Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vẻ Đẹp Nguy Hiểm

Chương 28

Tác giả: Melissa Marr

Người ta nói rằng họ có Luật Lệ và Những Người Cai Trị thuộc dòng dõi quý tộc, nhưng không có Tôn Giáo rõ ràng.

—Trích từ The Secret Commonwealth của Robert Kirk và Andrew Lang (1893)

Keenan nghe thấy những lời tuyên bố của Elena rõ ràng như thể bà đang đứng ngay cạnh anh, nhưng anh không dừng lại. Như thế thì có ích gì? Anh không thể quay vào trong đó.

Anh bước lên con đường hầu như cằn cỗi bên ngoài tòa nhà của bà cháu họ và đợi Niall. Ông nằm ườn trên một chiếc ghế băng bên kia phố, và giờ đang băng qua đường để gặp anh.

“Tôi đã bảo đừng có đi theo tôi”.

“Tôi không đi theo cậu. Tôi đi theo cô ấy” – Niall nghiêng đầu về phía tòa nhà nơi Aislinn ở – “hoàng hậu ấy. Tôi nghĩ cần cẩn trọng sau cuộc viếng thăm của Cô Gái Mùa Đông”.

“Phải”. Keenan thở dài. “Lẽ ra tôi nên cử thêm vệ binh”.

“Cậu sao lãng quá. Nhưng dù sao, đó cũng là việc chúng tôi làm – dõi theo chăm sóc cậu. Có thể bắt đầu bằng việc theo dõi hoàng hậu”. Lời nói của ông thản nhiên như thể hoàng hậu của họ đã gật đầu đồng ý.

Trong khi cô chưa hề làm vậy. Dù Keenan vô cùng hy vọng rằng cô sẽ không chạy trốn, nhưng anh không chắc chắn được.

Khi anh đợi ở đó, trong hành lang – biết rằng hoàng hậu của anh đang ăn nằm với một người khác, biết rằng cô sẽ chết nếu cô không chấp nhận anh, biết rằng Donia sẽ chết khi Aislinn chấp nhận anh – anh đã phải đối diện với cái thực tế tồi tệ của tình huống này. Anh phải làm bất kỳ điều gì cần thiết để chiến thẳng. Không còn thời gian để đợi nữa. Anh không thể ép cô, nhưng anh có thể dung kiểu dụ dỗ của giới tinh, cho cô uống quá nhiều rượu vang, đe dọa Seth… Aislinn sẽ chấp nhận anh. Chẳng có lựa chọn nào khác.

“Thế nào rồi?” Niall hỏi khi họ cùng bước trên phố, đám vệ binh đi theo. “Trông cậu có vẻ đỡ hơn tối qua”.

“Thật…” anh bắt đầu, nhưng nhanh chóng tự ngừng lại. “Tôi không biết. Moira là mẹ của cô ấy”.

“Ối”.

Niall nhăn nhó.

Keenan hít thở mạnh.

“Nhưng vẫn có những cách để tuyết phục cô ấy – những điều tôi không muốn làm”.

Niall nhắc,

“Những điều Tavish đã nói đến?”

Dù giọng Niall gay gắt nhưng Keenan vẫn giữ cho khuôn mặt mình bình thản. “Đó là công việc. Tôi có thể đem người yêu của cô ấy đến khu chòi, quẳng cho các cô gái ở đó, để cô ấy nhìn thấy anh ta đắm đuối và mất kiểm soát”.

“Đó không phải là cách của chúng ta. Không phải của Vương triều Mùa Hè”. Niall ra hiệu cho các vệ binh, và họ đổi hướng, chầm chậm làm theo ông, đi xuống một con phố khác.

“Sẽ chẳng có Vương triều Mùa Hè nếu Beira giết Aislinn”, Keenan nói. Anh không thích những lựa chọn này, nhưng số phận của tất cả những dân tinh mùa hè và cả con người nữa có xứng đáng với sự không hài lòng của một cô gái?

“Đúng”. Niall rẽ lối giữa hai mặt tiền của hai cửa hàng, đi tới một ngõ hẹp. “Tôi biết Tavish tin rằng cần có thủ đoạn – bất chấp mọi giá – nhưng tôi cũng ở bên cậu lâu dài như ông ấy”.

“Đúng vậy”, Keenan nói chậm rãi. Anh biết Niall thậm chí còn nhạy cảm hơn trước những vấn đề về ý chí và tự nguyện.

Vẻ mặt Niall tối sầm lại, khiến ông trông như sắp ốm. Ông nói bằng giọng thô ráp, “Đừng vượt quá các giới hạn, Keenan ạ. Đừng, nếu còn bất kỳ cách nào để tránh phải làm thế. Cậu chưa bao giờ dung thứ điều đó – nếu vua của chúng ta làm như vậy, thì trông mong gì các dân tinh phải làm ngược lại?”

Niall dừng lại, đặt một bàn tay lên cánh tay Keenan.

Trong bóng tối của ngõ hẻm trước mặt họ, có mấy con tinh cây kẽ đã dồn một nữ yêu gỗ vào góc, khiến lưng cô ta áp vào tường. Cô ta van xin bọn họ. Bọn họ không động vào cô ta, nhưng cô ta bị kẹt cứng – bởi chính vệ binh của Keenan. Những vệ binh thanh hương trà của anh đã chặn lối cửa ngõ, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Da của cô ta đã bị vằn đầy những vết cắt chảy máu, nơi những bàn tay phủ đầy lá cây kẽ có gai của những con tinh bóng tối chạm vào. Bộ quần áo của cô ta rách bươm, để lộ cái bụng đầy máu.

“Cảnh này là để có ích cho tôi đây hả?”

Keenan hỏi khi chậm rãi quay lại đối mặt với Niall.

“Chính thế”. Niall hạ giọng, nhưng vẻ mặt ông lạnh băng. Ông vươn thẳng đôi vai đã rất cứng rắn của mình. “Tôi không thể khiến cậu rung động bằng sức ảnh hưởng kiểu cha ruột giống Tavish có thể, hoặc bằng tình yêu u sầu của Cô Gái Mùa Đông”.

“Vậy thì ông dựng lên một vụ tấn công à?” Tất cả những căm giận mà Keenan từng cảm thấy đối với sự tàn ác của những con tinh bóng tối dường như đổ ụp vào anh khi anh nhìn vị cố vấn của mình – người bạn của mình – và rồi nhìn cảnh tượng được sắp đặt trước mặt”.

“Tôi bảo các vệ binh tìm bọn họ và di chuyển họ tới đây. Cái này” – Niall chỉ về phía ba con tinh trong ngõ hẻm – “là điều mà Vương triều Bóng tối làm. Nó chưa bao giờ là cách của chúng ta”.

Niall ra hiệu, và những vệ binh đứng giữa những con tinh bóng tối và nữ yêu kia bước lùi lại, để phó mặc nữ yêu cho những con tinh bóng tối định đoạt.

Những con tinh bóng tối cười phá khi tóm được nữ yêu.

Chiếc áo dài của nữ yêu biến mất, khiến cô ta chẳng có gì che chắn phần trên cơ thể. Cô ta ré lên và van xin, “Xin các người”.

Một con tinh đâm xọc vào cánh tay của nữ yêu, ghim cô ta vào bức tường phía sau, khiến cô ta bị mắc kẹt và không thể tự vệ.

“Chúng ta sẽ chia đều nhé”,

con tinh bóng tối gọi yo khi nó liếm cổ tay ứa máu của nữ yêu.

Bằng giọng đau khổ, Niall hỏi, “Cậu có thể làm thế không? Nhìn bọn họ tấn công người yêu của hoàng hậu? Cậu có muốn vương triều của chúng ta làm thế không? Nhìn bọn họ xem” – ông chỉ vào những con tinh bóng tối, một con đang liếm môi khi nữ yêu, từ phía bên dưới hắn, cố đã chân hắn ra – “có phải đó là thứ mà cậu sẽ biến vương triều của chúng ta thành như thế?”

Keenan không thể quay đi khỏi nữ yêu đang khóc lóc, đang chiến đấu một cách tuyệt vọng dù biết sức mình chênh lệch, dù bây giờ cả hai tay đã bị ghim vào tường. “Không hề giống nhau”.

Dùng đôi chân, nữ yêu quặp lấy giữa thân mình một vệ binh thanh hương trà và kéo anh tar a trước mặt cô ta, giống như một lá chắn. Vệ binh đó trông rõ ràng là muốn phát ốm khi tự gỡ mình ra khỏi nữ yêu.

“Không giống?” Niall nói bằng giọng không che giấu sự ghê tởm. “Cậu sẽ làm như thế trong vương triều của chúng ta?”

Keenan bốc giận bừng bừng và vung tay về phía Niall, đánh ông gục xuống. Máu nhỏ ra từ môi ông vì bị vập vào răng.

Không một vệ binh nào di chuyển hoặc quay đi khỏi nữ yêu.

Một con tinh bóng tối khác nói, “Thích đấy chứ, phải không?”

Những con tinh bóng tối khác phá lên cười.

Keenan thôi nhìn Niall, lúc này đang sụp trên nền đất. “Tôi sẽ làm những gì tôi cần để ngăn Beira lại. Và nếu tôi phải… dung thứ gì đó ngoài lời lẽ với Seth hoặc Aislinn, tôi sẽ đảm bảo rằng đó không phải là bạo lực”.

Mặc dù ghét phải nghĩ đến cách đó, nhưng anh không thể để cho sự chán ghét của mình đối với nó kết án tất cả bọn họ. Aislinn có thể coi thường anh, nhưng anh không thể để cô bỏ đi. Dần dần, cô sẽ hiểu. Nếu không, anh sẽ làm hết sức mình để bù đắp.

“Điều đó chẳng quan trọng. Chẳng quan trọng đối với cô ấy. Cậu đã kể cho tôi nghe về những gì cô ấy nói sau lễ hội, rằng cô ấy lo lắng thế nào” – Niall cúi đầu, dáng điệu cho thấy sự phục tùng của mình dù lời lẽ của ông vẫn công khai phản đối – “nếu cậu bắt ép cô ấy hoặc cho phép các cô gái kia lợi dụng Seth, thì cậu sẽ thua. Đã từng có thời điều đó không bị coi là sự xúc phạm. Nhưng bây giờ thì có”.

Gần như đã kiểm soát được cơn giận, Keenan nói với các vệ binh, Giải thoát cho cô ta. Cho bọn họ ra khỏi đây. Ngay”.

Trông có vẻ nhẹ nhõm, các vệ binh – đông đảo hơn hẳn những con tinh bóng tối – nhanh chóng kéo nữ yêu ra và đuổi những con tinh bóng tối vẫn đang cười gian ác.

Nữ yêu khóc lóc, bám chặt lấy một trong những vệ binh đã cởi áo khoác của mình và choàng lên cho cô ta.

“Sẽ không giống nhau”,

Keenan khăng khăng. Anh lau máu của Niall dính ở khớp ngón tay mình và chìa tay ra cho ông.

“Với tất cả lòng kính trọng của tôi, thưa đứng vua, chuyện này hoàn toàn giống nhau, và ngài cũng biết rõ như tôi biết vậy”. Niall nắm tay Keenan và đứng dậy. Ông hất đầu về phía nữ yêu vấy đầy máu.

“Cô ta không khóc vì những vết thương trên da. Beira còn làm họ bị thương khủng khiếp hơn, và họ vẫn im lặng. Cô ta khóc vì sợ những điều đã có thể xảy ra. Cô ta chiến đấu để ngăn chặn những gì lẽ ra bọn chúng sẽ làm với cô ta”.

Chẳng có điều gì Niall nói mà Keenan chưa nghĩ tới, nhưng đơn giản là anh không còn lựa chọn nào khác nếu Aislinn tiếp tục từ chối anh. Cô cần phải đồng ý, và anh không biết làm sao để thuyết phục cô. Cô không có hứng thú yêu anh; sự thù ghét của cô đối với giới tinh cũng là một chướng ngại vật khổng lồ.Mối quan hệ của cô với anh chàng người yêu cũng là một nhân tố cản trở nữa, và giờ đây, sự thật về Moira có vẻ sẽ chắc chắn xóa đi bất kỳ mảnh cơ hội nhỏ bé nào mà anh có thể đã có.

Sau khi vài vệ binh hộ tống nữ yêu đi khuất, Keenan tiếp tục rảo bước. Anh lặng lẽ hỏi, “Nếu lựa chọn chỉ là như thế hoặc cái chết của cô ấy, cái chết của chúng ta, thì ông bảo tôi phải chọn cách nào?”

“Có thể cậu cần hỏi cô ấy”.

Niall ra hiệu về phía sau.

Keenan quay lại, và cô đứng đó: Aislinn, hoàng hậu miễn cưỡng của anh.

Niall cúi chào; những vệ binh còn lại cũng cúi chào.

Keenan chìa tay ra, hy vọng.

Cô phớt lờ, nhét tay vào túi chiếc áo khoác da quá rộng mà cô đang mặc. Cái áo không phải của cô, và chẳng cần hỏi anh cũng biết là nó thuộc về anh chàng người yêu của cô.

Cô nhìn anh trân trân.

“Tôi tưởng chúng ta sẽ đi dạo và nói chuyện về mọi thứ. Thế mà tôi đã phải nhờ một vệ binh của anh giúp tôi tìm anh”.

Keenan chớp mắt, hơi chột dạ trước sự khó đoán của cô.

“Anh không hiểu rằng em định…”

“Bà tôi sẽ không nói chuyện. Bà tôi cho tôi tiền để chạy trốn. Tôi không cho rằng mình sẽ chạy được xa” – cô bước lại gần anh đủ để hơi thở của anh làm bay tung những sợi tóc ôm quanh khuôn mặt cô – “phải không? Liệu tôi có thể tránh xa anh bằng cách chạy trốn không?”

“Anh không nghĩ thế”, anh nói, một nửa lại ước mình có thể trả lời theo ý cô muốn.

“Cách đó không ăn thua với cả mẹ tôi, phải không?” cô thì thầm khi nhìn anh trừng trừng, anh không thể hiểu được cảm xúc biểu hiện trong mắt cô. “Vậy hãy nói chuyện. Anh có vẻ đủ quyết tâm đấy, làm tôi phát sợ”.

Lần đầu tiên, Keenan chỉ muốn lùi lại, tránh xa cô. Nhưng anh không làm thế. Lúc trước, ở nhà cô, anh còn cảm thấy quyết tâm hơn. Còn giờ đây, với những lời khuyên của Niall và những tiếng rít của nữ yêu vẫn còn mới nguyên trong đầu anh, với Aislinn đang nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt thâm quầng, thì anh phải nỗ lực lắm mới lấy lại được cân bằng.

Cô không lùi lại, nhưng cô liếc về phía những vệ binh đang đứng quanh họ – vẫn vô hình.

“Bọn họ có thể để chúng ta nói chuyện riêng không?”

“Tất nhiên”. Keenan ra hiệu cho đám vệ binh, thở phào vì được giải quyết một vấn đề quen thuộc hơn. Anh cũng thường thấy việc vệ binh suốt ngày ở sát sườn thật khiến mình khó thở.

Bọn họ dịch ra xa, mở rộng chu vi vành đai bảo vệ.

Chống một tay vào hông, Aislinn nghiêng đầu và nhìn Niall, vẫn đang đứng cạnh Keen. “Cả ông nữa, thưa Chú…”

Sau một nụ cười phóng khoáng, Niall bước lên và cúi xuống thật thấp.

“Tôi là Niall, thưa quý cô, là cố vấn hoàng gia cho đức vua của chúng tôi trong suốt chín thế kỷ vừa rồi”.

“Để chúng tôi lại, Niall”, cô nói vẫn bằng giọng sắc bén như cũ, nghe có vẻ bắt đầu thấy thoải mái với việc ra lệnh rồi.

“Đúng theo ý cô muốn ạ”.

Niall biến thành vô hình và đứng cùng đội vệ binh.

Khi ông đã ra xa, có lẽ không thể nghe được họ, Aislinn mới nhíu mắt và nói, “Đe dọa tôi hoặc Seth đều là việc thực sự ngu ngốc”.

“Anh…”

“Không”, cô gắt, cắt lời anh trước khi anh kịp đưa ra bất kỳ lý do gì để bào chữa – mà anh cũng chẳng có bất kỳ điều gì để bào chữa mà cô thấy chấp nhận được. “Đừng giở trò với tôi. Đừng có lại gần Bà tôi hoặc Seth. Đó là điều đầu tiên chúng ta cần làm cho rõ nếu anh muốn nói chuyện”.

“Ồ?” Lúc này anh bước lùi lại. Ngoài Donia và Beira, chưa ai nói giọng đó với anh. Anh có thể là một vị vua bị trói buộc, nhưng vẫn là vua.

“Đúng thế đấy”. Cô đẩy anh bằng cả hai tay. “Anh cần tôi lấy lại sức mạnh tinh túy của anh từ Nữ Hoàng Mùa Đông, phải không?”

“Đúng vậy”, anh đồng ý, thả từng từ khó nhọc.

“Vậy nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, thì coi như anh xui rồi? Có phải như thế cũng đúng không?” Cô nghênh cằm lên.

“Đúng”.

“Nếu anh nghĩ mấy lời đe dọa sẽ buộc tôi phải hợp tác, thì anh đúng là kẻ ngớ ngẩn. Sẽ không ăn thua đâu”. Cô gật đầu, như thể khẳng định lại lời mình. “Tôi sẽ không để anh dùng tôi làm lý do biện minh để làm tồn thương bất kỳ ai mà tôi yêu thương. Hiểu chưa?”

“Anh hiểu”, anh nói sau khi hắng giọng.

Rồi cô bỏ đi, rất nhanh.

Các vệ binh vội cuống lên để đi kịp những bước chân giận dữ của cô, và anh cũng vậy.

Sau vài khoảnh khắc căng thẳng, anh hỏi, “Vậy, em định, à, đề nghị gì? Em là Nữ Hoàng Mùa Hè mà”.

“Tôi là Nữ Hoàng”, cô nói mểm mỏng. “Tôi tin điều đó, nhưng vấn đề là – anh cần tôi nhiều hơn nhiều mức tôi cần anh”.

“Vậy em muốn gì?” anh hỏi thận trọng. Cho đến giờ anh chưa từng gặp một người thường – hay một con tinh nào – vượt ra ngoài kỳ vọng và dự đoán của anh đến vậy.

Trông cô đăm chiêu một lúc. “Tự do. Thậm chí không muốn biết rằng những con tinh có tồn tại. Được làm người thường. Nhưng đó lại không phải là một lựa chọn”.

Anh muốn chạm vào cô, nhưng anh không làm vậy. Cô vẫn khó gần như khi lần đầu tiên anh gặp cô – không phải vì cô sợ, mà vì quyết tâm. “Hãy nói cho anh nghe em muốn gì mà anh có thể làm cho em. Anh cần em cai trị bên cạnh anh, Aislinn ạ”.

Cô lại cắn môi và rồi – nhỏ như một lời thì thầm – cô nói, “Tôi có thể làm điều đó. Nó không phải là thứ tôi muốn, nhưng tôi không thấy cách nào để rũ bỏ nếu thực sự đó là bổn phận của tôi”.

“Em đồng ý phải không?” Anh há miệng ngạc nhiên.

Cô ngừng lai và nhìn thẳng vào mắt anh – một vẻ dữ dội quay trở lại trên nết mặt cô. “Nhưng tôi sẽ không sống với anh hoặc ở với anh”.

“Em vẫn sẽ cần một căn phòng ở khu chòi”. Anh không nói “đề phòng khi có vấn đề nảy sinh”, nhưng sau này sẽ có thời gian để nói về điều đó. Hoàng tộc có thể bị ám sát, mẹ anh đã chứng minh điều đó rồi. “Sẽ có những lúc các cuộc hội họp diễn ra rất muộn hoặc là…”

“Phòng riêng của tôi. Không phải cùng với anh”.

Anh gật đầu. Anh vẫn có thể kiên nhẫn.

“Tôi cũng sẽ không thôi học đâu”, cô nói thêm.

“Chúng ta sẽ sắp xếp các giáo viên…” anh bắt đầu.

“Không. Đến trường, rồi học đại học”. Giọng cô quả quyết và nghiêm khắc.

“Đại học. Chúng ta sẽ tìm một trường phù hợp với em”. Anh gật đầu. Anh có thể không thích việc cô khăng khăng đòi độc lập – khi ban đầu anh bắt đầu tìm kiếm cô, thì nữ giới thuần hơn nhiều – nhưng bám níu lấy thể giới người thường không phải là không có lý trong trường hợp của cô. Việc đó thậm chí có thể có lợi cho vương triều nữa.

Cô “ban” cho anh một nụ cười gần như là thân thiện, trông như sẵn sang hợp tác. “Tôi có thể làm điều đó nếu đó là một việc làm, anh hiểu không?”

“Một việc làm?” anh lặp lại.

“Một việc làm”. Giọng cô có âm sắc rất lạ, như thể cô đang mơ màng.

Anh không nói gì để lấp đi sự im lặng lơ lửng sau những lời nói của cô. Một việc làm? Phu nhân của anh coi sự hợp nhất của hai người là một việc làm?

“Tôi không biết anh. Anh không biết tôi”. Có ném về phía anh thêm một ánh mắt đáng sợ kỳ lạ. “Tôi có thể làm việc với anh, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể. Tôi ở bên Seth. Điều đó sẽ không thay đổi”.

“Tức là em đề nghị giữ người yêu của mình?” Anh cố giữ giọng bình thản, nhưng anh thật sự tổn thương. Anh biết trước đó cô đã ngụ ý nói đến điều này, nhưng việc nói ra khiến cho nó có vẻ thật hơn rất nhiều. Hoàng hậu của anh – phu nhân theo định mệnh của anh – đang có kế hoạch ở bên một người khác, một người thường, chứ không phải anh.

Cô lại nghênh cằm. “Không. Tôi sẽ giữ anh ấy. Chẳng có lời đề nghị nào ở đây cả”.

Anh không tranh cãi, không chỉ ra là người thường thì có những hạn chế đến mức nào. Anh không nói với cô rằng anh đã đợi cô, mình cô, trong cả cuộc đời. Anh không nhắc cô rằng họ đã cười vui và khiêu vũ ở lễ hội ra sao. Chẳng điều nào trong số đó là quan trọng nữa. Không phải bây giờ. Tất cả những gì quan trọng là cô đồng ý.

“Hết chưa?” anh hỏi nhẹ nhàng.

“Giờ thì hết”. Giọng cô yếu ớt, không còn tràn ngập giận dữ hay hung hăng nữa. Cô có vẻ bối rối một chút, và rồi, cô hỏi ngập ngừng. “Sao?”

Anh muốn tỏ ra hân hoan, muốn cuốn cô vào vòng tay mình cho đến khi cô từ bỏ các đề nghị, muốn phát khóc vì cô vừa từ chối đồng thời với việc đồng ý. Thay vì thế, anh nói, “Vậy, hoàng hậu của anh, chúng ta đi tìm Donia”.

Anh rút điện thoại di động và bấm số Donia. Cô không nghe – hoặc phớt lờ anh – nên anh để lại lời nhắn cô gọi lại cho anh.

Sau khi ngắt máy, anh cử các vệ binh đi tìm cô.

“Tôi biết chị ấy sống ở đâu”, Aislinn lầm bầm. “Tôi có thể hẹn gặp anh ở đó. Anh có thể gọi cho tôi và…”

“Không. Chúng ta sẽ đợi cùng nhau”. Giờ đây khi cô ở bên anh, Keenan tuyệt đối không muốn để cô rời khỏi tầm mắt mình cho đến khi xong việc. Anh không chắc là liệu anh có bao giờ sẵn sàng để cô rời khỏi tầm mắt mình nữa không. “Dù em coi đó là một việc làm hay gì, thì em cũng là hoàng hậu của anh, là người anh đã chờ đợi. Anh sẽ luôn ở bên em”.

Cô khoanh tay, như tự ôm lấy mình. “Hãy nhớ cái cách anh để nghị bắt đầu lại từ đầu” – cô liếc anh vẻ bồn chồn – “liệu lần này như thế thật được không? Thử làm bạn? Sẽ dễ hơn nhiều nếu chúng ta thử hòa hợp với nhau, phải không? Cô giơ một tay ra như thể sẽ bắt tay anh.

“Bạn bè”, anh nói, nắm lấy bàn tay cô. Sự vô lý của câu chuyện chợt dội vào anh – hoàng hậu định mệnh của anh coi việc trị vì là một việc làm mà bạn bè chia sẽ cùng làm với nhau. Trong tất cả những giấc mơ về tìm kiếm hoàng hậu của anh, về việc cuối cùng tới được điểm này, thì Keenan chưa từng tưởng tượng ra đó sẽ là một nỗ lực gượng ép để làm bạn.

Sau khi cô rút tay ra, họ đứng lung túng một chút cho đến khi anh hỏi, “Vậy em sẽ đi đâu nếu anh không ở cạnh anh?”

“Tới nhà Seth”. Cô đỏ mặt.

Keenan cũng đoán vậy; Aislinn có vẻ hướng đến người yêu của cô – đến Seth, anh tự sửa cho mình – ngày càng nhiều hơn. Keenan trao cho cô một nụ cười mà anh hy vọng là rất khích lệ, và tuyên bố, “Anh muốn gặp anh ấy”. Mình có thể làm được mà.

“Thật không?” – Trông cô nghi ngờ nhiều hơn là ngạc nhiên – Trán cô nhăn lại. “Tại sao?”

Anh nhún vai. “Bây giờ anh ấy là một phần cuộc sống của chúng ta”.

“Ừ…”

“Vậy anh nên gặp anh ấy”. Anh bỏ đi nên cô không thể nhìn thấy mặt anh, rồi anh dừng lại trước khi rẽ vào một góc ngoặt và hỏi, “Đi không?”

Bình luận