Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đúng như lời Tiêu Họa Tình đã nói, tuy đã cố gắng phòng tránh nhưng dịch bệnh vẫn tiếp tục lây lan. Đợi đến ngày thứ hai lúc ra khỏi cửa trướng, Tân Cửu mới biết được bản thân cách xa với sai lầm đến nhường nào, nhiễm bệnh cũng không phải chỉ một người, mà là một nhóm người, thậm chí ngay cả Vương phó tướng và quân sư cũng đã bắt đầu phát sốt, không khí trong toàn bộ quân doanh đều trầm lặng.

Đi vào lều trướng bên cạnh, nhìn Vương phó tướng khí sắc nặng nề ngã xuống giường, Tân Cửu thở dài, đang muốn vén tay áo lên để nâng thân trên của Vương phó tướng, một đôi tay khác đã thay nàng làm việc. Tân Cửu ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy sắc mặt tối tăm của Vĩnh Hi Đế, tâm tình dường như không hề tốt đẹp. Tân Cửu rút ra từ trong túi năm cây ngân châm, tay phải lại bị nắm chặt, đôi con ngươi tối như mực của Vĩnh Hi Đế chăm chú nhìn nàng, trong giọng nói cũng có chút không tình nguyện: “Có cần phải cởi đồ hay không?”

“Ai nói vậy?” Tân Cửu hơi ngơ ngác: “Không cần cởi đồ ah…” Vừa nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nhớ lại thời điểm khi mình thi châm cho Vĩnh Hi Đế, cảnh tượng đối phương lưu loát cởi áo ra thì không nhịn được phì cười: “Ah, lúc ấy động tác của tướng quân ngài quá nhanh, thiếp thân có hơi giật mình, sau đó thấy tướng quân thoải mái như thế nên cũng quên nói.”

Vĩnh Hi Đế không khỏi thở dài một hơi ở trong lòng, nhưng sắc mặt rõ ràng càng thêm tăm tối, hắn ngồi ở bên giường cách hai người một khoảng, thuận tay đỡ lấy lưng Vương phó tướng: “Ngươi thi châm, ta giúp ngươi đỡ hắn.”

“Nga.” Tân Cửu nháy nháy mắt, cười xấu xa.

Vương phó tướng suy yếu mở mắt ra: “Chuyện này thật sự là…sao có thể không biết xấu hổ, làm phiền tướng quân rồi.”

Trẫm đỡ ngươi thì không biết xấu hổ, chẳng lẽ để cho Vinh Phi của trẫm đỡ ngươi thì ngươi mới biết xấu hổ à? Vĩnh Hi Đế buồn bực trong lòng, hận không thể nắm cổ áo của người trong tay trực tiếp ném vào sông.

“Không sao, ta và ngươi đều là kẻ làm bề tôi, gặp nạn tất phải tương trợ.” Vĩnh Hi Đế mặt không biểu cảm nói xong, sau đó quay mặt đi để mắt không thấy tâm không phiền.

Lần này thi châm ngược lại thuận lợi hơn so với lần đầu tiên, Tân Cửu sử dụng hết kỹ năng, đấm đấm vai cũng không thấy xuất hiện cảm giác mệt nhọc như lần đầu tiên triển khai, có điều đợi đến lúc nhìn thấy điểm kỹ năng, khóe miệng nàng vẫn kiềm không được mà co giật.

[Tư liệu nhân vật]:

“1 – Điểm mị lực: 70

2 – Độ hảo cảm của Đế Vương: 72 (nhân vật mục tiêu rất có hảo cảm với ngươi)

3 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 3/10…(tiêu diệt thành công ba đóa hoa đào)

4 – Kỹ năng:

Điềm Đạm Đang Yêu (kỹ năng đi kèm hệ thống, thời gian làm lạnh: không); Cao Qúy Lãnh Diễm (kỹ năng đi kèm hệ thống, thời gian làm lạnh: không); Tay áo Lưu Vân Phi (hệ thống ban thưởng kỹ năng múa, thời gian làm lạnh là một ngày); Qùy Hoa Bảo Điển (hệ thống ban thưởng kỹ năng thêu, đã làm lạnh màu sắc, thời gian làm lạnh là một ngày); Bách Thảo Thần Châm (phối hợp với kỹ năng thêu của Qùy Hoa Bảo Điển có thể hành y cứu thế, đã làm lạnh màu sắc, thời gian làm lạnh là một ngày); Thiện Xạ (hệ thống ban thưởng thuật bắn cung, có thể phối hợp kỹ năng thêu của Qùy Hoa Bảo Điển khi sử dụng, thời gian làm lạnh là một ngày); Nửa Chén Trà Nhỏ (ban thưởng đặc thù, tăng nhanh thời gian làm lạnh, có thể sử dụng)…

5 – Mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này: 0% (Hoa Hồng)

6 – Mức độ hoàn thành tất cả nhiệm vụ: 16% (dựa theo trình độ khó dễ phân chia)

7 – Kim tệ: 500

Bách Thảo Thân Châm đã làm lạnh nhưng vẫn chưa thể sử dụng, mà thời gian làm lạnh lại là một ngày, nói cách khác mình chỉ có thể cứu một người mỗi ngày, trong quân doanh nhiều bệnh nhân như vậy, đến năm tháng nào mới xong? Huống chi nàng cũng biết Bách Thảo Thần Châm có hạn chế, nhưng những người khác lại không biết, khó tránh khỏi sẽ bị người khác nghi ngờ.

Tân Cửu thu hồi ngân châm, vuốt cằm suy tư.

“Hệ thống, thời gian làm lạnh Nửa Chén Trà Nhỏ là có thể lựa chọn tăng cao một kỹ năng bất kỳ phải không?”

[ngẩng đầu…]

“Ta chọn…Bách, Thảo, Thần, Châm!” Tân Cửu xoa xoa nắm tay. Tuy Thiện Xạ, thứ đầu tiên gần với kỹ năng võ công nhất xuất hiện khiến cho tim nàng đập mạnh, nhưng đồng thời nàng cũng hiểu rõ, hiện giờ vấn đề quan trọng mà bản thân đối mặt là trị bệnh cứu người…Dù sao, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp đấy, nếu như thời gian làm lạnh của Bách Thảo Thần Châm có thể tăng nhanh thời gian đến nửa chén trà nhỏ, vài ngày sau người bệnh của toàn bộ quân doanh cũng đều được nàng cứu chữa.

Thực ra, nói cho cùng thì trong lòng Tân Cửu vẫn có chút áy náy. Tối qua, sau khi xem màn kịch tình thứ hai của Tiêu Họa Tình và Vĩnh Hi Đế nàng mới biết được, hóa ra theo như kịch bản đã được thiết lập thì phương thuốc của Tiêu Họa Tình không chỉ cứu được Vĩnh Hi Đế mà còn cứu được một số quân binh, nhưng giờ Tiêu Họa Tình đã bị Vĩnh Hi Đế “xử lý sạch sẽ”, tuy Vĩnh Hi Đế cũng đã khỏi hẳn, nhưng binh lính của hắn bị bệnh, nàng cũng không thể không lo. Nàng đã loại trừ Tiêu Họa Tình bên cạnh Vĩnh Hi đế, vậy thì trách nhiệm để Vĩnh Hi Đế có thể có được một nơi đóng quân đầy binh lực cũng rơi xuống người nàng.

[Đinh! Thời gian làm lạnh Nửa Chén Trà Nhỏ đã được sử dụng, Kí Chủ lựa chọn chỉnh sửa thời gian làm lạnh của “Bách Thảo Thần Châm”]

Theo âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên, Tân Cửu hào hứng bừng bừng mở tư liệu ra, nhưng vừa nhìn thoáng qua lại buồn bực: “Thế nào mà thời gian làm lạnh vẫn là một ngày? Chẳng lẽ tốc độ đổi mới của hệ thống quá chậm?”

[Bởi vì Bách Thảo Thần Châm cần phải sử dụng với Qùy Hoa Bảo Điển, cho nên “nửa chén trà nhỏ làm lạnh”” tác dụng trực tiếp với Qùy Hoa Bảo Điển, hỗ trợ chỉnh sửa đã hoàn thành, xin Kí Chủ kiểm nhận.]

“…”

Tân Cửu im lặng đem tầm mắt dời về phía “Qùy Hoa Bảo Điển” ở trên “Bách Thảo Thần Châm””, quả thật nhìn thấy chú thích phía sau biến thành “Hệ thống ban thưởng kỹ năng thêu, thời gian làm lạnh – nửa chén trà nhỏ.”

Chuyện này không khoa học! Chọn tới chọn tui, cuối cùng đổi thời gian làm lạnh nửa chén trà nhỏ cho một cái kỹ năng vô dụng, điều này thật sự là quá không khoa học rồi! Nhưng làm sao để thay đổi bây giờ? Thêu mấy cái hầu bao với hai đóa hoa? Nhưng thêu hoa có thể cứu người sao? Chuyện cười!

Tân Cửu thở dài một hơi, nàng lại bắt đầu phát sầu: “Rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể giảm xuống thời gian làm lạnh của Bách Thảo Thần Châm?”

[Đinh! Nhắc nhở hữu nghị: Kí Chủ cần phải đạt được hạng mục “Làm Lạnh Nửa Chén Trà Nhỏ” một lần nữa mới có thể giảm thời gian làm lạnh của Bách Thảo Thần Châm xuống còn nửa chén trà nhỏ. Trước mắt, phương pháp thu hoạch thứ nhất: kích hoạt nhiệm vụ (yêu cầu kỳ ngộ chỉ định); phương pháp thu hoạch thứ hai: đem tất cả kỹ năng trong hạng mục “kỹ năng chưa sử dụng” mà Kí Chủ được ban thưởng đổi với hệ thống cho “Làm Lạnh Nửa Chén Trà Nhỏ”.]

Phương pháp thu hoạch thứ nhất là không có khả năng, ngoài Tiêu Họa Tình có nội lực cao cường, thân thủ phi phàm, đoán chừng là không có nữ nhân nào vào trong quân doanh được. Hơn nữa, coi như là có nữ nhân đến đây, cũng không nhất định là một trong mười đóa hoa đào của Vĩnh Hi Đế.

Tân Cửu không cần suy nghĩ mà trực tiếp loại bỏ phương pháp thứ nhất.

Về phần phương pháp thu hoạch thứ hai…Dường như có khả năng không nhỏ.

Tân Cửu thật sự chăm chú nhìn từng loại kỹ năng của mình, dù sao cũng là dùng máu đổi lấy kỹ năng, bất luận lấy ra cái nào cũng đều xót xa, nghĩ nghĩ, nàng nhìn về phía hai kỹ năng đầu tiên: “Kỹ năng được chọn, vậy dùng “Điềm Đạm Đáng Yêu” để trao đổi đi.”

[Đinh! Giao dịch trao đổi thất bại, “Điềm Đạm Đáng Yêu” và “Lãnh Diễm Cao Qúy” đều là hai kỹ năng kèm theo của hệ thống mà không phải là kỹ năng được ban thưởng, bởi vậy không phải là vật phẩm thuộc sở hữu cá nhân của Kí Chủ, không thuộc phạm vi trao đổi lần này.]

Ngoại trừ hai kỹ năng “Điềm Đạm Đáng Yêu” và “Cao Qúy Lãnh Diễm”, những cái khác Tân Cửu đều thích, hơn nữa có thể thấy mỗi cái đều rất hữu dụng, nếu như trước đó hai kỹ năng kèm theo của hệ thống không thể chọn để trao đổi như đã nói…, “Qùy Hoa Bảo Điển” và Bách Thảo Thần Châm” thì trước mắt nàng cần có nhất, tất nhiên cũng không thể lấy ra để trao đổi, mà “Thiện Xạ” là thứ thuộc phạm vi võ công mà nàng chờ mong nhất, cũng không thể lấy ra để trao đổi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ có thể chọn “tay áo Lưu Vân Phi” để thử xem.

[Đinh! Giao dịch trao đổi thất bại, “tay áo Lưu Vân Phi” đã từng được Kí Chủ sử dụng, là loại kỹ năng không thuộc phạm vi “chưa sử dụng”, xin Kí Chủ lựa chọn lần nữa.]

Sự thật thì nói nhiều đến vậy, cuối cùng chỉ cho nàng một sự lựa chọn thôi phải không! Để thỏa mãn yêu cầu của giao dịch trao đổi không phải chỉ có thứ tối qua vừa mới đạt được, hiện giờ còn chưa kịp dùng hay sao!

Tân Cửu cắn răng mở miệng, từng chữ từng chữ mà lòng nhỏ máu: “Bách, bộ, xuyên, Dương*.”

*Bách bộ xuyên Dương (百步穿杨): đồng nghĩ với Thiện Xạ, hoặc Bách Phát Bách Trúng. Thành ngữ có nguồn gốc từ điển cố của Dưỡng Do Cơ. Vào thời Xuân Thu, Dưỡng Do Cơ của nước Sở nổi tiếng thiện xạ, có thể cách trăm bước bắn trúng lá liễu. Thành ngữ ví von người thiện xạ, cũng hình dung về tiễn pháp hoặc thương pháp vô cùng cao minh. Tham khảo từ “Chiến Quốc Sách – Tây Chu sách”, “Sử Ký – Chu bản ký” (link).

[Đinh! Giao dịch trao đổi thành công, kỹ năng “Thiện Xạ” đã đổi thành “Làm Lạnh Nửa Chén Trà Nhỏ”, xin Kí Chủ chú ý kiểm tra và xác nhận.]

Vương phó tướng được châm cứu toàn thân, công thêm bệnh nặng vừa khỏi, hiện tại đã nằm ngủ rồi. Vĩnh Hi Đế nhìn thấy vẻ mặt đen tối khó chịu của Tân Cửu, đưa tay nhéo nhéo: “Mất hứng?”

…Hoàn toàn chính xác là không thể nào cao hứng.

Tân Cửu bi thương lắc đầu, toan chạy về nơi ở của người bệnh, Vĩnh Hi Đế khẽ nhíu mày, chặn ngang ôm nàng vào ngực, bạch y công tử và thanh y tiểu tư (người hầu) má kề má, mặc dù bên trong doanh trướng bừa bộn cũng tạo ra tình thơ ý họa hiếm thấy, vẻ mặt Vĩnh Hi Đế lạnh lùng, nhưng ánh mắt so với dĩ vãng đã nhu hòa rất nhiều: “Mệt mỏi thì đừng miễn cưỡng.”

“Ta không sao đâu…” Chỉ là hệ thống quá dối trá mà thôi.

Nàng ngẩng đầu nhìn Vĩnh Hi Đế, vuốt cằm suy tư, rốt cuộc thì cái hoa đào thứ năm khi nào mới xuất hiện đây, lo lắng đủ thứ, nàng phải nhanh nhanh kiếm kỹ năng “Thiện Xạ” trở về mới được.

Vĩnh Hi Đế hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lòng mình bị tiểu nhân nhi (aka baby) trong ngực làm cho cảm động, nếu không phải là vì hắn, nàng cần gì phải không ngại vất vả châm cứu cho những người này như vậy? Nàng làm những điều này, chỉ là vì hắn.

“Cửu nhi, chờ chúng ta trở về, trẫm sẽ…”

“Sẽ cái gì?”

“…Không có gì, bây giờ mà nói còn quá sớm, ngày đó sẽ đến thôi.” Vĩnh Hi Đế cong môi cười, lồng ngực Tân Cửu đập thình thịch, đỏ mặt nghiêng đầu, nửa ngày cũng không lên tiếng.

Nam nhân ngựa giống cười lên như vậy…thấy cũng rất đẹp a.”

Bình luận
× sticky