh Thần và gia chủ bao che thì liền không để ta và người Bắc Ảnh thế gia vào mắt sao? Ha ha, chắc ngươi còn không biết ông nội ta đã đến Bắc Minh môn rồi, ngươi là đệ tử Bắc Minh môn nên sẽ nhanh chóng nhận được tin truyền từ Môn phái tới thôi, lúc đó tất nhiên sẽ khó thoát khỏi cái chết!”
Bắc Minh môn?
Dạ Nhược Ly hơi sững sờ, nàng trở thành đệ tử của Bắc Minh môn khi nào? Sao nàng lại không biết vậy?
Đột nhiên Dạ Nhược Ly nghĩ lại lần tranh chấp ở tửu lâu vào mấy ngày trước thì mới hiểu rằng Bắc Ảnh Cúc Hoa đã hiểu lầm, nhưng nàng sẽ không giải thích làm gì, bởi vì nàng ta không đáng.
“Xem ra lần nào cũng có vào người đến tự tìm chết!”
Dạ Nhược Ly lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, không có lần nào nàng gây chuyện cả, nhưng trời xui đất khiến lại có người thích trêu chọc nàng.
“Ngươi nói cái gì?” Sắc mặt Bắc Ảnh Cúc Hoa lạnh lùng, cười lạnh nói: “Đến bây giờ mà còn muốn mạnh miệng sao? Ha ha, ngươi sẽ biết lời ta nói có phải sự thật hay không nhanh thôi.”
“Thật đáng tiếc, dù có phải thật hay không thì ít nhất bản nhân ngươi sẽ không nhìn thấy được.”
Dạ Nhược Ly lập tức tức bộc phát sát khí khắp người, tóc đen nhẹ bay bổng trong gió, ẩn trong đó là khí tức cường đại.
Bắc Ảnh Cúc Hoa không ngờ Dạ Nhược Ly lại thật sự động sát ý, lúc này nàng ta mới cảm thấy kích động, nàng hiểu mình không phải đối thủ của nữ tử này.
“Ngươi… Ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi biết, đây là Bắc Ảnh thế gia…”
Bước chân Bắc Ảnh Cúc Hoa lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt nhìn Dạ Nhược Ly.
“Làm cái gì?” Khóe miệng Dạ Nhược Ly nhếch lên, cười lạnh một tiếng: “Tất nhiên là… Giết ngươi!”
Bắc Ảnh Cúc Hoa nghe vậy thì không dám đứng im nữa mà xoay người chạy về phía trước, giống như phía sau có ác quỷ đang đuổi theo vậy.
Dạ Nhược Ly đang muốn đuổi theo thì lại liếc thấy một thứ…
Là một con rắn cả người màu xanh, nó chỉ to cỡ ba ngón tay nhưng lại không phải huyền thú, chỉ là một con rắn lục không thể tu luyện và không có lực tấn công.
Vào lúc này con rắn lục cũng quay đầu nhìn Dạ Nhược Ly, hai ánh mắt chạm vào nhau, Dạ Nhược Ly nở nụ cười âm hiểm ở khóe miệng.
Rắn lục cảm thấy không ổn, dienxdafnleequysdoon đang muốn chạy trốn thì một bàn tay như ngọc bắt lấy nó rồi nhắm thẳng ngay người nữ tử đang chạy trốn ở phía trước …
“Ta đã nói rồi, ta sẽ cho ngươi hiểu ý nghĩ tên của ngươi.”
Dạ Nhược Ly phủi tay rồi khoanh tay trước ngực, ánh mắt đầy ý cười yếu ớt.
“A!”
Một tiếng hét thất thanh vang tận mây xanh khiến cả ngọn núi cũng rung theo.
Sắc mặt Bắc Ảnh Cúc Hoa tái nhợt, mồ hôi lạnh trên trán cuồn cuộn chảy xuống, tay che vết thương rồi tê liệt ngã xuống đất, nhìn Dạ Nhược Ly đầy hận thù: “Tiện nhân, ngươi sẽ chết không được tử tế!”
“Đáng tiếc, ta có chết tử tế hay không ngươi cũng không biết, bởi vì người chết trước chính là ngươi!”
Dạ Nhược Ly cũng không làm gì mà chỉ cười lạnh nhìn Bắc Ảnh Cúc Hoa đang đau khổ.
Vừa rồi nọc độc của con rắn lục đó cắn trúng người nàng, cho nên…
Thân thể mềm mại của Bắc Ảnh Cúc Hoa run lên, khuôn mặt đau đớn co giật, giống như có vô số con rắn độc đang rỉa rói cơ thể mình.
“Cúc Hoa!”
Đột nhiên trên trời vang lên một tiếng hét lớn, Bắc Ảnh Phàm đáp xuống từ trên không trung, thấy Bắc Ảnh Cúc Hoa đau đớn thì sát ý lập tức tràn ra.
Lúc này hắn không cần biết Khải Lâm, hay là Bắc Minh môn gì cả, nữ tử này làm cháu gái bảo bối của hắn bị thương thì phải chết!
Bắc Ảnh Cúc Hoa là người thân duy nhất của hắn, nếu nàng chết thì sao hắn có thể sống một mình được? Mà trước đó hắn sẽ khiến kẻ đã làm nàng bị thương trả giá đắt!
“Ngươi muốn chết!”
“Ầm ầm!”
Bắc Ảnh Phàm tung một chưởng ra, đánh về phía Dạ Nhược Ly.
Nhưng vào lúc này một thanh kiếm khí cũng bay từ phía sau tới, ép Bắc Ảnh Phàm thu đòn tấn công lại.
“Bắc Ảnh Phàm, ngươi muốn giết nữ nhi của ta đã hỏi qua ý kiến ta chưa?” Bắc Ảnh Thần mặc bạch y đi tới từ phía sau, trong tay hắn nắm một thanh trường kiếm, giữa lông mày đầy ý lạnh thấu xương.
“Bắc Ảnh Thần?”
Bắc Ảnh Phàm hơi ngẩn ra, thực lực của Bắc Ảnh Thần và hắn không kém nhau nhiều, nếu có hắn ngăn cản thì mình không thể giết nữ tử này được.
Điều khiến hắn không ngờ là nàng lại là nữ nhi của Bắc Ảnh Thần…
“Bắc Ảnh Thần, ta không cần biết ngươi và nàng ta có quan hệ gì, nhưng nàng ta phải trả giá đắt vì những gì nàng ta đã làm hôm nay, nếu ngươi cứ muốn ngăn cản thì chúng ta hãy xin lão tổ tông chủ trì công đạo đi!”
Dù có thể nào thì nữ nhân này vẫn chưa chính thức gia nhập Bắc Ảnh thế gia. Sao lão tổ tông lại đứng về phía một người ngoài không liên quan như vậy? Cho nên dù Cúc Hoa là người gây chuyện trước thì nữ tử này cũng phải chết không thể nghi ngờ!