“…Có phải ngươi lấy nhầm kịch bản rồi không?” Cái gì mà lộn xộn thế này!
Suy nghĩ của Tân Cửu hoàn toàn rối loạn.
Thể loại “ngược luyến tình thâm” này là như thế nào đây!
Hai người họ thật vất vả mới có thể đến với nhau, nàng tùy tiện đi phá đám thực sự được chứ?!
[Thân! Không cần kinh ngạc thế, đây là câu chuyện có thật của Đại Khánh vương triều. Đương nhiên, xin đừng quên xem câu chuyện tiếp theo…]
Câu chuyện bắt đầu…
Trên màn hình hệ thống xuất hiện cảnh tàn sát khốc liệt*, một bóng người màu trắng đang múa kiếm, chém trái chém phải, cúi người, xoáy chân,…Tiếp theo là một tốp bóng người màu trắng khác cùng hắn múa kiếm, những bóng người này dần dần trở nên rõ ràng, chính là một đám đàn ông đẹp trai với những cánh tay trần rắn chắc, ở trên chiến trường gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật…Đột nhiên máu tươi phun trào trước mắt, trên màn hình mọi người lập tức hóa đá, bị gió xói mòn, rồi hóa thành cát bụi, cuối cùng trải qua ngàn năm trở thành một đội tượng binh mã*.
*cảnh tàn sát khốc liệt: nguyên văn là đao quang kiếm ảnh
* đội tượng binh mã: hoặc đội quân đất nung gồm tượng người và ngựa bằng đất nung được làm để chôn theo người chết, đặc biệt là vua chúa. Có thể tham khảo đội quân đất nung của Tần Thủy Hoàng.
Ngay lúc Tân Cửu đang kích động đến mức khí huyết sôi trào, trên màn hình đột nhiên “đinh” một tiếng xuất hiện mười chữ to – lịch sử vương triều Đại Khánh bản điện ảnh 3D.
Nội dung trong phim trực tiếp chạy đến đoạn: “Chuyện xưa về cuộc diễm ngộ giữa Vĩnh Hi Đế và Hoa Anh Túc.”
Câu chuyện này…Nói như thế nào đây.
Nói ngắn gọn là thể loại ngược luyến tình thâm, nội dung lại là ngôn tình cẩu huyết, có thể nói hai thể loại này hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Tân Cửu đứng ở dưới bậc thang duy trì tư thế đứng cao quý, bất động thanh sắc xem phim, đợi đến khi bộ phim kết thúc mới phục hồi lại tinh thần, phát hiện đại điển đăng cơ cũng đã chấm dứt.
Hoàng Đế đã sớm không thấy bóng người.
Một lát sau, quan gia tiểu thư ghép đôi tập trung lại với nhau.
“Các vị tiểu thư, mời các vị vào Nghi Hòa cung nghỉ ngơi, khi tiệc tối bắt đầu sẽ có người đến thông báo cho các vị.”
Chỉ có đích nữ của quan viên Tam phẩm trở lên mới có thể ở lại tham gia tiệc tối, quy củ này mọi người đều biết, thái giám Kính Sự phòng theo thứ tự ghi tên mọi người lưu vào sổ, sau đó đám người Tân Cửu được dẫn vào Nghi Hòa cung.
Nghi Hòa cung chính là nơi ở cho tú nữ trong thời gian tuyển tú, hàng năm đều được sữa chữa lại, cho nên thoạt nhìn so với phủ đệ bên ngoài hoàng cung tinh xảo hơn nhiều.
[Đinh! Thỉnh Kí Chủ ngăn cản lần gặp mặt đầu tiên giữa Hoàng Đế và Hoa Anh Túc!]
Vừa tiến vào phòng đóng cửa lại, Tân Cửu chợt dừng động tác.
Vốn định sẽ hành động vào buổi tối, không nghĩ tới vừa vào phòng đã nghe thấy tiếng nói của hệ thống.
Ngăn cản lần gặp mặt đầu tiên?
Tân Cửu dạo một vòng ở trong phòng, rót cho mình một chén trà, nhân tiện sắp xếp lại suy nghĩ.
Lúc nãy ở trong phim, người được gọi là “Hoa Anh Túc” chính là Âm Quy – người múa chính trong bữa tiệc tối đêm nay. Mặc dù nàng ta té bị thương ở chân nhưng vẫn có thể múa cực kỳ xinh đẹp trên bữa tiệc, khiến cho Vĩnh Hi Đế cảm thấy hứng thú. Sau đó, khi vô tình gặp nhau ở bên hồ Nguyệt Nha và biết được hoàn cảnh đau thương của nàng ta, Vĩnh Hi Đế lại nghĩ đến bản thân mình cũng từng trải qua hoàn cảnh không được cha mẹ yêu thương, vì vậy không kềm được mà động lòng thương xót, ngày thứ hai liền phong nàng ta làm Anh Phi.
Hệ thống lại muốn mình ngăn cản lần gặp mặt đầu tiên của hai người…Vậy nhất định là lúc Âm Quy ở rừng hoa đào té bị thương chân. Lúc ấy Vĩnh Hi Đế đã ở đó, cũng nhìn thấy nàng ta té ngã, chỉ có điều không bị nàng ta phát hiện mà thôi.
Hạ quyết tâm, Tân Cửu chỉnh trang lại quần áo một chút rồi đẩy cửa đi ra ngoài.
“Tân tỷ tỷ, có muốn đến ngồi chơi một chút không?” Con gái của Lý Thượng Thư ở bên cách vách cười nhạt vẫy tay với nàng giữa lúc nàng ta đang cùng với vài người ngồi chung nói chuyện phiếm.
Tân Cửu khoát tạy cự tuyệt, nàng đối với những người này cũng không quen thân, huống chi bây giờ nàng còn có chuyện quan trọng phải làm: “Vừa rồi nhiều người quá, làm ta chán chết rồi, các ngươi cứ tiếp tục, một mình ta đi dạo một chút.”
“Aiz.” Nhóm thiếu nữ lại bắt đầu náo nhiệt.
Tân Cửu theo hành lang dài của Nghi Hòa cung đi ra ngoài, thật sự phát hiện ở bên ngoài là một vùng rừng đào rộng lớn, những đóa hoa nở rộ rực rỡ bốn phía, cho dù chỉ là nụ hoa cũng hiện ra hình ảnh kiều diễm ướt át.
Cũng giống như khi nhìn thấy cá sẽ nghĩ đến cá nướng, lúc Tân Cửu ngắm hoa đào thì không cảm thấy cảnh sắc tươi đẹp bao nhiêu, mà lại nghĩ đến: hoa đào nở đẹp như vậy…nếu làm thành rượu như người ta nói chắc chắn uống rất ngon.
Đương nhiên nếu có thể làm thành bánh hoa đào* cũng không tệ. Cắt bánh thành từng khối nhỏ đều đặn, tìm một nơi yên tĩnh thoải mái mà ngồi, lại có thêm một ly trà hoa sở* vừa mới sao, ngày ngày trôi qua như thế thật sự không còn gì tốt đẹp bằng.
*Bánh hoa đào: nguyên văn là hoa đào cao.
*Hoa Sở: thuộc giống chè, có mùi hương giống hoa Trà, mọc nhiều ở Bình Liêu, Hà Giang…Hạt cây hoa Sở còn được dùng để ép lấy dầu dùng trong chế biến thức ăn.
“Xì, không nghĩ tới tiểu thư không những có ngôn từ khôi hài, mà đối với thức ăn cũng có nghiên cứu như thế.” Không biết đã đi vào rừng đào từ lúc nào, đột nhiên trên đỉnh đầu truyền tới một tiếng cười.
Tân Cửu giật mình, vừa rồi vậy mà lại nói ra những suy nghĩ trong lòng.
Nàng đỏ mặt lên, liền lui ra phía sau vài bước, lúc này mới nhìn rõ trên chạc cây nở rộ những đóa hoa đào rực rỡ có một mỹ nhân đang ngồi, nàng ta có đuôi mắt dài quyến rũ, môi đỏ như thoa son, gương mặt vô cùng đoan trang.
Tân Cửu khẽ giật mình, đúng là không uổng công đến đây, tiểu mỹ nhân này không phải chính là Âm Quy sao!
Nàng ho nhẹ một tiếng, giả vờ nghi hoặc hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại ngồi ở trên cây?”
Nơi này là thuộc phạm vi của Nghi Hòa cung, một vũ nữ như Âm Quy đến đây đã là phạm quy.
Âm Quy chắc hẳn cũng biết điều này, nàng ta cắn môi nói: “Vị tiểu thư này, ta là người múa chính của nhạc phường trong cung, tới đây chỉ là để hái chút hoa đào, sau khi hái xong chắc chắn sẽ rời khỏi đây ngay…A…”
Có lẽ là do khẩn trương, nàng ta bước hụt một chân, cái giỏ trên tay cùng với cả thân người đều rơi từ trên cây xuống. Tân Cửu hoảng sợ, đầu óc phản ứng nhanh nhẹn tiến lên phía trước để tiếp lấy nàng ta. Âm Quy lớn tuổi hơn Tân Cửu một chút, tất nhiên trọng lượng cũng nặng hơn, nên trực tiếp đè nàng ngã xuống đất.
Trong nháy mắt, hoa đào rơi xuống mặt đất bay tán loạn xung quanh.
Hai người ở dưới cây đào lăn đi hai vòng mới ngừng lại, tay áo phải của Tân Cửu bị kéo tụt khỏi vai, lộ ra da thịt trắng như tuyết, nàng cắn răng, chống thân mình ngồi dậy, nhanh chóng lấy tay chỉnh lại quần áo.
Nếu ở rừng hoa đào gặp được Âm Quy, như vậy khẳng định chỗ này còn có sự hiện diện của Vĩnh Hi đế, nếu bị người khác nhìn thấy cảnh này nàng cũng có chút khó chịu!
[Đinh! Thành công dời đi lực chú ý của Hoàng Đế, ban thưởng kỹ năng: tay áo Lưu Vân phi* (không phải võ công, mà là vũ công) – em gái à, rõ ràng ngươi đã bị thương lại còn tỏ ra kiên cường, thật là làm cho người ta sinh tâm thương tiếc đấy.]
*Tay áo Lưu Vân phi: là loại trang phục xưa của Trung Quốc có ống tay dài rũ xuống dùng để biểu diễn trong những tuồng kịch cổ.”
Tân Cửu ngẩn ngơ.
…Hình như nàng chưa làm cái gì mà?
Ngoại trừ không cẩn thận mà bị ngã…
[Đinh! Thành công mở ra tư liệu nhân vật]
[Tư liệu]:
1 – Điểm mị lực: 10 (điểm mị lực ban đầu)
2 – Độ hảo cảm của Đế Vương: 0 (độ hảo cảm của nhân vật mục tiêu sẽ được tăng sau mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ)
3 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 0/10 (chưa thành công tiêu diệt đóa hoa đào nào)
4 – Kỹ năng:
Điềm Đạm Đáng Yêu (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng)
Cao Quý Lãnh Diễm (hệ thống kèm theo kỹ năng, chưa sử dụng)
Tay áo Lưu Vân phi (hệ thống ban thưởng kỹ năng múa, thời gian làm lạnh là một ngày)
5 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 10% (chưa hoàn thành công tác thống kê)
6 – Chỉ số hoàn thành tất cả nhiệm vụ:… (chưa hoàn thành công tác thống kê)
“Ai nha…”
Vừa định đứng lên, Âm Quy đột nhiên khụy chân ngã xuống đất lần nữa, thấp giọng nức nở đè lại chân mình.
Tân Cửu vỗ vỗ mấy cánh hoa đào trên người xuống, cánh tay bị cành cây khô trên mặt đất cứa qua bị thương hơi có chút đau, nàng quay đầu nhìn về phía Âm Quy, khẽ chau mày: “Ngươi làm sao vậy?”
“Làm sao bây giờ…” Âm Quy mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Xong rồi, lần này nhất định xong rồi…Chân của ta bị trật rồi làm sao bây giờ?”
Chân bị trật rồi?
Tân Cửu giương mắt nhìn lại, quả nhiên thấy mắt cá chân của nàng ta sưng to. Nàng vốn cho rằng vô tình cứu được Âm Quy, Âm Quy nhất định sẽ không bị thương, nhưng nghĩ đến kịch bản đầy kịch tính mạnh mẽ kia, cho dù mình có ở bên dưới mặt đất tiếp được thì nàng ta vẫn bị trật chân như cũ…
Thật là phiền phức!
“Ngươi ở chỗ nào, để ta đỡ ngươi trở về nghỉ ngơi cho tốt.” Đến cùng thì Tân Cửu vẫn cảm thấy chính mình là một cô nương lương thiện, nếu cứ để Âm Quy như vậy mà nhảy trở về, nàng cũng không đành lòng.
“Không, không được…” Âm Quy một mực lắc đầu.
Tân Cửu thở dài một hơi, cô nương này sao lại cố chấp như thế, nếu nàng ta thực sự mang theo thương tích đi múa rồi khiến cho Hoàng Đế “động lòng trắc ẩn”, chỉ sợ nhiệm vụ của mình không thể hoàn thành được…
“Ta tên Tân Cửu, là Tam tiểu thư của phủ Tĩnh Khang Hầu, ngươi không cần sợ ta là người xấu.”
“Không, không phải, ta không thể nghỉ ngơi…Tiệc tối còn cần ta múa chính, nếu ta có vấn đề gì, mama nhất định sẽ dùng roi giáo huấn chúng ta…Nếu chỉ mình ta bị đánh thì không có sao, chỉ là ta không thể khiến người khác bị phạt theo ta.” Âm Quy nói xong liền vịn thân cây đứng lên, chỉ là chỗ bị thương thực sự rất đau, nhưng nàng ta vẫn cắn môi cố gắng chống người đứng dậy mặc dù cơ thể vẫn run rẩy như cũ.
“Tình trạng này của người sao có thể đi múa chính…” Tân Cửu đang muốn khuyên bảo, đột nhiên linh quang xuất hiện, nhớ tới phần thưởng của hệ thống…
Nếu như…
“Vậy phải làm thế nào…Chỉ có ta chống đỡ thì mọi người mới không bị phạt.” Âm Quy nhăn đôi mày thanh tú, càng nghĩ càng khổ sở, ánh mắt nàng lướt qua, đột nhiên thấy vết máu trên cánh tay của Tân Cửu, hoảng sợ kêu một tiếng: “Ngươi bị thương!”
Tân Cửu nâng cánh tay lên một chút: “Vết thương nhỏ mà thôi, không có gì. Nhưng mà…chuyện ngươi không thể múa chính, có lẽ ta có thể giúp ngươi. Ta có thể giả trang thành ngươi, hơn nữa còn có thể múa hoàn chỉnh, những người khác chỉ cần ở xung quanh tùy ý phối hợp là được, nhất định sẽ không lộ ra sơ hở gì.”
“…Cái gì?” Âm Quy che miệng, có chút khó tin.
Vũ nữ địa vị thấp hèn, chưa bao giờ có người nguyện ý thay vũ nữ lên sân khấu hiến vũ.
Huống chi là một tiểu thư của phủ Tĩnh Khang Hầu.
Nếu như nhớ không lầm thì những người có thể ở lại tham gia tiệc tối đều là đích nữ của quan viên từ Tam phẩm trở lên, cũng nói lên rằng vị đích nữ của phủ Tĩnh Khang Hầu ở trước mắt đây có thân phận cực kỳ tôn quý.
“Thật, thật sự có thể sao…Cảm, cảm tạ đại ân của tiểu thư!”
Âm Quy nói xong liền quỳ xuống.
Tân Cửu nâng nàng đứng dậy: “Ta cũng không phải giúp ngươi, chỉ là không thuận mắt với cách làm việc của nhạc phường mà thôi, ngươi không cần cảm tạ ta. Còn nữa…dù sao phụ thân của ta cũng có mặt ở đây, không thể để ông ấy nhận ra ta, khi tiệc tối bắt đầu ngươi nhớ tìm cho ta một cái khăn che mặt…Còn lại tất cả cứ giao cho ta là được.”
“Được, tiểu thư, ta nhất định chuẩn bị thật tốt.” Âm Quy lau nước mắt trên mặt, không nhịn được cười ra tiếng, nụ cười này làm cho hai hàm răng trắng đều lộ ra gần như có thể phản quang.
Tân Cửu mím môi, cũng nhìn nàng ta mỉm cười.
Hy vọng nàng làm vậy là đúng.
Tuy rằng, Âm Quy vốn được phong làm Anh phi, nhưng về sau như thế nào cũng không ai biết, nghĩ đến hoàn cảnh trong hậu cung cũng không thích hợp với cô nương này.
Cung đình tranh đấu so với cung đấu trong phim truyền hình đương nhiên càng khiến cho người ta sợ hãi hơn.
Một người đơn thuần như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành bàn đạp để người khác giẫm lên.
Cũng giống với lý thuyết về việc vây thành vậy, người bên trong thì dốc sức xông ra, người bên ngoài lại liều mạng lao vào.
Nay Âm Quy có thể thoát khỏi cũng có thể nói là được một lần trọng sinh.