Trắc điện của Đường Diệp cung là người nào ở, Vĩnh Hi đế không muốn biết rõ, có điều rõ ràng là cái cung điện này cách Ngự Long điện rất xa, cung nữ của Đường Diệp cung chơi trốn tìm có thể đi tới Ngự Long điện, thật sự là cao minh. Hắn cau mày phủi phủi ống tay áo vừa bị chạm vào, giống như có thứ gì bẩn thỉu dính phải. Ngụy Đức Hải vội vàng chạy tới cầm phất trần giúp Hoàng Thượng phủi sạch.
“Xin Hoàng Thượng thứ tội.”
Lục Tỳ quỳ trên mặt đất cắn môi, đôi môi đỏ mọng bị cắn tái đi. Vài cái răng trơn bóng lộ ra ngoài môi, trông rất đáng yêu. Nếu như đối diện là Cổ Uyển Uyển, nhìn thấy dáng vẻ này, tất nhiên sẽ không đành lòng trách cứ. Nhưng thực tế thì đứng ở đây chính là Vĩnh Hi đế, ông trời đã định Vĩnh Hi đế không phải là Cổ Uyển Uyển. Không có cách nào so sánh, về tâm tính không giống, về thân phận thì lại càng không giống.
Vì vậy, cái dáng vẻ thiếu nữ lã chã rơi lệ này ở nơi không người thưởng thức mà tự sinh tự diệt.
Ngụy công công yên lặng thở dài một cái, chơi trốn tìm…Cứ nói là mình mắt mù cũng đáng tin hơn so với chơi trốn tìm a, nhưng cung nữ này thật là không có kinh nghiệm. Cũng may Hoàng Thượng thường không để mắt những chuyện này, đoán chừng cái người đang quỳ trên đất này đã sớm bị vứt ra sau đầu rồi.
Giũ sạch ống tay áo, Hoàng Đế xoay người, không hề quay đầu lại mà tiến vào tẩm điện.
Ngoài phòng thổi tới một làn gió nhẹ, cuốn theo lá cây xoay tròn nhẹ nhàng bay qua trước mắt Lục Tỳ, Lục Tỳ ngẩng đầu, bên cạnh đã sớm không còn ai, cơ thể nàng ta hơi cứng lại, trong mắt còn vương một đống nước mắt chực rơi, không khỏi há to miệng: “Hoàng, Hoàng Thượng…” Đâu rồi?
❀❀❀❀❀❀
Khi Tân Cửu tỉnh lại thì sắc trời đã mờ tối, nàng xoa nhẹ mi tâm, vén chăn lên rồi đờ đẫn.
Lần này sau khi tỉnh ngủ, cảm thấy có chút khác thường. Nàng cẩn thận suy tư một hồi, trước kia khi vừa thấy nàng cử động, Phượng Hoàng tất sẽ ngoan ngoãn chạy tới cầu ôm một cái, sao hôm nay lại yên lặng như vậy? Tân Cửu đảo mắt qua cái chén của Phượng Hoàng, non nửa chén là thịt cá vụn, đó là đồ ăn nàng chuẩn bị lúc sáng cho Phượng Hoàng, nếu là lúc trước dựa theo sức ăn, không thể nào còn dư lại nhiều như vậy được.
Tân Cửu đưa ánh mắt về phía góc tường, vẻ mặt lập tức cứng lại, cái vật tròn trịa lông mềm như nhung nhìn thấy có vẻ cực kỳ không ổn kia là cái gì?
“Ai da, con trai, ngươi làm sao lại thành như vậy!”
Giọng nói hết sức kinh hãi của Vinh Phi nương nương truyền ra từ trong phòng, Vĩnh Hi đế đi tới nhìn thấy Phượng Hoàng ở trong góc tường cũng là sững sờ, sau đó ôm lấy bờ vai của nàng vừa ăn đậu hủ vừa không để ý nói: “Cửu nhi đừng sợ, trẫm giúp ngươi cứu nó, thứ mà ngươi thích trẫm sẽ quan tâm thật tốt.”
Trong lòng Tân Cửu có hơi cảm động, nhưng nàng không muốn biểu lộ ra ngoài, vì vậy giả vờ mặt không đổi sắc ngồi xuống che khuất hai mắt ửng đỏ. Nàng vươn tay sờ lên da thịt không có nhiều lông của Phượng Hoàng, thân thể nho nhỏ mềm mại ấm áp, nhưng bởi vì sợi dây cột lại có hơi chặt, trên người rụng một chút lông, tức thì lại đau lòng không chịu được: “Lúc trước thấy lông trắng đã dài ra, giờ lại rơi đầy đất, con trai làm sao lại thành như vậy…”
Xung quanh khóe mắt Phượng Hoàng đều đen lại. Tân Cửu sờ lên, có chút khô lại có chút ướt, nhìn ra cũng biết là khóc đã lâu, nước mắt đều đọng lại ở khóe mắt rồi.
Đồ ngốc Phượng Hoàng không có tinh thần nức nở nghẹn ngào một tiếng, dùng lực xoay mặt chó qua liếm láp lòng bàn tay Tân Cửu, nó biết rõ ở đây chỉ có nương của nó sẽ cứu nó, những người khác ví dụ như nam nhân ở trước mắt đang làm bộ dùng một thanh nhuyễn kiếm cắt sợi dây cho nó, rõ ràng chính là hắn trói sợi dây này vào, còn ra vẻ người không có tội, thực sự là tổn thương cẩu tâm của nó. Phượng Hoàng được giải thoát chân sau, cả người bị quấn dây tiến lên cọ xát vào tay Tân Cửu, rồi nhanh chóng chạy đến bên cạnh chén nhỏ của mình cong người, cố gắng vùi đầu vào ăn.
Tân Cửu nhìn phần dây đỏ buộc ở trên cửa, nhíu mày lại, nghi ngờ liếc nhìn Vĩnh Hi Đế: “Là ai dùng sợi dây này trói Phượng Hoàng lại sao?”
Ngụy Đức Hải cũng mạnh mẽ nhìn về phía chủ tử nhà mình.
Đối mặt với ánh mắt hai người, vẻ mặt Vĩnh Hi đế bình thản, hơn nữa, còn điềm nhiên như không có gì mà nhìn lại, tiếp đó cau mày, vô cùng lo lắng nhìn con cún nhỏ đang vùi đầu mãnh mẽ ăn một hồi, nói: “Là một cung nữ của Đường Diệp cung làm, vừa rồi trẫm còn phạt nàng ta quỳ ở ngoài điện mà. Hừ, những ngày này trẫm không có ở trong cung, Hoàng Đế giả gan hùm mật gấu lại nuôi cho trẫm rất nhiều kẻ không biết thân phận đấy, hôm nay vậy mà còn có người dám xông vào Ngự Long điện làm ra chuyện này với Phượng Hoàng. Cửu nhi cứ yên tâm, trẫm chắc chắn sẽ trừng phạt thật nặng, cho Phượng Hoàng một câu trả lời thỏa đáng.” Bàn tay lớn của hắn nắm chặt tay của Tân Cửu, cảm giác ấp áp, mạnh mẽ, lại có lực.
Ngụy Đức Hải líu lưỡi: “…” Hoàng Thượng ngài…ngài làm vậy mà được sao?
Vĩnh Hi đế kín đáo quét mắt nhìn hắn ta một cái, ý tứ cảnh cáo rõ ràng.
Ngụy Đức Hải nuốt ngụm nước miếng, cúi đầu vội vàng đi ra nội thất, dù sao có nói gì thì cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn. Con chó nhỏ tuy rằng đáng thương, nhưng cô cung nữ bị giá họa lên đầu ở ngoài kia, mặc kệ là thiếu tầm nhìn hay là cực kỳ không may, không người nâng đỡ không người trải đường, ngược lại so với con chó nhỏ thì còn đáng thương hơn. Tuy nhiên, Ngụy Đức Hải cũng có cân nhắc trong lòng, hắn vĩnh viễn tuân theo quyết định của Hoàng Thượng, cho dù gặp lại vẻ đáng thương cũng sẽ không nổi lòng tốt mà thả người ra, đó chính là sỉ nhục nhân tài làm khó với cái đầu của mình.
Phượng Hoàng chổng mông ăn đến vui vẻ, Vĩnh Hi đế ôm eo Tân Cửu cùng nàng tháo sợi dây trên người Phượng Hoàng ra, không biết con cún nhỏ làm thế nào mà lại khiến cho cả người toàn là dây nhợ, làm người ta phí hết công sức để cởi xuống, đợi đến lúc lấy sợi dây xuống hết, thời điểm Tân Cửu đứng dậy, trước mắt tối lại, cả người không vững.
Vĩnh Hi đế thuận tay đỡ cơ thể nàng, thấp giọng mềm nhẹ nói: “Không thoải mái?”
“Thời gian ngồi xổm lâu quá, hơi bị hạ đường huyết, bệnh vặt thôi.”
Tân Cửu tựa lên vai hắn cho tỉnh táo, bên kia Phượng Hoàng đã liếm chén nhỏ đến bóng loáng, rầm rì đưa đầu củng chân Tân Cửu, liếm miệng một vòng, rất tinh ranh mà ra hiệu về phía cái chén của mình.
Vĩnh Hi đế nhìn cái chén nhỏ kia, cánh tay ôm eo Tân Cửu, để ngực nàng kề sát mình, cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ của nàng, mang theo tâm tình tức giận bất bình dùng đầu lưỡi lướt qua răng nàng cuốn lấy nước bọt tỉ mỉ thưởng thức, hôn lên khóe môi ướt át rung động của nàng, Vĩnh Hi đế giữ chặt cổ nàng ra sức gặm, mãi hồi lâu mới bằng lòng buông tay, ánh mắt của hắn trầm lắng quan sát Tân Cửu, sắc mặt không mấy tốt đẹp, nguội lạnh mở miệng: “Trẫm còn chưa từng nếm qua đồ ăn ái phi làm.”
Dứt lời, ê ẩm nhìn chằm chằm Phượng Hoàng ở dưới đất: “Chẳng lẽ trẫm ở trong lòng người, còn không bằng nó?”
Tân Cửu kinh ngạc nghe hắn kể lể, đột nhiên “phụt” cười một tiếng, sau đó thấy sắc mặt của Vĩnh Hi đế càng lúc càng đen, âm thanh nhỏ dần, cuối cùng ôm bụng cười phát đau.
Vĩnh Hi đế từ kẽ răng nặn ra một câu: “Ái phi, cười đã chưa?”
Tân Cửu bó tay rồi, không nghĩ tới Hoàng Đế lớn như vậy rồi mà còn ghen với Phượng Hoàng. Nàng nhìn nét mặt lúc này của Vĩnh Hi đế, đột nhiên cảm thấy có chút đáng yêu. Nàng nhéo nhéo mặt Vĩnh Hi đế, trước kia khi vừa mới tiếp xúc thực sự là quá khốc, hiện giờ trái lại là quá biệt nữu rồi.
“Không buồn cười, chỉ có chút hài hước…” Tân Cửu cười tủm tỉm hôn “bẹp” một cái lên mặt hắn, giống như dỗ dành đứa trẻ đang cáu kỉnh: “Được rồi, đừng nóng giận, ta đi làm cho chàng, muốn ăn cái gì?”
Vĩnh Hi đế liếc xuống cái chén nhỏ, nhìn chằm chằm vào Tân Cửu, cho đến khi không còn nhìn thấy vẻ vui đùa chế nhạo trên mặt nàng nữa, mới giữ vững vẻ mặt không biểu tình, lạnh lùng mở miệng: “Cá nhỏ chiên.”
❀❀❀❀❀❀
Hôm nay, có hai tôn đại Phật đến Ngự Thiện phòng.
Một người mang ý cười nhẹ nhàng trên mặt, nhưng ai cũng biết rõ là không thể đắc tội người này; một người khác tựa lên cây cột trước cửa ra vào, cả người phóng hơi lạnh, người này càng là không được đắc tội.
Đầu bếp run rẩy cong người dâng thìa lên, Tiểu Hỏa tử phụ trách củi lửa vừa không ngừng quạt vừa thêm củi, từ đầu đến cuối cũng không dám ngẩng đầu, trên mặt bao trùm một tầng khói đen, chỉ còn lại hai mắt với cái miệng coi như còn chút màu sắc. Bên cạnh hắn chính là Vinh Phi nương nương, tối hôm qua đã tới một lần, nói là chuẩn bị đồ ăn cho chó, cái mùi thơm kia làm toàn bộ người trong phòng bếp ngửi được nhưng ăn không được đã là không ổn rồi. Nhưng chiều nay vị này lại đến một chuyến, nhìn tình hình này, là muốn chuẩn bị bữa tối cho Hoàng Thượng đây.
Tiểu Hỏa tử sụt sịt mũi, ra sức quạt.
Tân Cửu thuần thục cắt thịt cá, bản thân nàng cũng biết làm cơm, có điều đã có hệ thống tăng cao kỹ năng, hiện tại cắt thịt cá hay cắt thịt bò gì đó đều dễ như trở bàn tay, cầm dao phay ở trong tay xoẹt xoẹt vài cái lấp lánh ánh sáng, trên mặt thớt đã sắp một hàng thịt miếng. Nhúng qua một lần bột chiên, thêm dầu, đem miếng thịt mảnh dài bỏ vào nồi, kỹ năng hệ thống dẫn ra mùi thơm, lập tức bên trong Ngự Thiện phòng đều là hương vị thơm nức ngon miệng đảo quanh trên đầu lưỡi.
Thêm chút nguyên liệu, Tân Cửu mang chén nhỏ đựng thịt cá đi tới cửa, dùng đũa gắp một ít thổi thổi đưa đến bên miệng Vĩnh Hi đế, nam nhân nhíu mày, thuận theo ăn vào.
“Ăn ngon không?” Tân Cửu cầm khăn lau khóe miệng cho hắn.
Vĩnh Hi đế nhai hai cái nuốt vào, từ trong mũi phát ra một âm đơn, xem như khích lệ.
Thế mà lại để Phượng Hoàng đoạt đi lần chiên cá đầu tiên của vợ, này xem ra là phu cương không cao? Vĩnh Hi đế hừ lạnh trong lòng, không tình nguyện mà nghĩ, nhân loại hay phi nhân loại muốn giành lão bà với hắn đều quyết không thể tha thứ.
Thấy sắc mặt Vĩnh Hi đế vẫn đen thui như trước, Tân Cửu nhếch môi, ngạo kiều như thế.
“Ta lại đi làm bữa tối cho chàng.” Tân Cửu đặt chén nhỏ vào trong tay hắn, vừa muốn xoay người thì bị kéo lại, đầu mũi đâm trúng ngực nam nhân, nơi chóp mũi đâm phải rất xót, suýt nữa thì rớt nước mắt.
Vĩnh Hi đế vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tro bụi của nàng, đôi mắt tối lại, giơ lên chén cá chiên ở trên tay, nghiêm mặt nguội lạnh nói: “Nhiêu này là đủ rồi.”
“…” Ăn ít như vậy? Không khoa học mà.
Tân Cửu đi theo trở lại tẩm điện, nhìn Vĩnh Hi đế cùng mình mỗi người một nửa chia đồ ăn trong chén mà ăn, đến lúc tối muộn quả nhiên cung nhân mang bữa tối lên bàn.
“Không phải nhiêu đó là đủ rồi sao?” Tân Cửu xoắn xuýt nhìn ngó cái chén ăn đến sạch bóng trong tay hắn, nàng đã cảm thấy sẽ ăn không đủ no mà, chớ nói chi là hai người chia nhau ăn, chẳng lẽ Vĩnh Hi đế có sức ăn giống Phượng Hoàng hay sao?
“Sẽ mệt.” Vĩnh Hi đế cầm lấy tay nàng vuốt ve một hồi, có hơi không được tự nhiên mà quay mặt qua nhìn chỗ khác: “Trẫm không thích.”