[Sleagh Maith, hay Những Người Tôt Đẹp] chẳng sợ bất kỳ cái gì trên mặt đất này bằng Sắt Thép lạnh.
-Trích từ The Secret Commonwealth của Robert Kirk và Andrew Lang (1893)
Sợ hãi vì nam tinh tiếp cận mình, Aislinn không dám về nhà. Nếu mọi việc có vẻ bình thường, thì Bà không cấm đoán gì cô mấy, nhưng nếu Bà nghi ngờ có điều gì bất thường thì sự dễ dãi đó sẽ biến mất ngay. Aislinn không muốn mạo hiểm với điều đó nếu cô còn có thể lựa chọn, nên cô cần phải kiểm soát được nỗi sợ của mình.
Và cô hoảng hốt, hơn bao giờ hết – đến mức thực ra cô đã chạy hết một khu phố , thu hút sự chú ý của vài con tinh. Lúc đầu có mấy con đuổi theo, nhưng rồi một trong số những con tinh người sói nhe răng gầm gừ với những con khác và chúng bỏ cuộc – tất cả, trừ một nữ tinh. Cô ta nhảy cẫng bằng cả 4 chân bên cạnh Aislinn khi họ cùng chạy tới đại lộ Ba. Bô long pha lê của cô người sói này ngân lên một giai điệu hút hồn kỳ lạ, như thể đang dụ dỗ người nghe tin tưởng mình.
Aislinn đi chậm lại, hi vọng sẽ khiến nữ tinh nản long, và muốn chấm dứt bản nhạc đang ngân lên đo. Nhưng không ăn thua.
Cô cố tập trung vào âm thanh của đôi chân mình nẹn trên vỉa hè, của những chiếc ô tô đang chạy qua, của một dàn âm thanh có tiếng bass quá to, bất kì cái gì khác ngoài bài hát của nữ tinh. Khi cô vòng qua góc đường để vào phố Crofter, cái biển hiệu neon màu đỏ của Tổ Quạ phản chiếu trên bộ long của nữ tinh, làm nổi bật đôi mắt đỏ rực. Giống như phần còn lại của trung tâm Huntsdale, tòa nhà có cái câu lạc bộ lôi thôi này đang làm cho cả thế giới thấy rằng thành phố đã sa sút đến đâu. Những mặt tiền có lẽ đã từng rất ấn tượng, giờ đây trưng ra những dấu hiệu lộ liễu của sự cũ kỳ và xuống cấp. Cỏ dại mọc lên từ lối đi nứt nẻ và những mảnh đất gần như bị bỏ hoang. Bên ngoài câu lạc bộ, gần đoạn đường sắt vắng ngơ, những con người mà cô đi qua có vẻ trông chờ vận may – tìm kiếm cái cái gì đó, bất kì cái gì, để làm tê liệt đầu óc mình. Đó không phải là một lựa chọn mà cô cho phép mình theo đuổi, nhưng cô cũng không them muốn gì sự trốn chạy bằng chất kích thích của họ.
Một vài cô gái cô quen biết giơ tay vẫy, nhưng không ra hiệu cho cô dừng lại. Aislinn nghiêng đầu chào và đi chậm lại như tốc độ bình thường.
Sắp đến nơi rồi.
Và lúc đó, Glenn, một người bạn của Seth, bước đến bên cô. Anh ra có nhiều khuyên trên mặt tới mức hẳn cô sẽ phải động vào chúng mới đém hết được .
Phía sau cô, cô gái người sói tăng tốc, xoay tít lại gần hơn cho đến khi cái mùi hăng hăng từ bộ lông của cô ta bốc lên đến nghẹt thở.
“Bảo với Seth là mấy cái loa của cậu ta đến rồi nhé”, Glenn nói.
Cô gái người sói vẫn đứng trên bốn chân, dung đầu thúc vào Aislinn.
Aislinn vâp chân, vội vã chộp lấy cánh tay của Glenn để giữ thăng bằng.
Anh ta với tay ra khi cô cố gắng bước lùi lại. “Em không sao chứ?”
“Chắc là em vừa chạy nhanh quá” – cô nặn ra một nụ cười và cố gắng để trông như thể quá mệt vì chạy – “Cố chạy nhanh cho ấm ấy mà”.
“Thôi được”. Ánh mắt anh ta nhìn cô là kiểu rất quen thuộc: kiểu không tin.
Khi cô bắt đầu vượt lên anh ta, để tới chỗ đường tắt đến nhà Seth, thì cánh cửa Tổ Quạ bật mở, làm vọng ra tiếng nhạc chói tai. Tiếng trống trong đó còn nhanh hơn tiếng tim cô đang nhảy nhót.
Glenn hắng giọng. “Seth không thích em đi qua lối đó đâu” – anh ta ra hiệu về phía cái hẻm tối dọc bên hông tòa nhà – “nếu đi một mình. Cậu ta sẽ giận đấy, em hiểu không, nếu em gặp chuyện”.
Cô không thể nói cho anh ta biết sự thật: những thứ đáng sợ không phải là những gã trai hút thuốc trong hẻm, mà là con tinh người sói đang gàm gừ dưới chân cô. “Còn sớm mà”.
Glenn khoanh tay lên ngực và lắc đầu.
“Thôi được”. Aislinn bước ra khỏi chỗ đầu hẻm tránh xa lối tắt dẫn đến với sự an toàn từ những bức tường thép của Seth.
Glenn nhìn theo cho đến khi cô quay lại phố chính.
Cô gái người sói táp vào không khí phía sau mắt cá chân Aislinn cho đến khi cô nhượng bộ với nỗi sợ hãi của mình và cất bước chạy trong suốt đoạn đường còn lại để đến khu đường sắt.
** *
Ở chỗ chuẩn bị vào khu đất nhà Seth, Aislinn dừng lại để trấn tĩnh. Seth là người khá bình thản, nhưng đôi khi, anh ấy vẫn khùng lên nếu cô gặp chuyện rắc rối.
Cô gái người sói tru lên khi Aislinn bước vài bước cuối cùng để đến chỗ toa tàu, nhunwng điều đó không làm Aislinn thấy lo như trước nữa. Ở đây thì không.
Toa tàu của Seth đẹp đẽ theo nhiều cách. Làm sao mình có thể gặp chuyện ở đây được chứ? Bên ngoài được trang trí bằng những bức tranh lớn đủ thể loại từ hoạt hình đến trừu tượng; đẹp đẽ và bất ngờ, chùng chuyển từ bức này sang bức kia như một tác phẩm cắt dán nghệ thuật khiến người xem phải phán đoán ý nghĩa của những hình ảnh, để tìm ra một trật tự đằng sau bộ tác phẩm nhiều trường phái sặc sỡ này. Vào một trong những tháng mùa hè ngắn ngủi, cô đã ngồi với Seth trong khu vườn kì khôi của anh, học môn nghệ thuật và nhận ra rằng vẻ đẹp không phải ở một trật tự nhất định, mà là ở sự hài hòa tự nhiên, không sắp xếp.
Cũng giống như ở bên Seth.
Khu vườn không chỉ được trang trí bằng những bức tranh: mọc lên quanh vòng ngoài như những cái cây nhân tạo là một loạt tác phẩm điêu khác bằng kim loại mà Seth đã tạo ra trong vài năm vừa rồi. Giữa những tác phẩm đó – và đôi khi là cuốn quanh những tác phẩm đó – là những bụi và cây hoa. Bất chấp sức tàn phá của những tháng mùa đông dài dai dẳng, những loài thực vật này vẫn vươn lên sưới sự chăm sóc cẩn thận của Seth.
Nhịp tim đã trở lại bình thường, Aislinn giơ tay gõ cửa. Trước khi cô kịp gõ thì cánh cửa đã mở bung, và Seth đứng ở ô cửa, cười toe. Những ngọn đèn ngoài phố khiến anh ấy trông hơi đáng sợ, bởi chúng chiếu vào những cái khuyên xiên trên long mày và một cái khoen nữa ở môi dưới của anh. Mái tóc màu xanh đen rủ xuống mặt khi anh chuyển động, giống như những mũi tên nhỏ chỉ thẳng vào gò má nổi bật. “Anh đã bắt đầu nghĩ là em cho anh leo cây đấy”.
“Em không biết là anh mong em đến”, cô nói bằng một giọng mà cô hi vọng là bình thường.
Anh ấy càng ngày trông càng quyến rũ.
“Không phải mong, mà là hy vọng. Luôn hi vọng”. Anh ấy cọ vào cánh tay hầu như để trần bên dưới ống tay áo phông đen. Seth không có vóc dáng to lớn, nhưng cánh tay – và tât cả con người anh ấy – có phom chuẩn đâu ra đấy. Anh nhướn một bên long máy và hỏi “Em có định vào trong hay đứng đây?”
“Có ai ở nhà không ạ?”
“Chỉ có anh với Boomer”
Cái ấm trà của Seth chợt rít lên, và anh chạy ngược vào trong, nhưng vẫn gọi với ra, “Anh mới mua cái bánh kẹp. Em ăn một nửa không?”
“Em chỉ uống trà thôi”.
Aislinn đã cảm thấy dễ chịu hơn; ở bên cạnh anh ấy khiến cô thực sự tự tin hơn nhiều. Seth là một hình ảnh mẫu mực của sự điềm tĩnh. Khi bố mẹ anh ấy phải đi vì một nhiệm vụ gì đo và để lại cho anh tất cả những gì họ có, anh ấy cũng không trở thành kẻ tụ tập rượu chè. Ngoài việc mua mấy cái to axe điện và biến chúng thành kiểu xe-nhà, thì anh ấy giữ cho mọi việc khác khá bình thường – thỉnh thoảng đi chơi, tiệc tùng. Seth cũng nói về việc học đại học, về trường nghệ thuật, nhưng anh ấy chẳng vội gì.
Cô đi quanh hàng đống sách trên sàn: sách của Chaucer và Nietzsche nằm bên cạnh The Prose Edda; cuốn Kama Sutra tựa vào Lịch sử thế giới về Kiến trúc và một tiểu thuyết của Clare Dunkle. Seth đọc đủ thứ.
“Em cứ chuyển Boomer ra chỗ khác. Tối nay nó lờ phờ lắm”. Anh ra dấu về phía con trăn đang nằm ngủ trên một trong những chiếc ghế ở phía đầu tàu – phòng ưa thích của anh ấy. Một màu xanh lục và một màu cam sang, hai chiếc ghế uốn cong ở phía sau như chữ C. Chúng không có thành, nên có thể ngồi co chân lên nếu muốn. Bên cạnh mỗi chiếc ghế là những chiếc bàn gỗ đơn giản, bên trong chất đống sách và giấy.
Một cách cẩn thận, cô bế con trăn lên và đặt nó sang chiếc ghế sofa ở phía bên kia căn phòng hẹp.
Seth lại gần, cầm hai chiếc đĩa sữ. Trên mỗi chiếc đĩa là một cái cốc phù hợp, có hoa màu xanh, và trà được đổ đầy đến hai phàn ba. “Trà oolong Cao Sơn đây. Vừa đến buổi sang nay”
Cô đỡ lấy một côc – nhấp một chút – và nhấm kỹ. ” Ngon quá”
Anh ngồi xuống trước mặt cô, một tay cầm cốc, tay kia cầm đĩa, và cố ra vẻ trịnh trọng một cách kỳ lạ – cho dù móng tay được sơn đen. “Sao, em có gặp ai ở Tổ Quạ không?”
“Glenn gọi em lại. Loa của anh đến rồi”.
“Em không vào trong đó là tốt đấy. Tối qua họ bị khám xét”. Anh hơi cau mặt. “Glenn không kể cho em à?”
“Không nhưng anh ấy biết em không vào”. Cô co bàn chân lên, lấy làm mừng vì nét mặt Seth đã giãn ra.
“Vậy họ bắt được ai ạ?”
Cô lại nhấp một ngụm trà và ngồi yên để chờ nghe những tin đồn mới nhất. Một nửa thời gian, cô có thể chỉ co tròn người và lắng nghe trong khi Seth nói chuyện với những người tụ tập ở nhà anh ấy hầu như mỗi tối. Và rồi cô có thể giả vờ – ít nhất trong một lúc ngắn ngủi – rằng thế giới vẫn như nó vốn thế với tất cả mọi người, không nhiều hơn, không ít hơn. Seth cho cô được điều đó : một chốn riêng tư để tin vào sự ảo tưởng của sự bình thường.
Nhưng đó không phải lý do cô bắt đầu ghé thăm anh khi họ gặp nhau 1 lần 2 năm về trước; đó hoàn toàn chỉ hoàn toàn là kết quả của việc cô biết rằng anh sống trong ngôi nhà có những bức tường bằng thép. Tuy nhiên, đó là 1 trong những lý do mà gần đây có bắt đầu có những ý nghĩ ngu ngốc về anh, về việc nhượng bộ trước những màn tán tình của anh, nhưng Seth không bày tỏ ý định hẹn hò thực sự với cô. Anh ấy khá tai tiếng là kẻ thích tình một đêm, mà cô thì không có hứng thú với việc đó. Mà, cô cũng có hứng thú, nhưng sẽ là không nếu điều đó đồng nghĩa với việc mất đi tình bạn với Seth, hoặc là khả năng được đến nơi trú ẩn có những bức tường thép của anh.
“Em ổn chứ?”
Cô đã nhìn chăm chăm. Lại như thế. ” Ổn chứ ạ. Chỉ là …. Em không biết, chắc là em mệt”
“Em có muốn nói về điều đó không?”
“Về điều gì ạ?” Cô lại nhấp trà và hi vọng anh ấy sẽ bỏ qua chủ đề này, nhưng đồng thời cũng hi vọng nhiều như vậy rằng anh đừng từ bỏ.
Nếu mình kể cho người khác nghe thì mình sẽ cảm thấy dễ chịu đến thế nào ? Chỉ để được nói về điều đó thôi? Bà không nói chuyện về những con tinh nếu Bà có thể tránh được. Bà đã già rồi, có vẻ ngày càng mệt mỏi, quá mệt để hỏi Aislinn rằng cô đã làm gì khi đi ra ngoài, quá mệt để căn vặn rằng cô đi đâu khi trời tối.
Aislinn cố thêm một nụ cười với Seth, một cách bình thường nhưng thận trọng. Mình có thể nói với anh ấy. Nhưng cô không thể, không thực sự có thể; đó là 1 nguyên tắc mà Bà khẳng định là không bao giờ được phá vỡ.
Liệu anh ấy có tin mình không?
Từ đâu đó ở tít toa tàu thứ hai vọng ra tiếng nhạc – lại một bản nhạc mà anh ấy tự pha trộn đủ thứ từ Godsmack đến Dresden Dolls, Sugarcult đến Rachmaininoff, và cả những gì gì nữa mà cô thật không thể nhận ra được.
Thật yên bình – cho đến khi Seth dừng lại và đặt cốc lên chiếc bàn trà bên cạnh. “Em hãy nói cho anh nghe có chuyện gì đi?”
Tay cô run bắn lên, làm đổ cả trà ra sàn. Anh thường không ép; đó không phải là cách của anh. “Anh nói thế là sao? Chẳng có gì…”
Anh ngắt lời. “Thôi nào, Ash. Dạo này trông em rất lo lắng. Em đến đây thường xuyên hơn nhiều, và trừ phi đó là chuyện gì lien quan đến chúng ta” – anh nhìn cô chăm chú với vẻ mặt khó đoán – “hay là như thế?”
Tránh nhìn vào mắt anh, cô nói, “Chúng ta thì ổn mà”.
“Thế thì chuyện gì? Em đang gặp rắc rối gì à?” Anh với ra phía cô khi cô đi ngang qua.
“Em ổn”. Cô tránh bàn tay anh đưa ra và thấm chỗ trà đổ, mắt nhìn chăm chăm xuống sàn, cố lờ đi việc anh vẫn đang quan sát. “Vậy, umm, hôm nay mọi người đâu cả rồi?”
“Anh bảo mọi người là anh cần vài ngày yên ổn. Anh muốn có cơ hội gặp riêng em. Nói chuyện và mọi thứ khác”. Anh thở dài, rồi cúi xuống, kéo miếng giẻ khỏi tay cô. Anh ném nó trở lại vào bếp, và nó rơi xoạch xuống bàn. “Nói chuyện với anh đây này”.
Cô đứng lên, nhưng anh túm lấy cô trước khi cô lại bỏ đi.
Anh kéo cô lại gần. “Anh vẫn ở đây. Sẽ ở đây. Cho dù có chuyện gì đi nữa”.
“Không có gì mà. Thật mà”. Cô đứng đó, một tay trong tay anh, tay kia thì không, thừa thãi. “Em chỉ muốn ở bên một nơi nào đó an toàn, bên một người tốt”.
“Có ai làm gì em à?”. Giọng anh chợt nghe rất lạ, rất căng thẳng.
“Không”. Cô cắn môi; cô đã không nghĩ rằng anh sẽ hỏi nhiều câu như thế, nhưng thực ra, cô lại cứ hi vọng vậy.
“Có ai muốn thế à?” Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, ấp đầu cô vào bên dưới cằm anh, ôm cô thật chặt.
Cô không chống lại. Anh vẫn ôm cô mỗi năm, khi cô đi thăm mộ mẹ về, đã ôm cô khi Bà bị ốm vào năm ngoái. Việc anh ôm cô chẳng có gì là lạ; chỉ những câu hỏi của anh là lạ thôi.
“Em không biết”. Cô thấy mình ngu ngốc, nhưng cô bắt đầu bật khóc, những giọt nước mắt to và lặng lẽ rơi mà cô không ngăn được. “Em không biết chúng muốn gì nữa”
Seth vuốt tóc cô, trượt bàn tay dài theo mái tóc dài và xuống lưng cô. “Nhưng em có biết chúng là ai không?”
“Cũng có thể nói là vậy”. Cô gặt đầu, sịt mũi. Anh ấy thật hấp dẫn. Cô cố gắng kéo mình ra.
“Vậy đó là một khởi đầu tốt”. Anh siết một cánh tay chặt hơn quanh cô và ngả người về phía trước để với một quyển sổ cùng cái bút trên sàn nhà. Để cuốn sổ lê đầu gối cô, anh đặt bút vào tư thế sẵn sang viết. Với nụ cười trấn an, anh nhắc, “Kể cho anh đi. Chúng ta sẽ tìm cách giải quyết. Sẽ nói với một người nào đó. Sẽ xem hồ sơ của cảnh sát”
“Hồ sơ của cảnh sát”
“Tất nhiên để tìm thêm thong tin về chúng”. Anh lại nhìn cô trấn an. “Sẽ hỏi Rabbit ở dưới tiệm xăm mình. Ông ấy được nghe đủ thứ chuyện. Mình sẽ tìm xem chúng là ai. Rồi sẽ xử lý.”
“Sẽ chẳng có ai trong hồ sơ cả. không có gì về hai kẻ đó cả”. Aislinn mỉm cười trước cái ý tưởng những con tinh tội phạm bị ghi lại trong hồ sơ cảnh sát. Họ sẽ cần cả một mục riêng trên nhật báo chỉ để cho bọn tinh tội phạm, đặc biệt ở những khu phố an ninh tốt: những khu nhà sang trọng thường nằm trong những khu vực nhièu cây xanh, bên ngoài vùng an toàn của những cái khung và những cây cầu sắt thép.
“Thế thì chúng ta sẽ dùng cách khác”. Anh kéo bớt tóc đang che khuân mặt cô, lau đi một giọt nước mắt trên má. “Anh nói nghiêm túc đấy. Anh là thần nghiên cứu điều tra. Chỉ cần cho anh một manh mói là anh sẽ tìm ra điều gì đó có ích. Nếu không, có thể chúng đang phạm pháp: quấy rối hay gì đó. Như thế là tội phạm đúng chưa nào? Đúng chưa nào? Còn nếu không, thì có những người mà Rabbit quen…. “
Aislinn lách mình ra khỏi vòng tay của anh và bước tới chiếc sofa. Boomer gần như không nhúc nhích khi cô ngồi tới bến cạnh. Lạnh quá. Cô run lên. Luôn luôn quá lạnh. Cô vuốt vào da con trăn trong khi nghĩ ngợi. Seth chưa bao giờ kể cho ai nghe về Mẹ mình hoặc bất kỳ điều gì khác. Anh ấy có thể rất kín kẽ.
Seth ngả người về phía sau và bắt chéo mắt cá chân, chờ đợi.
Cô nhìn chăm chăm vào chiếc áo sơ mi kiểu cũ và đã sờn mà anh mặc – bây giờ trở nên ẩm ướt do nước mắt của cô; trên đó có những chữ cái màu trắng đã bong một chút, viết thành từ: YÊU TINH. Có thể đó là một dấu hiệu. Cô đã nghĩ về điều đo rất nhiều, tưởng tượng ra việc kể cho anh nghe.
Anh nhìn cô đầy hi vọng.
Cô lại lau má. “Thôi được”.
Và khi cô chẳng nói thêm gì nữa, anh nhíu một bên lông mày đính khuyên lấp lánh và nhắc lại, “Ash?”
“Được”. Cô nuốt khan và nói, bình tĩnh hết mức có thể. “Những con tinh. Những con tinh đang săn đuổi em”.
“Những con tinh?”
“Những con tinh”. Cô co chân lên để ngồi khoanh chân trên ghế sofa. Boomer nhấc đầu nhìn cô, phụt lưỡi ra, và trườn lên lòng cô.
Seth cầm cốc trà của anh và uống một ngụm.
Cô chưa bao giờ kể cho ai nghe cả. Đó là một trong những nguyên tắc không thể phá vỡ của Bà: Chúng ta không thể biết được có ai đang nghe. Không bao giờ biết được khi nào thì Chúng đang nấp ở ngay gần.
Tim Aislinn chợt rớt cái thịch. Cô có thể cảm thấy mình bắt đầu buồn nôn. Mình đã làm gì thế này? Nhưng cô vẫn muốn anh biết, muốn có ai đó để chia sẻ.
Aislinn hít thở sâu cho bình tĩnh và nói thêm, “Có hai con tinh. Chúng đã theo em vài tuần nay rồi”
Rất thận trọng, như thể trong một thước phim quay chậm, Seth rướn ra phía trước, ngồi ra mép ghế, gần như có thể chạm được vào cô. “Em true anh đấy à?”.
“Không”. Cô cắn môi và chờ đợi.
Boomer trườn tới tiếp, kéo thân trên của nó lên phía ngực cô. Cô lơ đãng xoa đầu nó.
Seth đẩy lưỡi vào cái khoen ở môi anh, một điệu bộ như thể để trì hoãn, như cái cách mọi người liếm môi giữa những cuộc nói chuyện căng thẳng. “Như những người tí hon có cánh à?”
“Không. Cao lớn như chúng ta và rất đáng sợ”. Cô cố gắng mỉm cười, nhưng không xong. Ngực cô đau nhói, như thể có ai vừa sút một cú. Cô đang vi phạm những nguyên tắc mà cô đã giữ cả đời, mẹ cô đã giữ cả đời, Bà cô nữa, và tất cả mọi người trong gia đình cô, cho đến giờ phút này.
“Làm sao em biết chúng là những con tinh?”
“Thôi đừng”. Cô nhìn chỗ khác. “Quên chuyện đó đi…”
“Đừng như thế”. Giọng anh thoáng một chút thất vọng và bực bội. “Nói rõ với anh đi”.
“Nhưng nói gì?”
Anh nhìn cô chằm chằm khi trả lời, “Nói rằng em sẽ tin ở anh. Rằng cuối cùng thì em sẽ để anh tham gia chuyện này”.
Cô không đáp, không biếtnói gì thêm. Chắc chắn là cô đã giữ nhiều bí mật với anh, nhưng cô giữ bí mật những điều đó với tất cả mọi người mà. Đó đơn giản là cách mọi chuyện phải thế.
Anh thở dài. Rồi đeo kính vào và cầm bút dí lên cuốn sổ. “Thôi được. Nói cho anh nghe những gi em biết được. Trông chúng thế nào?”
“Anh sẽ không thể nhìn thấy chúng được”.
Anh lại dừng. “Tại sao?”
Lần này cô nhìn ra chỗ khác. “Chúng vô hình”.
Seth không phản ứng.
Trong một khoảnh khắc, họ cứ ngồi như thế, im lặng nhìn nhau. Tay cô vẫn đặt trên đầu Boomer, nhưng con trăn không bỏ đi.
Cuối cùng, Seth bắt đầu viết. Rồi anh ngẩng lên. “Gì nữa?”
“Tại sao? Sao anh lại làm thế?”
Seth nhún vai, nhưng giọng anh không hề thờ ơ khi anh đáp, “Bởi vì anh muốn em tin anh? Vì anh muốn em thoát khỏi cái kiểu trông như bị ma ám? Vì anh quan tâm đến em?”
“Anh nói anh sẽ điều tra. Nhưng nhỡ chúng… em không biết, làm anh bị thương thì sao? Tấn công anh thì sao?” Cô biết những con tinh có thể kinh khủng đến mức nào cho dù anh – không thể – hiểu được điều đó.
“Chỉ vì anh đến thư viện ?” Anh lại nhíu long mày.
Cô vẫn đang cố sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu mình, cố tìm ra con đường giữa việc xin anh thật sự tin cô với việc bảo anh rằng cô chỉ vừa nói đùa. Cô đẩy Boomer xuống ghế sofa và đứng lên.
“Em đã thấy chúng làm gì ai chưa?”
“Có”, cô bắt đầu, nhưng rồi tự ngăn mình lại. Cô đi nhanh tới chỗ cửa sổ. Cả ba con tinh đang loăng quăng bên ngoài, chẳng làm gì cả, nhưng không thể chối cãi được thực tế là chúng đang ở đó. Hai con trông gần như người thật, còn con thứ ba thì khác xa – quá to và đầy những túm long màu sẫm, giống như một con gấu đang đi thẳng lưng. Cô nhìn ra chỗ khác và rùng mình, “Không phải là hai kẻ đó nhưng… em không biết. Những con tinh sờ vào người ta, ngáng chân, cấu véo người ta. Thường là những trò ngốc nghếch đó. Nhưng đôi khi thì tệ hơn. Tẹ hơn rất nhiều. Anh sẽ không muốn dây vào chúng đâu”.
“Anh có muốn. Hỹ tin anh, Ash. Nhé?” Rồi nửa như mỉm cười, anh nói thêm, “Mà anh không ngại bị sờ vào người. Coi như phần thưởng vì đã giúp đỡ em”.
“Anh nên cẩn thận. Những con tinh rất…” Cô lại lắc đầu. Anh ấy đang đùa cợt về chuyện này. “Anh không thể trông thấy chúng ra sao”
Và dù không định trước, cô chợt hình dung ra Keenan. Cô đỏ mặt, lắp bắp, “Hầu hết bọn chúng rất kinh khủng”.
“Nhưng không phải tất cả bọn chúng, phải không?” Seth hỏi nhỏ, không cười nữa.
“Hầu hết” – cô quay lại nhìn ba con tinh bên ngoài, không muốn nhìn vào Seth khi phải thừa nhận điều này – “nhưng không, không phải là tất cả”.